Mục lục
33.
Tết Âm Lịch mới thật sự được xem là năm mới.
Liên minh cho tuyển thủ nghỉ bảy ngày, tuy không thể so với kỳ nghỉ của học sinh, nhưng cũng đủ để hầu hết tuyển thủ trở về nhà ăn Tết. Phương tiện đi lại tuyển thủ cũng không cần bận tâm, câu lạc bộ mua vé máy bay cho từng người, thi đấu xong thu dọn đồ đạc rồi kéo hành lý ra sân bay là được.
Nhà Lý Hiên cách thành phố X không xa, lần này ra khỏi cửa bước nhầm chân nên khá xui xẻo, máy bay trễ vài tiếng vì lý do thời tiết, Lý Hiên về đến nhà trời đã gần sáng. Cậu tra chìa khóa vào ổ, cố gắng gây ít tiếng động nhất, cả nhà quả nhiên đã ngủ say, nhưng vì biết tính cậu nên vẫn để đồ ăn trong tủ lạnh.
Về đến nhà cơn mệt mỏi liền ập đến, cậu suýt nữa ngủ luôn không tắm rửa thay đồ. Hiếm lắm mới có ngày Lý Hiên nhìn máy tính trước mặt mà dửng dưng như vậy, chỉ muốn chui vào chăn ngủ ngay lập tức. Sờ vào điện thoại mới phát hiện điện thoại tắt suốt từ khi lên máy bay, cậu bật lên thì nhận được tin nhắn khiến cậu lập tức tỉnh ngủ.
Hơn một tiếng trước, Ngô Vũ Sách gửi tin nhắn hỏi cậu đến nơi chưa.
Cậu nhớ ra trước khi lên đường Ngô Vũ Sách dặn bao giờ hạ cánh thì báo, lúc đó Lý Hiên cũng cam đoan mình sẽ thực hiện. Cuối cùng máy bay cất cánh muộn, taxi chạy về nhà cũng không êm, trong đầu cậu ngoài ngủ ra mọi thứ đều trôi sạch.
"Tui vừa về đến nhà, ban nãy quên không mở máy." Cậu cân nhắc tìm từ, "Thật sự là nhiều việc xảy ra nên quên mất, cậu ngủ chưa?"
May là đối phương trả lời khá nhanh: "Chưa."
"Có phải lại bị em trai bắt làm bài tập hộ?"
Ngô Vũ Sách gửi lại một tràng “. . .” xong mới trả lời: "Đấu trường, tới không?"
Nhắn tin mà cứ như chat QQ vậy, Lý Hiên cũng bật cười. Giữa đêm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hơi đau mắt, nhưng Lý Hiên nhắn lại rất nhanh: "Có chứ, chờ tui khởi động máy, gửi số phòng cho tui."
Cùng lúc cậu gửi tin, một tin nhắn mới lại đến.
"Nói chứ anh mệt rồi, để mai đi. Tôi cũng sắp ngủ."
Lý Hiên đọc tin nhắn đờ người ra mất vài phút, mãi đến khi Ngô Vũ Sách nhắn thêm một tin, hỏi có phải cậu ngủ rồi.
"Không, vừa xong có việc. . ." Cậu vội vàng trả lời, "Ừ, thế ngủ sớm thôi. Ngày mai chắc hẹn được mấy người khác đi phó bản."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, năm mới vui vẻ."
"Ngày mai mới là giao thừa, anh chúc sớm thế làm gì?"
"Qua 0 giờ rồi, hôm nay chính là giao thừa, sớm còn hơn muộn. Nhỡ đâu tối nay ăn xong xem TV rồi quên mất."
Ngô Vũ Sách thật ra đã tắt máy tính trước lúc Lý Hiên gửi tin nhắn đầu tiên. Cậu nhớ đến hồi Tết Dương Lịch, người này cũng là người đầu tiên chúc cậu năm mới vui vẻ, trong lòng cậu cảm giác ấm áp lan tỏa.
"Năm mới vui vẻ, ngủ ngon."
Hôm sau bọn họ đúng hẹn vào đấu trường ròng rã suốt buổi sáng, đến lúc người nhà gọi Ngô Vũ Sách ra ăn cơm mới nghỉ tay. Cậu nhìn tỉ số thắng 24 thua 26, quyết tâm chiều nay phải phục thù.
Thế mà lúc cậu vừa vào game lại, Lý Hiên đã gửi tin: "Đánh phó bản, đang đợi cậu!"
Cậu vừa nghi ngờ vừa chạy đến cửa phó bản, ở đó đã tụ tập một nhóm người.
Trừ hai acc phụ quỷ kiếm sĩ của Lý Hiên và Ngô Vũ Sách, ở đây còn pháp sư chiến đấu, bậc thầy pháo súng, lưu manh, kiếm khách, thuật sĩ, ma đạo học giả. . . Có vài acc phụ tên rất quen, cũng có nhiều acc lần đầu gặp.
"Mọi người đều. . . không có gì làm?" Cân nhắc thật lâu Ngô Vũ Sách mới gửi tin nhắn cho Lý Hiên.
"Năm nay công ty game không biết có kế hoạch gì, sự kiện Tết mùng hai mới bắt đầu, hiện tại không có gì làm chơi vui thôi."
Lý Hiên thêm Ngô Vũ Sách vào đội, cất giọng nói: "Đủ người rồi, vào bản thôi.”
"Trương Giai Lạc với Tôn Triết Bình đâu? Không rủ bọn họ à?" Có người hỏi.
"Tôn Triết Bình không trả lời tin nhắn, Trương Giai Lạc có khi vẫn đang ngủ." Giọng nói lười biếng phát ra từ nhân vật pháp sư chiến đấu, vung chiến mâu lên như hiệu lệnh, "Vào đi."
Không ai biết tại một phó bản 20 người thoạt nhìn như đội ngũ chắp vá kia, thật ra là một đội hình xa hoa tráng lệ không ai tưởng tượng nổi. Từ những đại thần trụ cột Vinh Quang thời kỳ đầu đến những tài năng mới xuất hiện, giây phút này bọn họ đều cởi xuống danh nghĩa tuyển thủ chuyên nghiệp, trở lại chơi game phá bản như ngày xưa.
Tuy không đủ 20 người, nhưng với bằng này đại thần tiểu thần phó bản không hề khó nhằn, mọi người vừa nã liên kích vừa chat không ngừng, sau đó còn thi xem ai sát thương cao hơn, BOSS nếu có ý thức sẽ khóc thét vì mình chết quá nhanh quá thảm.
Có nghề tay dài, nghề tay ngắn, nghề khống chế, thậm chí Trương Tân Kiệt cũng bị kéo tới làm dâu trăm họ, phó bản cấp cao nhất vẫn đánh nhàn nhã như đi chơi, chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới làm được vậy.
Phó bản không còn áp lực, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu lải nhải: "Mọi người có nhớ phó bản này chính là phó bản có bug lần trước tụi mình bẫy Lý Hiên đó! Không rõ công ty game đã sửa lỗi chưa, nếu không hôm nay bẫy đại thần Diệp Thu thử xem! Đại thần Diệp Thu lại đây nào!"
Diệp Thu tiếp tục nhàn nhã đâm BOSS: "Công ty phát hành Vinh Quang nổi tiếng với tốc độ sửa lỗi đến thế nào cậu còn không biết? Thay vì thử lại bug cũ thì bỏ thời gian tìm bug mới còn nhanh hơn, nếu nhanh chóng còn có thể báo cáo lên nhận thưởng."
Vị ma đạo học giả thoắt ẩn thoắt hiện đột nhiên lên tiếng: "Tôi thấy vị kiếm khách vừa đưa ra đề nghị kia, có thể tự mình nhảy vào bug, làm gương cho quần chúng."
"Tui đồng ý." Lý Hiên lập tức tán thành.
Hoàng Thiếu Thiên tức giận đập bàn âm thanh truyền qua cả tai nghe: "Nè mấy người đâu chơi vậy được! Tui đâu có thù gì mà mấy người hội đồng tui!"
"Thiếu Thiên, để ý trước mặt."
Nghe tiếng Dụ Văn Châu nhắc nhở, kiếm khách lập tức nhảy lên cao, vừa vặn thoát tia laser của BOSS. Nhưng đại chiêu của BOSS không tầm thường đến thế, tia laser tản ra đốt cháy xém áo kiếm khách, nhưng thanh máu vừa tụt xuống lập tức tăng lên không ít.
"Nghiêm túc phá bản." Trương Tân Kiệt được mệnh danh là trị liệu đáng tin cậy nhất thế hệ mới, vừa làm tròn chức trách bơm máu cho Hoàng Thiếu Thiên vừa không nhịn được mà nhắc nhở, "Nếu ai cũng thế này tôi thật không chịu nổi."
Mọi người đều biết Trương Tân Kiệt một khi nhận lời sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, vì thế tuân theo nguyên tắc yêu thương trị liệu, trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Mười mấy tuyển thủ một khi nghiêm túc phá bản, hiệu suất kinh khủng thế nào không cần nói cũng biết. Song Quỷ liên tiếp bày ra trận quỷ, ánh sáng từ Vệ Tinh Xạ Tuyến và Bình Thủy Tinh Dung Nham che phủ gần kín màn hình, chưa kể còn pháp sư chiến đấu và kiếm khách ở gần liên tục ra chiêu, tuy BOSS máu rất dày nhưng vẫn tụt nhanh đến mức không nỡ nhìn.
Acc phụ Ngô Vũ Sách là trảm quỷ, vốn cũng muốn xông lên chém BOSS vài nhát, nhưng nhìn ánh lửa ngập trời máu me tung tóe thì từ bỏ ý định, tiếp tục đứng xa xa cùng Lý Hiên bày quỷ trận hỗ trợ mọi người.
"Kể ra tôi cũng tò mò."
"Chuyện gì?"
"Bug cỡ nào mà khiến anh lạc đường? Lát phá bản xong hai mình tự tổ đội vào lại đi, biết đâu bug vẫn còn đó?"
". . . A Sách cậu đừng nghịch."
Tiếc là tháng ngày có thể vui đùa thoải mái như này một năm chỉ có vài cuối tuần, thời gian nghỉ Tết ngắn mà nửa mùa giải sau quá áp lực, thế nên không ai định chơi đùa quá trớn. Mùng 1 tuyển thủ chuyên nghiệp tụ tập cùng phá bản, những ngày sau đó người đi thăm họ hàng, người cướp BOSS hoang dã giúp công hội, người tranh thủ thời gian tự huấn luyện. Bảy ngày nghỉ Tết chớp mắt trôi qua.
Quay về chiến đội, tiếp tục hành trình. Năm nào cũng vậy, cho dù là tân binh vừa xuất đạo cũng không ai lưu luyến kỳ nghỉ.
Lượt thứ 22 và 23 không có gì đặc biệt. Đối thủ Hư Không đều không phải đội mạnh, bọn họ nhẹ nhàng bỏ túi hai lần 9:1.
Từ nhà thi đấu đi bộ về câu lạc bộ, Lý Tấn đang ôm điện thoại lướt tin tức, chợt vội vàng gọi mọi người cùng mở báo Thể Thao Điện Tử ra xem, nằm ngay trang đầu là một tin tức vô cùng trọng đại.
Đội trưởng chiến đội Bách Hoa, người điều khiển nhân vật Lạc Hoa Lang Tạ, bị chấn thương buộc phải rút khỏi thi đấu.
34.
Đọc được tin này, cả đội đang nói cười ầm ĩ lập tức yên lặng, con phố nơi họ đi qua cũng vì thế trở nên im ắng.
Lý Hiên nói: "Xem bình luận trận đấu vừa rồi đi."
Đối thủ hôm nay của Bách Hoa không phải là đội mạnh, nhưng trong trận lôi đài Lạc Hoa Lang Tạ không phát huy như mong đợi, liên tục mắc sai lầm, thậm chí có lần phóng kỹ năng được một nửa thì tự ngắt chiêu, trông như thời internet chưa ổn định gây trục trặc tình hình.
Ngay trước khi trận đoàn đội bắt đầu, có thông báo Tôn Triết Bình rút khỏi thi đấu.
Chiến đội Bách Hoa không vì thế mà từ bỏ trận đấu, tuyển thủ dự bị được đẩy lên, đội phó Trương Giai Lạc dẫn dắt mọi người nghênh chiến đối thủ. Bách Hoa không còn Phồn Hoa Huyết Cảnh đánh không dễ dàng, nhiều lần suýt bị đối thủ phá hủy tầng phòng ngự, nhưng Bách Hoa Liễu Loạn vẫn đứng lại sau cùng.
Thi đấu vừa kết thúc, tất cả thành viên đều lao tới bệnh viện với Tôn Triết Bình, phỏng vấn sau trận đấu cũng bị hủy bỏ.
"Chưa có kết quả chẩn đoán chính thức, một khi công bố tin tức sẽ cập nhật ngay." Lý Tấn cất điện thoại vào túi, "Lát nữa về mọi người lên diễn đàn đọc tin đi. . ."
Dọc đường về không ai còn tâm tình tán gẫu. Tôn Triết Bình đối với thành viên Hư Không hoàn toàn không xa lạ, những tuyển thủ đời đầu đều đã từng so tài với anh, mà lớp tuyển thủ trẻ từ sau hôm đến sân nhà Bách Hoa được dẫn đi chơi cũng trở nên thân thuộc.
Hơn nữa, tâm trạng mọi người đều nặng nề, không chỉ vì tình hình hiện tại của Tôn Triết Bình, mà đây chính là hiện thực tàn khốc có thể xảy ra với bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào.
Thi đấu chuyên nghiệp cường độ cao không chỉ mang lại tiền tài, tiếng tăm, Vinh Quang —— còn có chấn thương, đột ngột xuất hiện, không cách nào chống lại, đủ để phá hủy toàn bộ hoa lệ trước kia.
Lý Hiên chợt nhớ đến năm ngoái cậu xuất đạo, cũng có một tuyển thủ vì chấn thương phải bỏ dở thi đấu, sau cùng bệnh tình không giảm buộc phải giải nghệ trong chán nản. Lúc đó cậu không nghĩ nhiều, nhưng giờ thì cậu thật sự thấy trong lòng trống rỗng.
Ngô Vũ Sách lặng lẽ bước lên ngang hàng với cậu, hai người cùng yên lặng sóng vai.
"Hy vọng Tôn tiền bối không sao." Ngô Vũ Sách cất tiếng khi về đến câu lạc bộ, giọng nghe buồn buồn.
"Ừ, nhất định không sao. Cậu xem những vận động viên thể thao như bóng rổ hay quần vợt, rất nhiều trong số họ gặp chấn thương nhưng sau này vẫn kiên trì tiếp tục sự nghiệp đó thôi." Lý Hiên vỗ lưng an ủi đối phương, "Lát nữa mình nghiêm túc tập bài khởi động tay."
Đêm đó nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đông đủ hơn hẳn mọi ngày, đến những người từ lâu không còn lộ diện cũng lên tiếng quan tâm hỏi thăm tình hình Đệ Nhất Cuồng Kiếm.
Người có quyền lên tiếng nhất là Trương Giai Lạc hiện tại không lên mạng, Trương Vỹ nói đội phó và quản lý vẫn đang trong bệnh viện, chưa thấy bọn họ báo tin gì. Đội viên Bách Hoa đều bị Trương Giai Lạc bắt về nghỉ ngơi, nhưng tình huống này không ai ngủ nổi, mọi người đều rất lo lắng.
"Lúc cả đội chuẩn bị ra về, xem thái độ bác sĩ, tình hình đội trưởng có lẽ thật sự không ổn." Trương Vỹ vừa nói vừa gửi biểu cảm bi thương, "Tình hình đội phó cũng không ổn."
Diệp Thu nghiêm túc: "Có thể đoán được, người hợp tác gặp chuyện có ai mà không lo lắng."
Hoàng Thiếu Thiên hôm nay nói nhiều nhưng không hề nói nhảm: "Mẹ tui công tác tại bệnh viện, nếu cần tui có thể nhờ mẹ liên hệ bệnh viện tốt nhất thành phố G. Nhưng nếu không phải thành phố G sợ không giúp được rồi, ở đây có ai đề cử bệnh viện nào tốt ở thành phố B hay thành phố S được không?"
“Được." Chu Trạch Khải đáp lại một chữ.
"Được thôi, nhưng tôi nghĩ để anh ta điều trị ở thành phố K vẫn tiện hơn, về di chuyển cũng như chăm sóc." Vương Kiệt Hi trả lời trong nhóm rồi gửi tin nhắn riêng cho Trương Vỹ, "Tôi sẽ gửi cậu danh sách bệnh viện có quan hệ tốt với câu lạc bộ bọn tôi."
Lâm Kính Ngôn tỏ vẻ lo lắng: "Đúng thế, hai thành phố này đều cách thành phố K quá xa, đến đó rồi không trở về ngay được, biết thi đấu thế nào."
"Hiện giờ thi đấu không phải vấn đề chính, trước tiên phải chữa khỏi chấn thương đã! Sức khỏe là vàng!" Hoàng Thiếu Thiên cũng nóng ruột, "Nè nè Bách Hoa các cậu nhớ nói với Trương Giai Lạc nữa, nhất định phải ngăn cản lão Tôn liều mạng thi đấu, nhỡ đâu chấn thương nặng thêm thì khổ. Bọn tui vẫn sẽ ở đây, cùng lắm sang năm tái chiến."
"Chúng ta đợi kết quả chẩn đoán đi, biết đâu chấn thương không đến mức phải di chuyển xa như vậy." Dụ Văn Châu âm thầm mở vài cửa sổ chat riêng, lúc này mới lên tiếng trong nhóm, "Có ai đang xem tin tức không? Tôi chưa mở trang Thể Thao Điện Tử."
"Có!" Vài người cùng chụp màn hình có bài báo gửi vào nhóm.
Tình hình Tôn Triết Bình vẫn chưa được công bố, chỉ có người phát ngôn chiến đội Bách Hoa đưa thông báo: "Đội trưởng chiến đội Bách Hoa Tôn Triết Bình, tạm thời không tham dự tất cả trận đấu còn lại của mùa giải."
Ngồi trước máy tính, Trương Vỹ thở dài thườn thượt, sau đó khó khăn lắm mới gõ xuống dòng chữ: "Xem ra tình hình này. . . thật sự không ổn."
Diệp Thu im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Tuần tới đối thủ Bách Hoa là ai?"
"Lam Vũ." Hoàng Thiếu Thiên trả lời.
"Có thông báo gì về việc thay đổi trận đấu chưa?"
"Chưa nhận được tin gì cả, chắc không nhanh vậy đâu."
Hoàng Thiếu Thiên đáp xong, không ai nói gì thêm, định bụng nói gì đó cho không khí đỡ nặng nề, cuối cùng tự cảm thấy nói gì cũng không phải, đành im lặng giống mọi người.
"Mọi người nghỉ ngơi sớm đi." Sau cùng Dụ Văn Châu lên tiếng giải tán cuộc trò chuyện, "Ngày mai còn họp kiểm điểm."
Lý Hiên nhìn Ngô Vũ Sách lặng lẽ đóng QQ, tắt máy tính, đánh răng rửa mặt rồi lên giường ngủ. Cậu biết Ngô Vũ Sách nãy giờ vẫn rất quan tâm tin tức trong nhóm, nhưng quyết định im lìm từ đầu đến cuối.
Thật lâu sau đó, Lý Hiên tưởng Ngô Vũ Sách đã ngủ, bỗng Ngô Vũ Sách cất tiếng nói, giọng nghe hoàn toàn tỉnh táo.
"Nếu tiền bối Tôn Triết Bình có thể sớm bình phục, trở lại trạng thái tốt nhất trước khi chúng ta gặp Bách Hoa thì tốt rồi. . . Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nói đúng, chúng ta vẫn luôn ở đây, năm sau, năm sau nữa quay lại vẫn được."
"Phải rồi, phục hồi sau chấn thương không thể vội vàng được. Bọn mình cùng nỗ lực trở nên lợi hại hơn, biết đâu khi anh ta trở về bọn mình phá giải được Phồn Hoa Huyết Cảnh."
"Ừ."
Đến khi Ngô Vũ Sách ngủ say, Lý Hiên vẫn trằn trọc không thể ngủ. Bình thường cậu cũng khó ngủ, nhưng tâm trạng mất ngủ đêm nay hoàn toàn không giống bình thường. Chướng ngại vật trên đường đến với Vinh Quang, có lẽ còn nhiều hơn và tàn khốc hơn những gì người trẻ tuổi ngây ngô tưởng tượng nhiều lắm.
Cậu cũng biết đêm đó có rất nhiều người tâm trạng không tốt, không liên quan đến thành tích trận đấu vừa rồi. Nhưng bản thân Tôn Triết Bình hay Trương Giai Lạc và chiến đội Bách Hoa, bọn họ đều không cần an ủi.
Không còn cách nào khác, mỗi người chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.