28.
Một trận gió đêm thổi qua, trong xe dường như yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều. Hàn Văn Thanh lấy tay bật nhạc lên, đột nhiên rõ ràng một đạo lý.
Đây không phải là tình huống sắp đến thế giới trẩu tre trong truyền thuyết sao? !
Quả thật xúc động lòng người muốn hát một bài ca dâng lên cho đảng, Hàn Văn Thanh không chú ý tăng tốc lên 120 mph.
Anh tỉ mỉ ngẫm lại, mình cùng Trương Tân Kiệt cũng mới bắt đầu, trong lúc câu chuyện diễn ra sẽ xuất hiện tờ út đây, câu chuyện tình yêu hường phấn tung bay sẽ plot twist méo mó, thành do Tống Kỳ Anh bại cũng do Tống Kỳ Anh.
Có con tất nhiên là chuyện tốt, thế nhưng thứ tự rối loạn, không phải là thêm phiền sao. Nói chuyện yêu đương mà không giống nói chuyện yêu đương, luôn cảm thấy dường như có mục đích gì đó không thể để cho ai biết; hiếm thấy có chút tiến triển… còn chuyện không thích hợp cho trẻ em, chẳng dễ gì mà lên mood cả… Mắt to long lanh ngây thơ vô tội are watching you.
Lão Hàn đột nhiên vô cùng cảm tạ Lâm Kính Ngôn, vô cùng quý trọng cơ hội thế giới hai người không dễ gì mà có. Chiếc Range Rover của anh cua khét dừng trước cổng chính của trường đại học Q.
Nhân vật nổi tiếng của trường Trương Tân Kiệt vào buổi sáng là tự mình đi xe buýt, chuyện này đã khơi dậy vô số bài khinh bỉ trên diễn đàn nội bộ của trường, phía dưới từng người não bổ cuộc tình giữa chủ xe phong cách sặc mùi tiền và bông hoa cao lãnh trường Q, drama câu chuyện ngược bội tình bạc nghĩa đạt đến cao trào, bên kia lại thêm một tin hót hòn họt, đại ca xã hội đen kia lại tìm đến nữa rồi! Plot twist! Thay đổi 180 độ! Cao trào liên tục! Đây! Con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, vì tình yêu mà vứt bỏ sự nghiệp gia tộc, chỉ vì vẻ bề ngoài!
Mấy sinh viên có sở thích nhiều chuyện bày tỏ ý kiến, không hổ là người đẹp lạnh lùng hoa khôi của trường chúng ta, thật không nhìn ra là phái thực lực, hơn nữa thật sự diễn theo kịch bản, như phim Hàn Quắc thứ thiệt không sai một li một tí. Bọn họ quyết định phái phóng viên lên tiền tuyến, điều tra tình huống sự việc, gửi tin về bất cứ lúc nào.
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Xin gọi tổng bộ! Mục tiêu chính đang đi chuyển hướng đến bông hoa cao lãnh!
Tổng bộ nhận được, tiếp tục theo dõi.
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Xin gọi tổng bộ! Tôi có thể rời đi năm phút để sờ Range Rover một chút không!
Tổng bộ nhận được, bác bỏ! Có tiền đồ chút! Chúng ta mang danh là sinh viên tài cao!
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Rất tiền đồ, chiến xe này có giá thị trường ba triệu đó!
Tổng bộ bày tỏ ý kiến, cậu có thể có tiền đồ thêm một chút không! ! Ví dụ như nói hình dáng đồng xu hay gì đó! Chỉ cần một phút!
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Đồng ý! Tôi đi!
Tổng bộ nhận được… Khoan đã! Mục tiêu đâu ! ! ! ! ! !
Vì vậy thế giới hai người cuối cùng cũng không bị quấy rối, thật đáng mừng.
Hàn Văn Thanh đi làm sớm, không có đi học đại học, đứng giữa nam thanh nữ tú thanh xuân tràn trề đi qua đi lại, cảm thấy phong cách của mình không đúng lắm. Phòng ngủ của Omega cùng Alpha và Beta đều được ngăn cách, ở giữa có một hàng rào xanh cách ly, anh liền đúng chỗ đó chờ, bây giờ là giờ ăn cơm, bên ngoài phòng ngủ của Omega có bao nhiêu người chờ nha, dù là đi cua đi tán hay là bồi dưỡng độ thiện cảm, đây chính là thời khắc mấu chót. Nhưng khi Hàn Văn Thanh vừa đứng ở chỗ đó, những người khác đều bị đẩy vào trong góc, không ai dám dựa vào, thần thái đè chết người.
Chờ một lúc thì nhìn thấy Trương Tân Kiệt đi ra từ hành lang, ăn mặc đơn giản không hợp thời tiết, thân thể hơi rụt lại, tay đặt ở trên môi, bước nhanh về phía anh. Trời tối đi sớm, lúc này trong màn đêm dư lại bóng đen mờ nhạt, dưới đèn đường lộ ra hơi thở khói trắng.
“Sao anh lại đến?”
“Không thể đến?”
“Không phải.”
Trương Tân Kiệt tiến lại gần, đôi tay chụm lại bị một đôi tay lớn khác bao lấy.
Sao lạnh vậy. Sao lại ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ có máy sưởi, em trước đó không có kế hoạch ra ngoài vào ban đêm.
Hàn Văn Thanh gu chọn không tệ, góc nhìn rõ ràng bố cục rõ rệt, kết quả dẫn đến hai người ở cửa anh anh em em, người bên cạnh nhìn cũng vô cùng dễ dàng. Vốn dĩ chuyện này không có gì hiếm lạ, trước cửa phòng ngủ Omega xưa nay một đống bị trường học cưỡng chế lập ra chính sách chia rẽ, một đám người hô to Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài vì bình đẳng tự do mà phấn đấu, thêm một người cũng không nhiều bớt đi một người cũng không ít, nhưng hai người này một người là bông hoa cao lãnh một người nhìn thế nào cũng giống đại ca xã hội đen từ tiểu thuyết bước ra, diễn phim Hàn Quắc giữa làng giữa xóm.
Mất dấu mục tiêu rồi phóng viên đặc phái không cần tiếp tục lo lắng, Lý Hiên tới đón Ngô Vũ Sách đi ăn cơm hai mắt nhìn muốn lòi ra, phản ứng đầu tiên là dùng tay lấy điện thoại quay video, chụp vài tấm hình, lai chim.
Nhìn như sách giáo khoa vậy tư thế cởi áo khoác khoác lên người đối phương, tự nhiên, tiêu sái, làm liền một mạch, không cho người ta cơ hội để cự tuyệt. Cởi ra thân thể cũng không hạ giá, vóc người vừa nhìn cũng thấy đẹp, chậc chậc.
Lý Hiên ở bên này đang ước ao, thầm nghĩ muốn học tập một phen, liền nhìn thấy Ngô Vũ Sách ăn mặc mỏng manh như lúc trời còn mắt, ngực lộ một mảng da thịt lớn trắng nõn chói mù mắt anh, bên ngoài khoác áo da thời thượng, chạy về phía mình, một bên dùng mắt lườm lườm Trương Tân Kiệt ở bên kia. Lý Hiên vội vã nhìn hồ lô mà vẽ gáo (*), cởi áo khoác muốn khoác lên thân thể của cậu, Ngô Vũ Sách vẫn còn đang chặt chẽ quan sát động thái bên kia, không phòng bị liền bị anh bắt lại như con lươn, lập tức tức giận.
(*) ý chỉ sự bắt chước, trích Đông Hiên bút lục của Ngụy Thái, kể về câu chuyện vào những năm đầu thời Tống, Đào Cốc, một học sĩ của viện Hàn Lâm nghĩ rằng mình có khả năng viết văn rất giỏi, ông muốn được thăng chức nên thăm dò Tống Thái Tổ để ý đến các tác phẩm của mình. Triệu Khuông Dận (Tống Thái Tổ) cho rằng các tác phẩm của ông chỉ là sao chép của người khác, giống như vẽ gáo nước vậy. Mục tiêu của Đào Cốc chưa đạt được, ông liền viết lên tường nhà, “Kham bút Hàn Lâm Đào học sĩ, niên niên y dạng họa hồ lô”. (túm cái quần là một ông muốn lên lon nhưng không được lại bị bảo là ‘đạo’ sĩ, về nhà đá xéo vẽ gáo nước là vẽ hồ lô).
Đệt Hiên tử anh đang làm gì vậy? Áo khoác quê mùa của anh không phối với bộ em đang mặc được, đừng có phá hoại hình tường của em.
Sợ em lạnh.
Lạnh?
Ngô Vũ Sách kiêu ngạo hất cằm. Lạnh là cái giống gì? Muốn phong độ mà còn muốn nhiệt độ? Đàn ông sợ lạnh cái vẹo gì?
Lý Hiên gió thổi lạnh lòng cảm nhận được ác ý của thế giới.
Ngô Vũ Sách chép miệng nhìn một đôi đang diễn phim Hàn Quắc giữa đường kia.
Em nói Trương Tân Kiệt mới nhận được cuộc gọi nào đó đột nhiên lại không ổn, áo khoác quên mặc liền vội vội vàng vàng chạy xuống, hóa ra là người đàn ông của thằng đó đến rồi. Không biết tối nay có thể làm mù bao nhiêu mắt chó titanium, bao nhiêu người đáng thương phải ôm trái tim pha lê đi ngủ.
Còn đặc biệt hài lòng nói, cũng may em tính trước hết cả rồi, không cho nó mặc áo khoác rồi đi xuống.
Nói xong kéo tay của Lý Hiên, đi đi đi đi ăn cơm, sắp chết đói rồi.
Lòng bàn tay nóng bỏng quả nhiên không có chút lạnh nào, lại bất mãn nhíu nhíu mi, Hiên Tử sao tay anh lại lạnh như vậy có phải bệnh rồi hay không.
Lý Hiên thở dài, thầm nghĩ che che đậy đậy ôm ôm ấp ấp cái gì, hai đứa mình như thế này cũng đã tốt lắm rồi.
“Chưa ăn cơm?”
“Ừm.”
Trương Tân Kiệt thở dài một hơi, đầu nghiêng sang một bên, sờ sờ thẻ ăn cơm trong bóp tiền.
“Ăn ở căn tin, được không.”
“Được.”
Trên người cậu vẫn còn khoác áo của Hàn Văn Thanh, hình như có chút rộng, mặc vào toàn bộ lại có cảm giác đặc biệt khác, giống như người này đã quấn dấu ấn bên trong người mình, loại thỏa thuận ngầm hiểu này phát triển, có chút cảm giác thành công. Ngoại trừ phong cách thì bên ngoài của bọn họ không khác gì mấy cặp tình nhân trong trường, điều duy nhất khiến Hàn Văn Thanh bất mãn chính là, lúc anh cầm lấy bàn tay của Tiểu Trương, đối phương tuy không trốn tránh, lại nhìn đồng hồ, vẫn nhíu nhíu mày.
“Có phải làm phiền em rồi hay không.’
“Không đâu, chỉ là, không đủ thời gian.” Trương Tân Kiệt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ngẫm nghĩ nội dung đơn thuốc của họ Diệp.
Hàn Văn Thanh thở dài, theo đuổi Trương Tân Kiệt chính là chạy đua với thời gian, “Chỉ là gặp em nói mấy câu, sau đó phải về liền, buổi tối còn phải tăng ca cho kịp công trình.”
Cực khổ như vậy, Trương Tân Kiệt nghĩ, cũng đúng, cuối năm mà. Tại sao còn muốn đặc biệt đến một chuyến, đi đi lại lại cũng phải tốn hơn một giờ.
Thật ra có thể gọi điện thoại. Cậu nghĩ như vậy, tai có chút nóng lên, quyết định không nói ra.
“Kỳ Anh đâu?”
“Anh đón rồi, bây giờ Lão Lâm đang chăm.” Lão hàn bây giờ tự nhiên chua, anh thầm đội ơn cái trò đập chuột chũi kia, “Con trai rất bám ổng.”
Lời này đâm có chút đau, khiến Trương Tân Kiệt cảm thấy mình đây làm ba thật thất bại, lần trước gọi điện thoại cho Hàn Văn Thanh bắt ép nửa ngày ông trời con mới đồng ý lê lê lết lết đến nghe điện thoại, lại còn không lên tiếng, hỏi cái gì cũng không trả lời. Hiện tại ngược lại còn thân với người xa lạ, Trương Tân Kiệt trong lòng dĩ nhiên không thoải mái.
Có phải em sơ ý quá không. Em cũng không phải là người ba đạt chuẩn. Em từ đầu đã không có nghĩa vụ nuôi nấng, bây giờ cũng như trước không có.
Trương Tân Kiệt mang theo ánh nhìn thuần khiết từ dưới mắt kính nhìn lên.
Em đang nói sự thật.
Hàn Văn Thanh cũng nhìn cậu một hồi.
Đúng. Em nói cũng không sai. Nhưng nghĩa vụ tuổi em bây giờ chính là đọc sách cho thật tốt, xét cho cùng người khiến em phải gánh vác thêm nghĩa vụ như vậy chính là anh. Cho nên phần này em cứ giao cho anh là được, anh duỗi tay xoa xoa đầu đối diện,
Cũng không phải như vậy.
Cậu phản bác, nhưng rốt cuộc là vì sao, rất khó để giải thích rõ ràng trong hai ba câu được.
Trương Tân Kiệt cúi đầu, đem cơm căn tin đẩy ra trước mặt anh.
Đừng nói nữa… Ăn cơm trước.
Tổng bộ xin gọi Tôi là Nam thần Land Rover, mục tiêu bây giờ đang ở căn tin mù mắt chó, cậu sờ được Range Rover xong rồi có thể bắt đầu đưa tin không.
Mật danh Tôi là Nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ, đã dính debuff trọng thương, đang từ từ mất máu, bây giờ đang di chuyển rất chậm, tôi muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này các người tìm đồng đội mới đi.
… Đồng chí cậu không thể không có nghị lực như vậy được, cậu sao vậy? Cho dù có khán giả nhiệt tình giấu tên vì chúng ta mà cung cấp video, chúng tôi vẫn còn sục sôi mong chờ tin trực tiếp của cậu từ tiền tuyến gửi về nha.
… Các người không thể thấu hiểu tâm tình của tôi trong thời khắc này.
Nố nô nồ chúng ta là đồng chí chúng tôi có thể hiểu được. Rốt cuộc thế nào.
…Trong tim của tôi, cũng có giấc mơ của người đàn ông.
… Có thể nói cụ thể một chút không.
Xe sang, Omega xinh đẹp, hai tay vô số em, không mảnh lá rơi trên người.
Ước mơ này không có gì để xấu hổ… Cho nên?
Cho nên cậu biết tôi khi thấy tên đàn ông cứng cựa ngầu lòi như Schwarzenegger bỗng nhiên lại cười hiền từ một cái trong ngực còn ôm con có tâm trạng như thế nào không? !
Đặc phái viên tiền tuyến vô cùng đau đớn, than thở khóc lóc.
Cậu có làm được không! Lúc tôi đang ôm lấy thân xe Range Rover đen nhánh kiên cường rắn rỏi, đột nhiên lóe lên một tia sáng, oa, tựa như ngọn hải đăng trong đêm đen, như sao lấp lánh trên biển đen nghịt… Hoảng hồn nhìn lại, trên ghế da thủ công ngầu lòi xịn xò kia --- là ghế an toàn dành cho trẻ em đó! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Chính là cái cảm giác cạn mẹ lời… Cậu có làm được không! ! ! ! ! ! ? ? ? ? ? ?
29.
Đồ ăn ở căn tin dĩ nhiên không tính là ngon, nhưng Hàn Văn Thanh ăn lại cẩn thận hơn bình thường một chút, không thừa thế xông lên ngoạm hai ba ngụm cho xong, cũng chính là muốn kéo dài thời gian bên cậu lâu hơn chút nữa.
Tuy ở chung như thế này quả thật giống kiểu theo đuổi trong sáng hồi những năm 70, bây giờ nam thanh nữ tú thuần khiết thế nào đi nữa cũng ở dưới bàn dùng chân vụng trộm khều qua khều lại, hai người bọn họ lại ngồi đàng hoàng ngay thẳng, cứ như giám thị với thầy chủ nhiệm.
Trương Tân Kiệt ăn xong đúng giờ, lúc này chống gò má nhìn hình dáng Hàn Văn Thanh đang nghiền ngẫm, tay áo khoác của Hàn Văn Thanh có chút dài qua khỏi bàn tay một chút, làm anh trông nhỏ hơn một tí. Cậu chờ anh để đũa xuống mới hỏi:
Ăn không ngon sao?
Ngon lắm. So với trên công trường là tốt lắm rồi.
Anh ăn chậm hơn 3 phút so với bình thường.
Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn cậu.
Không ngon bằng cậu làm.
Trương Tân Kiệt liền rủ hai mắt xuống, hai mắt cong cong, lông mi bên trên có chút không giấu được bộ dáng rung động, phía dưới lộ ra tròng mắt trắng đen rõ ràng. Cậu dùng một chút rồi mở miệng, anh mới vừa nói, muốn cùng em nói mấy câu.
Ừ. Anh nghĩ em đã hết giận, nên mới đến đón em về nhà ở, được không.
Tiểu Trương có nề nếp nay lặng người đi một lát.
Em nói rồi, cậu thấp giọng nói, em muốn ôn tập. Với lại, em không có giận anh.
Ở nhà cũng được mà. Không nhớ con sao?
Nhớ. Nhưng mà…
Nhớ thì về đi.
Trương Tân Kiệt trong nháy mắt liền dao động, nhưng cậu lại thở ra một hơi.
Ngày mai thi rồi.
Sắp xong rồi?
Ừm, sắp xong rồi.
Hàn Văn Thanh nói, vậy anh đưa em về phòng ngủ,
Bọn họ vai kề vai đi trong ánh sáng và bóng tối xen kẽ dưới ánh đèn đường,
Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ nói, đúng rồi, còn có một việc.
Thứ Sáu tuần này em có thi không.
Thứ Sáu? Ngày 14 hả?
Anh nói ra xong mới phát hiện ngày này có vấn đề, ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, tuy ngày đó trường mầm non tổ chức trò chơi cuối năm phỏng chừng cũng là mượn cớ để ăn Tết, nhưng lúc này khi mình hỏi, nghe thế nào cũng có thâm ý khác.
Trương Tân Kiệt quả nhiên liếc mắt nhìn anh, ra vẻ như đã hiểu, sau đó suy nghĩ một chút, em cũng không chắc lắm, để về kiểm tra thời khóa biểu rồi nhắn cho anh sau.
Cũng không có hỏi vì sao, nhất định là hiểu nhầm rồi… Nhưng mà nói ý đó sai cũng dường như không đúng. Hàn Văn Thanh khụ một tiếng,
Lịch thi cũng không nhớ?
Ừm, em học bằng kép, thi cũng nhiều, thời gian còn chồng lên nhau. Cho nên cũng không chắc lắm.
Cậu lại bổ sung một câu, nhớ không lầm, chắc là có thu xếp kỳ thi rồi. Nhưng mà buổi tối thì có thế…
Lão Hàn vốn đang định giải thích một chút, nghe cậu nói vậy cũng không mở miệng giải thích nữa. Bài thi không làm lại được, lúc này nói hoạt động phụ Huynh học sinh ở mẫu giáo không phải sẽ làm cậu phân tâm sao, mà mình đã trong lúc vô tình đã nhấn “Mời lập đội Lễ Tình nhân” đối phương vẫn chấp nhận nhập đội, lúc này bảo giải tán sẽ khiến người ta tưởng bở, vậy cũng làm khó rồi.
Sắp đi tới cửa phòng ngủ, Trương Tân Kiệt nhíu mi nhìn đồng hồ, tuy không có phản ứng không thoải mái nào hết, nhưng thời gian bọn họ nắm tay còn chưa đến nửa tiếng. Hàn Văn Thanh nhìn thấy cậu xem đồng hồ, cho rằng đã đến giờ rồi, liền đem tay đang nắm rút ra, vỗ vỗ vai cậu, vậy em ôn tập đi, anh cũng nên đi rồi.
Vẫn chưa đi được một bước thì bị cậu từ sau lưng kéo lấy tay.
Ở với em một lúc, bảy phút nữa.
Sao chính xác như vậy.
Trong tình huống này cần ôm ấp lãng mạn hôn chào tạm biệt, bảy phút còn chưa đủ. Nhưng bọn họ nay lại quá ngọt, liền cứ như vậy nắm tay một bên trong lòng thầm đếm số giây, người ở tại chỗ bất động khi cơn gió lạnh thổi qua liền có chút chịu không nổi, Hàn Văn Thanh hắt hơi một cái, Trương Tân Kiệt mới nhớ áo khoác của đối phương còn ở trên người mình, bây giờ mình đang mặc áo sơmi cotton dày, vội vàng nghĩ muốn cởi ra trả lại cho anh, Hàn Văn Thanh đem cậu kéo một phát ôm vào trong ngực.
Em mặc, anh như vậy là được rồi.
Môi anh hơi lạnh, sáp đến gần thì được hô hấp của Trương Tân Kiệt từng chút sưởi ấm, cọ ở trên đầu mũi.
Em ấm lắm.
Tựa như đôi tình nhân trong trường đại học, dưới ánh sáng mơ hồ của đèn đường bọn họ không thừa lời trao đổi nụ hôn. Đầu tiên còn nông, làm ướt đôi môi khô của nhau; sau đó thăm dò đi vào, hòa quyện, đi sâu vào bên trong, không hề dè dặt mà xâm chiếm, đốt cháy hơi thở cùng nhau đánh dấu.
Hôn một hồi, cảm thấy đầu lưỡi mềm nhũn của đối phương trốn chạy ra ngoài, khóe miệng lúc tách ra còn mang chút vị ngọt, Lão Hàn không dám chiến tiếp, anh tính toán đủ 7 phút, tên này xưa nay nói được làm dược, nhưng mà lúc này, anh càng để ý phản ứng không khỏe nào đó hơn. Trương Tân Kiệt lắc đầu, thấp giọng nói ‘Em nên về rồi’, một bên cởi áo khoác trùm lên Hàn Văn Thanh, áo khoác còn vương vấn nhiệt độ cơ thể thấm vào, mang theo mùi hương độc nhất chỉ thuộc về cậu.
Rất khó để miêu tả, nhưng không như trong tưởng tượng lạnh lùng vô tâm, mà là ấm áp, như hòa, ẩn giấu rất sâu, chôn ở nơi không dễ bị phát hiện.
Đầu ngón tay của cậu để ở cổ áo, làm phẳng vết nhăn cuối cùng.
“Em muốn thu lại những gì em nói ban nãy. Em cũng không phải chưa từng tức giận, chỉ là lý do khác với sự tức giận bình thường, là bởi vì anh, nhưng không hề nhằm vào anh. Anh hiểu chưa?”
“Anh hiểu rồi.”
“Em không thích cảm giác này lắm… Ngăn cách không thể khống chế, cùng với tình cảm khó mà ức chế được. Sự lớn dần và cả gánh nặng của chúng không có cố định, đột nhiên xuất hiện.” Lúc cậu đang nói thoáng lùi về một bước, lại ngẩng đầu lên lần nữa, một đường ráng đỏ khác với màu ố vàng của ánh đèn, che giấu bên dưới mắt kính.
“Ví dụ như em cho rằng bảy phút là đã đủ… Nhưng bây giờ em còn muốn hôn một cái nữa.”
Cậu bước nhanh tiến gần lại, hai tay vòng qua, môi chủ động dán lên, chạm vào nhau tựa như có thể thở ra tiếng.
Có thể ba chữ vẫn không chưa ra khỏi miệng, liền bị sự cướp đoạt điên cuồng mà cuốn xuống, nuốt vào bên trong đôi môi đang vỗ về lấy nhau, và bị xé toạc phá vỡ.
… Mật danh Mệt rồi không yêu nữa xin gọi tổng bộ, bọn họ đã hôn nhau hai mươi phút rồi, tôi có thể trở về không.
… Mật danh Mắt chó titanium xin gọi tổng bộ, là ai mới dùng súng cao su bắt bóng đèn đường thế? !
… Mật danh Mệt rồi không yêu nữa xin gọi Mắt chó titanium, tui cảm thấy bóng đèn đường kia chính là tự bể.
…Tổng bộ kêu gọi Mệt rồi không yêu nữa và Mắt chó titanium, trường học mới thông báo mạch điện nửa phía đông của học viện đột nhiên bị trục trặc, bây giờ đang bảo trì.
… Mật danh Mắt chó titanium xin gọi tổng bộ, mắt chó đã mù, xin hủy nhiệm vụ.
… Tổng bộ nhận được, hôm nay ảnh chụp cho tiêu đề trên diễn đàn không tệ tui cũng đăng lên rồi liền gọi Cô dâu 18 tuổi bài ca mùa đông, ngày mai để nam thần Trương Tân Kiệt đi quảng cáo một cái chắc bán được lắm. Mấy cậu đi ăn đồ nướng BBQ đi tiền công sẽ trả cho.
… Mệt rồi không yêu nữa nhận được. Bóp tiền của tui có phải Mắt chó cậu đang giữ không?
Mắt chó titanium nhận được, tui đương nhiên mang rồi, … Á đù bóp tiền của tui đâu? !
[ Vì nhân tố nào đó không thể nói rõ, nhiệm vụ đồ nướng BBQ tạm thời hủy bỏ. ]
Một trận gió đêm thổi qua, trong xe dường như yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều. Hàn Văn Thanh lấy tay bật nhạc lên, đột nhiên rõ ràng một đạo lý.
Đây không phải là tình huống sắp đến thế giới trẩu tre trong truyền thuyết sao? !
Quả thật xúc động lòng người muốn hát một bài ca dâng lên cho đảng, Hàn Văn Thanh không chú ý tăng tốc lên 120 mph.
Anh tỉ mỉ ngẫm lại, mình cùng Trương Tân Kiệt cũng mới bắt đầu, trong lúc câu chuyện diễn ra sẽ xuất hiện tờ út đây, câu chuyện tình yêu hường phấn tung bay sẽ plot twist méo mó, thành do Tống Kỳ Anh bại cũng do Tống Kỳ Anh.
Có con tất nhiên là chuyện tốt, thế nhưng thứ tự rối loạn, không phải là thêm phiền sao. Nói chuyện yêu đương mà không giống nói chuyện yêu đương, luôn cảm thấy dường như có mục đích gì đó không thể để cho ai biết; hiếm thấy có chút tiến triển… còn chuyện không thích hợp cho trẻ em, chẳng dễ gì mà lên mood cả… Mắt to long lanh ngây thơ vô tội are watching you.
Lão Hàn đột nhiên vô cùng cảm tạ Lâm Kính Ngôn, vô cùng quý trọng cơ hội thế giới hai người không dễ gì mà có. Chiếc Range Rover của anh cua khét dừng trước cổng chính của trường đại học Q.
Nhân vật nổi tiếng của trường Trương Tân Kiệt vào buổi sáng là tự mình đi xe buýt, chuyện này đã khơi dậy vô số bài khinh bỉ trên diễn đàn nội bộ của trường, phía dưới từng người não bổ cuộc tình giữa chủ xe phong cách sặc mùi tiền và bông hoa cao lãnh trường Q, drama câu chuyện ngược bội tình bạc nghĩa đạt đến cao trào, bên kia lại thêm một tin hót hòn họt, đại ca xã hội đen kia lại tìm đến nữa rồi! Plot twist! Thay đổi 180 độ! Cao trào liên tục! Đây! Con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, vì tình yêu mà vứt bỏ sự nghiệp gia tộc, chỉ vì vẻ bề ngoài!
Mấy sinh viên có sở thích nhiều chuyện bày tỏ ý kiến, không hổ là người đẹp lạnh lùng hoa khôi của trường chúng ta, thật không nhìn ra là phái thực lực, hơn nữa thật sự diễn theo kịch bản, như phim Hàn Quắc thứ thiệt không sai một li một tí. Bọn họ quyết định phái phóng viên lên tiền tuyến, điều tra tình huống sự việc, gửi tin về bất cứ lúc nào.
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Xin gọi tổng bộ! Mục tiêu chính đang đi chuyển hướng đến bông hoa cao lãnh!
Tổng bộ nhận được, tiếp tục theo dõi.
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Xin gọi tổng bộ! Tôi có thể rời đi năm phút để sờ Range Rover một chút không!
Tổng bộ nhận được, bác bỏ! Có tiền đồ chút! Chúng ta mang danh là sinh viên tài cao!
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Rất tiền đồ, chiến xe này có giá thị trường ba triệu đó!
Tổng bộ bày tỏ ý kiến, cậu có thể có tiền đồ thêm một chút không! ! Ví dụ như nói hình dáng đồng xu hay gì đó! Chỉ cần một phút!
Mật danh Tôi là nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ! Đồng ý! Tôi đi!
Tổng bộ nhận được… Khoan đã! Mục tiêu đâu ! ! ! ! ! !
Vì vậy thế giới hai người cuối cùng cũng không bị quấy rối, thật đáng mừng.
Hàn Văn Thanh đi làm sớm, không có đi học đại học, đứng giữa nam thanh nữ tú thanh xuân tràn trề đi qua đi lại, cảm thấy phong cách của mình không đúng lắm. Phòng ngủ của Omega cùng Alpha và Beta đều được ngăn cách, ở giữa có một hàng rào xanh cách ly, anh liền đúng chỗ đó chờ, bây giờ là giờ ăn cơm, bên ngoài phòng ngủ của Omega có bao nhiêu người chờ nha, dù là đi cua đi tán hay là bồi dưỡng độ thiện cảm, đây chính là thời khắc mấu chót. Nhưng khi Hàn Văn Thanh vừa đứng ở chỗ đó, những người khác đều bị đẩy vào trong góc, không ai dám dựa vào, thần thái đè chết người.
Chờ một lúc thì nhìn thấy Trương Tân Kiệt đi ra từ hành lang, ăn mặc đơn giản không hợp thời tiết, thân thể hơi rụt lại, tay đặt ở trên môi, bước nhanh về phía anh. Trời tối đi sớm, lúc này trong màn đêm dư lại bóng đen mờ nhạt, dưới đèn đường lộ ra hơi thở khói trắng.
“Sao anh lại đến?”
“Không thể đến?”
“Không phải.”
Trương Tân Kiệt tiến lại gần, đôi tay chụm lại bị một đôi tay lớn khác bao lấy.
Sao lạnh vậy. Sao lại ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ có máy sưởi, em trước đó không có kế hoạch ra ngoài vào ban đêm.
Hàn Văn Thanh gu chọn không tệ, góc nhìn rõ ràng bố cục rõ rệt, kết quả dẫn đến hai người ở cửa anh anh em em, người bên cạnh nhìn cũng vô cùng dễ dàng. Vốn dĩ chuyện này không có gì hiếm lạ, trước cửa phòng ngủ Omega xưa nay một đống bị trường học cưỡng chế lập ra chính sách chia rẽ, một đám người hô to Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài vì bình đẳng tự do mà phấn đấu, thêm một người cũng không nhiều bớt đi một người cũng không ít, nhưng hai người này một người là bông hoa cao lãnh một người nhìn thế nào cũng giống đại ca xã hội đen từ tiểu thuyết bước ra, diễn phim Hàn Quắc giữa làng giữa xóm.
Mất dấu mục tiêu rồi phóng viên đặc phái không cần tiếp tục lo lắng, Lý Hiên tới đón Ngô Vũ Sách đi ăn cơm hai mắt nhìn muốn lòi ra, phản ứng đầu tiên là dùng tay lấy điện thoại quay video, chụp vài tấm hình, lai chim.
Nhìn như sách giáo khoa vậy tư thế cởi áo khoác khoác lên người đối phương, tự nhiên, tiêu sái, làm liền một mạch, không cho người ta cơ hội để cự tuyệt. Cởi ra thân thể cũng không hạ giá, vóc người vừa nhìn cũng thấy đẹp, chậc chậc.
Lý Hiên ở bên này đang ước ao, thầm nghĩ muốn học tập một phen, liền nhìn thấy Ngô Vũ Sách ăn mặc mỏng manh như lúc trời còn mắt, ngực lộ một mảng da thịt lớn trắng nõn chói mù mắt anh, bên ngoài khoác áo da thời thượng, chạy về phía mình, một bên dùng mắt lườm lườm Trương Tân Kiệt ở bên kia. Lý Hiên vội vã nhìn hồ lô mà vẽ gáo (*), cởi áo khoác muốn khoác lên thân thể của cậu, Ngô Vũ Sách vẫn còn đang chặt chẽ quan sát động thái bên kia, không phòng bị liền bị anh bắt lại như con lươn, lập tức tức giận.
(*) ý chỉ sự bắt chước, trích Đông Hiên bút lục của Ngụy Thái, kể về câu chuyện vào những năm đầu thời Tống, Đào Cốc, một học sĩ của viện Hàn Lâm nghĩ rằng mình có khả năng viết văn rất giỏi, ông muốn được thăng chức nên thăm dò Tống Thái Tổ để ý đến các tác phẩm của mình. Triệu Khuông Dận (Tống Thái Tổ) cho rằng các tác phẩm của ông chỉ là sao chép của người khác, giống như vẽ gáo nước vậy. Mục tiêu của Đào Cốc chưa đạt được, ông liền viết lên tường nhà, “Kham bút Hàn Lâm Đào học sĩ, niên niên y dạng họa hồ lô”. (túm cái quần là một ông muốn lên lon nhưng không được lại bị bảo là ‘đạo’ sĩ, về nhà đá xéo vẽ gáo nước là vẽ hồ lô).
Đệt Hiên tử anh đang làm gì vậy? Áo khoác quê mùa của anh không phối với bộ em đang mặc được, đừng có phá hoại hình tường của em.
Sợ em lạnh.
Lạnh?
Ngô Vũ Sách kiêu ngạo hất cằm. Lạnh là cái giống gì? Muốn phong độ mà còn muốn nhiệt độ? Đàn ông sợ lạnh cái vẹo gì?
Lý Hiên gió thổi lạnh lòng cảm nhận được ác ý của thế giới.
Ngô Vũ Sách chép miệng nhìn một đôi đang diễn phim Hàn Quắc giữa đường kia.
Em nói Trương Tân Kiệt mới nhận được cuộc gọi nào đó đột nhiên lại không ổn, áo khoác quên mặc liền vội vội vàng vàng chạy xuống, hóa ra là người đàn ông của thằng đó đến rồi. Không biết tối nay có thể làm mù bao nhiêu mắt chó titanium, bao nhiêu người đáng thương phải ôm trái tim pha lê đi ngủ.
Còn đặc biệt hài lòng nói, cũng may em tính trước hết cả rồi, không cho nó mặc áo khoác rồi đi xuống.
Nói xong kéo tay của Lý Hiên, đi đi đi đi ăn cơm, sắp chết đói rồi.
Lòng bàn tay nóng bỏng quả nhiên không có chút lạnh nào, lại bất mãn nhíu nhíu mi, Hiên Tử sao tay anh lại lạnh như vậy có phải bệnh rồi hay không.
Lý Hiên thở dài, thầm nghĩ che che đậy đậy ôm ôm ấp ấp cái gì, hai đứa mình như thế này cũng đã tốt lắm rồi.
“Chưa ăn cơm?”
“Ừm.”
Trương Tân Kiệt thở dài một hơi, đầu nghiêng sang một bên, sờ sờ thẻ ăn cơm trong bóp tiền.
“Ăn ở căn tin, được không.”
“Được.”
Trên người cậu vẫn còn khoác áo của Hàn Văn Thanh, hình như có chút rộng, mặc vào toàn bộ lại có cảm giác đặc biệt khác, giống như người này đã quấn dấu ấn bên trong người mình, loại thỏa thuận ngầm hiểu này phát triển, có chút cảm giác thành công. Ngoại trừ phong cách thì bên ngoài của bọn họ không khác gì mấy cặp tình nhân trong trường, điều duy nhất khiến Hàn Văn Thanh bất mãn chính là, lúc anh cầm lấy bàn tay của Tiểu Trương, đối phương tuy không trốn tránh, lại nhìn đồng hồ, vẫn nhíu nhíu mày.
“Có phải làm phiền em rồi hay không.’
“Không đâu, chỉ là, không đủ thời gian.” Trương Tân Kiệt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ngẫm nghĩ nội dung đơn thuốc của họ Diệp.
Hàn Văn Thanh thở dài, theo đuổi Trương Tân Kiệt chính là chạy đua với thời gian, “Chỉ là gặp em nói mấy câu, sau đó phải về liền, buổi tối còn phải tăng ca cho kịp công trình.”
Cực khổ như vậy, Trương Tân Kiệt nghĩ, cũng đúng, cuối năm mà. Tại sao còn muốn đặc biệt đến một chuyến, đi đi lại lại cũng phải tốn hơn một giờ.
Thật ra có thể gọi điện thoại. Cậu nghĩ như vậy, tai có chút nóng lên, quyết định không nói ra.
“Kỳ Anh đâu?”
“Anh đón rồi, bây giờ Lão Lâm đang chăm.” Lão hàn bây giờ tự nhiên chua, anh thầm đội ơn cái trò đập chuột chũi kia, “Con trai rất bám ổng.”
Lời này đâm có chút đau, khiến Trương Tân Kiệt cảm thấy mình đây làm ba thật thất bại, lần trước gọi điện thoại cho Hàn Văn Thanh bắt ép nửa ngày ông trời con mới đồng ý lê lê lết lết đến nghe điện thoại, lại còn không lên tiếng, hỏi cái gì cũng không trả lời. Hiện tại ngược lại còn thân với người xa lạ, Trương Tân Kiệt trong lòng dĩ nhiên không thoải mái.
Có phải em sơ ý quá không. Em cũng không phải là người ba đạt chuẩn. Em từ đầu đã không có nghĩa vụ nuôi nấng, bây giờ cũng như trước không có.
Trương Tân Kiệt mang theo ánh nhìn thuần khiết từ dưới mắt kính nhìn lên.
Em đang nói sự thật.
Hàn Văn Thanh cũng nhìn cậu một hồi.
Đúng. Em nói cũng không sai. Nhưng nghĩa vụ tuổi em bây giờ chính là đọc sách cho thật tốt, xét cho cùng người khiến em phải gánh vác thêm nghĩa vụ như vậy chính là anh. Cho nên phần này em cứ giao cho anh là được, anh duỗi tay xoa xoa đầu đối diện,
Cũng không phải như vậy.
Cậu phản bác, nhưng rốt cuộc là vì sao, rất khó để giải thích rõ ràng trong hai ba câu được.
Trương Tân Kiệt cúi đầu, đem cơm căn tin đẩy ra trước mặt anh.
Đừng nói nữa… Ăn cơm trước.
Tổng bộ xin gọi Tôi là Nam thần Land Rover, mục tiêu bây giờ đang ở căn tin mù mắt chó, cậu sờ được Range Rover xong rồi có thể bắt đầu đưa tin không.
Mật danh Tôi là Nam thần Land Rover xin gọi tổng bộ, đã dính debuff trọng thương, đang từ từ mất máu, bây giờ đang di chuyển rất chậm, tôi muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này các người tìm đồng đội mới đi.
… Đồng chí cậu không thể không có nghị lực như vậy được, cậu sao vậy? Cho dù có khán giả nhiệt tình giấu tên vì chúng ta mà cung cấp video, chúng tôi vẫn còn sục sôi mong chờ tin trực tiếp của cậu từ tiền tuyến gửi về nha.
… Các người không thể thấu hiểu tâm tình của tôi trong thời khắc này.
Nố nô nồ chúng ta là đồng chí chúng tôi có thể hiểu được. Rốt cuộc thế nào.
…Trong tim của tôi, cũng có giấc mơ của người đàn ông.
… Có thể nói cụ thể một chút không.
Xe sang, Omega xinh đẹp, hai tay vô số em, không mảnh lá rơi trên người.
Ước mơ này không có gì để xấu hổ… Cho nên?
Cho nên cậu biết tôi khi thấy tên đàn ông cứng cựa ngầu lòi như Schwarzenegger bỗng nhiên lại cười hiền từ một cái trong ngực còn ôm con có tâm trạng như thế nào không? !
Đặc phái viên tiền tuyến vô cùng đau đớn, than thở khóc lóc.
Cậu có làm được không! Lúc tôi đang ôm lấy thân xe Range Rover đen nhánh kiên cường rắn rỏi, đột nhiên lóe lên một tia sáng, oa, tựa như ngọn hải đăng trong đêm đen, như sao lấp lánh trên biển đen nghịt… Hoảng hồn nhìn lại, trên ghế da thủ công ngầu lòi xịn xò kia --- là ghế an toàn dành cho trẻ em đó! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Chính là cái cảm giác cạn mẹ lời… Cậu có làm được không! ! ! ! ! ! ? ? ? ? ? ?
29.
Đồ ăn ở căn tin dĩ nhiên không tính là ngon, nhưng Hàn Văn Thanh ăn lại cẩn thận hơn bình thường một chút, không thừa thế xông lên ngoạm hai ba ngụm cho xong, cũng chính là muốn kéo dài thời gian bên cậu lâu hơn chút nữa.
Tuy ở chung như thế này quả thật giống kiểu theo đuổi trong sáng hồi những năm 70, bây giờ nam thanh nữ tú thuần khiết thế nào đi nữa cũng ở dưới bàn dùng chân vụng trộm khều qua khều lại, hai người bọn họ lại ngồi đàng hoàng ngay thẳng, cứ như giám thị với thầy chủ nhiệm.
Trương Tân Kiệt ăn xong đúng giờ, lúc này chống gò má nhìn hình dáng Hàn Văn Thanh đang nghiền ngẫm, tay áo khoác của Hàn Văn Thanh có chút dài qua khỏi bàn tay một chút, làm anh trông nhỏ hơn một tí. Cậu chờ anh để đũa xuống mới hỏi:
Ăn không ngon sao?
Ngon lắm. So với trên công trường là tốt lắm rồi.
Anh ăn chậm hơn 3 phút so với bình thường.
Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn cậu.
Không ngon bằng cậu làm.
Trương Tân Kiệt liền rủ hai mắt xuống, hai mắt cong cong, lông mi bên trên có chút không giấu được bộ dáng rung động, phía dưới lộ ra tròng mắt trắng đen rõ ràng. Cậu dùng một chút rồi mở miệng, anh mới vừa nói, muốn cùng em nói mấy câu.
Ừ. Anh nghĩ em đã hết giận, nên mới đến đón em về nhà ở, được không.
Tiểu Trương có nề nếp nay lặng người đi một lát.
Em nói rồi, cậu thấp giọng nói, em muốn ôn tập. Với lại, em không có giận anh.
Ở nhà cũng được mà. Không nhớ con sao?
Nhớ. Nhưng mà…
Nhớ thì về đi.
Trương Tân Kiệt trong nháy mắt liền dao động, nhưng cậu lại thở ra một hơi.
Ngày mai thi rồi.
Sắp xong rồi?
Ừm, sắp xong rồi.
Hàn Văn Thanh nói, vậy anh đưa em về phòng ngủ,
Bọn họ vai kề vai đi trong ánh sáng và bóng tối xen kẽ dưới ánh đèn đường,
Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ nói, đúng rồi, còn có một việc.
Thứ Sáu tuần này em có thi không.
Thứ Sáu? Ngày 14 hả?
Anh nói ra xong mới phát hiện ngày này có vấn đề, ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, tuy ngày đó trường mầm non tổ chức trò chơi cuối năm phỏng chừng cũng là mượn cớ để ăn Tết, nhưng lúc này khi mình hỏi, nghe thế nào cũng có thâm ý khác.
Trương Tân Kiệt quả nhiên liếc mắt nhìn anh, ra vẻ như đã hiểu, sau đó suy nghĩ một chút, em cũng không chắc lắm, để về kiểm tra thời khóa biểu rồi nhắn cho anh sau.
Cũng không có hỏi vì sao, nhất định là hiểu nhầm rồi… Nhưng mà nói ý đó sai cũng dường như không đúng. Hàn Văn Thanh khụ một tiếng,
Lịch thi cũng không nhớ?
Ừm, em học bằng kép, thi cũng nhiều, thời gian còn chồng lên nhau. Cho nên cũng không chắc lắm.
Cậu lại bổ sung một câu, nhớ không lầm, chắc là có thu xếp kỳ thi rồi. Nhưng mà buổi tối thì có thế…
Lão Hàn vốn đang định giải thích một chút, nghe cậu nói vậy cũng không mở miệng giải thích nữa. Bài thi không làm lại được, lúc này nói hoạt động phụ Huynh học sinh ở mẫu giáo không phải sẽ làm cậu phân tâm sao, mà mình đã trong lúc vô tình đã nhấn “Mời lập đội Lễ Tình nhân” đối phương vẫn chấp nhận nhập đội, lúc này bảo giải tán sẽ khiến người ta tưởng bở, vậy cũng làm khó rồi.
Sắp đi tới cửa phòng ngủ, Trương Tân Kiệt nhíu mi nhìn đồng hồ, tuy không có phản ứng không thoải mái nào hết, nhưng thời gian bọn họ nắm tay còn chưa đến nửa tiếng. Hàn Văn Thanh nhìn thấy cậu xem đồng hồ, cho rằng đã đến giờ rồi, liền đem tay đang nắm rút ra, vỗ vỗ vai cậu, vậy em ôn tập đi, anh cũng nên đi rồi.
Vẫn chưa đi được một bước thì bị cậu từ sau lưng kéo lấy tay.
Ở với em một lúc, bảy phút nữa.
Sao chính xác như vậy.
Trong tình huống này cần ôm ấp lãng mạn hôn chào tạm biệt, bảy phút còn chưa đủ. Nhưng bọn họ nay lại quá ngọt, liền cứ như vậy nắm tay một bên trong lòng thầm đếm số giây, người ở tại chỗ bất động khi cơn gió lạnh thổi qua liền có chút chịu không nổi, Hàn Văn Thanh hắt hơi một cái, Trương Tân Kiệt mới nhớ áo khoác của đối phương còn ở trên người mình, bây giờ mình đang mặc áo sơmi cotton dày, vội vàng nghĩ muốn cởi ra trả lại cho anh, Hàn Văn Thanh đem cậu kéo một phát ôm vào trong ngực.
Em mặc, anh như vậy là được rồi.
Môi anh hơi lạnh, sáp đến gần thì được hô hấp của Trương Tân Kiệt từng chút sưởi ấm, cọ ở trên đầu mũi.
Em ấm lắm.
Tựa như đôi tình nhân trong trường đại học, dưới ánh sáng mơ hồ của đèn đường bọn họ không thừa lời trao đổi nụ hôn. Đầu tiên còn nông, làm ướt đôi môi khô của nhau; sau đó thăm dò đi vào, hòa quyện, đi sâu vào bên trong, không hề dè dặt mà xâm chiếm, đốt cháy hơi thở cùng nhau đánh dấu.
Hôn một hồi, cảm thấy đầu lưỡi mềm nhũn của đối phương trốn chạy ra ngoài, khóe miệng lúc tách ra còn mang chút vị ngọt, Lão Hàn không dám chiến tiếp, anh tính toán đủ 7 phút, tên này xưa nay nói được làm dược, nhưng mà lúc này, anh càng để ý phản ứng không khỏe nào đó hơn. Trương Tân Kiệt lắc đầu, thấp giọng nói ‘Em nên về rồi’, một bên cởi áo khoác trùm lên Hàn Văn Thanh, áo khoác còn vương vấn nhiệt độ cơ thể thấm vào, mang theo mùi hương độc nhất chỉ thuộc về cậu.
Rất khó để miêu tả, nhưng không như trong tưởng tượng lạnh lùng vô tâm, mà là ấm áp, như hòa, ẩn giấu rất sâu, chôn ở nơi không dễ bị phát hiện.
Đầu ngón tay của cậu để ở cổ áo, làm phẳng vết nhăn cuối cùng.
“Em muốn thu lại những gì em nói ban nãy. Em cũng không phải chưa từng tức giận, chỉ là lý do khác với sự tức giận bình thường, là bởi vì anh, nhưng không hề nhằm vào anh. Anh hiểu chưa?”
“Anh hiểu rồi.”
“Em không thích cảm giác này lắm… Ngăn cách không thể khống chế, cùng với tình cảm khó mà ức chế được. Sự lớn dần và cả gánh nặng của chúng không có cố định, đột nhiên xuất hiện.” Lúc cậu đang nói thoáng lùi về một bước, lại ngẩng đầu lên lần nữa, một đường ráng đỏ khác với màu ố vàng của ánh đèn, che giấu bên dưới mắt kính.
“Ví dụ như em cho rằng bảy phút là đã đủ… Nhưng bây giờ em còn muốn hôn một cái nữa.”
Cậu bước nhanh tiến gần lại, hai tay vòng qua, môi chủ động dán lên, chạm vào nhau tựa như có thể thở ra tiếng.
Có thể ba chữ vẫn không chưa ra khỏi miệng, liền bị sự cướp đoạt điên cuồng mà cuốn xuống, nuốt vào bên trong đôi môi đang vỗ về lấy nhau, và bị xé toạc phá vỡ.
… Mật danh Mệt rồi không yêu nữa xin gọi tổng bộ, bọn họ đã hôn nhau hai mươi phút rồi, tôi có thể trở về không.
… Mật danh Mắt chó titanium xin gọi tổng bộ, là ai mới dùng súng cao su bắt bóng đèn đường thế? !
… Mật danh Mệt rồi không yêu nữa xin gọi Mắt chó titanium, tui cảm thấy bóng đèn đường kia chính là tự bể.
…Tổng bộ kêu gọi Mệt rồi không yêu nữa và Mắt chó titanium, trường học mới thông báo mạch điện nửa phía đông của học viện đột nhiên bị trục trặc, bây giờ đang bảo trì.
… Mật danh Mắt chó titanium xin gọi tổng bộ, mắt chó đã mù, xin hủy nhiệm vụ.
… Tổng bộ nhận được, hôm nay ảnh chụp cho tiêu đề trên diễn đàn không tệ tui cũng đăng lên rồi liền gọi Cô dâu 18 tuổi bài ca mùa đông, ngày mai để nam thần Trương Tân Kiệt đi quảng cáo một cái chắc bán được lắm. Mấy cậu đi ăn đồ nướng BBQ đi tiền công sẽ trả cho.
… Mệt rồi không yêu nữa nhận được. Bóp tiền của tui có phải Mắt chó cậu đang giữ không?
Mắt chó titanium nhận được, tui đương nhiên mang rồi, … Á đù bóp tiền của tui đâu? !
[ Vì nhân tố nào đó không thể nói rõ, nhiệm vụ đồ nướng BBQ tạm thời hủy bỏ. ]
Sau khi cân nhắc thì tui sẽ sửa Chứng căm ghét/sợ hãi Alpha chưa được đồng nhất trong các chương trước thành Hội chứng sợ Alpha nghe cho nó chiên nghịp. Tất nhiên là trong một ngày gần đây ahihi
Last edited: