22.
Diệp Tu ngồi ngoài mái hiên đã hai tiếng, bên chân rơi đầy tàn thuốc.
Diệp Tu sờ nửa hộp thuốc còn lại trong túi áo, hà hơi xoa xoa đôi tay đông cứng quyết định làm thêm một điếu nữa cho ấm người.
Bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lam Hà mở cửa ban công bước ra, ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt khiến Diệp Tu nheo mắt lại, nhanh tay dập tắt thuốc, lảo đảo đứng lên đón cậu.
Lam Hà vươn tay đỡ hắn vào, giọng khàn khàn:
“Sao tự dưng lại ra đây ngồi?”
Bây giờ Diệp Tu mới thấy rõ khoé mắt Lam Hà hồng hồng, đau lòng vuốt má cậu:
“Xong rồi sao?”
Lam Hà ôm Diệp Tu thật chặt, vùi mặt thật sâu vào cổ hắn, cảm nhận được hơi ấm và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, bỗng dưng thấy sống mũi cay cay, đánh nhẹ lên lưng Diệp Tu:
“Hút mấy bao rồi?”
Trị số vũ lực của Lam Hà gần như bằng không, Diệp Tu căn bản coi như bị mèo cào:
“Mẹ cậu nói gì?”
“Không được đánh trống lảng.”
“Ai mới là người đánh trống lảng chứ?” Diệp Tu dở khóc dở cười, “Sao rồi, không được lừa anh.”
Lam Hà im lặng một lúc lâu, Diệp Tu cũng không hối thúc cậu, chỉ im lặng vỗ vỗ lưng Lam Hà.
“Diệp Tu.”
“Ừ.”
“Tết này về nhà với tui một chuyến.”
“....Được.”
Lại im lặng qua một hồi.
“Diệp Tu.”
“Ừ?”
“Tui sợ....”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhóc con, tin tưởng anh. Anh vẫn ngồi đây với cậu, không đi đâu hết cả được không.”
Có anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên cậu, không bao giờ để cậu cô đơn thêm nữa, một mình đối mặt với bất kỳ chuyện gì. Nếu đến che chở cậu một khoảng bình an cũng không làm được, thì anh còn đáng mặt nói yêu cậu không chứ.
23.
“Diệp Tu”
“Tui tin tưởng anh.”
“Biết là anh cũng rất sợ.”
“Giỡn anh thôi, về nhà tui mà, tui còn sợ thì thật mất mặt, có gì đáng sợ chứ, nhà tui sống mấy chục năm rồi mà.”
“Ba mẹ tui rất tốt, rất thương tui, sẽ không làm khó anh đâu.”
“Anh đừng sợ, có việc gì chúng ta sẽ cùng trải qua.”
“Haha, trong mấy cái phim truyền hình rác rưởi 8 giờ tối gì gì đó của anh, chẳng phải lúc này đều là một bên bất đắc dĩ buông tay sao rồi sau này hối hận không thôi cả đời sao.”
“Sẽ không.”
“Chúng ta sẽ không như vậy”
“Tui sẽ không như vậy”
“Đừng lo nhé”
“….Tiểu Lam, tối rồi không ngủ, ôm mèo chui vào góc phát ngốc gì đó hả, mai còn phải dậy sớm đó?”
“….”
“Tới đây!!”
24.
Diệp Tu cố sống cố chết bám dính cột nhà: “Lam, anh không đi đâu. Tết năm nay đã hứa với tiểu tử Diệp Thu sẽ về nhà.”
Lam Hà đau đầu, thử gỡ hắn xuống: “Diệp Tổng vừa nhắn tin cho tui, nói chúc hai đứa mình ăn Tết ở nhà tui vui vẻ, ở lại lâu chút, năm nay để mình ẻm bồi ba mẹ đầu này cũng được.”
Nghĩ nghĩ còn tốt bụng bổ sung: “Còn dặn anh ăn mặc tử tế, thiếu tiền mua quà nhớ báo, đừng làm ẻm mất mặt”
Diệp-bị em trai bán-Tu tuyệt vọng, thử thương lượng: “Anh hôn cậu một cái, chúng ta không đi nữa?”
Lam Hà nhanh trí xáp lại gần, nhanh chóng hôn lên mặt Diệp Tu một cái: “Tui hôn anh một cái, bây giờ thì mọi thứ phải nghe tui.”
Diệp Tu cười cười, nhảy phóc xuống, hít sâu một hơi, dắt tay Lam Hà: “Ừ, nghe cậu, đi thôi.”
Đứa ngốc, gặp mặt ba mẹ vợ, chuyện quan trọng như vậy, cầu còn không được, anh sao có thể không muốn đi. Sợ thì sợ, nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Huống chi “cọp con” của anh còn là một con mèo khả ái khiến người luyến tiếc như vậy. Đã muốn rước đứa ngốc em về nhà lâu vậy rồi, cuối cùng cũng có cơ hội đường đường chính chính đạt thành tâm nguyện, sau này cậu cũng không phải ủy khuất giấu diếm lén lút ở bên anh nữa đâu.
25.
Diệp Tu bị bệnh, ngộ độc thức ăn mức độ nhẹ.
Sau khi đi bác sĩ, kê vài toa thuốc, ngược lại cũng không có gì đáng ngại.
Tất nhiên đó là trong mắt bác sĩ.
Lam Hà lo lắng nhìn Diệp Tu nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, ân cần hỏi:
“Có khó chịu chỗ nào không?”
Diệp Tu kỳ thực chỉ hơi buồn ngủ, do tối qua phải thức khuya đánh boss.
Đường đường là Đại thần, lại thức khuya giành boss, thức rồi sáng hôm sau lại ngả bệnh, quả thật mất mặt, nên Diệp Tu giấu tịt Lam Hà vụ đó.
Cái gì, bạn hỏi ổng cướp boss làm gì hả? Tất nhiên là vào túi Lam Khê Các rồi.
Diệp Tu bỗng nhiên muốn đòi chút phúc lợi.
Thế là Diệp vô sỉ bắt đầu giở trò vô sỉ:
“Chóng mặt. Muốn ngủ.”
“Được được vậy anh ngủ đi. Tui đi nấu chút cháo.”
Diệp Tu nhanh tay nhanh mắt như sói đói vồ mồi bắt lấy Lam Hà ném lên giường, lại nhanh chóng cuốn chặt lại như bạch tuộc, nào có chỗ giống người bệnh chứ?!
“Tiểu Lam, cậu nằm đây bồi anh ngủ một lát.”
Lam Hà thử nhúc nhích giãy ra, lại rước lấy mấy tiếng rên rỉ của Diệp Tu, lập tức nằm im lại, động cũng không dám động.
Lam Hà thử thăm dò:
“Đại thần, anh lấy tay ra được không? Thế này không ổn lắm...”
Thật ra đôi tay vàng ngọc của Diệp Đại thiếu chỉ đặt trên bụng Lam Hà thôi!
Mấy người nghĩ đi đâu vậy hả? Diệp Tu dù không phải người Trái Đất nhưng ít nhất hắn cũng đang bệnh đó, có cần khẩu vị nặng thế không?!
Diệp Tu nhếch khoé miệng, giọng điệu lưu manh:
“Cậu cho anh ôm chút đi, anh hứa sẽ không làm gì đâu.”
Lam Hà:”...” Vốn chúng ta cũng không định làm gì mà, cái giọng điệu mờ ám đó là gì.
Lam Hà định mở miệng phản bác, lại thấy quầng thâm dưới mặt hắn, cuối cùng vẫn là mềm lòng, ủ rũ nằm trong vòng tay của Diệp Tu tiêu phí ngày cuối tuần.
Đây thiệt sự là sa đoạ đối với thanh niên sinh hoạt lành mạnh tiểu đồng chí Hứa nha.
Cuối tuần đó, Diệp Tu được như ý nguyện mà ôm Lam Hà, sờ bụng nhỏ trắng mềm mà thoả mãn hít vào mùi hương của cậu, tủm tỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Sáng thứ hai đi làm, bọn Bút Ngôn Phi hỏi cuối tuần này Lam Hà cậu làm gì, nhận được câu trả lời kinh thiên động địa “Tui và Diệp Tu dành nguyên cuối tuần trên giường ngủ”, trực tiếp đóng băng tập thể.
Lam Hà thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kiểu, Lam Kiều tui không ngờ cậu là con người như vậy cuộc sống lành mạnh đâu sao lại có thú vui bất lương này chứ túng dục quá độ không tốt cho sức khoẻ bị choáng ngộp trong hương thơm mỹ nhân không cự tuyệt nỗi sao Diệp thần không hổ là Diệp thần trên phương diện nào đó cũng thần như vậy...abcxyz... đủ màu đủ kiểu.
Lam Hà cảm giác như có một đàn quạ đen bay qua đầy đầu, đang định giải thích thì thấy mọi người đều cố ý vô tình nhìn vào eo mình.
Thỏ con cũng có lúc cắn người, Lam Hà nổi bão:
“Đệt, mấy người cút hết ra cho tui!!!”
Mọi người đều thông cảm nhìn cậu, không sao tụi tui hiểu mà, dù sao ai mà dành cả cuối tuần để làm chuyện đó thân thể sẽ không thoải mái, Lam Kiều cậu vất vả rồi, hôm nay nhất định phải kêu Xuân Dịch Lão cho cậu nghỉ sớm.
Còn nữa lát nữa phải mặt dày qua Hưng Hân đòi phúc lợi mới được, dù sao Lam Kiều cậu cũng đã đi bán sắc như thế rồi, chúng ta phải được chút lợi ích chứ, nếu không chẳng phải phí công sao.
Lam Kiều không cần cảm ơn, tụi tui tự giác mà!
Ôi chao hôm qua Hưng Hân mới cống vài con boss cho Lam Khê Các, vì nghe đồn Diệp thần sợ Lam Kiều tăng ca vất vả không có thời gian nghỉ ngơi nên tự mình xuất trận.
Nay Lam Kiều “nghỉ ngơi” đầy đủ rồi chúng ta vẫn có boss về tay. Quả thực chính là ngồi mát ăn bát vàng.
Năm xưa Diệp Tu bắt Lam Khê Các chúng ta quay vòng vòng, cuối cùng bây giờ thời thế đảo điên, đến lượt Hưng Hân quỳ mọp dưới gấu quần của Lam Kiều đại đại ahahahahaha!
Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, con trai gả ra ngoài lại như núi vàng dâng tậng miệng nha.
26.
Lam Hà hào hứng xách bịch quà trong tay về tặng Diệp Tu:
“Nè của anh nè. Áo khoác mới đó. Cái kia của anh cũ rồi thay đi, không thôi đường đường là đại thần người ta còn tưởng anh nghèo rớt mồng tơi quanh năm không đổi được bộ đồ.”
Diệp Tu: “....” Giọng điệu ghét bỏ đó của cậu là gì vậy.
Diệp Tu: “Sao tự dưng tốt với anh thế? Cuối cùng cũng nhận ra anh là nhân tài quốc gia cần bảo vệ à” Sáng nay còn hung dữ mắng mình ngủ dậy không xếp chăn cơ mà...
Lam Hà sửng sốt: “Ngày mai là Giáng sinh đó.”
Diệp Tu bình tĩnh nói: “Anh biết mà. Ngày mai anh sẽ dẫn Hưng Hân tham gia hoạt động Giáng sinh.”
Nghĩ nghĩ một chút rồi bổ sung thêm:
“Sẽ chia cho Lam Khê Các một bát canh.”
Lam Hà trông có hơi thất vọng: “Anh... không có quà cho tui sao?”
Uổng công mình xếp hàng từ sáng sớm để canh mua áo quà cho hắn. Thật ra mình cũng không cần quà tặng quý giá gì, chỉ cần là quà của hắn tặng, thì mình đều sẽ quý trọng mà.
Diệp Tu chột dạ nhận áo bọc quà trong tay Lam Hà, mở giấy gói ra xem.
Là một chiếc áo khoác len màu vàng kem, trông rất mềm mại.
Diệp Tu mặc vào, xoay ra cho Lam Hà xem.
Lam Hà: “Rất đẹp, ấm không?”
Diệp Tu choàng người ôm chầm lấy Lam Hà từ phía sau, vùi đầu vào tóc Lam Hà, cất giọng trầm trầm:
“Ấm lắm, ấm tới tận đáy lòng luôn.”
“Tiểu Lam, xin lỗi, anh... quên mất.”
“Cậu tốt quá. Anh có được cậu đúng là dùng hết may mắn cả đời rồi.”
“Cậu đừng chê anh, anh trước giờ một thân một mình quen rồi, không nghĩ tới việc phải tặng quà Giáng sinh cho ai.”
“Ngày mai anh không tham gia hoạt động nữa, cậu muốn làm gì anh đều bồi cậu làm. Cậu muốn giúp Lam Khê Các, anh cũng giúp cậu.”
Lam Hà sắp cảm động tới hôn hắn rồi, Diệp Tu lại vô sỉ bồi thêm một câu:
“Cậu xem màu chiếc áo này cứ như màu giấy gói quà vậy. Anh đây là gói bản thân lại tặng cậu đó. Con người anh giá trị thị trường rất cao nha, cao hơn Hoàng Thiếu Thiên nhiều đó.”
Lam Hà nghiến răng:
“Màu-giấy-gói-quà!!! Diệp Tu anh muốn chết sao, tui đứng cả buổi mới chọn được cái này cho anh đó!Nói thêm một câu về Hoàng thiếu nữa lần sau anh trực tiếp mặc áo hồng phấn quần xanh nõn chuối ra đường!!!” Tiểu Lam đồng chí rất có nguyên tắc bảo vệ thần tượng yêu dấu của mình.
Diệp Tu lập tức ăn giấm, nheo mày nói:
“Tiểu Lam à, cậu có nghe qua một câu nói, khi một người đàn ông tặng quần áo cho người yêu, chính là muốn tự tay cởi nó ra không?”
Vừa nói tay vừa cởi quần áo của Lam Hà.
Tiểu thanh niên Lam Hà cảm thấy mình bị thế giới lừa gạt:
“Tui tặng là áo khoác đó??? Cởi áo khoác thì có gì đâu chứ?!! Còn nữa, có cởi cũng phải là tui cởi của anh, anh động tay động chân làm gì hả a a a a a???”
Diệp Tu dụ dỗ: “Tiểu Lam tặng ca quà tặng, ca lại không có gì để trả, vậy đành lấy thân báo đáp thôi.”
Lam Hà kiên trì đấu tranh: “Tối nay tui có hẹn với bọn Xuân Dịch Lão cướp boss rồi.”
“Cậu ở đây bồi anh, bảo đảm Lam Khê Các còn thu được nhiều boss hơn”
Tui cũng đâu phải là bán sắc chứ, tui chính là muốn tự tay lao động nha, “Nhưng...”
Sau đó,...
Không có sau đó.
Vì tiểu cừu non Lam Hà đã rơi vào miệng đại sói xám Diệp Tu mất rồi.
27.
Lam Hà bị cảm.
Trời lạnh, quên đóng cửa sổ, ngủ loã thể.
Cái gì, sao lại có hai vế sau á?
Chính là lão già mất nết nào đó tối qua quá đói khát mà nhào tới tha ngay Lam Hà lên giường, không chờ nổi cho cậu đứng dậy đóng cửa sổ đàng hoàng.
Tối đó Diệp Tu cứ như ăn phải nhầm thuốc nổ mà cực kỳ hăng hái, chủ động dụ dỗ cướng bức cậu hết lần này đến lần khác, cuối cùng Lam Hà sức cùng lực kiệt ngủ mất.
Sau khi xong việc thì Diệp Tu bình thường sẽ là người tự giác chủ động thu dọn hiện trường tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, mà tối đó chính Diệp Tu cũng mệt mỏi ôm cậu ngủ mất.
Hôm sau, hậu quả của việc túng dục vô độ vô cùng thê thảm: ngã bệnh.
Thật ra Lam Hà cảm thấy không tệ lắm, đầu óc tỉnh táo, sốt cũng không cao, chỉ là cả người vô lực, ngồi thì eo đau, giọng cũng khàn.
Lam Hà lết thân tàn sang máy tính chỉ huy Lam Khê Các đánh phó bản.
Diệp Tu đi mua thuốc từ ngoài về thấy cảnh tượng này, không chút chần chờ giật tai nghe ra khỏi đầu cậu, con chuột cũng bị cướp mất.
Lam Hà kiên quyết.
Diệp Tu càng kiên quyết hơn, một bước cũng không nhường. Hừ, bình thường anh cưng chiều cậu quen rồi đúng không, đến cả lời anh cũng không muốn nghe nữa.
Hai người trừng nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lam Hà thở dài thoả hiệp, gõ hai chữ “Đợi chút” trong nhóm rồi đứng lên nấu nước uống thuốc.
Diệp Tu cau mày nhìn máy tính.
Diệp Tu ngồi vào máy tính.
Diệp Tu gõ hai chữ “Bắt đầu” vào khung đối thoại.
Đợi Lam Hà quay trở lại, boss cũng vừa ngã xuống, thông báo hệ thống kỷ lục đã bị phá cũng hiện ra.
Lam Hà há hốc mồm, đoàn này của cậu vốn chỉ chú trọng nguyên liệu không chú trọng hiệu suất tốc độ như các đoàn tinh anh, sao rơi vào tay Diệp Tu cũng tuỳ tuỳ tiện tiện phá kỷ lục được vậy.
Diệp Tu nhanh chóng tháo tai nghe đứng lên tha cậu về phòng:
“Xong việc rồi, mau về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay đừng ngồi nhiều, nhìn cậu ngồi đến chân mày cũng nhăn tít lại mà anh đau lòng.”
Lam Hà nhìn lướt qua màn hình “Hồi giờ tui không biết tốc độ tay của Lam đoàn trưởng cao vậy, vừa đánh vừa chỉ huy cũng không vấn đề” “Lam đoàn trưởng anh chuyển qua tank khi nào vậy sao không nghe nói gì hết?” “Nào chỉ tank, Lam đoàn trưởng hôm nay anh cứ như Chu Trạch Khải vậy ngoài thêm máu không gì không thể nha!” “Chiến thuật, chiến thuật, là chiến thuật đó tụi bây hiểu không???? Dụ đội tự hào về anh!” “Lật đổ Xuân Dịch Lão! Lật đổ Xuân Dịch Lão! Để Lam đoàn trưởng làm hội trưởng!”...
Lam Hà còn chưa nhìn rõ thêm thì người đã bị mang đi phòng ngủ nhét vào giường nghỉ ngơi mất rồi.
28.
Lam Hà có thói quen khi gấp quần áo sẽ gấp các cạnh thành hình vuông hoàn chỉnh.
Bỗng dưng có một ngày cậu phát hiện ra, hình như trong chồng quần áo vuông vức hoàn hảo của mình có vài bộ không-được-hoàn-hảo-lắm, ừm... có hơi méo thì phải.
Lam Hà lôi hết bọn chúng ra ngồi gấp lại.
Diệp Tu bưng ly nước đi ngang qua, khi nhìn đến mấy bộ quần áo trên tay cậu thì rõ ràng khựng lại một chút. Lại nhìn đến vẻ mặt ghét bỏ của Lam Hà, Diệp Tu lập tức xoay người bình tĩnh nói:
“Anh chợt nhớ ra, anh để quên áo khoác ở phòng huấn luyện rồi. Anh ra ngoài một lát rồi về.”
Bĩnh tĩnh, đẹp trai, xoay người, chạy trối chết.
Lam Hà gọi với phía sau:
“Bên ngoài lạnh, nhớ mang áo khoác theo, tui mới giặt treo trên giá ấy.”
Tiếng Diệp Tu từ xa vọng lại: “Ừ anh lấy rồi.”
Không gian sột soạt một chút.
Tiếng đóng cửa cái ầm.
Lam Hà bật cười, đồ ngốc, anh tưởng mình có bao nhiêu cái áo khoác chứ, chạy đi đâu lấy mà gấp vậy.
Đại thần không hổ là Đại thần, lúc ngại ngùng cũng gấp mấy lần người thường.
Thiệt khiến người ta yêu thương mà.
29.
Mấy ngày nay công hội hơi bận, Lam Hà đi sớm về khuya. Về rồi thì vệ sinh ăn uống qua loa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay tức khắc. Đến Diệp Tu ngồi xổm một bên vẫy đuôi cầu yêu thương cũng không để ý, huống chi là nấu ăn làm việc nhà!
Diệp Tu tự lực cánh sinh được vài ngày, một bên vừa cặm cụi dọn nhà ăn cơm hộp một bên vừa đếm cừu, tự kiềm chế bản thân bình tĩnh không dẫn người sang đập bảng hiệu Lam Khê Các.
Một con cừu, thật nhớ Tiểu Lam, hai con cừu, Tiểu Lam thật ra cũng rất mềm, ba con cừu, rất trắng nữa, bốn con cừu, cũng rất ngoan nữa... một ngàn bốn trăm mười một con cừu, tiêu rồi, một ngàn bốn trăm mười hai con cừu, không thể nhịn được nữa!!!
Diệp thần ném chổi đập bàn, nam tử hán đại trượng phu, có những việc không thể không làm, thù này không thể không báo!
Diệp Tu trưa đó đang giờ làm, sấm rung chớp giật lao vào trụ sở Lam Hà làm việc, bất chấp kháng nghị của Lam Hà mà cứng rắn xin nghỉ cho cậu, vác người đem về, rất có phong thái “cậu không nghe anh anh lập tức trùm bao bố cậu đánh ngất dắt mang về”.
Hả, cái gì, các bạn hỏi sếp Lam Hà đâu, Diệp Tu sao mà xin nghỉ được hay vậy. Chính là lão sếp cũng đã bị Diệp Tu doạ sợ rồi, nhìn vào ánh mắt âm trầm của hắn mà run run ký giấy cho Lam Hà nghỉ.
Đợi người đi được một lúc lâu vị sếp đáng thương này mới hồi thần, ôm trái tim nhỏ bé mà nghĩ, không phải Diệp thần trong lời đồn đều là dáng vẻ lười biếng tỉnh ruội phởn đời sao, báo chí quả nhiên không đáng tin mà TT
À các bạn hỏi tiếp đồng nghiệp của Lam Hà sao không cản lại à? Tất nhiên là đều bị hiện thực “Diệp thần không nói không rằng xông vào ngầu lòi cướp vợ” doạ há hốc mồm rồi, ai nấy nhao nhao biểu thị chính mình một chút cũng không hâm mộ gia đình kiểu mẫu hạnh phúc này đâu, đồng thời bày tỏ thương cảm với eo của tiểu đồng chí Lam Hà.
30.
Diệp Tu thoả mãn buông đũa xuống, tự giác đem chén bát xuống rửa, thuận miệng hỏi tối nay có muốn đi ra ngoài dạo ở đâu không.
Lam Hà buồn cười nhìn hắn, phải biết là để ông tướng này mở miệng chủ động muốn ra khỏi nhà còn hiếm hơn cơ hội Hoàng Thiếu Thiên nói một câu dưới 20 từ đó nha:
“Ăn một bữa cơm thôi mà cũng vui như vậy?”
Tiếng Diệp oán phụ vọng ra từ bếp:
“Tiểu Lam cậu còn không có lương tâm nói câu đó, là ai bỏ nhà đi liền mấy ngày hả để anh đây ăn cơm đầu đường xó chợ đến ngán tận cổ rồi?”
“Cũng có thể qua bên mấy người Hưng Hân ăn ké mà.”
Diệp Tu ra chiều lơ đãng nói:
“Vậy không được, nếu cậu bất ngờ về nhà không có anh lại lo lắng thì làm sao”
“.....“
Nghĩ nghĩ còn bổ sung thêm: “Ca đã là nhân sĩ có gia đình, không thể hở chút là chạy loạn ra ngoài được. Phải ở lại trông coi nhà cửa, mới có trách nhiệm với gia đình nhỏ của chúng ta.”
“.....”
Lam Hà bị giọng điệu gương mẫu của hắn đả kích, cảm giác tội lỗi mãnh liệt trào dâng, oanh oanh liệt liệt bị lừa vào tròng:
“....Mai... anh thích ăn gì, tui làm cho.” Tiểu thiên sứ Lam Hà lúc này đang chui vào góc tường tự kiểm điểm, đến đôi cánh nhỏ cũng ỉu xìu rũ xuống.
“Gì cũng được. Miễn là cậu nấu thì cháo trắng anh cũng ăn được.”
Thật ra hắn muốn nói là ăn cơm nát*, nhưng nói thế thì hiệu quả không tốt bằng.
*ăn cơm nhà vợ, ở rễ, để nhà vợ nuôi
Sự thật chứng minh không ai hiểu Lam Hà hơn Diệp Tu, Lam Hà nghe hắn đáng thương trả lời mà đau lòng hắn hết sức, lại sau lưng ôm hắn một cái, dụi dụi, giả vờ than thở:
“Sao lại dễ nuôi như vậy...”
Diệp Tu nhân cơ hội quay đầu hôn trộm một cái, được nước mặt dày lấn tới: “Ừ, nếu vậy cậu nuôi anh cả đời đi”
Lam Hà bật cười:
“Được, tui nuôi anh cả đời.”
Diệp Tu thoả mãn tiếp tục rửa chén. Thật ra Diệp Tu nghi ngờ có khi nào mấy ngày nay hắn ăn cơm hộp đến ngu người rồi không. Trăm phương ngàn kế lừa được một câu hứa hẹn cả đời của đối phương, nhận được rồi chẳng phải vẫn là hắn ngoan ngoãn rửa chén sao, cũng không được ngồi hưởng thụ cảm giác “được nuôi” gì hết.
Lại cảm giác như chính mình mới là người vừa hạ xuống lời hứa đó vậy. Sẽ nuôi cậu ấy cả đời.
Bảo vệ cậu, quyến luyến cậu, chăm sóc cậu, bầu bạn với cậu, chọc cậu cười, nhớ nhung cậu, yêu thương cậu, mấy thứ này, chẳng phải hắn đã sớm tập thành quen rồi sao?
Tiểu Lam, chén anh rửa, cơm cậu nấu, nhớ đó, chúng ta cứ như vậy cả đời, cậu đã hứa rồi đó, ca đọc ít sách cậu đừng có mà tiện cơ hội lừa ca.
31.
Diệp Tu cảm thấy tình yêu của mình dành cho Lam Hà rất lớn.
Diệp Tu cảm thấy trái tim của Lam Hà còn lớn hơn.
Nếu không đã nhận tình yêu rất lớn của anh rồi, sao tim còn có chỗ để chứa Hoàng Thiếu Thiên Lam Vũ Lam Khê Các chứ?
32.
Đôi giày Lam Hà mua cho hắn mang rất khó chịu.
Cơ mà nhìn người vui vui vẻ vẻ xoay tới xoay lui hai ba vòng quanh mình, Diệp Tu liền nhận mệnh mang ra đường, rên cũng không dám rên một tiếng, điềm tĩnh giẫm mạnh xuống ba tầng cầu thang trong ánh mắt tiễn đưa của Lam Hà.
Hậu quả là mấy ngày sau Diệp Tu phải nhận lấy sự trêu chọc không ngừng từ đám Nguỵ Sâm Phương Duệ về cái tướng đi cà thọt của hắn.
Bỗng dưng hắn có thôi thúc muốn cầm giày chọi vào mặt bọn hắn, ừm, vừa lúc có lý do bảo Tiểu Lam đi mua giày mới, vì giày cũ đã “anh dũng hy sinh trong sự nghiệp vĩ đại xây dựng một Hưng Hân tốt đẹp hơn” rồi.
33.
“Diệp Tu, anh nhìn tui cười tởm lợm vậy có ý gì?”
“Vợ anh vừa đẹp vừa tốt vừa yêu anh, anh sẽ hạnh phúc chết mất.” Diệp Tu tủm tỉm, vờ vịt đưa hai tay ôm ngực.
“Cút cút, vừa hết anh là cái quỷ gì vậy?! Anh lại chạy đi xem mấy cái phim truyền hình tám giờ à???” Cười nhạo cực kỳ không nể mặt Đại thần nhà mình.
“….”
“Tiểu Lam, hình như anh có hơi chóng mặt, cậu coi thử anh có phải bệnh rồi không?”
Lam Hà lập tức xáp lại gần kề mặt mình lại: “Đâu để tui coi, có phải sốt rồi không, đã bảo không cho thức khuya rồi mà.”
Diệp Tu cười gục đầu xuống vai Lam Hà: “Ừ, vậy giờ chúng ta đi ngủ thôi. Hồi sức, trị bách bệnh.”
Đã bảo là vừa tốt vừa yêu anh mà, vật nhỏ khẩu thị tâm phi! Mà chết tiệt, sao anh lại yêu cậu thế này! Yêu đến vô pháp vô thiên, một chút phu cương uy quyền gì cũng không có, đúng là tự tay đặt cậu ngồi lên đầu mình mà, còn lo cậu ngồi không vững sẽ té nữa!
Diệp thần nằm trên giường suy nghĩ nhân sinh, thở dài nhắm mắt lại, trước mắt một màu đen. Đen như tương lai của mình vậy. Nghĩ đến sau này ngày ngày đều phải giả bộ đáng thương qua ngày, thật sự là nhân sinh một mảnh đen thùi a!
34.
Dạ Vũ Thanh Phiền: “Diệp Bất Tu anh chạy trời không khỏi nắng đâu anh bắt Lam Kiều đi đâu rồi hả hả hả???? Bên tổ đội Lam Khê Các mất đoàn trưởng rồi anh bảo coi tụi tui đánh thì đánh thế quái nào đây anh cố tình đúng không khẳng định chắc là cố tình luôn anh khỏi cãi chày cãi chối nữa. Đệt Hưng Hân mấy người ai ai cũng gian xảo nham hiểm hết đặc biệt là đội trưởng cáo già của mấy người có phải muốn rút củi đáy nồi bên tui đúng không. Nè nè nè tui nói nè Diệp Tu rốt cuộc anh bắt người của Lam Khê Các đi đâu rồi hả giấu người ở đâu mau mau giao ra lão già kia kia kia đừng trốn mau giao người mau giao người!!!”
Vương Bất Lưu Hành: “Ha ha, Lam Vũ loại sớm nha. Hưng Hân hảo thủ đoạn.”
Thạch Bất Chuyển: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +1”
Vô Lãng: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +2”
Phong Thành Yên Vũ: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +3”
Đường Tam Đả: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +4”
Diệt Sinh Linh “Hưng Hân hảo thủ đoạn +5”
Sách Khắc Tát Nhĩ: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +3”
Đường Tam Đả: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +6. Dụ đội một ngọn nến.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +7. Dụ đội một ngọn nến +2”
Độc Hoạt: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +8. Dụ đội một ngọn nến +3”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Nến +4”
Mọi người: “…”
Hải Vô Lượng: “Đệt Lam Vũ mấy người đừng có vừa ăn cướp vừa la làng. Hoàng Thiếu Thiên cậu ngậm máu phun người vừa phải thôi, rõ ràng Lam Vũ mới trộm đội trưởng của tụi tui đi rồi!!! Nãy giờ mấy lượt tranh boss rồi còn chưa thấy mặt ổng trò ra!”
Bánh Bao Xâm Lấn: “Ngậm máu phun người +1”
Nghênh Phong Bố Trận: “Ngậm máu phun người +2”
Tay Nhỏ Lạnh Giá: “Ngậm máu phun người +3”
Muội Quang: “Ngậm máu phun người +4”
Dạ Vũ Thanh Phiền: “Đệt đệt đệt bên tui sáng giờ cũng có thấy ổng đâu??? Hưng Hân mấy người đòi cái gì mà đòi vốn là bên tui tụi đòi người mới đúng chứ mặt ổng sáng giờ có gặp đâu mà đòi nếu gặp tui đã trực tiếp đòi ổng rồi cần gì chạy lên đây chi cho mệt hả hả hả!!”
Đại Mạc Cô Yên: “Sáng giờ không thấy Diệp Tu đâu.”
Sách Khắc Tát Nhĩ: “Có trá.”
Bách Hoa Liễu Loạn: “Chết tiệt, không lẽ lão già này căn bản không cướp boss.”
Vương Bất Lưu Hành: “Ổng và vị đoàn trưởng kia của Lam Khê Các cùng biến mất...”
Nhất Thương Xuyên Vân: “Hú hí.”
Vô Lãng: “<icon đổ mồ hôi> Ý của đội trưởng nhà tui là Diệp tiền bối hẳn là đi riêng rồi.”
Dạ Vũ Thanh Phiền: “Đệt đệt đệt, sao tui lại không nghĩ ra vậy chứ cơ mà cũng đúng ai ngờ lão này vô sỉ tới mức vậy chứ ổng có còn nhớ hôm nay cướp boss không vậy trời làm đội trưởng kiểu gì vậy??? Diệp Tu anh đem người của Lam Khê Các đi đâu rồi hả hả hả, mau trả người mau trả người mau trả người cho tui nhanh lên!!!”
Ở một góc nào đó trong phó bản hai người, Quân Mạc Tiếu:
“Tiểu Lam cậu nói coi, tụi mình thế này có phải rất lãng mạn không hử? Cậu mau mau trốn ra sau lưng anh, chim nhỏ nép người đi nào.”
Lam Hà đen mặt tiện tay chém chết một con quái: “Nép người cái đầu anh ấy! Mà tui nói nè, chúng ta đi thế này có ổn không? Hôm nay không phải có sự kiện giành boss sao?”
Quân Mạc Tiểu không vui te te chạy lại kéo Lam Kiều Xuân Tuyết ra sau lưng mình: “Tiểu Lam, cậu đừng suốt ngày nói chuyện người khác nữa, nói chuyện chúng ta nè!”
Lam Hà run rẩy: “Nói chuyện chúng ta... gì?”
Diệp Tu cười dài: “Nói chuyện yêu đương a.”
Trong game, Lam Kiều Xuân Tuyết run tay chém trật, bị quái cào mất một đường máu dài.
Diệp Tu tặc lưỡi: “Chậc, đã bảo cậu chim nhỏ nép người sau lưng anh đi mà không nghe.”
Lam Hà dứt khoát quay người, chém một kiếm chuẩn xác vào người Quân Mạc Tiếu.
“A a a, Tiểu Lam cậu, đây là mưu sát chồng á!”
“Diệp Tu! Anh có phải lừa tui chuyện giành boss hôm nay không?! Có giỏi thì anh đứng lại chúng ta nói chuyện. Tui bảo đảm không đánh chết anh!!!”
35.
Lam Hà là bị lạnh tỉnh.
Cậu cất giọng khàn khàn: “Tiếu Tiếu.”
Một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, cậu chống người dậy thử gọi thêm lần nữa: “Tiếu Tiếu.”
Tiếu Tiếu đứng bất động ở chân giường nãy giờ cuối cùng cũng gom đủ can đảm chống lại ánh lườm sắc lẹm của mỗ họ Diệp nào đó, bất chấp dâm uy mà nhào vào trong lòng Lam Hà.
Lam Hà thoả mãn ôm cục bông ấm áp mềm mại “Ừm~” một tiếng hài lòng cuộn người.
Diệp Tu ghen tỵ từ sau lưng ôm choàng lấy Lam Hà dúi vào lồng ngực mình, đắp lại chăn cho cả hai.
“Tiểu Lam, lạnh sao không ôm anh? Lại đi ôm mèo làm gì?”
Lam Hà vừa nhắm mắt cục cựa tìm chỗ thoải mái nhất vừa mơ mơ hồ hồ cười: “Ôm anh thì chỉ ấm một bên thôi. Ôm Tiếu Tiếu rồi thì cả hai bên người đều ấm.” Đồng chí Tiểu Lam nào đó rất không có tiền đồ mà vui vẻ cam nguyện làm bánh kẹp thịt ấm áp.
Diệp Tu sửng sốt, cười bất đắc dĩ ôm người vào lòng chặt hơn, chèn góc chăn lại cho cậu.
Nhóc con, hiểu anh quá nhỉ. Ừ, quả thật đằng nào trước sau gì anh cũng sẽ ôm cậu thôi.
Toàn văn hoàn.
~~~
Tâm sự nhỏ của tác giả: Một ngày đẹp trời nào đó (khụ, cụ thể là ngày hôm nay) tui bỗng nhiên nhớ ra trong lap mình còn một đứa con Vương Nhị Cẩu của tui bên hồ Đại Minh năm xưa đã phủi bụi một lớp dày~ Thế là mới lạch bạch chạy đi đăng nốt cho xong. Sẵn tiện chào đón bạn beta cho chủ nhà, cũng chính là ông nội tui~ Không có ông thì cháu cũng quá lười để lục lại cái này, nên ghi công đầu cho ông nội a~ Chúc ông nội nhân sinh thuận lợi, mất ngủ liền đi beta fic với cháu, buồn bã đi đọc fic, vui vẻ càng phải đi đọc fic, miễn sao đừng lôi cháu đi edit fic là được.