【 Chu Diệp 】Addicted 27
Đáp lại câu nói của Chu Trạch Khải trên xe, Diệp Tu chỉ khẽ cười, nói hai chữ: "Anh chờ."
Sau đó bọn họ không trao đổi thêm gì nữa.
Xe yên lặng chạy thẳng một đường, rồi họ trầm mặc xuống xe, vào thang máy, mở cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên đánh vỡ sự cân bằng vi diệu.
Động tác của Chu Trạch Khải nhanh kinh người, hắn chỉ dùng vài giây đã lột sạch thắt lưng và quần Diệp Tu, lộ ra một mảnh trăng rằm.
Sau đó hắn đặt tay lên mông Diệp Tu, ôm y lên.
Diệp Tu không lập tức mất thăng bằng. Lúc đầu Chu Trạch Khải đã cân nhắc đến năng lực vận động của Diệp Tu, để lưng y kề sát lên cửa.
Khi hai chân rời khỏi mặt đất, Diệp Tu khẽ cười: "Lại định cướp thế tấn công sao?" Mặc dù phương thức tấn công này có nằm ngoài dự liệu của y, nhưng y vẫn không giao động dưới bất kỳ tình huống nào.
Chu Trạch Khải cúi thấp gương mặt mười phần đoan chính, nói: "Chờ lâu."
Trả lời câu hỏi của Diệp Tu, đồng thời đáp lại lời nói của hắn ban nãy.
Hắn đã hết sức kiên nhẫn đợi lâu như vậy, cho nên không tính là cướp công.
Chu Trạch Khải không lợi dụng tư thế này để tiến hành xâm nhập bức bách Diệp Tu.
Cho dù hiện tại Diệp Tu đang ở tư thế rất thuận lợi để bị đi vào.
Chẳng qua hắn chỉ muốn dần thu nhỏ lại không gian tự chủ của người kia.
Duy trì nguyên tư thế, hắn chậm rãi rời khỏi cửa.
Lưng Diệp Tu không còn chỗ dựa.
Hắn chỉ dùng hai tay nâng mông Diệp Tu. Người kia thiếu đi điểm tựa, nếu không muốn để mình té xuống thì nhất định phải dùng hai chân kẹp chặt lấy eo hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Đây là phương thức tấn công sở trường của Chu Trạch Khải. Lợi dụng địa hình và không gian, đặt bẫy, lót đường, dẫn dắt, dần đưa đối phương vào tiết tấu của mình.
Nhưng Diệp Tu chẳng chút ngượng ngùng.
Y rất biết điều, nương theo sự dẫn dắt của Chu Trạch Khải, tự mình hành động.
Y mở rộng hai chân, sau đó kẹp chặt. Cánh tay y cũng vòng lên cổ đối phương không chút chậm trễ.
Đầu ngón tay không nhẹ không nặng rơi lên gáy Chu Trạch Khải, ở nơi tiếp xúc, y như vô tình bóp nặn. Vừa như an ủi, vừa như khiêu dẫn.
Tương kế tựu kế chính là phong cách của Diệp Tu. Y thường hay nhẹ nhàng cho đối thủ cơ hội, mặc đối phương mang đi.
Y sẽ không vội lộ ra răng nanh, chờ giây phút đối thủ buông lỏng cảnh giác mà lật ngược chiến cuộc.
Cổ là vị trí mẫn cảm của con người, Chu Trạch Khải cũng không ngoại lệ.
Bàn tay Diệp Tu vừa nhuyễn vừa nhu, y thậm chí không cần dùng liên chiêu, chỉ nắm lấy chút da thịt mềm trong chốc lát, vừa giống như níu lấy, vừa giống như xoa nắn.
Một chút ngược đãi, một chút đau. Là bắt nạt, là chịu tội.
Nhưng sự ngọt ngào này làm người giận sôi.
Không chỉ là một hớp mật ngọt, trong đó còn thêm chút cay đắng tê dại.
Loại ngược này sẽ chỉ khiến người nghiện, khiến người tự dâng lên bản thân, mặc y rèn đúc, mặc y khảo nghiệm.
Trong chớp mắt đó, Chu Trạch Khải nhích không nổi bước chân.
Chu Trạch Khải lập tức ý thức được việc Diệp Tu đang đón lấy tiết tấu của hắn.
Cho dù Diệp Tu đang dựa toàn thân vào hắn, nhưng y lại không đơn giản là bị trói buộc.
Giống như trong game, mỗi nhân vật đều có kỹ năng khống chế của mình. Khống chế đối thủ, đồng thời cũng bị đối thủ khổng chế.
Yêu cầu tầm nhìn, phán đoán, trù tính.
Kỹ năng này không thể nhanh chóng mà đạt được. Tốc độ tay không phải là tất cả.
Diệp Tu có chăng vô tình?
Chu Trạch Khải cơ bản không hề nghĩ vậy. Diệp Tu dù cho là tay mơ, nhưng ở tuổi này sao có thể không tiếp xúc qua chút chữ viết hình ảnh liên quan, mà khả năng giác ngộ của y trước nay không cần nghi ngờ.
Diệp Tu thậm chí không cần cắt đứt thế công của hắn, chỉ làm ra một chút điều chỉnh, cục diện đã có biến hóa vi diệu.
Bị ngấm ngầm gài bẫy, Chu Trạch Khải cũng không ngạc nhiên.
Nếu Diệp Tu thật sự ngoan như vậy hắn mới hoài nghi phía sau có chăng ẩn giấu âm mưu động trời.
Hiện tại? Chỉ là sự phát triển rất bình thường mà thôi.
Hắn ổn định tâm thần, đặt Diệp Tu lên giường.
"Bước đầu hoàn thành. Chỉ là . . ." Diệp Tu nhẹ nhếch lông mày: "Cách mong đợi có hơi xa."
Thế này dĩ nhiên không đủ làm Diệp Tu phải cầu xin tha thứ.
"Mở Boss." Chu Trạch Khải trả lời hắn đồng thời đè người lên.
Cứ vậy nhẹ gạt bỏ lời khích bác của Diệp Tu.
Nếu là mở Boss đương nhiên phải thử một chút sâu cạn. Tất nhiên tồn tại chút chênh lệch.
Vì hắn không có ý định dùng con đường kia.
Dĩ nhiên hắn cũng có thể đứng làm, không phải chưa từng thử qua. Để cho đối phương treo lơ lửng, ở trong tư thế khó khăn sẽ dễ dàng đạt đến tận cùng khoái cảm.
Diệp Tu sẽ sớm chịu không nổi, sẽ sớm cầu xin.
Nhưng lần đầu của đêm nay, hắn không muốn Diệp Tu vừa bắt đầu đã chịu khổ cực.
Đây nào có phải trên sàn thi đấu. Nhất Thương Xuyên Vân có thể lãnh khốc vừa mở màn liền cho Quân Mạc Tiếu một súng bể đầu, nhưng Chu Trạch Khải sẽ hạ thủ lưu tình với Diệp Tu.
Dĩ nhiên chỉ là màn dạo đầu.
Sau một lần hoặc hai, hắn sẽ không khách khí nữa.
Trong tình huống bị áp chế, Diệp Tu vẫn mang mấy phần cười cợt nói: "Có muốn thảo luận trước về đặc điểm của Boss không?"
Cúi mặt lại gần, song phương có thể nghe thấy hô hấp của nhau, Chu Trạch Khải nói: "Máu cao, thủ dày."
Cho nên, muốn mài.
Cùng lúc với câu nói này, môi của hắn đã tìm đường trên cổ Diệp Tu.
Bất kỳ Boss nào cũng có nhược điểm, cổ chính là một trong số đó.
Cần cổ cong cong trắng như tuyết, vì hiếm khi ra nắng nên sạch sẽ tựa búp cải non. Môi lưỡi chạm vào, phía trên liền ám một tầng hơi ẩm, càng giống như vừa được hái xuống, trong suốt thơm ngon.
Diệp Tu dựa đầu vào gối mềm, dáng vẻ lười biếng, mắt khép hờ.
Y chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, một cử động nhỏ bé bỗng khiến đường cong nơi cần cổ thay đổi, ở nơi nào đó, vừa sinh ra, xoay một chút, tái một phen.
Y tùy tiện động đã làm ra cấp độ này.
Giống như giương mình mời gọi.
Y không hề lên tiếng, nhưng mười phần sinh động.
Y còn không động một ngón tay, nhưng đã giống như có xúc tu quấn lấy.
Chu Trạch Khải thầm phân loại Boss. Thông thường Boss sẽ có vài chiêu số nhất định, không có quá nhiều biến hóa. Chỉ có loại rong rêu lần event Bách Quỷ Dạ Hành đó mới khiến người chơi ứng phó không kịp. Không biết bao nhiêu cây rong rêu dệt thành một tấm lưới kéo người chơi vào trong lòng.
Hiện tại, Diệp Tu mới đưa ra sợi dây leo đầu tiên.
Chu Trạch Khải cho Boss thêm thuộc tính: "Giỏi trói buộc."
"A . . ." Diệp Tu cười, "Thù dai quá cơ, vẫn còn nhớ lần đó anh thịt mất Boss họ nuôi cho cậu à."
Chuyện này, Chu Trạch Khải biết. Tam Giới Lục Đạo đã sớm báo là đã nuôi xong một món quà lớn, muốn cống hiến cho chiến đội, dĩ nhiên là để cho nhân vật của Chu Trạch Khải tiếp thu. Nhưng sau cùng, tiêu tốn biết bao nhân lực lại thành công dã tràng. Lúc đấy công hội khóc ròng, chỉ hận không có năng lực đem Diệp Tu đè ra đánh.
Diệp Tu vô tình đoạt đồ của hắn, hắn chẳng ngại, cũng chỉ thoáng kéo chậm tốc độ tích điểm của hoạt động lần đó mà thôi.
Chỉ là, Diệp Tu đã nói ra như vậy, hắn cũng không ngại xuôi theo lời này.
Chu Trạch Khải nói: "Bồi thường."
Diệp Tu hơi cong khóe môi, giống như đang hỏi: "A, bồi thường thế nào?"
【 Chu Diệp 】Addicted 28
Diệp Tu đang bị áp chế, nhưng y ngược lại còn chỉ điểm cho Chu Trạch Khải: "Để anh nghĩ xem, lúc đó anh làm sao để đối phó với Boss? Ừ, nhớ ra rồi, dùng Đạn Đông Cứng và một chuỗi liên kích. Vậy thì trước tiên nghĩ biện pháp tạo ra trạng thái đông cứng đi."
Đây thật ra là một cách nắm bắt tiết tấu.
Lần này dùng ngôn từ.
Bình thường Chu Trạch Khải sẽ chẳng để ý đến Diệp Tu.
Nhưng trong hoàn cảnh trước mắt, hắn kiên nhẫn nghiên cứu Diệp Tu.
Trên giường anh tới tôi đi, không hề giống với vui thú trên sàn đấu.
Nghĩ một lát, Chu Trạch Khải khẽ nghiêng đầu, đưa ra biện pháp: "Cường bạo?"
Gương mặt của hắn góc cạnh đường ranh rõ ràng, anh tuấn đến mức người nhìn giật mình.
Khuôn cằm rắn chắc cùng khóe môi căng thẳng làm tăng thêm cảm giác áp bức.
Chân chân giả giả, hư hư thực thực. Hắn dĩ nhiên không thể thực sự làm gì.
Nhưng hắn vẫn nói vậy. Cái này, vừa là một loại thẳng thắng, một loại tư thái, một loại sách lược. Nói thẳng thắng thì là một ám chỉ tình dục. Hoặc dứt khoát đổi thành hai chữ: Tán tỉnh.
Bình thường Chu Trạch Khải sẽ không như vậy. So với mối quan hệ giữa người với người, hắn dốc hết tâm tư vào một thế giới khác.
Có lúc mọi người sẽ nghi ngờ: Một tuyển thủ trên sàn thi đấu nhạy bén cơ biến, dũng mãnh sắc bén sao lại tỏ ra ngờ ngệch trong sinh hoạt đời thường như vậy? Câu trả lời rất đơn giản, vì tâm không để nơi này mà thôi.
Nhưng Diệp Tu không giống như người khác. Y đáng giá để hắn dùng toàn tâm toàn lực ứng phó, không chỉ trên sàn đấu, cả trong cuộc sống cũng vậy.
Nên Chu Trạch Khải hiện tại bỗng mang theo chút phong cách trên sân. Thật ra đó chính là hắn, chẳng qua bình thướng hắn sẽ không làm như vậy, với những việc phải hao phí tâm lực quá nhiều, thường hắn sẽ dùng chế độ tiết kiệm nhiên liệu.
Diệp Tu nào sẽ bị hù dọa, y chỉ cười ha ha nói: "Yo, học cái xấu nha." Y dùng hai tay nâng gò má đối phương: "Một Tiểu Chu đứng đắn không thích hợp đóng loại nhân vật đó đâu. Nên là . . ." Y khẽ cười: "Để anh đây đóng vai phản diện đi."
Chân nhấc lên, tay phải nắm lấy cùi chỏ của hắn, vừa dẫn vừa dắt, dùng lực lật lại, động tác lưu loát tự nhiên, nháy mắt trên dưới đảo lộn.
Tầm nhìn đảo ngược.
Diệp Tu khẽ cong khóe môi: "Đừng khóc, anh chỉ biết mỗi chiêu này thôi."
Khi còn nhỏ y cũng bị cha ép phải học mấy chiêu phòng thân đủ để tự vệ.
"Được." Chu Trạch Khải đương nhiên không khóc, chỉ đơn giản biểu lộ thái độ. Tính cách trời sinh cộng với việc rèn luyện những năm gần đây, cú quật này hắn vẫn chịu nổi.
Một tay hạn chế cần cổ, Diệp Tu hơi cúi thấp mặt, nói: "Yên tâm, sẽ không quá thô bạo với cậu."
"Bắt đầu từ đâu đây?" Giọng nói như đang suy nghĩ, "Mở chút lửa nơi này?"
Giống như mấy tên lông bông trêu ghẹo con gái nhà lành, y bắt đầu nhẹ nhàng liếm tai Chu Trạch Khải.
Chậm rãi liếm lấy vành tai, như một nụ hôn nhẹ tựa lông chim.
"Đàm phán phương án chút nào? Tiếp tục? Hay anh dừng?" Diệp Tu hỏi.
Đây dĩ nhiên là một cái bẫy ngôn từ. Người ngây thơ biết bao mới nghĩ Diệp Tu có thể thực sự dừng tay lúc này. Đơn giản chỉ là xấu hổ play thôi.
Bất luận là chọn cách nào, cũng sẽ rất mắc cỡ.
Chọn vế trước là bị dẫn dắt. Chọn vế sau là thừa nhận yếu thế.
Chu Trạch Khải sẽ bị xấu hổ play sao?
Diệp Tu có thể bày binh bố trận, Chu Trạch Khải cũng có thể nhìn rõ cục diện, vậy nên hắn nói: "Cố lên."
Nhẹ nhàng lấy bất biến ứng vạn biến. Câu trả lời có thể khiến bao người cảm thấy thất bại. Chu Trạch Khải cũng là bậc thầy của sự bất động.
Người bình thường nghe mấy lời này liền héo. Nhưng Diệp Tu đương nhiên không dễ vỡ như vậy, ngược lại giống như chiếm được ưu thế, nói: "Vậy anh không khách khí nữa nhé."
Dùng môi lưỡi nóng ướt bao lấy vành tai, phát sinh tiếng mút. Phần nhạy cảm hơn bên cạnh cũng bị đầu lưỡi mềm mại liếm lấy.
Diệp Tu một bên chậm rãi chăm sóc tai Chu Trạch Khải, một bên đưa tay phải nhẹ đặt trên ngực hắn.
Dưới lòng bàn tay, tiếng tim đập thay đổi rõ ràng.
Bàn tay trượt xuống, rơi vào giữa hai chân đối phương.
Dục vọng nam tính cứng rắn căng thẳng nóng kinh người.
Diệp Tu dùng tốc độ chậm rãi trêu ngươi nhẹ nhàng xoa nắn thứ rắn chắc trong tay, đồng thời gọi cả tên của đối phương để nhắc nhở: "Chu Trạch Khải đại đại, bình tĩnh nào."
Ánh mắt đen nhánh của Chu Trạch Khải thẳng tắp vồ lấy ánh mắt của Diệp Tu, sau đó hắn thở dốc một tiếng.
Diệp Tu cảm thấy hứng thú kề sát khuôn mặt nói: "Cậu nói xem, nếu như bây giời anh chụp ảnh lại, kèm thêm chữ ký của cậu phía sau, có thể bán đắt hàng không?"
Khoảng cách quá gần, tiến vào phạm vi công kích.
Chu Trạch Khải chặn lấy môi của y.
Trong nháy mắt, đầu lưỡi mạnh mẽ chen vào, lấy khí thế không cho kháng cự, giày xéo khuôn miệng không ngừng nói ra những câu khiêu khích kia.
Ván này, Chu Trạch Khải chiếm được thế chủ động.
Tỏ ra yêu kém, để đối thủ buông lỏng, đến lúc có thời cơ, đột ngột tung một kích.
Nhược điểm của Diệp Tu là người mới.
Mà nụ hôn của Chu Trạch Khải như một loại mê dược mạnh nhất, khiến Diệp Tu hổn hển.
Chu Trạch Khải lần nữa đè y xuống. Công thủ đổi chỗ.
Thế giới sụp đổ thành những mảnh vụn vô nghĩa, có thể cảm nhận được trong ý thức, chỉ còn nụ hôn đồng tính kịch liệt này. Đầu lưỡi dây dưa như mãng xà tham lam tấn công đến tận cùng khoang miệng, nhưng muốn nuốt hết không để lọt một giọt nước nào.
Như sa mạc khô cằn ước ao nguồn nước, như tê giác châu Phi khát cầu bạn tình.
Một khi đắc thủ, lập tức xuyên thẳng vào tử huyệt.
Cởi quần áo, kéo tay lên trên, xuôi theo tư thế này hai tay sẽ bị áo trói chặt.
Cách này diệt sạch hậu họa, Chu Trạch Khải trước sau như một cẩn thận vô cùng.
Đèn nhỏ đầu giường tỏa ra ánh sáng trắng, chiếu lên cơ thể màu sắc đạm bạc vì thiếu nắng.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, cơ thể ấy hiện lên như một củ khoai được nấu chín, bóc vỏ lúc còn nóng hổi, hiện ra màu trắng ngọt ngào.
Khác với một Diệp Tu đắng chát trong mắt nhiều người, Diệp Tu trước mặt Chu Trạch Khải ngọt đến tê dại đầu lưỡi.
Nhưng, Chu Trạch Khải là sẽ không sốt ruột. Chí ít, hắn sẽ không để cho mình thể hiện là sốt ruột.
Hắn dùng ngón tay nắm lấy đầu vú bên phải của Diệp Tu, tỉ mỉ đè lên xoa nắn, thỉnh thoảng quấn vòng quanh. Điểm nho nhỏ dần nhọn lên, màu sắc cũng dần đậm.
Tựa như vuốt ve trêu chọc, nơi nhạy cảm nào đó càng có cảm giác hơn.
Giống như khám nghiệm tử thi.
Từng điểm từng điểm kiểm tra, rồi một lần một lần xác nhận.
Không che giấu bất kỳ chi tiết nào, phải nắm được mọi tiểu tiết, toàn bộ những thứ chưa xác định phải được nghiên cứu rạch ròi.
Sau nhiều lần nghiên cứu, hắn đem môi kề sát điểm nho nhỏ dựng đứng kia, không nhẹ không nặng cắn một cái.
Diệp Tu khé phát ra âm thanh nức nở, cần cổ ngửa hết sức ra sau.
"Bình tĩnh nào, tiền bối."
Nguyên văn xin trả.
Năm năm qua, Chu Trạch Khải chưa hề gọi Diệp Tu là tiền bối. Hiện tại, hắn cố ý kêu lên danh xưng này.
【 Chu Diệp 】Addicted 29
Không khí tràn ngập mùi dâu tây, là mùi tuýp gel bôi trơn mới mở.
Nơi tư mật đã ướt đẫm thuốc bôi trơn bị mở ra, vật nam tính kinh người được niêm mạc nóng bỏng bao bọc.
Nhẫn nại kiềm nén khoái cảm động lòng nơi bụng dưới, Chu Trạch Khải bỗng dừng lại. Hắn cởi bỏ vải vóc đang cuốn lấy hai tay đối phương, đè hai tay người kia hai bên đầu, mở bung bàn tay đang nắm chặt, lần lượt luồn ngón tay mình vào.
Mười ngón đan cài.
Sau đó hắn mới bắt đầu chậm rãi thắng tiến phần eo.
Nơi bỏng cháy kia siết chặt lại khi mới bị thâm nhập, Diệp Tu nhắm mắt khẽ rên một tiếng, Chu Trạch Khải vẫn một mực ép tới.
Đầu ngón tay Diệp Tu như muốn nắm lấy thứ gì mà quấn tới, giống như một lời cầu khẩn.
Chu Trạch Khải từng điểm từng điểm, nhẹ nhàng mà kiên định đi tới nơi sâu nhất.
Ngón tay Diệp Tu càng bóp chặt hơn mỗi chút đi vào, mười ngón tay siết chặt quấn quýt triền miên.
Lại một lần nữa họ quên áo mưa an toàn.
Diệp Tu thực sự chẳng để tâm, còn Chu Trạch Khải là cố ý.
Có một bí mật thầm kín trong lòng khiến cho con người chính trực như Chu Trạch Khải làm ra chuyện không mấy đàng hoàng.
Thực ra thì hắn cũng biết chuyện thường thức ấy. Chẳng cần đến kinh nghiệm thực tiễn hay mấy chục bộ GV hắn xem bù gần đây.
Nhưng hắn không chọn dùng phương thức khỏe mạnh đó. Hắn không muốn cảm nhận Diệp Tu qua một tầng cao su.
Mặc dù biết như vậy sẽ dẫn đến chút phiền toái không thể tránh khỏi sau khi xong chuyện, nhưng hắn không muốn cưỡng lại tiếng nói chân thực từ nội tâm.
Mặc dù trong lòng cảm thấy có lỗi với Diệp Tu, hắn vẫn kiên trì theo đuổi lựa chọn ban đầu.
Rốt cuộc Chu Trạch Khải cũng chỉ là một con người mà thôi. Rốt cuộc hắn cũng có vài điểm thiếu sót. Có lẽ đây chính là dục vọng chiếm hữu cá nhân.
Khoái cảm truyền đến khắp tứ chi, hắn bỗng cảm thấy khổ sở.
Bất kể khoái cảm có mãnh liệt đến đâu, sau khi kết thúc thì thân thể cũng sẽ nguội dần.
Lúc đầu đã xác định quy tắc trò chơi là: Không luyến ái.
Mối quan hệ không được đảm bảo. Không phải chịu trách nhiệm, không có bất kỳ nghĩa vụ, bất cứ khi nào cũng có thể kết thúc.
Giống như một kỳ nghỉ, dù có bao nhiêu thú vị thì nhất định cũng có một ngày phải trở về với hiện thực.
"Không luyến ái . . . Không liên quan." Hắn đã nói như vậy.
Nếu như không tạo ra tiền đề này thì sẽ chẳng có điểm khởi đầu.
Nhưng, thực sự không có quan hệ sao?
Từng đoạn hình ảnh chầm chậm lướt qua trong đầu hắn.
【 Lần đầu tiên 】
Lần đầu nhìn thấy Vinh Quang là lúc hắn tan học đi ngang qua quảng trường.
Quảng trường có dựng một màn hình lớn.
Trên đó đang chiếu cảnh Nhất Diệp Chi Thu vs Đại Mạc Cô Yên.
Mũi mâu Khước Tà lấp lánh ánh bạc.
Ánh bạc kia cuối cùng biến mất trên thân nhà quyền pháp.
Hai chữ lớn nhảy ra trên màn hình.
Vinh Quang.
【 Phá giải】
Ngày đó hắn thua trận đoàn đội, cúi đầu bước trên lối đi dành cho tuyển thủ.
Người thao tác Nhất Diệp Chi Thu hóa thành thực thể xuất hiện trước mặt hắn.
Một bàn tay rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Người đó nói với hắn, Vinh Quang không phải là trò chơi của một người.
Bàn tay kia khô ráo mà ấm áp.
Hắn thấy được hướng đi cho mình.
【 Cự tuyệt 】
Lựa chọn Luân Hồi, vì Luân Hồi là câu lạc bộ đầu tiên ngỏ lời với hắn.
Nhưng khi hắn bộc lộ tài năng đủ thu hút chiến đội ông lớn như Gia Thế đưa cành ô liu, hắn cự tuyệt.
Nếu tiến vào Gia Thế, hắn chỉ có thể trở thành cái bóng, cái bóng của ánh hào quang.
Điều hắn muốn là trở thành một vầng sáng khác, đường đường chính chính đứng trước mặt một người.
Đánh một trận.
【 Mục tiêu 】
Diệp Tu là mục tiêu.
Liền như một phần sinh mạng của hắn.
Hắn hướng theo mục tiêu này tiến về phía trước.
Trên con đường càng đi càng xa này, tiếng người bên cạnh hắn lại càng thưa thớt.
Đến cuối cùng, con đường đó chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hắn đang từng bước từng bước áp sát.
Cho đến một ngày, bọn họ cùng đứng chung một tọa độ.
【 Hôn 】
Lúc chơi truyền lá bài, hắn hôn Diệp Tu.
Không phải do cố ý.
Nhưng cũng không hoàn toàn vô tội.
Động tác cơ thể hắn không tuân theo phản xạ của thần kinh.
Chưa kịp rời môi, cho nên chạm phải.
Đến hiện tại hắn vẫn còn nhớ như in sóng nước trên môi người kia.
【 Mộng 】
Nhất Diệp Chi Thu không chỉ xuất hiện một lần trong giấc mộng của hắn.
Đối diện Nhất Diệp Chi Thu là Nhất Thương Xuyên Vân.
Thanh Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu đâm vào lồng ngực Nhất Thương Xuyên Vân, viên đạn của Nhất Thương Xuyên Vân xuyên vào trái tim Nhất Diệp Chi Thu.
【 Tiếp tục mộng 】
Nhất Diệp Chi Thu ngã xuống, Nhất Thương Xuyên Vân ngã xuống.
Vai kề vai đổ vào nhau.
Lá đỏ rì rào buông rơi đầy trời.
Vùi lấp thân thể bọn họ.
【 Rời đi】
Vinh Quang không có Diệp Tu, vẫn là Vinh Quang ấy.
Vinh Quang không có Diệp Tu, lại chẳng còn là Vinh Quang trước đây.
Bất kể là thực tế hay trong nhóm tuyển thủ, dường như không còn tìm được chút dấu vết nào của người kia.
Điều duy nhất hắn biết là người kia chắc chắn sẽ không hoàn toàn rời đi.
Dựa theo việc bọn họ đã dốc hết tâm can cho cùng một thứ.
Nhưng hắn không biết người kia sẽ dùng phương thức nào để ở lại.
【 Quay về 】
Ngôi sao cuối tuần, rồng ngẩng đầu lần nữa tái xuất.
Hoàng Thiếu Thiên không ngừng lẩm bẩm: "Không nhìn lầm chứ? Sao còn chưa phóng đại chiêu?"
Hắn chỉ đơn giản nói: "Thì ra là như vậy."
Đúng như dự đoán của hắn, người kia thật sự không rời đi.
【 Cùng nhau 】
Vòng khiêu chiến, vòng đấu bảng, vòng chung kết, tổng chung kết.
Bọn họ cuối cùng cũng đứng chung một chỗ.
Ánh sáng cùng ánh sáng.
Đêm hôm đó, lúc cả hai đều say.
Mùa hè thong thả tới.
Mùa hè chậm chạp, ẩm ướt.
【 Hiện tại】
Hắn ở trong thân thể Diệp Tu.
Từng đoạn ký ức trong thời gian dài chồng lên nhau, hợp thành một thể.
Cuối cùng, bừng tỉnh.
Bắt đầu từ rất lâu, lý do hắn chỉ ngưng mắt nhìn một người này.
Không chỉ là đối thủ.
Vốn dĩ hắn vẫn mãi nỗ lực nâng cao trình độ, chẳng qua chỉ vì một chuyện: Bào mòn từng điểm từng điểm khoảng cách chênh lệnh dường như không thể vượt qua.
Kể từ ngày đầu tiên, qua vô số ngày đêm, nhất quán không đổi.
Cảm tình chưa hề biết đến, vốn chôn sâu dưới mặt biển yên tĩnh, ung dung sinh trưởng, chậm rãi lớn lên.
Nếu như một đêm kia Diệp Tu không chìa tay ra, hắn sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống vốn có mà chẳng hay.
Nhưng nhờ một thời cơ vi diệu, câu chuyện đã chuyển hướng.
Cho nên hiện tại, hắn biết thứ tâm trạng chập trùng bất định kia không chỉ mới nảy sinh mấy ngày trước, mà sớm hơn rất nhiều.
—— Tôi thích anh.
—— Từ rất lâu rồi.
—— Tôi muốn làm người yêu của anh.
—— Sau này muốn mãi bên nhau như vậy.
Nhưng những lời thoại này không thể nói ra miệng, chỉ có thể giữ kín trong lòng.
【 Chu Diệp 】Addicted 30
Nôn nóng.
Người như Diệp Tu vốn không nên có loại tâm tình này.
Cho tới nay, dưới bất kỳ tình huống nào, y cũng có thể duy trì sự bình tĩnh không hề dao động.
Dường như không gì có thể rung chuyển y.
Nhưng trong tư thế bất động này, sự nôn nóng khó có thể nhẫn nại đã chiến thắng.
Rất khát.
Hô hấp nóng bỏng dường như làm toàn bộ hơi nước trong cơ thể bay hết, đôi môi khô nứt phát đau.
Như một trận đánh giằng co.
Có chút quen thuộc, như tái diễn lại trận tổng chung kết vừa rồi.
Hai nhân vật từ chối không mặt đối mặt, thăm dò, chờ đợi, vòng quanh.
Sự nhẫn nại của người xem cứ dần bị bào mòn khi trong trận từng phút trôi qua chẳng có chút giao tranh nào.
Vậy nên họ reo hò cổ vũ.
Đổi lại hiện tại, người không nhịn được trước là Diệp Tu.
Nơi nào đó đã ướt đẫm.
Cho dù Chu Trạch Khải không hề động, niêm mạc nóng bỏng vẫn khẩn thiết co rút xoắn vặn mất kiểm soát.
Sau một trận run rẩy, dường như nơi nào đó có thể cảm nhận được có thứ chất lỏng sền sệt chảy ra.
Chu Trạch Khải có thể cộng hưởng rất tốt với Diệp Tu, tính dung hòa của bọn họ quả thực quá tốt.
Nhưng cộng hưởng quá tốt lại làm cho sự nhẫn nại nín nhịn muốn trì hoãn tiết tấu của Chu Trạch Khải càng trở nên cực kì gian nan mỗi giây mỗi phút .
Vật của Chu Trạch Khải chôn trong cơ thể y, bất động.
Nhưng tay hắn chưa bao giờ ngừng.
Từ đầu đến cuối Chu Trạch Khải vẫn rất chú ý đến ngực người kia, như thực sự có hứng thú sâu sắc với chúng, xoa, bóp, nắn, kéo.
Đầu vú của y đã hoàn toàn đứng thẳng, thậm chí hơi sưng.
Nếu như tiếp tục bị đùa bỡn, có lẽ sẽ tràn ra chút gì.
Diệp Tu cảm giác Chu Trạch Khải đang tạo ra vài thứ.
Hoặc là, một loại không gian cảm.
Mặc dù hắn bất động trong cơ thể y, nhưng tuyệt đối không thoái lui, mà càng cường hóa. Thông qua kích thích gần như cố chấp từ bên ngoài, cường hóa sự tồn tại của hắn.
Diệp Tu hầu như không thể chú ý tới bất kỳ thứ gì khác, chỉ duy nhất ý thức mãnh liệt được sự tồn tại của không gian này.
Ở đó chí có hắn và y.
Diệp Tu không biết khi Chu Trạch Khải đối mặt với người khác có như vậy hay không.
Chu Trạch Khải tỏa ra một loại quật cường ngoan cố trên nét mặt.
Hắn không chỉ cắm vào, mà như đem một loại rễ cây vùi lấp nơi ấy. Thậm chí còn muốn cắm rễ ăn sâu.
Chu Trạch Khải vượt qua một giới hạn nào đó, can thiệp vào cơ thể y.
Diệp Tu đột nhiên cảm nhận được giới hạn mơ hồ kia, không thể để cho hắn tùy ý sử dụng thêm.
Diệp Tu phá vỡ cân bằng.
Y khẽ vặn eo, ép chặt lấy vật đang nằm trong cơ thể, rồi chậm rãi buông lỏng.
Y như đang dùng thân thể từ từ thưởng thức cắn nếm Chu Trạch Khải.
Bên trong y vốn đã ẩm ướt đến sắp tan rã, dưới sự khống chế cố tình, như lấy miệng môi răng lưỡi cắn xé nuốt xuống.
Chu Trạch Khải không cách nào duy trì nổi tiết tấu vốn có. Hắn bỗng biến thành núi lửa phun trào.
Diệp Tu cảm thấy như vậy rất tốt.
Cho dù hông y co giật từng hồi, nhưng lại có cảm giác an toàn hơn so với trước đó.
Bọn họ đổi chỗ làm nhiều lần.
Trên giường, chân giường, sàn nhà, cửa sổ sát đất . . .
Bên trong cơ thể y như có một lò nung, nhiều lần bị rót vào nhiệt dịch.
Bị lấp đầy, sau đó lại bị đè ép, chất lỏng không giữ được mà chảy xuôi theo bắp đùi.
Nhưng mỗi chút trôi đi lại một lần nữa được bổ khuyết.
Chất lỏng đậm đặc nóng bỏng ấy dường như muốn thẩm thấu vào trong.
- TBC -