[Nhiều nhân vật] Lời thề tự do

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Cảnh báo: sử dụng/buôn bán chất kích thích, lạm dụng thuốc, buôn lậu, mại dâm, bạo hành gia đình, bạo lực, trầm cảm, PTSD, tàn tật.

Luân Hồi, Lam Vũ chính. HE.

Dẫn:

Hình xăm của Chu Trạch Khải nằm trên mu bàn tay phải. Giang Ba Đào luôn nghĩ đó là để che những vết sẹo hắn từng tự cắt mình, hoặc những vết phỏng do ông bố tàn bạo của hắn từng dí đầu thuốc lá vào tay hắn thuở thiếu thời.

Hoàng Thiếu Thiên lại không nghĩ thế. Hắn thường thấy Chu Trạch Khải hay vô thức nhìn vào nó lúc thất thần. Chu Trạch Khải chọn xăm ở vị trí bản thân dễ quan sát nhất trên cơ thể, như thế hắn muốn đôi cánh ấy thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, cũng như truyền thêm sức mạnh cho hắn cầm súng lên, chiến đấu vì tự do của hắn.

Và ôi thôi, ở cái thành phố này ai mà chẳng biết Chu Trạch Khải mà có súng trong tay thì y hệt một thiên thần bắn mở cánh cửa địa ngục chứ?

Hình xăm của Hoàng Thiếu Thiên ở đằng sau cổ, nơi tất cả mọi người đều thấy được, trừ hắn. Nhưng chắc chắn không ai hiểu rõ ý nghĩa của nó bằng hắn cả.

Khác với Chu Trạch Khải và Hoàng Thiếu Thiên, rất nhiều người từng thề Vinh Quang thường hay che giấu đôi cánh tự do đó ở một nơi khuất mắt dưới quần áo để giảm nguy cơ bị lộ.

Còn Hoàng Thiếu Thiên lại muốn Vinh Quang của mình cất cánh ở nơi mạch máu đập dữ dội nhất, ở nơi điểm trí mạng nhất, ở nơi tự do nhất.

Bởi mạng sống chính hắn phải tự do.


1.

Sáu tuổi, lần đầu tiên Chu Trạch Khải được ăn kem.

Nó còn nhớ hôm đó trời nóng như đổ lửa, nó lủi thủi tự đi bộ về nhà sau giờ tan học, mồ hôi nhễ nhại chảy vào mắt nó, tóc mái đã lâu chưa cắt rủ xuống loà xoà.

Một chiếc xe bán kem cũ kỹ đậu trước cửa nhà nó. Mẹ nó đang trò chuyện vui vẻ với ai đó ngồi trong xe, chiếc áo ngủ mỏng tang để lộ một mảng ngực lớn trắng phau.

Thật lạ khi thấy mẹ nó ra khỏi cửa vào giờ này. Thông thường, mẹ thường ngủ đến lưng chừng chiều, đôi khi nấu vội cho nó vài món ăn tối qua quýt, rồi thay những bộ váy hở hang sặc sỡ ra khỏi cửa, và trở lại vào lúc buổi sáng khi nó sắp ra cửa đi học.

Chu Trạch Khải trông thấy gã tài xế bụng phệ dòm lom lom vào bộ ngực của bà, nở một nụ cười khả ố. Mẹ nhìn thấy nó từ xa, hiếm hoi nở một nụ cười yểu điệu, vẫy tay quắt gọi nó lại.

“Bé cưng của mẹ, con thích ăn kem gì nào?” Bà cười dịu dàng, và nó thấy gã tài xế như hớp hồn bởi nụ cười đó.

Chu Trạch Khải chọn một cây kem vani màu trắng. Đó là màu sắc yêu thích của nó. Màu của những đám mây, của đường phèn, của bọt sóng, của cánh chim bồ câu.

Màu của những thứ tốt đẹp và tự do.

“Một kem vani cho cậu bé và quà tặng “đặc biệt” cho quý bà xinh đẹp có liền ngay đây.” Gã đá lông nheo với mẹ nó rồi chui xuống khoang xe đằng sau.

Bà kéo cổ áo xuống thấp chút nữa, cười khúc khích: “Anh thật vui tính, darling. Có thể giảm giá chút cho tụi em không?”

Gã đàn ông quay lại với cây kem rẻ tiền bên tay trái và một cái bịch màu đen bên tay phải, ra chiều đăm chiêu: “Khó đấy Linda, em cũng biết quy định sếp của bọn anh. Nhưng anh nghĩ mình có thể tìm một cách “dàn xếp” gì đó khác…”

Mẹ nó trả tiền cho gã, đưa cây kem cho Chu Trạch Khải và nhận cái bịch đen: “Đương nhiên là được chứ, honey. Tối nay em đến nhà anh trò chuyện chút nhé.”

Chu Trạch Khải nếm thử cây kem trên tay. Ngọt ngọt, dính dính, và thật lạnh. Mẹ nắm tay nó dắt vào nhà, tay của mẹ cũng lạnh ngắt không thua gì cây kem trong tay nó, song tay mẹ cũng thật mềm mại.

Nó liếc nhìn đôi tay đó xách chiếc bịch đen, tiếng “lanh canh lanh canh” giống tiếng những chai nước thuỷ tinh va vào nhau theo từng bước chân, nghĩ thầm ngày mai phải kể cho Giang Ba Đào nghe về cây kem vani của nó.

Kem thật ngọt, một hương vị nó hiếm được nếm. Nó nghĩ đây sẽ là món ăn yêu thích nhất của mình.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
2.

Mười tuổi, Chu Trạch Khải gõ cửa nhà Giang Ba Đào.

Giang Ba Đào mở cửa, quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới chưa tới một giây đã mở rộng cửa cho hắn vào, “Lần này nặng đấy.”

Chu Trạch Khải lắc đầu, tỏ ỷ mình không vào nhà.

Giang Ba Đào hiểu nó, nói: “Bà ngoại đang ngủ rồi, sẽ không thấy cậu.”

Chu Trạch Khải vẫn lắc đầu. Nó vừa ẩu đả lăn lộn nửa ngày ở bãi rác, khắp người nó bây giờ rất bẩn, mùi máu và mùi hôi thối của rác thải trộn vào nhau, nó không muốn làm bẩn nhà Giang Ba Đào.

Đặc biệt là nhà Giang Ba Đào.

Giang Ba Đào thở dài, chỉ ra hàng hiên sau nhà: “Chờ tớ năm phút.” Sau đó cậu quay lại vào trong nhà.

Chu Trạch Khải tập tễnh bước ra mái hiên đằng sau ngồi đợi Giang Ba Đào. Cậu bạn thân trở ra lại rất nhanh, tay xách theo một hộp sơ cứu.

Chu Trạch Khải từ chối lời giúp đỡ của Giang Ba Đào, cắn răng nhịn đau, bắt đầu xử lý vết thương. Tuy bảo là xử lý vết thương, cũng chỉ là quy trình khử trùng, thoa thuốc và băng bó đơn giản.

“Đám Al Cap à?” Giang Ba Đào hỏi.

Chu Trạch Khải im lặng, mồ hôi thấm ra vì đau, sợi tóc ngố ướt nhẹp rủ xuống ủ rũ.

Giang Ba Đào cắn môi: “Cậu nên kể với ai đó…?”

Chu Trạch Khải ngừng tay, ngước lên nhìn cậu.

Đối mặt với ánh mắt màu xanh dương như biển cả của Chu Trạch Khải, trăm lần như một, Giang Ba Đào giơ hai tay lên trời đầu hàng, rầu rĩ thở dài:

“Thôi được rồi, tớ biết, tớ biết rồi được chưa? Gia đình của nó thì giàu, nhà mặt phố bố làm to, hối lộ cho trường cả bộn tiền. Còn trong khi mẹ cậu lại…”

Là một ả gái gọi.

Còn là một ả gái gọi rất nổi tiếng.

Cho nên Chu Trạch Khải thường xuyên bị bắt nạt.

Bắt đầu từ cái nhìn tò mò đơn thuần, cho tới khi bạn học của nó biết về gia cảnh của nó. Cũng chịu thôi, thành phố H có diện tích không lớn, tất cả các hộ gia đình ở khu này đều biết nhau.

Sau khi biết Chu Trạch Khải là một đứa con đẻ hoang của ả gái điếm nổi như cồn của chốn ăn chơi, Chu Trạch Khải bị những đứa trẻ xung quanh chọc ghẹo không ngừng.

Bọn họ cười nó ẻo lả giống con gái bởi mái tóc dài, gương mặt đẹp đẽ, da trắng, vóc dáng gầy gò mảnh mai.

Bởi nó giống mẹ.

Quá giống. Chỉ trừ đôi mắt màu xanh dương là nó thừa hưởng từ người cha khốn khiếp của mình.

Mẹ nó là một người phụ nữ rất xinh đẹp và quyến rũ, Chu Trạch Khải biết điều đó từ rất sớm. Và nếu nó có lỡ quên, thì tất cả những người đàn ông thường xuyên ra vào phòng mẹ luôn nhắc nhở nó điều đó.

Thậm chí, nó vào được ngôi trường này, do mẹ của nó ngủ với hiệu trưởng. Nó nhiều lần vướng vào các cuộc ẩu đả, có thể giải quyết êm xuôi cũng do mẹ nó ngủ với giáo viên chủ nhiệm.

Lần đầu tiên nó bị đánh và mời phụ huynh đến trường nói chuyện, thấy tay giáo viên kia hớn hở vòng tay quanh eo người mẹ áo quần xộc xệch của mình ra khỏi văn phòng.

Mẹ nói với nó: “Liệu hồn đừng để bị đuổi học.” Trước khi rời đi một mình để tới chỗ “làm việc” hàng ngày của bà.

Nó không muốn về nhà một mình, bèn ngồi thơ thẩn ở sân trường, đầu óc trống rỗng. Cho tới khi một cây kem vani được dúi vào tay nó.

Giang Ba Đào nói: “Có lẽ bà ấy yêu cậu.”

Chu Trạch Khải đáp: “Không, bà ấy chỉ không muốn tôi ở nhà, sẽ gây thêm phiền hà cho bà ấy.”

Giang Ba Đào im lặng ngắm bầu trời.

Còn Chu Trạch Khải im lặng ăn kem, đón nhận chút thiện ý ngọt ngào hiếm hoi trong cuộc đời nó.

3.

Mười hai tuổi, mẹ Chu Trạch Khải dẫn một người đàn ông về nhà.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Chu Trạch Khải đã biết gã cũng là một con nghiện giống mẹ nó. Ông ta có cặp mắt trũng sâu và gò má nhô cao điển hình cho những con nghiện, cộng với cánh tay để trần có những đốm đỏ chi chít do ống tiêm để lại.

Mẹ ôm cánh tay của gã đàn ông sở hữu cặp mắt của một tên tội phạm điên cuồng, mỉm cười ngọt ngào: “Đây là ba của mày.”

Chu Trạch Khải nhìn mẹ nó như một kẻ điên.

4.

“Ba” của nó đúng là một tên cặn bã chính hiệu, nghiện ngập, bợm rượu, vũ phu, bủn xỉn, thiển cận. Gã có một kỹ năng phi thường trong việc quơ lấy bất cứ vật dụng gần trong sải tay và biến chúng thành vũ khí hành hung nó. Chày, gậy, dây nịt, gạc tàn thuốc lá, đồ chặn giấy… Thậm chí, có đôi khi gã còn chẳng cần vũ khí cồng kềnh gì mà dí thẳng đầu thuốc lá đang cháy lên da nó.

Đáng tiếc gã đàn ông thâm hiểm đó là một tên cặn bã điển trai với một đôi môi như bôi mật, bơm vào đầu mẹ nó những ảo tưởng tình yêu mặn nồng.

Đương nhiên, đó chỉ là khi gã tỉnh rượu và thuốc. Còn khi gã đã tiêu thụ chất kích thích - bất kể là cồn, đá, cần sa, meth, LSD, ma tuý, hay bất cứ loại thuốc quỷ tha ma bắt nào khác - thì mẹ nó cũng không thoát khỏi kiếp bị đánh đập.

Và đừng hỏi tại sao nó lại biết phân biệt các loại thuốc cấm khác nhau. Nhà có hai con nghiện thường xuyên tiêu thụ các loại hàng khác nhau, nó muốn không biết cũng khó.

Có một lần ba nó đang phê sau khi chích một ống cocaine xong, tóm lấy mẹ Chu Trạch Khải mới vừa tiễn một “khách hàng” của mình về và nhét vài miệng bà vài viên thuốc lắc.

Gã ta kéo tóc bà ra sô pha và cười sằng sặc với Chu Trạch Khải mới vừa mở cửa vào nhà sau khi đi học về.

“Để tao dạy mày cách làm đàn bà sung sướng nhé.”

Chu Trạch Khải sập cửa, cảm thấy mỗi phút mỗi giây mình ở trong căn nhà này thì nó cũng sẽ nhanh chóng điên theo.

Hoặc không chừng nó đã điên rồi.

5.

Mười bốn tuổi, Chu Trạch Khải đánh vỡ đầu thằng Al Cap đến nỗi nó phải nhập viện, ông bố giàu sang nhà nó đương nhiên không chịu để yên.

Chu Trạch Khải bỏ học. Hay nói đúng hơn là bị ép bỏ học.

Dù sao nó cũng chẳng thích đến trường lắm. Ngoài sỉ nhục nó ẻo lẻ như con gái, là thằng con rơi của đĩ chửa hoang, bị câm như tự kỷ… như hình với bóng từ hồi tiểu học ra, thì lũ bắt nạt còn gán thêm một biệt danh mới cho nó:

Thằng đồng bóng tởm lợm.

Ban đầu Chu Trạch Khải còn chưa hiểu khái niệm đó, cho tới khi nó bị lôi xềnh xệch vào nhà vệ sinh nam, sau khi bị 5 thằng to gấp đôi nó ấn đầu vào bồn cầu và nện một trận nhừ tử. Có thằng khốn Al Cap nào đã cười sằng sặc vươn tay ra:

“Thằng đồng bóng bê đê! Để tao lột quần nó ra coi nó có đĩ giống như mẹ nó không!”

Chu Trạch Khải chết lặng người một giây, rồi bắt đầu vùng vẫy như điên, đấm vỡ mũi thằng gần nó nhất.

Đám bọn Al Cap đang cuống cuồng ấn nó xuống, bỗng dưng có tiếng đập cửa vang lên:

“Mau mở khoá! Tôi đã báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ tới nhanh chóng thôi! Mở cửa!”

Là Giang Ba Đào.

Giang Ba Đào lại đến cứu nó.

Chu Trạch Khải suy yếu ngất liệm đi trong tiếng bước chân vội vã đào tẩu của lũ bắt nạt suýt cưỡng hiếp hắn.

Trong cơn mụ mị, hình như do Giang Ba Đào ôm nó ra ngoài.

Chu Trạch Khải buông bỏ phòng bị. Trên đời này, không ai làm nó yên tâm hơn Giang Ba Đào được.

6.

Chu Trạch Khải chưa bao giờ là người take bullshit like that, Phương Minh Hoa biết thằng bé sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ngày nó đánh nhau với Al Cap rồi bị đuổi học, Phương Minh Hoa lái xe chở nó về nhà. Anh bình tĩnh dừng xe bên ngoài một cửa hàng tiện lợi, mua cho nó một cây kem vani.

“Hẳn Giang Ba Đào đã nói cho anh ấy biết.” Chu Trạch Khải nghĩ, nhận lấy cây kem từ tay anh.

Bệnh thận của bà Giang Ba Đào trở nặng, bảo hiểm hạng xoàng bà cụ từng mua nay đã không đủ lo phí chạy thận và thuốc men. Gần đây Giang Ba Đào đi làm thêm ở một quán ăn lề đường sẵn sàng nhận lao động trẻ em để kiếm thêm tiền.

Ở cái thành phố có tỷ lệ phạm tội cao nhất nhì nước này, các cuộc ẩu đả xảy ra tại hàng quán rẻ tiền ven đường là chuyện thường như cân đường hộp sữa.

Phương Minh Hoa là con trai đi buôn ở tỉnh ngoài của lão chủ quán đã thuê Giang Ba Đào. Sau khi cuộc ẩu đả diễn ra, chủ quán gọi đứa con trai vừa kết thúc chuyến buôn dài ngày đến xử lý giúp mình.

Tới nơi, Phương Minh Hoa thấy một đứa nhóc 14 tuổi bị xây xát nhẹ đứng bơ vơ ở góc tường, run rẩy giữa trời đông giá buốt đợi tiền công ngày đó của mình.

Thâm tâm Giang Ba Đào cũng biết hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đừng nói là tiền công tối nay, mà sau này có còn được thuê tiếp không còn là một vấn đề.

Quả nhiên, trực giác của Giang Ba Đào chưa bao giờ sai.

Sau khi biết chuyện của cậu, Phương Minh Hoa đã lặng lẽ bỏ tên cậu khỏi khẩu cung anh kể cho cảnh sát lập hồ sơ. Một tuần sau, anh giới thiệu cậu vào một cửa hàng tiện lợi ở một khu an toàn hơn do bạn mở.

Lần đầu nghe Giang Ba Đào kể, Chu Trạch Khải đã nghi: “Có duyên thật.”

Giang Ba Đào quen Phương Minh Hoa sau một cuộc ẩu đả.

Chu Trạch Khải quen Phương Minh Hoa cũng sau một cuộc ẩu đả.

Người ôm nó ra ngoài nhà vệ sinh ngày hôm đó không phải Giang Ba Đào, mà là Phương Minh Hoa.

Anh chở nó đến bệnh viện kiểm tra, trả viện phí cho nó, rồi lại chở nó và Giang Ba Đào về nhà bọn họ.

Chu Trạch Khải thì thầm ở hàng ghế sau với Giang Ba Đào:

“Cảnh sát thật?”

Trước khi Giang Ba Đào kịp trả lời, Phương Minh Hoa thính tai đáp:

“Một học sinh cấp hai báo cảnh sát sau giờ hành chính về một đám nhóc choai choai, tụ tập đánh nhau trong nhà vệ sinh của khu ổ chuột có trị an thấp nhất thành phố.”

Phương Minh Hoa nhìn xoáy vào mắt Chu Trạch Khải qua kính chiếu hậu:

“Không, bé cưng à. Tiểu Giang đã không báo cảnh sát. Dẫu nếu có thì cũng chẳng ai tin lời cậu bé, hoặc cảnh sát chỉ xuất hiện 2 tiếng sau khi mọi chuyện đã rồi. Và sau khi chở cậu đến bệnh viện thì chưa chắc tôi còn có cơ hội chở cậu về nhà như bây giờ đâu.”

Chu Trạch Khải âm thầm quét mắt nội thất trong xe, ghi nhớ số hiệu xe, ID, và tất cả các thông tin có thể về Phương Minh Hoa trong xe.

Giang Ba Đào đặt tay lên vai Chu Trạch Khải, khẽ lắc đầu.

Chu Trạch Khải mặc kệ cậu, cất giọng lạnh tanh:

“Tại sao lại giúp tôi?”

Phương Minh Hoa bỗng dưng mỉm cười hết đỗi tự nhiên:

“Vì những đứa nhóc như mấy đứa luôn có xu hướng dính vào thật nhiều rắc rối.”

7.

“Tiểu Chu, thôi học cũng không phải tận thế. Đừng nghĩ quẩn. Cần gì thì liên lạc với anh.” Phương Minh Hoa lo lắng dặn dò khi xe dừng trước cửa nhà Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải mở cửa xuống xe.

Phương Minh Hoa gọi với lại: “Tiểu Chu.”

Chu Trạch Khải quay đầu lại: “?”

Phương Minh Hoa gằn giọng: “Hứa với anh, phải chăm sóc bản thân mình.”

Chu Trạch Khải nhìn thẳng vào người trưởng thành duy nhất từng give a fuck về cuộc đời của nó:

“Được, anh.”

Phương Minh Hoa lái xe đi, Chu Trạch Khải bước vào nhà.

Mới đi vài bước thì cửa đã mở ra.

Là ba của nó.

Chu Trạch Khải biết mình sẽ không thể thực hiện lời hứa với Phương Minh Hoa.

8.

Thậm chí gã còn chẳng buồn đợi nó vào nhà, mà đánh nó thừa sống thiếu chết ngay ngoài sân.

Gã không hề hỏi về việc nó bị đuổi học, mà vừa đập nó vừa chửi:

“Thằng chó, mày có biết Al Cetro đã gây phiền toái cho tao thế nào không? Ông ta sồn sồn lên muốn tao phải trả giá cho những gì thằng chó mày làm với con trai của lão. Chiều giờ ông ta thuê mấy đám du côn đến phá quán bar của tao rồi đấy!”

Chu Trạch Khải cuộn tròn người lại, bảo vệ bụng và đầu khỏi cây gậy sắt trong tay gã, lăn tới lăn lui như một con giun.

“Còn mày thì ngon, quen được bạn bè lái xe hơi chở về nhà. Nghe đồn thằng đó bao nuôi mày và thằng đĩ bạn trai của mày cùng một lúc, thường xuyên đưa đón tặng quà. Mày thấy con chó đằng kia không?”

Chu Trạch Khải giãy dụa muốn phản khảng, nhưng sức của một thiếu niên suy dinh dưỡng làm sao đọ lại một gã đàn ông dân anh chị trưởng thành? Đổi lại, nó càng bị đánh dữ hơn, đôi ủng đế kim loại của gã cha nó đạp lên đầu nó ấn mặt nó xuống, nghiêng sang hướng nhìn ra đường cái.

Giữa mái tóc ướt nhẹp máu và mồ hôi của nó, Chu Trạch Khải thấy một con chó què đang tiểu giữa đường.

“Mày nhìn xem mày giống con chó đó không?”

9.

Chu Trạch Khải thấy mình sống còn thua một con chó.

Hồi xưa đi học, ít nhất trên trường còn chuẩn bị ngày hai bữa ăn cho nó. Lỡ buổi tối mẹ nó có khách hàng quên nấu cơm, hay ba nó bận phê thuốc quên mua đồ ăn về chứa trong tủ lạnh, thì tối thiểu nó cũng không bị đói chết.

Còn bây giờ một mình ở trong căn nhà hoàn toàn chẳng có gì: không có người, tiền, đồ ăn, hay chìa khoá, Chu Trạch Khải mới bắt đầu hoài niệm cuộc sống học đường bị bắt nạt liên miên của nó.

Bị nhốt trong nhà cũng chẳng làm khó được nó. Chu Trạch Khải có ít nhất 5 cách khác nhau để tự do ra vào căn nhà này từ khi nó biết chạy. Nhưng dẫu nó ra ngoài được, thì cũng chẳng biết đi đâu để kiếm đồ ăn.

Không thể bán hay cầm cố đồ đạc trong nhà, khoan nói tới trong nhà nó chẳng có gì đáng giá, nhưng gã cha của nó rất tinh mắt. Nếu gã ta thấy thiếu thứ gì có giá trị, thì chắc chắn nó lại bị hành hung dã man.

Hai ba tuần đầu tiên, nó chịu khó cuốc bộ cả tiếng đồng hồ để đến gần khu quán xá tấp nập, lục thùng rác của các nhà hàng để kiếm đồ ăn thừa bỏ bụng.

Chu Trạch Khải nhìn con chó hoang đang sùi bọt mép nhe răng gầm gừ với mình, không hề do dự lao tới giành lấy cây xúc xích cắn dở trong thùng rác.

Hành trình giành ăn với chó của nó không kéo dài quá lâu, cha nó đã phát hiện nó trốn ra ngoài.

Thế là ông ta lôi nó lên gác mái và khoá cửa nhốt nó lại. Khi mẹ nó đi làm về có đôi khi sẽ nhớ thảy vào cho nó một ổ bánh mì hoặc chút giăm bông.

Chu Trạch Khải góp nhặt được vài cái công cụ, loáy hoáy tạo một cái bẫy chuột đơn giản. Sau khi lột da thì nó kiếm được cái bật lửa để nướng chín thịt chuột để lót dạ những khi đói lả không chịu nổi.

Đồng thời, nó còn tìm thấy một lọ bánh cần sa đã lên mốc. Dẫu thế, nó cũng quá đói để quan tâm rồi.

Trước khi bỏ bánh cần sa vào miệng, Chu Trạch Khải đờ đẫn nghĩ:

“Không biết đói bụng đến điên và phê cần đến điên thì cái nào đáng sợ hơn?”


10.

Không đợi Chu Trạch Khải vật vờ hết bao lâu, chừng một tháng sau nó lại được thả ra ngoài.

Khi thấy lại gương mặt mẹ nó dưới ánh đèn, Chu Trạch Khải cứ ngỡ mình vừa trở lại nhân gian từ địa ngục.

Cho tới khi nó nhìn thấy gã đàn ông cụt một tay ngồi trên sô pha.

Hoá ra ông bố khốn nạn của nó xài chung kim tiêm bẩn với những con nghiện khác - tạm không nói tới có lây HIV/AIDS này nọ không, mà nó cũng nghi ngờ chưa biết gã có sống lâu đến khi bệnh tình trở nặng không - thì cánh trái của ông đã bị nhiễm trùng nặng và buộc phải cưa bỏ đi.

Chu Trạch Khải bị bỏ đói lâu ngày cũng chẳng có thể lực để phản kháng nếu bây giờ gã có nổi sùng lên đánh đập nó thật. Song lần này có vẻ gã không tính đánh nó. Có thể còn chưa khôi phục hẳn sau khi mất cánh tay nên gã ngồi ườn ra sô pha trông hơi uể oải.

Song khi thấy Chu Trạch Khải, ánh mắt gã nhìn nó cứ như là địa ngục trần gian.

“Muốn đi làm không? Mày sẽ được ăn no, còn có thể ra ngoài, gặp gỡ rất nhiều người.”

Kỳ lạ thay, Chu Trạch Khải còn chưa đáp, mẹ nó đứng kế bên đã run lên, mắt trợn to không thể tin nổi: “Anh…”

Gã mặc kệ mẹ nó, tiếp tục nói: “Tao có nhiều khách hàng muốn gặp mày lắm. Với gương mặt của mày, chắc chắn sẽ là cây rụng tiền. Tao vừa tung ảnh của mày ra thì từ đàn ông tới đàn bà, ai cũng giành giật nhau đòi chi một số tiền lớn để…”

Mẹ nó bỗng dưng tiến lên phía trước Chu Trạch Khải, nhảy chỗm trước mặt gã:

“Anh điên rồi hả?! Nó mới 14 tuổi thôi! 14 tuổi!”

Gã thờ ơ chả quan tâm:

“Hồi em bắt đầu đi làm đĩ thì chắc cũng lớn nhiêu đó thôi. Giờ anh đã thế này rồi, thằng lang băm bảo hai chân anh sẽ bị ảnh hưởng dần, khó chạy mối như trước nữa.”

Gã giở giọng thâm tình ra bách phát bách trúng với mẹ nó ra:

“Em yêu à, anh cũng bất đắc dĩ lắm. Nhưng nhà chúng ta cần tiền.”

Có điều lần này mẹ nó không dễ dụ như vậy.

“Không được! Em van anh đấy. Em sẽ tiếp thêm khách hàng. Tôi sẽ làm thêm giờ. Bất cứ thứ gì cũng được. Em xin anh, con còn quá nhỏ. ”

Bây giờ lại đến lượt gã không vui:

“Cô nhìn lại bản thân mình bao nhiêu tuổi đi. Có cần tôi lấy cái gương lại cho cô soi trên mặt mình có bao nhiêu nếp nhăn không? Một thiếu niên mơn mởn với một con điếm quá thời, cô nghĩ khách hàng thích bên hơn? Không chừng nó ngủ một đêm còn nhiều hơn cô kiếm cả tuần.”

Mẹ nó bật khóc nức nở. Bà lao vào đấm đá cào cấu lồng ngực ông ta, chỉ để bị ông ta quật xuống sàn dễ dàng.

Chu Trạch Khải trơ mắt nhìn ba mẹ nó. Nó từng thấy mẹ khóc nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ rơi nước mắt vì nó.

Sau khi thấy gã ta không thoả hiệp, mẹ nó cắn răng nói:

“Anh cho nó chạy hàng giúp anh đi.”

Chu Trạch Khải đơ người.

Ba nó thì lại cau mày: “Cô điên rồi hả?”

Mẹ nó lau mặt, run rẩy đứng dậy nép vào lòng gã, nhẹ nhàng rủ rỉ: “Tuy là đẩy nó tiếp khách có thể kiếm lãi to, nhưng chạy hàng cũng đâu thua kém gì? Huống hồ anh cũng hiểu cái nết như hũ nút của nó, cả tuần chưa chắc nó nói được một chữ với ba mẹ ruột của mình, sao mà dỗ dành mua vui cho khách hàng nổi? Không khéo nó lại điên lên ẩu đả với khách thì càng thêm phiền.”

Gã ta nghe đã hơi xuôi xuôi, đặc biệt là khi bộ ngực của bà liên tục cọ cọ lên cánh tay gã, nhưng vẫn cau mày:

“Nhưng mạng lưới khách hàng giao thuốc là tuyệt mật. Để nó chạy hàng lỡ nó bị đám cớm ngửi ra được…”

Mẹ cắt lời gã: “Cảnh sát sẽ không nghi ngờ nó đâu. Anh hãy nhìn vào gương mặt của nó đi. Ai sẽ nghĩ một đứa trẻ như thiên thần lại đi buôn lậu thuốc? Huống hồ miệng của nó rất kín, lỡ bị tra hỏi thì cũng chẳng sao. Dưới tay anh cũng có một vài đứa trẻ chạy vặt như vậy, anh biết rõ hơn em là cảnh sát luôn thẩm vấn bọn chúng nhẹ tay hơn người trưởng thành.”

Cuối cùng gã cũng đồng thuận ý kiến này. Ông ta nhìn xoáy vào mắt nó:

“Có điều phải đảm bảo an toàn trước đã.”

Không phải đang nói giữ an toàn cho nó.

11.

Gã ép Chu Trạch Khải nghiện heroin, vua của các chất gây nghiện.

Suốt ba ngày trời, chỉ cần thấy Chu Trạch Khải vừa tỉnh khỏi thuốc thì gã lại chích cho nó một ống mới. Từ đây, Chu Trạch Khải chỉ có thể sống phụ thuộc vào thuốc, vào gã.

Chúa Jesus hồi sinh từ cõi chết sau ba ngày. Trong ba ngày ngày, Chu Trạch Khải cũng đã luân hồi nhiều chuyến giữa thiên đường và địa ngục.

Ba nó muốn nó làm đĩ đực.

Mẹ nó muốn nó buôn lậu thuốc.

Giữa cơn phê pha, có lẽ là do tác dụng của heroin lại ập tới, bỗng dưng Chu Trạch Khải phá ra cười như điên.

Mắt nó ráo hoảnh, miệng nhiễu nước bọt, rồi sau đó mất ý thức hoàn toàn.

12.

“Tớ giết lão ta!” Viền mắt Giang Ba Đào đỏ bừng như nhỏ máu.

“Tớ có thể, Tiểu Chu. Tớ sẽ. Tớ sẽ thật.” Cậu ôm ghì lấy cơ thể gầy tong teo của Chu Trạch Khải.

Phương Minh Hoa lắc mạnh vai nó: “Tại sao không từ chối? Tại sao không bỏ chạy? Anh giúp em có một cuộc sống tốt hơn!”

Chu Trạch Khải cũng từng hỏi mẹ nó như vậy.

Nó nói, tại sao không bỏ chạy, mẹ con mình sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Mẹ chỉ lặng lẽ lắc đầu rơi lệ.

Bỗng dưng Chu Trạch Khải điên tiết, cái điên di truyền trong máu của ba mẹ nó:

“Mẹ có biết gã lang chạ với bao nhiêu đàn bà ở ngoài không?! Con thấy, con thấy hết! Ngay ngoài quán bar mẹ làm việc!”

Mẹ nó nhắm chặt mắt lại: “Mẹ biết… Đó còn là đồng nghiệp của mẹ đấy. Nhưng mẹ yêu ông ấy. Huống hồ, rời khỏi ông ấy thì mẹ con mình không là cái thá gì cả. Con có nhớ hồi tiểu học mày bị bắt nạt thê thảm vì không có ba không? Rời khỏi ông ta, con muốn mẹ phải ngủ với bao nhiêu thầy giáo hay cò mồi bán thuốc? Mẹ chỉ muốn mẹ con mình sống tốt hơn thôi... Huống hồ, dù ông ta có bạo lực thế nào, thì ông ta cũng là ba của con, sẽ không thực sự hại chúng ta…”

Chu Trạch Khải thấy mình cần chích hai liều liên tục để bình tĩnh lại.

“Mẹ còn chưa thấy ư? Ông ta hại chết con trai của mẹ rồi.”

13.

Mười sáu tuổi, gã ta giao cho nó khẩu Desert Eagle.

“Để tao dạy mày dùng súng.”

Ba của nó là một tên khốn nạn vô tích sự chính hiệu. Nhưng đời này gã có ba kỹ năng giỏi: một là kỹ năng giường chiếu tán gái, hai là kỹ năng trốn tránh cảnh sát, ba là kỹ năng sử dụng vũ khí.

Điều đầu tiên thì Chu Trạch Khải chưa có cơ hội thử, nhưng hai loại thiên phú sau được nó thừa hưởng áp dụng nhuần nhuyễn.

Chu Trạch Khải thừa biết không phải ông ta tự dưng lương thiện dạy dỗ nó tự vệ. Sau hai năm chạy đôn chạy đáo giao hàng giúp ông ta, càng ngày càng có nhiều đối thủ cạnh tranh biết mặt nó. Không dưới một lần nó bị người khác tập kích nhằm hôi của cướp đồ.

Song có thể thành công hạ gục Chu Trạch Khải thường chỉ có thành viên của các băng đảng lớn có tổ chức.

Gã ba nó giỏi nhất khoản biến tất cả các vật dụng xung quanh và bộ phận cơ thể làm vũ khí, giống như khi bé ông ta có thể đánh đập nó bằng bất cứ thứ gì quơ tới tay gã.

Đương nhiên, chủ yếu cũng do Chu Trạch Khải chịu khó luyện tập. Nó tập đi tập lại nhiều lần những loại vũ khí và chiêu đòn, bởi Chu Trạch Khải biết đó là để giữ mạng. Ngoài thời gian phê thuốc và trông coi bà Giang Ba Đào cố định hàng ngày ra, thì Chu Trạch Khải đổ hết thời gian rảnh khi không phải chạy hàng của mình vào luyện tập.

Đặc biệt là súng.

Đương nhiên, những chuyến hàng đầu tiên bị nẫng tay trên do kinh nghiệm non nớt, rồi bị ba nó quất bằng dây lưng thừa sống thiếu chết cũng giúp củng cố những kỹ năng đường phố nhanh chóng vào xương vào máu Chu Trạch Khải.

14.

Hai năm qua Giang Ba Đào đi làm thêm đủ nơi, sang thì hàng quán sạp tiệm, bần thì công trường bốc gạch. Thời gian cậu đi học cũng bữa đực bữa cái, đôi khi cúp luôn cả tuần cũng không lạ.

Có một lần cần xoay tiền vội quá, Giang Ba Đào lén nhận lời một chân làm bảo kê chui, bị một băng bảo kê khác ngộ thương bắn vào chân.

Lúc giúp Giang Ba Đào xử lý vết đạn, Chu Trạch Khải hỏi tên ai bắn.

Giang Ba Đào lắc đầu, trán rịn mồ hôi.

Chu Trạch Khải không hỏi thêm nữa, cũng không ngẩng đầu lên:

“Bỏ.”

Bởi trong nhà thường xuyên chẳng ai nhớ để cắt tóc cho nó, mái tóc của Chu Trạch Khải có hơi dài, không thể nhìn rõ mắt Chu Trạch Khải.

Giang Ba Đào thở dài: “Được rồi, tớ biết. Bị thương lần này đúng là lỗ. Tham nhất thời mà què chân tận dăm bữa nửa tháng, không nhận thêm việc gì nặng được.”

Chu Trạch Khải chỉ lắc đầu: “Lát anh Phương qua.”

Giang Ba Đào đáp: “Anh ấy tới mau thôi. Cậu đi đi, sắp tới giờ giao hàng rồi.”

Đêm đó, sau khi chạy xong tất cả chuyến hàng, Chu Trạch Khải ghé lại hộp đêm chỗ Giang Ba Đào bị thương ban nãy.

Chu Trạch Khải bắn vào chân hết bốn tên bảo kê đang đứng trông cửa, rồi bỏ chạy vào trong bóng đêm hun hút trước tiếng đạn rít đuổi theo sau lưng.

15.

Mười bảy tuổi, bệnh của bà Giang Ba Đào đã rất trầm trọng, gần như bà cụ ngủ mê suốt ngày.

Chu Trạch Khải thường bất chấp nguy cơ ăn đập để lén cạy kho thuốc của ba mẹ nó, tranh thủ chạy thêm vài chuyến hàng nữa. Tất cả tiền nó kiếm ra đều đưa Giang Ba Đào. Thậm chí, khi lên cơn nghiện hỏi xin thuốc từ ba nó, Chu Trạch Khải cũng ráng xén bớt những loại thuốc đắt đỏ như heroin và cocaine để đem bán kiếm tiền, chỉ giữ lại cho mình những loại rẻ hơn.

Cần một gã đàn ông bạo lực để biến Chu Trạch Khải thành con nghiện bất đắc dĩ. Và cũng chỉ cần một cụ bà ốm yếu để làm Chu Trạch Khải cam tâm tình nguyện cố cắt giảm thuốc.

Đương nhiên, cũng chỉ là “cố” thôi. Nếu ý chí đơn thuần có thể đánh bại các hoá chất được tinh luyện tỉ mỉ để khống chế hệ thần kinh con người, thì trên đời này cũng không có nhiều con nghiện đến vậy.

Chu Trạch Khải không biết là do độ nghiện của mình ngày càng nặng nên chút thuốc còi cõm đó không đủ để làm nó vui sướng nữa. Hay do mỗi giọt “nàng tiên trắng” nó tiêm vào cánh tay đồng nghĩa với bà của nó sẽ sống ít hơn một ngày, Giang Ba Đào sẽ phải quần quật làm chui thêm một công việc nữa.

Trước khi tác dụng của thuốc kịp chiếm lấy não nó (tính đến hiện giờ kể cả loại heroin mạnh nhất cũng cần kha khá thời gian để gây tác dụng lên hệ thần kinh lờn thuốc của nó), Chu Trạch Khải bỗng thấy căm ghét bản thân cực độ. Nó chộp lấy con dao cắt hoa quả gần đó rạch một đường lên cẳng tay mình, để rồi sau đó chất kích thích nhấn chìm nó giữa thiên đường khoái cảm.

Con dao rơi xuống đất.

Cánh cửa đến miền đất hứa tự do khép lại trước mắt nó.

Chu Trạch Khải lại quay về vòng tay của địa ngục.

16.

Giang Ba Đào ban đầu còn kiên quyết từ chối số tiền Chu Trạch Khải và Phương Minh Hoa đưa. Nhưng bệnh tình của bà cậu càng nặng, lời từ chối của cậu càng yếu ớt, cuối cùng là im bặt trong cuống họng.

Ánh mắt Giang Ba Đào nhìn những tờ tiền đó như người tình dấu yêu, cũng như kẻ thù truyền kiếp.

Chu Trạch Khải bao giờ cũng chẳng đợi cậu nói xong đã dúi thẳng vào túi quần cậu, hoặc bỏ phong thư nhét dưới khe cửa nhà Giang Ba Đào nếu cậu vắng nhà lâu. Đương nhiên, chuyện này càng ngày càng phổ biến khi Giang Ba Đào làm thuê liên miên, ngày ngủ chưa được 5 tiếng.

Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến. Trong một đêm mùa đông, bà cụ lạnh run cầm cập dẫu Chu Trạch Khải đã bật máy sưởi trong nhà lên cao nhất. Phương Minh Hoa gọi cháy máy hối Giang Ba Đào đang làm việc ở rìa ngoại ô về mau.

Bà cụ ho bể phổi, run lẩy bẩy nắm lấy tay Chu Trạch Khải:

“Cháu trai, cháu là đứa trẻ ngoan… Sau này… phải sống cho tốt, có biết chưa…”

Chu Trạch Khải cho rằng bà cụ nhầm lẫn mình và Giang Ba Đào, song nó vẫn yên lặng để bà nói.

“Bà nhìn cháu lớn… Ngoan ngoãn xinh xắn… Ít khi khóc, ai gọi cũng cười… Thích nghe bà kể chuyện, nghe bà hát ru… Có lần một con bồ câu bị thương rơi giữa sân… Hai đứa cùng nhau trị cho nó… Rồi thả nó đi… Cả hai buồn lắm, bà bèn trêu giữ nó lại… Lắc đầu quầy quậy… Bảo chim thì phải bay tự do… Tiếc là nghỉ học… Không đến trường nữa… Cũng không ở nhà nhiều…”

Chu Trạch Khải không biết mình nên an ủi dỗ dành bà, hay tiếp tục giả làm Giang Ba Đào. Bà không phải là bà của Giang Ba Đào, còn là bà của hai đứa nó, hiện diện suốt tuổi thơ của bọn nó. Trước khi bà ngã bệnh nặng, đếm không xuể số bữa ăn nó ăn chực ở nhà Giang Ba Đào, hay ngủ nhờ nhà cậu. Bà nấu cơm luôn chừa phần nó, đan áo quần luôn đan hai món y hệt nhau, mua quà vặt cũng dặn Giang Ba Đào chia một nửa cho nó. Bà đi họp phụ huynh cho Giang Ba Đào xong lại đến lớp nó để họp cho nó. Tóc nó dài nhanh hơn Giang Ba Đào, có khi bà quên kiểm tra tóc tai cháu ruột mình, nhưng lại đều đặn cắt cho nó.

“Bà đi rồi, cháu nhớ… chăm sóc cháu của bà nhé…”

Đồng tử Chu Trạch Khải co lại.

Lúc này, Giang Ba Đào vọt vào phòng, nhào tới quỳ trước giường bà khóc:

“Bà, bà ơi…”

Phương Minh Hoa dắt Chu Trạch Khải ra, khép cửa lại cho hai bà cháu. Anh thanh niên lấy cặp kính trên mắt xuống, dụi mắt cả 15 phút mãi chưa xong.

Giữa tiếng khóc như xé lòng của Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải nghe thấy tiếng bà ngâm nga khúc đồng dao đâu đây.

Ngoài cửa sổ, nó như nhìn thấy hai cánh bồ câu non trẻ chao liệng.

Chim bay về trời, người quy về đất.

17.

Lúc cảnh sát gõ cửa nhà nó, Chu Trạch Khải đang chích tới ống thứ 5.

Nó lờ đờ mở cửa ra, tay cảnh sát nghi ngờ nhìn Chu Trạch Khải, rồi báo tên của mẹ nó.

Chu Trạch Khải gật đầu.

Tay cớm đó nói: “Chúng tôi rất tiếc phải thông báo, mẹ của cậu đã qua đời do sử dụng chất kích thích quá liều. Đồng thời quán bar nơi bà ấy làm việc cũng đang bị điều tra, mong cậu phối hợp…”

Chu Trạch Khải cứ ngỡ mình phê thuốc quá liều. Nó đẩy cảnh sát đó ngã lăn quay sang một bên rồi cấp tốc chạy vụt đi bất chấp tiếng chửi thề đằng sau.

Mẹ sốc thuốc chết?

Không thể nào. Chu Trạch Khải thuyết phục chính mình. Bà nghiện bao năm rồi vẫn chưa từng có hành vi nào quá khích, thuộc dạng con nghiện ôn hoà…

Rồi nó nhìn thấy cánh tay nhợt nhạt của mẹ nó buông thõng bên cáng cấp cứu khẩn cấp trước cửa quán bar.

Chu Trạch Khải chợt sững lại.

Nó nhìn thấy cảnh sát giải toả hiện trường, thấy dòng người trong quán thì đổ xô chạy ra ngoài, người qua đường thì đua nhau bu vào.

Nó nghe thấy tiếng Phương Minh Hoa trao đổi với cảnh sát: “Là một loại thuốc gây nghiện mới nhất trên thị trường, không biết cô ấy có được từ đâu…”

Nó nếm thấy vị mặn của nước mắt Giang Ba Đào rơi xuống mặt nó, ôm chầm lấy nó khóc.

Nó ngửi thấy mùi nước hoa vương trên tóc mẹ khi vùi mặt vào tóc bà.

Nó cảm thấy cả người mình lúc thì lạnh như hầm băng, lúc thì nóng như lửa đốt.

Nhiều năm về sau, khi Tôn Tường khó hiểu hỏi tại sao Chu Trạch Khải không rời khỏi cái mảnh đất quỷ tha ma bắt đó sớm hơn, không lẽ sợ đánh không lại gã ba thật thì Phương Minh Hoa trả lời:

Đánh lại chứ, nhưng Chu Trạch Khải yêu mẹ hắn rất nhiều.

Có lẽ hồi nhỏ Giang Ba Đào đã nói đúng, mẹ nó cũng thực sự yêu nó.

Nên bà đã giải thoát con trai bà tự do, như nó vẫn luôn mong mỏi.

18.

Phương Minh Hoa nhận lấy điếu thuốc từ Trương Ích Vỹ cho tỉnh ngủ, mắt liên tục ngó màn hình điện thoại chờ tin từ 2 đứa nhỏ của anh.

Anh thường kiểm tra tin của Giang Ba Đào hơn, dù anh đã cài đặt ghim Chu Trạch Khải lên ưu tiên cao nhất.

Đứa nhỏ Tiểu Chu này, không có chuyện gì cũng không nói với anh, có chuyện gì cũng không nói với anh. Đặc biệt là chuyện của chính nó, đều nhờ Giang Ba Đào mật báo cho anh.

“Cảnh sát đã đem xác bà ấy về đồn để khắm nghiệm tử thi kỹ hơn.”

“Cậu ấy khóc nhiều lắm, em chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc nhiều như vậy…”

“Tiểu Chu nhốt mình trong phòng, không chịu ăn gì, em khuyên không nổi. Cũng không biết đang ngủ, ngất, hay chích.”

“Anh, anh về nhanh được không? Em cảm thấy cậu ấy không đúng lắm”

“Không thấy cậu ấy trong phòng! Em đang đi tìm.”

“Nhưng Dew vẫn còn trong hộp.”

Dew là cây súng tốt nhất Chu Trạch Khải có, cũng là cây súng Chu Trạch Khải thường dùng, thiện dùng nhất. Ngoài chủ nhân của nó ra, chỉ có Giang Ba Đào và Phương Minh Hoa biết nó được cất ở đâu, thậm chí đến cả ba của Chu Trạch Khải - người thảy cho con trai gã cây súng đó - cũng không biết.

Phương Minh Hoa thoáng yên tâm, quay sang nói với Trương Ích Vỹ ở ghế lái:

“Anh Vỹ, chạy xong chuyến này thì em xin phép về sớm. Một mình anh giao nốt số còn lại, hoặc anh nhờ anh Lâm thế chỗ cho em được không? Em không nhận tiền chuyến này cũng được.”

Trương Ích Vỹ liếc cái tên “Tiểu Giang” trên điện thoại trong tay Phương Minh Hoa, nhướn mày:

“Chú nói sảng gì thế hả? Chú về sớm thì về, còn tiền chú đã làm bao nhiêu lô thì bọn anh chia chú bấy nhiêu. Tuần này chú đã nghỉ liên tục nhiều bữa, dạo gần đây cũng bữa đực bữa cái, còn chảnh nữa thì chú uống nước lã à?”

Phương Minh Hoa ngượng ngùng xoa gáy:

“Xin lỗi anh, năm nay em lu bu nhiều chuyện quá. Trong nhà hai đứa em của em cứ xảy ra biến cố đột xuất. Lo đứa này chưa xong thì đến đứa kia…”

Trương Ích Vỹ cầm lái bằng một tay, tay kia hạ cửa sổ xuống phì phèo điếu thuốc:

“Anh biết chú mấy năm rồi, lần đầu chú mở miệng nhờ vả anh lại là để kiếm việc cho một thằng bé lạ quắc lạ quơ. Đông Lâm kể anh thằng bé Tiểu Giang đó rất lanh lợi, bốc dở hàng gì cũng tháo vát, trong tiệm tạp hoá ai cũng thích nó. Tiếc là nó cần tiền chạy chữa gấp quá, thằng Lâm tính giúp nó kiếm vài công việc chui, nhưng thằng nhóc họ Chu kè kè đi theo cứ bí xị mặt ra, nên làm vài bữa rồi thôi.”

Phương Minh Hoa cười xoà: “Anh cũng biết gia đình Tiểu Chu mả. Thằng nhóc dị ứng nhất là công việc chui.”

Trương Ích Vỹ cũng tội trong lòng, nhưng vẫn ra vẻ soi mói: “Nhưng chính nó từ sáng đến tối đều làm công việc chui chứ ai? Một đứa liều mạng kiếm tiền, một đứa bán mạng đổi tiền.”

Phương Minh Hoa liếc xéo Trương Ích Vĩ: “Còn không phải do chính tay anh dạy dỗ sao? Mấy ngón nghề xáp lá cà gần đây của nó bén lắm, đừng tưởng em không nhìn ra có bóng dáng của ai. Ông ba tàn tật của Tiểu Chu đi thẳng còn khó, huống chi là dạy nó.”

Trương Ích Vĩ đánh trống lảng: “Thằng nhóc đó có năng khiếu lắm, tuổi còn nhỏ nhưng đôi khi còn nhạy hơn người lớn như tụi mình. Tinh từ trong máu, không hổ là con trai của gã trùm…”

“Anh Vỹ!” Phương Minh Hoa khó chịu cắt lời, “Anh biết là em không thích nghe người ta nói về Tiểu Chu như thế.”

Trương Ích Vỹ muốn xoa dịu bầu không khí, bèn đùa: "Mà chú đấy, cứ hở tí là lại luyên thuyên về hai đứa nó, chăm kỹ tận răng, còn thân hơn anh em ruột nữa. Ai không biết còn tưởng là con ruột của chú.”

Phương Minh Hoa cười khổ: “Hồi em còn nhỏ cũng được tụi anh giúp đỡ nhiều mà. Huống hồ, gia cảnh tụi nó như thế, em không trông thì tụi nó cũng chẳng biết tìm ai mà giúp”

Trương Ích Vỹ ngậm hờ điếu thuốc, trầm ngâm: “Có đứa trẻ nào lớn lên ở cái thành phố này mà trưởng thành ấm êm bao giờ. Đôi khi anh nghĩ…”

“Anh không muốn mình chỉ là một kẻ tầm thường. Anh muốn đến một thành phố phồn hoa lập nghiệp. Anh muốn tạo ra một nơi của chúng ta, bởi chúng ta, cho chúng ta. Anh muốn đổi đời.”

Phương Minh Hoa liếc sang nhìn thấy khuôn mặt lam lũ chứa đầy khát vọng của Trương Ích Vỹ, cau mày:

“Người như tụi mình toàn là những kẻ chợ búa bần hàn, tội gì bằng tội nghèo. Làm thuê, làm trộm, làm điếm, chứ nào có làm giàu?”

Trương Ích Vĩ lắc đầu: “Không chỉ là vấn đề giàu hay nghèo. Dẫu những kẻ như chúng ta bắt đầu từ tầm thường, đi lên từ tầm thường đi nữa, thì phía trước vẫn có hi vọng. Thôi, sắp tới nơi giao hàng rồi, không nói nữa.”

Lúc sắp bẻ cua tới nơi giao hàng, Trương Ích Vỹ lơ đãng thuận mồm nhắc:

“Haizz anh nhớ thằng nhóc Chu Trạch Khải kia quá. Lần trước anh say, nó ngồi trông anh, anh bộc bạch vài lời với nó, ánh mắt thằng nhóc kia nhìn anh sáng rực. Tuy là anh không lắp cái máy phiên dịch trong đầu nó như Tiểu Giang, nhưng anh biết là nó hiểu.”

Phương Minh Hoa nghi ngờ hỏi: “Anh say hồi nào vậy? Sao em không biết?”

Trương Ích Vỹ nhún vai: “Hồi sinh nhật nó á, chú cũng say ngất ngư rồi mửa lên bờ xuống ruộng, báo hại Tiểu Giang dọn quá trời. Anh không tới nỗi say lắm, anh kéo Tiểu Chu sang một góc tặng quà, anh nói với nó, “Tiểu Chu, chúc nhóc mạnh khoẻ, mạnh mẽ. Mạnh như lửa hoang bất diệt.” Anh linh cảm nó sẽ làm nên chuyện lớn."

Phương Minh Hoa chợt sững người lại, máu trong người như đông lại, quay ngoắt sang trợn mắt nhìn Trương Ích Vỹ:

“Anh nói gì cơ?”

“Anh tặng Fire của anh cho Tiểu Chu?!!”

19.

Chu Trạch Khải đá tung cửa nhà kho hoang ba nó thường đến lấy nguồn hàng.

Trước khi người bên trong kịp phản ứng, nó đã giơ súng dí khẩu Hoang Hoả vào đầu ông ta.

Gã ba tàn phế của nó hiện giờ không đứng thời gian dài hay di chuyển xa được. Gã cố gồng, đanh giọng doạ nó:

“Mày không bắn chết ba ruột của mình thật chứ? Nghe này con trai, bây giờ cảnh sát đang tìm ba con mình khắp nơi. Con nổ súng thì càng khó biện giải trước toà đấy. Mẹ con bất hạnh qua đời, ba cũng buồn lắm…”

“Đoàng!”

Viên đạn sượt qua tai nghe, chân tơ kẽ tóc.

Gã im bặt, giữa đũng quần thẩm ướt một mảng.

Chu Trạch Khải cười khẩy, vứt khẩu súng xuống đất: “Ông nói đúng. Tôi không bắn đâu.”

Nó đi tới cái bàn đầy vũ khí gần đó, tiện tay cầm một con dao lên: “Đạn tuy nguy hiểm nhưng quá nhỏ, nếu tổn thương mô quá lớn thì thần kinh đau không nhạy. Tôi cũng không bất hiếu đến vậy, cùng một ngày để tang cha lẫn mẹ.”

Chu Trạch Khải bước lại gần gã đàn ông đang lê lết về phía sau.

“Ông đánh giá mình cao quá rồi. Khác với ông, tôi còn cả một cuộc đời phía trước. Tôi từng hứa với rất nhiều người, tôi phải sống cho tốt.”

Chu Trạch Khải vứt con dao dính đầy máu cạnh gã đàn ông bất tỉnh, chùi sạch dấu vân tay ở hiện trường, gỡ bọc ni-lông bọc giầy quăng đi để xoá luôn dấu chân, rồi lôi điện thoại ra bấm gọi cảnh sát. Xong xuôi, nó vứt luôn điện thoại mình ở nhà kho.

20.

Phương Minh Hoa bật TV lên, tin thời sự thông báo kết quả triệt phá một cứ điểm mại dâm và buôn lậu lâu năm, chủ hộp đêm kiêm ông trùm dắt mối sẽ ngồi tù mọt gông tới chết.

Giang Ba Đào hỏi nó muốn làm gì tiếp theo. Cậu tính sẽ chuyển tới thành phố khác để làm lại từ đầu.

“Cậu chưa từng nghe câu “In New York, you can be a new man” hả? Tới thành phố S cùng với tớ không? Anh Vỹ với anh Lâm đã ấp ủ dự định này lâu rồi."

Phương Minh Hoa chen lời: "Ở đó hơi giống chỗ bọn mình, có nhiều nghề bọn mình làm được, nhưng phồn hoa hơn nhiều. Anh bảo đảm lo cho hai đứa không chết đói.”

Chu Trạch Khải xé một cây kem va-ni, dùng đường để chống lại cơn nghiện dâng trào trong mạch máu.

Tác dụng ít đến thảm thương. Phương Minh Hoa nhanh tay đè hắn lại, Giang Ba Đào thuần thục giật lấy que kem từ tay hắn trước khi hắn đâm que kem vào cánh tay mình.

“Mười tám tuổi.” Chu Trạch Khải lẩm bẩm, bị vật ngửa trên sàn nhà thở hồng hộc.

Mười tám tuổi, cuộc sống của người khác chỉ vừa mới bắt đầu.

“Trưởng thành rồi.” Hắn nghĩ.

21.

Toái Sương đồng hành niên thiếu, Hoang Hoả gửi gắm trưởng thành.

Nên Chu Trạch Khải bất bại.

Bốn năm sau, Luân Hồi là một trong những băng đảng quyền lực nhất kinh đô thuốc cấm.



Ghi chú:

“In New York, you can be a new man” - bài hát Alexander Hamilton.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
22.

3h chiều, nhà Phương Minh Hoa.

Giang Ba Đào ngó đồng hồ, gọi với vào trong gian bếp:

“Tiểu Chu, đến giờ rồi.”

Chu Trạch Khải cầm theo cốc cà phê bước ra. Giang Ba Đào ném chìa khoá xe cho hắn.

Phương Minh Hoa nghe tiếng, bước xuống từ trên lầu xuống, dựa vào tay vịn cầu thang:

“Hai đứa đón Joy à?”

Chu Trạch Khải gật đầu, mở cửa đi ra khởi động xe trước. Giang Ba Đào xách theo túi quần áo vật dụng cá nhân của Joy, nháy mắt với Phương Minh Hoa:

“Tối nay anh cứ yên tâm hẹn hò với chị dâu nhé, tụi em trông con bé cho. Sáng mai em ở nhà, hai người sang đón mấy giờ cũng được.”

Chu Trạch Khải cắm chìa khoá khởi động xe của Giang Ba Đào rồi chui ra ghế phụ ngồi, nhường lại ghế lái cho Giang Ba Đào. Đây là xe của hai người họ mua chung, nhưng chỉ cần trên xe có mặt Giang Ba Đào thì chắc chắn y sẽ là người lái. Không ai vượt mặt Giang Ba Đào khi đang trên chiếc xe bốn bánh, cũng như không ai đuổi kịp Chu Trạch Khải khi trên con mô-tô của hắn vậy.

Đến trường mẫu giáo của Joy, Giang Ba Đào xuống xe đi vào trong đón cô bé. Chu Trạch Khải thu dọn sạch sẽ hộp vũ khí và công cụ xuống thùng xe phía sau, chỉ xách theo 2 hộp súng cầm tay để gần ghế của mình. Dù bây giờ họ không chạy hàng và có luật bất thành văn giữa các băng đảng tránh phục kích trẻ em, nhưng dù sao người muốn đầu của Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào không hề thiếu.

Trương Ích Vý nói Chu Trạch Khải có chứng hoang tưởng nặng, và khi có Joy thì triệu chứng của nó nhân lên 10 lần. Nhưng chịu thôi, thà làm một thằng điên còn sống còn hơn một cái xác bình thường.

“Anh Tiểu Chu!”

Một cơn lốc màu hồng va vào lòng Chu Trạch Khải. Hắn bế cô bé lên và xoa đầu Joy. Cô bé hôn cái chụt lên mặt Chu Trạch Khải, rồi bắt đầu tíu ta tíu tít kể chuyện trên trường ngày hôm nay, thỉnh thoảng hắn sẽ đáp lại “Ừm” “Ồ” “Sao vậy?”.

Dù thế, chị Tiếu Ca vợ của Phương Minh Hoa từng cười bảo chị chưa từng thấy Chu Trạch Khải kiên nhẫn với ai nhiều như với Joy, khi mà Chu Trạch Khải ngồi yên 2 tiếng đồng hồ để Joy thắt bím tóc cho.

Tối đó là một buổi tối thứ sáu bình thường. Họ chở cô bé về nhà mình, ăn tối, xem hoạt hình một tiếng và chơi búp bê và đồ hàng cho tới khi Joy vòi vĩnh kẹo, Chu Trạch Khải bị lôi kéo về phe cô nhóc và Giang Ba Đào phải nghiêm túc bác bỏ hai gương mặt thiên thần nhìn mình. 8 giờ tối đã quá trễ cho đồ ngọt.

Một buổi tối thứ 6 bình thường, nên Chu Trạch Khải nhận một cuộc gọi.

Mặt hắn đanh lại, và Giang Ba Đào ngay lập tức hiểu ra, y dẫn Joy lên lầu sửa soạn trước giờ ngủ.

Chu Trạch Khải gọi cho Phương Minh Hoa: “Tụi em phải đi, Luân Hồi raid. Em đi trước, Giang trông Joy cho đến khi anh về.”

Sau khi nghe Phương Minh Hoa xác nhận, Chu Trạch Khải cúp máy, hít một hơi thật sâu để cố quên đi tiếng violin dịu nhẹ ở một nhà hàng sang trọng nào đó, lờ cảm giác tội lỗi đang trỗi lên trong hắn.

Phương Minh Hoa, chị dâu và Joy sẽ có một buổi tối bình thường, nếu không phải như…

“Bọn tôi tới ngay, các cậu load đồ sẵn đi” - Giang Ba Đào đi từ trên lầu xuống, gật đầu với Chu Trạch Khải.

Cả hai phóng xe đến trước căn cứ của Luân Hồi, Giang Ba Đào vừa lái xe vừa liên tục gọi điện thoại, trong khi Chu Trạch Khải ngồi im lặng kiểm tra súng. Hắn chỉ nghe một cuộc điện thoại từ Phương Minh Hoa gọi báo tụi anh đã về với Joy, anh có thể chạy qua bất cứ lúc nào nếu cần.


23.

Lữ Bạc Viễn và Đỗ Minh đứng chờ sẵn trong chiếc Jeep bán tải bên trái bãi, Ngô Khải và Vu Niệm ngồi trong xe. Ngay khi Giang Ba Đào tấp vào thì một chiếc Land Rover xanh dương đậm gần như chạy đến cùng lúc. Cửa xe mở ra, hai bóng dáng cao gầy và một cậu thiếu niên trẻ nhảy xuống.

Chu Trạch Khải bước ra, quét mắt một vòng hỏi: “Vu Phong, Hoàng Thiếu Thiên đâu?”

Một trong hai bóng người trả lời: “Sắp đến, Hoàng thiếu bảo cậu ấy đang kẹt chuyện quan trọng, sẽ qua ngay thôi.”

Chu Trạch Khải nhíu mày, liếc sang bóng cậu thiếu niên đang dắt lại dao găm ở cổ đôi ủng: “Lư Hãn Văn và Vu Niệm ở lại.”

Hắn vừa dứt lời, hai bên bãi xe có hai phản ứng khác hẳn nhau.

Lư Hãn Văn hét toáng lên: “Tại sao chứ?! Hoàng thiếu cho phép em đi theo mà! Chu Trạch Khải anh có tin em dùng dao giỏi không thua gì Hoàng thiếu không?!!”

Đỗ Minh ngoài người vào cửa sổ đấm vào vai Vu Niệm đang cười khì khì giả vờ gỡ đai thiết bị ra “Thằng quỷ ăn gì hên gì”, Ngô Khải hí hửng xung phong giơ tay: “Để tui chở hai đứa nhóc về căn cứ cho, còn lại mọi người dồn một xe là đủ ngồi rồi nhở.”

Mặt Chu Trạch Khải lạnh te: “Rồi lỡ cần rút thì ai tiếp viện?”

Lư Hãn Văn vẫn đang phụng phịu ỉ ôi, Trịnh Hiên đang đưa tay lên ngáp dở cũng bị cậu nhóc kéo tay áo năn nỉ: “...”

Giang Ba Đào ăn ở có đức, y áng chừng thời gian Hoàng Thiếu Thiên và nhanh chóng tính toán lại nhân sự trong đầu của chiến dịch này, mở lời:

“Tiểu Chu, hay cứ để Ngô Khải chở hai thằng nhóc đi quá giang một đoạn cũng được, ít nhất là ra khỏi bãi đậu này. Tuy đây là bãi của tụi mình, nhưng đêm nay là đêm trọng đại của mọi băng đảng, lỡ như có người không biết điều mò bậy sang…”

“Thì Hoàng Thiếu Thiên chặt tay là vừa, khỏi truyền nhân đi cho xong.” - Giọng Chu Trạch Khải lạnh tanh.

Giang Ba Đào cố giải thích ý của hắn: “Để hai đứa nó ở lại đi. Các cậu cũng biết hôm nay không dễ ăn, đặc biệt là Gia Thế gần đây. Nên chúng ta không thể thiếu người, chắc chắn hai cậu bạn này sẽ tự xoay sở về nhà được thôi.”

Lư Hãn Văn là một đứa nhóc tăng động y hệt cái nết của Hoàng Thiếu Thiên trong mode nói nhiều, nghe vậy thì lập tức bị đánh lạc hướng, quên sạch yêu cầu ban đầu:

“Em có thể tự về!! Chu, anh coi thường em đúng không! Em mà không bằng Vu Niệm còn chưa cầm chắc súng á? Nếu Hoàng thiếu mà ở đây…”

“Thì anh đã không để nhóc lẻn theo rồi” - Một đôi tay thò lên từ đằng sau lưng cốc đầu Lư Hãn Văn.

“Hoàng thiếu!” Mọi người nhao nhao, trong khi Chu Trạch Khải đã bắt đầu nhấc chân bước đến xe của Ngô Khải lôi đầu Vu Niệm ra.

Hoàng Thiếu Thiên xách tai Lư Hãn Văn, quay đầu lườm Trịnh Hiên và Vu Phong: “Đã dặn mấy ông là đừng có mềm lòng. Nghe nó dẻo miệng thì nó dỡ luôn cái kho hàng của Lam Vũ luôn bây giờ. Còn chưa đánh lại Vu Phong mà đi khích Chu đội chi cho nhục vậy nhóc con, đừng có coi thường cậu ta cận chiến, em có biết bao nhiêu người từng ăn quả đắng do...”

Vu Phong ngửa đầu lên trời thở dài, Trịnh Hiên cụng đầu vào vai Vu Phong, nhắm tịt mắt lại xua tay: “Tui áp lực như núi mà…”

Chu Trạch Khải thảy cho Vu Niệm một cây súng của hắn, quay đầu huýt sáo ra hiệu. Ngay lập tức, tất cả mọi thành viên của Luân Hồi hành động ngay tắp lự.

Giang Ba Đào nổ máy và mở tung cửa xe cho Chu Trạch Khải nhảy lên, Đỗ Minh và Lữ Bạc Viễn leo lên từ hai bên chiếc Jeep của Ngô Khải, gần như hai chiếc xe xuất phát chỉ chệch nhau 1 giây.

Hoàng Thiếu Thiên akay lắm: “Bà mẹ nó lần nào Chu Trạch Khải cũng lơ tụi mình. Tưởng nó đông hơn là ngon chắc, nay Tống Hiểu mà đi chung thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào!”

Rồi hắn quay sang gỡ Lư Hãn Văn đang đu trên vai mình xuống, rỉ tai thằng bé trong khi tay thì lẳng lặng làm dấu với Vu Phong và Trịnh Hiên mau lên xe: “Hãn Văn, anh cho em ngồi thùng xe nhe, nhưng hứa với anh là không được ló đầu ra. Đánh không lại nhớ chuồn lẹ đó chứ đừng cậy mạnh! Nhớ coi chừng Vu Niệm, cậu nhóc chưa thấy máu thật, Chu Trạch Khải không yên tâm, trầy trụa gì lại đòi nợ anh em mình thì khổ. Em nhỏ tuổi hơn nên phải làm gương nha bé cưng!”

Lư Hãn Văn nghe rất chăm chú, đang định quay sang thắc mắc tại sao mình ngồi thùng xe đi theo thì Vu Niệm ở đâu ra. Cậu chưa kịp mở miệng đã thấy Hoàng Thiếu Thiên chạy mất bóng lên ghế phụ, bỏ lại Vu Niệm đang bịt miệng cười thầm ở đằng xa.

Lư Hãn Văn: “...”


24.

Lư Hãn Văn tức tối lèm bèm suốt cả đường về, còn không quên cover giùm Vu Niệm. Vu Niệm dùng súng cũng khá, nhưng kinh nghiệm còn chưa đủ. Lư Hãn Văn cười nhạo:

“Bình thường Chu Trạch Khải không dắt cậu đi săn đêm à? Cảnh giác là tốt, nhưng đôi khi cần phải lớn lối lên, mấy tên cắc ké nghe tiếng súng sẽ biết sợ né xa. Cậu bắn lặng quá, khác hẳn tiền bối Chu bắn.”

Vu Niệm im ỉm gỡ ống giảm thanh ra khỏi súng, lắc lắc vài cái rồi đưa lên nhắm thử:
“Anh ấy không chịu dẫn tôi đi theo. Bình thường chỉ cho tôi bắn thử trong bãi phế liệu.”

Lư Hãn Văn ngạc nhiên: “Chẳng trách, cậu di chuyển mờ nhạt quá, tôi không cảm nhận được.”

Vu Niệm đỏ mặt, lườm nguýt: “Đó là do cậu dẫn đường dở! Nên tôi bị phân tâm kiểm tra xung quanh!”


25.

Chu Trạch Khải ngó đồng hồ, còn 5 phút trước giờ hẹn. Hắn liếc từng gương mặt đồng đội của mình xung quanh, nặng nề gật đầu.

Giang Ba Đào giắt súng và dao găm vào bao trên thắt lưng, cười: “C'mon, we have a raid tonight”.

Y mở tung cửa xe, Chu Trạch Khải nhảy xuống đầu tiên, nhanh chóng hoà mình vào bóng đêm.


26.

Tuy trị giá đơn hàng này lớn, song Luân Hồi và Lam Vũ cùng hợp tác, nên hầu hết các băng đảng khác đều không dám cướp của họ.

Song cũng chỉ là hầu hết thôi.

Giang Ba Đào và Đỗ Minh đã vào trong để giao dịch. Chu Trạch Khải và Lữ Bạc Viễn đứng ngoài canh gác.

Ngô Khải vỗ vai hắn: “Xem tui đi tuần nhặt được gì này”.

Bom khói tự chế. Chu Trạch Khải xoay xoay xác bom láng cóng không khắc dấu hiệu nhận biết của nhà ai.

Kiệt tác của Tiêu Thời Khâm.

Đúng lúc này, nhóm Giang Ba Đào bước ra, gật đầu: “Hoàn thành rồi, về thôi”.

Lữ Bạc Viễn hỏi: “Có ai quấy rối không?”

Giang Ba Đào cười: “Không. À đương nhiên là trừ đồng minh Lam Vũ của chúng ta.”

Mọi người đều bật cười.

Trên đường trở về xe, Giang Ba Đào đi sát lại Chu Trạch Khải, hạ giọng:

“Hồi nãy Trịnh Hiên nói hình như cậu ta quét ống nhòm thấy có ai tóc vàng cầm dao găm đang chạy khỏi địa điểm giao dịch lúc chúng ta mới đến, đã rời khỏi rất xa nên không đuổi theo. Còn chọc Hoàng thiếu xem có phải anh ta bỏ của chạy lấy người không. Tóc vàng cầm dao găm…”

Đủ bản lĩnh để đơn thân độc mã xuất hiện ở đây vào thời điểm này.

Trừ Hoàng Thiếu Thiên, chỉ có Tôn Tường.

À, không phải đơn thân độc mã.

Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường.

“Người Gia Thế tại sao lại đến?” Giang Ba Đào trầm tư. Mọi bang phái đều ngầm hiểu khu địa bàn này là của Luân Hồi. Trừ khi được Luân Hồi đồng ý hợp tác, nếu không thì phải rất cứng mới dám bén mảng đến. Có điều theo vài tin đồn gần đây Gia Thế đánh mất nhiều nguồn khách hàng liên tiếp, có lẽ họ đang sốt ruột muốn kiếm nguồn hàng mới lắm rồi. Hôm nay Luân Hồi giao nhận đầy đủ số lượng, chứng tỏ Gia Thế không kiếm chác được gì từ đây.

Đỗ Minh quay đầu từ phía trước, cười đểu giục: “Lẹ chân lên, coi chừng đám Lam Vũ lăm le hôi của tụi mình giờ.”

Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào tăng tốc đuổi kịp.

Giang Ba Đào vẫn hơi mất tập trung cau mày.

Chu Trạch Khải hy vọng suy đoán của mình là sai.

Bởi hắn đoán, Gia Thế xong đời rồi.


27.

Vu Phong bị ấn vào góc, gã bịt mặt liên tục dập trán hắn xuống đất.

Bọn áo đen cứ hỏi một câu, Vu Phong còn chưa kịp mở miệng đã bị dộng mặt xuống đất tàn nhẫn.

Qua vài phút thì thậm chí hắn còn không nghe rõ bọn nó đang nói gì.

Trước khi chết, Vu Phong cười trào máu họng:

“Đồ ngu. Bọn mày có biết bạn bè của tao là ai trong thành phố này không?”

Có ánh sao vàng vụt loé giữa trái tim hắn.

Rồi biến mất.


28.

Đêm đó, Hoàng Thiếu Thiên mất tích.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
29.

Giang Ba Đào đang xử lý sạch máu trên dao và quần áo sau một cuộc xung đột nhỏ.

Gương mặt Giang Ba Đào bình thường hoà nhã, thấy máu cũng thản nhiên, song lúc lau máu thì hơi cáu kỉnh, thậm chí còn hơi chán chường.

Hồi bé, Giang Ba Đào ghét nhất là giặt đồ, thường xuyên chây lười đến độ bị bà mắng xối xả mới ôm thau đồ ra sân giặt. Nhìn đôi tay khô nứt bị nước xà phòng mùa đông ăn tay, Giang Ba Đào 9 tuổi từng nghĩ: “Mình ghét nước.”

Sau khi bà qua đời, Chu Trạch Khải phạm tội, Phương Minh Hoa tha hương, Giang Ba Đào không còn nói mình ghét gì nữa.

Y dường như không còn sở thích, không còn yêu ghét trên đời.

Ít nhất Chu Trạch Khải còn biết hận bản thân, Giang Ba Đào cười giễu nghĩ.

Chu Trạch Khải thiếu nợ, nghiện ngập, giết người, bị truy nã, mỗi ngày liếm máu lưỡi dao. Chu Trạch Khải và y cãi nhau rất nhiều lần, Chu Trạch Khải cáu kỉnh quát y mau cách xa hắn.

Phương Minh Hoa gặp chị dâu, cưới vợ, có con gái, mỗi ngày tương lai xán lạn. Chu Trạch Khải và y tranh cãi với Phương Minh Hoa nhiều lần, bảo Phương Minh Hoa mau rời khỏi Luân Hồi, dù cả ba bọn họ đều biết không dễ như vậy.

Một khi đã gia nhập băng đảng, rất khó để rút lui lành lặn. Bởi ba năm trước, họ từng nhận được một bàn tay của Trương Ích Vỹ.

Đó là lời cảnh cáo của Ice Cold, bà chủ lớn nhất của Luân Hồi.

Cô ta là bà trùm đã thu nhận đám bọn họ nhiều năm về trước, cho họ một “công việc”, và đối xử họ còn thua những con chó.

Trên thực tế Trương Ích Vỹ không hề dính dáng gì đến Luân Hồi. Hắn chỉ hỗ trợ lái xe chở mấy người bọn họ đến thành phố S, ngày lễ lộc Trương Ích Vỹ và Đông Lâm hay đến thăm gia đình Phương Minh Hoa và tặng đồ chơi cho Joy.

Ba năm trước có ai đó đã mách với Ice Cold về một “lời thề” đang ngấm ngầm lưu truyền giữa đám thuộc hạ của cô ta.

Ice Cold triệu tập Chu Trạch Khải.

Đêm Giáng sinh, mùa đông -10 độ, Chu Trạch Khải rời khỏi căn nhà nhỏ ấm áp tràn ngập tiếng cười và tiếng Joy khóc oe oe khi không được Chu Trạch Khải bế nữa. Trên người hắn còn mặc một chiếc áo len đỏ đô ấm áp.

Ice Cold sai thuộc hạ rót cho hắn ly rượu vang đắt tiền, cười quyến rũ:

“Nào bé Chu, uống cùng chị một ly nào. Lâu lắm rồi chúng ta chưa nói chuyện.”

Chu Trạch Khải không động vào, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

Cô ta bèn tự uống, ngắm nghía gương mặt điển trai của hắn, rồi quét xuống đôi tay cầm súng gầy gò và trắng bệch của hắn.

“Cởi áo ra.”

Đồng tử Chu Trạch Khải co lại, cơ bắp lặng lẽ gồng lên, song hắn vẫn ngồi im bất động. Hai tên cận vệ của Ice Cold bước lại lột sạch áo len và áo sơ mi bên dưới của hắn ra.

Cơ thể gầy gò của hắn nổi bật dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo.

Lồng ngực gầy nhom, vô vàn các vết sẹo và bầm tím chằng chịt, đan xen giữa tuổi thơ bị bạo hành và hiện tại bán mạng của hắn. Cẳng tay phải của hắn có rất nhiều lỗ kim chích như mọi con nghiện luôn có.

Nổi bật nhất giữa đám vết kim một hình xăm đôi cánh màu đen giương rộng, bự bằng cả bàn tay.

Ice Cold đứng dậy bước đến gần hắn, dừng lại khi cách hắn ba bước - đây là luật bất thành văn trong giới, không ai dám lại gần Chu Trạch Khải trong vòng ba bước nếu không muốn chết - cười khen:

“Hình xăm đẹp đấy.”

Chu Trạch Khải không đáp lại.

Cô ta dường như thấy chán, bèn đổi chủ đề:

“Tiểu Chu này, dạo này chị nghe được một lời đồn. Có mấy con chuột trong Luân Hồi đang lén hợp tác thành lập một cái liên minh gì đấy sau lưng chị. Tay bọn chuột dài lắm, hình như còn vươn ra các băng đảng ngoài nữa cơ. Lão Speed bên Lam Vũ chế nhạo chị không biết nuôi chó, nuôi ra một đám chuột cống vô ơn. Cậu nói xem chị nên giải quyết bọn chuột này thế nào đây?”

Chu Trạch Khải vẫn không đáp lại.

Đợi một lúc, biết không thể cạy miệng hắn, cô ta bắt đầu cởi bộ váy trên người ra:

“Nếu cậu đã không biết thì thôi. Chị tin tưởng cậu nhất, cậu ở bên chị lâu năm nhất đám, còn lâu hơn Tiểu Giang nữa, chị hiểu con người và quy tắc làm việc của cậu. Chắc chắn cậu sẽ giúp chị bắt chuột sớm thôi. Giờ thì chúng ta hãy tận hưởng…”

Chu Trạch Khải vứt đại một cái đĩa xuống sàn, tiếng “xoảng” ngăn người đàn bà điên này cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên người, đồng thời làm hai tên vệ sĩ giơ súng chĩa vào đầu Chu Trạch Khải.

Thà như vậy cũng còn an toàn hơn Chu Trạch Khải quay lưng lại hay nhắm mắt khi đối diện với Ice Cold, ít nhất hắn còn thấy rõ mình chết như thế nào.

Chu Trạch Khải nói: “Chị nhớ lần trước chứ? Ngừng cởi đi.”

Hắn bắt đầu đứng lên: “Chỉ là một hình xăm mà thôi. Tôi gửi hoá đơn xăm cho chị, tôi mới xăm hai hôm trước thôi.”

Thấy Ice Cold hơi nhíu mày, hắn biết cô ta vẫn bán tin bán nghi, nói thêm:

“Tôi sẽ điều tra nội bộ Luân Hồi lần nữa. Tôi về.”

Song chân Chu Trạch Khải vẫn đứng yên tại chỗ. Người Luân Hồi đều biết, không thể bước đi nếu Ice Cold chưa cho phép.

Cô ta bắt đầu choàng lại áo, vừa cười vừa bước lại chiếc ghế cao giữa phòng của mình:

“Ối chị quên mất, gửi lời thăm của chị tới Tiểu Giang, Minh Hoa, Tiếu Ca và tiểu thiên thần Joy nhé. Chị sẽ đưa quà cho cô bé sau, chắc cô bé sẽ thích lắm.”

Tay chân Chu Trạch Khải lạnh toát. Ice Cold phá ra cười:

“Chỉ là vài con búp bê thôi. Búp bê rất xinh đẹp và ngoan ngoãn, có một số con rất thích hợp đặt trên giường, ai mà chẳng thích? Có điều không thể để mình Joy vui vẻ được, tất cả mọi người đều nên có quà Giáng sinh mới phải.”

Vệ sĩ cô ta quăng một chiếc túi bự xuống dưới chân Chu Trạch Khải.

“Tăng gấp ba lượng thuốc, đặc biệt là nàng tiên trắng và LSD, Giáng sinh hai món đó bán chạy lắm. Lô vũ khí này chỉ gấp đôi thôi, ít ai thích đánh giết khi Chúa đang nhìn xuống chứ. Trong vòng 10 ngày, một mùa lễ thật đẹp”

Chu Trạch Khải hạ giọng: “Chị điên rồi! Vũ khí tôi không nói, nhưng gấp ba lượng thuốc?! Khách hàng ở đâu ra?! Cảnh sát vây bắt các hộp đêm rất gắt vào dịp lễ.”

Ice Cold nhún vai: “Đó là vấn đề của các cậu. Đặc sản của Luân Hồi chính là thuốc cho dân thường. Nghe nói dạo này mấy cậu có người trung gian hay chạy cuốc xe giữa thành phố S chúng ta và thành phố H. Tiểu Giang còn thân với một ông chủ hãng xe giao hàng ở thành phố H. Biết đâu người ta có thể giúp nhỉ?”

Hôm sau, khi Chu Trạch Khải đã ra ngoài chạy đơn thuốc cùng Lữ Bạc Viễn từ khi bình minh, Giang Ba Đào đến chỗ Ice Cold một chuyến. Nửa ngày sau y lết về với một thân bết máu, nặng như thể vừa bước ra khỏi một chuyến raid khốc liệt nhất.

Ba năm trước Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào còn rất ngây thơ, cứ ngỡ cái hoá đơn Chu Trạch Khải trộm của Phương Minh Hoa và một trận đòn ngoài da như vậy thì Ice Cold đã trút giận xong. Giang Ba Đào chỉ nghỉ dưỡng sức nửa ngày rồi bắt đầu gọi Phương Minh Hoa lo chuyện chạy vũ khí.

Cho đến khi họ nhận được hộp quà Giáng sinh của Joy gói giấy đỏ và xanh lá mà Ice Cold gửi tới.

Giữa những con búp bê, có một bàn tay còn chưa khô máu, những vết chai trên các ngón tay ngày xưa thường dạy Chu Trạch Khải đối chiến cứ như hét vào mặt hắn đây là tay của ai.

Ba ngày, vừa đủ thời gian để chạy một chuyến xuyên đêm đến thành phố H, tìm Trương Ích Vỹ, và quay lại thành phố S.

Từ đó, bên cạnh mẹ hắn, Ice Cold là người đàn bà thứ 2 luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của Chu Trạch Khải.

Đây là người đàn bà duy nhất Chu Trạch Khải từng quỳ xuống dưới chân.


30.

Đỗ Minh vội vã xông vào. Giang Ba Đào lập tức hỏi:

“Gia Thế?”

“Trịnh Hiên! Hắn cầu cứu, Chu đã lên đường rồi.”

“Chúng ta đi!”

Họ vừa chạy ra xe, Giang Ba Đào vừa khởi động xe vừa nhăn mày: “Thảo nào từ hôm qua đến giờ, khu tiếp giáp Lam Vũ chộn rộn không yên.”

Đỗ Minh khinh thường: “Chứ sao nữa. Bọn chuột nhắt nghe phong phanh Vu Phong chết liền lục tục tranh thủ muốn cháy nhà hôi của, dù sao kho của Lam Vũ chất đầy vũ khí hạng nặng, tiền ơi là tiền. Chẳng biết Hoàng thiếu đi đâu rồi, đợi hắn trở về sẽ đến tận cửa nhà chém từng nhát cho bọn nó biết mặt.”

Giang Ba Đào vẫn cau mày. Vu Phong thiệt mạng, xác của hắn nằm trong con hẻm gần khu phố sầm uất nhất thành phố, nhanh chóng thu hút cảnh sát tới điều tra. Hiện con hẻm ấy vẫn đang bị phong toả, khó mà giấu được tai mắt khắp thành phố S của các băng đảng, họ cử người đến gần địa bàn Lam Vũ thăm dò cũng không ngạc nhiên. Dù sao Vu Phong cũng là chiến lực mạnh nhì Lam Vũ sau Hoàng Thiếu Thiên.

Song Hoàng Thiếu Thiên lại chọn đúng lúc này mất tích. Những băng đảng khác đến không gặp ai ngăn cản, thấy yếu thế liền nhân cơ hội chèn ép. Tống Hiểu về quê lo tang một tháng, chỉ còn mình Trịnh Hiên chống đỡ. Không biết lúc họ đến, cứ điểm Lam Vũ sẽ thế nào…


31.

Chu Trạch Khải bắn hạ một tên đô con muốn tóm Lý Viễn lên xe, bắt những thành viên Lam Vũ lạc đàn về băng nhà mình. Hắn chìa tay đỡ cậu nhóc dậy, hỏi cậu bé: “Mọi người đâu?”

Lý Viễn thở hổn hển, mất máu quá nhiều, thể lực xối mòn nhanh chóng: “Anh Trịnh trong kho phụ, chung với Tiểu Lư… Hoàng thiếu vẫn chưa về…”

Chu Trạch Khải cõng cậu bé lên, chạy về phía kho phụ của Lam Vũ theo lời hướng dẫn của cậu.

Hắn tránh né phục kích, bắn hạ kẻ địch, chạy qua biển lửa, đến gần với trái tim của Lam Vũ hơn.

Hơi thở Lý Viễn trên lưng hắn yếu dần.

Chu Trạch Khải thề mình sẽ bắn lão Speed một trận thành cái sàng nếu bắt được lão. Chắc chắn lão đã ôm tiền và những thanh niên trai tráng chuồn rồi, chỉ còn để lại lũ trẻ vị thành niên lại, nên cửa kho Lam Vũ mới gần như rộng mở thế này, mặc người xâu xé.

Người thứ hai trong danh sách muốn tẩn của hắn là Hoàng Thiếu Thiên. Nếu tên kia còn sống và trở về được.

“Anh Phong ơi, em lạnh quá… Mai em ngủ nướng được không…”

Lý Viễn đã bắt đầu xuất hiện ảo giác. Chu Trạch Khải biết cậu sẽ không qua khỏi.

Lý Viễn đã nhắm mắt lại, vui vẻ lẩm nhẩm: "Em sẽ dẫn Tiểu Lư kiếm Vu Niệm chơi, em ấy cứ vòi mãi..."

Chu Trạch Khải gõ vài nhịp cửa kho Lam Vũ, gằn giọng: “Trịnh Hiên, mở cửa!”


32.

Lư Hãn Văn ôm ghì lấy xác của Lý Viễn, nước mắt của cậu để lại quện đen trên gò má lấm lem bụi của Lý Viễn.

Chu Trạch Khải giúp Trịnh Hiên băng bó vết thương đơn giản. Cánh tay Trịnh Hiên run rẩy - đây là tối kỵ của người cầm súng.

Chu Trạch Khải nhìn băng gạc trong tay còn chưa kịp chạm vào người Trịnh Hiên, hỏi khẽ: “Tình hình thế nào?”

Giọng Trịnh Hiên đứt quãng: “Speed bỏ chạy rồi. Không có… Hoàng thiếu và Vu Phong trấn áp, lão đánh không lại người khác. Kho chính đã bị chiếm... Chẳng mấy chốc nữa bọn chúng sẽ mò đến đây... Tiểu Viễn chạy ra ngoài câu giờ, tôi cản không kịp…"

Chu Trạch Khải trấn an: “Đám Giang sắp đến rồi.”

Trịnh Hiên lắc đầu: “Chu đội, Hoàng thiếu không ở đây, tôi nhờ anh một việc cuối…”

“Không được!”

“Không.”

Lư Hãn Văn và Chu Trạch Khải đồng thời lên tiếng.

“Em chỉ còn mình anh.”

Lư Hãn Văn dắt dao của Lý Viễn vào người. Cậu bé 14 tuổi lùn tịt, bờ vai gầy yếu cõng một cậu thiếu niên khác cao hơn mình tiến lại gần họ.

Đó là lần đầu tiên Chu Trạch Khải thấy Lư Hãn Văn nói lắp.

“Trịnh Hiên, anh hiểu không..."

Dường như Lý Viễn quá nặng với cậu, Lư Hãn Văn đi được bốn năm bước đã quỵ xuống, để mặc Lý Viễn đè lên người cậu.

"Anh, không được bỏ em lại…”

Lư Hãn Văn không nhìn Lý Viễn sau lưng nữa. Cậu bé chập choạng bò đến chỗ họ, vùi đầu vào vai Trịnh Hiên, khóc nấc lên: "Em chỉ còn một mình anh…"

Có tiếng đập cửa từ bên ngoài.

Tay Trịnh Hiên bỗng hết run rẩy, vững vàng đến lạ. Hắn lọ mọ thò tay kiếm băng đạn.

Chu Trạch Khải biết bên ngoài không phải người Luân Hồi.


33.

Lư Hãn Văn giao lưng cho Chu Trạch Khải. Bây giờ cậu mới thật sự hiểu vì sao họ lại tôn Chu Trạch Khải đứng đầu Vinh Quang. Đến Hoàng Thiếu Thiên còn cam chịu thua một bậc.

Đó là một cảm giác rất vi diệu, không ai phá giải được nòng súng của hắn.

Chu Trạch Khải và Trịnh Hiên cùng bảo vệ Lư Hãn Văn chặt chẽ. Trịnh Hiên ra hiệu với hắn, hai người dần lùi đến gần lối thoát.

Trịnh Hiên hét lên: “Rốt cuộc là ai đã lộ tin?!”

Nếu chỉ là những băng đảng lân cận Lam Vũ, không nên đông như thế này, chưa kể trước đó thì Chu Trạch Khải và Trịnh Hiên còn xử một đám trước rồi.

Dường như một nửa cái thành phố S này đều tập trung ở đây tối nay.

Có một tên thủ hạ của Gia Thế tóm lấy Lư Hãn Văn. Chu Trạch Khải nhanh chóng giương súng về phía gã. Trịnh Hiên gầm lên: “Thả ra!”

Gã đàn ông đó lấy Lư Hãn Văn làm tấm chắn, cũng dí súng vào eo Lư Hãn Văn. Gã lùi tránh xa Chu Trạch Khải, bởi một trong những thường thức cơ bản nhất ai cũng biết là đừng giữ con tin ở gần Chu Trạch Khải. Ở cự ly gần, hắn không cần nhắm bắn, thậm chí có khi còn cần dùng báng súng để đập chết một người đàn ông trưởng thành.

Hắn và ba tên khác sáp lại gần nhau: “Bỏ súng xuống mau!”

Cả Chu Trạch Khải và Trịnh Hiên đều bất động.

Một tên khác thấy thế liền dí dao vào cổ Lư Hãn Văn, cứa một đường máu.

Chu Trạch Khải thảy súng xuống dưới chân, Trịnh Hiên đá hết hai khẩu ra giữa cách họ mấy mét.

Trịnh Hiên gằn giọng lặp lại: “Thả thằng bé ra.”

Chu Trạch Khải nhìn thẳng vào gã đang túm cậu: “Nó còn chưa 18. Đừng để Tôn Tường mất mặt.”

Gã lính Gia Thế hơi chột dạ, song vẫn không thả tay ra. Chu Trạch Khải nhíu mày, lẽ nào không phải...

Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa theo nhịp.

Chu Trạch Khải móc một cây súng khác dưới áo ra, hét: “Giang!”

Trịnh Hiên còn chẳng buồn lấy súng, vật thẳng gã đàn ông đang chế trụ Lư Hãn Văn xuống đất.

Lư Hãn Văn nhanh chóng rút dao găm trong ủng, chém vào cánh tay gã đứng kế bên muốn lại gần cứu viện.

Giang Ba Đào phá cửa vào, quét mắt một cái liền nhanh chóng đến chỗ Lư Hãn Văn trợ giúp trong khi Chu Trạch Khải đang đấu súng với hai tên khác.

Trịnh Hiên đá một cú vào bụng gã Gia Thế, mắt long sòng sọc: “Tao đã bảo là đừng động vào thằng bé!”

Giang Ba Đào hợp sức với Lư Hãn Văn hạ một tên, lại gần giúp Trịnh Hiên khống chế gã Gia Thế. Chu Trạch Khải lại gần dẫm lên lưng gã, quay sang trao cho Giang Ba Đào một ánh mắt dò hỏi.

Giang Ba Đào: “Người của chúng ta đang kiểm soát bên ngoài, song chỉ có thể cứu người, không thể làm gì khác. Rất nhiều thành phần đang tụ tập ở đây hơn chúng ta tưởng.”

Chu Trạch Khải nhìn Trịnh Hiên đã kiệt sức nằm vật ra sàn không dậy nổi và Lư Hãn Văn với vết thương vẫn đang chảy máu trên cổ, gật đầu.

Họ dìu Trịnh Hiên và Lư Hãn Văn lên xe, lái về Luân Hồi.

Chu Trạch Khải gọi cho Tiêu Thời Khâm.

Tiêu Thời Khâm ngắt máy.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
34.

“Gia Thế làm cái dell gì thế?!” Tốt tính như Lữ Bạc Viễn cũng chửi xối xả.

“Chưa chắc là họ.” Giang Ba Đào cau mày, “Gia Thế cây lớn rễ sâu, còn chưa tới bước đường cùng. Huống hồ dù họ trắng tay thật, nhưng Tiêu Thời Khâm còn chưa chết, hắn sẽ ngăn họ càn bừa.”

“Vinh Quang không chỉ là một trò chơi, nó là mạng sống của chúng ta!”

Luân Hồi chuyện trò rôm rả xem tại sao kho lớn Lam Vũ lại bị hạ chóng vánh như vậy, như thường lệ Chu Trạch Khải ngồi im lặng một bên. Nhưng mọi người đều cảm giác được sự im lặng này nặng nề hơn hẳn mọi ngày, bởi ai cũng biết bình thường Chu Trạch Khải rất tin tưởng Tôn Tường. Nếu không tính người Luân Hồi và Hoàng Thiếu Thiên, thì Chu Trạch Khải không hiểu sao mình và Tôn Tường có một sự ăn ý bẩm sinh đến lạ lùng trong mọi chuyện dù thời gian hai người họ quen biết không quá dài.

Chu Trạch Khải nhớ ngày Tôn Tường thề Vinh Quang. Cậu trai mình đầy thương tích song lưng vẫn thẳng tắp, cặp mắt như sói hoang nhìn thẳng vào hắn: “Tôi xin thề Vinh Quang. Tôi bán máu thịt trước mặt tự do, đổi một cơ hội chạm tới mây trời. Bất kể đối thủ là ai, là con người hay là số phận, hôm nay tôi có thể bại, nhưng ngày mai thì chưa chắc.”

Tôn Tường không phải người Luân Hồi của hắn. Song cậu, cũng như bọn họ, là một phần của một cái gì đó còn lớn hơn chính bản thân mình.

Bọn họ đã thề Vinh Quang.

Thề làm đôi cánh chao lượng, thịt nát xương tan chẳng từ.

Năm đó, Chu Trạch Khải bắt tay Hoàng Thiếu Thiên trong một kho hàng cũ kỹ chỉ có duy nhất hai người họ, cũng từng thề những lời như vậy. Có điều khi ấy bọn hắn chỉ nói “Tôi xin thề Vinh Quang. Tôi bán máu thịt trước mặt tự do, đổi một cơ hội chạm tới mây trời” chứ không có câu cuối cùng Tôn Tường nói. Về sau Vinh Quang ngày càng có nhiều thành viên, không biết bắt đầu từ khi nào mà những người đến sau thường thêm câu cuối cùng của lời thề là tín ngưỡng quan trọng nhất của họ, mỗi người mỗi khác.

So ra, hai người sáng lập đầu tiên Chu Trạch Khải và Hoàng Thiếu Thiên lại quá gọn lỏn.

Hoàng Thiếu Thiên thì Chu Trạch Khải không rõ, nhưng với Chu Trạch Khải thì tự do đã là tín ngưỡng quan trọng và xa vời nhất của hắn rồi, vốn cũng chẳng cần thêm gì ngoài đó.

Trước đó hai người bọn hắn cũng không thể gọi là thân thiết, lần nào gặp nếu không phải giành giật đấu đá thì cũng là vào sinh ra tử. Nhưng giây phút Hoàng Thiếu Thiên tự tay xăm đôi cánh lên mu bàn tay Chu Trạch Khải, giây phút Hoàng Thiếu Thiên mở miệng khàn giọng nói muốn hình xăm của hắn nằm sau cổ, Chu Trạch Khải liền biết họ sẽ không bao giờ phản bội nhau.

Hoặc nói đúng hơn, họ sẽ không phản bội tự do.

Không chắc vì tay nghề xăm của Hoàng Thiếu Thiên quá tệ hay do vừa ra ngoài lăn lộn nên bị thương mất máu, Chu Trạch Khải bỗng dưng thấy khoé mắt hoen cay.

Bọn họ đã thề với tự do.

Đó chỉ là một lời hứa mỏng manh, là mối liên kết rời rạc, song với những kẻ tay trắng như họ, nó còn khắc cốt hơn bất cứ hình phạt đòn roi, còn điếc tai hơn bất cứ tiếng súng đạn rít vang.


35.

Chu Trạch Khải hung hăng đá cửa, người bên trong tâm linh tương thông đúng lúc mở ra.

Chu Trạch Khải ép súng vào dưới họng Tôn Tường trong khi mã tấu của hắn mới kịp vung ngang, sượt ngang đường tóc Chu Trạch Khải, trật.

“Cậu, đã, thề.” Chu Trạch Khải gằn từng chữ, mỗi hơi thở đều thấy đau.

“Không phải chúng tôi!” Tiêu Thời Khâm hô lên từ bên kia phòng, vừa bất đắc dĩ vừa nôn nóng.

“Chu đội, anh nghe tôi nói, Tôn Tường không bán đứng mọi người.”

“Vậy là anh?” Chu Trạch Khải hỏi, không bỏ sót động tác tay Tiêu Thời Khâm đã quơ lấy một quả bom hay thiết bị tự chế gì đó từ lúc hắn vào.

Tôn Tường cáu kỉnh: “Thôi đi, anh thừa biết không phải anh ấy.”

Chu Trạch Khải chuyển mắt lại đối diện với Tôn Tường, nhìn chằm chằm hắn không nói gì.

Tôn Tường sợ nhất là chiêu này của Chu Trạch Khải, chẳng mấy chốc đã khuất phục dưới hai xoáy đại dương lạnh căm. Hắn cắn răng:

“Anh buông ra trước đã. Lịt pẹ những lúc thế này Hoàng Thiếu Thiên còn không nóng bằng một nửa như anh.”

Chu Trạch Khải không hề thả lỏng, ngược lại lực tay còn mạnh hơn.

Tôn Tường biết tính hắn, chưa hạ mình đo đất đã là nể tình anh em.

“Dạo này Tiêu Thời Khâm đi hỏi thăm loanh quanh xem có ai biết chuyến hàng nào ngon không để Gia Thế húp ké chứ Đào Hiên vỡ nợ rồi. Không biết Đào Hiên nghe tin từ đâu bèn sai người Gia Thế tới Lam Vũ cháy nhà hôi của, thuận nước đẩy thuyền. Đào Hiên không cố ý giấu, thậm chí còn ngầm lan tin ra cho các băng đảng khác biết để nhiều người giúp sức công phá Lam Vũ nhanh hơn.”

Thật ra Tôn Tường không kể hết, giữa một đống băng đảng như vậy, Đào Hiên chắc chắn phải nghĩ cách tạo lợi thế cho Gia Thế. Lúc đó Gia Thế vừa trắng tay ra về trong chuyến hàng trước, Đào Hiên trút giận quăng quật hắn một trận xong, bảo hắn danh là thủ lĩnh mà không làm việc nên hồn, bèn qua mặt hắn sai thẳng Tiêu Thời Khâm điều phối nhân sự cho Gia Thế tập kích Lam Vũ. Tiêu Thời Khâm sốt ruột hắn bị Đào Hiên khống chế nên đã đồng ý, huống hồ y cũng không muốn để Tôn Tường đối mặt với tình huống khó xử kẹp giữa Gia Thế hay Vinh Quang.

Dù rằng chính Tiêu Thời Khâm không ra trận, nhưng nội điều khiển từ xa không đã giúp Gia Thế giành rất nhiều lợi thế đúng như Đào Hiên đoán. Nếu không tính cuộc va chạm ngoài ý muốn với Trịnh Hiên do Gia Thế thiếu thủ lĩnh kiểm soát hiện trường, nếu không phải Chu Trạch Khải tới quá nhanh, e rằng người Gia Thế đã rút lui vô thanh vô thức, chiếm nhiều lợi nhất và ít thương vong nhất. Đáng tiếc Tiêu Thời Khâm đã coi thường người Lam Vũ càng rơi vào nghịch cảnh càng ngoan cường bảo vệ niềm hy vọng cuối cùng của họ.

Tiêu Thời Khâm lột sạch hết đống máy móc thiết bị quăng sang một bên cái uỵch, dạm bước lại gần hai người Chu - Tường giằng co tính tách họ ra. Chu Trạch Khải xô vai Tiêu Thời Khâm ra xa, lườm nguýt Tôn Tường một cái rất dữ, rồi cắm đầu đi thẳng khỏi cửa không nói thêm gì nữa.

Nếu Tiêu Thời Khâm đã tháo hết vũ khí tiến vào khoảng cách gần khi hắn vẫn đang cầm súng trong tay, chỉ để giải vây cho Tôn Tường, thì Chu Trạch Khải biết mình không còn gì để chất vấn.

Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng nhanh chóng hoà vào bóng đêm của Chu Trạch Khải. Y là một người thông minh, y biết Chu Trạch Khải càng thế, Chu Trạch Khải đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc và tình thế của bọn y nên sẽ không tiếp tục truy cứu.

Có điều Chu Trạch Khải vẫn còn giận y vì những chuyện gần đây. Tuy y chưa thề Vinh Quang, song bọn Chu Trạch Khải chưa từng coi hắn như người ngoài, họ đối xử Tôn Tường như thế nào thì cũng đối xử với hắn như thế. Tiêu Thời Khâm giấu giếm thông tin, để Tôn Tường giành đứng mũi chịu sào, quả thật không phải hành vi nghĩa khí.

Tôn Tường xoa chỗ vết thương cũ chưa lành còn mới bị Chu Trạch Khải đè mạnh vào, càu nhàu: “Đã bảo là cứ nói thẳng với Chu Trạch Khải ngay từ đầu đi. Trên đời này hắn mà không kín miệng nữa thì tui chặt đầu xuống cho anh đá.”

“Không được, chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra với Vu Phong, huống hồ Hoàng Thiếu Thiên bên kia cũng nhập nhằng với cảnh sát. Cậu biết đấy, Đào Hiên có quen cảnh sát, chắc chắn ông ta phải biết được tin gì đó nên mới nhắm vào Lam Vũ. Chuyện này nhập nhằng rất nhiều, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

Tôn Tường vò đầu: “Chuyện Nhỏ ơi tui xin anh luôn đó. Không chừng Đào Hiên quẫn quá cắn bừa thôi. Hên là thằng nhóc Tiểu Lư không sao, chứ không thì cho anh thấy cảnh Súng Vương đi tính nợ như thế nào. Lần sau cứ nói thẳng với hắn thôi, hắn giỏi phá cục.”

Tiêu Thời Khâm vẫn lắc đầu: “Quá liều lĩnh. Hắn có thể giỏi phá cục, nhưng cục này cần giữ không cần phá.”

“Được thôi, thêm một chuyện chẳng bằng thêm hai chuyện. Đầu này Gia Thế sắp đổ, đầu kia chắc tui là người đầu tiên bị Chu Trạch Khải trục xuất khỏi Vinh Quang mất.” Tôn Tường thở dài.

“Không có đâu, Chu Trạch Khải sẽ không làm như vậy.”

Tiêu Thời Khâm nhặt những thiết bị lỉnh kỉnh rơi dưới đất: “Huống hồ, tôi sẽ không để bất cứ chuyện xấu gì xảy ra với chúng ta.”
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook