Cơ thể Diệp Tu phản ứng trước ý thức. Hai chân mất sức mềm nhũn ra, phía sau ngứa ngáy và trống rỗng vô cớ. Tình triều nóng bỏng với khát vọng tình dục chậm rãi bào mòn suy nghĩ của hắn.
Vì là Beta, Diệp Tu chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của thứ gọi là ‘chất dẫn dụ’, đồng thời chẳng am hiểu về phản ứng mãnh liệt của Alpha và Omega đối với mùi hương này.
Tình huống xảy ra trên người Diệp Tu hôm nay tương tự với phản ứng dây chuyền AO hắn từng thờ ơ quan sát nhiều lần với tư cách là người ngoài cuộc... giống như một Omega bị chất dẫn dụ kích thích mà bước vào kỳ phát tình.
Diệp Tu ngồi bệt xuống đất, quần đùi mới thay bị dịch ruột non chảy ra từ chỗ riêng tư thấm ướt. Hắn thở dốc, hoàn toàn có đủ căn cứ để nghi ngờ bản thân đã phân hóa thành Omega sau hai mươi tám năm trời sống dưới thân phận Beta.
Độ tuổi phân hóa của người bình thường rơi vào khoảng 15 tới 18. Qua giai đoạn này, giới tính thứ hai của người không phân hóa thành Alpha và Omega sẽ được quy về hàng Beta. Hẳn là vì Diệp Tu thức khuya với hút thuốc suốt một thời gian dài khiến chức năng sinh lý bị rối loạn, nên đến tận năm 28 tuổi hắn mới đột ngột phân hóa thành Omega.
Cho dù thường ngày Diệp Tu có là bậc thầy chiến thuật đi chăng nữa, tình huống đột xuất này cũng rất khó xơi. Nếu ở trong phòng một mình thì tốt rồi. Khổ nỗi trước mặt hắn bây giờ còn có một Alpha nằm trong tư thế không chút mảy may phòng bị.
Giống như Omega, cảm xúc và sinh lý của Alpha rất dễ bị chất dẫn dụ ảnh hưởng. Khi huấn luyện hoặc thi đấu, mọi người đều tự giác điều chỉnh trạng thái bản thân, còn trong giấc ngủ mỗi đêm, chất dẫn dụ sẽ tràn ra nhanh chóng do cơ thể được thả lỏng hoàn toàn.
Mùi hoa bách hợp ngạt ngào trong không khí lúc này đúng là tỏa ra từ người Chu Trạch Khải đang ngủ say trên giường. Trông hắn như một viên kẹo tẩm mật ong không ngừng khiêu khích các giác quan của Diệp Tu, dụ dỗ hắn bước tới nhặt nó lên.
Lần đầu tiên, tình triều rất mãnh liệt.
Lồng ngực Diệp Tu căng đầy hương hoa ngọt ngào, cơ thể nóng bừng lên, dần bị chất dẫn dụ khống chế mà bò về phía Chu Trạch Khải.
Diệp Tu vốn có thiện cảm với người này. Nhìn gương mặt ngoan ngoãn say khướt của Chu Trạch Khải, hắn không thể trưng ra nụ cười thiếu đòn giống lúc trước. Lo ngại trong lòng bị chất dẫn dụ ăn mòn, bây giờ Diệp Tu chỉ khao khát thân mật với Alpha, để thanh niên lấp đầy lỗ nhỏ đang phát tình của mình bằng dấu hiệu của riêng hắn.
Diệp Tu biết rằng dùng dằng càng lâu, lửa dục sẽ càng lan rộng, cho tới khi lý trí bị nó nhấn chìm hoàn toàn. Khi đó, hắn sẽ không chút kiêng dè đè cậu hậu bối này xuống giường rồi ăn tươi nuốt sống. Bây giờ mọi chuyện vẫn còn cơ hội cứu vãn, Diệp Tu cố gắng kiềm chế bồn chồn trong người, vươn tay lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Trong đội tuyển Quốc gia chỉ có Diệp Tu và đội trưởng Dụ Văn Châu là Beta, các thành viên còn lại đều là Alpha cả. May mắn thay hắn vẫn nhớ rõ số di động của Dụ Văn Châu, nhưng chuông đổ đã lâu mà không có người bắt máy.
Đêm dành riêng cho quán quân, ngoại trừ Diệp Tu đỡ Chu Trạch Khải về phòng trước thì đám người còn lại chắc chắn sẽ bung xõa tới khuya mới bằng lòng giải tán. Vì vậy, nguyên nhân Dụ Văn Châu không nghe máy lúc này đã rõ rành rành ra đấy...
Tình triều lại cuộn trào, toàn thân Diệp Tu run lẩy bẩy. Hắn vịn mép gỗ, trèo lên giường Chu Trạch Khải, chính thức đầu hàng ham muốn của bản thân đối với chất dẫn dụ.
“Tiểu Chu... Tiểu Chu...”
Diệp Tu co người tựa lên lồng ngực Chu Trạch Khải, nỉ non tên thân mật của hậu bối nhà mình. Hắn vùi đầu vào hõm vai, đều đặn hít sâu chất dẫn dụ tỏa ra từ tuyến thể trên gáy thanh niên y như một người bệnh thiếu dưỡng khí.
Rất muốn...
Tác dụng của chất dẫn dụ liều cao chẳng thua gì thuốc kích dục. Dần dần, mùi hương phảng phất kia không thể thỏa mãn Diệp Tu nữa. Hắn khao khát được tiếp xúc thân mật hơn với Alpha trước mắt này.
Diệp Tu cưỡi lên eo Chu Trạch Khải, sau đó đè mông mình xuống. Sợi dây đạo đức cuối cùng còn trói buộc bản tính, khiến hắn chỉ dám cách lớp quần áo cầm tính khí của hậu bối lên. Lỗ nhỏ phía sau tiết ra dịch trơn, thấm ướt vải vóc che chắn trước dương cụ thanh niên. Đối với Diệp Tu phát tình lần đầu tiên mà nói, hành động này gãi chẳng đúng chỗ ngứa, hoàn toàn không thể xoa dịu cảm giác trống vắng trong cơ thể hắn.
Côn thịt bị đụng chạm từ từ lớn lên, dựng thành một túp lều vải ngay đũng quần. Dù bị quần áo ngăn cách, Diệp Tu vẫn cảm nhận được kích thước khủng bố của thứ dưới thân Alpha này.
Mặc kệ tiền bối nhà mình vuốt ve, Chu Trạch Khải vẫn ngủ say sưa, không có dấu hiệu gì gọi là sắp tỉnh dậy cả.
Nhiệt độ cơ thể tăng nhanh chóng. Diệp Tu thăm dò vào trong vạt áo đồng phục của thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng săn chắc. Khoan khoái truyền tới từ vị trí tiếp xúc với da thịt trắng nõn khiến hắn thoải mái tột độ. Khứu giác, xúc giác, thính giác... tất cả các giác quan của hắn trở nên nhạy cảm cực kỳ, như thể chúng muốn chứng thực sự tồn tại của người thanh niên này.
Muốn nhiều hơn nữa...
Cơ thể Omega kêu gào phóng đãng, hối thúc Diệp Tu làm chuyện cá nước thân mật với Alpha ưu tú nằm dưới người hắn bây giờ.
Trong giây phút xuất thần, đầu Diệp Tu bất chợt nảy ra một sáng kiến...
Mình có thể ‘mượn’ cậu thanh niên bất tỉnh nhân sự này giải quyết hộ kỳ phát tình đầu tiên. Đến khi Chu Trạch Khải thức dậy, mọi chuyện đã đâu vào đấy. Hắn không nhận ra điều gì bất thường, mình cũng không cản trở tiền đồ của hậu bối xuất sắc, đã vậy còn lập tức giảm bớt khó chịu trong người mình lúc này, há chẳng phải là tiện cả đôi đường hay sao?
Đây gần như là giải pháp khả dụng cuối cùng trong tình huống ngoài ý muốn này.
Cũng có thể xem như hắn láu cá tìm cớ bào chữa cho bản thân, nhưng sau một hồi cân nhắc giữa lý trí và thống khổ khi bị tình dục thiêu đốt, Diệp Tu cho rằng mình không có lý do gì để từ bỏ phương án này cả.
Bây giờ Diệp Tu tự ý mượn côn thịt của hậu bối để an ủi bản thân, tuy cơ thể rất hưng phấn, nhưng vẫn khó tránh khỏi căng thẳng trong lòng.
“Tiểu Chu ngoan... khoan hẵng tỉnh dậy nha...”
Diệp Tu nhỏ giọng thăm dò bên tai Chu Trạch Khải. Từ giờ phút này tới khi kỳ phát tình rút xuống, hắn hi vọng thanh niên sẽ ngoan ngoãn ngủ say giống như ý nguyện của mình.
Diệp Tu vừa quan sát gương mặt say ngủ của Chu Trạch Khải vừa thò tay kéo quần thun đồng phục của hắn xuống, để dương vật dưới đũng quần lộ ra ngoài hoàn toàn.
Côn thịt màu đỏ sậm không chỉ to mà còn dài, tinh hoàn nặng nề tròn trịa dưới thân trụ tương phản cực mạnh với vẻ ngoài đẹp đẽ và ngoan hiền của Chu Trạch Khải.
Bị dương vật thô to dữ tợn của Alpha kích thích, đầu óc Diệp Tu dần nóng lên, hai tai cũng bị nhuộm đỏ. Hắn nghe nói Omega phát tình không sử dụng bôi trơn vẫn đủ khả năng tiếp nhận toàn bộ côn thịt Alpha. Chỉ cần nghĩ tới việc phía sau của mình sắp nuốt chửng một thứ to dài như thế, Diệp Tu càng ướt át hơn, sâu trong hậu huyệt vừa đau vừa ngứa. Tình triều dâng trào khiến hắn không thể nhẫn nhịn thêm giây phút nào nữa.
Diệp Tu cởi quần đùi bị dịch nhờn thấm ướt hoàn toàn ra, quăng sang một bên. Hắn dạng chân quỳ bên eo Chu Trạch Khải, ngượng ngùng chống một tay lên đùi thanh niên, tay kia thì cầm côn thịt đâm vào miệng hậu huyệt của mình.
Dương vật khoan thai nới lỏng những nếp gấp uốn lượn bên trong lỗ nhỏ. Tràng đạo mềm mại, ẩm ướt tham lam cắn mút côn thịt, làm cho quá trình thâm nhập diễn ra cực kỳ chậm chạp.
Tính khí không chạm tới nơi trống rỗng nhất, Diệp Tu nôn nóng đến sắp khóc. Để đẩy cây gậy kia vào nhanh nhất có thể, hắn dứt khoát thu cánh tay chống lên đùi thanh niên về.
Nương theo trọng lượng cơ thể, côn thịt lập tức trượt tới nơi sâu nhất, quy đầu đâm mạnh vào tuyến tiền liệt. Khoái cảm và đau đớn cùng ập tới, nhấn chìm cả người Diệp Tu ngay tức khắc. Nước mắt không kiềm lại được, rơi dài trên má như chuỗi ngọc đứt dây. Bờ môi hắn chẳng thốt nổi thành câu, chỉ có thể run rẩy đè nén tiếng khóc nghẹn ngào. Vách thịt co thắt liên tục, dịch trơn từ nơi sâu nhất trong hậu huyệt bắt đầu túa ra ngoài.
Rõ ràng hắn chưa thích nghi hoàn toàn với cảm giác khó chịu khi bị dị vật thâm nhập, nhưng vẫn vì sung sướng nhen nhóm trong cơ thể mà lắc lư eo nhỏ theo bản năng, đồng thời thít chặt miệng huyệt, chèn ép côn thịt của hậu bối.
Omega phát tình chậm rãi vứt bỏ thể diện, biến thành một con thú cái đắm chìm trong dục vọng (1). Diệp Tu vội vàng giải quyết hậu huyệt trống vắng, dần quên đi một điều rằng Alpha nằm dưới thân hắn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
“Ha... sâu quá... ưm... ở đó... thoải mái...”
Lẫn trong tiếng khóc nức nở là âm thanh rên rỉ mềm mại, nghe nửa thoải mái nửa khổ sở. Diệp Tu mê muội tận hưởng khoái cảm, muốn côn thịt vùi trong hậu huyệt nhanh chóng giúp mình phóng thích, nên không phát hiện Súng Vương trẻ tuổi đang từ từ tỉnh lại.
++++
Chu Trạch Khải cho rằng mình đang mơ. Mớ rượu uống hồi chiều chậm rãi lên men khiến ý thức hắn trở nên mơ hồ, đầu óc thì rỗng tuếch, nhưng nửa thân dưới lại thoải mái như sắp sửa tan ra.
Mùi hương ngọt ngào của Omega len lỏi trong từng phân tử không khí. Chu Trạch Khải mơ màng mở mắt ra, hình ảnh choán hết tầm nhìn làm hắn phấn khích tới suýt nữa thì vỡ tung mạch máu.
Trong đêm quán quân, tiền bối mình thầm mến đã lâu hóa thành Omega phát tình, toàn thân trần trụi vắt vẻo mỗi chiếc áo ngủ của mình, dâm đãng cưỡi lên dương vật của mình, điên rồ ân ái với cơ thể cũng của mình nốt.
Mơ ước hão huyền mình hằng che giấu nay lại hiện về trong giấc mộng xuân...
Làn da trắng nõn như gốm sứ bị tình triều tô lên sắc hồng nhạt mĩ lệ trông vô cùng ngon miệng. Tiếng rên rỉ kèm âm thanh thở dốc bị khoái cảm kích thích mà tăng cao mấy bâc, khác hẳn tông giọng điềm đạm thường ngày. Cách ngâm nga cũng đáng yêu và phóng đãng. Lỗ nhỏ của tiền bối rất thoải mái. Vách thịt co thắt mút chặt dương vật, xoa bóp cho nó từ gốc tới ngọn. Quy đầu bị dịch trơn vừa ấm vừa nóng tiết ra từ nơi sâu nhất trong hậu huyệt thấm ướt.
Ngày thường, Diệp Tu luôn giữ khoảng cách chừng mực với mọi người, không quá thân thiết với ai, cũng không khiến họ cảm thấy mình bị lạnh nhạt. Huống chi ai cũng biết Diệp Tu là Beta, sao có thể phát tình rồi cưỡi lên người hắn như thế này...
Tình huống này làm Chu Trạch Khải nhớ tới quỷ mộng. Hắn từng nghe những lời đồn thổi rằng nó sẽ ngụy trang thành người yêu con mồi, rồi đi vào mộng xuân hấp thụ sinh lực, tinh hoa và máu huyết hòng nuôi dưỡng bản thể. Vậy... Omega lẳng lơ đung đưa mông làm tình với hắn bây giờ chắc chắn là một con quỷ mộng không chịu chuyên chú làm nhiệm vụ.
Nếu đây là mơ thì hà cớ gì phải gò bó bản thân? Mình muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó thôi.
Nghĩ là làm.
Chu Trạch Khải ngồi bật dậy, đặt một tay lên eo Diệp Tu, tay kia thì cố định gáy rồi cúi đầu hôn môi.
++++
Thanh niên tóm được lưỡi Diệp Tu trong nháy mắt, vừa khuấy đảo khoang miệng vừa kín đáo rót thêm chất dẫn dụ vào cơ thể anh.
Diệp Tu không ngờ Chu Trạch Khải sẽ tỉnh dậy ngay lúc này, căng thẳng kích thích thần kinh hưng phấn hơn gấp bội. Toàn thân hắn căng cứng, tay chân run lẩy bẩy rồi đạt tới cao trào. Tinh dịch bắn ra hòa với dịch trơn dính nhớp khắp cơ thể hai người. Sau khi phát tiết lần đầu tiên, thẹn thùng vốn bị tình triều lu mờ lại cuộn trào lần nữa.
“Đợi một chút... Tiểu Chu... a a!... !! ... Không phải...”
Diệp Tu muốn giải thích tình trạng này, bèn vươn tay đẩy Chu Trạch Khải đang hôn mình ra. Đáng tiếc, hắn chẳng những không mở được năm ngón tay của thanh niên, mà còn bị đối phương giữ chặt hai tay rồi đẩy ngã xuống giường.
"Không phải?"
Chu Trạch Khải nghiêng đầu nghi hoặc, sau đó mở rộng hậu huyệt đã khép lại của Diệp Tu, bắt đầu một vòng đưa đẩy mới.
Dương vật thô to của Súng Vương trẻ tuổi kéo căng các nếp uốn ngoài miệng huyệt, thân trụ sung sức nghiền ép những điểm nhạy cảm phân bố trên vách thịt, chậm rãi tiếp cận cổ tử cung.
Khoái cảm khi tự an ủi hoàn toàn khác với lúc làm tình.
Tuyến tiền liệt và lối vào khoang sinh sản bị Chu Trạch Khải khiêu khích liên tục, sung sướng mãnh liệt lan ra khắp cơ thể. Diệp Tu thoải mái nhắm mắt lại, không nói nên lời, chỉ có thể nhíu mày với rên rỉ. Đầu lưỡi hồng nhạt lộ ra ngoài, nước bọt chảy dọc theo xương quai hàm rơi xuống giường mà hắn cũng chẳng phát hiện, rõ ràng là đang cực kỳ thoải mái.
"Tiền bối rất thích đúng không?"
Thật hiếm khi mơ đẹp thế này...
Chu Trạch Khải vui như mở cờ trong bụng khi nắm giữ sự tồn tại như gần như xa kia trong lòng bàn tay, rồi dùng tình yêu và tình dục chinh phục nó hoàn toàn. Điều đó khiến hắn hạnh phúc với thỏa mãn tột độ. Chu Trạch Khải vừa đâm rút vừa cúi xuống gieo lên cổ Diệp Tu những dấu hiệu chỉ thuộc về mình.
Trong hậu huyệt Omega phát tình toàn là dịch nhờn trơn tru và mềm mại, càng đâm rút thô bạo lại càng thoải mái hơn. Chu Trạch Khải hung hãn đè Diệp Tu ra làm, côn thịt đâm mạnh vào lỗ nhỏ nhớp nháp, chẳng khác nào muốn đóng cọc anh lên trên dương cụ của mình.
"A a... không được... sắp... sắp bắn!!... !..."
Diệp Tu chịu không nổi thế tiến công dồn dập của thanh niên, chỉ chốc lát sau lại đạt tới cao trào. Lần này kịch liệt tới mức hậu huyệt cũng xuất tinh theo. Dịch lỏng và tinh dịch đồng thời bắn tung tóe. Diệp Tu ưỡn người run rẩy, đến tiếng rên rỉ cũng run run. Toàn thân hắn dính đầy nước mắt, mồ hôi, dịch trơn và cả tinh dịch.
“Nhạy cảm quá... nước cũng nhiều nữa... đáng yêu lắm... thích lắm...”
Chu Trạch Khải ngắm dáng vẻ phóng đãng của Diệp Tu, đặt lên má hắn một nụ hôn như thể khen thưởng, sau đó lại liếm mút hai hạt đậu đỏ trên lồng ngực quyến rũ.
Diệp Tu hoàn toàn kiệt sức sau hai lần cao trào liên tiếp. Hắn mơ mơ màng màng, người mềm nhũn như bún, mặc kệ hậu bối nhà mình muốn làm gì thì làm. Có mấy lần sắp tìm về lý trí, khoang mũi lại bị rót đầy chất dẫn dụ, cộng thêm khoái cảm dồn dập truyền tới từ nửa người dưới kéo hắn tiếp tục chìm sâu xuống đáy biển dục vọng.
"Tiểu Chu... ưm a... a a... muốn nữa... thoải mái..."
Khi cơn phát tình đạt tới đỉnh điểm, Diệp Tu vắt cả tay chân lên lưng thanh niên, vô thức bày ra nụ cười lẳng lơ, vừa thở gấp vừa gọi tên Chu Trạch Khải nhằm đòi hỏi thêm. Đôi chân dài bám víu trên eo đối phương, kéo hắn ngã đè lên người mình. Hào quang Đấu Thần gì gì đó, phong thái phát tình cũng y như loài thú cái ham muốn được giống đực creampie (2).
(*) Nói chung là hài lòng và thỏa mãn.
Chu Trạch Khải hưng phấn lật người Diệp Tu lại. Hai tay hắn xoa nắn cặp mông trắng như quả đào, bắt đầu thâm nhập từ phía sau. Tư thế này đẩy dương vật vào cực kỳ sâu, kích thích nhiều điểm nhạy cảm khác trên vách thịt. Đang lúc thanh niên cắm rút hăng say, điện thoại đầu giường bỗng đổ chuông.
Chu Trạch Khải cầm điện thoại lên nghe. Ở đầu dây bên kia, Dụ Văn Châu huyên thuyên hỏi thăm Diệp Tu, chắc là lúc tiệc tàn nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ số máy của hắn bèn gọi lại.
Một giấc mộng xuân thôi cũng gay cấn tới vậy ư?
Não bộ Chu Trạch Khải đã bị cồn hấp chín, nên hắn không tài nào hiểu nổi tình huống này.
Khi làm tình, Alpha rất ghét bị quấy rầy. Hắn nghĩ bản thân đang mơ, giấu giếm chi cho mệt người, bèn nói toẹt móng heo luôn, trả thù Dụ Văn Châu cắt ngang chuyện tốt của mình: “Tiền bối Diệp Tu... phát tình rồi... đang làm chuyện khiêu gợi với tui... đừng quấy rầy tụi tui nữa...”
Chu Trạch Khải hít thở nặng nề, mập mờ ám chỉ đôi câu rồi bực mình ngắt điện thoại. Hắn tiếp tục sa vào ôn nhu hương (3), đồng thời nghĩ xem phải ‘yêu’ thế nào mới khiến tiền bối mang thai con mình.
(*) Là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.
Diệp Tu chìm sâu trong khoái cảm, thật sự không biết tiếng mình rên rỉ và âm thanh làm tình lộ liễu của bọn họ đã truyền hết vào tai Dụ Văn Châu thông qua loa điện thoại. Thậm chí ban nãy hắn còn lắc lư eo, mè nheo Chu Trạch Khải cắm mạnh hơn nữa.
Chu Trạch Khải không nỡ để tiền bối chờ lâu, hắn cúp điện thoại xong liền lao vào, giữ nguyên độ mạnh bạo mà tiếp tục đóng cọc. Bụng dưới săn chắc va vào cánh mông, tạo nên những gợn thịt như sóng nước.
Được côn thịt chăm sóc một thời gian dài, cổ tử cung bắt đầu thả lỏng, từ từ mở ra một khe hở chật hẹp. Cơ thể Diệp Tu đang chậm rãi chuẩn bị thật kỹ càng để nghênh đón Chu Trạch Khải tiến vào đánh dấu.
Khao khát làm tiền bối mang thai, khao khát đánh dấu tiền bối vĩnh viễn... Cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể Diệp Tu, lòng thanh niên lâng lâng vui sướng. Chu Trạch Khải mạnh tay nhéo mông Diệp Tu, hài lòng nghe anh rên rỉ hai tiếng, rồi thẳng thừng đẩy côn thịt vào khoang sinh sản.
Quy đầu phình to, tạo kết ngay tử cung, lấp đầy khoang sỉnh sản héo rũ suốt nhiều năm nay của Diệp Tu.
Khoái cảm và đau đớn khủng khiếp khiến Diệp Tu sợ hãi. Hắn run rẩy không ngừng, vòng tay ôm cổ Chu Trạch Khải cầu thanh niên rủ lòng thương xót.
“Đừng... đánh... a a!! ... a... đánh dấu...!!...”
Tiếc thay, lời thỉnh cầu mềm mỏng của người thương chẳng những không khơi dậy lòng trắc ẩn của Chu Trạch Khải, mà còn khiến hắn hưng phấn hơn.
Dù sao đây cũng chỉ là mơ, có chuyện gì không thể làm đâu chớ.
Súng Vương nghĩ xong, đỉnh dương vật bắt đầu xuất tinh vào trong tử cung Diệp Tu. Hắn thậm chí còn vừa bắn vừa nhè nhẹ đâm rút khoang sinh sản.
Khoang sinh sản nhỏ hẹp tập trung rất nhiều dây thần kinh. Côn thịt và tinh dịch đậm đặc đã mang tới kích thích cực kỳ lớn, huống chi còn bị người này chơi đùa trần trụi như thế.
Khoái cảm đi kèm với đau đớn dữ dội nghiền ép Diệp Tu tới muốn vỡ tung. Tại thời khắc này, tất cả giác quan tập trung hết về nửa người dưới, ngoại trừ nơi gắn kết với côn thịt Chu Trạch Khải thì Diệp Tu không còn bất kỳ cảm giác nào khác.
Vách thịt và tử cung co thắt liên tục, đẩy hưng phấn lên tới mức cao nhất. Diệp Tu hoàn toàn mất không chế, đạt cao trào lần nữa.
Không chỉ cao trào một lần, mà tận mấy lần, liên tiếp không ngưng, cũng chẳng thể dừng.
Hốc mắt Diệp Tu đỏ bừng, ngón chân nõn nà run rẩy cuộn chặt. Bởi vì cực khoái mà trước mắt trắng xóa, cổ họng thì tắt tiếng, chỉ có thể há to miệng, duỗi lưỡi ra thở hồng hộc.
Xuất tinh xong, Chu Trạch Khải rút côn thịt ra khỏi hậu huyệt. Diệp Tu bơ phờ nằm lỳ trên giường, hai tay nắm chặt ga giường vẫn còn run run. Khe mông hắn đỏ ửng, lối vào nhỏ hẹp bị Chu Trạch Khải nới ra thành cái động thịt rộng chừng một ngón tay. Nơi đó không thể chứa quá nhiều dịch trơn và tinh dịch, nên hỗn hợp men theo vách huyệt chảy ngược ra ngoài.
Nhìn miệng nhỏ của tiền bối mình thầm mến hết thít vào rồi giãn ra, Chu Trạch Khải bị hình ảnh khiêu gợi này khơi dậy hứng thú. Mặc kệ cơ thể Diệp Tu còn rất nhạy cảm vì mới đánh dấu, Chu Trạch Khải banh khe mông hắn ra rồi đẩy dương vật của mình vào trong hậu huyệt trơn ướt.
Đánh dấu một lần sao đủ? Hắn phải làm Diệp Tu thật chậm rãi, đánh dấu thật nhiều lần...
Làm tới khi nào trái tim Diệp Tu bị hắn đánh dấu vĩnh viễn, mỗi tấc da thịt lưu lại mùi hương của hắn, đâm ra ỷ lại vào hắn tới mức không thể bỏ trốn nữa mới thôi...
Cả tối hôm đó, ma men Chu Trạch Khải đè Diệp Tu ra vui vầy khắp phòng. Lần đầu tiên làm trên giường, lần thứ hai tại sofa, lần thứ ba ở bàn làm việc... Diệp Tu mệt muốn chết, nhưng bị Chu Trạch Khải chèn ép nhiều lần như vậy, kỳ phát tình đã dần rút xuống của hắn bùng nổ trở lại.
Alpha đã bắn rất nhiều lần, còn tử cung thì lại quá nhỏ hẹp. Khi tinh dịch rót đầy tràng đạo, bụng Diệp Tu cũng phồng lên một độ cong tròn trịa.
Chịu không nổi khoái cảm mãnh liệt và dồn dập như thế, Diệp Tu cứ thút tha thút thít, mặt mày lem nhem vệt nước mắt khô, nom đáng thương cực kỳ. Mỗi lần Chu Trạch Khải bắn xong, hắn lại nghẹn ngào nài nỉ thanh niên đừng làm nữa.
Tới khi Chu Trạch Khải bằng lòng buông tha Diệp Tu, ôm cơ thể tiền bối đầy rẫy dấu vết giao hoan lên giường, cùng chìm vào giấc ngủ, từ sàn nhà đến sofa đã dính đầy tinh dịch và nước nhờn vương vãi lúc cả hai làm tình. Toàn bộ căn phòng nhơ nhớp tới mức không có tấc gỗ nào sạch sẽ để đặt chân nữa rồi.
++++
Dường như mình đã có một giấc mơ đẹp...
Sáng hôm sau, Chu Trạch Khải vui vẻ thức dậy, sau đó bị cảnh vật trước mắt dọa sợ ngu người luôn.
Tiền bối nằm trong lòng mình, da thịt đầy rẫy dấu hôn và vệt tinh dịch khô. Hắn dời tầm nhìn lên trên, trông thấy Diệp Tu hít thở nặng nề, ngủ không hề ngon, rõ ràng là bị đùa giỡn tới ngất xỉu.
Thanh niên lại cúi đầu xuống, phát hiện côn thịt mình còn cắm trong hậu huyệt Diệp Tu đang rất phấn chấn chào cờ buổi sáng. Ngủ trong lỗ nhỏ cả đêm, tinh dịch ở chỗ gắn kết đã khô lại, quện vào nhau như thạch cao. Hắn phải vất vả lắm mới tách được nó ra. Dịch lỏng ứ đọng tràn xuống ga giường nhàu nhĩ, tạo thành một đống bừa bộn, ngổn ngang.
Đêm qua... không phải mơ ư?
Sau khi uống rượu, tiền bối phân hóa thành Omega, bị mình ép buộc đánh dấu rồi...
Chu Trạch Khải vừa mắng mình khốn nạn vừa ra tay rửa sạch dấu vết tội ác giúp Diệp Tu, đồng thời rất lo lắng tiền bối sẽ vì chuyện này mà gai mắt mình.
Lúc tỉnh dậy, Diệp Tu thấy ga giường và căn phòng sáng choang. Chu Trạch Khải đáng thương ngồi xổm trước giường, biểu cảm rất nặng nề, hẳn là muốn xin lỗi.
Diệp Tu có hơi dở khóc dở cười. Ban đầu là do hắn chịu không nổi phản ứng của kỳ phát tình mà trèo lên giường Chu Trạch Khải. Tuy sau đó bị giày vò khá thê thảm, nhưng nếu muốn xin lỗi thì người mở lời trước phải là hắn mới đúng.
Diệp Tu nhận tách trà nóng thanh niên đưa cho, cầm lên uống một hớp nhỏ. Hắn bận rộn nghĩ xem mình nên giải thích chuyện đêm qua thế nào, Chu Trạch Khải bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc phun ra ba chữ.
"Kết hôn đi.”
Suýt nữa thì Diệp Tu phun luôn nước trà trong miệng.
Chu Trạch Khải tưởng Diệp Tu sẽ tức giận, thậm chí gai mắt mình, chẳng ngờ tiền bối không chán ghét, mà còn hơi... trăn trở? Móc nối với chuyện đêm qua, hắn đoán Diệp Tu đang chờ mình lên tiếng phụ trách.
Trong xã hội ngày nay, Omega vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi. Nếu hai người không kết hôn, thì một Omega bị đánh dấu vĩnh viễn trước hôn nhân hầu như không nhận được bất kỳ sự đảm bảo nào.
“Hôm qua đánh dấu tiền bối rất nhiều lần, chắc sẽ có em bé.”
Chu Trạch Khải đứng dậy, thò tay sờ bụng dưới mềm mại phẳng phắn của Diệp Tu: “Phải chịu trách nhiệm.”
Dẫu đêm trước làm với Chu Trạch Khải rất nhiều lần, nhưng Diệp Tu chưa từng nghĩ tới việc sẽ có thai, hắn thậm chí không dám tưởng tượng tới chuyện đó, bèn gấp gáp cãi lãi: “Nói mò cái gì? Sao có thể mang thai dễ dàng như vậy được!”
“Nếu âu yếm phía sau nhiều hơn, tiền bối nhất định sẽ có thai, con của em.” Chu Trạch Khải nói lời hiển nhiên.
Bất ngờ thay, bản mặt dày như mo nang của Diệp Tu lại đỏ lên. Hôm nay hắn được dịp mở mang tri thức, chứng kiến điệu bộ cà rỡn cà trớn của lớp người đẹp trai như Chu Trạch Khải. Sử dụng gương mặt anh tuấn cùng thái độ nghiêm túc để nói lời chòng ghẹo vốn chẳng đủ đô để quy thành quấy rối tình dục, ấy thế mà lại khiêu khích người nghe bủn rủn chân tay, toàn thân tê dại như trúng đòn chí mạng.
Thấy tiền bối thẹn thùng vì câu nói của mình, Chu Trạch Khải trèo lên giường, vừa ôm Diệp Tu vừa mè nheo tỏ tình.
"Thích... em rất thích anh... Diệp Tu... gả cho em đi..."
Đêm trước say rượu nên tính cách mới ngoan ngạnh giống thú hoang. Lúc này đây, Chu Trạch Khải đã quay về dáng bộ dễ bảo và khôn khéo thường ngày, bonus thêm cái tật bám người dằng dai. Hắn cứ dùng chất giọng gợi cảm lặp đi lặp lại bên tai Diệp Tu mấy lời âu yếm không ngọt không lấy tiền.
Diệp Tu chịu hết nổi Chu Trạch Khải cứ bám riết lấy mình như vậy. Gương mặt thanh niên tuấn tú thế này, sao hắn đành lòng từ chối? Trước kia Diệp Tu vốn không ghét Chu Trạch Khải, ngược lại còn rất có cảm tình với đối phương. Hôm nay gạo đã nấu thành cơm, những kỳ phát tình tiếp theo hắn còn phải nhờ Chu Trạch Khải giúp đỡ. Bây giờ từ chối thẳng thừng thì sau này biết phải sống sao? Kết quả nghiệm chứng đêm qua cho thấy thân thể hai người rất hợp ý nhau, với cả dù muốn dù không hắn cũng đã bị đánh dấu vĩnh viễn rồi, cứ thuận theo tự nhiên là được, nhỉ?
Tính cách Diệp Tu rất quyết đoán. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn ưng thuận lời tỏ tình của Chu Trạch Khải.
Không bàn tới hậu quả của việc chưa hỏi ý kiến người nhà đã đồng ý kết hôn, chỉ riêng chuyện công khai mối quan hệ này với Liên minh thôi cũng đủ tạo nên một cú sốc lớn, có khi lão Phùng lại tái phát bệnh tim không chừng. Vì vậy, để đảm bảo Chu Trạch Khải có thể thuận buồm xuôi gió từ giờ tới lúc giải nghệ, bọn họ nên chuẩn bị một vài phương án giảm sốc mới được.
“Ài, em đừng hôn nữa, anh có một điều kiện đấy...”
Diệp Tu thở dài đẩy thanh niên còn muốn hôn mình ra, chậm rãi nói rõ yêu cầu của mình.