[SMQ's Birthday 2018] [Tô Mộc Thu] Luôn có một thiên thần bên cạnh người.

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#1
Tên truyện : Luôn có một thiên thần bên cạnh người.

Tác giả: Kychiro (KyHanon)

Tình trạng: Hoàn.

Lưu ý:

- Tui viết chỉ trong vòng đúng 24h ngay khi nhớ ra ngày sinh nhật của Tán ca nên câu văn còn rất nhiều lủng củng, nhưng mặc kệ, tui viết vì Đại thần trong lòng tui.

- Đăng ở đây trước, sau rảnh thì đăng trên Wattpad.

Lời tựa đề:

- Mừng sinh nhật Tán ca, thiên tài không được biết đến của Vinh Quang

- Như mọi Fan trên thế giới này, chúc anh luôn luôn được hạnh phúc, dù ở bất cứ nơi đâu.

- Có lẽ hơi một chút OOC, nhưng mọi người đã sẵn sàng chưa?

--------------------------

[ Luôn có một thiên thần bên cạnh người.]

---------------------------
0.

Thiên thần thường được biết đến như là một vật thể luôn bên cạnh bảo vệ và dẫn dắt cho loài người, tránh khỏi mọi tai nạn, hiểm nguy.

Có truyền thuyết nói, nó là một sự bạn phúc từ chúa.

Nhưng có truyền thuyết kể lại rằng, nó là chấp niệm cuối cùng của người nó dành cho tất cả sự yêu thương.

Chấp niệm cuối cùng….

1.

Diệp Tu hiện giờ rất hoang mang, lo lắng, sợ hãi.

Đừng tin những điều bạn vừa đọc, hắn chỉ đang rất bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh rút một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thở ra.

Bình tĩnh hút một điếu, bình tĩnh châm lửa, bình tĩnh đánh giá tình huống hiện nay.

Hắn đang ở trên một khu phố, dù ban nãy hắn mới chỉ ngả lưng trên giường sau một hồi cướp Boss hoang dã nhiệt liệt.

Nhìn kĩ lại, hắn đang ở trong trạng thái trong suốt, nhưng vẫn đầy đủ võ trang.

Thật đáng mừng.

Trông kĩ lại hơn, hắn nhận ra khu phố này.

Một khu phố cũ, trông vừa lạ, vừa quen.

Lạ là vì có tờ báo vừa bay qua có tiêu đề thời gian hơn mười năm trước, đến chiếc TV cũng là đổ cổ so với thời của hắn.

Quen, vì đây là nơi hắn đã gắn bó nửa đời của mình, nửa đội chính chiến vì thành xuân, vì nhiệt huyết quán quân, vì Vinh Quang của hắn.

Thành phố H.

2.

Diệp Tu trầm mặc khi thấy mình 'xuyên’ về hơn 10 năm trước.

Chắc là xuyên? Có vẻ như những người dân xung quanh không nhìn thấy hắn.

‘ Chậc chậc’ vài tiếng, hắn bước đi vô định trên con đường này

Nơi đây là thành phố H của hơn 10 năm trước.

Nơi mà anh còn sống.

Hắn cố ý tránh đi căn nhà hồi nhỏ bọn họ từng chung sống.

Dù nội tâm rất muốn kêu gào đi xem vẻ mặt shota siêu cấp đáng yêu trong truyền thuyết của hắn.

Nổi tiếng với sự thật thà đến mức ai ai cũng muốn cho ăn đòn, ai ai cũng không phản biện lại được, nhưng những khao khát muốn gặp lại người kia luôn được dấu kín dưới đáy nội tâm của hắn là điều hắn chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.

Liếc nhìn đoạn ngõ dẫn tới căn nhà nhỏ đó, hắn không chút do dự bước qua nó.

Hắn sẽ không quay đầu lại.

Cho dù có chút tiếc nuối

Nhưng hắn sẽ không bao giờ hối hận.

3.

Bước đi dạo ngắm cảnh như thế nào mà chân trước chân sau đã đi đến trước cửa tiệm net Giá Thế.

‘ Chẹp’ một tiếng, thói quen thật đáng sợ, dù 10 năm sau Hưng Hân mới xuất hiện bên kia đường, nhưng mình vẫn vô thức bước đến đây.

Đã đến rồi thì cứ vô thôi.

Đẩy cửa, Diệp Tu vô tư bước vào dù không biết mình vô tình doạ sợ những người bên trong.

“ Ông chủ! Tui nhớ là cánh cửa này mới được sửa cơ mà, sao nó lại tự dưng mở được!”

“ Cái này...chắc là gió?”

“ Không thể nào, gió mà cũng đẩy rộng cửa được như thế này á!”

“ Được chứ! Miễn là có gió!”

Một người tìm lí do giải thích cho hiện tượng này, nhưng tiếc rằng, trời hôm nay rất đẹp, không có một tí gió nào.

“...”

Tất cả mọi người trầm mặc, một lúc sau, có vài thanh niên lục đục đứng dậy, trả tiền net ra về, số còn lại tiếp tục đeo tai nghe, cố gắng làm ngơ chuyện ban nãy phát sinh.

Qủy dị, quá mức quỷ dị.

4.

Bộ máy não của Diệp Tu triệt để đơ lại.

Hắn đã mong chờ được thấy một gương mặt quen thuộc dạng ra rất còn trẻ, nhưng không ngờ tới, nó lại trẻ như vậy.

Gương mặt trẻ con của bé Tô Mộc Thu năm tuổi, cùng với một người phụ nữ có gương mặt thanh tú y như Mộc Tranh, có điều chông năng động hơn và để tóc ngắn, mặc chiếc váy vàng chanh thoải mái, người mà hắn từng thấy qua một lần trong kho chứa của nhà, danh xưng mẹ Tô….

….đang ngược gà một cách rất dã man.

5.

Tâm trạng phụ nữ thường rất bất ổn, nhất là những bà bầu.

Diệp Tu nhớ lại một chương trình nào đó phát sóng dạo trước do Ngụy Sâm tình cờ mở lên.

Khi đó Ngụy Sâm còn cảm thán vài câu, chương trình này phân tích rất đúng, không sai chỗ nào, nhưng mà còn thiếu. Nếu không được đi mua sắm và đấu khẩu vài ngày, họ chắc chắn sẽ trút giận lên cánh đàn ông không thương tiếc.

Bà chủ Trần đúng lúc đẩy cửa vào nghe được câu nói của Ngụy Sâm, trên tay còn đang xách một túi đồ vừa đi mua cùng với Tô Mộc Tranh và Đường Nhu, hội chị em gái đang rôm rả cười cũng im bặt khi nghe như vậy, không chút do dự, phi thật mạnh gói quà đang cầm trên tay.

Không may, đó là hộp đựng giầy, mà không phải loại giầy bình thường, là loại cao gót khoảng 15 cm ấy.

Mấy hôm sau, vết băng trên sống mũi của Ngụy Sâm nghiễm nhiên trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi nhất trong ngày của giới Vinh Quang.

Đắng lòng hơn nữa, đó là bữa Lam Vũ sân nhà, Hưng Hân sân khách.

Trở về nhà mẹ đẻ trong cái tình trạng tàn tạ như thế, Hoàng Thiếu Thiên- chủ nghĩa cơ hội không tiếc lải nhải một tràng nào là ‘ Ha ha ha Ngụy lão đại, sao lại có băng dính trên sống mũi thế kia. Lẽ nào là do một đôi guốc 15 phân phi vào mặt. A, làm gì có, đến bà chủ Hưng Hân cũng chỉ đi có khoàng 10 phân thì làm gì có guốc để phi? Khoan, đừng nói là ngã sấp mặt nhé? Ha ha ha ha, Ngụy lão đại, sao không về Lam Vũ? Lam Vũ nhà mình có truyền thống kính già yêu trẻ đấy…’

Dụ đội trưởng mỉm cười ôn hòa bảo ‘ Ngụy tiền bối, thời tiết bây giờ thay đổi thất thường, mong tiền bỗi giữ gìn tốt sức khỏe.’

Ngụy Sâm:...Khinh hắn không nhận ra ẩn ý sau đó hả? #-¶-

6.

Quay trở lại tình huống bây giờ, Diệp Tu tỉ mỉ quan sát gương mặt người phụ nữ này- mẹ Tô. Gương mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, sống mũi cao, cân đối tổng thể khuôn mặt, không những vậy, làn da của mẹ Tô được bảo trì rất tốt, rất mịn màng.

Qủa thật là một mĩ nhân, Mộc Tranh hoàn toàn kế thừa toàn bộ gen của mẹ mình.

Sau đó, hắn liếc xuống phía dưới Tô Mộc Thu.

“ Chẹp chẹp, sao tên này không hưởng chút gen mĩ nhân nào nhỉ?”

Đúng lúc đấy….

“ Chết tiệt! Tên khốn nạn, đừng có cản đường bà! Rẽ hướng 8 giờ, nhanh! Mau lên, tung đại chiêu ra! Tên khốn, Nem Chạo, lên đỡ đòn!”

Không, hắn sai rồi. Tô Mộc Thu hoàn toàn kế thừa gen của mẫu thân đại nhân. Đồng thời, hắn không ngừng tán thưởng mình rằng mình đã nuôi dạy Mộc Tranh trở thành một cô gái dễ thương, tốt bụng, không những mạnh mẽ mà còn rất lịch thiệp.

( Tô Mộc Tranh: Át xì! Ai nhắc đến mình vậy ta? Mặc kệ, tiểu Đới, hôm trước đồng nhân All Diệp ABO r18 viết xong chưa, send cho chị với!

Đới Nghiên Kỳ: Ai, Mộc tỷ, đợi chút, hàng lần này rất hot, nhưng đảm bảo luôn có một suất cho chị! )

7.

Lạch cạch, lạch cạch

Tiếng gõ bàn phím đều đều vang lên, Diệp Tu khẽ liếc nhìn, thao tác của mẹ Tô thật chuẩn xác nha, không những thế, tuy nhìn thoạt chậm nhưng cú nào ra cú ấy, không cú nào thừa. Kiểm soát cừu hận rất tốt, có điều…

“ Gya! Lại bỏ lỡ mất rồi!” mẹ Tô nổi cáu, đây là lần thứ 58 cô bỏ lỡ con Boss này rồi đó! Bọn trẻ không có chút thương tiếc cho bà bầu tí nào à!

Một bàn tay ngắn cũn trắng trắng đưa lên, xoa xoa mày đang nhíu lại của mẹ Tô.

“ Nào nào, cơn tức giận mau mau nguôi, mau mau nguôi.” bé Mộc Thu đưa tay lên xoa xoa, nói nhỏ nói nhỏ như đọc câu thần chú.

Diệp Tu phì cười, không ngờ Mộc Thu còn có vẻ mặt này nha, đáng yêu chết mất.

Mẹ Tô như bị đâm trúng tim, mạnh mẽ lao đến nựng đôi má bầu bĩnh của Mộc Thu, không ngừng xoa nắn, ép đến mức đỏ lên, mặc kệ sự phản kháng của cậu bé.

8.

Đứng dậy, mẹ Tô dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, tay nắm tay với bé Mộc Thu, bước từng bước về nhà.

Bé Mộc Thu còn nhỏ mà rất có trách nhiệm, rất ga lăng cầm túi đồ cho mẹ, không ngừng ngó trước ngó sau xem xem có vật nguy hiểm nào uy hiếp đến cho mẹ bé và em của bé hay không.

“ Tiểu Thu~, sau này con chắc chắn sẽ trở thành một người anh tốt!” Mẹ Tô không nhịn được cười.

“ Vâng! Sau này con sẽ bảo vệ em mình! Sẽ không để cho ai bắt nạt em ấy!” Tô Mộc Thu khẳng định chắc nịnh, bàn tay vo lại thành nắm đấm, hướng thẳng lên trời.

9.

“ Mình!” một giọng nói trầm vang lên, kèm theo đó là tiếng thở dốc mãnh liệt.

“ A! Chồng yêu~” mẹ Tô bán manh, bán manh, bán manh, hòng xoa dịu cơn tức giận từ người trước mặt- ba Tô.

“ Đang mang bầu sao lại chạy lung tung như vậy? Nếu em thích chơi game như thế, ở nhà chơi cũng được mà.” ba Tô không ngừng lải nhải, có trời biết khi không thấy vợ con ở nhà, anh đã lo xót vó đến mức nào.

“ Hơn nữa, thời tiết hôm nay có đẹp thế nào không đồng nghĩa là nó đủ an toàn để em có thể ra ngoài…” tiếp tục tràng dài.

Chu mỏ, chu mỏ, mắt lấp lánh, mắt lấp lánh.

Hai mẹ con họ Tô không ngần ngại mà dùng tuyệt kĩ nhất sát của mình- Bán manh, cùng đồng tâm ngăn lại tràng diễn thuyết của chồng / ba mình.

Chần chừ, phải vững tâm, cái này rất nghiêm trọng, không thể tha thứ dễ dàng như vậy được!

“ Chồng ơi~”

“ Ba ơi ~”

Hai tiếng gọi nũng nịu vang lên

Thở dài, dơ tay đầu hàng “ Được rồi, ba chịu hai mẹ con rồi đấy.”

‘ V’ mẹ Tô ra kí hiệu với Mộc Thu, Mộc Thu cũng ‘ V’ lại.

Thành công!

Diệp Tu khẽ cười, nụ cười tinh khiết đó như sáng lên dưới ánh nắng mặt trời.

Thật đẹp.

Hắn nghĩ.

10.

Thật đẹp

Tô Mộc Thu nghĩ vậy.

11.

Bé Tô Mộc Thu năm tuổi, có cha có mẹ và một đứa em gái mới được sinh ra. Một nhà bốn người rất bình thường, nhưng bé không ngờ ngày đó mình lại nhìn thấy một điều bất bình thường đến vậy.

Thiên thần.

Một chàng trai có nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Thế nhưng, ngoài cậu ra, hình như không ai thấy được người đó thì phải.

12.

Cậu để ý tới, người thanh niên đó luôn đi theo phía sau cậu. Mặc dù ban đầu cậu nghĩ là thiên thần, nhưng vì không thấy có đôi cánh như được miêu tả trong câu chuyện, cậu lập tức xếp người đó và danh sách hồn ma ngay.

Có điều, hồn ma này cũng không xấu, cũng không xuất hiện thường kỳ.

Hồn ma này xuất hiện, chỉ đứng một góc và ra tay bảo vệ mẹ mình những lúc cần thiết.

Nhất là những ngày tháng em gái trong bụng mẹ.

Đừng tưởng cậu không nhìn thấy cái chậu hoa suýt rơi trúng mẹ ven đường.

Con chó dữ bị tuột xích nhưng một cách vi diệu nào đó, lại ngoan ngoãn để mẹ cậu vuốt ve.

13.

Hừm...Chắc nên xếp lại vào thiên thần đi.

14.

Sự việc xảy ra quá đột ngột.

12 tuổi năm đó, Tô Mộc Thu mất cha mẹ.

Hôm đó, cả nhà đang ngồi trên xe ô tô, ba Tô lái xe rất vững vàng, nhưng chẳng biết từ đâu ra, một chiếc xe tải lao tới, đâm thẳng mặt bên của chiếc xe.

Những người xung quanh bảo, hai anh em ngồi đằng sau nên ‘ may mắn’ sống sót, chỉ bị xây xát nhẹ.

15.

Đó không phải là may mắn.

Trước khi mọi thứ đảo lộn, cậu rõ ràng nhìn thấy một ánh sáng trắng rực rỡ.

Thứ ánh sáng đó- như đôi cánh trắng của thiên thần, ôm trọn lấy Mộc Tranh và cậu, hứng trọn mọi mảnh vỡ của xe.

16.

Cậu nói với thiên thần: Cảm ơn đã bảo vệ em gái tôi.

Thiên thần đó bất ngờ hỏi: Cậu...nhìn thấy tôi?

Tô Mộc Thu gật đầu, từ hồi năm tuổi ý.

Diệp Tu: Đó chẳng phải là thời điểm hắn đến sao? =.=||

17.

Diệp Tu tỏ vẻ, cứ mỗi đêm hắn nằm ngủ, linh hồn hắn luôn xuyên về đây, hắn không trông mong có người sẽ nhận ra mình, nên rất bất ngờ khi có người sẽ nhìn thấy mình.

18.

Thiên thần Diệp Tu hiếm khi để lộ cảm xúc giờ trên mặt đang bộc lộ một cảm xúc….rất vi diệu.

Vậy tức là những lúc tui bẹo má, xoa tóc, spy gia đình nhà Tô bị biết hết à.

Theo thói quen, Diệp Tu sờ dưới túi áo mình tìm điếu thuốc…

Chết tiệt, ở trạng thái này không hút thuốc được.

Hắn bi ai, hắn nhớ điếu thuốc của hắn a!

Tô Mộc Thu: Thiên thần cũng hút thuốc được à?

Diệp Tu: Đương nhiên là được. Vốn dĩ tui cũng có phải là thiên thần đâu.

19.

Nhớ lại tình cảnh hồi Diệp Tu mới gặp anh em họ Tô, hắn lo lắng hỏi, Mộc Thu nè, bây giờ nhóc tính làm gì?

Tô Mộc Thu nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình bảo

“ Ba đã nói, dù ở bất cứ thời điểm nào, chúng ta phải bình tĩnh lại. Dùng chính sức lực của mình, bảo vệ người ta thân yêu.”

“ Cho dù có thất bại”

“ Chỉ là làm lại từ đầu.”

20.

Chỉ là làm lại từ đầu.

21.

Đã bao lâu rồi hắn không nghe câu nói này từ Mộc Thu?

Rất lâu, hắn không đếm nổi nữa.

Diệp Tu ôm Tô Mộc Thu vào trong lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về.

“ Ừm, chỉ là làm lại từ đầu.”

Tô Mộc Thu bất ngờ khi bị Diệp Tu ôm vào trong lòng. Dù cơ thể của Diệp Tu gần như trong suốt trong mắt người ngoài, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được chút hơi ấm từ người phía trước.

Rơi, rơi.

Tô Mộc Thu cảm thấy khóe mắt có chút cay cay, hóa ra, cậu đã khóc.

Như cái chốt bị mở, giọt lệ tuôn trào, nhưng chỉ có tiếng thút thít phát ra từng trong họng.

Cậu phải mạnh mẽ lên, vì Mộc Tranh.

Cũng vì...

22.

Những năm tiếp theo, Diệp Tu ở trạng thái trong suốt- chỉ mình Tô Mộc Thu nhìn thấy- trông coi hai anh em.

Hắn theo dõi từ hồi Mộc Tranh còn là một đứa bé sơ sinh, Mộc Thu đã phải bàn gay gắt thế nào với Hiệp hội bảo vệ quyền trẻ em, họ hàng nhà hắn, những ngày tháng cắp sách tới trường, tìm việc làm của Mộc Thu.

Thật mừng khi Tô Mộc Thu kế thừa gen giỏi tin học từ cả bố và mẹ.

Nếu không hắn sẽ không bao giờ gặp được hai người.

23.

Năm Tô Mộc Thu 15 tuổi, cậu nhận ra một điều.

Diệp Tu không còn xuất hiện nữa.

24.

Không, chỉ là thiên thần Diệp Tu quay trở về với chính cơ thể của mình thôi, không sao cả.

25.

Diệp Tu bình tĩnh giải thích cho Mộc Thu về tình trạng của hắn bây giờ, làm thiên thần (giả) 10 năm, hắn cũng phải nắm được tình huống bây giờ chứ.

Nghe xong lời giải thích của thiên thần Diệp Tu, Tô Mộc Thu mặt buồn bã, hỏi: Em không bao giờ được gặp lại anh nữa hả?

Diệp Tu cười hiền, ngón tay thon dài xoa xoa mái tóc màu cam mượt của Tô Mộc Thu, khẽ lắc đầu.

“ Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?” Ánh mắt cậu lóe lên chút hi vọng.

“ Chắc chắn.”

Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau, Mộc Thu.
 
Last edited:

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#2
26.

Tô Mộc Tranh dạo này rất lo lắng cho tình hình của anh hai. Anh trai cô mấy ngày này rất ủ rũ, không hề có chút sức sống nào cả.

Cô bỗng nghĩ lại tình cảnh của gia đình mình

Lẽ nào là…

“ Anh ơi! Em cũng sẽ đi kiếm tiền!”

27.

Tô Mộc Thu sốc toàn tập, lý do đầu tiên cậu nghĩ đến là em gái mình không muốn đi học. Mà không muốn đi học thì có rất nhiều lí do như bị giáo viên mắng nhưng Mộc Tranh rất ngoan, không thấy phàn nàn gì từ các thầy cô giáo cả. Điểm số vất rất tốt, phần thưởng học bổng hằng năm vẫn đầy nhà kia kìa….

“ Thằng khốn nào bắt nạt em!? Nói, anh đi xử lý nó!”

28.

Được rồi, em gái anh rất dễ thương và xinh đẹp. Quan hệ với các bạn bè rất tốt không có vấn đề gì cả.

Tình hình tài chính nhà mình vẫn rất ổn, một mình anh vẫn dư sức nuôi đủ hai miệng ăn, yên tâm.

Tô Mộc Thu phải tốn rất nhiều nước bọt mới có thể giải tỏa được hiểu lầm của Mộc Tranh.

Lê từng bước một đến quán net Gia Thế, cậu thầm nhủ

“ Đây là nơi đầu tiên mình gặp Diệp Tu, tên đó hứa là chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Nhưng người ta là thiên thần cơ mà, có lẽ, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thở dài, mở cửa, cậu giật mình khi thấy đám đông đang nhốn nháo trước mặt.

“ Woa! Cậu ta lại thắng nữa rồi!” mọi người nhốn nháo, đây là tràng thứ 25 cậu thiếu niên lạ hoắc này thắng.

Một người thanh niên đứng dậy, mặt tối tăm, nhào vào đám bạn của hắn khóc nức nở.

“ Oa oa oa, tiền của tui!”

“ Tự làm tự chịu đê.” Đám bạn không chút nào đâm một dao.

Tô Mộc Thu tò mò bước lên trước, cậu tò mò muốn nhìn diện mạo của cao thủ mới đến. Ông chủ quán Net mừng rõ khi nhìn thấy cậu, không nói hai lời, đẩy mạnh cậu vào vị trí của người thanh niên lúc nãy.

Không hiểu đầu đuôi câu chuyện, Tô Mộc Thu lơ mơ đang nhập nhân vật của mình

“ Lại thêm một người nữa đến ăn hành à?”

Máu dồn lên não, Tô Mộc Thu lớn giọng

“ Thử thì biết.”

Không nhiều lời, cả hai cùng vào đấu trường PK.

29.

Thao tác quen thuộc, chiêu thức quen thuộc nhưng giọng nói thì lạ hoắc.

Nhưng điều đó không cản được dự cảm mãnh liệt của cậu.

Ngay khi trận đấu kết thúc, Tô Mộc Thu bật dậy, ném tai nghe xuống. Trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, cậu mạnh mẽ lao đến người đối diện

“ Diệp Tu!”

Người kia dang rộng hai tay, ôm người thiếu niên vào trong lòng.

“ Chẹp chẹp, sao lại ủy mị thế này, Mộc Thu?” thiên thần Diệp Tu không, phải gọi là thiếu niên Diệp Tu không chút thương tiếc bỏ lời gợi đòn, thành công thu hút được cừu hận từ vị họ Tô nào đó.

Gân xanh nổi lên, Tô Mộc Thu quay lại chỗ ngồi.

“ Tiếp tục!”

30.

Tô Mộc Tranh đẩy cửa vào, thấy một người tràn đầy tinh thần mang danh anh trai mình hăng máu đối chiến PK.

Bé Mộc Tranh tỏ vẻ, lâu rồi mới thấy anh mình vui như thế này, cô tò mò không biết đối phương là ai nhỉ.

Thấy một bé gái tiến vào, Diệp Tu vội vẫy vẫy lại gần.

“ Em là Mộc Tranh đúng không? Rất đáng yêu.”

Vẫn còn là một cô bé ngây thơ trong sáng, Tô Mộc Tranh lập tức đỏ bừng mặt. Vị muội khống nào đó lại một lần nữa xù lông, kéo em gái của mình ra khỏi tên họ Diệp nào đó.

31.

Sau một hồi giới thiệu với nhau đơn giản (có lẽ là với Tô Mộc Tranh thôi) Diệp Tu quang minh chính đại dọn vào ở.

Hộ khẩu nhà họ Tô lại thêm một vị nữa, Tô Mộc Thu lại đau đầu vì tiền sinh hoạt sắp tới của nhà mình.

32.

Có lẽ hắn đã lo quá xa, Diệp Tu là người dạy hắn cách đầu cơ trục lợi từ game cơ mà.

33.

Trong khi Tô Mộc Thu vẫn đang rối rắm bởi một số điều xoay quanh vị họ Diệp nào đó, nhân vật chính trong mớ rắc rối của Diệp Tu, đang thỏ thẻ bí mất điều gì đó với Tô Mộc Tranh.

Hai người bàn tán rất rôm rả, hoàn toàn thu hút được sự chú ý từ Tô Mộc Thu.

Khi Tô Mộc Thu quay ra, cả hai ngừng bàn lại lập tức.

Tô Mộc Thu: …

34.

Mấy tháng sau, Vinh Quang phát hành, Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô được tạo ra.

Mấy tháng sau nữa, Đại Mạc Cô Yên xuất hiện, vài ngày sau, Khí Trùng Vân Thủy, Sách Khắc Tắt Nhỉ online.

Tháng này…

“ Chuẩn bị tốt chứ Mộc Tranh?” Diệp Tu nháy mắt với bé gái trước mặt mình.

‘ V’ Mộc Tranh cười rạng rỡ, Diệp Tu thấy hoàn toàn thấy được phong phạm của mẹ Tô ngày xưa.

Hắn thầm nhủ, gen a gen, một nhà toàn mĩ nhân.

35.

Cửa mở, nhà đen thui, tâm trạng của Tô Mộc Thu cũng đen thui.

Người đâu mà tắt hết đèn thế này! Có tích kiệm đi nữa thì đừng có làm hỏng mắt em gái tui chứ!

Cạch.

Bùm, bùm

Hai tiếng pháo hoa vang lên.

Băng rôn rực rỡ đề ‘ Chúc mừng sinh nhật Tô Mộc Thu’, bánh kem tươi ngon được đặt gọn gàng trên mặt bàn.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Mộc Thu, hai người kia cười phởn chí

“ Ngạc nhiên không Tô Mộc Thu? Đây là thành quả lao động của…”

Diệp Tu dùng ngay khi nhìn thấy Tô Mộc Thu rơi nước mắt, lần cuối hắn thấy cậu ta khóc là đêm hôm cha mẹ của hai người mất.

“ Anh trai…” Tô Mộc Tranh cũng lo lắng, lẽ ra phải cười chứ!

36.

Giang rộng hai tay, Tô Mộc Thu ôm chặt cả hai vào lòng.

Hồi trước là Diệp Tu ôm cậu và Mộc Tranh, nay sải tay của đứa bé năm đó có thể ôm trọn hai người rồi.

“ Cảm ơn.”

37.

Diệp Tu chớp chớp mắt

“ Mộc Thu đại đại, lớn rồi còn khóc sướt mướt thế này, quả nhiên vẫn còn con nít lắm.”

Bầu không khí cảm động ngay lập tức bị phá hỏng.

“ A, Tu!” Để cho hắn cảm thụ chút bầu không khí thì chết ai hả!

" Ha hả"

38.

Ngày hôm đó, Tô Mộc Thu không thể nào quên.

Sinh nhật dành riêng cho cậu.

Cùng với, đôi tai hồng hồng của ai kia.

39.

Chỉ còn thiếu chút vật liệu nữa là có thể thăng cấp Ô Thiên Cơ thành công, thế méo nào nhà sản xuất lại đưa ra thông báo đó chứ!

Tô Mộc Thu suy sụp.

Ngậm điếu thuốc ngồi bên cạnh, Diệp Tu ‘ chẹp’ vài tiếng, điếu thuốc ngay lập tức bị ném thẳng vào thùng rác.

“ Đã nói bao lần rồi, không được hút thuốc!” Tô Mộc Thu giận, sao hắn chưa bao giờ thấy Diệp Tu hút hồi còn làm thiên thần nhỉ.

“ Vâng vâng vâng.” Diệp Tu làm tư thế đầu hàng, hồi đó chẳng qua là không thể hút được thôi, chứ nếu được, hắn cũng muốn hút lắm.

“ Mộc Thu đại đại, ngài định làm gì bây giờ?”

Tô Mộc Thu mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin nói.

“ Chỉ là làm lại từ đầu.”

40.

Két két két

Tiếng phanh gấp chói tai.

Tiếng người hoảng loạn.

Tiếng khóc nức nở của một bé gái

...và tiếng thoại lao của một bé trai.

“ Được rồi Mộc Thu đại đại, đứng dậy thôi, Mộc Tranh đang khóc sướt mướt đây này.”

Cậu...vẫn còn sống?

Đứng dậy, ngắm nhìn toàn bộ cơ thể của mình, vẹn nguyên hoàn toàn, không sứt mẻ gì cả.

Đằng xa, là chiếc ô bị gẫy của cậu.

“ Diệp Tu?”

Tô Mộc Thu vẫn chưa rõ ràng lắm.

“ Đi thôi, Mộc Thu. Về nhà ăn cơm.”

Tô Mộc Tranh nghe thế, bước một bước nắm chặt tay của Tô Mộc Thu.

“ Về nhà nào.”

Diệp Tu cười cười

“ Chúng ta vẫn còn chưa nắm được quán quân đâu đấy.”

--------------------------------------------

" Em mong muốn trở nên mạnh mẽ, để có thể chống đỡ anh." - Tô Mộc Tranh

Cả đời em, chỉ mong chúng ta luôn có được những ngày tháng hạnh phúc như hồi đấy.

" Vinh Quang không thuộc về một người." - Diệp Tu

Vậy nên, hãy cùng hắn giành lấy Vinh Quang này, Mộc Thu, Mộc Tranh.

" Chỉ là làm lại từ đầu"- Tô Mộc Thu

Đương nhiên, dẫu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ cùng hắn nắm lấy quán quân, cho dù có bắt đầu lại từ con số 0.

-------------
[HOÀN]​
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
26.

Tô Mộc Tranh dạo này rất lo lắng cho tình hình của anh hai. Anh trai cô mấy ngày này rất ủ rũ, không hề có chút sức sống nào cả.

Cô bỗng nghĩ lại tình cảnh của gia đình mình

Lẽ nào là…

“ Anh ơi! Em cũng sẽ đi kiếm tiền!”

27.

Tô Mộc Thu sốc toàn tập, lý do đầu tiên cậu nghĩ đến là em gái mình không muốn đi học. Mà không muốn đi học thì có rất nhiều lí do như bị giáo viên mắng nhưng Mộc Tranh rất ngoan, không thấy phàn nàn gì từ các thầy cô giáo cả. Điểm số vất rất tốt, phần thưởng học bổng hằng năm vẫn đầy nhà kia kìa….

“ Thằng khốn nào bắt nạt em!? Nói, anh đi xử lý nó!”

28.

Được rồi, em gái anh rất dễ thương và xinh đẹp. Quan hệ với các bạn bè rất tốt không có vấn đề gì cả.

Tình hình tài chính nhà mình vẫn rất ổn, một mình anh vẫn dư sức nuôi đủ hai miệng ăn, yên tâm.

Tô Mộc Thu phải tốn rất nhiều nước bọt mới có thể giải tỏa được hiểu lầm của Mộc Tranh.

Lê từng bước một đến quán net Gia Thế, cậu thầm nhủ

“ Đây là nơi đầu tiên mình gặp Diệp Tu, tên đó hứa là chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Nhưng người ta là thiên thần cơ mà, có lẽ, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thở dài, mở cửa, cậu giật mình khi thấy đám đông đang nhốn nháo trước mặt.

“ Woa! Cậu ta lại thắng nữa rồi!” mọi người nhốn nháo, đây là tràng thứ 25 cậu thiếu niên lạ hoắc này thắng.

Một người thanh niên đứng dậy, mặt tối tăm, nhào vào đám bạn của hắn khóc nức nở.

“ Oa oa oa, tiền của tui!”

“ Tự làm tự chịu đê.” Đám bạn không chút nào đâm một dao.

Tô Mộc Thu tò mò bước lên trước, cậu tò mò muốn nhìn diện mạo của cao thủ mới đến. Ông chủ quán Net mừng rõ khi nhìn thấy cậu, không nói hai lời, đẩy mạnh cậu vào vị trí của người thanh niên lúc nãy.

Không hiểu đầu đuôi câu chuyện, Tô Mộc Thu lơ mơ đang nhập nhân vật của mình

“ Lại thêm một người nữa đến ăn hành à?”

Máu dồn lên não, Tô Mộc Thu lớn giọng

“ Thử thì biết.”

Không nhiều lời, cả hai cùng vào đấu trường PK.

29.

Thao tác quen thuộc, chiêu thức quen thuộc nhưng giọng nói thì lạ hoắc.

Nhưng điều đó không cản được dự cảm mãnh liệt của cậu.

Ngay khi trận đấu kết thúc, Tô Mộc Thu bật dậy, ném tai nghe xuống. Trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, cậu mạnh mẽ lao đến người đối diện

“ Diệp Tu!”

Người kia dang rộng hai tay, ôm người thiếu niên vào trong lòng.

“ Chẹp chẹp, sao lại ủy mị thế này, Mộc Thu?” thiên thần Diệp Tu không, phải gọi là thiếu niên Diệp Tu không chút thương tiếc bỏ lời gợi đòn, thành công thu hút được cừu hận từ vị họ Tô nào đó.

Gân xanh nổi lên, Tô Mộc Thu quay lại chỗ ngồi.

“ Tiếp tục!”

30.

Tô Mộc Tranh đẩy cửa vào, thấy một người tràn đầy tinh thần mang danh anh trai mình hăng máu đối chiến PK.

Bé Mộc Tranh tỏ vẻ, lâu rồi mới thấy anh mình vui như thế này, cô tò mò không biết đối phương là ai nhỉ.

Thấy một bé gái tiến vào, Diệp Tu vội vẫy vẫy lại gần.

“ Em là Mộc Tranh đúng không? Rất đáng yêu.”

Vẫn còn là một cô bé ngây thơ trong sáng, Tô Mộc Tranh lập tức đỏ bừng mặt. Vị muội khống nào đó lại một lần nữa xù lông, kéo em gái của mình ra khỏi tên họ Diệp nào đó.

31.

Sau một hồi giới thiệu với nhau đơn giản (có lẽ là với Tô Mộc Tranh thôi) Diệp Tu quang minh chính đại dọn vào ở.

Hộ khẩu nhà họ Tô lại thêm một vị nữa, Tô Mộc Thu lại đau đầu vì tiền sinh hoạt sắp tới của nhà mình.

32.

Có lẽ hắn đã lo quá xa, Diệp Tu là người dạy hắn cách đầu cơ trục lợi từ game cơ mà.

33.

Trong khi Tô Mộc Thu vẫn đang rối rắm bởi một số điều xoay quanh vị họ Diệp nào đó, nhân vật chính trong mớ rắc rối của Diệp Tu, đang thỏ thẻ bí mất điều gì đó với Tô Mộc Tranh.

Hai người bàn tán rất rôm rả, hoàn toàn thu hút được sự chú ý từ Tô Mộc Thu.

Khi Tô Mộc Thu quay ra, cả hai ngừng bàn lại lập tức.

Tô Mộc Thu: …

34.

Mấy tháng sau, Vinh Quang phát hành, Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô được tạo ra.

Mấy tháng sau nữa, Đại Mạc Cô Yên xuất hiện, vài ngày sau, Khí Trùng Vân Thủy, Sách Khắc Tắt Nhỉ online.

Tháng này…

“ Chuẩn bị tốt chứ Mộc Tranh?” Diệp Tu nháy mắt với bé gái trước mặt mình.

‘ V’ Mộc Tranh cười rạng rỡ, Diệp Tu thấy hoàn toàn thấy được phong phạm của mẹ Tô ngày xưa.

Hắn thầm nhủ, gen a gen, một nhà toàn mĩ nhân.

35.

Cửa mở, nhà đen thui, tâm trạng của Tô Mộc Thu cũng đen thui.

Người đâu mà tắt hết đèn thế này! Có tích kiệm đi nữa thì đừng có làm hỏng mắt em gái tui chứ!

Cạch.

Bùm, bùm

Hai tiếng pháo hoa vang lên.

Băng rôn rực rỡ đề ‘ Chúc mừng sinh nhật Tô Mộc Thu’, bánh kem tươi ngon được đặt gọn gàng trên mặt bàn.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Mộc Thu, hai người kia cười phởn chí

“ Ngạc nhiên không Tô Mộc Thu? Đây là thành quả lao động của…”

Diệp Tu dùng ngay khi nhìn thấy Tô Mộc Thu rơi nước mắt, lần cuối hắn thấy cậu ta khóc là đêm hôm cha mẹ của hai người mất.

“ Anh trai…” Tô Mộc Tranh cũng lo lắng, lẽ ra phải cười chứ!

36.

Giang rộng hai tay, Tô Mộc Thu ôm chặt cả hai vào lòng.

Hồi trước là Diệp Tu ôm cậu và Mộc Tranh, nay sải tay của đứa bé năm đó có thể ôm trọn hai người rồi.

“ Cảm ơn.”

37.

Diệp Tu chớp chớp mắt

“ Mộc Thu đại đại, lớn rồi còn khóc sướt mướt thế này, quả nhiên vẫn còn con nít lắm.”

Bầu không khí cảm động ngay lập tức bị phá hỏng.

“ A, Tu!” Để cho hắn cảm thụ chút bầu không khí thì chết ai hả!

" Ha hả"

38.

Ngày hôm đó, Tô Mộc Thu không thể nào quên.

Sinh nhật dành riêng cho cậu.

Cùng với, đôi tai hồng hồng của ai kia.

39.

Chỉ còn thiếu chút vật liệu nữa là có thể thăng cấp Ô Thiên Cơ thành công, thế méo nào nhà sản xuất lại đưa ra thông báo đó chứ!

Tô Mộc Thu suy sụp.

Ngậm điếu thuốc ngồi bên cạnh, Diệp Tu ‘ chẹp’ vài tiếng, điếu thuốc ngay lập tức bị ném thẳng vào thùng rác.

“ Đã nói bao lần rồi, không được hút thuốc!” Tô Mộc Thu giận, sao hắn chưa bao giờ thấy Diệp Tu hút hồi còn làm thiên thần nhỉ.

“ Vâng vâng vâng.” Diệp Tu làm tư thế đầu hàng, hồi đó chẳng qua là không thể hút được thôi, chứ nếu được, hắn cũng muốn hút lắm.

“ Mộc Thu đại đại, ngài định làm gì bây giờ?”

Tô Mộc Thu mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin nói.

“ Chỉ là làm lại từ đầu.”

40.

Két két két

Tiếng phanh gấp chói tai.

Tiếng người hoảng loạn.

Tiếng khóc nức nở của một bé gái

...và tiếng thoại lao của một bé trai.

“ Được rồi Mộc Thu đại đại, đứng dậy thôi, Mộc Tranh đang khóc sướt mướt đây này.”

Cậu...vẫn còn sống?

Đứng dậy, ngắm nhìn toàn bộ cơ thể của mình, vẹn nguyên hoàn toàn, không sứt mẻ gì cả.

Đằng xa, là chiếc ô bị gẫy của cậu.

“ Diệp Tu?”

Tô Mộc Thu vẫn chưa rõ ràng lắm.

“ Đi thôi, Mộc Thu. Về nhà ăn cơm.”

Tô Mộc Tranh nghe thế, bước một bước nắm chặt tay của Tô Mộc Thu.

“ Về nhà nào.”

Diệp Tu cười cười

“ Chúng ta vẫn còn chưa nắm được quán quân đâu đấy.”

--------------------------------------------

" Em mong muốn trở nên mạnh mẽ, để có thể chống đỡ anh." - Tô Mộc Tranh

Cả đời em, chỉ mong chúng ta luôn có được những ngày tháng hạnh phúc như hồi đấy.

" Vinh Quang không thuộc về một người." - Diệp Tu

Vậy nên, hãy cùng hắn giành lấy Vinh Quang này, Mộc Thu, Mộc Tranh.

" Chỉ là làm lại từ đầu"- Tô Mộc Thu

Đương nhiên, dẫu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ cùng hắn nắm lấy quán quân, cho dù có bắt đầu lại từ con số 0.

-------------
[HOÀN]​
=)))) lạy trời lạy phật cái end =))))))))))))))))))))))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Cảm thấy IQ của tui bị thách thức, tại sao Dụ đội lại nói trời lạnh giữ sức khoẻ... Lẽ nào tâm tui không đủ bẩn để hiểu sao?
Thì ra Tô gia lại vui vẻ nhộn nhịp như vậy, má Tô men quá men, mà cũng moe quá moe. Tiểu Mộc Thu lớn lên ở Tô gia, lại được thiên (khụ) thần (khụ khụ) Diệp Tu bảo vệ, sau này lớn lên sẽ trở thành một người tài hoa và tháo vác.
Giờ thì biết vì sao hồi xưa Tán ca không nói hai lời liền thu lưu Diệp Tu luôn, hoá ra là ổng tính hết cả rồi, dụ dỗ người ta lúc có năm tuổi hà.
Thì ra Thương Thần là một đứa bé ngại ngùng thích khóc thích xù lông thích đỏ mặt nha~
Cái tựa đề nó lừa tình quá, còn tưởng ngược hay SE, ai dè nó hường (hint) ngập mặt thế này. Yêu chủ nhà đã không ngược Tán ca~
 

Bình luận bằng Facebook