Chương này vô vùng cảm ơn Lá đại và Mèo đã giúp đỡ mị nhiều a~~
Diệp Tu quen Lam Hà, là từ một lần nghỉ bệnh của người đàn violin Kiều Nhất Phàm của quán bar Hưng Hân.
Gần đến nửa đêm, đèn trong quán rượu ánh ra màu sắc hỗn loạn, nhuốm đầy mập mờ tăm tối, dưới cảnh trụy lạc, những cô gái ăn mặc hở hang từng đợt từng đợt chen vào biển người trên sàn nhảy khuấy động, chính là bắt đầu của một đêm say mê mới.
Diệp Tu công tác hơn mấy tháng ở Hưng Hân, bình thường nhạc công trong quán bar làm việc vô cùng tùy tính, thêm nữa hôm nay cộng tác của hắn nghỉ bệnh, nên hắn dứt khoát giao toàn bộ tràng diện cho DJ khống chế, lúc này cũng khá là nhàn.
Cái người tửu lượng chả ra sao mặc dù đi làm ở bar, nhưng lại chưa từng dám uống rượu mạnh, tựa vào quầy rượu mà chậm rãi uống một chén VK dự định cùng bartender chống đỡ đến đêm khuya, ngáp một cái buồn ngủ, nghiêng đầu đúng lúc trông thấy DJ Bao Vinh Hưng đang tranh thủ thời gian ngơi tay khi chà đĩa xa xa chào hỏi hắn, cười đến xán lạn: "Lão đại, chơi một đoạn?"
Diệp Tu đồng ý, đứng dậy duỗi cái lưng mỏi, đi đến góc đặt nhạc cụ quơ lấy cây saxophone của mình, lúc này mới bước vài bước đạp lên bục sân khấu bên cảnh sàn nhảy, thét to một tiếng về phía đám người.
Phía dưới phát ra tiếng reo hò kịch liệt, Bao Vinh Hưng đúng lúc chỉnh nhỏ âm lượng, huýt sáo một cái ngắn ngủi về phía Diệp Tu.
Áo đuôi tôm tay cầm saxophone hững hờ ngậm mỏ kèn vào, ngón tay đặt trên phím cũng mang mấy phần uể oải, tuy nhiên giai điệu thoát ra từ ống chính lại hết sức cao vút, hàm chứa một lực lượng ghẹo người.
Trong sàn nhảy người người nhốn nháo, rung lên theo tiếng beat, nơi nơi đều là ồn ào, đầy tai đều là âm thanh huyên náo.
Diệp Tu vốn chỉ định tùy tiện thổi một đoạn solo thay đổi bầu không khí, nào ngờ nửa chừng lại bị một tiếng đàn dây phá tan huyên náo, vững vàng tan vào tiếng nhạc thuần hậu của Saxophone.
-- Là đàn violon.
Lần theo tiếng đàn nhìn lại, hắn trông thấy giữa đám người có một thanh niên áo sơ mi trắng, trên vai là một cây đàn violon, hơi khép mắt, say sưa kéo đàn, đám người đùn đẩy nhau bên cạnh hắn vỗ tay la hét dữ dội.
Là một giai điệu rất ngẫu hứng như dệt nên từ tâm trạng, kết thúc một đoạn, cậu bỗng mở mắt, vung mạnh cây vĩ kéo chỉ về phía này, dường như đang nói "Đã nhường", có chút hàm ý khiêu chiến.
Cách đám người, Diệp Tu nhận thấy cậu có một đôi mắt rất đẹp, ánh đèn lập lòe rơi vào đó liền thành ánh sao.
Diệp Tu cười khẽ, môi ngậm lấy mỏ kèn saxophone, đặt ngón tay lên phím âm để thử, chợt đè nặng lên âm cuối đoạn solo của cậu thanh niên, mười ngón di chuyển nhanh chóng, tấu lên một giai điệu càng nhanh hơn nhịp nhàng hơn.
Bên kia thanh niên cầm đàn violon nhảy múa với đám người, nở một nụ cười ranh mãnh về phía hắn.
Hôm sau gặp lại cậu, là khi Kiều Nhất Phàm vừa nghỉ bệnh trở về đã chơi solo.
Thanh niên đứng giữa đám người kéo một điệu Flamenco thanh thoát, cậu hậu bối nội liễm ngày nào hiện tại đã có thể một mình khống chế tràng diện, Diệp Tu nhìn ánh đèn rơi trên người cậu không khỏi tâm tình rất tốt, ngay cả ly nước chanh trong tay cũng có vẻ thơm hơn trước.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng, thét to một tiếng về phía bartender: "Một chén Vodka!"
Diệp Tu nghiêng đầu đi, khi thấy là thanh niên hôm qua ngồi xuống bên cạnh mình, đoán chừng là trước đó vừa nhận ra hắn, lúc này cười hỏi: "Thế nào, hôm nay anh không chơi một đoạn sao?"
Diệp Tu một hơi uống hết ly nước chanh, vẻ mặt phiền muộn, thở dài: "Không được, hôm nay giao cho người trẻ tuổi, tui già rồi, khó được một lần xuống núi còn bị người ta đập quán, thực sự là..."
"Lão Diệp ông bớt nói nhảm đi!" Bartender Phương Duệ đang đưa rượu cho thanh niên, đột nhiên nghe thấy Diệp Tu ở chỗ này ra vẻ thương cảm, không khỏi lạnh hết cả người, chế nhạo nói: "Làm gì, đã già yếu lại còn mặt dày, đáng đời bị con nít hành."
Tiểu bối nhận lấy chén rượu, nhàn nhạt uống một hớp, mới cười nói tiếp: "Làm sao sẽ, đây còn không phải hôm qua người đàn violin của mấy anh không tới sao, tui thấy đàn dù sao cũng không ai dùng, lúc này mới hiến tài mọn, cũng chỉ là góp vui mà thôi."
Diệp Tu nhìn cậu bĩu môi, cười ra mấy phần thẳng thắn cùng ngại ngùng, mới chú ý tới khóe mắt cậu có một nốt ruồi đỏ chói, giống màu đỏ chu sa.
-- "Tôi là Lam Hà."
Từ đó về sau hầu như mỗi đêm đều có thể thấy cậu ở quán bar, có đôi khi là cúi lưng di chuyển trong đám người trên sàn nhảy, có đôi khi là ở quầy bar. Những lúc Diệp Tu rảnh rỗi cũng sẽ đi qua tán gẫu vài câu với cậu.
Thời gian dài, hai người ngày càng quen thuộc, Diệp Tu biết được cậu là nghiên cứu sinh ở Đại học K, chuyên violon.
Học viện âm nhạc nổi danh trong nước, xuất thân chính quy, lại là sinh viên đã trúng tuyển, cũng coi là nhân tài xuất sắc trong lĩnh vực này.
Lam Hà lại rất xem thường trình độ của mình, răng cà cà lên mép cốc quý mới pha chế trong tay, như có điều suy nghĩ nói: "Tui ngược lại thật ra cảm thành tựu âm nhạc còn phải nhìn vào thiên phú, không phải cứ chăm chỉ là được."
Diệp Tu khuấy khuấy mấy viên đá trong ly nước chanh của mình, nghe cậu nói có mấy phần mới lạ, liền dừng động tác, hỏi: "Nghe lời này, giống như có người chọc cậu không cam tâm vậy."
Thanh niên lè lưỡi liếm liếm dấu răng ướt ướt do mình cà ra trên mép cốc, lúc này mới nhếch miệng nhìn hắn: "Ngày đó lúc diễn solo với tui, anh không dùng toàn lực." Nói đến đây âm lượng dần dần thấp, cuối cùng còn oán trách một câu, "Đừng cho là tui không nghe ra."
Diệp Tu nhịn không được cười lên, trong lòng tự nhủ đứa nhỏ này vẫn rất có cốt khí, ngoài miệng lại bác bỏ nói: "Cậu là học chính quy, sao lại so sánh với tui là dân đường phố làm gì?"
"Dân đường phố thì làm sao," Lam Hà bất mãn cắn cắn môi, "Trong các bậc thầy âm nhạc nổi tiếng thế giới, cũng không thiếu người xuất thân đường phố, không tiếp thu hệ thống giáo dục."
Diệp Tu nghe được buồn cười: "Cái giọng ủy ủy khuất khuất này của cậu, thật giống anh bắt nạt cậu ấy."
Lam Hà nhếch môi nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh không lẫn chút tạp sắc được ánh đèn nhuộm thành hồ nước trong suốt lấp lánh ánh sáng, trong tươi cười mang theo một tia giảo hoạt đạt được mục đích.
"Vậy đi, tí nữa tui đi tìm anh giai kia mượn đàn," cậu chỉ chỉ Kiều Nhất Phàm trong đám người, quay đầu nhìn Diệp Tu đầy mong đợi, nhỏ giọng hỏi, "Anh đấu với tui một trận đàng hoàng xem nào?"
Chủ quán bar Hưng Hân - Trần Quả phát hiện doanh thu nhà mình gần đây trong lúc vô tình đã tăng rất nhiều, đại khái là bắt đầu từ đêm nào đó mà Lam Hà và Diệp Tu thăng hoa trên cùng sân khấu.
Cùng là người chơi violon, Lam Hà và Kiều Nhất Phàm lại khác nhau. Kiều Nhất Phàm là người hợp tác hoàn mỹ, những giai điệu tuôn ra từ dây đàn của cậu nhẹ nhàng mà ân cần, cẩn thận tỉ mỉ đến mức gần như không tồn tại; mà Lam Hà là đường hoàng, mỗi động tác lên cung đều mang chút tinh thần phấn chấn, khóe mắt đuôi mày tràn đầy khí thế trí thức.
Một người như vậy đối đầu Diệp Tu, cơ hồ mỗi đêm, quán bar Hưng Hân đều sẽ trình diễn một trận âm nhạc trên cả đối chọi gay gắt, hai loại nhạc cụ khác biệt hai cảm nhận khác biệt, giai điệu mãnh liệt đan vào nhau, vừa đủ để nhóm lên ngọn lửa kích tình của đám người đến mức tối đa ở nửa đêm.
Đứa trẻ này không giống bình thường, Diệp Tu nhủ thầm.
Hạt giống mang tên 'thích' nảy mầm theo thời gian, được hồ nước trong đôi mắt hắn tưới lớn, cẩn thận từng li từng tí thăm dò, chờ một cơ hội nở ra bông hoa nhỏ màu trắng.
Diệp Tu sức uống rượu không cao, mà Lam Hà tửu lượng rất tốt, bình thường hai người ngồi ở quầy bar nói chuyện, đều là Lam Hà bưng một chén cocktail mạnh, Diệp Tu vẻ mặt cam chịu uống nước chanh nhiều đường mà Phương Duệ pha. Bất quá sự thật chứng minh thế tục đạo lý luôn luôn linh nghiệm, tỉ như người chết đuối luôn là người biết bơi, mà người say đến sau cùng luôn là người có tửu lượng cao.
Hôm nay Bao Vinh Hưng có việc không đến được, cả đêm đều là mấy nhạc công chống đỡ. Diệp Tu suy cho cùng vẫn là tay lão làng, một mình khuấy động toàn bộ người tầm hoan trong quán bar, tới gần 12 giờ mới đem tràng diện giao cho Kiều Nhất Phàm, bản thân thì gác lại saxophone đi nghỉ ngơi. Vừa đền gần quầy bar, liền thấy Lam Hà hiếm có nằm vật trong góc, mặt mũi đỏ hồng, hiển nhiên là say.
Diệp Tu nhíu mày kéo Phương Duệ qua, hỏi: "Chuyện gì xảy ra, hiếm thấy cậu nhóc say thế này."
Phương Duệ nhún vai, nói: "Cậu ta hôm nay uống một chén Killer, chính là cocktail bảy mươi độ á, tui khuyên rồi, không nghe."
Diệp Tu nghe thế liền đau dạ dày, cách pha chế Killer hắn biết rõ, Gin Rum Vodka Barcadi, trộn mấy cái này vào nhau người còn uống được sao?
Người là say, cũng không thể nhét cậu ở trong quán bar.
Phương Duệ mặt như tên trộm lại gần: "Vậy mang về nhà thôi, không phải ông thích thằng nhóc này sao?"
"Rõ ràng như vậy?"
"Lúc nhìn người ta mắt sáng lấp lánh, thực ra cũng khá rõ ràng."
Diệp Tu "Chậc" một tiếng: "Phương Duệ đại đại, tim càng ngày càng bẩn nha, học ai thế?"
Phương Duệ vẩy chiếc cốc lắc rượu trong tay thành một đường cong đẹp mắt, huýt sáo cười đến gợi đòn: "Đã nhường đã nhường!"
Cuối cùng vẫn là mang người về nhà.
Diệp Tu thuê lại phòng trọ nhỏ cách quán bar Hưng Hân không xa, cách Đại học K cũng rất gần, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách nhỏ phòng xép. Đem Lam Hà đỡ lúc trở về đã tới gần ba giờ sáng, mọi thường không có sở thích nào khác mà chỉ cống hiến toàn bộ oxy cho công việc, trạch nam sâu sắc cảm thấy thể lực bị nhận lấy thử thách trước nay chưa từng có. Kết quả tốt xấu cũng bình an mang người vào trong nhà, còn nhường giường cho khách nhân ngủ, mình chỉ có thể chấp nhận ghế sô pha.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy quả nhiên toàn thân trên dưới đều bủn rủn, Diệp Tu híp mắt hơi di chuyển thân thể thay đổi tư thế khác dễ chịu hơn chuẩn bị ngủ tiếp, chỉ nghe thấy vài tiếng đàn đứt quãng vang lên, nỗ lực mở mắt ra, trông thấy Lam Hà đang ngồi xếp bằng dưới cửa sổ sát đất, trong tay ôm lấy cây ghita vốn treo trên tường phòng ngủ của hắn, rất là đơn giản tùy ý gẩy.
Bên ngoài sắc trời rực rỡ, có chút chói mắt, cậu nhóc mà hắn thích được bao phủ trong ánh sáng trắng, áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc đen mềm mềm mại mại, ngón tay xinh đẹp nhảy múa trên dây đàn ghita, tựa như đang gảy lên nhịp tim của hắn.
"Cậu còn biết chơi ghita?"
Lam Hà nghe vậy quay đầu, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời, cũng không đáp lời, ngược lại gọi tên hắn: "Diệp Tu."
Lại cúi đầu xuống tùy tiện gảy vài nốt nhạc, rất là nghiêm túc nói: "Kỳ thực tôi thích anh rất lâu rồi."
Diệp Tu nghe được trái tim lỡ một nhịp, hắn chống người dậy từ ghế salon nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: "Chưa tỉnh rượu sao?"
Lam Hà cười lắc đầu, gác lại ghita trong tay, đứng dậy đi mấy bước đến trước sô pha rồi xếp bằng ngồi xuống, nhẹ nhàng nhìn thẳng hắn, chậm rãi mở miệng.
"Khoảng năm thứ hai Đại học của tôi, khi đó anh còn đang làm việc ở Gia Thế bên kia đường, có một lần tôi cùng bạn đi qua, trông thấy anh đang thổi « Canon » ở đó."
"Nhạc cụ tôi thích nhất vẫn là violin, thế nhưng lúc ấy tôi nghĩ, lần đầu tiên thấy có người thổi saxophone trông đẹp trai như vậy."
"Anh chắc không biết, tôi thực ra không thích bầu không khí trong quán bar, mỗi ngày vừa tan lớp kéo bạn bè đến ngồi trong đó, chính là vì muốn nghe anh thổi một bài."
"Về sau Gia Thế không phải đóng cửa sao, tin tức đến rất đột ngột, tôi lúc ấy đang vội vàng bảo vệ tài liệu nghiên cứu, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, đã không biết làm sao để liên hệ anh nữa."
Nói đến đây, tai cậu hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng ngữ khí vẫn là kiên định.
-- Cách người trẻ nhìn về tình cảm luôn có chút ngang bướng lỗ mãng đáng ngưỡng mộ.
"Về sau ngẫu nhiên tới đây, lại gặp được anh, tôi liền nghĩ, không thể giống như khi trước, rõ ràng thích một người như thế, lại ngay cả tên của người đó là gì cũng không biết."
Giọng nói của cậu mang chút ngượng ngùng, ánh sao trong mắt cậu rơi vào mắt Diệp Tu, chiếu sáng hồ nước dịu dàng trong lòng hắn.
"Chính là muốn hỏi, nếu anh đối với tôi cũng có ý," Lam Hà cười ra để lộ hàm răng trắng chỉnh tề, gò má lộ ra lúm đồng tiền, "Hai chúng ta liền thử sống với nhau thôi?"
Người được tỏ tình đã từ trong kinh ngạc hoàn hồn, phát ra một tiếng cười rất nhẹ: "Vừa hay, anh đây cũng thiếu một người song tấu, về sau, không còn đối nghịch với anh chứ?"