5.
Toàn thây trở về, chỉ trong ngày hôm đó, người cần thay đều thay, người cần đều phạt, kẻ nên chết không giữ nổi nhịp thở.
Dụ Văn Châu khẽ thở dài, hắn chưa từng muốn tổn hại ai, tai sao hết người này đến người khác muốn lấy mạng hắn?
Sau lần được cứu ấy, Hoàng Thiếu Thiên trở thành người bạn đầu tiên của Dụ Văn Châu, người thiếu niên ấy đột ngột xông vào cuộc sống tưởng như êm đềm của hắn.
Dụ Văn Châu cảm thấy người này rất lạ, không có chút cảm giác thần thánh nào trên người, nói rất nhanh, nói rất nhiều, đặc biệt sức ăn cực lớn, khi hóa thành hình dạng người mang dáng vẻ của một thiếu niên 17,18 tuổi nhưng đầu óc rất ngây thơ, không khác gì một đứa trẻ to xác.
Lúc đầu, Dụ Văn Châu không thích nghi được với sự tồn tại của Hoàng Thiếu Thiên. Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở một mình, không người thân thích, càng không có bạn bè, kẻ hầu người hạ xung quang mang theo ba phần sợ hãi, bảy phần kính nể để phục vụ hắn.
Không có ai dám nửa đêm đột nhập vào phòng hắn làm phiền, không có ai sáng sớm ngồi trên ngọn cây ra sức gọi hắn dậy, thi thoảng mang đến một cành hoa rừng còn đượm sương sớm, ít quả dại đủ mùi đủ vị cho hắn.
Nghĩ tới người kia Dụ Văn Châu không kìm được ý cười trong đáy mắt.
Hắn vấn lại tóc lên, buộc lại tay áo, bắt đầu tập viết thư pháp theo giờ hàng ngày, nếu xong phần hôm nay sớm, thời gian gặp Hoàng Thiếu Thiên có thể nhiều hơn một chút.
* * *
“Mực đã mài xong ạ.” – Tiểu đồng theo hầu Dụ Văn Châu thông báo một tiếng nhỏ rồi lui sang bên cạnh đứng.
“Được rồi, ngươi lui ra đi.” – Dụ Văn Châu đặt bút xuống, nâng tờ giấy Tuyên vừa viết xong lên, đặt qua một bên.
Chờ tiếng bước chân nhỏ dần, biết người đã đi xa mới vội đến mở cửa sổ, thấy có bóng người ngồi trên cây, đôi mắt cong lại ngập ý cười.
Thấy Hoàng Thiếu Thiên hóa thành hình dạng cá, Dụ Văn Châu đứng nép qua một bên, nhường chỗ cho Hoàng Thiếu Thiên lao vào phòng. Người còn chưa vào, hắn đã ngửi thấy mùi biển cả đặt trưng trên người Hoàng Thiếu Thiên.
Hai vây hai bên quá dài, Hoàng Thiếu Thiên còn không biết mà lao thẳng vào phòng, lúc Dụ Văn Châu quay lại, nhìn bộ dạng nhem nhuốc của Hoàng Thiếu Thiên mà bật cười. Hoàng Thiếu Thiên hất đổ nghiên mực xuống đất, đang vội tìm cách phi tang chứng cứ, kết quả tự làm mình một thân đầy mực.
“Để đó cho mình, đừng nháo.” – Dụ Văn Châu đi qua, kéo Hoàng Thiếu Thiên ra khỏi đống bừa bộn trên sàn, kéo thau nước thường dùng để rửa tay cuối mỗi luyện chữ ra, bắt đầu lau chùi cho Hoàng Thiếu Thiên.
“Tại sao lại đến đây? Đã nói buổi chiều hay tới mà, lúc nãy nếu như mình không biết cậu đang ở ngoài, có phải cậu định ngồi trên cây luôn không?” – Dụ Văn Châu cẩn thận lau mặt Hoàng Thiếu Thiên trước, không cách nào hiểu nổi tại sao vào phòng chưa quá 5s mà Hoàng Thiếu Thiên đã bôi được một thân lem luốt cỡ này.
“Tớ canh vài hôm rồi, biết chắc cậu sẽ đuổi thằng nhóc kia ra, ở nguyên trong này một buổi sáng mà, nghĩ sao nghĩ sao nghĩ sao mà bị phát hiện được, không có khả năng đó đâu. Hơn nữa chiều nay không đi chơi được, từ hôm qua tớ đã nghe thấy biển nổi sóng, sắp có mưa rồi, còn mưa to nữa.”Hoàng Thiếu Thiên không ngồi yên được, đưa tay nghịch lọn tóc đen nhánh của người trước mặt.
“Đừng nháo nữa, nhắm mặt lại nào, cậu làm sao mà trên mắt cũng dính vậy.” Dụ Văn Châu nén cười nhìn một đống vết ngang dọc trên mặt Hoàng Thiếu Thiên: “có mưa lớn thì ở đây với tớ, vẫn dủ sức nuôi cậu.”
Động tác của Dụ Văn Châu rất chậm, khăn lụa nhẹ nhàng lau khắp mặt Hoàng Thiếu Thiên, nước trong thau chẳng mấy chốc đã ngã màu.
“Tại sao tóc cậu màu đen còn tóc tớ màu đỏ? Thỉnh thoảng tớ thấy vài người trên biển, tóc bọn họ đều là màu đen cả, nhìn mấy người đó rất giống nhau, tóc giống nhau, mắt giống nhau, màu da giống nhau, cả phần linh hồn cũng khá giống nha nữa… một nùi người, không cách nào phân biệt được”
Dụ Văn Châu đã lau xong mặt, nhưng vẫn cố ý chừa lại ba vết quẹt trên má trái, hắn cảm thấy để đó thì Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất dễ nhìn.
“Cậu nhìn thấy được cả linh hồn à?”- Dụ Văn Châu hứng thú hỏi.
“Ừa, thường thì linh hồn của họ rất hỗn tạp, đủ thứ màu sắc, mấy người bụng xệ ngồi trên những con thuyền lớn màu rất xấu, nhìn như bãi bùn, toàn nâu và đen, gớm lắm, kẻ lần trước đẩy cậu khỏi thuyền, linh hồn hắn cũng đang chuyển đen…những chị gái hay thả hoa đăng, linh hồn sáng hơn nhiều, trộn giữa hồng, cam và vàng.. còn ai nữa không ta?.. À…Iinh hồn của những đứa trẻ thường màu trắng bạc, sau này mới biến đổi dần. Cứ pha tạp như vậy, rất ít người linh hồn có màu thuần nhất, nên không phân biệt được họ.” Hoàng Thiếu nói một lèo, vừa nói vừa suy nghĩ.
“Vậy còn mình? Phần hồn của mình màu gì?” – Dụ Văn Châu nắm lây đôi tay nhem nhuốt mực của Hoàng Thiếu Thiên, cho vào thau nước, bắt đầu rửa sạch.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng người ra, quan sát Dụ Văn Châu chăm chú. Hắn cười nhẹ, để yên cho Hoàng Thiếu Thiên nhìn.
“Cậu hả? Hừm… tớ cũng thắc mắc từ lâu, trừ trẻ nhỏ có màu trắng thuần ra, cậu là người duy nhất tớ gặp mang linh hồn thuần một màu.” – Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhìn thẳng vào mắt Dụ Văn Châu, chậm rãi trả lời.
“Tớ quan sát nó rất nhiều lần rồi, màu của cậu rất đặc biệt, linh hồn của mình màu đỏ thuần nhất, còn linh hồn của cậu, nó pha giữa màu xanh của biển, của trời và của cây rừng, nhưng chúng hòa vào nhau thành một màu đồng nhất, phải nhìn vô cùng kỹ thì thi thoảng mới thấy được một chút dòng chảy chưa bị hòa quyện. Linh hồn cậu rất đặc biệt, nó là độc nhất.”
Nên trong mắt tớ, cậu khác với tất cả những ngươi khác.
Nên từ lần đầu tiên, tớ đã được nhớ được cậu.
Dụ Văn Châu chìm sâu trong đôi con ngươi nhạt màu ấy, lần hiếm hoi hắn thôi cười, lấy một chiếc khăn khác lau sạch đôi tay của Hoàng Thiếu Thiên, cả kẽ tay cũng không bỏ sót.
“Cậu cũng là độc nhất.” Dụ Văn Châu trịnh trọng trả lời, nét mặt nghiêm túc.
Hoàng Thiếu Thiên cười rộ lên, tiện tay kéo kéo Dụ Văn Châu đứng dậy.
“Tất nhiên tớ là độc nhất, nhanh nhanh nhanh mau lấy thứ gì đó cho tớ ăn nào, đói kinh khủng, lúc sáng nhìn đói chờ ăn ké cậy, ai ngờ mà ngờ tên nhãi kia lằng nhằng lên vậy, mãi không chịu rời đi, đói muốn chết.”
Dụ Văn Châu buồn cười cái dáng vẻ như thể đói ăn suốt mấy ngày của Hoàng Thiếu Thiên.
“Ở đây chỉ có ít bánh quế hoa và bánh đậu đỏ, cậu ăn đỡ đi, lát nữa chia bữa trưa cho cậu”.
Hoàng Thiếu Thiên sáng mắt nhìn đĩa bánh, bình thường cậu vốn không cần ăn, lần nào giả đói cũng chỉ để ăn vạ Dụ Văn Châu, không ngờ có đồ ăn thật.
“Lại đây ăn, mài mực hộ tớ, bao nhiêu mực viết đều bị cậu bôi khắp lên người rồi.” Dụ Văn Châu trải tiếp một tờ giấy khác lên bàn, chuẩn bị viết tiếp.
Dụ Văn Châu cầm lấy bình trà dựng nước sương đêm, đổ một ít lên nghiên mực, nhún một đầu thỏi mực vào làm ẩm trước. Hoàng Thiếu Thiên nhét miếng bánh cuối vào miệng, tò mò lại gần nhìn Dụ Văn Châu.
Động tác của Dụ Văn Châu rất đẹp, tay trái vén tay áo, tay phải cầm thỏi mực, những ngón thon dài ôm lấy thân thỏi mực, màu đen tuyền càng làm sáng thêm màu da vốn đã trắng của Dụ Văn Châu.
“Cậu chỉ cần xoay tròn thỏi mực thành từng vòng tròn, không dùng sức dằn xuống, chờ mực tự tan là được.”
Hoàng Thiếu Thiên nhìn động tác của Dụ Văn Châu như quên cả chớp mắt, thì ra một động tác đơn giản cũng có thể có sức hút tới vậy. Nước trong nghiên dần chuyển màu theo từng động tác của Dụ Văn Châu.
“Cầm lấy đi, khi nào mực đặc quá cho thêm một ít nước rồi tiếp tục mài là được.” Dụ Văn Châu đưa thỏi mực cho Hoàng Thiếu Thiên, bắt đầu cầm bút đưa nét. Hăn cứ nghĩ có lẽ Hoàng Thiếu Thiên sẽ nhanh chóng vứt bỏ công việc nhàm chán này qua một bên, không ngờ người bên cạnh hết sức chăm chú, động tác nhịp nhàng chậm rãi, hắn nhìn gương mặt mèo đang vô cùng nghiêm túc của Hoàng Thiếu Thiên, sự tương phản này thật sự rất thú vị.
“Thiếu Thiên, tên cậu là chữ nào?”
Hoàng Thiếu Thiên nghe câu hỏi ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt.
“Chữ nào là chữ nào?”
Dụ Văn Châu cũng không biết nên làm sao, hắn quên mất Hoàng Thiếu Thiên không phải con người, lại càng không biết chữ, có lẽ cái tên này từ đâu ra chính Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết.
“Vậy bỏ đi, để mình nghĩ thứ khác viết cho cậu.” Dụ Văn Châu hạ bút xuống, ngẫm nghĩ một lát rồi mới lấy một tờ giấy Tuyên khác ra, hạ bút viết tiếp.
“Côn Bằng chi thọ thập ức, tuy thiên niên kì do trĩ dã.”
(Côn Bằng tuổi thọ hàng triệu năm, tuy ngàn năm vẫn còn là trẻ con.)
Dụ Văn Châu hài lòng nhìn dòng chữ đen còn chưa ráo mực, có lẽ ngày xưa cũng từng có người giống hắn, gặp được một chú cá Côn nơi biển Bắc rộng lớn này, làm bạn với với một thiếu niên không bao giờ lớn, dù ngàn năm vẫn là mang linh hồn thuần khiết.
“Cho cậu.” Dụ Văn Châu đợi mực khô, nhẹ nhàng nâng tờ giấy lên đưa cho Hoàng Thiếu Thiên, giải thích câu chữ ra cho người kia hiểu.
Dụ Văn Châu rất thích phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên mỗi khi nhận được vật gì hay lúc lắng nghe hắn giải thích. Cậu nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe, tựa như mỗi câu mỗi chữ của hắn cậu đều sẽ ghi nhớ. Khi nhận được lấy tờ giấy ấy, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên dại ra như một đứa trẻ, ngơ ngác nhìn câu chữ, dần dần, niềm vui lan tỏa ra từ đôi mắt không vương bụi trần ấy.
Dụ Văn Châu nghĩ, đôi mắt của Hoàng Thiếu Thiên chứa đựng được cả thế giới.
T.B.C
(Cảm ơn @Hàn Chiêu Thiến và @Tatsuru_Mon đã chăm đọc và bình luận, biết có hai bạn theo dõi nên mình mới có động lực nhanh viết tiếp.)