- Bình luận
- 35
- Số lượt thích
- 173
Một sản phẩm thuộc Project Nhất Kỳ Nhất Hội
01
Bậc thầy chiến thuật phải là người như thế nào?
Tôn Tường nghỉ học chơi game khi chỉ còn vài tháng nữa là tròn mười bảy tuổi, vừa học xong lớp 10, cũng coi như có chút học thức. Trong mắt cậu, bậc thầy chiến thuật chính là người vạch ra kế hoạch sau màn trướng, quyết thắng từ ngàn dặm, giống như Gia Cát Lượng, đại nạn ập xuống cũng có thể gặp nguy không loạn, điềm nhiên bày bố “Không thành kế”.
Khi xét từ quan điểm này, cậu cảm thấy mặc dù Tiêu Thời Khâm đầu óc nhanh nhạy nhưng vẫn chưa phải là một bậc thầy chiến thuật đạt chuẩn.
Cậu phát hiện ra Tiêu Thời Khâm sẽ có lúc hoảng loạn.
Lần đầu phát hiện sự thật này là vào đầu mùa giải thứ chín, bấy giờ Gia Thế đang thi đấu khiêu chiến, lịch trình thi đấu nhẹ nhàng thoải mái vô cùng. Tuy bị loại phải thi đấu khiêu chiến nhưng Gia Thế là chiến đội lão làng, lại sở hữu ba tuyển thủ hạng sao nên vẫn thu hút sự quan tâm rất lớn từ giới truyền thông. Dù sao bây giờ đang rỗi rãi, Thôi Lập cân nhắc rồi sắp xếp hai tuyển thủ hạng sao đội mình đi họp báo.
Ban đầu Tô Mộc Tranh cũng được sắp xếp đi chung, nhưng nữ thần Liên minh một mực từ chối. Dẫu sao, lòng cô từ lâu đã không còn đặt ở Gia Thế, hiện giờ cô tập trung toàn lực đánh giải cũng chỉ vì tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất.
Bởi vậy, Thôi Lập chọn một ngày đẹp, đặt riêng một phòng khách sạn ở thành phố H để tổ chức họp báo.
Lúc sắp đến địa điểm, Thôi Lập ngồi ghế phó lái nghiêng đầu hỏi Tôn Tường chuẩn bị thế nào, Tôn Tường thành thật lập tức trả lời: “Chưa chuẩn bị gì cả.”
Quản lý cảm thấy đau hết cả đầu, vội vàng nhờ Tiêu Thời Khâm bổ túc kiến thức cho át chủ bài sáng chói nhà mình.
Tiêu Thời Khâm không từ chối, phân tích từng vấn đề phóng viên có thể hỏi một, mạch lạc rõ ràng, đơn giản dễ hiểu. Ví dụ như khi phóng viên hỏi về tầm nhìn với tương lai Gia Thế, hãy nói những lời chúc tốt đẹp, dĩ nhiên đây là những câu hỏi nhẹ nhàng. Anh thậm chí còn giả dụ có một vài câu hỏi khó nhằn hơn xuất hiện, giải thích tỉ mỉ cho Tôn Tường nghe phải xử lí thế nào. Chẳng hạn như thành tích tệ hại của Gia Thế mùa giải trước, các vấn đề liên quan đến Diệp Tu, vân vân,…
Tôn Tường không bao giờ để tâm đến lời quản lí, nhưng cậu lại sẵn lòng lắng nghe Tiêu Thời Khâm. Bởi vì cách nói của Tiêu Thời Khâm vừa xuôi tai vừa dễ hiểu, hơn nữa, sau này đối tượng cậu cần phối hợp là Tiêu Thời Khâm, không phải quản lí Gia Thế.
Ý thức đoàn đội của Tôn Tường quả thật rất kém, nhưng không kém đến mức hết thuốc chữa. Thật ra trước đây cậu từng thử xây dựng quan hệ tốt với Tô Mộc Tranh, nhưng nữ thần không chịu hòa nhã với cậu, cậu lại càng không phải kiểu người chịu hạ mình xun xoe lấy lòng người khác.
Sau khi rà soát hết mọi vấn đề, Tiêu Thời Khâm hỏi cậu nhớ chưa, Tôn Tường gật đầu đáp nhớ rồi. Cứ tưởng Tiêu Thời Khâm sẽ kiểm tra tại chỗ giống thầy giáo cấp ba của cậu, không ngờ vị bậc thầy chiến thuật luôn suy xét kĩ càng mọi chuyện này chỉ mỉm cười có lệ với cậu một cái, sau đó ngả đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôn Tường nhàm chán bĩu môi.
Đã hơn hai tháng kể từ khi Tiêu Thời Khâm gia nhập Gia Thế, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, hình như người được ca ngợi là đội trưởng tốt của Trung Quốc luôn cư xử với cậu rất khó hiểu.
Dù là xem replay hay bố trí chiến thuật, anh đều nghiêm túc hỏi ý kiến cậu; trong quá trình huấn luyện thường cẩn thận tỉ mỉ uốn nắn sai lầm cho cậu, đề xuất ý kiến, góp ý đầy đủ, thậm chí không ngại phiền phức giải thích chiến thuật kĩ càng. Vào giờ giải lao, anh sẽ phát đồ uống chuẩn bị sẵn từ trước cho đội viên. Mỗi lần đưa trà ô long cho cậu, anh luôn cười ôn hòa. Cậu cực kì thích nhìn Tiêu Thời Khâm cười với mình, thế nên dù không thích uống trà ô long tẹo nào, cậu vẫn kiên nhẫn uống cho bằng hết.
“Chỗ anh ngoài trà ô long còn có đồ uống nào khác không?” Sau nửa tháng uống trà ô long, rốt cuộc Tôn Tường không nhịn được mở miệng hỏi, hỏi xong liền vội vàng bổ sung: “Dĩ nhiên uống trà ô long cũng rất ok.”
Tiêu Thời Khâm ngẩn người hỏi: “Đội trưởng Tôn muốn uống gì?”
“Tui muốn uống coca.” Tôn Tường đáp, từ đó trở đi, cậu được uống coca ít đường trong cả tháng.
Thật ra Tôn Tường thích uống trà sữa gạo lứt nhất, nhưng quán trà sữa nằm ngay cạnh tiệm net đối diện chiến đội, cậu mà nói ra, ngộ nhỡ Tiêu Thời Khâm thật sự đi mua cho cậu thì sao?
Nói thế nào nhỉ, Tiêu Thời Khâm đối xử với cậu tốt lắm, có thể nói là cần gì có nấy, nhưng đâu đó vẫn lờ mờ cảm giác xa cách. Cậu có chút không thoải mái, nhưng Tiêu Thời Khâm xử lí mọi chuyện đâu ra đấy, dù muốn bới móc cũng không tìm ra lỗi, khiến cậu không cách nào bày tỏ mong muốn của mình.
Buổi họp báo bắt đầu lúc 11 giờ, trước đó, Tiêu Thời Khâm dặn dò cậu: “Câu hỏi nào không trả lời được thì đừng miễn cưỡng, để tôi giúp cậu.”
“Rõ rồi.” Tôn Tường buồn bực đáp, cảm thấy khó chịu.
Sao không tin tưởng cậu chút nào vậy?
Cậu trai không bao giờ chấp nhận người khác coi thường mình, hôm nay lại có thể đối đáp trôi chảy trong buổi họp báo. Mọi câu hỏi đều nằm trong phạm vi Tiêu Thời Khâm liệt kê, cậu không gặp bất kì vấn đề hóc búa nào. Quản lí Gia Thế mặt mày rạng rỡ, vui mừng là chuyện khỏi bàn, phỏng đoán ngày mai khắp các mặt báo sẽ đưa tin về sự trưởng thành làm người ta phải líu lưỡi của chủ lực nhà mình.
Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, bên phía Tiêu Thời Khâm đã gặp rắc rối.
Thời gian trôi qua hơn nửa, bầu không khí hài hòa, bỗng xảy ra chuyện bất ngờ.
Một fan Lôi Đình mặt mũi hằm hằm đứng dậy từ giữa đám phóng viên đang mải chụp ảnh, bước dọc theo hành lang, thẳng tay ném chai nước suối không nắp về mục tiêu.
Người này nhất định chơi tài khoản Chuyên gia đạn dược, trình ném lựu đạn vô cùng xuất sắc, nếu không làm sao mà nước với chai có thể đồng thời bay tới mặt Tiêu Thời Khâm một cách chuẩn xác như vậy?
Tôn Tường nhanh tay lẹ mắt đẩy đội phó nhà mình ra đằng sau, vững vàng bắt lấy vỏ chai, tiếc là tự hào chưa được một giây thì chỗ nước lạnh cậu bỏ quên đã giội cho cậu cả đầu ướt sũng.
Đúng là mát lạnh tức thì, tâm trạng sảng khoái.
Bên kia, Tiêu Thời Khâm chưa kịp đề phòng bị đẩy ngã lăn ra đất, đau điếng người.
“Tiêu Thời Khâm, sao mày lại bỏ rơi Lôi Đình! Thằng phản bội!” Fan Lôi Đình kia gào thét mất kiểm soát, Thôi Lập sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, gọi gấp người bên mình kéo tên mượn gió bẻ măng này ra ngoài.
“Buông tao ra! Tiêu Thời Khâm mày đang chột dạ đúng không! Giờ mày không dám đối mặt với Lôi Đình đúng không! Đồ phản bội!” Fan Lôi Đình bị nhân viên bảo vệ kéo ra ngoài cửa vẫn gào thét điên cuồng.
Tiêu Thời Khâm chống tay trên mặt đất mượn lực đứng dậy, nụ cười hiền hòa khéo léo trên gương mặt biến mất, anh chỉnh lại kính mắt, cầm micro nói bảo an buông fan hâm mộ kích động kia ra.
“Cậu bình tĩnh lại đã.”
“Với tư cách là cựu đội trưởng Lôi Đình, tôi rất biết ơn sự ủng hộ cậu dành cho chiến đội từ trước đến nay. Kể từ khi đưa ra quyết định này, tôi đã chuẩn bị đối mặt với mọi nghi vấn. Không hề có chuyện lương tâm cắn rứt.”
Tôn Tường đầu tóc ướt nhẹp quay lại nhìn Tiêu Thời Khâm, lần đầu tiên phát hiện ra con người hiền lành, luôn tươi cười như anh cũng có một mặt cứng rắn như vậy.
Từng câu từng chữ dứt khoát và quyết liệt anh thốt ra khiến cả đám phóng viên đơ như phỗng, quên cả bấm chụp.
Sau đó, cậu không nhớ Tiêu Thời Khâm còn nói gì nữa, dù sao cậu sẽ chẳng bao giờ bận tâm mấy chuyện phiền toái thế này.
Cậu chỉ chú ý thấy Tiêu Thời Khâm đang run rẩy. Cựu đội trưởng Lôi Đình đang cố hết sức giữ bình tĩnh, khớp ngón tay siết chặt vào micro đến mức hiện rõ màu trắng bệch, gân xanh lờ mờ hiện lên mu bàn tay.
Buổi họp báo buộc phải dừng lại, hai át chủ bài của Gia Thế theo nhân viên tới phòng nghỉ, lát sau, Thôi Lập cũng bước vào.
Quản lí Gia Thế chưa kịp hoàn hồn, mặt mũi tái mét, liên tục xin lỗi Tiêu Thời Khâm, nói mình đã kiểm tra thẻ phóng viên của mọi người cẩn thận, không ngờ vẫn để người không liên quan trà trộn vào.
Tiêu Thời Khâm xua tay tỏ ý anh không để bụng, rót nước nóng mới đun vào cốc thủy tinh.
Thôi Lập cầm lấy cốc nước nhưng không uống ngay, thở dài: “Fan hâm mộ bên ngoài đông quá, tôi đi xem trước thế nào. Sau khi xử lí xong xuôi, tôi sẽ lập tức đưa hai người về câu lạc bộ.”
Dứt lời, anh ta đặt cốc xuống, vội vã đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Tôn Tường không nói năng gì, chỉ tập trung lau khô mái tóc sũng nước của mình, còn nghĩ có nên mượn nhân viên khách sạn một cái máy sấy tóc để chỉnh cho nếp tóc mình đẹp trai như cũ không, tí nữa ra ngoài đám phóng viên kiểu gì cũng ùa tới chụp ảnh.
Bỗng một cốc nước nóng được đưa tới trước mặt cậu.
“Lúc nãy cảm ơn đội trưởng Tôn.” Tiêu Thời Khâm nói. “Sang thu rồi, cậu uống nước nóng cho ấm người.”
Tay đang lau tóc của Tôn Tường dừng lại, cậu không nhận cốc nước ngay mà đưa mắt quan sát Tiêu Thời Khâm từ đầu đến chân.
Có lẽ cậu là một kẻ vô tâm trong mắt mọi người. Nhưng Tôn Tường có một cái tài, cậu luôn có thể phát hiện ra những thứ mà người khác hay bỏ qua.
Phải chăng đây là trực giác hoang dã?
Mặt nước sóng sánh rất khẽ, rõ ràng đã rời khỏi hội trường, vậy mà tay Tiêu Thời Khâm vẫn không ngừng run rẩy, đây là chuyện vô cùng kì lạ đối với tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tôn Tường chợt nhận ra có thể Tiêu Thời Khâm không hề ung dung như vẻ bề ngoài.
Cậu cầm cốc nước, ném khăn bông cho Tiêu Thời Khâm.
Tiêu Thời Khâm vô thức cất gọn khăn về chỗ cũ, khi đó Tôn Tường bất chợt nói một câu không liên quan.
“Sang thu rồi mà trời vẫn hơi nóng, anh ra nhiều mồ hôi thật đó.”
Tôn Tường hài lòng khi thấy động tác của Tiêu Thời Khâm khựng lại bất thường.
Che giấu cũng khá kĩ đấy, nhưng đến lúc bị mình chọc thủng, người này lại thật sự luống cuống.
02
Bậc thầy chiến thuật phải như thế nào?
Gần đây, Thừa tướng và Vương Lãng đang trở nên hot hòn họt trên Bilibili. Lúc rảnh rang, Tôn Tường sẽ bật mấy video ma tính tẩy não lên xem đi xem lại, thậm chí xem đến đoạn hay ho còn gật gù đắc ý.
Tô Mộc Tranh bỏ hạt dưa trong tay xuống, nhìn cậu bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, sau đó đảo mắt rồi bật chương trình ti vi khác lên xem.
“Tiểu Tôn đang xem gì vậy?”
Tiêu Thời Khâm không tò mò không được, buổi tối chỉ có mỗi mình anh chịu khó nghiên cứu chiến thuật. Nhờ có đội trưởng dẫn đầu ‘làm gương’, những thành viên khác trong đội rất sôi nổi, mỗi người một việc, một số thì vào game online show trình gánh gái, một số thì buôn chuyện trên diễn đàn, số còn lại cắm rễ săn sale trên Taobao.
Hình dung bầu không khí hiện tại bằng cụm từ ‘chướng khí mù mịt’ cũng chẳng ngoa, nếp sinh hoạt này không thể thay đổi trong một sớm một chiều, mình không được sốt ruột. Đội phó mới của Gia Thế nghĩ.
“Hả?” Tôn Tường tháo tai nghe, nhìn màn hình máy tính rồi quay sang nhìn Tiêu Thời Khâm, bỗng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
—— Tiêu Thời Khâm đúng là bậc thầy chiến thuật, hơn nữa còn là một phiên bản đầy ma tính giống như Thừa tướng.
Nghĩ đến đây, Tôn Tường không nhịn được cười phá lên.
Tiêu Thời Khâm đứng bên cạnh mặt hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, cậu chàng này lại nghĩ ra ý tưởng kì quái gì nữa đây? Thực sự không thể hiểu nổi mạch não của trẻ trâu mà.
Sau sự kiện họp báo lần trước, thái độ của Tiêu Thời Khâm đối với Tôn Tường có phần khang khác.
Biểu hiện cụ thể là Tiêu Thời Khâm không chuẩn bị coca ít đường cho cậu nữa, Tôn Tường bắt buộc phải uống trà ô long, hơn nữa còn là loại Lá Trà Phương Đông mùi vị nhạt thếch siêu siêu khó uống.
“Siêu thị dưới tầng hết coca rồi à?” Tôn Tường bóp mũi ngửa cổ uống hết nửa chai Lá Trà Phương Đông, cau mày hỏi.
“Đồ uống có ga chứa hàm lượng đường cao, tính axit mạnh không có lợi cho việc giữ đầu óc tỉnh táo, hơn nữa coca có chứa caffeine. Trên thực tế, rất nhiều người dùng coca để tẩy rửa toilet.” Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt giải thích.
“Tui biết rồi!” Hình tượng coca trong lòng Tôn Tường vỡ rắc rắc rắc, cậu đau thương cào tóc, nếu vừa nãy cậu mà không ngắt lời anh, đảm bảo tên này có thể nói có sách, mách có chứng dẫn ra N lí do khiến cậu cả đời này cũng không đụng đến coca nữa.
“Trà ô long giúp hạ hỏa.” Tiêu Thời Khâm vừa lòng, cười với cậu một cái.
Thế là Tôn Tường chán nản cầm nửa chai còn lại, nhắm mắt nhắm mũi tu cho bằng hết.
Ngoài chuyện này ra, sự thay đổi trong thái độ của Tiêu Thời Khâm với Tôn Tường còn thể hiện ở chủ đề nói chuyện: tất cả đều liên quan đến cách bố trí chiến thuật trong Vinh Quang. Nói ba câu thì cả ba đều không rời chủ đề chiến thuật. Thông thường Tiêu Thời Khâm sẽ giảng giải cách bố trí trong trận đấu kế tiếp cho cậu, tại sao phải sắp xếp như vậy, nói xong vị trí của cậu, anh sẽ lần lượt nói sang vị trí của từng thành viên khác. Cậu nghe mà đầu cứ ong ong, chỉ biết gật đầu liên tục, đáp: “Dạ dạ dạ, tui biết, tui biết, tui hiểu, tui hiểu rồi, anh cứ yên tâm!”
Không phải là chỉ đâu đánh đó sao, có gì mà phức tạp. Cậu nghĩ.
Nhưng chủ đề nói chuyện mấy ngày nay đã lấn sang cả vấn đề sinh hoạt.
Có mấy lần huấn luyện xong về kí túc, Tôn Tường thấy đói bụng, nghĩ đến mì tôm trong phòng liền nhiệt tình mời Tiêu Thời Khâm ăn chung với mình.
Khi trước, Tiêu Thời Khâm chỉ khéo léo từ chối, bây giờ anh không những không ăn mà còn ân cần khuyên nhủ, dùng lí lẽ thuyết phục Tôn Tường không nên tiếp tục ăn.
“Nhưng tui đói quá trời!” Tôn Tường than thở.
“Tôi có hầm canh trong phòng. Nếu cậu không ngại thì về phòng ăn canh cùng tôi nhé?”
Chiến đội nhà giàu có khác, trong phòng mỗi tuyển thủ đều được trang bị một gian bếp nho nhỏ, ở Lôi Đình không có loại đãi ngộ thế này. Tận dụng tài nguyên sẵn có, Tiêu Thời Khâm mua một chiếc nồi đất, ngày ngày tranh thủ ninh canh trong phòng.
“!!!” Chỉ mới rẽ vào khu kí túc, mùi thơm của canh xương hầm đã xộc thẳng vào mũi.
Tiêu Thời Khâm là một người đàn ông quá tuyệt vời! Trước đây mẹ cậu cũng thích hầm canh xương cho cậu ăn, lúc đó không biết nâng niu, đến khi mất đi mới luyến tiếc. Bây giờ có Tiêu Thời Khâm ở đây, mỗi ngày ăn một chén canh khiến cậu lần nữa cảm nhận được không khí gia đình ấm áp.
Trong tương lai, mình nhất định phải cưới một người biết nấu canh, giống như Tiêu Thời Khâm vậy. Cậu nghĩ.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tôn Tường đã không thể vui nổi. Vì sự quan tâm của Tiêu Thời Khâm dành cho cậu từ một chuyện ăn đêm be bé đã mở rộng đến từng chân tơ kẽ tóc trong sinh hoạt. Ví dụ như: không được tích trữ quần áo bẩn, phải đi giặt ngay; phải thực hiện mát-xa tay đúng giờ, đúng tiêu chuẩn; bớt xem video nhảm nhí, xem nhiều sẽ giảm chỉ số thông minh;...
Tô Mộc Tranh xem phân tích cung hoàng đạo, nói: “Chòm Cự Giải rất thích lải nhải.” Khoan bàn đến chuyện tử vi chòm sao có đáng tin hay không, chỉ biết phân tích nêu trên quả không thể nào sai được.
Tôn Tường cho rằng nếu ghi âm mọi lời nói của Tiêu Thời Khâm lại, nhất định có thể đứng hàng top trong mục video ma tính trên Bilibili, đủ khả năng cạnh tranh vị trí ngang cơ với Thừa tướng.
Tôn Tường buồn bực, vì sao Tiêu Thời Khâm không túm đội viên khác tặng bài diễn văn cằn nhằn, mà cứ thấy mặt cậu là anh lại lải nhải không ngừng.
Có phải vì mâu thuẫn trong cách bố trí chiến thuật với một đội tay mơ nọ?
Tôn Tường không chấp nhận việc hành gà cũng phải bố trí một lố chiến thuật, cậu muốn sử dụng BOX-1. Tiêu Thời Khâm không đồng ý, nói sau này đối thủ của họ là những đội mạnh như Bá Đồ, Lam Vũ, không thể khiến hệ thống chiến thuật bị hỗn loạn, thế nên cần chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Tôn Tường thấy anh nói có lí, nhưng đánh như vậy thật sự rất bức bối. Xuyên thủng tuyến phòng ngự của đối thủ vẫn không được xông thẳng lên đánh mà phải đợi những đội viên khác tiến vào đúng vị trí chiến thuật mới được tấn công.
Rất lâu rồi cậu chưa được đánh một trận thật sướng tay, đến cả hành gà cũng không cho cậu hưởng thụ chút cảm giác thành tựu.
Nhìn khắp Liên minh, tuyển thủ chuyên nghiệp có quan hệ khá tốt với cậu mà cậu cũng vừa mắt người ta chỉ có Đường Hạo. Nhưng năm nay tên này trở thành đội trưởng Hô Khiếu, phất lên như diều gặp gió, cả ngày tỏ vẻ cha mày công việc bề bộn, phớt lờ luôn ước chiến giữa hai người.
Tên rác rưởi qua cầu rút ván! Tôn Tường cực lực lên án.
Không có các trận đấu cường độ cao là một vấn đề nghiêm trọng, Tiêu Thời Khâm suy nghĩ một hồi, đồng ý mỗi ngày luyện thêm ba ván với Tôn Tường để “tìm lại cảm giác”.
Kĩ thuật của tuyển thủ hạng sao Tiêu Thời Khâm đương nhiên không có gì để chê. Tuy phong cách chiến đấu không hợp gu Tôn Tường, nhưng đỡ hơn nhiều so với tân binh trong vòng khiêu chiến, hơn nữa trong quá trình này, cả hai có thể vừa hiểu thêm về đối phương và bổ khuyết cho nhau.
Sau một thời gian luyện chung, Tôn Tường coi như học được một xíu bộ môn chơi zâm, tất nhiên chỉ là tí tẹo da lông bên ngoài. Cậu đâu còn cách nào khác, lối đánh của Tiêu Thời Khâm thật sự là khắc tinh của cậu, cứ vào cuộc là anh lại dùng lối đánh này.
Hơn nửa cái bản đồ bị phá tan tác mà Tôn Tường vẫn chưa nhìn ra dấu vết của Diệt Sinh Linh, đến lúc tập trung trở lại liền thấy vô vàn máy móc nhỏ xuất hiện khắp chốn, bắn nổ cậu banh xác trong khi Tôn Tường vẫn còn lơ tơ mơ.
Không thể nào không học vài bài chơi zâm . . .
Luyện tập thêm thế này còn có thể thăm dò được thói quen của nhau nữa.
Như thế rõ ràng là anh được lợi, tui được lợi, mọi người đều vui vẻ, Tiêu Thời Khâm anh không bằng lòng cái gì?
Chẳng lẽ bởi vì mình gọi ảnh là “Chuyện Nhỏ”?
Tôn Tường cảm thấy biệt danh cậu đặt thực sự đỉnh của chóp, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng gọi theo cơ mà. Đáng lẽ Tiêu Thời Khâm phải biết ơn cậu, không nên lấy oán trả ơn, đừng mỗi ngày trông thấy cậu liền lải nhà lải nhải như mẹ già nữa.
03
Khác với thái độ chỉ trích của một bộ phận fan Lôi Đình, khi Tiêu Thời Khâm quyết định chuyển đến Gia Thế, các đồng đội đều chúc anh gặp nhiều may mắn. Thậm chí Phương Học Tài còn mặc kệ việc anh liên tục từ chối, đóng gói cho anh một túi cổ vịt lớn để anh mang đi làm quà gặp mặt. Nhưng lúc đến nơi, anh cứ băn khoăn liệu món quà này có quá giản dị, hay anh đang tỏ ra thân thiết thái quá, rồi lại nghĩ đồng đội liệu có ăn cay được không, rốt cuộc lần lữa mãi chưa tặng quà.
Tuy đã đến Gia Thế nhưng anh vẫn không cắt đứt liên lạc với Lôi Đình. Thỉnh thoảng, anh vẫn nhắn tin trò chuyện với Đới Nghiên Kỳ trên QQ. Cô bé này luôn nói mình lo cho anh, cho rằng Tôn Tường bắt nạt anh, còn trách anh chuyện gì cũng giữ khư khư trong lòng, dù bị bắt nạt cũng không chịu nói cho người khác biết. Con bé vừa lau nước vừa bảo mình phải nhờ chị Mộc Tranh trông nom anh thật kỹ mới được.
Tiêu Thời Khâm cảm thấy buồn cười, Phương Học Tài còn bảo con bé hệt như bà mẹ già lo cho con gái lấy chồng xa.
Xem ra hình tượng ác bá của Tôn Tường đã sớm ăn sâu vào lòng người.
Cuối cùng, túi cổ vịt kia vẫn không mang tặng, mãi đến ba tháng sau, nó mới được Tôn Tường - người tới ăn canh trong phòng anh, phát hiện, thế là hai người chia nhau cùng ăn.
Tôn Tường không ăn được cay như người phương Nam, nhưng cứ một mực thích thể hiện, cậu ăn đến nổi mặt mũi đỏ hoe cũng không chịu dừng lại. Tiêu Thời Khâm biết đây là một cách để cậu biểu đạt thiện chí và tỏ ý thân thiết với anh.
“Chuyện Nhỏ, anh thích ăn cay à?” Tôn Tường lè lưỡi, hỏi.
“Tôi ăn được.” Anh không phải là người quá quan trọng vấn đề khẩu vị, nhưng bất ngờ là anh thích trải nghiệm những điều mới mẻ, thế nên dù quê ở thành phố W nhưng anh lại thích ăn canh giống như người thành phố G.
“Tui biết ở gần đây có một tiệm lẩu ngon lắm, lúc nào rảnh rỗi tui có thể dẫn anh tới đó.”
Tôn Tường không rủ “Đi ăn lẩu với tui nhé”, mà chỉ nói có một tiệm lẩu như vậy, còn có muốn đi cùng cậu hay không là do anh quyết định.
Tiêu Thời Khâm hơi buồn cười. Cách quan tâm của thiếu niên ấy dè dặt, vụng về nhưng lại chân thành như thế đấy.
Chỉ khi tiếp xúc trực tiếp rồi mới có thể đánh giá đúng một con người.
Sau khi huấn luyện buổi tối kết thúc, Tôn Tường sẽ lén luyện tập thêm, đây là điều Tiêu Thời Khâm nhận ra ngay từ khi mới đến Gia Thế.
Đúng vậy, đội trưởng nhỏ của Gia Thế cứ chộp được lúc rảnh trong thời gian huấn luyện lại mở video nhảm nhí lên xem lại lặng lẽ chạy về phòng mình luyện tập thêm sau khi huấn luyện kết thúc.
Tiêu Thời Khâm không hiểu cách nghĩ của cậu, nếu như chưa hoàn thành huấn luyện thì nên tận dụng tốt thời gian buổi tối chứ? Tại sao hết giờ huấn luyện rồi mới mò đi luyện thêm?
Không hiểu, cũng không có ý định tìm hiểu.
Về sau, anh và Tôn Tường dần trở nên thân thiết, mỗi ngày trở về kí túc sau khi hoàn thành luyện tập thêm, việc đầu tiên Tôn Tường làm chính là đến chỗ anh ăn canh, sau đó báo cáo thành quả huấn luyện hôm đó cho anh biết.
“Hì hì.” Đấu Thần nhỏ cười đắc ý, “Chiêu thức mới của tui sắp hoàn thành rồi! Đến lúc đó nhất định dọa cho anh giật mình!”
Tiêu Thời Khâm rất bất lực: “Tại sao lại muốn hù tôi, đi hù cho Diệp tiền bối giật mình là đủ rồi.”
Tôn Tường bĩu môi không nói năng gì, chắc là đang nhớ đến chuyện gần đây bị lão yêu quái dạy làm người trong game, vì vậy buồn bực vùi đầu tập trung ăn canh.
“Tại sao cậu phải tự luyện thêm?” Tiêu Thời Khâm hỏi. Vốn là chuyện không định tò mò, nhưng bây giờ lại muốn hiểu rõ.
Đấu Thần nhỏ trước nay một đường thông thuận ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt ẩn chứa thứ cảm xúc mà đến giờ anh vẫn không nghĩ sẽ thuộc về người này, dường như là do dự, lại như có nét phiền muộn.
Tôn Tường chần chừ chốc lát mới mở miệng: “Bởi vì họ nói tui là thiên tài.”
Tiêu Thời Khâm ngẩn người, rồi bắt đầu hiểu ý của cậu.
Bởi vì là thiên tài, cho nên bất cứ việc gì cũng phải hoàn thành một cách dễ dàng, phải sống với một thái độ thật thản nhiên, phải ra vẻ không cần bỏ nhiều công sức cũng có thể đáp ứng được kì vọng của tất cả mọi người.
Trên vai Tôn Tường, gánh toàn bộ áp lực đến từ chiến đội và tất cả những người hâm mộ Gia Thế.
Đây là phiền muộn chỉ thuộc về thiên tài. Từ trước đến nay Tiêu Thời Khâm tự nhận mình là người bình thường. Anh có thói quen sợ bản thân thua kém nên phải hành động trước, cũng đã quen với việc được gọi là ‘người thường biết nỗ lực’, nên ban đầu anh không hiểu Tôn Tường nghĩ gì.
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu anh, không chừng Tôn Tường không hề kiêu ngạo, thậm chí không tự tin như cậu ấy thể hiện bên ngoài? Vì vậy anh hỏi: “Cậu có cảm thấy mình là thiên tài không?”
“Có chứ.” Tôn Tường trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát.
“Hơn nữa, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đánh bại tất cả mọi người.”
Quả nhiên vẫn là Tiểu Đấu Thần kiêu ngạo kia mà.
04
Trước khi đến Gia Thế, Tiêu Thời Khâm đã suy xét rất kĩ mình nên dùng thái độ gì để chung sống hòa hợp với Tôn Tường, anh cân nhắc qua rất nhiều phương án, cuối cùng chọn phương án ‘Tương kính như tân’.
Anh sẽ nghiêm túc lắng nghe hết những điều Tôn Tường nói, sẽ khéo léo giải đáp tất cả thắc mắc, sẽ gắng sức thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu.
Vì ổn định chiến đội, vì phòng ngừa phiền phức.
Rất nhiều người nói rằng anh luôn cư xử chân thành, là người tốt hàng thật giá thật, nhưng ban đầu anh đã không thành thật đối đãi với Tôn Tường.
Vốn cho là Tiểu Đấu Thần nổi tiếng tính nết khó ưa, là kiểu người ngang ngược, nếu mình dám nói một câu từ chối trước mặt cậu ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ai ngờ sau đó phát hiện ra tên nhóc này dễ dỗ vô cùng, bảo nhóc không uống nước có ga thì nhóc tuyệt đối không động đến coca nữa, kêu nhóc không ăn mì gói thì nhóc liền không ăn.
Mãi về sau, anh mới phát hiện ra Tôn Tường biết anh gạt cậu.
Trong thời điểm anh nghĩ mình đang chiều theo ý Tôn Tường thì Tôn Tường cũng nghĩ đến việc nhân nhượng anh, đáp ứng yêu cầu của anh.
Anh làm thế là vì chiến đội, còn Tôn Tường chỉ đơn thuần muốn có quan hệ tốt với anh.
Khi ý thức được điều này, mọi thứ hoàn toàn khác với dự tính ban đầu của anh. Rốt cuộc cái tên ranh con cuồng vọng, tự coi mình là cái rốn của vũ trụ ở đâu vậy?
Tiêu Thời Khâm là người dễ mở lòng với người xung quanh, Tôn Tường đã thể hiện sự chân thành với anh, anh liền cẩn thận nhận lấy.
Cùng chung sống một thời gian dài, thậm chí anh còn tìm thấy ở thiếu niên này cảm giác gắn bó, cảm giác mà anh tưởng chừng như đã đánh mất khi đến Gia Thế.
Dù đến giờ vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với cuộc sống nơi đây, nhưng anh không khỏi nảy sinh một vài hi vọng nho nhỏ, anh nghĩ . . . không chừng Diệt Sinh Linh và Nhất Diệp Chi Thu có thể kề vai chiến đấu suốt chặng đường kế tiếp.
Họ sẽ cùng nhau trở lại Liên Minh, một lần nữa chiến đấu với những đội mạnh top đầu như Bá Đồ, Vi Thảo, Lam Vũ.
Có lẽ còn có thể tạo ra một tổ hợp mới giữa Pháp sư chiến đấu và Kĩ sư máy móc.
05
Có điều khi họ thua trận đấu cuối vòng khiêu chiến, những hi vọng kia cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Mọi thứ đến quá bất ngờ, một khắc trước họ vẫn mặc sức tưởng tượng tương lai quay về Liên Minh đại sát tám phương, một khắc sau lại thua một trận đấu bắt buộc phải thắng, tất cả dường như đang rơi thẳng xuống địa ngục trong một cơn ác mộng không hồi kết.
Kết cục của một Gia Thế ôm trong lòng hùng tâm tráng khí là sự sụp đổ, chờ đợi họ phía trước là vận mệnh không rõ.
Chính vào lúc này, bên phía Lôi Đình truyền tới tin tức mời anh về tiếp tục đảm nhận vị trí đội trưởng.
Các đồng đội của anh nói, họ hi vọng anh về nhà.
Có lúc Tiêu Thời Khâm cảm thấy mình thật sự là một người hạnh phúc, bởi vì quá hạnh phúc nên anh không khỏi hoài nghi liệu mình có xứng với niềm hạnh phúc này?
Cho rằng năng lực chiến đấu cá nhân của các đồng đội không đủ mạnh để giành cúp vô địch, anh rời Lôi Đình đến Gia Thế đánh cược một lần. Một năm sau, mọi người trong Lôi Đình dùng cách thức ấm áp nhất đón anh về nhà, thậm chí câu lạc bộ còn cam kết dùng số tiền làm thay đổi mốc lịch sử giao dịch của họ giúp anh mua lại Diệt Sinh Linh.
Phương Học Tài gọi điện bảo anh rằng Đới Nghiên Kì khóc rất hăng, nhờ anh dỗ con bé. Bên kia vừa đổi người nghe điện thoại, anh lập tức nghe thấy tiếng cô gái nhỏ cố nén thút thít.
“Tiểu Đới.” Anh gọi.
Không ngờ tiếng khóc tưởng như sắp dứt lại bùng lên dữ dội.
Cô gái gia nhập Lôi Đình tròn hai năm thường xuyên nghĩ, nếu như cô có thể trở nên mạnh mẽ, đáng tin, nếu như cô có thể giúp được đội trưởng dù chỉ một chút, có phải đội trưởng sẽ không rời đi?
Cô đã sớm hạ quyết tâm trở thành người đội trưởng có thể trông cậy, nhưng dù có muốn kiên cường đến đâu, khi vừa nghe thấy giọng đội trưởng nhà mình, nước mắt vẫn không kìm được rơi như mưa.
“Tiểu Đới đừng khóc, sau này anh sẽ không đi nữa.” Tiêu Thời Khâm nói.
Anh đã được Lôi Đình đón nhận, vậy còn Tôn Tường? Tôn Tường nên đi đâu? Tiêu Thời Khâm không khỏi lo lắng.
Giúp anh mua Diệt Sinh Linh về đã là cực hạn của câu lạc bộ, họ không thể mua cả Tôn Tường, thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu với mức giá trên trời càng là chuyện không tưởng.
Nhưng rất nhanh, sự lo âu của anh đã được chứng minh là dư thừa. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp tài năng, Tôn Tường không lo không tìm được bến đỗ.
Chiến đội Luân Hồi mua lại Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu với giá 28 triệu.
Tin tức này khiến giới truyền thông xôn xao, thậm chí làm cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp thổn thức không thôi. Luân Hồi dường như không quan tâm lắm đến vụ việc rầm rộ họ gây ra lần này, chỉ chăm chăm vào việc lên kế hoạch chuyển nhượng, có vẻ khẩn cấp một cách khó hiểu.
Đối với những chuyện này, Tôn Tường dửng dưng như không.
Sau trận đấu vòng khiêu chiến, Tôn Tường liền bước vào trạng thái trống rỗng, lúc nói chuyện đầu óc cứ như lên mây, nhìn vào thì không phải buồn phiền cũng không phải tức giận, nhưng tình trạng này lại khiến người khác lo lắng nhất.
Tiêu Thời Khâm hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế!”
Tôn Tường đáp: “Đang suy nghĩ về cuộc đời.”
Tiêu Thời Khâm dở khóc dở cười: “Chuyện này thì cần gì phải nghĩ, cuộc sống không phải luôn tươi đẹp sao.”
“Không phải.” Tôn Tường lắc đầu. “Chuyện Nhỏ, anh nghĩ tôi có phải là thiên tài không?”
Tiêu Thời Khâm sửng sốt một lát rồi bình tĩnh nhìn cậu. Một năm qua, đây là lần đầu tiên anh thấy Tôn Tường nghi ngờ bản thân.
Vừa ra mắt đã dùng biểu hiện xuất sắc phá vỡ rào cản tân binh, thành tích thi đấu cá nhân không thua kém gì so với MVP cùng mùa, tài năng của Tôn Tường là điều ai cũng thấy rõ.
Nhưng thế giới này không hề thiếu “thiên tài”, hễ là người có tư cách bước vào giới chuyên nghiệp, có ai là hạng thường thường đâu?
“Có chứ.” Tiêu Thời Khâm khẳng định chắc nịch. “Nhưng cậu không chỉ là thiên tài.”
Cậu là một người không ngừng nỗ lực, một kẻ dám thách thức mọi nghịch cảnh.
Cho nên tương lai cậu sẽ rất sáng.
06
Mấy ngày sau, câu lạc bộ Gia Thế đón tiếp Súng Vương Chu Trạch Khải và đội phó Giang Ba Đào của Luân Hồi.
Tính tình Giang Ba Đào trước nay luôn hòa nhã, lịch thiệp, sau khi ngồi xuống ghế phòng giám đốc, biết chuyện Tôn Tường không chuẩn bị cho buổi gặp gỡ hôm nay cũng không tức giận.
Thậm chí anh còn cười hỏi Tôn Tường, có phải cậu cũng quên cả chuyện hôm nay phải về Luân Hồi báo cáo hay không.
Tôn Tường lúng túng gật đầu. Giang Ba Đào liền giục cậu tranh thủ thời gian sắp xếp đồ đạc cá nhân, anh Phương bên kia đã chuẩn bị tiệc chào mừng cậu.
Chu Trạch Khải giống như một đóa hoa yên tĩnh, đứng bên cạnh liên tục gật đầu.
Tôn Tường bất đắc dĩ trở lại kí túc thu xếp đồ. Còn bên này, đội trưởng đội phó Luân Hồi rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm với Tiêu Thời Khâm.
“Tôn Tường vừa mới thua trận khiêu chiến.” Tiêu Thời Khâm cất lời với vẻ hơi bối rối, không biết bản thân nói lời này có thích hợp không. “Nếu được mong mọi người có thể bao dung cậu ấy một chút.”
“Anh yên tâm, không khí bên đội chúng tôi tốt lắm.” Giang Ba Đào nói.
Chu Trạch Khải tiếp tục gật đầu, đây cũng là chuyện đội nhà họ lấy làm tự tin.
“Còn nữa...” Tiêu Thời Khâm tiếp tục nói. “Để cậu ấy uống ít nước có ga thôi, ăn ít mì gói lại, hạn chế cậu ấy xem mấy video vô bổ.”
Từ lâu anh đã nghe đồn vị bậc thầy chiến thuật trước mặt rất quan tâm đến người khác, không ngờ có thể bận tâm lo nghĩ đến mức độ này.
Giang Ba Đào đang định trả lời thì Tiêu Thời Khâm lại hỏi tiếp: “Kí túc Luân Hồi các cậu có nhà bếp chứ? Sau khi huấn luyện về Tôn Tường rất hay đói bụng.”
“Tất nhiên là có rồi.” Giang Ba Đào đáp. “Cơ sở thiết bị chỗ bọn tôi còn tốt hơn cả Gia Thế nữa, đội trưởng Tiêu có muốn đi cùng luôn không?”
Tiêu Thời Khâm rơi vào trầm tư.
Vì vậy Giang Ba Đào có chút bối rối: “Tiêu đội, đừng nói là anh đang do dự đấy nhé? Thế nào cũng đừng tới cướp chén cơm của tụi tui nha.”
Rất ít lần có thể trêu được cậu chàng nhỏ mọn này, Tiêu Thời Khâm đạt được mục đích khẽ cười, sau đó lại lắc đầu.
Nhanh thôi, anh cũng phải trở về nhà.
Hành lí của Tôn Tường chỉ là một chiếc ba lô xẹp lép, nhìn qua cũng biết không có bao nhiêu đồ bên trong.
“Không sao.” Giang Ba Đào giỡn. “Bên đó chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, đội phục đều đầy đủ, cậu Tôn chỉ cần mang đồ lót theo là được.”
Tôn Tường thờ ơ “Ờm” một tiếng.
“Đi thôi?” Đóa hoa yên tĩnh bất chợt hé răng.
“Có đi không?” Vì vậy Giang Ba Đào cũng nhìn về phía Tôn Tường.
Tôn Tường do dự giây lát, bước tới bên cạnh Tiêu Thời Khâm.
“Chuyện Nhỏ.”
Giọng thiếu niên khàn khàn, Tiêu Thời Khâm ngẩng đầu nhìn cậu. Anh nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên anh ý thức được, cậu thiếu niên trong mắt anh luôn mạo hiểm ngốc nghếch, mạch não kì quặc, dường như mãi mãi sẽ không trưởng thành, thật ra đã rất cao lớn.
Hơn nữa còn có một bờ vai rộng rãi cho người khác yên tâm dựa vào.
Cậu ấy nhất định ngày một khá hơn. Tiêu Thời Khâm nghĩ.
“Tạm biệt.”
Muôn vàn lời muốn nói cuối cùng gói gọn lại trong hai chữ.
Last edited: