Hoàn [Song Quỷ] Kiếm Chi Sở Hướng

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#61
Chỉ có trận đánh giữa 2 người hiểu nhau vô cùng mới hung hiểm như thế. Quá mỹ!!!
Đánh với đối thủ hiểu mình đôi khi còn hơn chính bản thân mình thật sự quá khó :)) Bắt bài nhau liên tục.

có khi nào đọc xong fic này mình chuyển qua team Hư Không không nhỉ:unsure::unsure::unsure::unsure:
càng ngày càng thấy yêu anh đội trưởng ấm áp, anh Lí Hiên nhiệt tình, Ngô nữ sĩ ngầu chất, còn có đồng chí Lí Tấn loi choi dễ cưng quá đi!!!!!! :love::love::love:
Chào mừng gái đến với hội "sắp thành fan Hư Không vì Kiếm Chi Sở Hướng" (*¯ ³¯*)♡ ngày ngày ôm Hư Không như này Liên cũng bấn lắm :))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#62
Cảm ơn gái đã động viên mình vững tâm ;___; Đúng là tân binh khiêu chiến bản chất vốn là "diễn", nhưng tiền bối hoàn toàn không được phép thua, như Diệp cũng phải dốc toàn lực để thắng Chu thôi. Lý Hiên không biết đối thủ lúc đó là Kiều ra sao, cẩn trọng thế cũng hợp lý.

Xin phép rút lại câu OOC ở trên ;___;

Nói chứ tui fan ổng từ lúc coi ova tại đọc truyện ko để ý lắm nhưng lên anime ngầu vl :3
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#63
Mục lục

27.

Trở lại khu vực tuyển thủ, Lý Tấn là người đầu tiên hóng hớt, cuộn tờ giấy trong tay thành micro: "Xin hỏi đội phó, hiện tại anh có cảm xúc gì?"

Lý Hiên nói: "Tui cảm thấy bình thường."

Lý Tấn nhìn bằng nửa con mắt: "Tui nhớ lúc lên sân khấu anh có bình thường chút nào đâu?"

"Nếu cậu ta không bình thường ổn định thì đã không thắng trận vừa rồi." Đội trưởng mở miệng giải thích cho Lý Tấn, "Quỷ kiếm sĩ bày trận nhìn thì thấy toàn là chiêu có phạm vi lớn, nhưng thật sự cần phải tính toán và thao tác vô cùng tỉ mỉ, nếu tâm lý cậu ta không vững thì đã không thể làm được."

"Nghe chưa, lời đội trưởng nói không cho phép thắc mắc." Lý Hiên thả lỏng người dựa lưng vào ghế, "Thật ra trước trận đấu tui cũng đoán ra rồi, lúc được gọi tên chỉ kinh ngạc vì mình có khả năng phán đoán như thần thôi."

Ngô Vũ Sách nghe thấy liền quay đầu lại: "Làm sao anh đoán ra?"

Lý Hiên nhớ lại đêm hôm đó mình đặt câu hỏi nhưng không nhận được trả lời, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả. Cậu nhắm mắt lại, bình thản nói: "Chỉ là đoán ra thôi. Không rõ vì sao, nhưng luôn có linh cảm như vậy."

Ánh mắt Ngô Vũ Sách dừng lại trên gương mặt Lý Hiên thật lâu, trong khi nhắm mắt Lý Hiên vẫn cảm nhận được hơi thở kề bên từ người ngồi cạnh.

"Lâu rồi không PK với anh, nhân cơ hội này đánh một trận vẫn chưa đã ghiền."

Lý Hiên lần đầu nghe giọng điệu Ngô Vũ Sách thế này. Vẫn chỉ là một câu trần thuật đơn giản, không chứa đựng bao nhiêu cảm xúc, nhưng cậu chợt phát hiện trong lời nói đang che giấu tâm tình phức tạp.

Từ lúc xác định tình cảm bản thân, Lý Hiên bắt đầu chú ý đến đối phương nhiều hơn, đối phương lại chẳng phải người thâm trầm khó lường, qua lời nói hay cử chỉ Lý Hiên đều ít nhiều cảm nhận được người kia nghĩ gì, vì thế cho rằng mình đã hiểu rõ cậu ây.

Có cơ hội ra trận, đứng trên sân đấu rực rỡ ánh đèn, trở thành người hợp tác cùng Phùng Sơn Quỷ Khấp đánh phối hợp thật tốt —— Lý Hiên khẳng định như vậy Ngô Vũ Sách đã thấy đủ sung sướng, đủ hài lòng.

Cậu chỉ xem nhẹ một chi tiết, trước khi thành tổ hợp xuất sắc, bọn họ đã từng là kỳ phùng địch thủ. Ký ức ngắn ngủi này theo thời gian dần bị lãng quên, trong đầu chỉ còn tập trung cho việc khiến Song Quỷ trở nên càng mạnh. Thời điểm lên sân khấu đánh nhau kịch liệt, cảm giác kỳ phùng địch thủ của ngày xưa bỗng trỗi dậy.

Thế nên lúc MC hỏi, "Vì sao lại chọn khiêu chiến tiền bối trong đội kiêm người hợp tác với mình?" Ngô Vũ Sách đã nói, "Bởi vì tôi muốn lại được so tài một trận nghiêm túc với anh ta."

Lý Hiên hẳn nên biết, từ ngày đầu gặp nhau so tài trong phòng huấn luyện, đối phương đã vô thức xem cậu là đối thủ lớn nhất, suy nghĩ này e rằng vĩnh viễn cũng không đổi.

Lý Hiên mở mắt ra, vẫn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn thẳng vào mình.

"Nếu được tui mong có thể mãi mãi là đồng đội của cậu mà không là đối thủ." Lý Hiên bất đắc dĩ nói: "Cậu biết không, trong nhóm tuyển thủ năm bọn tui có một tên Lam Vũ. . . Hắn lúc nào câu cửa miệng cũng là “Áp lực sơn đại”, gặp chuyện gì cũng than thở như thế, bọn tui suốt ngày cười nhạo hắn. Nhưng giờ tui đồng cảm với hắn rồi, âm thầm PK còn đỡ, đứng trên sân đấu solo cùng cậu nói “Áp lực sơn đại” cũng không sai.”

"Chúng ta từ đầu đã là đồng đội, tôi cũng không muốn làm đối thủ của anh." Ngô Vũ Sách trả lời chân thành, "Anh đã điều khiển trận quỷ ở cấp độ đỉnh cao, không chú ý kiểu gì cũng bị anh khống chế."

"Vậy mà cậu vẫn chọn tui, vẫn dốc hết sức đánh không chừa mặt mũi tí nào?"

"Vì tôi chắc chắn anh cũng sẽ dốc hết sức, không chấp nhận thua bất kỳ ai."

Lý Hiên chăm chú nhìn Ngô Vũ Sách thật lâu —— dùng ánh mắt nghiêm túc hệt như cách đối phương vẫn thường làm. Sau cùng cậu chỉ bình thản đáp lại: "Đúng vậy, không chấp nhận thua bất kỳ ai."

Để chạm đến đỉnh núi cao kia, bắt buộc phải chiến thắng tất cả, bất kể đối thủ là người nào. Chỉ đơn giản là vậy.

Trong hơn một trăm tuyển thủ cùng hướng đến đỉnh Vinh Quang, trước đây Lý Hiên là một trong những người dừng tại chân núi, loay hoay không tìm được đường. Bây giờ, cậu đã tìm được lối đi, nhìn thấy con đường hiện ra trước mắt.

Hơn nữa, cậu dần dần có được sức lực để chinh phục hành trình này.

Những trận tân binh khiêu chiến sau đó không có gì bất ngờ hay thú vị, Diệp Thu lại phải ra sân thêm hai lượt, tiếp tục giữ danh hiệu chiến sĩ số một được tân binh yêu quý.

"Mà tuyển thủ xuất đạo năm ngoái cũng có thể báo danh đúng không? Vì sao không có ai cả. . ." Lý Tấn vừa cuộn giấy lại vừa nói nhảm, "Tiền bối Quý Lãnh ra đi đã buồn lắm rồi, tui chỉ mong ước được chứng kiến các tiền bối lợi hại mùa giải thứ tư ra sân mà cũng không được."

Có người cười nhạo cậu ta: "Cậu cũng biết bọn họ là tiền bối lợi hại, người ta còn lên đánh tân binh khiêu chiến làm gì?"

Lý Hiên tốt bụng ngồi giải thích: "Kể thử mấy người tui quen thân đi, Hoàng Thiếu với gái Tô năm nay đều được bình chọn làm ngôi sao, chưa kể năm ngoái Hoàng Thiếu cũng thắng trận tân binh khiêu chiến. . . Vụ này cậu nhớ đúng không?"

Lý Tấn gật đầu.

"Trương Tân Kiệt là mục sư chắc chắn không đánh solo, dù hắn ta lợi hại cỡ nào cũng không thể cầm thập tự giá gõ đầu đối thủ đến chết phải không?"

"Ờ."

"Tiêu Thời Khâm là người hiểu chuyện, hơn nữa cậu ta giờ là đội trưởng Lôi Đình, lo việc bù đầu không có nhu cầu kiếm thêm chuyện."

Đếm thêm vài người Lý Hiên bỗng sực nhớ: "À phải rồi trước đây bọn tui hay khuyến khích Trịnh Hiên, cái tên suốt ngày than thở “Áp lực sơn đại” đó, bảo hắn ta khiêu chiến tiền bối Trương Giai Lạc, cuối cùng tên đó còn chả thèm báo danh nữa."

"Khiêu chiến tiền bối Trương Giai Lạc áp lực quá lớn, chắc núi đè luôn chứ sơn đại gì nữa."

"Phải rồi, a Sách, không phải cậu muốn đánh một trận cùng tiền bối Tôn Triết Bình à? Sao không chọn anh ta?"

"Hả?" Ngô Vũ Sách đang xem thi đấu giật mình quay sang, "Thi đấu với Tôn tiền bối để nửa mùa giải sau đi, với lại sau này còn nhiều cơ hội mà. Tân binh khiêu chiến chỉ có một lần."

Lý Hiên oán hận bản thân quá dễ sung sướng, vừa nghe đến đó định nói cái gì đều quên sạch.

"Gì nhỉ. . . Lý Tấn, nhóm tuyển thủ năm thứ tư hẹn tối mai sau chương trình cùng đi ăn đêm, cậu muốn đi cùng không?"

Lý Tấn hai mắt sáng rỡ: "Tui đi cũng được hả?"

"Không ai cấm không được mang bạn bè. A Sách thì sao?"

Ngô Vũ Sách bất ngờ đáp ngay không do dự: "Ừ đi."



28.

Ngày thứ hai của Ngôi Sao Cuối Tuần là ngày thoải mái nhất với tuyển thủ, chỉ một số ít người lên chơi trò chơi tương tác cùng khán giả, số đông chỉ việc ngồi xem. Lý Tấn vận may tăng đột biến, được gọi tên tham gia chơi trò chạy tiếp sức.

Lý Tấn đang ngủ gật thì giật mình, vừa luống cuống chỉnh trang đầu tóc vừa đứng dậy: "Vụ này tui chưa được nghe! Ai bảo tuyển thủ tham dự sẽ được thông báo từ trước vậy hả?"

"Chắc năm nay mới đổi quy định." Lý Hiên tốt bụng trả lời cậu, có điều không hề tỏ ra thương xót, "Không giành hạng nhất tối nay cậu không có suất đi cùng."

"Đừng mà đội phó. . . anh nhìn xem đối thủ tui là ai —— là Hoàng Thiếu đó, năm ngoái Hư Không thắng Lam Vũ trận nào chưa?"

"Đâu nói vậy được. Thích khách có tính linh hoạt cao hơn kiếm khách, với lại trò này đâu nhất định dựa trên thực lực cá nhân? Cậu chạy sau lưng hắn, gần về đích thì tung Liều Mình Một Hit, dễ ợt."

". . . Xong sau đó tui cũng hết chạy."

Lý Tấn lên sân khấu với vẻ mặt đưa đám, bị Hoàng Thiếu Thiên thân tình hỏi thăm không cần biết đối phương có quen hắn không. Cuộc đua bắt đầu, Lý Tấn bất ngờ phát huy dũng mãnh như thần, ưu thế linh hoạt của thích khách được sử dụng tối đa, Hoàng Thiếu Thiên bật Tam Đoạn Trảm cũng không thể đến gần cậu, hạng nhất cứ thế rơi vào tay Lý Tấn.

Lý Hiên đành giữ lời hứa đưa cậu ta đến buổi họp nhóm tuyển thủ mùa giải thứ tư.

Dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, mỗi người đều có lượng fan nhất định, những địa điểm như BBQ ngoài trời bị loại từ đầu. Bọn họ đặt trước một nhà hàng khá kín đáo, cả nhóm đến nơi khi nhà hàng hết giờ làm việc, chủ quán là fan Vinh Quang đích thân ra mở cửa sau cho đoàn tuyển thủ đồng thời hứa hẹn bọn họ muốn ăn chơi nhậu nhẹt đến mấy giờ cũng chiều.

Lý Hiên đang lo bầu đoàn thê tử nhà mình hơi đông, vừa bước vào phòng thì không thèm ngại nữa. Hai bàn ăn được kê sát nhau, tổng cộng gần hai mươi người tụ tập, quan trọng là nhiều người trong số này chẳng phải tuyển thủ năm thứ tư.

"Lý Hiên ông đến rồi! Ông tới muộn quá tụi tui còn tính đi tìm ông đây. Tại sao á, sợ ông lạc đường chứ sao nữa! Nè nè để tui kể mọi người nghe, lần trước tui với hắn xài clone đi phó bản hắn bị lạc đường đó! Không ngờ tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có ngày lạc đường ha ha ha ha ha ha. . ."

Hoàng Thiếu Thiên oang oang nói, thu hút ánh nhìn về phía Lý Hiên. Cậu buồn bực không hiểu vì sao mình lại bị xem như nhân vật quan trọng, cứ như không có cậu buổi tiệc không bắt đầu được vậy.

Một giọng nói thản nhiên lại lười biếng chen vào đoạn Hoàng Thiếu Thiên bắn rap: "Sao tui nhớ là cậu cố tình hãm hại người ta, chưa kể đó không phải lạc đường mà là bug phó bản."

"Ê ê đã giao hẹn không lan truyền vụ này ra ngoài rồi, ai bảo hắn chơi thua còn không chịu nhận phạt! Tui đang định bắt chẹt cho hắn ta từ nay về sau có nhược điểm, anh nói sự thật chi vậy! Diệp Thu đừng hút nữa anh đang hun khói đầy phòng rồi!"

Lý Hiên giờ mới để ý người ngồi ghế salông ngậm thuốc cũng là người ban nãy cắt lời Hoàng Thiếu Thiên.

"Tiền bối Diệp Thu sao anh cũng đến. . . !"

Tuy được xưng tụng là thần Vinh Quang, người sáng lập vương triều, Diệp Thu hiện tại cũng chỉ 22 tuổi. Hoàng Thiếu Thiên từ đầu đã không xem vài tuổi cách biệt là gì, thường xuyên la hét ầm ĩ gọi tên Diệp Thu trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp. Lý Hiên lại không thân với Diệp Thu, mỗi khi nói chuyện cậu đều không quên thêm hai chữ “tiền bối”.

"Mộc Tranh nói muốn đi, mà từ chỗ Gia Thế ở đến đây khá xa, muộn thế này không để Mộc Tranh về một mình được."

Lý Hiên đảo mắt xung quanh rồi lại kinh ngạc: "Tiền bối Vương Kiệt Hi cũng đến? Đây đâu phải là họp nhóm tuyển thủ năm tư gì nữa."

"Ban đầu vốn là vậy, người đầu tiên kêu gọi mọi người cũng là tui, nhưng không rõ ai phát tán thông tin sai lệch." Hoàng Thiếu Thiên nhún vai, "Sau đó tui cũng liên hệ lại bọn họ, chứ không làm sao cả hội ùn ùn kéo đến như bây giờ được."

Lý Tấn tay run run lấy điện thoại xin chụp hình với dàn đại thần, Diệp Thu liền nhanh tay cản lại: "Xin lỗi, hình ảnh của anh không thể truyền ra ngoài."

Lý Hiên dùng uy đội phó trừng mắt một cái, Lý Tấn đành tiếc hận cất điện thoại đi.

"Chú em là người vừa nãy thắng anh trong trò chơi hả?" Hoàng Thiếu Thiên xông tới gần Lý Tấn, "Add QQ, rảnh thì so tài."

Lý Tấn phát hiện mình vừa trở thành con mồi của Hoàng Thiếu Thiên, tuy ánh mắt đối phương không hề mang địch ý, Lý Tấn vẫn cảm giác cực kỳ áp bách, không thể trốn thoát.

"Lý Tấn acc chính là Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa, ban nãy trên sân khấu có giới thiệu rồi." Lý Hiên dời sự chú ý của Hoàng Thiếu Thiên, "Không thấy tui dẫn hai người lận à? Mọi người có vẻ tưng bừng ghê."

"Ồ, không sao không sao." Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới chú ý đến người thứ hai Lý Hiên dẫn đến, "Người này nhìn cũng rất quen. . . Nhớ rồi, là người hợp tác với ông phải không?"

"Đúng vậy." Lý Hiên quay sang người bên cạnh thấp hơn mình một chút, "Ngô Vũ Sách, tài khoản Quỷ Khắc."

Từ nãy đến giờ Tiêu Thời Khâm vẫn chụm đầu vào nói chuyện với Dụ Văn Châu cũng cười cười bổ sung: "Là người từng được tiền bối Diệp Thu khen ngợi."

Nhắc đến Quỷ Khắc, mọi người liền sáng tỏ, Sở Vân Tú còn nhìn Ngô Vũ Sách với vẻ hết sức đồng cảm. Có điều hội tuyển thủ cũng không quan tâm nhiều đến việc nhân vật khác giới tính người điều khiển như dư luận báo chí, bọn họ càng ấn tượng hơn với những gì Ngô Vũ Sách thể hiện trên sân đấu.

Nãy giờ Ngô Vũ Sách không hề lên tiếng, đến khi mọi người đều chú ý, cậu mở miệng ngắn gọn: "Chào các vị tiền bối."

Sau đó quay sang một góc khói thuốc lượn lờ, chào hỏi riêng một câu: "Chào tiền bối Diệp Thu."

"Ít nói vậy. Sợ người lạ hả?" Hoàng Thiếu Thiên chạy sang vỗ vai cậu, "Không sao, ở Liên minh một hai năm, thường xuyên ra ngoài tụ tập với mọi người, cam đoan chữa khỏi bệnh sợ giao tiếp, phải không Mắt Bự?"

Vương Kiệt Hi vừa cúp điện thoại, không rõ đầu đuôi: "Cậu mới nói gì?"

Hoàng Thiếu Thiên rêu rao: "Đội trưởng anh ta không chịu thừa nhận kìa, nhớ năm ngoái trận đầu tiên tụi mình gặp Vi Thảo không, sau trận đấu gặp riêng anh ta ——"

Dụ Văn Châu vừa cười vừa lắc đầu: "Lần đó cậu câu giờ với Vương đội gây phiền phức cho đội người ta lắm rồi, đừng trêu chọc nữa."

"Tui chỉ muốn tốt cho anh ta thôi. Ông xem bây giờ anh ta có bao nhiêu phong phạm đội trưởng, nói chuyện đều chuẩn mực quy củ."

"Hư Không bọn tui không có ai mắc chứng sợ giao tiếp, ai ai cũng là thanh niên trẻ khỏe tích cực hăng hái." Lý Hiên kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, "A Sách bình thường ít nói."

Diệp Thu thuận miệng châm dầu vào lửa: "Rất lễ phép, tốt hơn hẳn ai đó."

Đây là một trong những lần hiếm hoi tất cả đều nhất trí với anh ta.

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy cũng không tức giận, quay sang Vương Kiệt Hi: "Bắt đầu tuyên bố khai tiệc chưa? Tui chết đói rồi."

"Lúc này cậu mới nhớ tôi là chủ tiệc." Vương Kiệt Hi đứng dậy, "Trước tiên xin mọi người ngồi xuống. Năm nay Vi Thảo không tổ chức Ngôi Sao Cuối Tuần, nhưng tôi muốn dùng thân phận chủ nhà thành phố B, chúc mọi người một chuyến đi vui vẻ."

 
Last edited:

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#64
oaaaaaaaaaaaa. thích chương này cực luôn ý. vừa hài vừa chất(y)
Lí Tấn à anh cute quá đi.
cảm ơn chủ thớt vì để câu cửa miệng của Trịnh Hiên là "áp lực sơn đại" chứ không phải là "áp lực như núi"
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#65
oaaaaaaaaaaaa. thích chương này cực luôn ý. vừa hài vừa chất(y)
Lí Tấn à anh cute quá đi.
cảm ơn chủ thớt vì để câu cửa miệng của Trịnh Hiên là "áp lực sơn đại" chứ không phải là "áp lực như núi"

Cảm ơn bạn ủng hộ thường xuyên, hồi làm truyện "Livestream Ẩm Thực Zurich" mình cũng nghĩ mãi xem nên để "Áp lực sơn đại" hay "Áp lực như núi", cuối cùng chọn giữ nguyên vì thấy "Áp lực như núi" nghe chưa đủ ép phê :))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#66
Trương Tân Kiệt là mục sư chắc chắn không đánh solo, dù hắn ta lợi hại cỡ nào cũng không thể cầm thập tự giá gõ đầu đối thủ đến chết phải không?"

Cái này ... cần coi lại :v
Thi đấu với Tôn tiền bối để nửa mùa giải sau đi, với lại sau này còn nhiều cơ hội mà. Tân binh khiêu chiến chỉ có một lần."
Mùa giải thứ 5 Đại Tôn của tui TTATT
Hiên đang lo bầu đoàn thê tử nhà mình hơi đông,
Lăng nhăng . A Sách sẽ giết em=_=
Mộc Tranh nói muốn đi, mà từ chỗ Gia Thế ở đến đây khá xa, muộn thế này không để Mộc Tranh về một mình được
Mị ko nói là mị thấy thính hơi nồng đâu đây đâu.
Sở Vân Tú còn nhìn Ngô Vũ Sách với vẻ hết sức đồng cảm.
Nhân yêu yêu nhân gặp nhau. Đời đau khổ.
Rất lễ phép, tốt hơn hẳn ai đó
Đậu má ! Sát thương chí mạng nhé.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#67
Cái này ... cần coi lại :v
Cần coi lại +1. Ai chứ Trương phó chắc chắn có đủ kiên nhẫn gõ đầu đối phương đến chết.

Mùa giải thứ 5 Đại Tôn của tui TTATT
Tác giả cứ cố tình chêm thêm mấy câu còn nhiều thời gian ý ;___; đau lòng dã man.

Lăng nhăng . A Sách sẽ giết em=_=
Đoạn này ý nói đoàn Lý Hiên tận 3 mống (vì anh còn phải dẫn thê với tử) nên Lý Hiên ngại chiếm chỗ nhiều quá đó =))

Nhân yêu yêu nhân gặp nhau. Đời đau khổ.
Sự đồng cảm đó không cần thốt nên lời cũng thấu hiểu được. . .
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#68
Cần coi lại +1. Ai chứ Trương phó chắc chắn có đủ kiên nhẫn gõ đầu đối phương đến chết.



Tác giả cứ cố tình chêm thêm mấy câu còn nhiều thời gian ý ;___; đau lòng dã man.



Đoạn này ý nói đoàn Lý Hiên tận 3 mống (vì anh còn phải dẫn thê với tử) nên Lý Hiên ngại chiếm chỗ nhiều quá đó =))



Sự đồng cảm đó không cần thốt nên lời cũng thấu hiểu được. . .
Tui nói chứ Trương phó nếu dc là ổng dùng Thập Tự Giá gõ chết đám kia thật :v.

Song Hoa ko hành ko ngược ko là Hoa mà..

Đem vợ ra mắt tiền bối ko cần sợ =).

Uây Sở đội vs Ngô phu nhân.... cực khổ rồi. Sau này Ngô phu nhân sẽ ko cô đơn nữa <3
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#69
anh Lý à anh không có chút tiền đồ đội phó gì hết =))
có dự cảm không lành là Sách sẽ k được đánh với Tôn nữa....

đại thần tụ hội thế kìa, cả đời con chỉ muốn làm cái bóng đèn của quán thôi........
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#70
có dự cảm không lành là Sách sẽ k được đánh với Tôn nữa....
Đúng rồi đó, cái gì cứ chắc ăn quá là hay có biến lắm ;___;

đại thần tụ hội thế kìa, cả đời con chỉ muốn làm cái bóng đèn của quán thôi........
Đại thần đông như vậy, cos phục vụ bàn trà trộn vào ngắm đại thần chắc được mà ( ̄▽ ̄)
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,159
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#71
Em cũng cảm thấy Tôn đội trước khi là cuồng kiếm sĩ đã là đại thiếu gia, hơn nữa còn là đội trưởng (bên cạnh một đội phó nhắng nhít như vậy), ngoài trận khí chất hẳn nên trầm ổn như này.

À mà chị Lá, có phải đây là lý do chính chị dụ dỗ em edit bộ này không?
Em đừng khen Tôn chị nữa, đừng!!!


Ahihi
thật ra là một đoạn sau
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#72
Em đừng khen Tôn chị nữa, đừng!!!


Ahihi
thật ra là một đoạn sau

Thế là chị thật sự dụ dỗ em edit bộ Song Quỷ vì đại Tôn. . . và em chấp nhận để chị đẩy xuống hố vì nải chuối chị cúng
∑(゚ロ゚〃)

Tình chị em mình chỉ thế thôi sao hở chị?
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#73
Mục lục

29.

Hoàng Thiếu Thiên phát huy khả năng kết thân và trêu chọc người khác, vì thế trong phòng đông người nhưng không ai thấy chán. Trên sân đấu mọi người đều phát mệt với Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng với những buổi họp mặt vui chơi như này, tài nói nhiều của Hoàng Thiếu Thiên là một yếu tố không thể thiếu.

Theo quy tắc người mới được ưu tiên chăm sóc, Hoàng Thiếu Thiên nhảy sang ngồi cạnh đoàn Hư Không, ôm vai bá cổ Lý Tấn nói cười rôm rả, cả phòng đều nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.

". . . Tui nói nè cậu đừng nghe dư luận phóng đại, thật ra tốc độ tay đội trưởng bọn tui không hề chậm đến vậy. . . Mấy cái số liệu thống kê gì đó đều là cách bọn tui đánh lạc hướng đối thủ thôi, tốc độ tay chỉ dùng cho thời khắc mấu chốt không ai kịp ghi lại."

Diệp Thu chưa ăn bao nhiêu đã lại rút thêm điếu thuốc, nghe vậy cười ha hả mấy tiếng: "Có trẻ con mới tin cậu."

Hoàng Thiếu Thiên đập bàn: "Diệp Thu ý anh là sao? Chốc nữa tui vào nhóm tuyển thủ năm thứ năm hỏi xem có ai tin tui không!"

Dụ Văn Châu vẫn đang khẽ tiếng trò chuyện, nghe khuyết điểm mình bị mang ra bàn tán cũng không ý kiến, sau đó thấy bọn họ đều nhìn mình thì quay ra cười mỉm.

Lý Hiên hỏi nhỏ Ngô Vũ Sách: "Nhóm các cậu thêm cả Hoàng Thiếu vào hả?"

Ngô Vũ Sách lắc đầu: "Không thấy tên anh ta, chắc có cách khác. . ."

"Kể ra tui cũng hâm mộ Hoàng Thiếu, tuyển thủ từ mùa một đến mùa năm hắn ta đều kết thân được. Cho dù trước đó không quen biết hắn ta vẫn có thể trò chuyện thoải mái không khách sáo.”

"Cũng tùy đối phương là ai nữa chứ." Ngô Vũ Sách uống một ngụm nước chanh, "Ví dụ như. . . Chu Trạch Khải?"

Lý Hiên đang húp canh suýt nữa phun ra ngoài: "Ca này quá khó."

"Nè, bên kia, Ngô Vũ Sách đúng không? Tui nghe cậu nói đó! Cậu đang chất vấn năng lực tui hả? Cho dù là mười Chu Trạch Khải tui cũng ——" Hoàng Thiếu Thiên tai thính, lập tức quay sang phát hỏa.

Lý Hiên chậm rãi ngắt lời: "Vậy giờ ông gọi điện cho hắn, để mọi người xem với năng lực của ông hai người sẽ thân thiết như nào."

Hoàng Thiếu Thiên xắn tay áo: "Gọi thì gọi, ở đây có ai có số điện thoại Chu Trạch Khải?"

"Tui nhớ lần trước đánh với Luân Hồi xong có lưu lại. . . Hoàng Thiếu nói phải giữ lời, nếu không lần sau đến lượt tui đẩy ông vào chỗ bug." Lý Hiên mở điện thoại ra xem, "Ơ, hình như tui không có. A Sách, lần trước tui lưu hay cậu lưu số?"

"Hình như là tôi. . ." Ngô Vũ Sách cũng mở điện thoại, "Anh chờ chút."

Lý Tấn ngồi cạnh vô cùng kinh ngạc: "Ngô Vũ Sách, xưa giờ tui không biết ông cũng là người thích châm dầu vào lửa như vậy!"

"Thấy rồi." Ngô Vũ Sách không trả lời Lý Tấn, đưa điện thoại cho Hoàng Thiếu Thiên, "Anh bấm nút gọi là được."

Mấy trò như “Thật hay thách” đi kèm hình phạt luôn là một trong những trò được ủng hộ nhiệt liệt trong buổi họp mặt, tất cả mọi người lập tức hùa theo ầm ĩ, đến cả hai cô gái đang ngồi một góc buôn dưa cũng buông điện thoại hóng hớt.

Dụ Văn Châu cuối cùng lên tiếng giải vây: "Thiếu Thiên, muộn rồi, nhỡ người ta đang ngủ."

Hoàng Thiếu Thiên trưng bộ mặt vô tội: "Đội trưởng, không phải tui bày trò."

"Văn Châu nói không sai, giờ này chắc Trương Tân Kiệt ngủ rồi." Diệp Thu dụi đầu thuốc vào gạt tàn duy nhất trong phòng, "Chúng ta chơi với nhau thì được, muốn kéo theo người ngoài đổi hôm khác đi."

"Từ bao giờ anh trở nên có lương tâm như vậy? Đến cả tui cũng không phát hiện ra." Hoàng Thiếu Thiên hừ một tiếng, "Mọi người thấy đó, đội trưởng với đại thần Diệp Thu không cho tui gọi."

Lý Hiên cắn một miếng dưa hấu: "Đơn giản, món nợ này nhớ kỹ, lần sau Lam Vũ đến thành phố X thì gọi."

Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh yên lặng cùng ghi nhắc nhở vào điện thoại.

Hoàng Thiếu Thiên ngoài miệng nói cứng, thật ra trong lòng cũng đang run. Hôm Lam Vũ và Luân Hồi thi đấu, cuối buổi Dụ Văn Châu cũng muốn mời tân binh xuất sắc của Luân Hồi đến ăn tối, Hoàng Thiếu Thiên đích thân đi ngoại giao nhưng thất bại.

So với Vương Kiệt Hi ca này khó hơn nhiều.

Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy trả điện thoại: "Mà nè Ngô Vũ Sách, thế nào cậu lại có số của Chu Trạch Khải? Ban nãy Lý Tấn kể cậu ta chẳng nói được mấy câu với hắn."

"Tình cờ thôi." Ngô Vũ Sách không định nói nhiều, nghĩ một lúc lại bổ sung, "Sau trận Hư Không gặp Luân Hồi, bọn tôi âm thầm rủ nhau PK mấy ván."

"Nhắc đến PK lát nữa ra tiệm net đánh mấy ván đi, hay tổ đội đánh phó bản cũng được! Vương Kiệt Hi nói anh ta quen biết ông chủ tiệm net gần đây, chúng ta có thể bao nguyên phòng máy tầng hai."

"Bọn tôi không đi được, khách sạn bọn tôi cũng không gần." Lý Hiên liếc nhìn bát đũa chồng chất trên bàn, "Cũng sắp phải về rồi."

Ngô Vũ Sách ngẫm nghĩ: "Thật sự tôi cũng muốn đi."

Lý Tấn giơ tay: "Nếu mọi người đi mang em theo với!"

"Được, ai đi báo danh nào!" Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu đếm người, "Đội trưởng chắc chắn ông đi phải không? Diệp Thu thì sao? À tui quên mất anh phải đưa gái Tô về khách sạn, lần này anh không theo được rồi."

Lý Hiên cảm thấy trách nhiệm đội phó đè nặng trên vai. Lý Tấn không cần bàn, ngay cả thanh niên ngày thường nghiêm túc không tham gia hoạt động tập thể, hôm nay có vẻ cũng chơi vui đến mức không kiềm được.

Sau cùng cậu chỉ có thể nói: "A Sách, cậu vẫn đang bệnh."

Ngô Vũ Sách lộ vẻ mặt tiếc nuối. Lý Tấn vừa báo danh với Hoàng Thiếu Thiên, hăm hở vỗ ngực: "Phần của ông cứ giao lại cho tui!"

Họp mặt kết thúc, một nửa ra về, một nửa ở lại chuẩn bị quyết đấu một mất một còn.

Lý Tấn vẫn muốn ở lại nhập hội đi tiệm net, trên danh nghĩa “thu thập tình báo đối thủ”. Lý Hiên đành để cậu ta đi, thế là chỉ có cậu và Ngô Vũ Sách giữa đêm đông lạnh giá tại thành phố B chậm rãi đi bộ, vừa đi vừa ngó xung quanh xem còn taxi không.

"Tui không nghĩ cậu cũng hùa theo, vẻ mặt Hoàng Thiếu lúc cậu đưa điện thoại làm tui cười đau bụng." Lý Hiên vẫn còn thích thú chuyện ban nãy, "Hắn chắc chắn không ngờ cậu thật sự có số điện thoại Chu Trạch Khải."

Ngô Vũ Sách xem ra cũng rất vui: "Thì. . . tiện tay thôi mà."

"Lần sau đi họp mặt chắc chắn phải dẫn cậu theo, tui nghĩ cậu chơi “Ma sói” với “Thật hay thách” sẽ là người thường thường im lìm nhưng mở miệng nói câu nào chết câu đó."

"Anh nghĩ quá rồi, thời đi học tui toàn bị bảo là người không biết vui đùa."

Lý Hiên kinh ngạc: "Thế sao hôm nay cậu ham vui đi theo tui vậy?"

"Tự dưng muốn đi thôi."

Nhìn Lý Hiên nhíu mày, trên mặt viết mấy chữ "Tui không tin", Ngô Vũ Sách khe khẽ thở dài.

"Hôm nay là sinh nhật tôi."



30.

Lý Hiên dừng chân, trong đầu rối loạn.

"Cậu nói hôm nay là sinh nhật cậu?"

"Đúng vậy, làm sao?"

Gió đông buốt giá phả thẳng vào mặt, Lý Hiên sờ mũi, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến tê dại.

"Không phải sinh nhật cậu một tháng nữa sao? Trên QQ ghi là. . ."

Thông tin cá nhân tuyển thủ đều được chiến đội lưu trong hồ sơ, thời điểm Ngô Vũ Sách vừa ký hợp đồng Lý Hiên có đọc qua một lần, có điều khi đó cậu không để ý sinh nhật người nọ. Bạn bè Lý Hiên rất nhiều, cậu không thể nhớ hết sinh nhật từng người được. May mà thời nay mạng xã hội đều lưu lại thông tin, trước sinh nhật ai đó sẽ thông báo cho bạn bè.

Lý Hiên đọc QQ xong thì đem ngày đó ghi nhớ trong đầu, nhớ kỹ đến mức không cần phải nghĩ lập tức có thể đọc ra.

Ngô Vũ Sách kỳ quái nhìn phản ứng của Lý Hiên: "Nick QQ đó của em trai tôi, sau này nó lập cái mới thì đưa cái cũ cho tôi dùng, tôi cũng không để ý đổi lại thông tin. Anh không phát hiện năm sinh trên đó nhỏ hơn tuổi thật tôi sao?"

"Quả thật tui không để ý, tui xin lỗi." Lý Hiên cố gắng giữ giọng điệu bình thản, "Năm nay cậu đủ tuổi trưởng thành nhỉ? Không có quà cho cậu thật ngại quá."

"Anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi, không cần ra vẻ giống bậc cha chú như vậy. . . Hôm nay đi chơi rất vui, từ bé đến giờ tôi chưa từng chơi vui như vậy." Ngô Vũ Sách kéo áo Lý Hiên, "Sao không đi tiếp?"

"À. . . không có gì, tui đang không biết muộn thế này còn đón taxi được không."

Lý Hiên nghĩ mặt mình đơ đơ như này chắc chắn lộ hết rồi, may mà trời lạnh gió to, có thể lấp liếm là bị tê cứng.

"Chỗ này chắc không có taxi, đi ra trung tâm kiểu gì cũng có. Thủ đô mà, chắc chắn không có chuyện đêm rồi không có taxi." Ngô Vũ Sách nhìn bốn phía, đèn đường vẫn sáng rực, chiếu xuống con đường vắng tanh trông càng thêm hoang vu, "Cùng lắm gọi taxi dù, hai thằng con trai gầy gò chỉ biết chơi game chắc cũng không ai đem bán."

Lý Hiên nghe cậu ta nói đùa vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thì bật cười: "Đừng nói vậy, nếu người ta biết tấm thân ngà ngọc của tụi mình gộp lại được mấy triệu lận, chắc chắn có người bắt cóc tụi mình đòi tiền chuộc."

"Mấy triệu? Nhiều vậy à?"

"Trọng điểm không phải ở đó. . ." Lý Hiên không kiềm lòng được đưa tay định vuốt tóc đối phương, bị trừng mắt phải rụt lại, "Khụ, tui thấy vậy là còn ít đó. Nhóm tuyển thủ năm bọn tui từng chơi trò định giá mỗi người, đáng giá nhiều nhất là Hoàng Thiếu với gái Tô. Lúc đó bọn tui nhất trí Hoàng Thiếu trị giá. . . ba hay bốn triệu gì đó?"

Ngô Vũ Sách thật sự vận dụng năng khiếu toán học lẩm nhẩm một phen: "Giả thiết là Hoàng Thiếu trị giá ba triệu, nếu anh đáng giá một nửa hắn ta, tui lại lấy phần số lẻ của anh. . . gộp lại quả thật bọn mình đáng giá hai triệu."

Lý Hiên sửa lại: "Chắc chắn tui không chỉ đáng giá một nửa hắn ta, cậu cũng không chỉ đáng phần số lẻ của tui. 500 nghìn mua được cậu thì hời to."

"Tóm lại chắc chắn anh vẫn đáng giá hơn tôi."

"Vì sao đêm khuya trên đường vắng tanh bọn mình lại đứng thảo luận xem bản thân bán được bao nhiêu tiền vậy hả? Đây là đang hy vọng bị bắt cóc thật à?"

Ngô Vũ Sách cũng không nhịn được cười, nhưng cậu đi đằng trước nên Lý Hiên không thấy được biểu cảm trên mặt cậu, đến lúc quay lại cậu đã tỏ vẻ bình thản: “Trói anh lại có vẻ ổn, bán được nhiều tiền."

"Cậu quá tàn nhẫn! Âm mưu bán đồng đội, lòng dạ thật độc ác!"

"Tôi sẽ không để anh bị bán. Tôi theo dõi tên bắt cóc, kịp thời báo cảnh sát, rồi thuyết phục câu lạc bộ đưa tiền chuộc đội phó là được."

Lý Hiên giả vờ nghiêm túc: "Tui bị nhốt lại thì không còn ai cản đường cậu?"

Ngô Vũ Sách đáp ngay lập tức: "Nếu vậy cũng không còn ai hợp tác cùng tôi."

Lý Hiên thấy Ngô Vũ Sách rất hợp với nghề thích khách, mỗi lần cậu ta mở miệng đối đáp đều có thể Liều Mình Một Hit không để đối phương có cơ hội hấp hối, đây hẳn là một loại năng khiếu đặc biệt.

"Ngô Vũ Sách."

Lý Hiên đứng lại, chậm rãi mà trịnh trọng gọi họ tên người kia.

Ngô Vũ Sách đi trước Lý Hiên mấy bước, nghe ba chữ này cũng giật mình sửng sốt, liền dừng lại rồi quay người nhìn đối phương.

Lần đầu tiên cậu thấy ánh mắt trong sáng của đội phó mang theo nhiều tâm tình phức tạp như vậy, như đang cố gắng lý giải bản thân, cũng như đang đấu tranh nội tâm. Mỗi một tâm tình đều đủ để Ngô Vũ Sách không cách nào tiếp tục cất bước, giờ cậu cảm thấy như đang bị bao vây.

Ngô Vũ Sách không ngờ rằng, người từ trước đến nay không biết lùi bước hay sợ hãi như mình, đến một ngày không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.

Trong khoảnh khắc đó rất nhiều thứ ùa về tâm trí cậu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đối phương cười tươi với cậu; mỗi lần phối hợp huấn luyện, người kia ngồi ngay cạnh đưa tay là có thể chạm đến; và sự chấp nhất của bản thân luôn muốn dốc hết sức so tài cùng người ấy. Trong thâm tâm cậu cũng không biết nguyện vọng ban đầu đã thay đổi từ lúc nào, từ “Muốn đứng trên sân đấu” trở thành “Muốn cùng anh đứng trên sân đấu."

Cậu có linh cảm mơ hồ, nếu mình không dời mắt sang nơi khác, sẽ có vài chuyện thay đổi vĩnh viễn. Cậu không sợ hãi cũng không muốn trốn tránh, nhưng cảm giác này ập tới quá bất ngờ, cậu chưa kịp chuẩn bị.

Lý Hiên nhìn thấy vẻ mặt của cậu, cuối cùng chỉ nở nụ cười, tiến đến gần cậu.

"Sinh nhật vui vẻ." Lý Hiên nói, "Chưa đến 12 giờ, vẫn còn kịp."

Khi tiếng nói cất lên, tình cảm không cách nào nói ra bỗng liên kết với tháng ngày qua bọn họ hồn nhiên vô tư ở cùng phòng. Ánh mắt ban nãy của Lý Hiên đã đưa ra chiếc chìa khóa trước mặt Ngô Vũ Sách, chỉ chờ cậu vươn tay nắm lấy.

Tiếc là thoáng do dự một chút, vẫn chưa thể nắm được chìa khóa.

Mỗi người trong bọn họ đều cảm thấy như vậy. Có một số chuyện vẫn chưa phải lúc, vẫn chưa thể thoát khỏi gông xiềng. Cơ hội này chưa thể nói ra, mọi việc lại quay về một góc yên tĩnh trong lòng, ngủ đông chờ cơ hội kế tiếp.

Nhưng bọn họ là cặp đôi hợp tác ăn ý nhất, việc này bất kể ra sao cũng không thay đổi, trước đây đã vậy, sau này vẫn vậy.

Đi mãi đến một con đường lớn, bọn họ cuối cùng đón được taxi. Cảm giác ấm cúng trong xe và ngày dài khiến họ trở nên thấm mệt, dần chìm vào giấc ngủ. Bọn họ ngồi dựa vào nhau mà ngủ thiếp đi, may mà tài xế là một công dân lương thiện, nếu không giả thiết bắt cóc có khi thật sự đã xảy ra.

Trước khi vào khách sạn Lý Hiên ghé qua cửa hàng tiện lợi gần đó, mua hai miếng bánh kem còn sót lại trên quầy.

Cậu đưa một miếng cho Ngô Vũ Sách: "Sinh nhật, ăn bánh kem."

"Đây là sinh nhật đáng nhớ nhất." Ngô Vũ Sách nhìn mấy hạt nho khô phủ trên mặt bánh rồi kết luận, "Ăn sinh nhật với nhiều người nhất, bánh kem cũng đặc biệt nhất."

"Muộn quá rồi, nếu không chúng ta đi tìm cửa hàng 85◦C nào đó còn mở cửa?"

"Còn mở mới lạ."

Ngô Vũ Sách mở hộp bánh vừa đi vừa ăn, vào đến khách sạn đã nhanh gọn xử lý xong miếng bánh kem be bé.

"Lúc tối cậu ăn chưa no à? Ăn khuya luôn rồi mà chưa đủ?"

"Vẫn ăn được tốt, dù sao ăn nhiều cũng không béo."

"Chậc chậc, sống chết gì cậu đừng để Vân Tú nghe được, bằng không chắc chắn sẽ bị PK người thật, một câu đó gây thù hận quá cao." Lý Hiên đưa miếng bánh kem còn lại cho cậu, "Thích thì ăn nốt đi, tui ăn không vào."

"Ăn không vào mà anh còn mua."

Ngô Vũ Sách nhận lấy miếng bánh, nhưng không mở ra ăn ngay. Lý Hiên sau khi tắm rửa xong bước ra thì bạn cùng phòng đã trùm chăn ngủ say, trên tủ đầu giường chỉ còn một cái hộp rỗng.

Thật hay Thách: tên Việt hóa của trò Truth or Dare, chơi theo vòng tròn, từng người khi đến lượt nếu chọn "Thật" phải trả lời thật một câu hỏi được đưa ra, hoặc chọn "Thách" thì phải thực hiện một lời thách đố. Ở đây Thiếu Thiên vô tình bị gài phải thực hiện theo lời thách đố.

Ma sói: một trong những trò board game nổi tiếng, chơi theo kiểu nhập vai và chia phe đối kháng.

Cửa hàng 85◦C: Chuỗi cafe-bánh nổi tiếng quốc tế được thành lập ở Trung Quốc.

 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#75
Kể ra tui cũng hâm mộ Hoàng Thiếu, tuyển thủ từ mùa một đến mùa năm hắn ta đều kết thân được. Cho dù trước đó không quen biết hắn ta vẫn có thể trò chuyện thoải mái không khách sáo.”

"Cũng tùy đối phương là ai nữa chứ." Ngô Vũ Sách uống một ngụm nước chanh, "Ví dụ như. . . Chu Trạch Khải?"

Lý Hiên đang húp canh suýt nữa phun ra ngoài: "Ca này quá khó."


Đậu má Chu đội chắc là cá nhân duy nhất Phiền bó tay ????. Ca này khó quá mà ! Há há há
Từ bao giờ anh trở nên có lương tâm như vậy? Đến cả tui cũng không phát hiện ra."

2 thằng tâm bẩn ra mặt cứu ông ông muốn gì nữa hả Hoàng Phiền Phiền :3
Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh yên lặng cùng ghi nhắc nhở vào điện thoại.

Voãi 2 chị đại ! Âm thầm lặng lẽ mà nguy hiểm voãi !
Lần sau đi họp mặt chắc chắn phải dẫn cậu theo, tui nghĩ cậu chơi “Ma sói” với “Thật hay thách” sẽ là người thường thường im lìm nhưng mở miệng nói câu nào chết câu đó."

Ý tưởng k tồi !!!
Hôm nay là sinh nhật tôi."

Lý đội ơi là Lý đội sinh nhật vợ cũng k nhớ là mếu nào :v !?!??!??! Nãy h tui cũng thấy A Sách cao hứng quá mức mà.
"Vì sao đêm khuya trên đường vắng tanh bọn mình lại đứng thảo luận xem bản thân bán được bao nhiêu tiền vậy hả? Đây là đang hy vọng bị bắt cóc thật à?

Thực ra mị cũng đang tính hỏi vậy. 2 thanh niên quởn tới mức đi tính giá bản thân đem bán là ntn :v
Ngô Vũ Sách cũng không nhịn được cười, nhưng cậu đi đằng trước nên Lý Hiên không thấy được biểu cảm trên mặt cậu, đến lúc quay lại cậu đã tỏ vẻ bình thản: “Trói anh lại có vẻ ổn, bán được nhiều tiền."

"Cậu quá tàn nhẫn! Âm mưu bán đồng đội, lòng dạ thật độc ác!"

"Tôi sẽ không để anh bị bán. Tôi theo dõi tên bắt cóc, kịp thời báo cảnh sát, rồi thuyết phục câu lạc bộ đưa tiền chuộc đội phó là được."

A Sách em đánh giá lầm anh rồi...
Chậc chậc, sống chết gì cậu đừng để Vân Tú nghe được, bằng không chắc chắn sẽ bị PK người thật, một câu đó gây thù hận quá cao." Lý Hiên đưa miếng bánh kem còn lại cho cậu, "Thích thì ăn nốt đi, tui ăn không vào."

Hội chị em hít ko không khí cũng mập phẫn nộ !


Chap này ngọt quá aaaaaaaaa. Yêu rồi a .....
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#76
song quỷ ngọt ngào lãng mạn qúa
Chap này ngọt quá aaaaaaaaa. Yêu rồi a .....
2 thanh niên đi bộ giữa khuya bàn xem nếu mình bị bắt cóc với bán đi được bao nhiêu tiền, Liên không hiểu vì sao các gái vẫn khen ngọt nức nở. . . ∑(゚ロ゚〃)
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#77
2 thanh niên đi bộ giữa khuya bàn xem nếu mình bị bắt cóc với bán đi được bao nhiêu tiền, Liên không hiểu vì sao các gái vẫn khen ngọt nức nở. . . ∑(゚ロ゚〃)
chính câu chuyện bắt cóc đó làm nên chất romatic của 2 anh đó bạn.
trong màn đêm vắng vẻ 2 chú quỷ Hư Không tính chuyện kiếm tiền nếu bị bắt cóc đem bán:giggle::giggle::giggle:
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#78
2 con quỷ tung tăng đi dạo buổi đêm, vừa đi vừa xem bán thân được bao tiền =))
Lý đội, anh sống lỗi vừa, sn Sách còn k nhớ, may cho anh biết mua bánh tạ tội =))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#79
2 con quỷ giữa đêm bàn trị giá tiền khi bị bắt cóc của nhau cảnh đẹp quá mà .
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#80
Hoàng Thiếu Thiên phát huy khả năng kết thân và trêu chọc người khác, vì thế trong phòng đông người nhưng không ai thấy chán. Trên sân đấu mọi người đều phát mệt với Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng với những buổi họp mặt vui chơi như này, tài nói nhiều của Hoàng Thiếu Thiên là một yếu tố không thể thiếu.
Theo quy tắc người mới được ưu tiên chăm sóc, Hoàng Thiếu Thiên nhảy sang ngồi cạnh đoàn Hư Không, ôm vai bá cổ Lý Tấn nói cười rôm rả, cả phòng đều nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
"Kể ra tui cũng hâm mộ Hoàng Thiếu, tuyển thủ từ mùa một đến mùa năm hắn ta đều kết thân được. Cho dù trước đó không quen biết hắn ta vẫn có thể trò chuyện thoải mái không khách sáo.”
Hoàng Thiếu Thiên wo ai ni
 

Bình luận bằng Facebook