- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
Thể loại: Fanfic, Hướng Nguyên, Non Cps
Edit: Gingitsune
Nguyên tác: Hoàn
Có người nói việc Tiếu Thời Khâm quay về Lôi Đình sau khi Gia Thế thất bại chỉ là một sự bất đắc dĩ. Có người nói Lôi Đình là điển hình underdog: tuyển thủ Toàn minh tinh duy nhất trong đội chơi một chức nghiệp ít được ưa chuộng, chiến đội cũng không có các thiên tài với những tài năng nổi bật. Nhưng đó chẳng phải lý do Tiếu Tiếu & những đồng đội của mình gắn kết với nhau dưới mái nhà Lôi Đình.
Lúc đi qua ký túc xá, Tiếu Thời Khâm thấy đèn phòng Tôn Tường vẫn sáng. Anh đẩy cánh cửa khép hờ thì nhìn thấy Tôn Tường ngồi trên giường, ngẩn người nhìn thẻ tài khoàn trong tay.
Thấy Tiếu Thời Khâm, Tôn Tường bối rối nhét thẻ tài khoản vào túi áo. Cậu ngẩng đầu: “Có chuyện gì à?”
“Không có, chỉ là thấy đèn sáng nên vào xem.” Tiếu Thời Khâm cười nói.
Anh thoáng nhìn qua mớ quần áo quăng lung tung trên giường, cùng với túi du lịch được đóng gói lại. “Cậu phải đi à?”
“Ừm. Luân Hồi.” Tôn Tường nói. “Anh thì sao?”
“Tôi?” Tiếu Thời Khâm cười cười. “Tôi còn chưa biết.”
Động tác dọn dẹp của Tôn Tường khựng lại. Cậu cũng biết tình cảnh hiện tại của Tiếu Thời Khâm. Mang tiếng là chiến thuật đại sư cùng tuyển thủ thế hệ hoàng kim, nhưng Bá Đồ có Trương Tân Kiệt, Lam Vũ có Dụ Văn Châu, Vi Thảo có Vương Kiệt Hi, Luân Hồi có Giang Ba Đào, Tiếu Thời Khâm có giá trị không lớn đối với các chiến đội đại gia. Lại thêm việc anh vì đạt được quán quân mà chủ động rời khỏi đội cũ Lôi Đình, nếu bây giờ vác mặt về thì thật là xấu hổ.
Tôn Tường không giỏi an ủi người khác. Hay nói đúng hơn là cậu cảm thấy bây giờ cậu cũng đáng được an ủi, nhưng chẳng lẽ cậu cần?
Cậu không cần. Nhìn về phía ánh mắt nhu hòa như mọi khi của Tiếu Thời Khâm, nhìn dáng vẻ ôn hòa dẻo dai của người con trai Vũ Hán này, Tôn Tường biết, anh cũng không cần.
Gia Thế xong rồi, cậu cùng Tiếu Thời Khâm đều trở thành món hàng trên kệ, chỉ có thể chờ người khác trả giá chọn lựa.
Đây là kết quả của thất bại.
Kỹ năng không thể thiếu của mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp, ngoài việc đón nhận tiếng vỗ tay hoan hô, là việc chịu được đả kích từ thất bại. Cho dù té ngã vào bãi sình, vết thương chồng chất, chỉ cần còn một chút sức lực, hắn đều chống đất bò dậy, một lần nữa lấy lại niềm kiêu hãnh của người thắng.
Tiếu Thời Khâm trầm mặc đứng dưới ngọn đèn cam. Từ góc nhìn của Tôn Tường, khóe miệng của anh là một đường thẳng, chẳng có biểu tình, nhìn qua lạnh lùng gai góc lại quyết tuyệt. Nhưng khi Tôn Tường nhìn lại, Tiếu Thời Khâm vẫn là Tiếu Thời Khâm, cho dù chỉ cười nhạt mà đứng, không ồn ào náo động cũng không khiến người khác làm lơ, ôn hòa mà tràn ngập lực lượng.
“Bắt đầu lại lần nữa thôi.” Tôn Tường tựa như đang nói với Tiếu Thời Khâm, lại tựa như nói với mình.
“Ừ, bắt đầu một lần nữa.” Tiếu Thời Khâm gật đầu.
Cuộc trò chuyện này thật ra chẳng hề có ý nghĩa gì, thiếu muối, lại càng thiếu ý tứ sâu xa. Tôn Tường vốn không phải một thằng thích quanh co lòng vòng nói chuyện triết lý linh tinh. Tiếu Thời Khâm thích. Lúc viết văn, anh thích trích dẫn danh ngôn ở mở bài để đề cao đẳng cấp bài văn; vụ này là giáo viên dạy. Anh cũng thích dùng kiểu so sánh trừu tượng, kiểu so sánh chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc nghe nó hay hay, ý nghĩa được biểu đạt vẫn không đổi, văn chương hoa lá cành mấy trăm chữ, đi một vòng cuối cùng lại về tới mở bài.
Tương lai rốt cuộc sẽ ra sao? Tiếu Thời Khâm lại bắt đầu tự hỏi.
Vấn đề này anh đã từng tự hỏi một lần, lúc vừa thi cấp 3 xong. Anh nên tuần tự thi đại học, sống một cuộc sống tầm thường nhưng an ổn, hay nên vì giấc mộng của mình mà cố gắng một lần?
Lúc ấy, anh chẳng biết tương lai của mình sẽ thế nào, không biết Lôi Đình sẽ ký hợp đồng với mình hay không, không biết cha mẹ có thông cảm được ý tưởng điên cuồng của mình hay không. Anh không biết tương lai ra sao, kết quả sẽ là anh mình đầy thương tích, tâm nguội lạnh, bắt đầu từ số không hay sẽ là anh có thể làm việc mình thích?
Năm năm sau, Tiếu Thời Khâm lại gặp phải vấn đề cũ.
Tương lai của anh sẽ là thế nào nhỉ?
Chiến đội nhà giàu không thiếu tuyển thủ chơi chiến thuật, anh gia nhập cũng chỉ làm cho sự chỉ huy bị phân hai đầu; chiến đội nhỏ lại không có khả năng gánh vác một tuyển thủ minh tinh. Các chiến đội như Bách Hoa, Hô Khiếu, Hư Không đã luôn có nhân vật trung tâm của họ, nếu thêm một tuyển thủ minh tinh mạnh, lại còn là một chiến thuật đại sư, sẽ uy hiếp quyền uy tuyệt đối của đội trưởng. Không phải không có chiến đội mời anh, nhưng Tiếu Thời Khâm đều không trả lời.
Anh đang chờ đợi điều gì?
Trở về sao? Về lại điểm ban đầu?
……
Ngày thứ hai, xe của Luân Hồi đưa Tôn Tường rời đi. Cậu đi lặng lẽ, gần như không bị fan bắt gặp. Tuy vậy, vẫn có fan Gia Thế vừa chạy theo xe vừa không ngừng kêu: “Nhất Diệp Chi Thu! Nhất Diệp Chi Thu!” Sau liền khóc không thành tiếng.
Đúng rồi, từ nay trở đi, Nhất Diệp Chi Thu không thuộc về Gia Thế nữa.
Diệt Sinh Linh lại thuộc về đâu?
Tiếu Thời Khâm lắc đầu cười.
Đêm đó, di động của Tiếu Thời Khâm reng. Là dãy số quen thuộc.
“A lô.” Tiếu Thời Khâm bắt máy.
“Tiếu Thời Khâm, ông đây không gọi thì cậu cũng không biết gọi à?” Ông chủ chiến đội Lôi Đình hùng hổ chất vấn từ đầu dây bên kia.
Bên này Tiếu Thời Khâm chỉ cười không nói.
“Về nhà đi!” Đối diện nói.
“Ừ.” Tiếu Thời Khâm trả lời.
Nghe được chữ ‘ừ’ của Tiếu Thời Khâm, ông chủ Lôi Đình mới yên tâm, lại bắt đầu tào lao: “Tôi nói cậu nghe, từ ngày cậu đi, con bé Đới Nghiên Kỳ ngày nào cũng nhích tới nhích lui, đụng một chút là cãi nhau với Lưu Hạo, khiến tôi đau đầu muốn chết.”
“Cái tiệm bán xíu mại gạch cua ngay góc đường Hộ Bộ mà câu thích ăn nhất, giờ chẳng biết đi đâu mất rồi.”
“Còn nữa, tiểu tử ngươi thật không có lương tâm. Tết nhất cũng không biết về thăm ông, làm ông đây đêm ba mươi còn ở chiến đội chờ ngươi.”
“Tôi có về.” Tiếu Thời Khâm nói. “Thấy anh buồn ngủ, không gọi anh.”
“Anh đây chờ hơn nửa ngày mới gọi điện, cậu hoảng hồn không?” Ông chủ hỏi.
“Bình thường.” Tiếu Thời Khâm nói. “Đằng nào cũng phải có một cái kết thúc.”
“Ha, trước mặt ông đây còn giả vờ thâm trầm! Cậu có biết bọn tôi phải nói rách cả mồm với lão tặc Đào Hiên mới gom đủ phí chuyển hội cho cậu không? Cuối cùng tôi phải bán cả nhà tổ mới gom đủ tiền, cậu phải biết ơn tôi biết không!”
“… Uhm. Tôi nhớ lúc trước khi mới thành lập chiến đội Lôi Đình, anh làm công tác tư tưởng cũng nói bán nhà tổ. Cho hỏi ngài có mấy cái nhà tổ vậy?” Tiếu Thời Khâm một chiêu thấy máu.
Ông chủ nghẹn.
Sau đó, hai người lại tào lao thêm ba mươi phút. Ông chủ Lôi Đình chợt nhớ: “Chết! Cuốc này là anh gọi cho cậu mà! Còn là điện thoại đường dài nữa, không được không được phải cúp máy. Ngày mốt cậu tự ngồi xe về, tiền xe… anh trả!” Ông chủ cắn răng phun ra hai chữ cuối cùng, liền vội vàng dập máy.
Tiếu Thời Khâm nghe tiếng tút tút vọng từ đầu dây bên kia, lắc đầu.
Ngưởi ta luôn nói dân Vũ Hán tính tình nóng nảy, có thể xưng ‘ông’ sẽ không xưng ‘anh’, già trẻ trai gái đều như hỏa tiễn, đốt một cái sẽ phóng thẳng lên trời. Vậy mà trong việc Tiếu Thời Khâm chuyển hội, đại đa số fan đều chẳng hề có ý trách móc, cho dù có người thò đầu lên nói móc mấy câu, fan Lôi Đình liền sẽ cho bọn họ cảm nhận được tinh túy của tiếng mắng dân tộc.
Tiếu Thời Khâm dạo vài cái diễn đàn, chợt học đươc khá nhiều từ mắng người mới mẻ mà trước giờ chưa từng nghe. Hồi nãy còn thấy ông chủ lợi hại, bây giờ xem ra ngoài trời có trời, trên người có người. Anh liền lưu địa chỉ trang web rồi post lên nhóm chat của Lôi Đình cho mọi người học tập.
[Nhóm ăn xin Lôi Đình]
Boss: Đồ con ngựa! Tiếu Thời Khâm, ngươi lặn hơn nửa năm, vừa xuất hiện liền tuyên truyền tin tức bất lương, dạy hư con nít.
Loan Lộ Âm Trần: Đội trưởng? Y, đội trưởng xuất hiện @All
Quỷ Mị Tài: Chào mừng đội trưởng trở về, bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp
Toái Tùy Phong: bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp
Dục Cái Di Chương: bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bò bò bò bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp *
*bò (爬) lẫn bộp (啪) đều đọc là ba
Dục Cái Chi Chương: Vừa bộp bộp bộp vừa bò bò bò
Boss: Thiệp ô uế, tái kiến.
[Dục Cái Chi Chương bị đá khỏi nhóm]
Boss: Ô, Lưu Hạo còn trong nhóm à? @Không Có Thiên Lý chú có online không?
Không Có Thiên Lý: Có
Boss: Ồ
[Không Có Thiên Lý bị đá khỏi nhóm]
Boss: Ông đây chưa bao giờ lén lút đá người
Quỷ Mị Tài: Quang minh chính đại đá càng khiến người ta tức giận chứ
[Quỷ Mị Tài bị đá khỏi nhóm]
Loan Lộ Âm Trần: Lạnh run dưới quần tây của quyền hạn cẩu
Toái Tùy Phong: Lạnh run dưới quần tây của quyền hạn cẩu
Diệt Sinh Linh: Lạnh run dưới quần tây của quyền hạn cẩu
Boss: Có tin ta đá hết các ngươi không?
Loan Lộ Âm Trần: sau đó chúng ta liền có thể khoái trá lập nhóm mới không kì thị, không áp bách.
Diệt Sinh Linh: Đồng ý
Toái Tùy Phong: Đồng ý
Quỷ Mị Tài: Đồng ý
Dục Cái Di Chương: Đồng ý
Boss: Ha ha ha ha ha ha … Các ngươi không thoát khỏi ma trảo của ta đâu. Bởi vì ta là admin, ta là quyền hạn cẩu… uông uông uông
[Boss bị đá khỏi nhóm]
Diệt Sinh Linh (về hưu): emmmmmmmm, ta nhớ ta mới là đàn chủ
Diệt Sinh Linh (về hưu): Xác chết sống lại một chút
Diệt Sinh Linh (về hưu): Tiểu Tiếu, chào mừng trở lại.
Tiếu Thời Khâm, chào mừng trở lại.
Last edited: