- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
cre: kasaka.lofter.com
[Long fic]Thiên Quỷ Minh Di
Pairing: Tán Tu, về sau chắc có thêm các cp khác như Dụ Hoàng, Song Hoa, Hàn Trương
Author: tianfudeduomiao@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng & Băng Ly
Tình trạng: Hoàn Thành
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
Một số chú ý nho nhỏ trước khi vào đọc:
- Truyện này chung hệ liệt với Tam Thiên Như Thệ, Bát Hoang Như Nguyện (đều đã được dịch ở đây). Thiên Quỷ Minh Di có thể xét là một truyện ngoài lề, không liên quan quá nhiều đến hai truyện trên. Tuy nhiên nếu được xin đọc hai truyện trên trước để có thể nắm rõ bối cảnh hơn.
- Tác giả là người học ngành Phật giáo, kiến thức Phật giáo của cả Trung Hoa lẫn Ấn Độ trong đây đều cực kỳ nặng trong khi mình đến một chữ cũng không biết. Sẽ cố tra trên mạng nhiều nhất có thế, chỗ nào thiếu sót mong mọi người góp ý.
- Truyện này mở đầu trong thời ban sơ, kết thúc tại thời hiện đại nên đừng hỏi vì sao ngôi xưng loạn, mình thích gì nhét đấy thôi, cầu thông cảm ORZ
- Một chương của truyện rất dài (so với các fic khác mình từng làm), nhiều đoạn dịch rất phê, bản thân mình không có mấy thời gian cùng sự chăm chỉ nên xin post nửa chương một.
Chương một (thượng)
— thiên thế cảnh
“Năm đó trốn nhà đi, lúc ra khỏi cửa có tự tính cho mình một quẻ, sau đó nhìn quái tượng liền hết sức vừa lòng.”
“Quái cái gì tượng?”
“Nhắc lại cũng thật xảo, chỉ là mỗi lần gặp chuyện đều tự mình ngẫm lại quẻ bói đó, từ bấy về sau không hề động tới mai rùa lần nào nữa.”
“Linh đến thế sao? Đây là bịa ra để gạt tôi phải không?”
“Gạt cái đầu anh ấy, mai rùa ngàn năm đem nung nói thế nào cho đủ, làm người phải biết điểm dừng chứ.”
“Người? Cậu mà cũng là người sao?”
“Tôi mà không phải người thì anh cũng khỏi là cô hồn dã quỷ giữa mênh mông đại hoang này luôn đi.”
“Tôi đâu chỉ là quỷ không.”
“Thì tôi cũng đâu phải người thường thôi.”
Trong kí ức vẫn còn nhớ, ngày ấy, màn trời lảo đảo tưởng chừng sắp sụp xuống, từng mảnh từng mảnh rớt xuống như muôn vạn cầu lửa, xé rạch đại địa bên dưới. Từng cột lửa đen ngòm mang theo hơi nóng hầm hập trồi lên, vươn tới tận trời cao. Lưỡi lửa lan ra, như muốn nuốt chửng cả thiên địa
“Bất quá, nói đến hiện tại, cậu nghĩ quẻ nào hợp nhất?”
“Địa hỏa minh di đi, anh nhìn xem, trời long đất lở thế này, có ứng cảnh không cơ chứ.”
(Địa hỏa minh di: Quẻ thứ 36 trong 64 quẻ Kinh dịch, ý nghĩa xem ở đây)
“… Đúng là… ứng cảnh.”
Lại một cột lửa nữa nổ tung, lưu quang rực rỡ lóe lên, nuốt trọn lấy âm cuối, chỉ để lại vài vạt mờ mờ nhạt nhạt.
Ngày ấy người kia đã nói gì?
Diệp Tu nhắm mắt. Cảnh xuân ngập tràn trước mặt thế nào cũng chịu không nổi. Chịu không nổi không chỉ có cảnh xuân mà còn cả tâm tư lan tràn không chỗ chứa.
Rồi thế nào đây. Một thân phú quý đường hoàng, tay áo đầy ắp phong lưu, vậy mà chẳng khác nào một vạt cô hồn giữa nhân thế này, cô độc đến nghẹn ứ.
Rõ ràng không phải quỷ, mà sao so với cô hồn dã quỷ lang thang kia còn tịch liêu, còn hiu quạnh gấp trăm lần.
Cho dù xung quanh là thế gian đang độ ngọt chín hay phồn hoa nở rộ tựa gấm vóc mĩ lệ, hắn vẫn cứ thế, chỉ một bóng lưng lẻ loi, tựa như cánh nhạn lạc đàn, lạnh cóng trong giá băng và đơn độc.
Không ai sóng vai, không thể sóng vai.
Diệp Tu duỗi duỗi vai, nhìn bờ sông Tần Hoài một mảnh ca vũ thăng bình, lắng nghe tiếng sáo tiếng đàn, không khỏi lẩm bẩm một mình. “Cái này người ta gọi là, người ở chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh ha?”
(ca vũ thanh bình: ca múa mừng cảnh thái bình)
Hắn lại nhớ, ngày đó, hắn còn đang dương dương đắc ý rằng một lá Trung Hạ chẳng cản nổi số mệnh bát thiên của mình, người kia đã lườm hắn một cái.
(Trung Hạ: lá số thứ 77, ý nghĩa xem ở đây, đặt vào trong câu, đại ý là lá này bảo nên giữ lấy nguồn cội
Bát thiên: to lớn, vĩ đại)
Bọn họ, một là quỷ dưới tam thi Hoàng Tuyền, một là thiên nhân nơi tầng trời ba mươi ba, ngăn giữa là cả một thiên địa rộng ngát. Dẫu Ngân Hà kia có chảy xuôi cũng chẳng thể nối được hai đầu trời đất. Vậy mà họ gặp được nhau.
Xách cung qua thiên địa hoang tàn, tuyết rơi ngập cung đao.
Lớp lớp mũi tên mang theo hơi máu cùng một chuỗi tiếng nổ chói tai vụt ngay sát tai hắn, có ai nhấc con cửu minh đang bám lấy lưng hắn lên, đóng thành một cọc trên nền đất khô nẻ. Tiếng gào rít giày xéo bên tai, khí lạnh bắt đầu ngấm vào tận xương tủy. Máu cùng tuyết hòa vào nhau, trong máu đỏ có tuyết trắng, trong tuyết bach có huyết hoa nở rộ, tựa như một bức tranh thủy mặc, trong mắt hắn lại có vẻ tranh nanh diễm sắc lạ thường.
Vai mang cung, thắt lưng giắt loan đao, lưỡi đao liễm diễm phản chiếu một gương mặt mày. Dung mạo tuyệt đối là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, dáng người mảnh khảnh nhưng không yểu điệu, thậm chí đầy một xương mạnh mẽ. Mỹ nhân đứng đó, tuyết bạch huyết sắc tuyệt cảnh kia cũng chỉ có thể lùi xuống một bước, nhượng mình làm cảnh nền phía sau. Quả thật xứng với mấy chữ “sắc thụ hồn dữ”, “khuynh quốc khuynh thành”, tiên nhân trên cao cũng chỉ đến thế này mà thôi. Chỉ tiếc rằng, mỹ nhân này lại đang giương cung nhằm thẳng đầu mình làm đích, hỏng mất cả cảnh đẹp.
(Sắc thụ hồn dữ: Một cụm trong bài thơ "Thượng Lâm Phú" của Tư Mã Tương Như, Việt Nam không có bản dịch, đại ý là khuôn mặt đẹp)
“Vừa khéo…” Diệp Tu lặng lẽ giơ cao tay, tỏ vẻ mình không có ý tấn công. “Ta đây chỉ là tiện đường ngang qua thôi.”
“Đúng là vừa khéo.” Mỹ nhân gật đầu, cung vẫn giương, tên vẫn ngắm.
Từ sau chân mỹ nhân ló ra một cái đầu nhỏ rồi lại nhanh chóng rụt về, hoa tuyết bay loạn xung quanh chỉ cần hơi đến gần mái tóc màu lông sư hổ của nhóc kia đã lập tức tan biến không vết tích.
“Ta tuyệt đối, thực sự tuyệt đối không có ý đến tranh lãnh thổ với Viêm quỷ các người.”
“Thứ nhất, ta không phải Viêm quỷ.” Mỹ quỷ mỉm cưởi, trên cánh cung lại có thêm một mũi tên. “Thứ hai, kể cả có ý, ngươi cũng không cướp nổi địa bàn của ta. Thứ ba, ta đây thực sự cảm thấy vừa khéo.”
“Không cướp nổi? Giỏi tới đây đánh một trận xem có đúng là ta không cướp được không! Dù mặt đẹp thế kia mà bị đập đúng là rất tiếc.”
Sau đó, bọn họ thật lao vào quần ẩu.
Lúc đầu Diệp Tu nắm được thế thượng phong, đem hai tay trắng nõn của mỹ nhân, à không, của diễm quỷ khóa quặt ra sau lưng, tranh thủ vuốt mặt đối phương một chút, sau đó hết sức ngạc nhiên cùng cảm khái nói ra cảm xúc của mình. “Đúng là không tệ. Mà chẳng lẽ Viêm quỷ các người có phân nam nữ? Ta nhìn không ra.”
“Đúng là không tệ…” Đại quỷ bị hắn bắt đè trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười.
Sau đó y đã nói gì?
Diệp Tu không nhớ rõ vốn thế trận đang nằm trong tay mình, sao chỉ trong chớp mắt đã xoay chuyển, người bị ấn đè dưới đất lại đổi thành bản thân, giống như khoảnh khắc nhìn thấy sắc thụ hồn dữ kia, chỉ một ý cười thôi đã đủ khiến hắn trở nên ngây ngốc. Môi đỏ mở ra khép vào nói cái gì hắn cũng chẳng để ý nổi nữa, tựa hồ giữa một ngày mùa đông thấy được một hơi xuân sắc dạt dào.
Sau đó… Mẹ… Mặt đau quá!
Tiểu quỷ lúc nãy đang nằm bò cách đó không xa giờ nhìn thấy cảnh này liền hết sức hứng khởi lôi ra vật gì đó rồi điên cuồng nhào tới: “Ca ca, ca ca! Dây thừng, dây thừng nè! Trói nó vô trói nó vô!”
Này này, huynh muội các người tử tế chút được không! Đừng có ngược đãi tù binh thế chứ…
Đại quỷ trói Diệp Tu lại thành một khúc giò rồi quay ra ôm tiểu quỷ thơm một cái, rồi cả hai dung dăng dung dẻ, một tay kéo con cửu minh, một tay cầm dây thừng lôi hắn về nhà.
“Ca ca! Đêm nay ăn tên kia luôn hử? Hay ăn cái này? Cái nào ngon hơn mình ăn cái đấy trước nha!?”
Tiểu quỷ kia, ăn cái gì mà ăn! Chỉ biết ăn thôi! Cái gì cũng đòi ăn coi chừng sau chỉ biết lăn không biết chạy.
“Ăn cửu minh đi, cái ngữ kia da dày quá, em không thấy ăn vào sẽ giắt răng chết sao?”
… Này này này, da ai dày cơ! Thân là quỷ mà dám nói người ta thế sao!?
“Trông thịt non thế kia cơ mà…” Tiểu quỷ nhoài người trên bả vai đại quỷ, quay đầu nhìn Diệp Tu nuốt nước miếng một cái. “…Sao lại kêu da dày?”
Diệp Tu dịch dịch đầu nhìn đại quỷ, định dùng ánh mắt cảnh cáo tên kia một chút.
“Chắc là do quá già đi.”
… Ngon thì thả tao ra! Đập nhau lại lần nữa coi!
Tiểu quỷ tóc vẫn còn vương vài đóa hỏa diễm màu cam xem chừng rất tò mò về hắn, cứ nhoài người lên vai ca mình, mở to cặp mắt tròn xoe nhìn mình không chớp lấy một lần.
Diệp Tu nhìn nó, cười một cái.
Tiểu quỷ ngạc nhiên, quay qua ôm lấy cổ ca ca. “Ca ca, nó cười kìa!”
“Còn sống đương nhiên sẽ cười.” Đại quỷ nhìn khuôn mặt tươi cười của muội muội mình, tâm trạng cũng vui vẻ theo. “Tốt xấu gì cũng là người.”
“Cái gì mà tốt xấu gì cũng là người.” Diệp Tu đá một viên đá nhỏ vào đúng đầu gối của đại quỷ. “Tao đây không phải người thường.”
“Đúng, tí nữa sẽ thành người chết.” Đại quỷ không hề quay đầu lại, ôm lấy tiểu quỷ, đi nhanh hơn.
“Tao thật sự không phải người… À nhầm… Tao thực sự không phải người bình thường.” Diệp Tu cũng bất đắc dĩ phải đi nhanh hơn. “Tao là từ tầng trời thứ ba mươi ba hạ giới, vốn ở trên đỉnh Ngân Hà nơi chín tầng mây.”
“Vừa khéo.” Đại quỷ dừng bước, một tầng hắc khí dày đặc quỷ dị tràn ra từ gót chân y. “Tụi này từ tam thi Hoàng Tuyền lên đây.”
Trên có sông mây, dưới có Hoàng Tuyền.
“Ca ca, không thể ăn nó sao?” Tiểu quỷ kia ôm đầu ngón tay, quay qua quay lại nhìn cả hai, giọng nói non mềm đã pha thêm ít nhiều tủi hờn, mắt cũng tự nhiên mờ mờ hơi nước.
“… Có thể ăn.” Diệp Tu không hiểu thần xui quỷ khiến gì lại buột miệng trả lời. “Nhưng không ngon.”
“Tại sao?” Tiểu quỷ không hiểu, nghiêng đầu cắn ngón tay, sau đó bị ca ca cầm lấy ngón tay trắng muốt, đổi cách ôm, không cắn được nữa. “Là vì không tìm được cách nấu sao?”
Diệp Tu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn gương mặt đại quỷ kia, cương quyết nói. “Là vì ta già quá, da lại dày.”
Rất nhiều năm về sau, đại quỷ nhìn Diệp Tu bò lên giường mình ngủ miệng nói gì mà nóng quá ôm anh ngủ cho mát, thầm bổ sung trong đầu, Lại còn là tâm bẩn.
-T.B.C-
Last edited by a moderator: