[TCCT - Fanfic][Dụ Hoàng] Cố nhân đất khách
(Link gốc ở wp của tui: [TCCT] Dụ Hoàng (1): Cố nhân đất khách)
Author: Mizu
Disclaimer: Tôi không sở hữu mọi nội dung và nhân vật từ tác phẩm gốc. Ngoài ra, các nội dung được hư cấu trong fic thuộc về tôi.
Genres: Oneshot, dị giới. Tragedy?
Pairing: Dụ Hoàng/Hoàng Dụ.
Status: Completed.
Warning: chắc chắn OOC. Có tình tiết time loop.
Summary: Oneshot không nên có summary, nói ra rồi còn gì dzui chớ...
A/N: Tựa nhảm đó, đừng có nghe. Plot cũng là mây bay, không cần để ý. Chuyện chỉ là tui đang đọc mấy bộ isekai, và dưng muốn viết một Phiền Phiền không phiền phiền, nhưng thực chất vẫn rất phiền, cùng một Dụ đội không bị tốc độ tay hạn chế…
Post 4rum mừng box tái cơ cấu =)))))
======
1 - Triệu hồi
Tiếng giày nện bước trầm ổn đều đặn vang lên từng đợt trong hành lang cung điện. Đến trước một cánh cửa lớn đóng chặt, người đi đầu dừng chân, tiếng giày lập tức chấm dứt, không gây thêm dù chỉ một âm thanh dư thừa.
Cùng lúc đó, mấy tên lính đứng gác trước cánh cửa đồng loạt quỳ xuống hô to:
"Bái kiến điện hạ!"
Âm thanh trầm trầm, trẻ tuổi mà hàm chứa uy lực không thể chống cự vang lên trên đầu họ:
"Ta tới gặp quốc sư."
Một người lính giáp phục có nét khác biệt so với những người còn lại lên tiếng, giọng hơi run rẩy: "Qu, quốc sư hiện đang bận công vụ, xin điện hạ thư thả-"
"Vô lễ!"
Chưa kịp nói hết, tiếng gầm lớn vang vọng khắp hành lang, làm rung cả cửa kính đã vang lên. Người lính nọ lập tức ngậm miệng không dám hé răng.
"Điện hạ đã đích thân tới tìm, ngươi dám cả gan bắt ngài chờ đợi sao!" Tiếng gầm kia vẫn tiếp tục, "Lính gác hoàng gia giờ giỏi quá rồi nhỉ, ngay cả điện hạ cũng dám bất kính!"
"Rinan." Âm thanh tràn đầy uy lực đúng lúc vang lên, chặn ngang người có xu hướng muốn gầm tiếp.
Chủ nhân tiếng gầm lập tức ngưng tiếng, vẻ mặt không cam hô: "Điện hạ!"
"Không được lỗ mãng." Người được gọi là 'điện hạ', cũng chính là chủ nhân âm thanh tràn đầy uy lực lúc trước nghiêm giọng nhắc nhở.
"Vâng, xin điện hạ thứ tội." Người kia hơi cúi đầu nói.
"Lui xuống đi."
Người kia liền lui bước về hàng ngũ phía sau, nét phẫn nộ không cam trên khuôn mặt mới đó đã biến mất, không biết là thật sự không còn giận dữ, hay chỉ là biểu hiện bề ngoài.
Vừa lúc này, cánh cửa lớn luôn đóng chặt từ từ mở ra. Khi nó mở ra hoàn toàn, phía ngoài thấy rõ được người đứng sau cánh cửa, một ông lão râu tóc bạc phơ khoác áo choàng màu bạc.
"Tham kiến điện hạ." Ông lão khuỵu gối, ý định quỳ xuống, song một đôi tay đã đưa ra ngăn cản hành động của ông.
"Miễn lễ. Quốc sư đức cao vọng trọng, không cần đa lễ." Âm thanh vốn mang uy lực cực lớn bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng trìu mến.
"Tạ điện hạ." Quốc sư nghe nói, thuận theo động tác của người kia, đứng thẳng người dậy.
Lấy địa vị của ông tại triều đình vương quốc này, vốn, ngoài hai người đức vua hoàng hậu, và trong những trường hợp đặc biệt, ông không cần thiết làm đại lễ quỳ gối trước bất kỳ ai, kể cả các thành viên hoàng tộc.
Nhưng, vị điện hạ trước mắt là người được đức vua vô cùng yêu thương tin cẩn, cũng được dự đoán là người có khả năng trở thành thái tử cao nhất. Người này, đối với nhân dân nổi danh nhân từ dễ gần, đối với triều thần lại khét tiếng khó chơi khó nắm bắt.
Vị điện hạ nghe đâu được dân chúng và binh lính lén lút gọi bằng "thánh" này, dù thật sự không cần thiết, ông cũng không thể trực tiếp tỏ thái độ khinh nhờn. Người này, là trường hợp đặc biệt.
"Ta nghe nói quốc sư đang tổ chức một buổi lễ triệu hồi. Nước ta chưa từng tổ chức loại nghi lễ này, ta hơi lo lắng nên đến xem thử tình hình." Âm thanh đó lại tiếp tục, có thể nghe ra sự lo lắng chân thật trong giọng điệu.
"Xin điện hạ chớ lo lắng, nghi thức đã được tiến hành vô cùng thuận lợi." Quốc sư chắp tay cung kính hồi báo.
Người kia nghe nói, nhướn mày tỏ vẻ hứng thú, song cùng lúc, tia thất vọng và chán ghét lướt cực nhanh qua đáy mắt, không để ai bắt kịp.
"Ý quốc sư là, đã triệu hồi thành công?"
2 - Mới gặp
Đôi giày da cao cổ màu đen bước vào tầm mắt hắn, đi tiếp và dừng lại cho đến khi cách hắn khoảng một sải chân. Hắn nghe thấy một giọng nói vang lên, một giọng trầm và khá gây áp lực, nhưng cũng trẻ trung và kiêu ngạo, chắc chắn không phải giọng ông lão kia:
"Vậy, ngươi, chính là "anh hùng", được triệu hồi tới?"
Cố tình nhấn từng từ một thật nặng, mỗi từ như một nhát búa nện vào lòng người, lại coi mỗi lần ngừng là khoảng lặng ngắn ngủi mà đáng sợ, không phải để con mồi thả lỏng, trái lại buộc thần kinh nó phải căng thẳng hồi hộp chờ đợi âm thanh kế tiếp. Căng thẳng đến mức, có lẽ sẽ nảy sinh suy nghĩ, chờ đợi phía trước, chính là cái chết.
Nhưng lại không thể làm gì, ngoài chờ đợi nó đến.
Nếu hiện tại, kẻ được triệu hồi đến đây là ai đó tâm lý không đủ vững vàng, vậy câu nói ra uy vừa rồi, không nghi ngờ gì, đã dễ dàng đập vụn tâm linh yếu ớt của người đó rồi.
Sau khi đã đập vụn, thì từ từ đắp nặn lại, dùng vài thủ đoạn thao túng nhân tâm thông thường là được. Khéo léo một chút, kiên nhẫn một chút, sớm muộn, kẻ đó sẽ trở thành vị "anh hùng" chỉ đâu đánh đó, trở thành con chó trung thành của vương quốc này.
Vận mệnh trên sẽ không thể tránh khỏi, nếu ngay từ phút đầu tiên, đã dễ dàng gục ngã bởi một đòn thị uy bằng ngôn từ. Thậm chí, ngươi bị đánh bại, trong khi một sợi tóc còn chưa mất.
Và bằng như, không phải... thì sẽ giống hắn chăng?
Kháng cự áp lực vô hình đang đè nặng trên đầu và vai mình, nói thật, không dễ dàng. Song dù chậm, hắn vẫn ngẩng đầu lên được. Hắn nghĩ mình làm được, và sau đó, hắn thật sự làm được.
Khoảnh khắc khuôn mặt quen thuộc, cùng đôi con ngươi cương nghị lạnh lùng màu vàng cam, sáng đẹp như hai viên topaz vàng, rơi vào mắt, hắn thoáng ngẩn người.
Thiếu Thiên?
Suýt nữa hắn đã bật ra cái tên đó. Nhưng luôn luôn, chỉ là "suýt nữa".
3 - Đấu kiếm
Hắn mặc trang phục gọn nhẹ, ngồi trên ghế đá bên rìa bãi huấn luyện của nhóm cận vệ hoàng gia, chú tâm xem hai người đang giao đấu ở trung tâm bãi huấn luyện. Người vây quanh bãi huấn luyện đã đứng thành vòng trong vòng ngoài, tất cả đều hứng khởi dõi theo từng đường kiếm hiểm hóc vụt qua, thường thường lại hét lớn cổ vũ hai người bên trong.
Hắn không nhìn cũng biết ai sẽ thắng. Kiếm dùng là kiếm thật, một người trong đó mang thân phận cao quý không thể tổn hại, ai có gan đánh đến cùng chứ, ngại sống quá lâu rồi hả.
Không, hắn quan sát, chợt nghĩ.
Có thể lắm. Trong trường hợp thực lực chệnh lệch một trời một vực, có cố gắng cỡ nào cũng không chạm nổi một sợi tóc của người ta, vậy ra sức đánh đến cùng, cố nhiên tốt hơn làm màu.
Ít nhất, bại không đến nỗi quá thảm hại.
Vừa suy nghĩ xong, trận đấu bên kia cũng kết thúc. Người thắng không cần nói, chính là vị điện hạ kiếm thuật siêu quần, cộng thêm thân phận cao quý nào đó.
Đám người đứng coi nhiệt tình vỗ tay chúc mừng người chiến thắng. Người bị đánh bại tâm phục khẩu phục, nhanh chóng đứng lên, nhường cho một kẻ khác hăng hái xông vào khiêu chiến.
Khi vị điện hạ đó đến đây, vứt áo chùng nặng nề đi rồi bước vào bãi tập, từ hai mươi phút trước, nơi này đã biến thành lôi đài của riêng người đó. Người người ngứa tay tiến lên khiêu chiến, cũng chừng đó người bị đánh bại cam nguyện lùi về làm khán giả.
Cách thức này vừa trực tiếp vừa nguy hiểm, nhưng phải thừa nhận, đối với đám người cao ngạo chỉ nhìn thực lực đang tụ tập quanh đây, cách thức này lại vô cùng hiệu quả. Chẳng qua, nếu tài nghệ không thật sự vượt trội cỡ người đó, tuyệt đối không dám dùng cách thức giao đấu kiếm thật đánh thật đi thu phục lòng quân.
Đột nhiên, vị điện hạ đó khoát tay ra hiệu người mới vào trở về, đoạn sang sảng cất lời:
"Ta luôn rất tò mò về kiếm thuật và võ thuật ở dị thế giới. Chúng có gì khác biệt so với kiếm thuật và võ thuật của thế giới chúng ta? Chúng trội hơn hay kém hơn kiếm thuật và võ thuật ở thế giới chúng ta? Ta nghĩ, hẳn tất cả những người si mê kiếm thuật và võ thuật ở đây đều cùng chung thắc mắc đó."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Chung quanh đồng thanh hét to trả lời.
Người đó hài lòng nói tiếp:
"Do đó, ta đã nảy ra một sáng kiến."
"Các ngươi đều biết, gần đây, đất nước chúng ta đã được đón tiếp một vị khách quý từ dị thế giới, chính là ngài anh hùng. Trăm nghe không bằng một thấy, huống chi, chúng ta còn chưa từng được nghe qua bao giờ. Ta muốn mời ngài anh hùng biểu diễn mấy đường kiếm thuật của dị thế giới, để chúng ta cùng chiêm ngưỡng. Các ngươi đồng ý chứ?"
"Chúng tôi hoàn toàn nhất trí!" Đám đông lại hét to đáp trả.
Hắn nghĩ: đến rồi.
Quả nhiên, ngay sau khi câu hỏi được trả lời, vị điện hạ đó đi về phía hắn. Đám người xung quanh hắn vội vàng lui bước, tạo thành một vùng trống rộng rãi, để lại hai người là hắn vẫn đang ngồi trên ghế đá, và vị điện hạ đang nện bước đến gần.
"Ngài anh hùng, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, chúng ta rất muốn được trông thấy kiếm thuật và võ thuật dị thế giới, dù một lần thôi cũng mãn nguyện. Nếu hiện tại ngài không phiền, có thể đề nghị ngài biểu diễn một chút, để ta và các hiệp sĩ đây được mở rộng tầm mắt không?"
Hắn không mấy ngạc nhiên. Hoặc nên nói là, hắn đã tính đến tình huống vị điện hạ đó đến đây không chỉ để mở lôi đài đấu kiếm thông thường.
Vị đó rõ ràng chẳng thích thú gì kẻ mang danh "anh hùng" là hắn đây, từ khi hắn đặt chân đến thế giới này, vị đó đã luôn lấy hắn làm mục tiêu công kích. Lần này không ngoại lệ. Mười phần có đến tám, chín phần hắn sẽ bị lôi vào. Và giờ, chuyện diễn ra đúng như vậy.
Vị điện hạ đó đã nói đến mức này, không đáp ứng có vẻ không hay lắm.
Chẳng qua, hắn thật vẫn chưa thích ứng được với chuyện bị người sở hữu khuôn mặt kia vừa cười tươi rói vừa dồn mình đến chân tường. Tuy hắn hoàn toàn có thể không động một ngón tay, an ổn vô sự trở ra, nhưng đôi khi cũng nên chấp nhận một hai thách thức, để không quên nhắc nhở chính mình.
Lại nói, chỉ một thời gian ngắn mà năm lần bảy lượt, cố ý giữa hàng trăm con mắt công khai lẫn ngấm ngầm gây sự với hắn, ép hắn chấp nhận thử thách mình đưa ra, đến nay, hình tượng vị điện hạ đó trong hắn đã dần thay đổi.
Uy vọng to lớn của vị đó là thật, tâm tư tinh nhạy khôn khéo là thật, song... tính tình đôi lúc hơi trẻ con, cũng là thật.
Hắn cong môi nở nụ cười thương hiệu của bản thân.
Ừm, thách thức này rất mới mẻ.
Lần này, nên thắng, hay nên thua đây?
4 - Dạ tiệc
Yến tiệc xa hoa hào nhoáng, phục sức cầu kỳ tinh xảo, lễ nghi rườm rà phức tạp, xã giao giả tạo mệt mỏi, nhưng lại không thể không làm. Có những điều vĩnh viễn không thay đổi dù ở thế giới nào, ví dụ như, thói ưa phù phiếm của loài người.
"Ngài anh hùng đi đâu rồi?" Nhóm thiếu nữ quý tộc đang trò chuyện, một vị tiểu thư tóc vàng uốn lọn vấn cao làm như vô tình thắc mắc.
"Ta đang tìm điện hạ. Các cô có biết ngài ở đâu không?" Một vị tiểu thư khác tóc nâu, quạt ngà cầm tay, bước qua nhóm người hỏi.
Suốt nửa cuối dạ tiệc, những câu hỏi tương tự trên được lặp lại với tần suất dày đặc. Có điều, trả lời cho hai câu hỏi đó, luôn là những cái lắc đầu và lời đáp "không biết".
Hai người đó không tính là nhân vật chính trong buổi tiệc đêm nay, song họ được tìm kiếm còn hơn cả nhân vật chính.
Một người ai ai cũng biết, thiên chi kiêu tử, tài mạo song toàn, văn võ đều tinh thông, nếu kết thân được, trăm lợi không hại.
Một người thì văn nhã ôn hòa, mang danh "anh hùng" triệu người chú ý, nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn, ngược lại làm người kín đáo, ứng xử cẩn trọng, tiến lùi ổn thỏa. Chỉ riêng hai từ "anh hùng" đã đáng để cân nhắc lôi kéo, chưa nói đến, vị này còn là kẻ khiến mấy lão cáo già ngồi trên đỉnh kim tự tháp phải thật lòng khen ngợi một câu "tuổi trẻ tài cao", có thể bỏ qua không kết giao sao? Ít nhất, những quý tộc có cơ hội nghe được lời khen kia sẽ trả lời, chắc chắn không được.
Nói nhiều như vậy rồi, trở về với vấn đề chính, cuối cùng thì hai vị được săn đón đó đã đi đâu?
...
Mảnh rừng nhỏ kế bên hoa viên sơn trang này ban ngày là nơi dạo chơi của các quý cô quý bà, trong màn đêm u ám, ánh trăng mờ ảo, bóng dáng cành lá đan cài chen chúc nối tiếp nhau liền khoác thêm mấy phần quái dị. Yến tiệc nơi xa xa còn đang tiếp diễn, tiếng cười nói rộn rã không thể vươn đến tận mảnh rừng này, cảnh tượng đối lập càng khiến nó trở nên tĩnh mịch đáng sợ.
Giữa bầu không khí đó, đâu đó trong rừng vang lên tiếng kim loại va chạm dồn dập.
Đến gần nhìn xem, chỉ thấy hai người giao đấu kịch liệt, ánh kiếm loang loáng, chiêu thức biến hóa liên tục, dường như thật sự có ý không chết không dừng.
Tình huống có vẻ bất phân thắng bại, nhưng chỉ cần một người bất kỳ trong đội cận vệ của vị điện hạ nào đó ở đây, hẳn không khó khăn để nhìn ra, vị điện hạ siêu phiền... ấy không, điện hạ tôn quý của bọn họ, ấy vậy mà...
Cmn, tạm dừng, nhìn kỹ đã!
Điện hạ ôm kiếm lớn lên của bọn họ, ấy vậy mà, thật... thật sự đang ở thế hạ phong trong một trận đấu kiếm!
Chẳng những bị người kia liên tục đánh lui mà còn không tìm được cơ hội phản công mới khó tin chứ!
Chiêu thức của người kia không tính là cao minh, song vẫn có thể ở tình trạng giao đấu chiêu chiêu nối chiêu hung tàn dữ dội, nhanh chóng nhìn ra những sơ hở nhỏ bé, lại trong chớp mắt tận dụng sơ hở đó đánh lui điện hạ. Giao đấu kiểu này sao có thể không lộ sơ hở, chẳng qua điện hạ nhạy bén hơn người, có thể che lấp sơ hở của mình, càng có thể cố tình tạo sơ hở để dụ đối phương vào bẫy, sau đó đánh cho không còn manh giáp. Nhưng người này không những không bị lừa, còn dám lớn mật dùng sơ hở điện hạ tạo ra đánh ngược lại!
Trình độ nắm bắt cơ hội và điều khiển tiết tấu trận đấu này tuyệt đối không thấp hơn điện hạ!
Ấy, càng nói càng cảm thấy, điệu này, chưa biết chừng... điện hạ sẽ thua đó...
Kìa, vừa nói xong, điện hạ bị gác kiếm lên cổ rồi kìa!
Quả nhiên, trông qua bên kia, vị điện hạ nào đó đã cắm kiếm xuống đất, giơ hai tay cười cười nói: "Ta nhận thua."
Thái độ thoải mái vui vẻ, không nhìn ra chút bất mãn vì chiến bại nào.
"Tài nghệ của ngài anh hùng quả là siêu tuyệt." Người đó không keo kiệt tán thưởng.
Người kia thu kiếm về, chiến thắng nhưng hắn có vẻ không cao hứng lắm, chỉ cười nhẹ đáp: "Điện hạ quá khen rồi. Trận này, tôi chỉ nhanh tay và may mắn hơn ngài chút ít thôi. Ngài, mới thật sự là thiên tài danh xứng với thực."
"May mắn sao..." Vị điện hạ đó nhắc lại từ "may mắn" người kia vừa nói, ngẫm nghĩ giây lát, cười rộ lên, "May mắn, ha ha! Từ này dùng không tồi, rất thú vị!"
Người kia không để tâm ý tứ ẩn trong lời vị điện hạ đó, mặc lại lễ phục đã cởi bớt trước trận đấu, xoay người chuẩn bị cáo từ.
"Khoan đi đã." Âm thanh vang lên giữ chân hắn.
"Ngài anh hùng, ngài có hứng thú dành chút thời gian, lắng nghe ta, được không?"
5 - Bảo vệ
Người đó nói về hoàng tộc, quý tộc, tăng lữ, nói về dân chúng, nói về kinh tế, văn hóa, lịch sử, địa lý... Người đó nói rất nhiều, cho hắn biết cả những điều hắn đã biết và chưa biết, về vương quốc này, mảnh đất người đó đã nguyện thề sẽ bảo vệ suốt đời.
Người đó cũng nói về chính trị, không nhiều, chỉ đủ để hắn hiểu rõ vị trí của mình, những điều nên làm, và không nên làm.
Người đó, lần đầu tiên, thẳng thắn nói cho hắn nghe điều hắn đã nhận ra ngay từ buổi đầu gặp gỡ.
Người đó nói: "Ta đã căm ghét ngươi. Ta căm ghét tất cả những kẻ không hiểu chút gì về vương quốc này, lại dám lớn giọng kiêu ngạo tự cho mình là chúa cứu thế."
Rồi người đó cười: "Nhưng vì ngươi cũng không ham thích gì cái chức danh "anh hùng", và ngươi đã tham gia huấn luyện cùng binh sĩ của ta, ta sẽ coi ngươi như một nửa thuộc hạ của ta."
Một nửa thuộc hạ của ta, càng giống bằng hữu của ta hơn.
"Anh hùng, ta biết ngươi đến đây mang theo sức mạnh thần bí từ dị thế giới, thứ sẽ có thể thay đổi cả thế giới của ta. Nhưng ta không muốn ỷ lại vào thứ sức mạnh không thuộc về mình đó."
Ẩn dưới hàng mi không dày lắm màu vàng rực, hai viên topaz vàng lấp lánh ánh sáng quyết tâm kiên định, sáng hơn cả ngàn vạn tinh tú trên trời sao mênh mông. Người đó nói:
"Ta sẽ bảo vệ vương quốc này, bằng người của ta, kiếm của ta, tay của ta, và bằng cả sinh mạng của ta. Ta không muốn dựa dẫm vào người ngoài, dù là binh lực đi mượn, hay kẻ đến từ thế giới khác, như ngươi."
"Để bảo vệ nhà của mình, chết không hối tiếc."
Hắn im lặng nghe người đó nói, không chen lấy nửa câu. Đến khi người đó quay sang hỏi hắn, câu hỏi không cho phép tránh né:
"Anh hùng, ta muốn biết, ngươi có thể coi nơi này như nhà ngươi, coi người nơi này như gia đình ngươi, hay không? Ngươi có thể coi đất này, nước này, trời này, như máu thịt ngươi, như những thứ quý giá ngươi nhất định phải bảo vệ, hay không? Ngươi làm được, ta sẽ thử tin tưởng ngươi."
Người đó ngừng lại chờ đợi, nói rõ nếu hắn không trả lời tại đây, ngay lúc này, người đó sẽ không từ bỏ.
Hắn trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu mới cất lời:
"Điện hạ, ngài có thể dành chút thời gian, lắng nghe tôi không?"
"Kể hết câu chuyện này, tôi sẽ cho ngài biết câu trả lời của tôi."
...
"Ngài, rất giống một người ở thế giới của tôi. Nhưng cậu ấy lại không giống ngài."
"Tên cậu ấy là, Hoàng Thiếu Thiên."
Hắn mỉm cười dịu dàng. Nói ra ba chữ kia sau nhiều năm, thật sự không khó khăn như hắn tưởng.
Bảo vệ à.
Tôi cũng muốn bảo vệ cậu, Thiếu Thiên.
6 - Tên
"Vậy, ngươi, chính là "anh hùng", được triệu hồi tới?" Người đó cười hỏi, lặp lại câu hỏi vào ngày đầu tiên ấy.
"Và, ngài, chính là, vị điện hạ trong lời đồn đó?" Hắn mỉm cười hỏi lại.
"Đúng vậy, vị điện hạ ngươi đã nghe danh đó, là ta." Người đó cười đáp, "Rất vui được gặp ngươi, anh hùng."
"Điện hạ, hân hạnh được diện kiến ngài." Hắn cười nói bổ sung, "Và tôi có tên, nên nếu có thể, tôi muốn được gọi bằng tên."
"Ồ?" Người đó ngạc nhiên xen lẫn hứng thú hỏi, "Tên ngươi là gì?"
"Tên tôi là, Dụ Văn Châu." Ngón tay viết từng nét từng nét tên mình trên sàn, hắn nói, "Đây là tên tôi, viết theo ngôn ngữ ở thế giới của tôi."
"Vậy ta sẽ gọi ngươi là Văn Châu." Người đó cười nói, "Văn Châu, ta là William. William Aether Eudaf Caerus. Ngươi có thể gọi ta là William, hoặc Will. Cứ chọn cách gọi ngươi muốn."
7 - Kiếm
Vết thương trên ngực bụng không ngừng đổ máu nhuộm đỏ vải áo, người đó vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, mỗi âm tiết phát ra vẫn đầy sức nặng như ngày nào:
"Ta từng nói, ta không sợ tin kẻ phản trắc, ta chỉ sợ tin kẻ vô dụng."
"Ngươi không phải kẻ vô dụng. Ta nguyện tin tưởng ngươi."
Người đó đưa tay ra trước mặt hắn, cất tiếng hỏi:
"Hỡi anh hùng, sau đây, ta hỏi ngươi. Ngươi, có thể, thay ta, bảo vệ vương quốc này, được không?"
8 - Và Lời nguyền
"Tôi có."
Hắn nắm chặt tay người đó, kiên định trả lời.
Người đó mỉm cười, hơi thở nặng nhọc đứt quãng, ngữ khí như trêu đùa hỏi:
"Ngươi, vẫn không thể bảo vệ nơi này như bảo vệ điều quan trọng quý giá nhất trong lòng ngươi kia sao?"
"Tôi không thể." Hắn đáp, "Nhưng, tôi hứa với ngài, tôi sẽ dốc sức bảo vệ vương quốc này bằng được, cho đến giây phút cuối cùng."
Người đó nói, giọng nhẹ hẫng, thái độ không chút để tâm đến lời hứa của hắn:
"Văn Châu, ngươi sẽ không bao giờ có thể bất chấp tất cả vì bảo vệ thứ ngươi không yêu thương sâu nặng đâu."
"Có thể ngài đúng." Hắn cười trả lời, "Nhưng Will, ngài không còn lựa chọn."
Người đó ngạc nhiên nhìn gương mặt mỉm cười của hắn, sau đó bật cười, nhưng vừa cười được một tiếng đã bị sặc, ôm ngực ho sù sụ.
"Ha- khụ, haha! Có vẻ ta đã thật sự làm người thất bại, đến nỗi cuối cùng... cuối cùng bên cạnh, kẻ có thể tin tưởng giao phó tất cả, lại là tên khốn nhà ngươi! Khục! Khục!"
"Điện hạ!" Người xung quanh hoảng hốt kêu lên.
"Ta không sao." Người đó xua tay, tiếp đó hài hước nói, "Nhưng chắc cũng sắp có sao rồi."
"Will, yên tâm, giao cho tôi đi." Hắn vẻ mặt bình tĩnh trấn định, trong mắt lại hiện rõ sự buồn bã nói.
Người đó lần nữa quay sang nhìn hắn.
"Cho dù ngươi là tên khốn nạn ngoan cố, mặc cho ta làm gì cũng không thể khiến ngươi yêu vùng đất này..."
"...nhưng ngươi cũng là tên ngu ngốc cứng đầu, nói sao cũng không chịu buông bỏ cố nhân, cố quốc..."
"Nên..."
Người đó nở nụ cười thanh thản.
"Ừ, giao cho ngươi đó, Văn Châu."
9 - Không? Có?
Kỳ thực, ta còn một câu luôn muốn hỏi ngươi.
Chẳng qua, luôn bỏ lỡ cơ hội, không nói nên lời. Đến giờ, lại không kịp rồi.
Nhưng ta nghĩ, ta, hẳn đã nhận được câu trả lời, từ lâu.
...
Văn Châu, cậu, có còn * * * tôi, hay không?
...
-ENDS-
Cảm thấy thế nào cảm thấy thế nào cảm thấy thế nào~~~
Nhiều bug lắm, nhưng time loop là một lý do lấp liếm vô cùng tốt =))))
Nhiều bug lắm, nhưng time loop là một lý do lấp liếm vô cùng tốt =))))
Last edited: