Bản đồ "Trời xanh phế đô" nay đã ngói đổ tường xiêu, cát vàng đầy trời.
Một Tấc Tro nằm phủ phục sau một cột đá bị phong hóa, thầm tính toán khoảng cách đến đối thủ.
Một phút trước, trị liệu Tay Nhỏ Lạnh Giá của bọn cậu bộc phát tốc độ tay, ngăn cản được tay đấm mạnh nhất của Luân Hồi là Nhất Thương Xuyên Vân, nhờ vậy cậu mới có được một khoảng trống nhỏ để ngâm xướng quỷ trận. Cũng nhờ vậy, cục diện của hai đội trở thành trao đổi trị liệu.
Đối mặt với Vinh Quang đệ nhất nhân, Tay Nhỏ Lạnh Giá không thể kéo dài thời gian, Một Tấc Tro biết rõ điều này. Bên đội mình, Quân Mạc Tiếu cùng Vũ Mộc Tranh Phong đang kéo trị liệu của Luân Hồi là Tiếu Ca Tự Nhược ra ngoài phạm vi công kích của Nhất Thương Xuyên Vân, mà theo sát sau lưng bọn họ còn có Nhất Diệp Chi Thu cùng thích khách Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng.
Phải vì đồng đội mà tranh thủ thời gian! Một Tấc Tro ra quyết định trong nháy mắt. Vì vậy cậu trốn tới góc chết đã nhắm trước, trong lòng thầm đếm số ô khoảng cách đến đối thủ.
Đâu là trận đấu cuối cùng giữa Hưng Hân và Luân Hồi, một mất một còn, mỗi một thao tác kỹ năng đều ảnh hướng đến việc quán quân sẽ thuộc về ai.
Khi Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng tiến vào tầm nhìn của Một Tấc Tro, dưới chân thích khách lập tức xuất hiện một mảng ánh sáng màu xám. Tro Trận gia tăng phụ trọng và giảm tốc độ đã có tác dụng, nhân vật đứng giữa quỷ trận tạm thời không thể di chuyển nhanh được.
Nhưng vẫn chưa đủ! Một Tấc Tro tính toán, Nhất Diệp Chi Thi đã lùi một bước trước khi tiến vào trong vòng của quỷ trận, thoát khỏi phạm vi của Tro Trận. Cùng lúc ấy Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng cũng không ngừng di chuyển, vừa tiến về phía trước một cách khó khăn, vừa chuẩn bị phóng ra kỹ năng.
Lúc Tàn Nhẫn Tính Lặng chuẩn bị nâng dao găm, dùng kỹ năng Hồ Quang Thiểm để thoát khỏi Tro Trận, Một Tấc Tro vẫn ẩn thân sau cột đá, thái đao Tuyết Văn lóe ra ánh sáng u tối.
Sau khi dùng Ám Trận để khống chế thích khách của Luân Hồi, Một Tấc Tro nhận định đối phương tạm thời sẽ không tạo được uy hiếp, nên trong nháy mắt cậu tập trung vào một đối thủ khác trước mặt, Nhất Diệp Chi Thu.
Nhất Diệp Chi Thu không còn đồng đội, lúc này có chút bị động. Bất luận là tiếp tục truy sát nhóm của Quân Mạc Tiếu để cứu trị liệu Luân Hồi, hay là lập tức giết chết Một Tấc Tro lấy một đổi hai đều không phải sách lược tốt nhất trong tình huống này.
Một Tấc Tro đương nhiên biết Nhất Diệp Chi Thu đang lưỡng lự, hoặc là nói, cậu đã cố tình tạo ra cục diện này. Chính vì cậu đã tính việc hai tay dài là Nhất Thương Xuyên Vân cùng Vô Lãng không ở gần mới có thể triển khai chiến thuật.
Cái nhìn đại cục đạt đến trình độ này là nhờ cố gắng luyện tập cả năm qua, cũng nhờ vào sức quan sát trời sinh của cậu.
Trận quỷ là nghề có thể phát huy tốt nhất tiềm năng của em —— khi xưa Diệp Tu đã nói với cậu như vậy, đến trận chiến cuối cùng tiềm năng ấy mới thực sự hiện ra.
Phía bên kia, Nhất Diệp Chi Thu cuối cùng cũng ra quyết định. Hắn không chọn việc ở lại dây dưa với Trận Quỷ, dù gì hắn cũng là dân cận chiến, đối với đám quỷ trận giăng bốn phía cũng không chiếm được thượng phong.
Nên Nhất Diệp Chi Thu quyết định thật nhanh, tiếp tục quay lại đuổi giết Quân Mạc Tiếu, cứu trị liệu. Nhưng ngay lúc hắn tiến sát đến gần Một Tấc Tro, ánh sáng trên thái đao của Trận Quỷ lại lóe lên, Nguyệt Quang Trảm kết hợp với Mãn Nguyệt Trảm ngăn cản bước chân của Nhất Diệp Chi Thu.
Một Tấc Tro dĩ nhiên biết tình huống trao đổi trị liệu lúc này không hề có lợi cho Hưng Hân nên cậu không thể để Nhất Diệp Chi Thu tiến lên, cố gắng kéo dài thời gian công kích của Quân Mạc Tiếu.
Sau khi thu đao, Một Tấc Tro bước chéo sang bên, vòng ra sau lưng Nhất Diệp Chi Thu.
Động tác này làm toàn trường kinh ngạc, mặc dù bước chéo cũng không phải là kỹ xảo cao siêu gì, nhưng lại là cách chọn vị trí công kích của thích khách.
Chẳng ai ngờ rằng chút kỹ xảo thuộc về thích khách kia lại xuất hiện trên thân một trận quỷ.
Chỉ có một vài người trên khán đài biết hồi còn ở Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm đã cố gắng thế nào để luyện nghề thích khách. Mà với người ngoài, thích khách khác quá xa trận quỷ, cơ bản là chẳng có gì chung.
Nhưng Kiều Nhất Phàm không cho là vậy. Trong quá trình cậu luyện tập trận quỷ, cậu chưa từng gạt đi những ký ức lúc còn chơi thích khách.
Dẫu sao bên cạnh cậu là một tiền bối tinh thông tất cả các chức nghiệp. Mà cậu tuy không thể trở thành một toàn chức cao thủ, nhưng cũng coi như là biết kỹ xảo của hơn một nghề, vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Phía bên kia, Nhất Diệp Chi Thu vừa định công kích trận quỷ thì mục tiêu đã biến mất, đợi hắn hồi thần Một Tấc Tro đã đến sát bên cạnh, tay cầm Tuyết Văn, đánh ra một chiêu Đâm Liên Chớp.
Dù Đâm Liên Chớp không gây tổn thương lớn, nhưng có hiệu quả đẩy lùi. Nhất Diệp Chi Thu bị đẩy lùi mấy bước, rơi vào Ám Trận cùng Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng.
Nếu là hai năm trước, thậm chí một năm trước, Kiều Nhất Phàm cũng sẽ không nghĩ tới việc mình có thể chiến đấu với những tuyển thủ hàng đầu của Vinh Quang. Nhưng trên thực tế, cậu vừa khống chế Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng, rồi lại mặt đối mặt với Nhất Diệp Chi Thu.
Lại như kỳ tích, trong lòng Kiều Nhất Phàm không hề có chút cảm xúc e dè nào. Sự nhu nhược mờ mịt lo trước lo sau trong quá khứ giờ khắc này đã bị cậu vứt bỏ hoàn toàn.
Như một hạt giống chôn sâu dưới lòng đất, rốt cục cũng xuyên qua đêm tối mà bừng nở hoa dưới ánh mặt trời.
Chiến sự lập tức đổi chiều trong nháy mắt, chỉ trong chưa đến nửa phút, Tay Nhỏ Lạnh Giá của Hưng Nhân đã ngã xuống, Nhất Thương Xuyên Vân quay đầu chạy đi cứu Tiếu Ca Tự Nhược, Nhất Diệp Chi Thu lại lựa chọn sóng vai tác chiến cùng Nhất Thương Xuyên Vân. Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng cuối cùng cũng thoát được vòng vây của quỷ trận, quay lại công kích Một Tấc Tro.
Mặc dù trước đó Kiều Nhất Phàm chưa từng nghĩ đến việc Luân Hồi sẽ dồn hỏa lực vào mình, nhưng Một Tấc Tro cũng không tỏ ra bối rối, cậu cầm chặt Tuyết Vân, vừa đánh vừa lui. Không đủ thời gian, không có cách nào ngâm xướng quỷ trận, chỉ dùng những chiêu cơ bản của Quỷ kiếm sĩ để đỡ đòn, từng chiêu từng đòn ngăn lại công kích của Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng.
Đối với người xem ủng hộ Hưng Hân, nếu như Một Tấc Tro có thể giết chết Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng thì quá tốt. Nhưng từ đầu đến cuối Kiều Nhất Phàm luôn nhớ rõ chức nghiệp của mình, cũng nhớ rõ sứ mệnh của mình.
Cậu là Trận Quỷ, nhiệm vụ lớn nhất của cậu là hỗ trợ đồng đội, tạo ra cơ hội cho đồng đội.
Đây không phải là solo, mà là tác chiến đoàn đội, chuyện cần làm duy nhất của cậu là phối hợp.
Cho nên hiện tại, so với việc Một Tấc Tro có thể tự mình giết một mạng thì trợ giúp đồng đội giết địch có giá trị hơn nhiều.
Một Tấc Tro có lý do rõ ràng, cậu không dây dưa lâu với Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng, liền lợi dụng địa hình cùng quỷ trận, nhanh chóng trở về tuyến giữa của đội ngũ.
Chuyện đầu tiên khi cậu trở về với đoàn đội chính là nắm chắc thời cơ ném ra một cái Ám Trận về phía Tiếu Ca Tự Nhược. Mục sư của Luân Hồi bị mù trong nháy mắt, mất đi cơ hội cuối cùng để đột phá vòng vây của Hưng Hân.
Nhưng đáng tiếc, thời cơ như thế này cũng không kéo dài bao lâu. Sau khi ngâm xướng Ám Trận, Kiều Nhất Phàm mới quan sát toàn cục và phát hiện mất dấu một người phe địch.
Nhưng phát hiện này đã chậm một nhịp, đợi lúc cậu kịp phản ứng mà chuẩn bị phòng ngự, Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng vốn vẫn trốn phía sau lưng đã kịp thời áp sát. Lần này dù cho Một Tấc Tro có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi tay thích khách lần nữa.
Lúc này, mọi tuyển thủ của Hưng Hân đều đang chiến đấu với đối thủ của mình. Bất kỳ ai muốn chuyển sang hỗ trợ Kiều Nhất Phàm cũng bị đối phương ngăn lại. Vậy nên cậu biết, Luân Hồi đang dồn hỏa lực vào mình, mà lần này, cậu thực sự sắp chết dưới dao của thích khách.
Trong tình huống như vậy, tâm Kiều Nhất Phàm vẫn bình tĩnh không một gợn sóng. Cho dù mình có thể trở thành người thứ hai ngã xuống bên phía Hưng Hân, cho dù không thể đối phó được với thích khách trước mặt, trong lòng cậu chỉ một mực nghĩ, từ đầu đến cuối chỉ có một việc ——
Làm thế nào để tạo ra cơ hôi, thêm một lần, cho dù là lần cuối cùng, trợ giúp cho đồng đội của mình?
Kiều Nhất Phàm cứ trầm mặc như vậy, bị đánh vào yếu điểm đến khi chỉ còn 6% máu. Trong mắt người ngoài, chút hơi tàn này đã coi như người chết rồi.
Kiều Nhất Phàm vẫn không hề từ bỏ, cậu chăm chú nhìn từng cử động của Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng, cũng nhìn chăm chú cử động của người khác. Cậu phải nhìn bao quát được tất cả chiến trương.
Quan sát đi! Suy nghĩ đi! Hành động đi!
Sau đó, dù cho bỏ mạng cũng phải đem lại ánh sáng cơ hội cho đồng đội.
Vì vậy, lúc Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng bị Quân Mạc Tiếu cắt đứt một liên chiêu, tạo ra một kẽ hở nhỏ, thái đao của Kiều Nhất Phàm lập tức vung lên, phóng ra một cái quỷ trận.
Đó chỉ là một quỷ trận đơn giản nhất - Đao Trận gia tăng lực công kích. Mà vì là skill cấp thấp, thời gian ngâm xướng ngắn nhất nên không một tuyển thủ Luân Hồi nào kịp cắt ngang.
Quỷ trận rơi chuẩn xác vào nơi Mộc Vũ Tranh Phong đứng dồn hỏa lực lên thân Ngô Sương Câu Nguyệt. Kiều Nhất Phàm quan sát thấy vị trí này trong mấy giây ngắn ngủi mà số hp của cậu tuột dốc, vì cậu biết, trong trận không chỉ có Luân Hồi dồn hỏa lực vào mình, mà người Hưng Hân cũng đang dồn hỏa lực lên Ngô Sương Câu Nguyệt.
Quỷ trận này là hỗ trợ cuối cùng Một Tấc Tro dành cho đồng đội. Lực công kích tăng lên, Quân Mạc Tiếu đang đánh cận chiến với Ngô Sương Câu Nguyệt chắc chắn sẽ mạnh hơn. Dạng này muốn đánh tụt nửa cây máu của Ngô Sương Câu Nguyệt cũng không phải không có khả năng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ! Sau khi hoàn tất việc ngâm xướng quỷ trận, Một Tấc Tro cũng không nằm yên chờ chết. Cậu tiếp tục lợi dụng sơ hở mà thoát ly khỏi vòng chiến. Cậu chỉ còn dư lại vài giọt máu vẫn có thể ép tuyển thủ Luân Hồi phải chạy theo đánh giết. Mà trong trận, hỏa lực của đôi phương giảm đi một điểm thì quãng đường đến với chiến thắng của đồng đội sẽ gần thêm một chút.
Luân Hồi dĩ nhiên không thể bỏ mặc một trận quỷ cực kỳ phiền phức thoát khỏi chiến trường. Cuối cùng người tới giết Một Tấc Tro là cặp đôi hợp tác mới nhất, Nhất Diệp Chi Thu cùng Nhất Thương Xuyên Vân.
Cho dù bị hai tay đấm hàng đầu của liên mình đồng thời truy sát, Kiều Nhất Phàm vẫn ổn định thao tác, không chút run sợ. Cậu cảm thấy suy nghĩ mình chưa bao giờ rõ ràng đến vậy, địa hình quan sát được trong thời khắc bị Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng áp sát chợt bừng lên trong đầu, một bộ chiến thuật mới như hiện lên trước mắt.
Vì vậy, trong lúc lợi dụng địa hình để trốn tránh, Một Tấc Tro thực ra vẫn nằm dưới hóa lực của Nhất Thương Xuyên Vân cùng Nhất Diệp Chi Thu, cậu lấy 6% hp chống đỡ được 6 giây, thẳng đến khi thế giới trong tầm mắt biến thành màu xám hoàn toàn.
Kết thúc rồi. . .
Bất kể kết quả như thế nào, giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp đầu tiên của Kiều Nhất Phàm cũng đã kết thúc.
Hình tượng trầm tĩnh lúc trong trận lập tức bị triệt tiêu khi màn hình chuyển thành màu xám. Kiều Nhất Phàm từ một tuyển thủ thi đấu trở thành người ngoài cuộc, lòng cậu lúc này chỉ dâng trào một ý niệm duy nhất.
Phải thắng!
Tại thời khắc Một Tấc Tro ngã xuống, cậu đã liều mạng thi triển một quỷ trận, tạo ra tác dụng đáng kể. Chờ đến khi Nhất Thương Xuyên Vân cùng Nhất Diệp Chi Thu trở về vòng chiến thì sinh mệnh của Ngô Sương Câu Nguyệt cũng đã về số không.
Sau đó, tình hình trong trận biến đổi liên tục, không một ai có thể khẳng định được đội nào mới là người chiến thắng cuối cùng.
Kiều Nhất Phàm ngồi tại chỗ của mình, gắt gao theo dõi diễn biến trận đấu, hai tay nắm chặt đội phục, thậm chí còn dùng nhiều sức hơn khi nắm con chuột.
Từ việc không tiếc hi sinh thân mình để đổi lấy cơ hội cho đồng đội, giờ phút này, cậu lại thực sự hi vọng mình có thể cùng đồng đội quyết chiến đến giây phút cuối cùng.
Phải thắng!
Kiều Nhất Phàm chỉ có thể nín thở cầu nguyện. Cậu nhìn từng cái tên của đồng đội chuyển xám, nhìn Quân Mạc Tiếu vì Vũ Mộc Tranh Phong mà toàn lực ứng phó, nhìn Diệp Tu một mình trong trận đối đầu với bộ ba nhân vật mạnh nhất của Luân Hồi.
Nhưng mà trận đấu vẫn chưa kết thúc. Một Tấc Tro có thể sử dụng 6% hp để thay đổi chiến cuộc, thân là đội trưởng, Quân Mạc Tiếu đương nhiên có thể làm tốt hơn. Trong năm giây ngắn ngủi, Quân Mạc Tiếu dùng tốc độ tay cao nhất một mạch giết chết Vô Lãng, Nhất Thương Xuyên Vân và Nhất Diệp Chi Thu.
"Vinh Quang!"
Nỗi căng thẳng trong lòng Kiều Nhất Phàm nháy mắt mà buông, cậu thậm chí không hiểu mấy chữ vàng lóe sáng trên màn hình, mất vài giây mới hiểu được từ đó có nghĩa là gì.
Bọn họ, là quán quân!