13.
“Còn thiếu gì không?”
Dụ Văn Châu ném cho Hoàng Thiếu Thiên cuốn sách cậu thường đọc, còn mình thì bắt đầu thu gom chăn chiếu trên giường.
“Để tôi nghĩ xem, quần áo, dép, li uống nước, chăn,… hình như đủ hết rồi, không thiếu thứ gì nữa.” - Hoàng Thiếu Thiên lướt sơ những vật dụng đã xếp gọn gàng trong vali, miệng lẩm nhẩm.
“Thầy Ngụy muốn hội chẩn lại lần cuối, cậu không đồng ý sao?” – Dụ Văn Châu vừa xếp chăn trên giường vừa hỏi Hoàng Thiếu Thiên đang loay hoay dọn dẹp quần áo.
“Tháng này đã hội chẩn vài lần rồi, kết quả như nhau, tui cũng gọi điện tham khảo ý kiến của các thầy cô giáo ở trường của tôi rồi, kết quả hai bên đưa ra đều không khác mấy, tui cũng không muốn làm đà điểu chui đầu vào cát, không dám đối diện với sự thật.”- Hoàng Thiếu Thiên bỏ cái áo cuối cùng vào va li, kéo khóa lại.
“Bây giờ cậu định làm gì tiếp? Trở lại trường học?”
“Chưa xác định nữa, dừng trị liệu lại, trở về nhà trước đã, mấy tháng rồi không nhìn đến nó. Làm gì tiếp đây nhỉ? Mắt tôi như vậy, cố gắng dùng thuốc vớt vát chút ít thì được, quay lại trường học chắc chắn không thể nào, tui cũng không muốn nhìn mọi người bày ra vẻ mặt tiếc thương đâu, bổn Kiếm Thánh đây vẫn chưa thảm đến mức ấy.”
Sau khi trị liệu thất bại, Hoàng Thiếu Thiên dứt khoát quyết định kết thúc quá trình trị liệu. Cậu đã nhờ Ngụy Sâm tìm một hộ lí cho cậu, về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngủ dậy rồi tính tiếp, cậu cũng chẳng còn gì để phải vội vội vàng vàng.
“Đi nào, xe ở dưới.”- Dụ Văn Châu nhét một cái túi nhỏ đựng đồ lặt vặt vào lòng Hoàng Thiếu Thiên, số đồ còn lại anh ôm hết. Hoàng Thiếu Thiên cũng không cản, cơ thể của cậu bây giờ, đi lại bình thường cũng phải mất không ít sức lực, nói gì đến mang vác vật nặng từ tầng 6 xuống được lầu 1 của bệnh viện.
“Anh gọi taxi hồi nào vậy? Sao tui không thấy?” Chân tay Hoàng Thiếu Thiên rảnh rang hơn Dụ Văn Châu nhiều, đi trước bấm nút thang máy. Việc của cậu tương đối đơn giản, hầu như chỉ cần ngồi chỉ tay năm ngón, chuyện giấy tờ, thủ tục xuất viện có Ngụy Sâm lo liệu; thu dọn đồ đạc hầu hết cũng do Dụ Văn Châu làm, cậu rảnh đến phát chán.
Thang máy dừng lại, Hoàng Thiếu Thiên ôm túi nhỏ hồ hởi xông ra trước, ngó đông ngó tây tìm taxi, chưa tìm ra đã thấy Dụ Văn Châu bước về phía một chiếc xe bọ rùa nhỏ, mở cốp xe ra, tống tất cả mọi thứ vào.
Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt nhìn chiếc xe dành cho người già màu kem sau lưng Dụ Văn Châu.
“Xe của anh?”
“Đúng vậy, xe của tôi.”
“Vậy tại sao thường ngày anh đi xe đạp?”
“Tiền giữ xe cho xe ô tô ở bệnh viện khá tốn kém, chưa kể việc lấy ra lấy vào cũng khá phiền.”
Hoàng Thiếu Thiên đi vòng quanh xe ngắm nghía, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy cái xe siêu cấp dễ thương này có chỗ liên quan đến bộ dạng nho nhã hàng ngày của Dụ Văn Châu.
“Nhìn nó… thật sự không giống kiểu mà anh hay mua lắm.”
“Cậu nghĩ tôi sẽ mua xe như thế nào?”
“Xanh dương, trắng hoặc xám đen gì đó, nhìn cái xe phải có vẻ “công nhân viên chức” một tí.”
Dụ Văn Châu cười cười, mở cửa xe ra ngồi vào, ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên.
“Đây là quà hồi đậu đại học, xe này nhỏ gọn, tiết kiệm xăng, chạy êm, giá thành cũng không cao lắm, tôi thấy rất ổn.”
Hoàng Thiếu Thiên ngồi vào xe, thích thú quan sát nhưng chưa được bao lâu đã tựa đầu vào cửa sổ lim dim. Cậu chưa cần dùng máy thở nhưng khả năng tập trung càng ngày càng kém, phút trước còn đang vui vẻ nói chuyện thì ngay lúc sau đã mơ màng thiếp đi, giấc ngủ cũng mỗi lúc một dài thêm.
Ra khỏi trung tâm thành phố, Dụ Văn Châu mở hé cửa sổ ra để không khí bớt ngột ngạt. Quả đầu bù xù của Hoàng Thiếu Thiên tựa vào cửa, hai tay khoanh lại theo thói quen, hơi thở đều đặn phả lên cửa kính, hơi nước tụ lại làm mờ một khoảng nhỏ. Dụ Văn Châu lái xe, chốc chốc lại nhìn qua canh chừng. Bộ dạng an tĩnh khi ngủ này hoàn toàn đối lập với tính cách bừng bừng sức sống, đi đến đâu náo nhiệt đến đó thường ngày của cậu.
Ngày thường, miệng lưỡi của Hoàng Thiếu Thiên năng suất đến độ có thể cho lấp hết mọi ưu điểm còn lại trên người cậu
Quả thật khi ngủ trông rất ngoan.
* * *
Dụ Văn Châu đi thêm một tiếng nữa, xe mới dừng lại trước một căn nhà nhỏ ở ngoại ô.
Nhìn từ bên ngoài, hàng rào xung quanh được phủ kín bởi những loại cây leo không tên, đôi chỗ được điểm thêm vài chùm hoa li ti trắng muốt, thậm chí cả ngôi nhà phía trong cũng bắt đầu có thường xuân bao phủ, rêu xanh quanh chân tường và cả lối đi nhỏ, đường như màu xanh ấy đang âm thầm nuốt chửng ngôi nhà, trước cổng có một giàn tử đằng đang nở hoa, tím cả một khoảng trời nhỏ.
Có chút cổ kính và thơ mộng, một nơi thích hợp cho những con người muốn bỏ quên thời gian.
Dụ Văn Châu không có ý định gọi Hoàng Thiếu Thiên dậy, lấy chiếc chăn mỏng từ phía sau ra, đắp lên người cậu, bật một bài hát êm dịu rồi nghiêng đầu thiếp đi bên cạnh.
Tiếng nhạc êm dịu quấn quít giữa hai người, đằm lòng, đắm say.
Oh my God, I feel it in the air
Telephone wires above
Are sizzlin' like a snare
Honey I'm on fire, I feel it everywhere
Nothin' scares me anymore
(Ôi kìa Chúa ơi, chơi vơi tôi cảm nhận
Nhập nhằng lớp dây chăng rẫy bỏng tựa xô bồ cạm bẩy
Người thương ơi, chất ngất hồn tôi giữa bộn bề cảm xúc
Chẳng còn gì khiến lòng này hoang mang)
Kiss me hard before you go
Summertime sadness
I just wanted you to know
That baby, you the best
(Nồng nàn hôn tôi thay cho lời từ giã
Mênh mênh mang mang nổi buồn mùa hạ
Một đôi lời thế thôi để người biết rằng
Ấy chính người, tình yêu tuyệt nhất đời tôi.)
. . .
Hoàng Thiếu Thiên mơ màng tỉnh dậy, vừa động đậy đã làm chiếc chăn mỏng trên người rơi xuống, cậu định đưa tay lên giữ lại mới phát hiện tay mình đang bị một đôi tay khác nắm lấy.
Tay cậu nằm trọn trong tay Dụ Văn Châu, mười ngón đan chặt.
Hoàng Thiếu Thiên biết mình không có thói quen nắm tay người khác khi ngủ, có vô thức nắm cũng không thần kì đến mức tay đan tay như vậy được, muốn tìm một cái cớ để cho rằng đây là sự vô tình cũng khó.
Cậu không nói rõ được tư vị trong lòng, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của Dụ Văn Châu, thở dài một tiếng rồi lặng lẽ rút tay ra, mở cửa xe ra ngoài đi dạo.
Hoàng Thiếu Thiên đi rất chậm, cậu cố gắng thu giữ tất cả những gì có thể vào tầm mắt. Những khóm hoa xuyến chi mọc dại ven đường, lặng lẽ nghiêng mình khoe sắc; cây táo gai mọc ngay đầu con dốc, cành lá xác xơ, trơ mình trong nắng gió,..
Cũng khá lâu rồi cậu mới trở lại đây, sáu tháng trước chưa kịp về đến nhà đã gặp tai nạn, từ ngày ấy đến nay đều chỉ loanh quanh trong bệnh viện, cậu còn ngỡ mình sẽ không được quay về.
Một năm rưỡi, vậy mà cậu ngỡ như đã quên mất nơi này.
Hoàng Thiếu Thiên đi được chưa bao xa, Dụ Văn Châu đã mở mắt ra, hơi ấm mỏng manh trên bàn tay anh đã tan biến từ lâu, không đọng lại dù chỉ một chút ít.
Anh nhìn bóng lưng vừa khuất của Hoàng Thiếu Thiên, không nén được cảm giác mất mát trong lòng.
I think I'll miss you forever
Like the stars miss the sun in the morning skies
Late is better than never
Even if you're gone I'm gonna drive, drive
(Nhớ thương người tới trọn đời trọn kiếp
Như ngôi sao khát khao nắng giữa trời ban mai
Dẫu muộn màng còn hơn là quên lãng
Dù người xa khuất rồi, tình tôi còn nỉ non, kiên định mà đi tiếp)
I've got that summertime, summertime sadness
S-s-summertime, summertime sadness
Got that summertime, summertime sadness
Oh, oh oh
(Mùa hạ ấy của tôi, mùa hạ buồn xơ xác
Mùa hạ chẳng rực rõ, chóng vánh và hắt hiu
Mùa hạ ấy đã xa rồi, mà còn đây ôi diết da buồn bã.)
Không phải chỉ có rượu mới làm con người ta say, một ánh mắt, một nụ cười vào đúng thời điểm cũng đủ làm những kẻ mộng du say suốt một đời.
Tách
Ngọn lửa đỏ liếm lên đầu thuốc, khói trắng lượn lờ.
Lần cuối cùng có lẽ là từ hôm ở chân cầu thang gặp được cậu, từ đó đến nay chưa hề đụng lại.
Nghĩ đến khoảnh khắc khi Hoàng Thiếu Thiên lựa chọn âm thầm rút tay ra, Dụ Văn Châu đột nhiên nhớ đến một từ cổ anh từng gặp khi còn nhỏ, Dụ Văn Châu nhớ rất rõ từ ấy nhưng chưa bao giờ hiểu hết được, bây giờ đã cảm nhận được hết từng nét bút trong ấy.
Onsra- trong tiếng Boro của Ấn Độ, nó dùng để chỉ cảm giác vừa cay đắng, vừa ngọt ngào khi biết rằng tình yêu này sẽ chẳng kéo dài mãi mãi, yêu như thể đây là lần cuối cùng, như thể vừa bắt đầu nhưng đã thấy được bi kịch về sau.
Cảm giác vừa cay đắng vừa xúc động.
Cảm giác của một con thiêu thân bất chấp tất cả, đâm đầu vào ngọn lửa.
* * *
Dụ Văn Châu chỉ hút non nửa điếu rồi dập tắt, mở cửa ra cho bay bớt mùi còn mình bắt đầu lục đục thu dọn đồ đạc để đem vào nhà.
Chưa bao lâu, Hoàng Thiếu Thiên mới chậm rãi quay lại, trên tay cầm thêm một cành quả dại và mấy trái nho không biết đào từ đâu ra.
“Ăn không?” – Hoàng Thiếu Thiên đưa một quả dại màu đỏ đến trước mặt Dụ Văn Châu, tay anh đang mang lỉnh khỉnh đồ, dứt khoát ăn luôn trên tay Hoàng Thiếu Thiên.
Vị thơm rất riêng của quả dại kèm với vị ngọt và chút đắng chát hòa với nhau, tan dần trong miệng.
“Cũng ngon, trái gì vậy?”
“Không biết tên, chỉ nhớ là lúc nhỏ có ăn rồi.” – Hoàng Thiếu Thiên cũng rứt thêm vài trái ra, tung lên cao, rồi cố gắng đớp, hai trái vào miệng, ba trái ra ngoài. Cậu lắc đầu, tặc lưỡi.
“Lụt nghề rồi, mà báo với anh một tin buồn, tui không có chìa khóa nhà, chìa khóa cổng cũng không nốt, anh không có vinh hạnh được vào nhà tui rồi, bây giờ chắc chỉ có nước gọi cho lão quỷ rồi ngồi chờ ổng tới thôi, anh cứ về trước, ai mà...”
Hoàng Thiếu Thiên còn định thao thao bất tuyệt thêm vài thứ nữa, không ngờ Dụ Văn Châu dúi đồ đạc vào người cho cậu ôm, trước ánh mắt tròn xoe của Hoàng Thiếu Thiên, rút chìa khóa xe ra, lựa ra một chiếc chìa khóa khác rồi tra vào ổ.
Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp sỉ nhục IQ của Dụ Văn Châu thì một âm thanh nhỏ vang lên.
Cạch
Cửa.vậy.mà.mở.ra.thật. Mở ra ngay trước chủ nhà còn đang đứng như trời trồng vì sửng sốt.
Dụ Văn Châu mở cổng, khom người, đưa tay về phía Hoàng Thiếu Thiên.
“Mời vào, xin đừng khách sáo.”
Hoàng Thiếu Thiên cảm giác hình như máu không kịp não.
Đây đúng là nhà cậu mà, chính xác, địa chỉ này, khung cảnh này, không sai chỗ nào được.
Nhưng cậu không có chìa khóa, Dụ Văn Châu lần đầu đến đây,... tất cả đều đúng.
Nhưng cổng nhà cũng đã mở.
Rốt cuộc sai từ chỗ nào???
“Tui... đệt đệt đệt đệttttttttttt, làm sao có thể làm sao có thể làm sao có thể??? Dụ Văn Châu anh khai mau khai mau khai mau... tại sao anh có chìa khóa nhà tui, nói đi để bổn Kiếm Thánh còn lựa chỗ khai ân cho anh, nể tình anh đối với tui không tệ, nhất định sẽ chừa lại cho anh đường sốngggggg... Ê mà không đúng, từ lúc nãy tui đã thắc mắc rồi, tui chưa nói địa chỉ cũng không chỉ dẫn gì, sao anh dừng được đúng chỗ nhà tui??? “
Hoàng Thiếu Thiên càng nói càng thấy không đúng, người trước mặt từ cọng tóc đến móng chân đều sặc một mùi đáng nghi, gian khí quanh người cực kì nồng đậm.
Dụ Văn Châu nhìn bộ dạng đề phòng trộm cướp của Hoàng Thiếu Thiên, mỉm cười hòa nhã, chậm rãi nhả từng cây từng chữ.
“Quên nói lại với cậu, tôi là hộ lý được thầy Ngụy thuê về để chăm sóc cậu, hợp tác vui vẻ.”
“...”
Lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên cảm thụ được cảm giác thế nào là sét đánh ngang tai, bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Kiếm thánh cảm thấy, hình như mọi chuyện đi lệch quỹ đạo rồi, lệch một đoạn rất xa.
Rất xa.
T.B.C
Mình lấy được không ít ý tưởng lẫn định hình nhân vật, mối quan hệ từ cmt ủng hộ fic, cảm ơn mọi người rất nhiều
( Bài hát trong chương này là Summertime sadness của Lana Del Rey - một trong những bài hát mình thích nhất.
Khi đọc được bản dịch của bài hát này trên youtube, mình đã nghĩ nhất định phải viết một fic về Dụ Hoàng có lồng ca khúc này vào.
Bản dịch mà dùng là của bạn Linh Red, một trong những bản địch đậm chất thơ nhất mà mình từng biết.