Hoàn [Cao Kiều] Trời Quang Trăng Sáng

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Trời Quang Trăng Sáng
Tác giả: 良川怀雪
-
Viết dựa theo tranh minh họa của


Từ sau khi chi Tinh Linh Ánh Trăng bị tộc Tinh Linh xóa khỏi tộc phả, Cao Anh Kiệt chỉ còn thấy những Tinh Linh tham lam và tàn nhẫn. Nhưng cũng không thể phủ nhận, những chi tà ác này lại có tài năng ưu dị trái ngược hoàn toàn với phẩm hạnh, thế nên bọn chúng có thể hoành hành ngang ngược trên đại lục này, thậm chí còn đem bàn tay tội ác trỏ về phía những chủ nhân của không trung.

Đúng vậy, bọn chúng bắt về một Vũ Nhân.

Sinh vật truyền thuyết kia mệt mỏi cuộn mình trong xe tù, sau lưng là một đôi cánh thuần trắng, giống như cánh của bồ câu đưa thư. Cao Anh Kiệt nhìn chăm chú một hồi, sắc bén nắm bắt được vài thứ không đúng. Hắn nhớ mang mang trong sách cổ có miêu tả, tộc Vũ Nhân là con dân trung thành nhất của thần Quang Minh, cánh của bọn họ ngưng kết nên từ sức mạnh ánh sáng, mỗi chiếc lông đều chưa đựng ánh sáng chói lóa. Dáng vẻ ấy so với người thực sự khác rất nhiều.

Cao Anh Kiệt bật giác đưa tay sờ sờ ấn ký trên mi tâm mình, nghĩ đến người kia cũng bị bắt làm tù nhân giống cậu, bị đám đọa tinh linh hạ phong ấn.

Để kéo dài thêm chút hơi tàn, đại đa số nô lệ của đọa Tinh Linh đều chọn đi vào vực sâu hắc ám giống như chủ nhân của chúng. Những kẻ điên vứt bỏ tín ngưỡng, bọn chúng ném đá vào Vũ Nhân trong xe tù phía sau, thậm chí bò lên lột bỏ y phục của người kia, giằng giật tóc cậu, đương nhiên, cuối cũng cũng duỗi những cánh tay dơ bẩn về phía cặp cánh xinh đẹp kia.

Tinh Linh là xạ thủ trời sinh, thị lực xuất chúng, nhờ vào thiên phú này, Cao Anh Kiệt đứng từ xa đã có thể thấy rõ bọn chúng chà đạp sinh vật xinh đẹp kia ra sao. Cậu không cần nghĩ ngợi, tung cánh lao về phía xe tù. Khác với cánh Vũ Nhân, cánh của Tinh Linh mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng trong suốt.

Chưa từng có ai nói, người luôn giữ vững tín ngưỡng thì không có một mặt điên cuồng.

Đọa Tinh Linh thủ vệ có vẻ như rất vui mừng khi trông thấy cảnh tượng như vậy, thưởng thức những tên tù binh bị bắt về giày xé lẫn nhau là thú vui tà ác không đổi của bọn chúng, vì thể chẳng ai ngăn cản Cao Anh Kiệt làm trái lệnh cấm, có đôi khi phải mắt nhắm mắt mở chút mới có thể thấy được những thứ thú vị nhất.

Từ khi sinh ra đến nay, Cao Anh Kiệt chưa từng biết ơn thiên phú của bản thân nhờ thân phận vương tộc Tinh Linh Ánh Trăng đến thế, giống hệt trong dự đoán, cậu có thể xuyên qua phong ấn ngụy trang, tình tường thấy được thanh kiếm mảnh dài màu đem ghim trên đôi cánh hoàn mỹ kia, mà trong mắt những kẻ khác, thứ đó chẳng khác gì những cọng lông chim bình thường.

Nhân cơ hội, hắn cũng vươn tay về phía Vũ Nhân kia giống như những kẻ bên ngoài, rút thanh kiếm đen kia ra. Chuôi kiếm này cắm sâu ngoài sức tưởng tượng của cậu, cậu không thể không nghiến răng dùng sức. Thủ đoạn của đọa Tinh Linh thật không thể khinh thường, sức mạnh hắc ám bám trên phong ấn tạo thành cảm giác như thiêu đốt, chạy từ lòng bàn tay vào tận sâu trong lòng, đau đến khó thở. Thế nhưng không hiểu Cao Anh Kiệt lại nhất quyết không chịu từ bỏ, cậu ngang bướng muốn khai mở phong ấn này, cho đến tận khi khói đen trên thân kiếm gần như tan hết khỏi đôi cánh kia.

Cả cánh tay mất cảm giác, nhưng trước khi bất tỉnh, Cao Anh Kiệt mơ hồ nhìn thấy Vũ Nhân kia mở ra đôi cánh, lan tỏa ánh sáng rực rỡ khắp không gian, khiến cho hắc ám phải hoảng sợ.

Màn này thật thú vị, không phải sao?

Cậu ngất đi trong cảm giác bị thiêu đốt, lại cũng bị cảm giác như thiêt đốt ấy làm cho tỉnh lại. Toàn thân bỏng rát, trong bụng cuồn cuộn không yên.

Toàn bộ những gì trái ngược với thiên tính thuần khiết đạm mạc của Tinh Linh Ánh Trăng đều sinh ra từ phong ấn. Cậu ấy rời khỏi phạm vi không chế, hiện giờ báo ứng tới rồi.

Cao Anh Kiệt lảo đảo chạy đến bên mép hồ, nương theo ánh trăng, hình ảnh phản chiếu trong nước là bản thân đang tự đọa hóa. Tóc dài, mắt phiếm đỏ, răng nanh càng lúc càng nhọn —— cậu ghét bộ dạng này.

Nhưng khi cậu còn chưa kịp làm bất kỳ hành động gì đã nghe bên cạnh ào một tiếng, Vũ Nhân cậu cứu đứng dậy từ trong nước, nâng mặt cậu đưa tới một nụ hôn ấm áp yêu thương

Cao Anh Kiệt không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm sâu sắc thêm nụ hôn này, đôi môi kia quá mềm mại, hương vị thân mật ngọt ngào, cảm giác thư thái này tốt hơn rất nhiều so với một mình cậu chịu đựng đọa hóa.

“Nghe mình nói, Anh Kiệt.” Đôi cánh được giải phóng hoàn toàn bao lấy cậu, “Mình có cách giải quyết phong ấn này, cậu chỉ cần thuận theo những gì trong lòng là được, đối với mình không sao hết. Mình cam đoan sẽ không để sức mạnh hắc ám kia cướp cậu khỏi mình đâu.”

Cao Anh Kiệt kinh ngạc mở lớn hai mắt, “Cậu biết tôi sao?”

“Không phải mình biết cậu mà là chúng ta biết nhau, nhưng chắc cậu không nhớ nữa rồi.” Trong mắt Vũ Nhân kia hiện lên chút hoài niệm hàm xúc, “Không sao cả, tự giới thiệu lại một lần nữa, mình là Kiều Nhất Phàm, là… đối tượng đính hôn của cậu.”

Cao Anh Kiệt không biết đối tượng đính hôn có phải thật không, hay chỉ là Kiều Nhất Phàm nói dối để cậu bớt cảm giác tội lỗi, nhưng cậu biết chắc chắn rằng thiên phú tinh lọc của tộc Vũ Nhân sẽ có thể giải quyết phong ấn phức tạp này của cậu. Tinh Linh nội tâm hiền hòa đương nhiên không muốn làm ra những cử chỉ thô lỗ với Kiều Nhất Phàm.

Nhưng mà đây không phải chuyện cậu không chế được.

Nơi nhân loại tập trung sinh sống đa phần đều phồn vinh hưng thịnh, nhưng ở những chốn xa xôi vẫn có không ít những thôn nhỏ tĩnh lặng bình yên, thường những câu chuyện kỳ diệu lại hay diễn ra tại những góc ít người chú ý như vậy. Thôn Hưng Hân chỉ có quán trọ nhỏ ở đầu thôn thi thoảng có lữ khách ghé tới nghỉ chân, sáng sớm giữa sương mơ đã đón tiếp một vị khách hiếm hoi với đôi tai nhọn.

Thanh niên giỏi nắm bắt thời cơ chỉ cần nhìn qua đã nắm bắt được nhu cầu của vị Tinh Linh kia. Anh ta nhảy vào trong giáo đường chỉ mở cửa những khi đại lễ từ cửa sổ phía sau, vừa kéo kín lại trường bào với hoa văn lông vũ mang ân điển của thần Quang Minh, vừa để cậu ngồi chờ ở một bên phòng sám hối, đá người bên trong thức dậy, cảnh cáo người kia lát nữa đừng có phát ra âm thanh gì kì quái.

Tô Mộc Thu bấm đốt ngón tay thong thả bước đến cửa chính, đối mặt với ghé thăm từ tờ mờ sáng cũng không biểu lộ bất kì vẻ không vui nào.

“Thần linh ban phước cho cậu, Tinh Linh tiên sinh.” Tô Mộc Thu nghiêng người để cậu bước vào, “Có điều gì tôi có thể cống hiến khả năng của mình đây?”

Cao Anh Kiệt mím chặt môi, vẻ mặt tiều tụy, làn da vốn đã trắng nõn nay gần như không còn chút huyết sắc nào.

“Tôi muốn sám hối vì hành vi của chính mình, làm phiền.” Cậu nói.

Tô Mộc Thu ngồi một bên mành chắn, trầm tĩnh lắng nghe Tinh Linh bên kia đứt quãng kể lại chuyện cậu đã khuất phục trước sức mạnh hắc ám và chà đạp đối tượng đính ước của mình ra sao.

“Cho dù được tha thứ, cậu vẫn không biết phải đối mặt với người kia thế nào, vậy nên đã đào tẩu vào ngày thứ ba sau khi đồng hành.” Tô Mộc Thu tổng kết. Hiển nhiên, không thể dùng lẽ thường của con người để phỏng đoán suy nghĩ của Tinh Linh được. Bọn họ kiên định thậm chí ngoan cố đối với tin ngưỡng của mình hơn hẳn nhân loại, cho nên càng khó tha thứ cho sai lầm của bản thần dù đó không phải do ý muốn chủ quan.

Thanh niên kiến thức rộng rãi ngấm ngầm tranh giành bảo kiếm do Tinh Linh dâng lên với tên bạn vừa tỉnh dậy của mình —— thanh kiếm ấy đại biểu cho thành ý sám hối, làm như không có chuyện gì mà nói: “Cậu cũng biết đó, chúng tôi cũng chỉ là những con người bình thường được nhận chút ân đức của thần, những gì thần Quang Minh cho phép chúng tôi không hề hoàn mỹ. Cả gan mạo phạm một câu, bất kì chủng tộc nào từ trời sinh cũng từng mang tội, đó là sự khác nhau giữ chúng ta và chư thần trên đời.”

“Như toàn bộ nhân loại đều tham lam.” Tô Mộc Thu phẫn nộ làm khẩu hình miệng: Diệp Tu, tôi cảnh cáo cậu buông tay. “Tinh Linh ích kỷ, Vũ Nhân ngạo mạn, đó là một phần không thể tách rời. Cho dù chưa làm điều gì, cậu cũng đã có tội. Nhưng chỉ cần lòng mang hối ý chân thành, hết thảy tội nghiệt sẽ đều được khoan thứ.”

Cao Anh Kiệt thành tâm ăn năn không hề vừa nghe liền thông, chứng cứ có sức thuyết phục về sự hối hận của cậu không phải chỉ là hình hức. Cậu giống đại đa số Tinh Linh giữ vững tín ngưỡng liền chui đầu vào sừng trâu, suy nghĩ rối loạn như đám tơ vò, ngày đêm bôn ba mệt mỏi như thủy triều ập xuống cậu. Mãi đến sau khi Tô Mộc Thu cho phép, cậu mới chậm rãi nằm xuống ghế dài trong lễ đường cầu nguyện. Ngoại trừ giấc ngủ hiện giờ không có bất kì chuyện gì có thể mang đến một chút cảm giác dễ chịu cho cậu.

Rốt cuộc tới trưa, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cũng hoàn thành công cuộc tranh chấp quyền sở hữu với thanh bảo kiếm kia, hai thanh niên từng hiệu triệu ngàn quân vốn chẳng đến mức động tay động chân với nhau vì một thanh kiếm, chẳng qua là bọn họ nhàm chán quá mà thôi.

Hai người kề vai nhau rời khỏi giáo đường đi về phía quán trọ nhỏ đầu thôn lại bị một lữ khách dị tộc khoác áo choàng chặn lại. Tô Mộc Thu nhìn thoáng thấy mấy vết tích sau gáy người kia, như có điều suy nghĩ.

“Xin lỗi vì làm phiền,” Kiều Nhất Phàm duy trì nụ cười mỉm ôn hòa lịch sự, “Xin hỏi Tinh Linh nhà tôi có ở đây không?”
 
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#2
Chư từng có ai nói, người luôn giữ vững tín ngưỡng thì không có một mặt điên cuồng.
nhưng trước khi tỉnh, Cao Anh Kiệt mơ hồ nhìn thấy Vũ Nhân kia mở ra đôi cánh, lan tỏa ánh sáng rực rỡ khắp không gian, khiến cho hắc ám phải hoảng
cảm giác thư thái này tốt hơn rất nhièu so với một mình cậu chịu đựng đọa hóa.
Chủ thớt đại nhân, có mấy lỗi type này!
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3

Bình luận bằng Facebook