- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,815
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
Niệm, tiếng Phạn là smṛti, nghĩa là nhớ.
Niệm trong Phật pháp là bất cứ cái gì mống khởi lên trong tâm, nhiều niệm tạo thành một ý.
Trong tiếng Hán, Niệm lại mang thêm những nghĩa khác.
Niệm của hoài niệm (怀念 ), của tư niệm (思念), của quyến niệm (眷念) là nghĩ tới, là nhớ mong, là nỗi nhớ nhung canh cánh trong lòng.
Niệm của tâm niệm (心念), của chấp niệm (執念) là chuyên tâm một lòng, là ghi nhớ, là không thể quên.
Với Project này, Niệm chính là loại chấp niệm của Hàn và Diệp dành cho Vinh Quang, là loại tâm niệm trong mối quan hệ của Hàn Diệp, cũng là tình cảm mà mỗi người chúng tôi dành cho họ.
Là chấp niệm, là ý niệm hay là tư niệm, cứ để ngôn từ giúp bạn tự cảm nhận.
Viết ra cho họ cũng như cho chính tôi, sau này từng câu từng chữ trở thành kỷ niệm, về những điều tôi từng tâm niệm.
念 – Niệm, được ghép từ chữ Kim (今) nghĩa là hiện tại, bây giờ ở phía trên và chữ Tâm (心) nghĩa là trái tim, tấm lòng ở phía dưới.
Kim và Tâm ghép thành NIỆM, nghĩa là trái tim này, tấm lòng này vẫn luôn ở đây.
Niệm trong Phật pháp là bất cứ cái gì mống khởi lên trong tâm, nhiều niệm tạo thành một ý.
Trong tiếng Hán, Niệm lại mang thêm những nghĩa khác.
Niệm của hoài niệm (怀念 ), của tư niệm (思念), của quyến niệm (眷念) là nghĩ tới, là nhớ mong, là nỗi nhớ nhung canh cánh trong lòng.
Niệm của tâm niệm (心念), của chấp niệm (執念) là chuyên tâm một lòng, là ghi nhớ, là không thể quên.
Với Project này, Niệm chính là loại chấp niệm của Hàn và Diệp dành cho Vinh Quang, là loại tâm niệm trong mối quan hệ của Hàn Diệp, cũng là tình cảm mà mỗi người chúng tôi dành cho họ.
Là chấp niệm, là ý niệm hay là tư niệm, cứ để ngôn từ giúp bạn tự cảm nhận.
Viết ra cho họ cũng như cho chính tôi, sau này từng câu từng chữ trở thành kỷ niệm, về những điều tôi từng tâm niệm.
念 – Niệm, được ghép từ chữ Kim (今) nghĩa là hiện tại, bây giờ ở phía trên và chữ Tâm (心) nghĩa là trái tim, tấm lòng ở phía dưới.
Kim và Tâm ghép thành NIỆM, nghĩa là trái tim này, tấm lòng này vẫn luôn ở đây.
Tuyết đầu mùa, chăn ấm và vòng tay của người bên gối
Hàn Văn Thanh thì ngược lại, cả người nóng hầm hập như một đứa trẻ bất kể thời tiết, cứ đến mùa hè lại bị Diệp Tu gán mác “lò lửa di động”, ghét bỏ không cho ôm.
Diệp Tu được bao bọc trong hơi ấm của Hàn Văn Thanh, nửa thỏa mãn nửa ghen tị với cái thể chất “lò lửa” này.
Hàn Văn Thanh đã tỉnh từ lúc Diệp Tu dịch sát người lại, chờ Diệp Tu thôi ngọ nguậy mới vùi mặt vào gáy Diệp Tu gặm gặm.
Hàn Văn Thanh đã tỉnh từ lúc Diệp Tu dịch sát người lại, chờ Diệp Tu thôi ngọ nguậy mới vùi mặt vào gáy Diệp Tu gặm gặm.
Hàn Văn Thanh gác một chân lên người Diệp Tu, nhìn ra cửa sổ đánh giá thời tiết. Đúng là tuyết bắt đầu rơi rồi, từ cửa sổ phòng họ có thể nhìn thấy những mái nhà được phủ trắng xóa phía xa, ánh nắng không xuyên qua nổi những tầng mây mù, cả bầu trời mang một xám xịt lạnh lẽo.
“Già mồm.”- Hàn Văn Thanh hừ nhẹ, thật ra nếu Diệp Tu không nói thì sáng nay anh cũng không có ý định ra ngoài, đúng là thời tiết này hợp làm ổ trong nhà hơn.
“Vậy sáng nay chúng ta ăn gì đây? Gọi đồ ăn nhé, tự nấu phải rửa chén, tui không muốn động vào nước trong cái trời này đâu.” – Diệp Tu không nằm yên, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình của Hàn Văn Thanh lên bắt đầu mân mê. Tay Hàn Văn Thanh không thanh mảnh như tay hắn nhưng nhìn rất có lực, vừa to, vừa ấm áp vô cùng.
“Nước ấm không phải là nước sao? Nước ấm dùng xong không thành nước lạnh sao? Anh không rửa bát không có quyền lên tiếng vấn đề này.”
Dù giải nghệ xong thì bản tính “trạch” đã ăn sâu vào tính cách của hai người, mỗi lần ăn ngoài đều tốn rất nhiều công sức chọn quán ăn và di chuyển, hơn nữa, danh tiếng của bộ đôi Đấu Thần và Quyền Hoàng cũng gây không ít phiền phức mỗi lần ra ngoài, vì vậy, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều thích tự nấu ăn hơn ăn ngoài, nói đúng hơn là Hàn Văn Thanh thích nấu cho Diệp Tu ăn, Diệp Tu thích ăn đồ Hàn Văn Thanh nấu.
Diệp Tu không để tâm đến việc Hàn Văn Thanh tiếp tục quấn lấy mình, thi thoảng còn cọ cọ trán vào tóc hắn, hơi thở nóng rực phả đều từng vào gáy theo từng nhịp thở.
“Lão Hàn, anh cầm tinh con chó à, đừng cọ loạn nữa nào. Để yên tui xem có gì ăn được.” – lướt lướt một lúc, Diệp Tu vẫn không nhìn đc đập cái tay đang vòng qua người mình sờ mó –“trời lạnh thế này ăn lẩu không? Chỗ lẩu cay lần trước chúng ta đi vị không tồi.”
“Lão Hàn, anh cầm tinh con chó à, đừng cọ loạn nữa nào. Để yên tui xem có gì ăn được.” – lướt lướt một lúc, Diệp Tu vẫn không nhìn đc đập cái tay đang vòng qua người mình sờ mó –“trời lạnh thế này ăn lẩu không? Chỗ lẩu cay lần trước chúng ta đi vị không tồi.”
“Để tui xem anh còn dám cứng miệng nói “không đỏ” không.”
Diệp Tu vứt điện thoại qua một bên, xoay hẳn đầu về sau rồi hôn một cái thật kêu vào mặt Hàn Văn Thanh, còn dùng răng cắn mạnh vào môi dưới của đối phương rồi mới rời ra, hài lòng nhìn gương mặt đang làm bộ thờ ở của Hàn Văn Thanh đỏ bừng lên vì ngượng, vui vẻ quay đi, miệng ngâm nga đắc ý.
“Ấu trĩ.” Hàn Văn Thanh vô thức siết chặt vòng tay lại, vùi hết gương mặt vào lưng Diệp Tu, miệng lầm bầm, “cậu càng ngày càng ấu trĩ.”
Diệp Tu vứt điện thoại qua một bên, xoay hẳn đầu về sau rồi hôn một cái thật kêu vào mặt Hàn Văn Thanh, còn dùng răng cắn mạnh vào môi dưới của đối phương rồi mới rời ra, hài lòng nhìn gương mặt đang làm bộ thờ ở của Hàn Văn Thanh đỏ bừng lên vì ngượng, vui vẻ quay đi, miệng ngâm nga đắc ý.
“Ấu trĩ.” Hàn Văn Thanh vô thức siết chặt vòng tay lại, vùi hết gương mặt vào lưng Diệp Tu, miệng lầm bầm, “cậu càng ngày càng ấu trĩ.”
“Ha ha ha, tui dự cảm thấy mùa đông năm nay sẽ không tệ nha, đâu mấy khi được thấy anh ngại, hồi trước tui còn tưởng anh không biết đỏ mặt nữa kia.”
“Ngủ đi, lát nữa chúng ta đi siêu thị.” Hàn Văn Thanh cảm thấy lượng nhiệt trên mặt mình chưa kịp rút đi hết đã chuẩn bị bị Diệp Tu khơi lên lại.
Diệp Tu không cười nữa, quay người lại vòng tay ôm lấy hông Hàn Văn Thanh, tham lam hút lấy hơi ấm trên da thịt kề cận, “Ừa, đi mua cái chăn khác nữa, cái chăn này không đủ cho tui sống qua mùa đông đâu.”
Hai người đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy bằng một buổi sáng lười biếng và một nồi canh cá chép nghi ngút khói.
Khi bên nhau, cả mùa đông lạnh giá cũng trở nên dịu dàng đến vậy.
“Ngủ đi, lát nữa chúng ta đi siêu thị.” Hàn Văn Thanh cảm thấy lượng nhiệt trên mặt mình chưa kịp rút đi hết đã chuẩn bị bị Diệp Tu khơi lên lại.
Diệp Tu không cười nữa, quay người lại vòng tay ôm lấy hông Hàn Văn Thanh, tham lam hút lấy hơi ấm trên da thịt kề cận, “Ừa, đi mua cái chăn khác nữa, cái chăn này không đủ cho tui sống qua mùa đông đâu.”
Hai người đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy bằng một buổi sáng lười biếng và một nồi canh cá chép nghi ngút khói.
Khi bên nhau, cả mùa đông lạnh giá cũng trở nên dịu dàng đến vậy.
Hì hì, cảm ơn Koba đã viết một fic đáng yêu ấm áp tới vậy, bình thường hong comment nhiều nhưng mà mình rất là các fic bạn viết ư ư <3 <3 ư ư chờ mong hàng sắp tới từ Koba, lần nữa cảm ơn Kobaa nhiềuu nhaaa <3