Chương 8
Sau khi lạc mất Lưu Mộc trong cơn gió xoáy, Tuyệt Sắc không phải không sợ.
Một phần là vì hắn ở chung với Lưu Mộc đã lâu, tình cảm sâu đậm.
Phần còn lại là vì không có Lưu Mộc ở bên, có lẽ hắn đã không có đủ dũng khí để đi khắp đại lục Vinh Quang.
Phía trước là gì? Là vực sâu? Là đường cùng? Hay chỉ là một cái bẫy? Lưu Mộc sẽ ra sao? Ta sẽ ra sao? Chúng ta còn có thể gặp nhau không?
Trong lúc nhất thời, đầu óc hắn thật hỗn loạn.
Nhưng mà, con đường bí ẩn, rồi cũng có lúc kết thúc.
Tuyệt Sắc rơi xuống từ giữa không trung.
Hắn hét 'ai da' một tiếng.
Tuyệt Sắc mượn lực lăn một vòng, kiếm xuất khỏi vỏ!
... Sau đó hắn bị đụng trúng eo.
Không còn cách nào, căn phòng quá nhỏ, lăn một vòng như vậy đúng lúc va vào góc bàn.
"Đau nhức đau nhức đau nhức!" Tuyệt Sắc gào khóc.
"... Cậu, cậu là ai?" Sau lưng hắn truyền đến câu hỏi đầy cảnh giác và chần chờ.
Tuyệt Sắc bỗng xoay người, giơ kiếm lên trước ngực: "Ta là Tuyệt Sắc! Đại ca là Lam Kiều Xuân Tuyết! Nhị ca là Lam Hà! Ngươi nếu dám ức hiếp ta, ta liền kêu đại ca nhị ca tới đánh ngươi!"
Người đối diện ho khan: "Cậu, cậu không nhầm chứ..."
Tuyệt Sắc lúc này mới thấy rõ, không gian xung quanh vừa xa lạ vừa nhỏ bé chật hẹp (so với phòng ốc trong Vinh Quang thì thật sự nhỏ bé chật hẹp). Một thanh niên đeo tai nghe đang kinh hãi nhìn hắn, cẩn thận chào hỏi: "Đại hiệp, buông thanh kiếm ra được không?"
"Đây là đâu? Ngươi là ai?"
"Nơi này? Là thành phố G. Tôi là chủ căn phòng này. Người anh em, sao cậu lại đột nhiên vào đây? Đi nhầm phòng? Có chuyện gì không?" Người thanh niên tháo tai nghe xuống hỏi.
Sau khi ho khan, giọng nói của hắn trở lại như bình thường.
Lúc này Tuyệt Sắc mới nhận ra tiếng nói của hắn: "Tiểu Hứa! Ngươi là Tiểu Hứa phải không? Nơi này là thế giới của ngươi! Có phải không?"
Hứa Bác Viễn sững sờ, này là chuyện gì... Thanh kiếm trên tay đối phương lóe hàn quang sắc bén, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuyệt Sắc không chú ý tới vẻ mặt của hắn, liếc nhìn màn hình đang sáng: "A, đây không phải là đại ca sao! Ai ai, sao ngươi lại để đại ca bị người chém! Mau mau giết nha!"
Hắn nóng lòng, cầm kiếm lại gần, đương nhiên dọa sợ Hứa Bác Viễn: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
"Mau mau! Aizzz, ngươi bình thường điều khiển làm sao! Mau tới, đánh hết đám quái này rồi hãy nói!" Tuyệt Sắc thúc giục.
Hứa Bác Viễn đổ vỡ trong lòng.
Ai đến nói cho hắn biết, đêm hôm khuya khoắt có một cosplayer kỳ quái xông vô nhà, nói bậy nói bạ còn cầm kiếm thật buộc hắn chơi game!
Hắn dẫn theo đội 20 người đang đánh phó bản, bị quấy nhiễu bên ngoài như vậy, Lam Kiều Xuân Tuyết bị quái cào một chút, ngã xuống không còn hành động.
Rớt mạng? Cúp điện? Mọi người đang không biết chuyện gì xảy ra, đã thấy Lam Kiều Xuân Tuyết lăn một cái đứng dậy, theo sau là Tam Đoạn Trảm: "Xin lỗi, có chuyện bất ngờ, chúng ta tiếp tục."
Cuộc đối thoại không rõ truyền đến từ tai nghe: "... Ai, chính là dùng như vậy... Nhìn bên trái kìa... Không được, Tam Đoạn Trảm chỗ này sử dụng quá sớm..."
Bày mưu tính kế, là một giọng thiếu niên trong trẻo.
Có người lập tức hỏi: "Lam đội, em trai anh ngồi kế bên à?"
"Ừm..." Hứa Bác Viễn còn chưa nghĩ ra nên nói sao, Tuyệt Sắc đã trả lời, "Không phải, hắn là khế ước giả của cả nhà chúng ta!"
"Khế ước giả? Chơi dưỡng thành à? Hay là cosplay?" Người chơi đều cười.
"Chính là khế ước giả nha! Hắn sử dụng chúng ta, chúng ta được lợi từ hắn..."
Lời này quá có nghĩa khác. Tay Hứa Bác Viễn không nhịn được khẽ run: "Khoan khoan khoan, không phải như các cậu nghĩ..."
Nhưng mà kênh tổ đội đã đồng loạt xuất hiện "Yooooooooooo!"
Tuyệt Sắc không hài lòng, "Tiểu Hứa ngươi run rẩy cái gì, đại ca ta mất máu kìa, mục sư đâu? Thêm thêm thêm! Đại ca cố lên! Đại ca tất thắng!"
Hắn vừa lại gần màn hình, lưỡi kiếm liền đè lên cổ Hứa Bác Viễn. Mặc dù là cao thủ trong game, nhưng ngoài đời Hứa Bác Viễn chỉ là một trạch nam. Mũi kiếm lạnh lẽo đem đến cảm giác vô cùng áp bách, hắn vì vậy buộc phải tăng tốc độ tay, đánh xong phó bản nhanh hơn lần trước những năm phút.
... Nếu lúc tranh giành kỷ lục phó bản máy chủ 10 với Quân Mạc Tiếu mà có một thanh kiếm kề sau lưng, Hứa Bác Viễn cho rằng không cần bất cứ chiến thuật gì, hắn vẫn có thể phá kỷ lục, trăm lần trăm phá.
Cũng may sau khi đánh xong phó bản, cosplayer kỳ quái này hô một tiếng "Đại ca uy vũ" rồi thu hồi bảo kiếm.
Hứa Bác Viễn mau chóng an bài mọi người rồi thoát game, quay đầu nghiêm túc đối mặt hiện thực, "Cậu rốt cuộc là ai?"
"Ta? Ta là Tuyệt Sắc nha, vừa nãy đã nói rồi mà." Tuyệt Sắc bĩu môi, "Ngươi lâu rồi không dùng ta, quả nhiên đã quên ta!"
--------------------------------
Chương 9
"...Mình nhất định đang nằm mơ." Sau khi nghe Tuyệt Sắc "lên án", Hứa Bác Viễn bình tĩnh đi lấy cà phê, "Hôm qua quá mệt nên ngủ thiếp đi, nhất định là vậy..."
"Này! Ngươi muốn thế nào mới chịu tin!"
"Tôi cũng không biết nha..." Hứa Bác Viễn chìa hai tay, "Cậu nhìn căn phòng này của tôi là biết, tôi là một game thủ chuyên nghiệp, không có tài cán gì, chỉ là một trạch nam, không có quan hệ xã hội nào. Nếu không phải là người khác chơi tôi, tôi cũng không biết giải thích chuyện này thế nào."
"... Không biết nên nói gì với cậu, muốn lấy gì thì lấy đi..." Hứa Bác Viễn hơi đau đầu. Hắn chỉ là một người chơi game ngày đêm, thời gian đều dành cho Vinh Quang, thật sự không có kỹ năng nào khác.
"Khoan, chờ đã! Nhìn tiền bối Dạ Vũ, ta nghĩ đến người có thể chứng minh!" Tuyệt Sắc kêu lên, "Tiền bối Lưu Mộc! Tiền bối Lưu Mộc cũng đến thế giới này!"
"Lưu Mộc là ai?"
"Ai nha ngươi không biết tiền bối Lưu Mộc, nhưng ngươi chắc chắn biết khế ước giả của hắn. Là cùng một khế ước giả với tiền bối Dạ Vũ, tên Hoàng Thiếu Thiên!"
"Hoàng, Hoàng Thiếu?" Hứa Bác Viễn kinh sợ.
"Không sai, hai chúng ta cùng đi. Ta ở chỗ này, hắn nhất định ở cạnh khế ước giả của hắn. Mau mau đi tìm hắn!"
Tiểu đệ đệ thật sự đến thế giới bên kia?
Lam Kiều Xuân Tuyết kinh ngạc.
Khi hắn chính tai nghe thấy giọng của tiểu đệ đệ, cảm giác không rõ là vui mừng hay lo lắng.
Vui mừng là Tuyệt Sắc rốt cuộc được như nguyện.
Lo lắng là không biết hắn còn có thể trở về hay không?
Thanh âm từ thế giới bên kia có thể truyền lại đây, nhưng thanh âm của đại lục Vinh Quang không thể truyền đến bên kia.
Chính là không có cách giao lưu nha... Lam Kiều Xuân Tuyết thở dài.
Hắn nhanh chóng truyền tin Tuyệt Sắc bình an cho Lam Hà.
Lam Hà cũng muốn đổ vỡ trong lòng.
Hắn không biết tất cả về khế ước giả, nhưng khi khế ước giả sử dụng hắn, hắn biết rất rõ lời nói và hành động của khế ước giả.
Vừa nghe tin tiểu đệ bình an, Lam Hà chỉ nói chuyện với đại ca vài câu đã bị khế ước giả triệu hồi, bị điều khiển vội vàng gửi tin nhắn riêng.
Không phải là tìm Quân Mạc Tiếu sao, gấp gáp vậy làm gì.
Nhưng khi đứng ở nơi trống trải và gửi ra một câu trong kênh [ Phụ cận ], Lam Hà dù bị khống chế không thể tự chủ hành động, nhưng trong lòng vẫn sóng to gió lớn.
"Nhị ca nhị ca, ta là Tuyệt Sắc! Ta ở chỗ Tiểu Hứa!"
Mặc dù đã biết trước, nhưng cách đối thoại này trước giờ chưa từng có.
Đáng tiếc hắn không thể tự chủ hành động, nếu không chắc chắn đã phát điên.
Tuyệt Sắc còn rất hào hứng nói, Hứa Bác Viễn nhận mệnh gõ chữ vào: "Tiểu Hứa không tin hắn là khế ước giả của ta, ta nói hắn liên lạc với khế ước giả của tiền bối Lưu Mộc! Đúng, tiền bối Lưu Mộc hẳn là đi chung với ta! Nhị ca ngươi chắc chắn không đoán được, Tiểu Hứa nhìn rất giống đại ca nha. May là ta không nhận lầm. Lấy danh nghĩa kiếm khách của ta ra thề, liếc mắt là nhìn ra chỗ khác nhau ngay. Đại ca đẹp trai hơn, thật sự đẹp trai hơn blah blah blah..."
Trào phúng ngay trước mặt người ta vậy có ổn không?
Hứa Bác Viễn đánh chữ mà lệ rơi đầy mặt.
Hắn ngồi đây gõ lời nói nhảm, bận tâm khi nào mới nhận được tin nhắn trả lời.
Số điện thoại cá nhân của tuyển thủ chuyên nghiệp, Hứa Bác Viễn không có.
Nhưng hắn biết có người chắc chắn có.
... Đại thần Diệp Thu.
Đây là nguyên nhân hắn đăng nhập Lam Hà.
... Quân Mạc Tiếu không có mở nhận lời mời Hảo hữu, nhưng ở máy chủ 10 có công hội Hưng Hân, luôn luôn có thể liên lạc được.
Thật ra khi quẹt thẻ đăng nhập, hắn đã tin rồi.
Bởi vì mới đầu hắn tính dùng clone gián điệp trong công hội... Tuyệt Sắc.
Nhưng ở giao diện đăng nhập, không có một ai.
Ngẫm lại cách ăn mặc của tiểu kiếm khách, nhìn thanh niên tự nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn... Nói chứ, thật giống!
Đành phải đổi sang thẻ tài khoản Lam Hà.
Lam Hà có thêm Hảo hữu bọn người Quân Mạc Tiếu, gửi đi một loại tin nhắn riêng.
May mà chỉ một lát sau, Hàn Yên Nhu trả lời, là đại thần hỏi chuyện gì xảy ra.
Nghe Hứa Bác Viễn nói có việc gấp cần liên lạc với Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu cũng không hỏi nhiều. Biết người này thành thật đáng tin, có chừng mực, nên Diệp Tu cũng không tranh cãi nhiều, sảng khoái gõ ra một dãy số, "Sau này nhớ cám ơn anh đây nha, nhớ cho thêm vật liệu."
"Cám ơn đại thần! Nhưng vật liệu là của Lam Khê Các!" Hứa Bác Viễn cấp tốc lấy ra điện thoại... Đường dây bận?
--------------------------------
Chương 10
Hai bên gọi lẫn nhau nên đường dây bận. Tình huống thế này chỉ có thể nói là trùng hợp một cách kỳ diệu.
Vẫn là Hứa Bác Viễn nóng vội hơn, lập tức bấm gọi lại.
Ánh mắt của tuyển thủ chuyên nghiệp không tệ, Dụ Văn Châu nhìn điện thoại cười, "Là Tiểu Hứa, xem ra Tuyệt Sắc thật sự đã đến bên kia."
Hắn vừa nói vừa ấn nhận cuộc gọi.
"Alo, chào anh, anh có phải là Hoàng Thiếu không?" Trong tai nghe truyền đến giọng nói trong trẻo, có hơi thở dốc, là khẩn trương?
"Xin chào, cậu là Hứa Bác Viễn đi. Tôi là Dụ Văn Châu."
Giọng nói ở đầu dây bên kia càng run rẩy, "Dụ, Dụ đội! Chào Dụ đội, chào Dụ đội! Tôi là Hứa Bác Viễn. Kia, tôi là người công hội Lam Khê Các, tài khoản chính là Lam Kiều Xuân Tuyết."
"Tôi biết cậu, Tiểu Hứa, gọi vậy có được không? Bên chỗ cậu có phải đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi?"
"A, không có chuyện gì... Đúng vậy! Bên anh cũng vậy? Tài khoản của Hoàng Thiếu biến thành người thật à?"
"Không sai, Lưu Mộc ở ngay bên cạnh tôi. Tuyệt Sắc có khỏe không?"
"Hắn rất khỏe..." Trong tai nghe truyền đến âm thanh ầm ĩ, "Cái này dùng như thế nào... Cho ta... Này này.. Tiền bối Lưu Mộc tiền bối Lưu Mộc có đó không! Ta là Tuyệt Sắc! Ta đang cùng một chỗ với khế ước giả! Nhưng hắn không tin, ngươi giải quyết bằng cách nào?"
Dụ Văn Châu cầm di động ra xa lỗ tai một chút, không có mở loa ngoài nhưng hai người còn lại trong phòng vẫn nghe được rõ ràng.
Lưu Mộc khẽ động, Dụ Văn Châu hiểu ý đưa điện thoại cho hắn.
Tuyệt Sắc vô cùng phấn khởi nói liên tục.
Hứa Bác Viễn đứng cạnh im lặng che mặt.
... Không cần chứng minh, hắn tin rồi.
Hoàng Thiếu Thiên đứng kế bên cũng thầm cảm thấy may mắn.
... Lưu Mộc không ồn ào như Tuyệt Sắc, thật là quá may mắn.
"... Cái gì? A a, ta chỉ lo vui vẻ, quên mất việc chính. Tiền bối Lưu Mộc, lát nữa nói chuyện với ngươi sau nha." Tuyệt Sắc đặt di động xuống một bên, "Khế ước giả, chúng ta nói chuyện chính."
"Chuyện chính?" Hứa Bác Viễn hỏi.
Sau đó hắn bị một con gấu ôm lấy.
"Khế ước giả, ngươi đừng vứt bỏ ta!"
"Chờ đã, tôi vứt bỏ cậu lúc nào?"
"Ngươi đã thật lâu không dùng ta. Ta không có cách nào trưởng thành!" Tuyệt Sắc lên án, "Chỉ biết đối xử tốt với đại ca và nhị ca, Tiểu Hứa thật quá đáng!"
Hứa Bác Viễn lúc này mới nhớ ra lời Tuyệt Sắc kêu la lúc đầu: "Lam Kiều là đại ca? Lam Hà là nhị ca? Trời ạ..."
"Đừng đổi chủ đề!" Tuyệt Sắc nói tiếp, "Ngươi có biết, tài khoản bị khế ước giả vứt bỏ giữa chừng rất thảm không blah blah blah... Ta và tiền bối Lưu Mộc liều mạng tìm ngươi khó khăn dường nào ngươi biết không blah blah blah... Khó khăn lắm đến được đây, ngươi lại không chịu nhận ta, ta đau lòng cỡ nào blah blah blah..."
Hắn lải nhải một hồi lâu, nói rồi lại nói rồi lại nói.
Tuyệt Sắc ngẫu nhiên sẽ lau nước mắt nước mũi, ngẫu nhiên ôm thật chặt rồi cọ sát, ngẫu nhiên tỏ vẻ uể oải nản lòng thoái chí, ngẫu nhiên dõng dạc hào khí ngút trời.
Thì ra tài khoản đều... đơn thuần đáng yêu như vậy.
Hứa Bác Viễn ôm em bé khổng lồ trong lòng, giơ tay lên thề: "Tôi xin hứa, sau này mỗi ngày đều sẽ chơi với cậu một lúc!"
"Tiểu Hứa là tốt nhất!" Em bé khổng lồ hôn chụt lên má hắn.
Điện thoại gần đó bỗng vang lên âm nhạc tự động tắt máy.
Hứa Bác Viễn sạc điện, khởi động máy, nhìn lịch sử cuộc gọi kéo dài một tiếng mà ngây người.
"... Tuyệt Sắc, vừa nãy cậu không cúp máy à?"
"A? Cúp làm sao?" Tuyệt Sắc ngơ ngác.
Tiền điện thoại tháng này chỉ là chuyện nhỏ. Để Dụ đội và Hoàng Thiếu nghe hết trò cười này, mình sao còn có thể đối mặt với họ nha...
Hứa Bác Viễn bỗng cảm thấy thật tuyệt vọng.
--------------------------------
Chương 11
Kỳ thật lo lắng của Hứa Bác Viễn là dư thừa.
Bởi vì người nghe điện thoại không phải là chính phó Lam Vũ.
"... Tuyệt Sắc cuối cùng vẫn quên nghĩ cách làm sao trở về." Lưu Mộc để điện thoại di động xuống. Hắn vẫn lẳng lặng nghe, cho đến khi điện thoại không còn thanh âm gì nữa mới thôi.
Hoàng Thiếu Thiên vò đầu: "Nếu không, cậu nói cụ thể một chút là tới đây bằng cách nào?"
"Việc này muốn cảm ơn Quân Mạc Tiếu..."
"Quân Mạc Tiếu? Diệp Thu! Tại sao lại là hắn? Đội trưởng, chắc không phải Quân Mạc Tiếu cũng đi ra rồi ha, hỏi thăm một chút hỏi thăm một chút xem có hay không!"
"Thiếu Thiên, không vội." Dụ Văn Châu mỉm cười, nhét một miếng khô bò vào miệng hắn, "Lưu Mộc, mời nói tiếp."
Thế là Lưu Mộc kể lại toàn bộ hành trình đến nơi này: "... Tới là tới, nhưng còn chưa có manh mối làm sao để trở về..." Dứt lời, hắn lại uống một ngụm Coca. Sau khi đã quen, hắn cảm thấy thức uống này thật không tồi.
"Giao diện chế tác trang bị?" Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng mở game, rút ra tấm thẻ, "Lưu Mộc tui xem thử tài khoản của cậu một chút...", quét một cái.
Dụ Văn Châu thấy hoa mắt.
"Lưu Mộc, cậu chưa thấy bản thân từ góc nhìn này đi... Lưu Mộc? Lưu Mộc đâu?"
Dụ Văn Châu nhún vai: "Đột nhiên không thấy."
"Đừng nói là trở về nha? A, có thứ gì nhìn quen quen, đội trưởng anh coi nè!" Hoàng Thiếu Thiên phóng to chi tiết.
Trên tay Lưu Mộc lại là một lon Coca!
Hai người nhìn nhau.
Trở về nhanh như vậy.
Hoàng Thiếu Thiên mở túi đồ, Coca nằm trong ô vũ khí. Vũ khí đâu?
Vũ khí nằm ở đầu giường. Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện trời đất cảm thấy hứng thú với thanh kiếm, Lưu Mộc lấy ra cho hắn chơi.
"Hắn còn có thể đi ra không?" Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm, hô vài tiếng ở kênh phụ cận, Lưu Mộc không trả lời.
"Cậu ta có nói lúc cậu đang sử dụng thì cậu ta không có quyền tự chủ đi." Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ rồi đề nghị, "Không bằng cậu rời khỏi trò chơi, đợi một lúc rồi tính tiếp?"
"Được, để tui thử."
"Đợi đã, cậu gửi một câu." Dụ Văn Châu bỗng ngăn hắn lại.
"Câu gì? Đội trưởng nói đi."
Dụ Văn Châu cười tủm tỉm: "Cậu gõ, thuận tiện mời Sách Khắc Tát Nhĩ cùng tới, khế ước giả của hắn rất vinh hạnh có thể kề vai chiến đấu với hắn, làm phiền hắn lâu như vậy, hi vọng hắn nể mặt tới chơi một chút."
"ĐM, sao tui không nghĩ tới!" Hoàng Thiếu Thiên có tốc độ tay cỡ nào, trong nháy mắt, một đoạn văn dài liền bặc bặc bặc hiện lên, "Lưu Mộc cậu đừng vội, tui lập tức thoát game, cậu thử xem tới một lần nữa có được không, thuận tiện hỏi xem Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ có thể đi chung không, nhưng đừng để quá nhiều người biết, vì còn chưa chắc nhiều người thì có nguy hiểm gì hay không. Tóm lại là làm phiền cậu nha, chờ cậu quay lại đổi vũ khí, với lại có thể đem giùm đặc sản của đại lục Vinh Quang tới không? Tui vẫn luôn tò mò lọ thuốc đỏ thuốc xanh kia. Được rồi được rồi không làm phiền cậu nữa, mau chóng đến đây đi cậu còn chưa nếm thử khoai tây chiên đâu!"
Hắn thoát khỏi trò chơi.
Lưu Mộc cử động thân thể, chuyện đầu tiên hắn làm là gửi tin báo bình an cho Lam Kiều Xuân Tuyết và Lam Hà, chuyện thứ hai là lên kênh thế giới gọi người.
Nửa tiếng sau, ký túc xá của Hoàng Thiếu Thiên liền ầm ĩ.
Cùng lúc đó, Tuyệt Sắc hạnh phúc hưởng thụ tắm nước nóng, cả người ẩm ướt ngượng ngùng chạy tới: "Tiểu Hứa..."
Hứa Bác Viễn đang dùng tài khoản chính giải quyết chuyện công hội.
Hiện tại mỗi khi điều khiển Lam Kiều Xuân Tuyết hắn đều cẩn thận... Không còn cách nào, cảm giác thanh kiếm kia của Tuyệt Sắc đè vào người hắn, thật khiến người ấn tượng sâu sắc.
Nghe thấy giọng của Tuyệt Sắc, hắn tranh thủ thời gian quay đầu lại, nhận mệnh vô phòng tắm cầm ra một cái khăn lớn, lại lấy một cái khăn mới, "Cái này lau người, cái này lau tóc, chỗ tôi không có máy sấy, cậu lau khô hẵng ngủ. Đây là áo ngủ, đây là đồ lót, ai ở chỗ này cũng mặc..."
Đúng vậy, theo thói quen của Tuyệt Sắc, hoặc là thói quen của đại lục Vinh Quang, tiểu Tuyệt Sắc là ở trần.
Ở trần, toàn thân.
- TBC -