Hàn Diệp
CHÚNG TA TÓC BẠC
Đã nhiều năm qua kể từ khi bọn họ ở cùng nhau, mỗi ngày vẫn trôi qua rất bình lặng nhưng không nhàm chán. Bọn họ vẫn thường ở nhà, lão Hàn đã lui về sau, không cần đến CLB thường xuyên.
Tiền đa phần là đem đi đầu tư, Diệp Tu có một chung cư đem cho thuê, và một vài sinh ý khác, tiền không phải yếu tố khiến bọn họ phải ra khỏi nhà quá nhiều nữa.
Năm nay Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tóc hoa râm đón Tết, lại một năm nữa trôi qua, bọn họ cùng ngồi ăn mì hoành thánh, con mèo mấy năm trước, Hàn Văn Thanh nhặt về đang đứng thẳng bằng hai chân khều khều quần Diệp Tu. Một con mèo vằn vô tình vào sân nhà bọn họ rồi không chịu đi nữa đang ngang nhiên tản bộ trên sô pha.
“Này lão Hàn, Cầu Bại khều quần tôi, nó đói rồi” – Ngụ ý là, anh đi lấy đi.
“Nó khều quần cậu” – Ý là, khều cậu cậu lấy.
“Khụ khụ” – Diệp Tu ho.
Hàn Văn Thanh gắp thêm một đũa mì như thường, nhưng vẫn là đứng lên đi lấy đồ ăn cho mèo.
Trước Tết, Diệp Tu bị một trận bệnh nhẹ, nói là nhẹ nhưng rất lâu không hết, có vẻ là liên quan tới mũi, sắp tới Hàn Văn Thanh định đem Diệp Tu đi khám bệnh, dạo này mèo cũng không cho hắn ôm nữa, sợ do lông mèo làm mũi nhạy cảm.
Đổ đồ ăn cho mèo xong, Hàn Văn Thanh đi rửa tay, lúc đi ngang qua Diệp Tu đang ngồi ăn, cả tướng ăn Diệp Tu cũng tỏa ra một loại khí chất lười nhác, bệnh xong lại có nhiều thêm một chút mệt mỏi. Nhìn xoáy tóc có vài sợi bạc, không biết suy nghĩ của anh đã lạc về phương trời nào.
“Này lão Hàn, khi không anh dúi mặt vào tóc tôi làm gì đấy, có thơm không?” – Giọng trêu chọc.
Hàn Văn Thanh không trả lời, mặt dụi dụi vào tóc Diệp Tu, cọ một chút.
“Không có mùi”
Có tiếng cười nhẹ, Diệp Tu ngửa đầu ra sau, nhìn Hàn Văn Thanh.
“Xem ra anh bị lây bệnh nên nghẹt mũi rồi, tóc ca thơm như vậy cũng không ngửi ra?”
Sau đó mắt Diệp Tu phải nhắm lại, môi Hàn Văn Thanh cọ nhẹ trên lông mi hắn, chạm vào mắt, má một chút, nhẹ như bông, Hàn Văn Thanh cũng cười, tiếng cười chạm vào làm mặt Diệp Tu có chút ngứa.
“Tóc cậu bạc rồi.”
“Tóc anh cũng vậy.”
“Một lát nữa đi mua thêm ít đồ ăn.”
“Siêu thị mở cửa rồi sao?”
“Ừ.”
.
.
.
Chúng ta tóc bạc rồi. Năm mới vui vẻ, Diệp Tu.
Năm mới vui vẻ, Hàn Văn Thanh.
_________
Một câu chuyện nhỏ đăng mừng năm mới muộn, mọi người năm mới vui vẻ.
Định là đăng vài tấm Hàn và Diệp trung niên của Ring, cuối cùng vẫn là chọn tấm này, ấm áp cho năm mới.
CHÚNG TA TÓC BẠC
Đã nhiều năm qua kể từ khi bọn họ ở cùng nhau, mỗi ngày vẫn trôi qua rất bình lặng nhưng không nhàm chán. Bọn họ vẫn thường ở nhà, lão Hàn đã lui về sau, không cần đến CLB thường xuyên.
Tiền đa phần là đem đi đầu tư, Diệp Tu có một chung cư đem cho thuê, và một vài sinh ý khác, tiền không phải yếu tố khiến bọn họ phải ra khỏi nhà quá nhiều nữa.
Năm nay Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tóc hoa râm đón Tết, lại một năm nữa trôi qua, bọn họ cùng ngồi ăn mì hoành thánh, con mèo mấy năm trước, Hàn Văn Thanh nhặt về đang đứng thẳng bằng hai chân khều khều quần Diệp Tu. Một con mèo vằn vô tình vào sân nhà bọn họ rồi không chịu đi nữa đang ngang nhiên tản bộ trên sô pha.
“Này lão Hàn, Cầu Bại khều quần tôi, nó đói rồi” – Ngụ ý là, anh đi lấy đi.
“Nó khều quần cậu” – Ý là, khều cậu cậu lấy.
“Khụ khụ” – Diệp Tu ho.
Hàn Văn Thanh gắp thêm một đũa mì như thường, nhưng vẫn là đứng lên đi lấy đồ ăn cho mèo.
Trước Tết, Diệp Tu bị một trận bệnh nhẹ, nói là nhẹ nhưng rất lâu không hết, có vẻ là liên quan tới mũi, sắp tới Hàn Văn Thanh định đem Diệp Tu đi khám bệnh, dạo này mèo cũng không cho hắn ôm nữa, sợ do lông mèo làm mũi nhạy cảm.
Đổ đồ ăn cho mèo xong, Hàn Văn Thanh đi rửa tay, lúc đi ngang qua Diệp Tu đang ngồi ăn, cả tướng ăn Diệp Tu cũng tỏa ra một loại khí chất lười nhác, bệnh xong lại có nhiều thêm một chút mệt mỏi. Nhìn xoáy tóc có vài sợi bạc, không biết suy nghĩ của anh đã lạc về phương trời nào.
“Này lão Hàn, khi không anh dúi mặt vào tóc tôi làm gì đấy, có thơm không?” – Giọng trêu chọc.
Hàn Văn Thanh không trả lời, mặt dụi dụi vào tóc Diệp Tu, cọ một chút.
“Không có mùi”
Có tiếng cười nhẹ, Diệp Tu ngửa đầu ra sau, nhìn Hàn Văn Thanh.
“Xem ra anh bị lây bệnh nên nghẹt mũi rồi, tóc ca thơm như vậy cũng không ngửi ra?”
Sau đó mắt Diệp Tu phải nhắm lại, môi Hàn Văn Thanh cọ nhẹ trên lông mi hắn, chạm vào mắt, má một chút, nhẹ như bông, Hàn Văn Thanh cũng cười, tiếng cười chạm vào làm mặt Diệp Tu có chút ngứa.
“Tóc cậu bạc rồi.”
“Tóc anh cũng vậy.”
“Một lát nữa đi mua thêm ít đồ ăn.”
“Siêu thị mở cửa rồi sao?”
“Ừ.”
.
.
.
Chúng ta tóc bạc rồi. Năm mới vui vẻ, Diệp Tu.
Năm mới vui vẻ, Hàn Văn Thanh.
_________
Một câu chuyện nhỏ đăng mừng năm mới muộn, mọi người năm mới vui vẻ.
Định là đăng vài tấm Hàn và Diệp trung niên của Ring, cuối cùng vẫn là chọn tấm này, ấm áp cho năm mới.
Last edited: