- Bình luận
- 1
- Số lượt thích
- 15
Núi xanh một đường
Tác giả: 谦和
Thể loại: Oneshot
Editor: Một Ly Sữa Ấm
Beta: Lá Mùa Thu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mừng sinh nhật Song Diệp!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giống như nhiều bậc phụ huynh, ba Diệp lúc dạy dỗ anh em họ Diệp có câu cửa miệng: “Người ưu tú hơn ngươi đều đang cố gắng, ngươi lại dám lười biếng?”
Vào một bữa ăn nọ, vị thanh thiếu niên đang thấy phiền phức Diệp Tu không nhịn được phản bác: “Người ưu tú hơn con đều đang cố gắng, con cố gắng có ích gì?”
Ba Diệp tức giận, đứng dậy muốn đánh anh.
Diệp Tu liền xua tay: “Ý của con là sao lại phải cạnh tranh với người khác mà không lấy lĩnh vực mình am hiểu nghiền nát họ?”
Ba Diệp hừ một tiếng: “Vậy sau này ngươi muốn làm gì?”
Diệp Tu liền nói: “Chơi game.”
…
Sau cùng Diệp Tu bị đánh thảm, nằm thở dài trong phòng ngủ. Diệp Thu với ánh mắt hận sắt không rèn thành thép nhìn anh: “Anh như này là sao?”
Diệp Tu lắc đầu, ngồi trên giường cọ tới cọ lui: “Em còn nhỏ, không hiểu được đâu.”
“Cái gì cơ?” Diệp Thu không phục : “Tụi mình là song sinh.”
“Được rồi, được rồi.” Diệp Tu ngáp một cái: “Người với người không giống nhau, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình. Ví dụ như, biết phân hóa tế bào chứ? Hai đứa mình như hai tế bào phân biệt vậy, tuy là anh em, nhưng anh là tế bào thần kinh, còn em là tế bào cơ bắp.”
“Anh mới là tế bào cơ bắp.” Diệp Thu chớp mắt.
“Được được, em nói như nào là như thế đó.” Diệp tu nói “Vậy lén lấy gì từ phòng ăn cho anh được không? Cơm chưa ăn được bao nhiêu thì bị ba đánh, đói chết rồi.”
Diệp Thu nghiêng đầu ra vẻ không thèm để ý tới anh, đẩy cửa đi về phòng. Diệp Tu đành thở dài chui vào trong chăn, nghe tiếng rột rột trong bụng mà ngủ. Nhưng đến nữa đêm lại tỉnh vì đói, liền phát hiện đầu giường có hai cái bánh bao.
“Thằng nhóc Diệp Thu này cố tình.” Gặm cái bánh bao lạnh ngắt, Diệp Tu nghĩ: “Biết rõ mình ghét nhất nhân cà rốt.”
Diệp Tu miệng ngậm thuốc lá tay mang theo một túi bánh bao đi vào tiệm net, đây là bữa tối của Hưng Hân - lúc định ra ngoài mua thuốc lá bị Trần Quả nhìn thấy, nên bị ép đi làm cu li. Trong phòng tối đen như mực, nhưng đã sớm quen đường Diệp Tu vòng qua quầy hàng đi lên lầu, đi được được nữa đường thì có tiếng dưới lầu vọng lên.
“Anh về rồi, đi lâu thế em còn đang định đi tìm anh.” Tô Mộc Tranh chớp mắt, quay người chạy lên lầu.
“Oh, lúc mua bánh bao phải đứng chờ một lúc.”
Tô Mộc Tranh chạy nửa đường dừng lại chờ Diệp Tu, anh vẫn uể oải, chậm rãi đi từng bước, tàn thuốc ánh lên nhấp nhấy.
Cảnh tưởng này giống như đã gặp qua. Tô Mộc Tranh nghĩ nghĩ, chỉ là cầu thang ở tòa nhà đối diện, rộng hơn, sáng hơn, mình chạy trước sau đó không khỏi dừng lại.
Lúc đó tâm trạng Tô Mộc Tranh rất kém, cô biết Diệp Tu cũng không khá hơn, hẳn còn tệ hơn. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi : “Tại sao lại như vậy?”
Diệp Tu im lặng một lúc, nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Đôi khi một người muốn làm chuyện mình thích, họ phải làm chút chuyện mình không thích.”
Tô Mộc Tranh dùng sức lau nước mắt: “Thật sự không có cách nào sao?”
Diệp Tu ngẩng đầu cười một tiếng: “Không có. Nhưng sau này rồi sẽ có cách.”
Tô Mộc Tranh liếm môi đứng đó nhìn Diệp Tu từng bậc từng bậc đi lên. Anh giống như một lữ khách không biết mệt mỏi, bất chấp mưa gió bão bùn, mang trong mình một quyết tâm và nhiệt huyết không thể tưởng tượng được, leo lên một ngọn núi.
“Lát nữa có trận đấu của Bá Đồ với Lam Vũ.”
Mọi người vây quanh cùng ăn bánh bao, Bánh Bao cũng ăn bánh bao. Trời dần dần tối.
“Nói tới Bá Đồ, tôi nói với mọi người cỡ giày của lão Hàn chưa nhỉ?” Diệp Tu dựa vào cửa sổ sấy tóc, tay áo rộng khiến cánh tay lúc ẩn lúc hiện, “Thật sự rất lớn, lớn như một cái thuyền vậy.”
Phương Duệ đang ăn bánh bao nói: “Mặt không thèm nhìn, lại đi nghiên cứu giày.”
“Thật ra cũng không tới nỗi.” Diệp Tu sờ cằm “Ổng mà không mắng người ta tức là đang khen người ta đó.”
…
Ngụy Sâm đột nhiên đập bàn một cái: “Tao nghĩ ra khẩu hiệu tuyên truyền cho công hội mình rồi!”
Diệp Tu nhếch môi: “Với trình độ văn hóa của ông à? Chớ dại dột!”
Phương Duệ gật đầu: “Kém lắm, đừng nói thì hơn.”
Diệp Tu phụ họa: “Alzheimer.” (Alzheimer: một chứng mất trí nhớ phổ biến thường gặp ở người lớn tuổi.)
Phương Duệ tiếp tục: “Không bằng về nhà ăn kít.”
Ngụy Sâm: “Tụi bây…”
Nhìn thấy tay của Ngụy Sâm, Diệp Tu vội nhét cho ổng một gói dưa muối: “Được được được ông nói coi.”
Ngụy Sâm dài giọng một tiếng, từ từ nói: “Luân Hồi cạp đất, Vi Thảo đem vất. Đánh bại Lam Vũ, sấp mặt Bá Đồ. Chỉ Hưng Hân ta, nhất thống giang hồ.”
Phương Duệ: “…Ông thật có ác ý với Lam Vũ ha.”
Ngụy Sâm nhếch mép: “Đều như nhau, đều như nhau.”
“Em cảm thấy của em là hay nhất!” Bánh Bao đứng lên “Hưng Hân mạnh nhất! Trừ bạo an dân! Thuận ta thì sống! Nghịch ta thì chết!”
Trần Quả: “Này, mấy người có thể đáng tin một chút không…”
Diệp Tu vỗ tay: “Đều hay,giữ lại từ từ dùng.”
Bánh Bao hoan hô: “Lão đại anh minh!”
Trần Quả: “…”
Trần Quả còn đang tức muốn chết nhưng truyền hình trực tiếp trận đấu đã bắt đầu rồi. Màn hình hiện ra trận đầu tiên của đấu đơn, phía Bá Đồ là Trương Giai Lạc ra trận.
Vào mùa giải thứ tư, sau một trận đấu nào đó, Diệp Tu đang đi trong đường hầm riêng của tuyển thủ thì chạm mặt Trương Giai Lạc, thuận tiện hỏi mượn tiền.
“Nãy đi vội, quên mang cái bật lửa.” Diệp Tu giải thích.
Trương Giai Lạc từ trong túi lấy ra ít tiền lẻ đưa cho anh: “Nhớ trả nha.”
Diệp Tu thuận thế nhét tiền vào trong túi, sau đó mặt mờ mịt nói: “Trả cái gì?”
Trương Giai Lạc bị sốc: “Lần đầu mới gặp thể loại này…”
Diệp Tu nhún vai: “Ca nghèo a, mỗi lần dùng tiền lòng đau như cắt.”
Trương Giai Lạc nhìn anh từ trên xuống rồi hỏi: “Vậy sao ông vẫn mập mạp như thế này?”
Sắc mặt Diệp Tu cứng đờ, vô thức sờ bụng mình.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Tu xoa xoa hai mắt, chớp vài cái phát hiện mắt vẫn có chút mờ, vì thế lại xoa xoa. Xoa xoa một lúc thì nhớ lại lúc mùa giải thứ năm kết thúc, Trương Giai Lạc kéo mình vào góc gào khóc thảm thiết: “Ai nói khi một người toàn toàn ý muốn làm gì thì cả thế giới sẽ cùng giúp đỡ, làm gì có.”
Diệp Tu nhìn cậu: “Liên quan gì đến cả thế giới?”
Trương Giai Lạc chớp mắt: “Hả?”
“Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi.” Diệp Tu nói “Quản toàn bộ thế giới làm gì.”
“Nói đúng lắm.” Trương Giai Lạc cúi đầu buồn bã, lặng lẽ siết nắm đấm, “Cả thế giới tính chả là gì, mình tiểu gia đây là đủ.”
Diệp Tu gật gù, một lúc sau mở miệng: “Đúng đó, cơ mà nếu cậu đã nói đến quán quân thì cho anh đây xin lỗi, anh đây thầu hết rồi. Chờ anh đây giải nghệ đi.”
Trương Giai Lạc khinh bỉ: “Ông trừ nói khoác ra còn làm được gì không?”
Diệp Tu chậm rãi đút tay vào túi quần: “Còn đoạt ba cái quán quân rồi. Cái thứ tư sẽ có trong tương lai thôi.”
Phòng huấn luyện Hưng Hân lại yên tĩnh. Rèm cửa sổ kéo kín mít, hình ảnh trên màn chiếu chớp nháy, xán lạn chói mắt, ánh mắt của mỗi người đều sáng lên. Niềm hi vọng đã từ game đi ra đời thực thế đấy.
Bóng tối bao trùm lên xung quanh, nhưng may thay Diệp Tu cùng các đồng đội đều ở đây.
Mà Vinh Quang luôn luôn ở bên cạnh họ.
[Hết]
Tác giả: 谦和
Thể loại: Oneshot
Editor: Một Ly Sữa Ấm
Beta: Lá Mùa Thu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mừng sinh nhật Song Diệp!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Giống như nhiều bậc phụ huynh, ba Diệp lúc dạy dỗ anh em họ Diệp có câu cửa miệng: “Người ưu tú hơn ngươi đều đang cố gắng, ngươi lại dám lười biếng?”
Vào một bữa ăn nọ, vị thanh thiếu niên đang thấy phiền phức Diệp Tu không nhịn được phản bác: “Người ưu tú hơn con đều đang cố gắng, con cố gắng có ích gì?”
Ba Diệp tức giận, đứng dậy muốn đánh anh.
Diệp Tu liền xua tay: “Ý của con là sao lại phải cạnh tranh với người khác mà không lấy lĩnh vực mình am hiểu nghiền nát họ?”
Ba Diệp hừ một tiếng: “Vậy sau này ngươi muốn làm gì?”
Diệp Tu liền nói: “Chơi game.”
…
Sau cùng Diệp Tu bị đánh thảm, nằm thở dài trong phòng ngủ. Diệp Thu với ánh mắt hận sắt không rèn thành thép nhìn anh: “Anh như này là sao?”
Diệp Tu lắc đầu, ngồi trên giường cọ tới cọ lui: “Em còn nhỏ, không hiểu được đâu.”
“Cái gì cơ?” Diệp Thu không phục : “Tụi mình là song sinh.”
“Được rồi, được rồi.” Diệp Tu ngáp một cái: “Người với người không giống nhau, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình. Ví dụ như, biết phân hóa tế bào chứ? Hai đứa mình như hai tế bào phân biệt vậy, tuy là anh em, nhưng anh là tế bào thần kinh, còn em là tế bào cơ bắp.”
“Anh mới là tế bào cơ bắp.” Diệp Thu chớp mắt.
“Được được, em nói như nào là như thế đó.” Diệp tu nói “Vậy lén lấy gì từ phòng ăn cho anh được không? Cơm chưa ăn được bao nhiêu thì bị ba đánh, đói chết rồi.”
Diệp Thu nghiêng đầu ra vẻ không thèm để ý tới anh, đẩy cửa đi về phòng. Diệp Tu đành thở dài chui vào trong chăn, nghe tiếng rột rột trong bụng mà ngủ. Nhưng đến nữa đêm lại tỉnh vì đói, liền phát hiện đầu giường có hai cái bánh bao.
“Thằng nhóc Diệp Thu này cố tình.” Gặm cái bánh bao lạnh ngắt, Diệp Tu nghĩ: “Biết rõ mình ghét nhất nhân cà rốt.”
Diệp Tu miệng ngậm thuốc lá tay mang theo một túi bánh bao đi vào tiệm net, đây là bữa tối của Hưng Hân - lúc định ra ngoài mua thuốc lá bị Trần Quả nhìn thấy, nên bị ép đi làm cu li. Trong phòng tối đen như mực, nhưng đã sớm quen đường Diệp Tu vòng qua quầy hàng đi lên lầu, đi được được nữa đường thì có tiếng dưới lầu vọng lên.
“Anh về rồi, đi lâu thế em còn đang định đi tìm anh.” Tô Mộc Tranh chớp mắt, quay người chạy lên lầu.
“Oh, lúc mua bánh bao phải đứng chờ một lúc.”
Tô Mộc Tranh chạy nửa đường dừng lại chờ Diệp Tu, anh vẫn uể oải, chậm rãi đi từng bước, tàn thuốc ánh lên nhấp nhấy.
Cảnh tưởng này giống như đã gặp qua. Tô Mộc Tranh nghĩ nghĩ, chỉ là cầu thang ở tòa nhà đối diện, rộng hơn, sáng hơn, mình chạy trước sau đó không khỏi dừng lại.
Lúc đó tâm trạng Tô Mộc Tranh rất kém, cô biết Diệp Tu cũng không khá hơn, hẳn còn tệ hơn. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi : “Tại sao lại như vậy?”
Diệp Tu im lặng một lúc, nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Đôi khi một người muốn làm chuyện mình thích, họ phải làm chút chuyện mình không thích.”
Tô Mộc Tranh dùng sức lau nước mắt: “Thật sự không có cách nào sao?”
Diệp Tu ngẩng đầu cười một tiếng: “Không có. Nhưng sau này rồi sẽ có cách.”
Tô Mộc Tranh liếm môi đứng đó nhìn Diệp Tu từng bậc từng bậc đi lên. Anh giống như một lữ khách không biết mệt mỏi, bất chấp mưa gió bão bùn, mang trong mình một quyết tâm và nhiệt huyết không thể tưởng tượng được, leo lên một ngọn núi.
“Lát nữa có trận đấu của Bá Đồ với Lam Vũ.”
Mọi người vây quanh cùng ăn bánh bao, Bánh Bao cũng ăn bánh bao. Trời dần dần tối.
“Nói tới Bá Đồ, tôi nói với mọi người cỡ giày của lão Hàn chưa nhỉ?” Diệp Tu dựa vào cửa sổ sấy tóc, tay áo rộng khiến cánh tay lúc ẩn lúc hiện, “Thật sự rất lớn, lớn như một cái thuyền vậy.”
Phương Duệ đang ăn bánh bao nói: “Mặt không thèm nhìn, lại đi nghiên cứu giày.”
“Thật ra cũng không tới nỗi.” Diệp Tu sờ cằm “Ổng mà không mắng người ta tức là đang khen người ta đó.”
…
Ngụy Sâm đột nhiên đập bàn một cái: “Tao nghĩ ra khẩu hiệu tuyên truyền cho công hội mình rồi!”
Diệp Tu nhếch môi: “Với trình độ văn hóa của ông à? Chớ dại dột!”
Phương Duệ gật đầu: “Kém lắm, đừng nói thì hơn.”
Diệp Tu phụ họa: “Alzheimer.” (Alzheimer: một chứng mất trí nhớ phổ biến thường gặp ở người lớn tuổi.)
Phương Duệ tiếp tục: “Không bằng về nhà ăn kít.”
Ngụy Sâm: “Tụi bây…”
Nhìn thấy tay của Ngụy Sâm, Diệp Tu vội nhét cho ổng một gói dưa muối: “Được được được ông nói coi.”
Ngụy Sâm dài giọng một tiếng, từ từ nói: “Luân Hồi cạp đất, Vi Thảo đem vất. Đánh bại Lam Vũ, sấp mặt Bá Đồ. Chỉ Hưng Hân ta, nhất thống giang hồ.”
Phương Duệ: “…Ông thật có ác ý với Lam Vũ ha.”
Ngụy Sâm nhếch mép: “Đều như nhau, đều như nhau.”
“Em cảm thấy của em là hay nhất!” Bánh Bao đứng lên “Hưng Hân mạnh nhất! Trừ bạo an dân! Thuận ta thì sống! Nghịch ta thì chết!”
Trần Quả: “Này, mấy người có thể đáng tin một chút không…”
Diệp Tu vỗ tay: “Đều hay,giữ lại từ từ dùng.”
Bánh Bao hoan hô: “Lão đại anh minh!”
Trần Quả: “…”
Trần Quả còn đang tức muốn chết nhưng truyền hình trực tiếp trận đấu đã bắt đầu rồi. Màn hình hiện ra trận đầu tiên của đấu đơn, phía Bá Đồ là Trương Giai Lạc ra trận.
Vào mùa giải thứ tư, sau một trận đấu nào đó, Diệp Tu đang đi trong đường hầm riêng của tuyển thủ thì chạm mặt Trương Giai Lạc, thuận tiện hỏi mượn tiền.
“Nãy đi vội, quên mang cái bật lửa.” Diệp Tu giải thích.
Trương Giai Lạc từ trong túi lấy ra ít tiền lẻ đưa cho anh: “Nhớ trả nha.”
Diệp Tu thuận thế nhét tiền vào trong túi, sau đó mặt mờ mịt nói: “Trả cái gì?”
Trương Giai Lạc bị sốc: “Lần đầu mới gặp thể loại này…”
Diệp Tu nhún vai: “Ca nghèo a, mỗi lần dùng tiền lòng đau như cắt.”
Trương Giai Lạc nhìn anh từ trên xuống rồi hỏi: “Vậy sao ông vẫn mập mạp như thế này?”
Sắc mặt Diệp Tu cứng đờ, vô thức sờ bụng mình.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Tu xoa xoa hai mắt, chớp vài cái phát hiện mắt vẫn có chút mờ, vì thế lại xoa xoa. Xoa xoa một lúc thì nhớ lại lúc mùa giải thứ năm kết thúc, Trương Giai Lạc kéo mình vào góc gào khóc thảm thiết: “Ai nói khi một người toàn toàn ý muốn làm gì thì cả thế giới sẽ cùng giúp đỡ, làm gì có.”
Diệp Tu nhìn cậu: “Liên quan gì đến cả thế giới?”
Trương Giai Lạc chớp mắt: “Hả?”
“Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi.” Diệp Tu nói “Quản toàn bộ thế giới làm gì.”
“Nói đúng lắm.” Trương Giai Lạc cúi đầu buồn bã, lặng lẽ siết nắm đấm, “Cả thế giới tính chả là gì, mình tiểu gia đây là đủ.”
Diệp Tu gật gù, một lúc sau mở miệng: “Đúng đó, cơ mà nếu cậu đã nói đến quán quân thì cho anh đây xin lỗi, anh đây thầu hết rồi. Chờ anh đây giải nghệ đi.”
Trương Giai Lạc khinh bỉ: “Ông trừ nói khoác ra còn làm được gì không?”
Diệp Tu chậm rãi đút tay vào túi quần: “Còn đoạt ba cái quán quân rồi. Cái thứ tư sẽ có trong tương lai thôi.”
Phòng huấn luyện Hưng Hân lại yên tĩnh. Rèm cửa sổ kéo kín mít, hình ảnh trên màn chiếu chớp nháy, xán lạn chói mắt, ánh mắt của mỗi người đều sáng lên. Niềm hi vọng đã từ game đi ra đời thực thế đấy.
Bóng tối bao trùm lên xung quanh, nhưng may thay Diệp Tu cùng các đồng đội đều ở đây.
Mà Vinh Quang luôn luôn ở bên cạnh họ.
[Hết]