Mục lục
29.
Hoàng Thiếu Thiên phát huy khả năng kết thân và trêu chọc người khác, vì thế trong phòng đông người nhưng không ai thấy chán. Trên sân đấu mọi người đều phát mệt với Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng với những buổi họp mặt vui chơi như này, tài nói nhiều của Hoàng Thiếu Thiên là một yếu tố không thể thiếu.
Theo quy tắc người mới được ưu tiên chăm sóc, Hoàng Thiếu Thiên nhảy sang ngồi cạnh đoàn Hư Không, ôm vai bá cổ Lý Tấn nói cười rôm rả, cả phòng đều nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
". . . Tui nói nè cậu đừng nghe dư luận phóng đại, thật ra tốc độ tay đội trưởng bọn tui không hề chậm đến vậy. . . Mấy cái số liệu thống kê gì đó đều là cách bọn tui đánh lạc hướng đối thủ thôi, tốc độ tay chỉ dùng cho thời khắc mấu chốt không ai kịp ghi lại."
Diệp Thu chưa ăn bao nhiêu đã lại rút thêm điếu thuốc, nghe vậy cười ha hả mấy tiếng: "Có trẻ con mới tin cậu."
Hoàng Thiếu Thiên đập bàn: "Diệp Thu ý anh là sao? Chốc nữa tui vào nhóm tuyển thủ năm thứ năm hỏi xem có ai tin tui không!"
Dụ Văn Châu vẫn đang khẽ tiếng trò chuyện, nghe khuyết điểm mình bị mang ra bàn tán cũng không ý kiến, sau đó thấy bọn họ đều nhìn mình thì quay ra cười mỉm.
Lý Hiên hỏi nhỏ Ngô Vũ Sách: "Nhóm các cậu thêm cả Hoàng Thiếu vào hả?"
Ngô Vũ Sách lắc đầu: "Không thấy tên anh ta, chắc có cách khác. . ."
"Kể ra tui cũng hâm mộ Hoàng Thiếu, tuyển thủ từ mùa một đến mùa năm hắn ta đều kết thân được. Cho dù trước đó không quen biết hắn ta vẫn có thể trò chuyện thoải mái không khách sáo.”
"Cũng tùy đối phương là ai nữa chứ." Ngô Vũ Sách uống một ngụm nước chanh, "Ví dụ như. . . Chu Trạch Khải?"
Lý Hiên đang húp canh suýt nữa phun ra ngoài: "Ca này quá khó."
"Nè, bên kia, Ngô Vũ Sách đúng không? Tui nghe cậu nói đó! Cậu đang chất vấn năng lực tui hả? Cho dù là mười Chu Trạch Khải tui cũng ——" Hoàng Thiếu Thiên tai thính, lập tức quay sang phát hỏa.
Lý Hiên chậm rãi ngắt lời: "Vậy giờ ông gọi điện cho hắn, để mọi người xem với năng lực của ông hai người sẽ thân thiết như nào."
Hoàng Thiếu Thiên xắn tay áo: "Gọi thì gọi, ở đây có ai có số điện thoại Chu Trạch Khải?"
"Tui nhớ lần trước đánh với Luân Hồi xong có lưu lại. . . Hoàng Thiếu nói phải giữ lời, nếu không lần sau đến lượt tui đẩy ông vào chỗ bug." Lý Hiên mở điện thoại ra xem, "Ơ, hình như tui không có. A Sách, lần trước tui lưu hay cậu lưu số?"
"Hình như là tôi. . ." Ngô Vũ Sách cũng mở điện thoại, "Anh chờ chút."
Lý Tấn ngồi cạnh vô cùng kinh ngạc: "Ngô Vũ Sách, xưa giờ tui không biết ông cũng là người thích châm dầu vào lửa như vậy!"
"Thấy rồi." Ngô Vũ Sách không trả lời Lý Tấn, đưa điện thoại cho Hoàng Thiếu Thiên, "Anh bấm nút gọi là được."
Mấy trò như “Thật hay thách” đi kèm hình phạt luôn là một trong những trò được ủng hộ nhiệt liệt trong buổi họp mặt, tất cả mọi người lập tức hùa theo ầm ĩ, đến cả hai cô gái đang ngồi một góc buôn dưa cũng buông điện thoại hóng hớt.
Dụ Văn Châu cuối cùng lên tiếng giải vây: "Thiếu Thiên, muộn rồi, nhỡ người ta đang ngủ."
Hoàng Thiếu Thiên trưng bộ mặt vô tội: "Đội trưởng, không phải tui bày trò."
"Văn Châu nói không sai, giờ này chắc Trương Tân Kiệt ngủ rồi." Diệp Thu dụi đầu thuốc vào gạt tàn duy nhất trong phòng, "Chúng ta chơi với nhau thì được, muốn kéo theo người ngoài đổi hôm khác đi."
"Từ bao giờ anh trở nên có lương tâm như vậy? Đến cả tui cũng không phát hiện ra." Hoàng Thiếu Thiên hừ một tiếng, "Mọi người thấy đó, đội trưởng với đại thần Diệp Thu không cho tui gọi."
Lý Hiên cắn một miếng dưa hấu: "Đơn giản, món nợ này nhớ kỹ, lần sau Lam Vũ đến thành phố X thì gọi."
Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh yên lặng cùng ghi nhắc nhở vào điện thoại.
Hoàng Thiếu Thiên ngoài miệng nói cứng, thật ra trong lòng cũng đang run. Hôm Lam Vũ và Luân Hồi thi đấu, cuối buổi Dụ Văn Châu cũng muốn mời tân binh xuất sắc của Luân Hồi đến ăn tối, Hoàng Thiếu Thiên đích thân đi ngoại giao nhưng thất bại.
So với Vương Kiệt Hi ca này khó hơn nhiều.
Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy trả điện thoại: "Mà nè Ngô Vũ Sách, thế nào cậu lại có số của Chu Trạch Khải? Ban nãy Lý Tấn kể cậu ta chẳng nói được mấy câu với hắn."
"Tình cờ thôi." Ngô Vũ Sách không định nói nhiều, nghĩ một lúc lại bổ sung, "Sau trận Hư Không gặp Luân Hồi, bọn tôi âm thầm rủ nhau PK mấy ván."
"Nhắc đến PK lát nữa ra tiệm net đánh mấy ván đi, hay tổ đội đánh phó bản cũng được! Vương Kiệt Hi nói anh ta quen biết ông chủ tiệm net gần đây, chúng ta có thể bao nguyên phòng máy tầng hai."
"Bọn tôi không đi được, khách sạn bọn tôi cũng không gần." Lý Hiên liếc nhìn bát đũa chồng chất trên bàn, "Cũng sắp phải về rồi."
Ngô Vũ Sách ngẫm nghĩ: "Thật sự tôi cũng muốn đi."
Lý Tấn giơ tay: "Nếu mọi người đi mang em theo với!"
"Được, ai đi báo danh nào!" Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu đếm người, "Đội trưởng chắc chắn ông đi phải không? Diệp Thu thì sao? À tui quên mất anh phải đưa gái Tô về khách sạn, lần này anh không theo được rồi."
Lý Hiên cảm thấy trách nhiệm đội phó đè nặng trên vai. Lý Tấn không cần bàn, ngay cả thanh niên ngày thường nghiêm túc không tham gia hoạt động tập thể, hôm nay có vẻ cũng chơi vui đến mức không kiềm được.
Sau cùng cậu chỉ có thể nói: "A Sách, cậu vẫn đang bệnh."
Ngô Vũ Sách lộ vẻ mặt tiếc nuối. Lý Tấn vừa báo danh với Hoàng Thiếu Thiên, hăm hở vỗ ngực: "Phần của ông cứ giao lại cho tui!"
Họp mặt kết thúc, một nửa ra về, một nửa ở lại chuẩn bị quyết đấu một mất một còn.
Lý Tấn vẫn muốn ở lại nhập hội đi tiệm net, trên danh nghĩa “thu thập tình báo đối thủ”. Lý Hiên đành để cậu ta đi, thế là chỉ có cậu và Ngô Vũ Sách giữa đêm đông lạnh giá tại thành phố B chậm rãi đi bộ, vừa đi vừa ngó xung quanh xem còn taxi không.
"Tui không nghĩ cậu cũng hùa theo, vẻ mặt Hoàng Thiếu lúc cậu đưa điện thoại làm tui cười đau bụng." Lý Hiên vẫn còn thích thú chuyện ban nãy, "Hắn chắc chắn không ngờ cậu thật sự có số điện thoại Chu Trạch Khải."
Ngô Vũ Sách xem ra cũng rất vui: "Thì. . . tiện tay thôi mà."
"Lần sau đi họp mặt chắc chắn phải dẫn cậu theo, tui nghĩ cậu chơi “Ma sói” với “Thật hay thách” sẽ là người thường thường im lìm nhưng mở miệng nói câu nào chết câu đó."
"Anh nghĩ quá rồi, thời đi học tui toàn bị bảo là người không biết vui đùa."
Lý Hiên kinh ngạc: "Thế sao hôm nay cậu ham vui đi theo tui vậy?"
"Tự dưng muốn đi thôi."
Nhìn Lý Hiên nhíu mày, trên mặt viết mấy chữ "Tui không tin", Ngô Vũ Sách khe khẽ thở dài.
"Hôm nay là sinh nhật tôi."
30.
Lý Hiên dừng chân, trong đầu rối loạn.
"Cậu nói hôm nay là sinh nhật cậu?"
"Đúng vậy, làm sao?"
Gió đông buốt giá phả thẳng vào mặt, Lý Hiên sờ mũi, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến tê dại.
"Không phải sinh nhật cậu một tháng nữa sao? Trên QQ ghi là. . ."
Thông tin cá nhân tuyển thủ đều được chiến đội lưu trong hồ sơ, thời điểm Ngô Vũ Sách vừa ký hợp đồng Lý Hiên có đọc qua một lần, có điều khi đó cậu không để ý sinh nhật người nọ. Bạn bè Lý Hiên rất nhiều, cậu không thể nhớ hết sinh nhật từng người được. May mà thời nay mạng xã hội đều lưu lại thông tin, trước sinh nhật ai đó sẽ thông báo cho bạn bè.
Lý Hiên đọc QQ xong thì đem ngày đó ghi nhớ trong đầu, nhớ kỹ đến mức không cần phải nghĩ lập tức có thể đọc ra.
Ngô Vũ Sách kỳ quái nhìn phản ứng của Lý Hiên: "Nick QQ đó của em trai tôi, sau này nó lập cái mới thì đưa cái cũ cho tôi dùng, tôi cũng không để ý đổi lại thông tin. Anh không phát hiện năm sinh trên đó nhỏ hơn tuổi thật tôi sao?"
"Quả thật tui không để ý, tui xin lỗi." Lý Hiên cố gắng giữ giọng điệu bình thản, "Năm nay cậu đủ tuổi trưởng thành nhỉ? Không có quà cho cậu thật ngại quá."
"Anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi, không cần ra vẻ giống bậc cha chú như vậy. . . Hôm nay đi chơi rất vui, từ bé đến giờ tôi chưa từng chơi vui như vậy." Ngô Vũ Sách kéo áo Lý Hiên, "Sao không đi tiếp?"
"À. . . không có gì, tui đang không biết muộn thế này còn đón taxi được không."
Lý Hiên nghĩ mặt mình đơ đơ như này chắc chắn lộ hết rồi, may mà trời lạnh gió to, có thể lấp liếm là bị tê cứng.
"Chỗ này chắc không có taxi, đi ra trung tâm kiểu gì cũng có. Thủ đô mà, chắc chắn không có chuyện đêm rồi không có taxi." Ngô Vũ Sách nhìn bốn phía, đèn đường vẫn sáng rực, chiếu xuống con đường vắng tanh trông càng thêm hoang vu, "Cùng lắm gọi taxi dù, hai thằng con trai gầy gò chỉ biết chơi game chắc cũng không ai đem bán."
Lý Hiên nghe cậu ta nói đùa vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thì bật cười: "Đừng nói vậy, nếu người ta biết tấm thân ngà ngọc của tụi mình gộp lại được mấy triệu lận, chắc chắn có người bắt cóc tụi mình đòi tiền chuộc."
"Mấy triệu? Nhiều vậy à?"
"Trọng điểm không phải ở đó. . ." Lý Hiên không kiềm lòng được đưa tay định vuốt tóc đối phương, bị trừng mắt phải rụt lại, "Khụ, tui thấy vậy là còn ít đó. Nhóm tuyển thủ năm bọn tui từng chơi trò định giá mỗi người, đáng giá nhiều nhất là Hoàng Thiếu với gái Tô. Lúc đó bọn tui nhất trí Hoàng Thiếu trị giá. . . ba hay bốn triệu gì đó?"
Ngô Vũ Sách thật sự vận dụng năng khiếu toán học lẩm nhẩm một phen: "Giả thiết là Hoàng Thiếu trị giá ba triệu, nếu anh đáng giá một nửa hắn ta, tui lại lấy phần số lẻ của anh. . . gộp lại quả thật bọn mình đáng giá hai triệu."
Lý Hiên sửa lại: "Chắc chắn tui không chỉ đáng giá một nửa hắn ta, cậu cũng không chỉ đáng phần số lẻ của tui. 500 nghìn mua được cậu thì hời to."
"Tóm lại chắc chắn anh vẫn đáng giá hơn tôi."
"Vì sao đêm khuya trên đường vắng tanh bọn mình lại đứng thảo luận xem bản thân bán được bao nhiêu tiền vậy hả? Đây là đang hy vọng bị bắt cóc thật à?"
Ngô Vũ Sách cũng không nhịn được cười, nhưng cậu đi đằng trước nên Lý Hiên không thấy được biểu cảm trên mặt cậu, đến lúc quay lại cậu đã tỏ vẻ bình thản: “Trói anh lại có vẻ ổn, bán được nhiều tiền."
"Cậu quá tàn nhẫn! Âm mưu bán đồng đội, lòng dạ thật độc ác!"
"Tôi sẽ không để anh bị bán. Tôi theo dõi tên bắt cóc, kịp thời báo cảnh sát, rồi thuyết phục câu lạc bộ đưa tiền chuộc đội phó là được."
Lý Hiên giả vờ nghiêm túc: "Tui bị nhốt lại thì không còn ai cản đường cậu?"
Ngô Vũ Sách đáp ngay lập tức: "Nếu vậy cũng không còn ai hợp tác cùng tôi."
Lý Hiên thấy Ngô Vũ Sách rất hợp với nghề thích khách, mỗi lần cậu ta mở miệng đối đáp đều có thể Liều Mình Một Hit không để đối phương có cơ hội hấp hối, đây hẳn là một loại năng khiếu đặc biệt.
"Ngô Vũ Sách."
Lý Hiên đứng lại, chậm rãi mà trịnh trọng gọi họ tên người kia.
Ngô Vũ Sách đi trước Lý Hiên mấy bước, nghe ba chữ này cũng giật mình sửng sốt, liền dừng lại rồi quay người nhìn đối phương.
Lần đầu tiên cậu thấy ánh mắt trong sáng của đội phó mang theo nhiều tâm tình phức tạp như vậy, như đang cố gắng lý giải bản thân, cũng như đang đấu tranh nội tâm. Mỗi một tâm tình đều đủ để Ngô Vũ Sách không cách nào tiếp tục cất bước, giờ cậu cảm thấy như đang bị bao vây.
Ngô Vũ Sách không ngờ rằng, người từ trước đến nay không biết lùi bước hay sợ hãi như mình, đến một ngày không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
Trong khoảnh khắc đó rất nhiều thứ ùa về tâm trí cậu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đối phương cười tươi với cậu; mỗi lần phối hợp huấn luyện, người kia ngồi ngay cạnh đưa tay là có thể chạm đến; và sự chấp nhất của bản thân luôn muốn dốc hết sức so tài cùng người ấy. Trong thâm tâm cậu cũng không biết nguyện vọng ban đầu đã thay đổi từ lúc nào, từ “Muốn đứng trên sân đấu” trở thành “Muốn cùng anh đứng trên sân đấu."
Cậu có linh cảm mơ hồ, nếu mình không dời mắt sang nơi khác, sẽ có vài chuyện thay đổi vĩnh viễn. Cậu không sợ hãi cũng không muốn trốn tránh, nhưng cảm giác này ập tới quá bất ngờ, cậu chưa kịp chuẩn bị.
Lý Hiên nhìn thấy vẻ mặt của cậu, cuối cùng chỉ nở nụ cười, tiến đến gần cậu.
"Sinh nhật vui vẻ." Lý Hiên nói, "Chưa đến 12 giờ, vẫn còn kịp."
Khi tiếng nói cất lên, tình cảm không cách nào nói ra bỗng liên kết với tháng ngày qua bọn họ hồn nhiên vô tư ở cùng phòng. Ánh mắt ban nãy của Lý Hiên đã đưa ra chiếc chìa khóa trước mặt Ngô Vũ Sách, chỉ chờ cậu vươn tay nắm lấy.
Tiếc là thoáng do dự một chút, vẫn chưa thể nắm được chìa khóa.
Mỗi người trong bọn họ đều cảm thấy như vậy. Có một số chuyện vẫn chưa phải lúc, vẫn chưa thể thoát khỏi gông xiềng. Cơ hội này chưa thể nói ra, mọi việc lại quay về một góc yên tĩnh trong lòng, ngủ đông chờ cơ hội kế tiếp.
Nhưng bọn họ là cặp đôi hợp tác ăn ý nhất, việc này bất kể ra sao cũng không thay đổi, trước đây đã vậy, sau này vẫn vậy.
Đi mãi đến một con đường lớn, bọn họ cuối cùng đón được taxi. Cảm giác ấm cúng trong xe và ngày dài khiến họ trở nên thấm mệt, dần chìm vào giấc ngủ. Bọn họ ngồi dựa vào nhau mà ngủ thiếp đi, may mà tài xế là một công dân lương thiện, nếu không giả thiết bắt cóc có khi thật sự đã xảy ra.
Trước khi vào khách sạn Lý Hiên ghé qua cửa hàng tiện lợi gần đó, mua hai miếng bánh kem còn sót lại trên quầy.
Cậu đưa một miếng cho Ngô Vũ Sách: "Sinh nhật, ăn bánh kem."
"Đây là sinh nhật đáng nhớ nhất." Ngô Vũ Sách nhìn mấy hạt nho khô phủ trên mặt bánh rồi kết luận, "Ăn sinh nhật với nhiều người nhất, bánh kem cũng đặc biệt nhất."
"Muộn quá rồi, nếu không chúng ta đi tìm cửa hàng 85◦C nào đó còn mở cửa?"
"Còn mở mới lạ."
Ngô Vũ Sách mở hộp bánh vừa đi vừa ăn, vào đến khách sạn đã nhanh gọn xử lý xong miếng bánh kem be bé.
"Lúc tối cậu ăn chưa no à? Ăn khuya luôn rồi mà chưa đủ?"
"Vẫn ăn được tốt, dù sao ăn nhiều cũng không béo."
"Chậc chậc, sống chết gì cậu đừng để Vân Tú nghe được, bằng không chắc chắn sẽ bị PK người thật, một câu đó gây thù hận quá cao." Lý Hiên đưa miếng bánh kem còn lại cho cậu, "Thích thì ăn nốt đi, tui ăn không vào."
"Ăn không vào mà anh còn mua."
Ngô Vũ Sách nhận lấy miếng bánh, nhưng không mở ra ăn ngay. Lý Hiên sau khi tắm rửa xong bước ra thì bạn cùng phòng đã trùm chăn ngủ say, trên tủ đầu giường chỉ còn một cái hộp rỗng.
Thật hay Thách: tên Việt hóa của trò Truth or Dare, chơi theo vòng tròn, từng người khi đến lượt nếu chọn "Thật" phải trả lời thật một câu hỏi được đưa ra, hoặc chọn "Thách" thì phải thực hiện một lời thách đố. Ở đây Thiếu Thiên vô tình bị gài phải thực hiện theo lời thách đố.
Ma sói: một trong những trò board game nổi tiếng, chơi theo kiểu nhập vai và chia phe đối kháng.
Cửa hàng 85◦C: Chuỗi cafe-bánh nổi tiếng quốc tế được thành lập ở Trung Quốc.