- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,156
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả: liusuzui
Editor: Lá Mùa Thu
CP: Tu Tán
Giang Sơn Thử Dạ là bài này, nói về một đêm thê quạnh của một nam nhân nhìn người hắn yêu chết trong cô độc mà một lòng vẫn hướng về hắn, nhạc khá ngắn, nên bấm nghe khi đọc đến post #2. Nhạc BE nhưng truyện HE, thỉnh an tâm đọc.
Giang Sơn Thử Dạ
Tuyết rất lớn.
Tiểu nhị buông màn dày, mắng một tiếng tiết trời quái ác, phỏng chừng hôm nay sẽ không còn khách đến nữa, đang định thu bảng hiệu vào, nhưng hắn còn chưa kịp bước ra ngoài, một trận gió mạnh mang tuyết thổi tới, thổi đến mức hắn mở mắt không nổi, khi hắn ra sức đóng được cửa, trong đại sảnh đã ngồi một người.
Người đến bọc mình trong một chiếc áo bông đen cũ kỹ, ngồi ngay giữa đại sảnh, hán tử lôi thôi này vừa đặt mông xuống liền cầm đũa vỗ bàn hô: "Tiểu nhị đâu?! Bưng rượu ra cho lão phu! Rượu Thiêu Đao, nhớ phải nóng, đại tuyết thế này, răng cũng đông cứng, mau mau mau!"
Tiểu nhị nhăn nhó mặt mày, còn chưa mở miệng, mành cửa sau quầy đã bị vén lên, một tiếng gọi lanh lảnh truyền tới: "Giục cái gì giục! Không thấy sắp đóng cửa à?! Trời muốn tối rồi, tiểu Thu! Tiểu Thu! Mau chiêu đãi khách nhân, để ta biết ngươi lại lười nhác, coi chừng ta trừ hết tiền công ngươi!"
Tiểu nhị vội vàng trả lời: "Đừng đừng! Cô chủ, Trần đại tiểu thư, Trần cô nãi nãi, tiểu nhân đang đi thu bảng vào nhà, tuyệt đối không phải lười nhác!" Nói xong tay chân lanh lẹ chạy về, hỏi khách nhân kia muốn gọi gì.
Đừng thấy khách nhân này ăn mặc tầm thường, tiểu nhị ca mấy năm nay dưới tay Trần lão bản luyện ra nhãn lực, chỉ nhìn binh khí trong tay người này, liền biết đây là một người giang hồ, người giang hồ tài không hiển lộ, bề ngoài trông nhếch nhác, căn bản chưa chắc thật.
Khách nhân kia quay đầu nhìn về phía quầy, nữ tử họ Trần từ bên trong đi ra tay cầm bàn tính, lách cách lách cách tính sổ, tóc dài như mây, phục trang thiếu nữ chưa chồng, áo bông hồng nhạt gọn gàng tiện cho đi đứng, phát hiện hắn đang chăm chú nhìn mình thì liếc một cái.
Là một nữ tử xinh đẹp vô cùng.
"Ôi, tiểu nhị, cô chủ các ngươi thật nóng tính." Hán tử lôi thôi cười cười, gương mặt đầy râu tua tủa nhìn sao cũng có vài phần thiếu thiện ý, "Hứa gả cho ai chưa?"
Tiểu nhị nghe vậy nhướng mày: "Khách quan, ngài không bằng tự mình đi hỏi cô chủ bọn ta, nàng nếu nổi giận sẽ tống ngài ra ngoài, bến đò Tùng Giang này, ngàn dặm đóng băng không người sinh sống, phạm vi mấy chục dặm chỉ có một quán trọ bọn ta mà thôi."
Khách nhân e sợ cười một tiếng: "Chỉ nói thế thôi, được rồi được rồi, mang rượu lên cho lão phu, thêm bốn đĩa đồ nhắm, phải nóng, bưng rượu lên trước đi."
"Được, ngài chờ chút." Tiểu nhị đáp lời, quay lưng về sau bếp.
Đại sảnh chỉ còn lại người ngồi, cùng cô chủ kia.
Người nọ chờ chán, bèn bắt chuyện với cô chủ: "Ta nói cô chủ, quán trọ này mở ở bến đò Tùng Giang, trời đông có khách hay sao."
Cô chủ Trần cũng không phải người khó chịu, nghe thấy thở dài: "Cũng thế thôi, năm trước Tùng Giang vẫn còn người qua kẻ lại, từ mấy năm nay Gia Thế ngăn đường, khách nhân càng lúc càng ít, đều đến Phong Giang cả, ta nơi này mùa xuân còn đỡ, vào đông thật không có mấy người khách."
"A, Gia Thế kia làm việc thật ngang ngược." Người đến định nói xuôi theo câu chuyện cô chủ kể, nào ngờ bị đối phương xùy một tiếng: "Ngươi biết cái gì đừng nói bậy, Gia Thế chưa bao giờ làm việc ngang ngược, bọn hắn xưa nay luôn có đạo lý riêng mình, đường chủ Diệp ——"
Nói tới đó, cô chủ kia bỗng đờ người im lặng, thả bàn tính trong tay xoay người quay vào bên trong.
Sau một lúc, lại bước ra một nữ tử.
Phục trang xanh xám, tóc mai chỉnh tề, đạm bạc đến mức chỉ cài một chiếc ngọc trâm trên đầu, nhìn hắn khẽ mỉm cười, không giống một nữ tử quán trọ giang hồ, mà như tiểu thư gia đình giàu có nhà ai, nhất cử nhất động đều để lộ nhã khí, cái nhã khí được nuôi nấng từ phú quý mà ra.
Cũng là một mỹ nhân.
Quái, rừng hoang núi dã, chẳng lẽ vào nhầm hắc điếm yêu quái?
Đang suy nghĩ, cửa điếm lại bị đẩy mở, một trận gió lạnh quất vào, cơ hồ thổi sạch hơi ấm trong điếm.
Tiểu nhị bưng thức ăn cùng rượu đi ra có chút trợn mắt, mới bao lâu đâu, đại sảnh quán trọ cư nhiên đã ngồi một đám người, thời gian này năm ngoái suốt cả một tháng cũng chưa chắc thấy nhiều khách đến vậy.
"Chẳng lẽ lão Long vương dưới đáy sông Tùng sắp mừng thọ? Nhiều người thế." Tiểu nhị lẩm bẩm một câu.
Tựa hồ ai đó nghe thấy, phì cười một tiếng, nhưng trong đại sảnh giờ phút này ước chừng có hai mươi, ba mươi người, người nói kẻ cười, nhất thời rất náo nhiệt, nghe không rõ là ai nói câu nọ.
Cô chủ quán cũng đã trở ra, trước trước sau sau bận rộn, thấy hắn đứng ngơ ngác một chỗ, liền giận không chỗ phát tiết: "Há mồm nhìn làm gì? Đi, về bếp sau giúp việc đi! Tiểu Hạ một mình không làm kịp." Nói xong tiếp lấy mâm trong tay hắn, tự mình đảm nhiệm công việc tiểu nhị bưng rượu.
Vị khách giang hồ đến lúc đầu vẫn ngồi một mình như cũ, chung quy hắn quá lôi thôi nhếch nhác, lại còn hút thuốc, tuyệt không phải lựa chọn tốt để ngồi chung, hắn cũng không để tâm, nhìn cả đại sảnh huyên náo tiếng người, một mình lặng lẽ mà ngồi.
Đến khi hai người trẻ tuổi trên đường sương gió bước vào, nhìn trái nhìn phải, sau cùng đến cạnh hắn: "Vị tiên sinh này, ngài có ngại chung bàn không?"
"Hắc hắc, người trẻ tuổi, ta thấy các ngươi không phải người trong giang hồ, thái độ cũng rất tốt, nhắc các ngươi một câu, ăn xong mau mau đi ngủ, đừng lưu lại sảnh này quá lâu."
Hai người vừa ngồi xuống vừa hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một lúc, kẻ lớn hơn trong hai người cung tay: "Vị đại ca này, huynh đệ chúng tôi hẹn người ở cửa sông Tùng nên mới đi ngang đây, năm ngoái chúng tôi cũng từng đi qua, nhưng —— chưa từng thấy náo nhiệt đến vậy, dám hỏi ngài có biết xảy ra chuyện gì không?"
Người nhỏ hơn trong hai người cẩn thận quan sát bốn phía, rụt đầu: "Ta thấy đều là người giang hồ, hơn nữa, không phải người chung đường."
"Phải lắm, đích xác không phải người cùng một đường, các ngươi không cần đại ca đại ca gì, gọi ta lão Ngụy là được," Lão Ngụy gõ gõ tẩu thuốc, "Còn xảy ra cái gì ư? A, không gì cả, chỉ là Long vương gặp chuyện, Long nữ cầu trợ thiên hạ mà thôi."
"Nói không chừng, theo kịch hay mà đến, cũng có thể là một tràng máu tanh chết chóc."
Lời này vừa dứt, đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh một cách quái dị, những kẻ mới đó còn đang chuyện trò vui vẻ, kẻ thì bất động thanh sắc, kẻ trực tiếp xoay người nhìn.
Lão Ngụy kia bị người nhìn chằm chằm cũng không e sợ, tiếp tục điềm nhiên tự tại lải nhải: "Dĩ nhiên, có người đến vì Long nữ, có người, lại vì thứ trong tay Long nữ, Long châu của Long vương."
Thư sinh trẻ tuổi im lặng.
Bọn hắn tuy không phải người giang hồ này, nhưng cũng biết, khắp Giang Nam Giang Bắc, có thể gọi bằng cái tên Long vương, chỉ có một người.
"Người nọ," Mở miệng hỏi là cô chủ quán đang bận rộn bưng cơm dâng rượu, "Người nọ cũng sẽ đến đây ư?"
Nữ tử xinh đẹp rực rỡ này, giọng nói cư nhiên run rẩy, hốc mắt thấm đỏ.
"Nếu các anh hùng đang ngồi liệu chuyện không sai, ắt là chính đêm nay."
"Ầy, Long nữ đến rồi."
Long nữ trong lời lão Ngụy đương nhiên không phải Long nữ thật, nhưng Long nữ thật cũng chưa chắc đẹp bằng nàng.
Đó là một nữ tử đẹp đến mức ngươi sẽ không dám thở mạnh khi thấy nàng, chỉ sợ khẽ hà hơi nóng, nàng liền tan đi, mi mục thần thái kia, bút mực có thần đến mấy cũng vẽ không ra ba phần, nàng đeo trang sức bạc mặc áo trắng, đứng một chỗ, chỗ nọ liền hóa thành tranh.
Nàng thậm chí không cần giới thiệu mình, vừa thấy gương mặt nàng, thân ảnh nàng, mọi người liền biết nàng là ai.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Gia Thế Tô cơ, không, có lẽ nên nói, cựu Gia Thế Tô cơ.
Bởi vì tháng trước, triều đình đến Gia Thế Đường, bắt được đường chủ Diệp Thu, Gia Thế trên dưới không ai phản kháng, lập tức phụng chủ mới, chỉ có Tô cơ bỏ đi tại chỗ, ngàn dặm đuổi theo, muốn cứu Diệp Thu từ tay người.
Chung quy, một khi vào đại lao Hình bộ, dẫu Diệp Thu hắn có là rồng, cũng phải lột toàn bộ vẩy.
Bất quá, triều đình đã phái người đến bắt Diệp Thu, tự nhiên không phải hạng xoàng, thống lĩnh Lục Phiến Môn không nói, thậm chí còn cả hảo thủ trong quân mang theo cung sáng hộ trì, thật không biết Diệp Thu này phạm vào tội lớn thế nào, triều đình lại cương quyết bắt hắn đến vậy.
Này cũng đồng nghĩa, bỏ từng ấy công phu bắt hắn, tự nhiên sẽ không đơn giản buông tha hắn.
Tô cơ thế đơn lực bạc, tứ cố vô thân, bèn lấy Vấn Tâm Quyết mà Diệp Thu cho nàng, công cáo chỉ cần cứu được Diệp Thu, mình nguyện ý trao thân gả người, Vấn Tâm Quyết trong tay, cũng sẽ theo làm hồi môn.
Nhất thời giang hồ dậy sóng, Long nữ ôm châu, bất luận là vì yếu quyết thiên hạ đệ nhất, hay vì mỹ nhân thiên hạ đệ nhất, kẻ nguyện ý liều mạng với triều đình nào chỉ một hai.
Hiện có thể ngồi nơi đây, đều là những người có nguồn tin, có thủ đoạn, biết lộ trình triều đình, sớm đến chờ mà thôi.
"Vị cô nương này, phiền ngươi bưng lên ít thức ăn nóng, rượu cũng một bầu đi, thêm một gian phòng tốt." Tô cơ từ áo lông tuyết bạch duỗi tay ra, đưa tiền tới, chỉ một động tác đơn giản như thế, được nàng thực hiện cũng có vẻ đẹp khó tả, nhất thời trong đại sảnh bất kể nam nữ, đều ngừng thở nhìn nàng, chưa ai hồi thần.
Chỉ duy nữ tử trước quầy, nở nụ cười đưa tay nhận, cuối cùng cô chủ quán kịp hoàn hồn vội chạy tới ngăn: "Chờ đã! Tiểu Đường ngươi chờ đã!"
Hai người cùng quay đầu nhìn nàng, nàng lấy tiền từ tay nữ tử gọi tiểu Đường kia vừa nhận, nhét về tay Tô cơ: "Ngươi ở nhà trọ ta, không cần trả tiền."
Tô cơ lắc đầu định nói tiếp, cô chủ quán đã chống tay lên hông hướng các khách nhân khác quát lớn: "Nhìn cái gì, nhìn cái gì? Các ngươi lo ăn của các ngươi, nhìn chằm chằm như thế có biết đường đột?"
"Đương nhiên không đường đột, Tô cơ đã nguyện ý lấy thân mình làm đền đáp, vậy ai ngồi đây nhìn, cũng đều không đường đột không phải sao?" Lời này nói ra không chỉ chua ngoa, mà còn cay nghiệt, có người nghe xong liền đổi sắc mặt.
"Bất quá, mỹ nhân đẹp đến vậy chỉ có một, yếu quyết lợi hại đến vậy cũng chỉ có một, các vị ở đây bôn ba vất vả, chỉ sợ lát nữa cũng chỉ là giúp người khác may áo gả, lại nói, Diệp Thu kia là kẻ nào chứ, đến lúc cứu hắn ra rồi, các vị liệu có lòng tin từ tay hắn đoạt được mỹ nhân hắn đã nuôi giấu bao năm?"
Những ai đang định chụp bàn đứng dậy bỗng im lặng, dù có thêm người muốn ra mặt, cũng bị đồng bạn bên cạnh ngăn cản.
Mọi ánh mắt lại lần nữa tập trung về nữ tử trong quán, chỉ là lần này, ánh mắt không chỉ đơn thuần mang ý tán thán.
Cô chủ Trần muốn cãi, nhất thời lại không biết nên nói từ đâu, Tô cơ nhìn thái độ nàng, biết nàng đơn thuần chỉ muốn bảo vệ mình, một đường này đi suốt, lời lẽ quá mức hơn nàng cũng từng nghe, thời khắc này bên sông dưới núi, đêm gió tuyết thổi, một nữ tử không hề quen biết lại bảo vệ mình, không khỏi lòng sinh ấm áp, nàng vỗ lên cánh tay đối phương, tỏ ý không cần lo lắng.
"Ta biết, các vị đều có hoài nghi trong lòng, Mộc Tranh đương nhiên chỉ có một, trong tay cũng chỉ có một quyển yếu quyết võ công, nhưng Diệp Thu há chẳng phải cũng một người, ai mang hắn đến trước mặt ta, ta liền theo người đó! Diệp Thu với ta là huynh cũng là bạn, mấy năm qua nhờ hắn che chở, Tô Mộc Tranh mới có phong quang hôm nay, ta tuy chỉ một nữ tử, cũng biết dưới gầm trời có công đạo tình nghĩa, nếu nói nuôi giấu, khó miễn khinh thường Tô Mộc Tranh ta, cũng là khinh thường Diệp Thu!"
"Ta đã nói ra, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh."
"Hôm nay ta mới biết, vì sao bọn hắn đều nói Tô cơ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ta trước đây ở kinh thành cũng đã gặp không ít mỹ nhân, luận dung mạo, tuy không dám nói vượt quá nàng, nhưng cũng coi như mỗi người mỗi vẻ," Hai người duy nhất không phải người giang hồ trong quán nhịn không nổi cảm thán, "Nhưng luận gan góc phong thái, cả nam tử cũng ít có kẻ như nàng, đúng là nhất thời vô nhị."
"Gần được, kính được."
"Sao, hai người các ngươi cũng nhìn trúng Tô cơ này?" Lão Ngụy cười ha hả, nhấp nháy mắt với bọn hắn, "Chờ, chờ lão phu giúp các ngươi kêu nàng đến, cho các ngươi tha hồ kính."
"A ——"
"Cô nương một đường gió tuyết cực khổ rồi! Qua đây ngồi?" Lão Ngụy cách mấy cái bàn, hướng đối phương phất tay.
Hai thiếu niên thư sinh thấy Tô cơ đang trò chuyện quả nhiên nhìn qua, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ vì cử động lỗ mãng của lão Ngụy, nào ngờ đối phương thật sự mỉm cười, khước từ những người khác, bước đến ngồi cùng.
"Thì ra ngài cũng tới." Tô cơ vén tay áo hơi khuỵu gối, hành lễ với ba người mới ngồi xuống, "Hai vị này là hậu bối của ngài?"
"Không phải không phải, hai tiểu tử này nhìn vào là biết thư sinh, lão phu phiền nhất chính là thư sinh, tuy hai tên này còn khá, không đọc sách đến ngốc, nhưng cũng không phải lão phu dạy ra." Lão Ngụy gác chân lên băng ghế dài, nói lời như rất quen biết Tô cơ.
"Ngài ——"
"Ầy ầy ầy, lão phu không cùng mục đích với đám người kia, thừa lúc nguy nan, muốn đoạt người đoạt yếu quyết, đó không phải tác phong của lão phu," Nghe vậy hai thư sinh suýt nhìn hắn bằng cặp mắt khác, hắn liền chuyển đề tài, "Hồng nhan xương khô, võ công cũng phải xem tư chất, hai thứ này lão phu đều không hứng thú."
"Vậy ngài cần thứ gì?"
"Áo choàng của ta đã sớm rách rồi cũ rồi, áo lông cáo trắng của ngươi lại rất đẹp, không bằng, ngươi đem áo lông cho ta, ta liền giúp ngươi, thế nào?" Lão Ngụy rít một hơi thuốc, mặt đầy tặc khí, lời nói ra có mấy phần trêu chọc, Tô cơ nghe thấy không chút nghĩ ngợi, đem áo lông cáo trên người cởi xuống, hai tay đưa qua.
"Chậc chậc, năm đó lúc ngươi cập tấn, khách núi Bắc tặng ngươi áo lông cáo, dùng toàn vùng da tốt nhất của cáo trắng trên núi, chỉ riêng chiếc áo này, đã đáng giá ngàn vàng, hơn nữa còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mặc qua, ngươi cứ thế cam lòng cho ta?" Lão Ngụy vừa nói vừa cởi áo choàng cũ nát đang mạc, phủ chiếc áo lông này lên, lại khoác thêm áo choàng cũ bên ngoài.
"Có ấm không?" Tô cơ khẽ cười hỏi.
"Ừ, ấm áp lắm."
"Ta khoác thế nhưng cảm thấy lạnh," Tô cơ ngước mắt nhìn đối phương, "Quá lạnh."
"A, ta nếu là ngươi, sẽ không lộ diện, dù sao muốn đối phó ngươi dễ hơn đối phó đám quan binh Lục Phiến Môn kia nhiều, Vấn Tâm Quyết đã trong tay ngươi, bắt được ngươi có phải quá tốt, lúc đó muốn người hay muốn võ công đều có, cần gì liều mạng với đám người kia." Tiếng nói lại vang lên, nghe như quan tâm, kỳ thực là khiêu khích, giữa đêm gió tuyết hà ra hơi lạnh cùng ác ý, băng giá thấu xương.
"Hà tất đi cứu kẻ bị bắt, cả nữ nhân của mình cũng bảo hộ không xong kia."
"Ngươi đừng lên mặt!" Tô cơ dường như bị chọc giận, "Ta biết ngươi là ai, chí ít biết ngươi là người của ai!"
Áo trắng pha cam dưới làn áo lông đã cởi, Tô cơ nhặt chiếc đũa trên bàn, đầu không buồn ngoảnh.
"Vinh lịch năm thứ hai mươi ba, Thanh Châu đạo phỉ hoành hành, Diệp Thu lập Gia Thế, dùng thời gian chưa tới nửa năm, quét sạch Thanh Châu."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi tư, Hồng Phong Đạo bỏ sào huyệt cũ, khinh kỵ khoái mã ba trăm người tập kích thẳng vào Gia Thế tổng đường, Diệp Thu một mình mang mười ba kỵ, phóng ngựa đường về ngày đêm không nghỉ, cuối cùng trừ sạch ba trăm tinh kỵ Hồng Phong, Gia Thế trên dưới không mất một người, duy chỉ mình hắn, máu nhuộm áo xanh."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi lăm, Giang Xuyên đại hạn, triều đình chưa kịp cứu tế, Diệp Thu lệnh cho mọi phân đường trên dưới Gia Thế mở kho cứu hạn, cô nhi Giang Xuyên cũng phần lớn được Gia Thế thu nhận, phân đường các ngươi cũng có người may mắn chứng kiến thời đó chứ."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi sáu, trong Gia Thế có người phản đối Đào Hiên nhúng tay nội vụ, thỉnh Diệp Thu thu quyền, hắn nói, ơn một chén nước năm xưa, nay dốc cạn sông đào không đủ hồi báo, chưa từng đồng ý."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi bảy ——"
"Tô cơ đây là ý gì? Chẳng lẽ đó đều là công lao một mình Diệp Thu?" Người nọ thấy chúng nhân trong quán sắc mặt biến chuyển, vội vã mở miệng ngắt lời nàng.
"Đường chủ các ngươi do hắn một tay đề bạt, một tay dạy dỗ, từng chiêu từng thức, từ một kẻ giang hồ tử đệ tư chất vừa phải, đến địa vị hôm nay, hắn lại không biết cái gì gọi là ân, cái gì gọi là nghĩa, một lòng muốn đánh đổ Diệp Thu, tự mình nắm quyền, hắn hiện tại đắc ý chứ? Hắn đắc ý rồi, vẫn muốn phái người ngăn trở ta, là sợ đúng không, hắn vẫn sợ Diệp Thu quay về, bởi hắn biết rõ mình vĩnh viễn sánh không bằng Diệp Thu."
"Ngươi trở lại nói với hắn, hắn không cần lo lắng, Diệp Thu sẽ không quay về."
"Chỉ là canh ba mộng hồi, hắn nếu còn nhớ năm đó đầu cuối Giang Xuyên, người chết đói khắp đồng, anh linh tại thượng, chớ nên trắng đêm khó ngủ!"
Bên ngoài quán trọ.
Đoàn người phục trang như khách thương cùng nhìn vào nam tử bị vây quanh ở giữa, đối phương chỉ thở dài.
Mà trong quán trọ, thanh âm có chút quen tai theo tiếng gõ chén rượu, sai giọng lạc nhịp mà cất tiếng hát:
"Chớ kể năm xưa phi ngựa trăng giữa lầu,
Chớ kể năm xưa ngô câu vấn bích huyết,
Chớ kể Yến Triệu rượu cay xóa muộn phiền,
Chớ kể tuyết đầy trời, bên cầu mai hoa tàn,
Cố nhân trường biệt, nến hỉ đối rượu cạn,
Giang sơn đêm này."
"Đầu lĩnh, trong quán toàn mai phục, chúng ta có nên vào?" Một người khó nhịn hỏi kẻ lĩnh đầu.
"Phạm vi mấy chục dặm chỉ có một quán trọ, không vào, để các huynh đệ lạnh chết? Đất hoang đò vắng, ban đêm lạnh đến bao nhiêu ngươi cũng không phải không biết, dù chúng ta có đi nổi, chỉ sợ Diệp đường chủ hiện giờ cũng đi không nổi rồi." Long Đào tuy là tổng đầu lĩnh Lục Phiến Môn, nhưng Gia Thế trước nay không nghịch triều đình, ngược lại còn có vô số nghĩa cử giang hồ, lần này Diệp Thu ngoan ngoãn đi theo bọn hắn, không làm khó mình, mình cũng không thể làm khó người ta.
Diệp Thu rúc trong một chiếc áo lông sạch sẽ, áo choàng này là vật duy nhất hắn trước khi đi muốn mang theo, à, còn thêm một chiếc ô cũ, trông vào như một người giang hồ bất đắc chí, giương ô che gió tuyết, theo bọn hắn đường dài, Tô cơ mấy lần xa xa đi ở phía sau, hắn đều chỉ thở dài kêu nàng quay về, xem ra, đã triệt để nản lòng thoái chí.
Cũng phải, Long Đào cười lạnh, to lớn một Gia Thế, lại để bọn hắn một mạch thẳng tiến vây bắt tổng đường chủ, một tiếng thông tri cũng không có, đổi ai ai không tâm lạnh.
Nam nhi tám thước đứng đầy sảnh đường, không bằng một nữ tử.
Bất quá, đó cũng là chuyện không liên can hắn.
"Gõ cửa đi."
Trần Quả từng nhiều lần tưởng tượng Diệp Thu trông ra thế nào, có thể xứng với Tô cơ, vậy nhất định là thiếu niên cực kỳ tuấn lãng, phóng khoáng anh liệt, bá chủ một phương, nghĩa mãn giang hồ, đương nhiên nam nhân không thể chỉ nhìn bề ngoài, muốn xứng cho Tô cơ ngước mắt nhìn lên, nhất định phải văn võ song toàn, tính tình ôn nhu, xuất thân không cần cao quý nhưng chắc chắn phải hữu lễ.
Đường Nhu từng cười Trần Quả rõ ràng là một cô nương, mỗi lần nhắc tới vị mỹ nhân nàng ngưỡng mộ nhất này liền như lão mẹ sắp gả nữ nhi, hận không thể toàn bộ điều kiện tốt nhất đều gửi trên thân, khi gặp được Tô cơ lại càng thêm kiên định, một nữ tử tốt như vậy, nên được người tốt nhất thế gian nâng niu trong lòng bàn tay, sủng nàng hái sao cho nàng, đều là nên làm.
Nhưng nàng vạn không ngờ đến, nguyên lai Diệp Thu lại trông ra thế này.
Bước vào giữa một đám người vây quanh, giương một chiếc ô đen, giũ tuyết thu về cầm ở trong tay, một nháy mắt hắn cởi mũ, nàng tựa hồ có thể cảm giác nỗi thất vọng từ toàn bộ mọi người đang ngồi yên tĩnh trong quán.
Cũng không phải tướng mạo hắn xấu xí, ngược lại, người này vẻ ngoài không chê vào đâu được, nhưng trên thân không thấy nửa điểm khí chất Gia Thế Long vương, sắc mặt trắng bệch, thần tình uể oải, rúc trong một xó như rất sợ lạnh, nhưng cao thủ tuyệt đỉnh ai ai không thể dùng nội lực chống lạnh, chưa bao giờ nghe có người rụt cổ như hắn, trông không khác gì các giang hồ khách tầm thường vô danh cùng tuổi, nếu muốn nói có gì khác biệt, vậy chính là, hắn không có cái nhuệ khí đúng với tuổi mình.
Xem ra, chuyện của Gia Thế đả kích rất lớn đến hắn.
Nghĩ vậy, Trần Quả có chút xót xa.
Lão Ngụy bỗng thở một hơi khí lạnh: "Diệp Thu hắn, bị phong nội lực?"
"Chứ nếu không?" Tô cơ khi nói lời này, thần sắc thảm đạm, "Nếu không ngươi cho rằng, hắn vì đâu không thể đào thoát, bằng thân thủ hắn."
"Ba tiền hoa vô căn, bốn tiền thanh đằng tử, dùng hương an la làm thuốc dẫn."
Lão Ngụy không lên tiếng, độc hương này tuy xảo diệu, nhưng phải mỗi ngày mỗi tiếp xúc mới có hiệu quả, Lục Phiến Môn từ kinh thành tới, đương nhiên không tiếp cận Diệp Thu lâu đến thế, độc này là ai hạ, không cần nói cũng biết.
"Đã hạ độc rồi còn xích hắn lại, thật sự là, chậc chậc, bất quá cũng đúng, tiểu tử hắn dù không có nội lực, không xích cũng khó yên lòng," Lão Ngụy quay đầu cất tiếng chào Diệp Thu, "Thế nào rồi, lão Diệp, toàn thân vô lực bị người ta xích, cảm giác thế nào?"
Diệp Thu mắt cũng không nhướng, lười nhác trả lời một câu: "Tàm tạm."
Lời còn chưa dứt, ánh đao đã lóe trên một chiếc bàn gần đó, thế đến như mưa bão trút xuống.
"Giang Bắc thần đao Lý gia huynh đệ, hai mươi bảy lộ đao pháp luyện rất có vài phần hỏa hầu." Long Đào ổn tọa bên phải Diệp Thu, ánh đao đến gần mà ngoảnh mặt không nhìn vào mắt, chưa cần hắn xuất thủ, một người chưa kịp ngồi xuống sau lưng hắn đã rút trường kiếm rời vỏ.
Nếu nói ánh đao ngợp trời kia là mưa bão, vậy một kiếm này tựa như sấm sét cắt xé màn đêm, một lóe liền mất tung ảnh, không hề hoa chiêu, chỉ là nhanh! Nhanh đến cực hạn!
Đao chưa kịp đến, kiếm đã xuyên thủng cánh tay hai người, mà tận lúc trường đao rơi xuống, mọi người mới phát hiện đó là hai nhát kiếm, động tác quá nhanh, nhìn vào chỉ thấy một luồng sắc lạnh.
"Tại hạ đã dám từ kinh thành tới địa giới này bắt phạm, tất nhiên không phải tay không mà đến, quý huynh đệ xưa nay không làm gì ác, thôi thì đi đi, tu dưỡng mấy tháng sẽ lành."
Long Đào vỗ vai người vừa xuất kiếm: "Ngươi ngồi đi."
Người trẻ tuổi xuất khoái kiếm đáng gờm kia chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, nghe Long Đào gọi một tiếng liền im lặng ngồi xuống, một câu không nói, thần sắc bình thản đến tựa như không phải vừa đả thương hai cao thủ thành danh giang hồ, mà chỉ là phủi tuyết rơi khỏi bờ vai.
Có mười sáu người khác, cũng thần sắc bình thản, yên tĩnh không hỏi chuyện, ngồi thành một vòng vây quanh Diệp Thu, sau lưng bọn hắn có thêm hai mươi lăm người đeo tinh cung, đều là thần tiễn thủ trăm người chọn một, mà quan trọng nhất, đầu lĩnh bọn hắn, Long Đào vẫn chưa ra tay.
"Long đầu lĩnh làm việc có lý có lẽ, chừa đủ đường lui, tại hạ bội phục," Lên tiếng là một lão giả, thanh niên ngồi cạnh hắn chính là một trong những người muốn đứng dậy khi nghe thấy Tô cơ bị công kích, "Chỉ là tiểu bối nhà ta đối Tô cơ thật sự khuynh mộ không thôi, lão phu biết uy phong của Lục Phiến Môn, nhưng cũng không thể không vuốt râu hùm."
"Tĩnh Châu Trường Phong kiếm Cung lão tiên sinh, lão tiên sinh làm người hiệp nghĩa, nhưng chuyện tiểu bối có tiểu bối tự thân gánh vác, ngài đã lớn tuổi còn phải vì tử tôn mà bận tâm, là hắn bất hiếu." Long Đào quay lưng chắp tay, vẫn điềm nhiên bất động.
Người trẻ tuổi kia nghe vậy liền đỏ ửng mặt, sau lại trắng tái, khẽ liếc nhìn Tô cơ đang dõi mắt theo Diệp Thu không rời từ lúc hắn bước vào đến giờ, cắn răng cũng đứng dậy: "Ta ——"
"Long đầu lĩnh đừng khi nhục người, dưới tay ngươi tuy đều là hảo thủ, nhưng thân thủ như tiểu huynh đệ lúc nãy chỉ sợ có mỗi mình hắn mà thôi, các ngươi muốn lập uy dọa sợ chúng nhân, bởi cung thủ các ngươi dựa dẫm không thể thi triển trong quán trọ nhỏ bé này, hơn nữa bọn hắn xuất thân trong quân, thân thủ tầm thường, mà ngồi tại đây, lại toàn là cao thủ nhất lưu giang hồ." Mở miệng là một nữ tử, "Ta không như Cung gia tiểu tử, không hứng thú với mỹ nhân, nhưng Vấn Tâm Quyết trong tay Tô cơ, ta nhất định phải có, Long đầu lĩnh sợ bọn ta đồng loạt xông lên, cần gì phải giả như bình thản chứ."
"Phụ cốt hoa Liễu Yên, dưới tay ngươi có ba mươi hai nhân mạng, sớm đã bị truy nã bốn bề, đêm nay dù ngươi muốn chạy cũng chạy không xong, chỉ vì tranh sống bấy nhiêu năm, muốn gây sự với Lục Phiến Môn ta, ta có thể hiểu, ngươi muốn gì cứ nói, ắt hẳn các vị trong lòng tự có tính toán." Long Đào hừ lạnh một tiếng, vung tay, hai mươi lăm cung thủ lập tức lấy ra cường nỏ, giăng lưới vây tỏa, phong hết toàn bộ đường lui, hành động nhanh nhẹn, tuyệt không phải thân thủ tầm thường như Liễu Yên vừa nói.
Liễu Yên chụp bàn đứng phắt dậy: "Long Đào ngươi có ý gì? Ngươi chẳng lẽ muốn giết sạch mọi người ở đây?"
Nhất thời trong quán, lấy kiếm khách kia làm đường ranh giới, người hai bên căng thẳng với nhau cực hạn.
Ngược lại, kẻ đứng giữa mọi việc là Diệp Thu thì ngoài một câu đáp lời lão Ngụy, đến giờ vẫn chưa nói gì thêm.
"Bọn hắn, bọn hắn định làm gì?" Thư sinh nhỏ tuổi mắt thấy hai phe sắp sửa đánh nhau đầu rơi máu chảy, mãnh nhiên đứng bật dậy, còn va đổ chén rượu thư sinh ngồi cạnh, "Bọn hắn ——"
"Ngươi ngồi xuống cho lão phu," Lão Ngụy rướn tay ấn hắn xuống, "Không phải đã nói rồi ư, ăn xong liền về phòng ngủ, chuyện sắp tới các ngươi hai kẻ thư sinh đừng can thiệp."
"Nói vậy, Ngụy tiền bối là muốn can thiệp, muốn gây sự với bọn ta." Lúc này Long Đào mới nghiêm nghị đứng dậy, nhìn về phía lão Ngụy, "Ngài đã rời khỏi vị thế Lam Khê các chủ, ta cứ ngỡ ngài cũng thoái lui giang hồ không hỏi thế sự, giờ lại muốn cuốn vào sao?"
Thư sinh bị lão Ngụy ấn vai đang định giãy dụa nghe vậy bỗng ngừng nhúc nhích, sững sờ nhìn vào người thiếu đoan chính ngồi trước mặt mình.
"Chậc, lão phu nay chỉ là một kẻ nhàn sự, không còn nửa điểm quan hệ với Lam Khê Các, Long tiểu tử ngươi không nên tùy tiện vơ vào, vơ vào Lam Khê Các người chịu thiệt chính là ngươi," Lão Ngụy nói xong cũng bỏ xuống đất cái chân gác trên băng ghế, "Lão phu kỳ thực không định nhúng tay, nhưng đã nhận áo lông da cáo cô nương nhà người, không thể lấy không, cho nên chỉ đành đắc tội ——"
Hắn một chữ "thôi" chưa rời khỏi miệng, ám khí trong tay đã bắn đi!
Long Đào từng bắt rất nhiều cao thủ, trong đó không thiếu cao thủ ám khí, có kẻ động thủ không một tiếng động, có kẻ bôi độc trên ám khí, chạm vào liền chết, có kẻ thủ pháp tinh diệu nhanh nhẹn, người thấy mà không kịp tránh.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cả ba cùng tập trung trên một người, lam quang u ám kia như giọt mưa đoạt mệnh, hắn đẩy thân pháp đến cực hạn cũng chỉ có thể lùi rồi lại lùi, một mực lùi đến ngưỡng cửa mới miễn cưỡng né khỏi mớ ám khí kia, nhưng hắn né khỏi, không phải ai cũng như hắn, nhất thời người trúng chiêu ngã rạp ào ào.
An vị bên cạnh hắn là Diệp Thu cũng nằm trong phạm vi ám khí, lại bất động như núi giương rộng chiếc ô cũ mang theo khi rời đi, cản toàn bộ ám khí bắn về phía mình, tiếp tục cúi đầu ăn uống.
Thái độ thực thành đó, như thể trên đời này chỉ có một chuyện quan trọng duy nhất là ăn vậy.
Một nắm ám khí bức lui Long Đào, lão Ngụy thả người linh xảo đáp xuống sát bên Diệp Thu, Tô Mộc Tranh theo sau mà đến đã không nén nổi vui mừng: "Mau tháo xiềng xích trên tay hắn!"
Chỉ cần tháo được xiềng xích cho Diệp Thu trước khi đối phương vây lên, nơi này sợ gì không thể thoát thân?
Long Đào hiển nhiên cũng biết điểm ấy: "Ngăn hắn lại!"
Kiếm khách thủ hạ Long Đào ở gần nhất, cũng nhanh tay nhất, nghe vậy trường kiếm trong tay đã tiến lên nghênh tiếp, nhưng không phải chặn trước người lão Ngụy, mà tập kích về phía Tô cơ sau lưng lão Ngụy!
Mà lão Ngụy theo lời Tô cơ rút đoản kiếm cũng không hề chém đứt xiềng xích trên tay Diệp Thu, hắn đâm thẳng vào tâm khẩu hắn!
Biến cố bất ngờ xuất hiện, Long Đào còn phải sững sờ tại chỗ, nói chi đến chúng nhân chưa kịp nhận ra điều gì, Trần Quả thấy Tô cơ bị nhát kiếm như kinh lôi phủ xuống, sắp phải hương tiêu ngọc vẫn, nhất thời tâm thần muốn đứt đoạn, bỗng trong lặng lẽ vô thanh, một thanh đường đao sắc trầm cẩn trọng đâm ra, cản nhát kiếm kia.
Diệp Thu một cước đá vào chân bàn, chặn lại một đao gần trong gang tấc, người đã lăn đến bên cạnh Tô Mộc Tranh.
Người cản kiếm ngượng ngùng khẽ cười, như hài tử gõ nhầm cửa, một thân trang phục thư sinh, mà người còn lại đứng phía sau hắn, vẻ mặt ngại ngần đã sớm không còn, đang nhíu mày cúi xuống bắt mạch cho Diệp Thu.
Rõ ràng là hai thư sinh ngồi cùng bàn lão Ngụy.
"Các ngươi?" Lão Ngụy mắt thấy một chiêu hoàn hảo cứ thế vô dụng, vừa giận vừa sợ, "Hay lắm! Giỏi lắm! Không ngờ ta cư nhiên bị hai tiểu tử các ngươi lừa gạt!"
"Bọn ta không lừa gạt ngươi," Thư sinh lớn hơn trong hai từ ngực áo lấy ra một bình sứ trắng, đổ xuống một viên đan dược cho Diệp Thu nuốt vào, "Bọn ta đích xác có hẹn với người, gặp ở nơi này."
"Mà người hẹn bọn ta, cũng đã đến."
"Dịch dung thuật của ta tự xưng thiên hạ vô song, hơn nữa chưa từng đến gần ngươi, ngươi làm sao nhận ra ta là giả, lại còn để tâm phòng bị từ trước?" Lúc này nếu vẫn chưa biết Diệp Thu đề phòng hắn, mới có thể cản một kích vừa rồi, vậy thật quá uổng bao năm lăn lộn giang hồ.
"Ngươi quả thật ngụy trang rất giống, bỉ ổi của lão Ngụy, ngươi học được đến tám phần, hơn nữa còn rất thông minh, biết kẻ quen ta, có khả năng chìa tay tương trợ nhất lúc này, chỉ có Ngụy Sâm đã thoái lui Lam Khê Các, những kẻ khác đều còn vướng bận, không thể vì một mình ta mà tổn hại bao nhiêu bang chúng dưới tay mình." Diệp Thu uống xong đan dược, ngồi xếp bằng, chiếc ô nọ hắn cư nhiên không quên mang theo giữa lúc ngàn cân sợi tóc.
"Nhưng ngươi không biết chính là, lão Ngụy năm ấy trước khi thoái lui giang hồ đã từng thụ thương, công lực hắn đã không bằng ngày xưa, mà công lực ngươi, còn muốn vượt qua hắn của thời cường thịnh một bậc."
"Lỡ như hắn gặp kỳ ngộ gì, chữa khỏi thương lại còn tiến bộ?" Đối phương hiển nhiên không chấp nhận cách nói đó.
"A, cũng đúng, nhiều năm không gặp, ai cũng không biết giang hồ rộng lớn này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng," Diệp Thu từ áo bào lấy ra một tẩu thuốc hút, "Cần phải là nhiều năm không gặp, tiếc thay, ngươi vận khí quá kém, mới đây ca từng gặp qua hắn."
"Vẫn như xưa."
Diệp Thu nói tới đó bỗng cười, chỉ là nụ cười trông vào tràn ngập phúng ý.
Đối phương trầm mặc: "Là ta tính sai, nhưng ngươi thì cũng thôi, hai người này vì sao cũng biết ta là giả, từ vừa bước vào đã vờ như không nhìn ta ta?"
Thư sinh tay cầm đường đao cùng Tô cơ hai bên trái phải hộ vệ sát người Diệp Thu, nghe thấy hỏi mình, cũng không lảng tránh: "Vì bọn ta mới từ chỗ Ngụy tiền bối đến đây."
"Ha ha, nói vậy, Lam Khê các chủ tiền nhiệm cũng đến?" Kẻ giả làm lão Ngụy nhướng mày.
"Không, hắn không đến, mấy hài tử này đến cũng không phải giúp ta, mà để bảo vệ Mộc Tranh," Diệp Thu lắc đầu, "Ngươi cho rằng đám kia vì sao không một ai đến?"
"Ta trên giang hồ, vẫn dám tự khoe mấy phần danh mỏng, vì đâu bị bắt mà thế lực khắp nơi không có nửa điểm động tĩnh? Cho dù chỉ là thăm dò hư thực? Ngươi nghĩ, bọn hắn thực sự sợ?"
Lời này nói ra, Long Đào cũng phải cả kinh.
"Đó là bởi vì, ta bảo Mộc Tranh thông trị bọn hắn đừng đến, có một chuyện cũ, ta muốn tự tay kết thúc."
"Ta cố ý rơi vào cạm bẫy của ngươi, Mộc Tranh khuấy động cho thiên hạ đều biết ta bị bắt, chính là muốn chờ cho ngươi lộ mặt." Diệp Thu vẫn đang ngồi, nhưng giờ phút này không che giấu ý đồ nữa, khí thế quanh người hắn cũng bắt đầu theo từng lời từng chữ mà chầm chậm chuyển biến.
"Vinh lịch năm thứ hai mươi hai, Thanh châu khi đó trộm cướp vẫn lộng hành, nghe nói Gia Thế sắp thành lập, có kẻ ra món tiền lớn, thỉnh người đến giết ta, cùng một người khác." Nhắc tới người kia, sát khí giấu trong giọng Diệp Thu bỗng nhu hòa hơn, hiển nhiên người này cùng hắn giao tình cực sâu.
"Khi đó ta và hắn không ở cùng nơi, đến lúc nghe báo có chuyện xảy ra, nơi hắn ở đã chìm trong biển lửa, hài cốt không còn."
"Ta những năm qua vẫn mãi tìm ngươi, ngươi lại trốn mất."
"Cho nên ngươi không tiếc đưa thân mình vào khốn cục, buông tay với cơ hội tranh quyền Gia Thế, chỉ vì dụ ta ra ngoài?" Đối phương cười lạnh một tiếng.
"Ngươi nên biết, huyết hải thâm thù, ta chỉ cần còn sống một ngày, tuyệt sẽ không tha cho ngươi."
Diệp Thu nói xong, cũng đã đứng dậy.
Tác giả: liusuzui
Editor: Lá Mùa Thu
CP: Tu Tán
Giang Sơn Thử Dạ là bài này, nói về một đêm thê quạnh của một nam nhân nhìn người hắn yêu chết trong cô độc mà một lòng vẫn hướng về hắn, nhạc khá ngắn, nên bấm nghe khi đọc đến post #2. Nhạc BE nhưng truyện HE, thỉnh an tâm đọc.
Giang Sơn Thử Dạ
Tuyết rất lớn.
Tiểu nhị buông màn dày, mắng một tiếng tiết trời quái ác, phỏng chừng hôm nay sẽ không còn khách đến nữa, đang định thu bảng hiệu vào, nhưng hắn còn chưa kịp bước ra ngoài, một trận gió mạnh mang tuyết thổi tới, thổi đến mức hắn mở mắt không nổi, khi hắn ra sức đóng được cửa, trong đại sảnh đã ngồi một người.
Người đến bọc mình trong một chiếc áo bông đen cũ kỹ, ngồi ngay giữa đại sảnh, hán tử lôi thôi này vừa đặt mông xuống liền cầm đũa vỗ bàn hô: "Tiểu nhị đâu?! Bưng rượu ra cho lão phu! Rượu Thiêu Đao, nhớ phải nóng, đại tuyết thế này, răng cũng đông cứng, mau mau mau!"
Tiểu nhị nhăn nhó mặt mày, còn chưa mở miệng, mành cửa sau quầy đã bị vén lên, một tiếng gọi lanh lảnh truyền tới: "Giục cái gì giục! Không thấy sắp đóng cửa à?! Trời muốn tối rồi, tiểu Thu! Tiểu Thu! Mau chiêu đãi khách nhân, để ta biết ngươi lại lười nhác, coi chừng ta trừ hết tiền công ngươi!"
Tiểu nhị vội vàng trả lời: "Đừng đừng! Cô chủ, Trần đại tiểu thư, Trần cô nãi nãi, tiểu nhân đang đi thu bảng vào nhà, tuyệt đối không phải lười nhác!" Nói xong tay chân lanh lẹ chạy về, hỏi khách nhân kia muốn gọi gì.
Đừng thấy khách nhân này ăn mặc tầm thường, tiểu nhị ca mấy năm nay dưới tay Trần lão bản luyện ra nhãn lực, chỉ nhìn binh khí trong tay người này, liền biết đây là một người giang hồ, người giang hồ tài không hiển lộ, bề ngoài trông nhếch nhác, căn bản chưa chắc thật.
Khách nhân kia quay đầu nhìn về phía quầy, nữ tử họ Trần từ bên trong đi ra tay cầm bàn tính, lách cách lách cách tính sổ, tóc dài như mây, phục trang thiếu nữ chưa chồng, áo bông hồng nhạt gọn gàng tiện cho đi đứng, phát hiện hắn đang chăm chú nhìn mình thì liếc một cái.
Là một nữ tử xinh đẹp vô cùng.
"Ôi, tiểu nhị, cô chủ các ngươi thật nóng tính." Hán tử lôi thôi cười cười, gương mặt đầy râu tua tủa nhìn sao cũng có vài phần thiếu thiện ý, "Hứa gả cho ai chưa?"
Tiểu nhị nghe vậy nhướng mày: "Khách quan, ngài không bằng tự mình đi hỏi cô chủ bọn ta, nàng nếu nổi giận sẽ tống ngài ra ngoài, bến đò Tùng Giang này, ngàn dặm đóng băng không người sinh sống, phạm vi mấy chục dặm chỉ có một quán trọ bọn ta mà thôi."
Khách nhân e sợ cười một tiếng: "Chỉ nói thế thôi, được rồi được rồi, mang rượu lên cho lão phu, thêm bốn đĩa đồ nhắm, phải nóng, bưng rượu lên trước đi."
"Được, ngài chờ chút." Tiểu nhị đáp lời, quay lưng về sau bếp.
Đại sảnh chỉ còn lại người ngồi, cùng cô chủ kia.
Người nọ chờ chán, bèn bắt chuyện với cô chủ: "Ta nói cô chủ, quán trọ này mở ở bến đò Tùng Giang, trời đông có khách hay sao."
Cô chủ Trần cũng không phải người khó chịu, nghe thấy thở dài: "Cũng thế thôi, năm trước Tùng Giang vẫn còn người qua kẻ lại, từ mấy năm nay Gia Thế ngăn đường, khách nhân càng lúc càng ít, đều đến Phong Giang cả, ta nơi này mùa xuân còn đỡ, vào đông thật không có mấy người khách."
"A, Gia Thế kia làm việc thật ngang ngược." Người đến định nói xuôi theo câu chuyện cô chủ kể, nào ngờ bị đối phương xùy một tiếng: "Ngươi biết cái gì đừng nói bậy, Gia Thế chưa bao giờ làm việc ngang ngược, bọn hắn xưa nay luôn có đạo lý riêng mình, đường chủ Diệp ——"
Nói tới đó, cô chủ kia bỗng đờ người im lặng, thả bàn tính trong tay xoay người quay vào bên trong.
Sau một lúc, lại bước ra một nữ tử.
Phục trang xanh xám, tóc mai chỉnh tề, đạm bạc đến mức chỉ cài một chiếc ngọc trâm trên đầu, nhìn hắn khẽ mỉm cười, không giống một nữ tử quán trọ giang hồ, mà như tiểu thư gia đình giàu có nhà ai, nhất cử nhất động đều để lộ nhã khí, cái nhã khí được nuôi nấng từ phú quý mà ra.
Cũng là một mỹ nhân.
Quái, rừng hoang núi dã, chẳng lẽ vào nhầm hắc điếm yêu quái?
Đang suy nghĩ, cửa điếm lại bị đẩy mở, một trận gió lạnh quất vào, cơ hồ thổi sạch hơi ấm trong điếm.
Tiểu nhị bưng thức ăn cùng rượu đi ra có chút trợn mắt, mới bao lâu đâu, đại sảnh quán trọ cư nhiên đã ngồi một đám người, thời gian này năm ngoái suốt cả một tháng cũng chưa chắc thấy nhiều khách đến vậy.
"Chẳng lẽ lão Long vương dưới đáy sông Tùng sắp mừng thọ? Nhiều người thế." Tiểu nhị lẩm bẩm một câu.
Tựa hồ ai đó nghe thấy, phì cười một tiếng, nhưng trong đại sảnh giờ phút này ước chừng có hai mươi, ba mươi người, người nói kẻ cười, nhất thời rất náo nhiệt, nghe không rõ là ai nói câu nọ.
Cô chủ quán cũng đã trở ra, trước trước sau sau bận rộn, thấy hắn đứng ngơ ngác một chỗ, liền giận không chỗ phát tiết: "Há mồm nhìn làm gì? Đi, về bếp sau giúp việc đi! Tiểu Hạ một mình không làm kịp." Nói xong tiếp lấy mâm trong tay hắn, tự mình đảm nhiệm công việc tiểu nhị bưng rượu.
Vị khách giang hồ đến lúc đầu vẫn ngồi một mình như cũ, chung quy hắn quá lôi thôi nhếch nhác, lại còn hút thuốc, tuyệt không phải lựa chọn tốt để ngồi chung, hắn cũng không để tâm, nhìn cả đại sảnh huyên náo tiếng người, một mình lặng lẽ mà ngồi.
Đến khi hai người trẻ tuổi trên đường sương gió bước vào, nhìn trái nhìn phải, sau cùng đến cạnh hắn: "Vị tiên sinh này, ngài có ngại chung bàn không?"
"Hắc hắc, người trẻ tuổi, ta thấy các ngươi không phải người trong giang hồ, thái độ cũng rất tốt, nhắc các ngươi một câu, ăn xong mau mau đi ngủ, đừng lưu lại sảnh này quá lâu."
Hai người vừa ngồi xuống vừa hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một lúc, kẻ lớn hơn trong hai người cung tay: "Vị đại ca này, huynh đệ chúng tôi hẹn người ở cửa sông Tùng nên mới đi ngang đây, năm ngoái chúng tôi cũng từng đi qua, nhưng —— chưa từng thấy náo nhiệt đến vậy, dám hỏi ngài có biết xảy ra chuyện gì không?"
Người nhỏ hơn trong hai người cẩn thận quan sát bốn phía, rụt đầu: "Ta thấy đều là người giang hồ, hơn nữa, không phải người chung đường."
"Phải lắm, đích xác không phải người cùng một đường, các ngươi không cần đại ca đại ca gì, gọi ta lão Ngụy là được," Lão Ngụy gõ gõ tẩu thuốc, "Còn xảy ra cái gì ư? A, không gì cả, chỉ là Long vương gặp chuyện, Long nữ cầu trợ thiên hạ mà thôi."
"Nói không chừng, theo kịch hay mà đến, cũng có thể là một tràng máu tanh chết chóc."
Lời này vừa dứt, đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh một cách quái dị, những kẻ mới đó còn đang chuyện trò vui vẻ, kẻ thì bất động thanh sắc, kẻ trực tiếp xoay người nhìn.
Lão Ngụy kia bị người nhìn chằm chằm cũng không e sợ, tiếp tục điềm nhiên tự tại lải nhải: "Dĩ nhiên, có người đến vì Long nữ, có người, lại vì thứ trong tay Long nữ, Long châu của Long vương."
Thư sinh trẻ tuổi im lặng.
Bọn hắn tuy không phải người giang hồ này, nhưng cũng biết, khắp Giang Nam Giang Bắc, có thể gọi bằng cái tên Long vương, chỉ có một người.
"Người nọ," Mở miệng hỏi là cô chủ quán đang bận rộn bưng cơm dâng rượu, "Người nọ cũng sẽ đến đây ư?"
Nữ tử xinh đẹp rực rỡ này, giọng nói cư nhiên run rẩy, hốc mắt thấm đỏ.
"Nếu các anh hùng đang ngồi liệu chuyện không sai, ắt là chính đêm nay."
"Ầy, Long nữ đến rồi."
Long nữ trong lời lão Ngụy đương nhiên không phải Long nữ thật, nhưng Long nữ thật cũng chưa chắc đẹp bằng nàng.
Đó là một nữ tử đẹp đến mức ngươi sẽ không dám thở mạnh khi thấy nàng, chỉ sợ khẽ hà hơi nóng, nàng liền tan đi, mi mục thần thái kia, bút mực có thần đến mấy cũng vẽ không ra ba phần, nàng đeo trang sức bạc mặc áo trắng, đứng một chỗ, chỗ nọ liền hóa thành tranh.
Nàng thậm chí không cần giới thiệu mình, vừa thấy gương mặt nàng, thân ảnh nàng, mọi người liền biết nàng là ai.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Gia Thế Tô cơ, không, có lẽ nên nói, cựu Gia Thế Tô cơ.
Bởi vì tháng trước, triều đình đến Gia Thế Đường, bắt được đường chủ Diệp Thu, Gia Thế trên dưới không ai phản kháng, lập tức phụng chủ mới, chỉ có Tô cơ bỏ đi tại chỗ, ngàn dặm đuổi theo, muốn cứu Diệp Thu từ tay người.
Chung quy, một khi vào đại lao Hình bộ, dẫu Diệp Thu hắn có là rồng, cũng phải lột toàn bộ vẩy.
Bất quá, triều đình đã phái người đến bắt Diệp Thu, tự nhiên không phải hạng xoàng, thống lĩnh Lục Phiến Môn không nói, thậm chí còn cả hảo thủ trong quân mang theo cung sáng hộ trì, thật không biết Diệp Thu này phạm vào tội lớn thế nào, triều đình lại cương quyết bắt hắn đến vậy.
Này cũng đồng nghĩa, bỏ từng ấy công phu bắt hắn, tự nhiên sẽ không đơn giản buông tha hắn.
Tô cơ thế đơn lực bạc, tứ cố vô thân, bèn lấy Vấn Tâm Quyết mà Diệp Thu cho nàng, công cáo chỉ cần cứu được Diệp Thu, mình nguyện ý trao thân gả người, Vấn Tâm Quyết trong tay, cũng sẽ theo làm hồi môn.
Nhất thời giang hồ dậy sóng, Long nữ ôm châu, bất luận là vì yếu quyết thiên hạ đệ nhất, hay vì mỹ nhân thiên hạ đệ nhất, kẻ nguyện ý liều mạng với triều đình nào chỉ một hai.
Hiện có thể ngồi nơi đây, đều là những người có nguồn tin, có thủ đoạn, biết lộ trình triều đình, sớm đến chờ mà thôi.
"Vị cô nương này, phiền ngươi bưng lên ít thức ăn nóng, rượu cũng một bầu đi, thêm một gian phòng tốt." Tô cơ từ áo lông tuyết bạch duỗi tay ra, đưa tiền tới, chỉ một động tác đơn giản như thế, được nàng thực hiện cũng có vẻ đẹp khó tả, nhất thời trong đại sảnh bất kể nam nữ, đều ngừng thở nhìn nàng, chưa ai hồi thần.
Chỉ duy nữ tử trước quầy, nở nụ cười đưa tay nhận, cuối cùng cô chủ quán kịp hoàn hồn vội chạy tới ngăn: "Chờ đã! Tiểu Đường ngươi chờ đã!"
Hai người cùng quay đầu nhìn nàng, nàng lấy tiền từ tay nữ tử gọi tiểu Đường kia vừa nhận, nhét về tay Tô cơ: "Ngươi ở nhà trọ ta, không cần trả tiền."
Tô cơ lắc đầu định nói tiếp, cô chủ quán đã chống tay lên hông hướng các khách nhân khác quát lớn: "Nhìn cái gì, nhìn cái gì? Các ngươi lo ăn của các ngươi, nhìn chằm chằm như thế có biết đường đột?"
"Đương nhiên không đường đột, Tô cơ đã nguyện ý lấy thân mình làm đền đáp, vậy ai ngồi đây nhìn, cũng đều không đường đột không phải sao?" Lời này nói ra không chỉ chua ngoa, mà còn cay nghiệt, có người nghe xong liền đổi sắc mặt.
"Bất quá, mỹ nhân đẹp đến vậy chỉ có một, yếu quyết lợi hại đến vậy cũng chỉ có một, các vị ở đây bôn ba vất vả, chỉ sợ lát nữa cũng chỉ là giúp người khác may áo gả, lại nói, Diệp Thu kia là kẻ nào chứ, đến lúc cứu hắn ra rồi, các vị liệu có lòng tin từ tay hắn đoạt được mỹ nhân hắn đã nuôi giấu bao năm?"
Những ai đang định chụp bàn đứng dậy bỗng im lặng, dù có thêm người muốn ra mặt, cũng bị đồng bạn bên cạnh ngăn cản.
Mọi ánh mắt lại lần nữa tập trung về nữ tử trong quán, chỉ là lần này, ánh mắt không chỉ đơn thuần mang ý tán thán.
Cô chủ Trần muốn cãi, nhất thời lại không biết nên nói từ đâu, Tô cơ nhìn thái độ nàng, biết nàng đơn thuần chỉ muốn bảo vệ mình, một đường này đi suốt, lời lẽ quá mức hơn nàng cũng từng nghe, thời khắc này bên sông dưới núi, đêm gió tuyết thổi, một nữ tử không hề quen biết lại bảo vệ mình, không khỏi lòng sinh ấm áp, nàng vỗ lên cánh tay đối phương, tỏ ý không cần lo lắng.
"Ta biết, các vị đều có hoài nghi trong lòng, Mộc Tranh đương nhiên chỉ có một, trong tay cũng chỉ có một quyển yếu quyết võ công, nhưng Diệp Thu há chẳng phải cũng một người, ai mang hắn đến trước mặt ta, ta liền theo người đó! Diệp Thu với ta là huynh cũng là bạn, mấy năm qua nhờ hắn che chở, Tô Mộc Tranh mới có phong quang hôm nay, ta tuy chỉ một nữ tử, cũng biết dưới gầm trời có công đạo tình nghĩa, nếu nói nuôi giấu, khó miễn khinh thường Tô Mộc Tranh ta, cũng là khinh thường Diệp Thu!"
"Ta đã nói ra, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh."
"Hôm nay ta mới biết, vì sao bọn hắn đều nói Tô cơ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ta trước đây ở kinh thành cũng đã gặp không ít mỹ nhân, luận dung mạo, tuy không dám nói vượt quá nàng, nhưng cũng coi như mỗi người mỗi vẻ," Hai người duy nhất không phải người giang hồ trong quán nhịn không nổi cảm thán, "Nhưng luận gan góc phong thái, cả nam tử cũng ít có kẻ như nàng, đúng là nhất thời vô nhị."
"Gần được, kính được."
"Sao, hai người các ngươi cũng nhìn trúng Tô cơ này?" Lão Ngụy cười ha hả, nhấp nháy mắt với bọn hắn, "Chờ, chờ lão phu giúp các ngươi kêu nàng đến, cho các ngươi tha hồ kính."
"A ——"
"Cô nương một đường gió tuyết cực khổ rồi! Qua đây ngồi?" Lão Ngụy cách mấy cái bàn, hướng đối phương phất tay.
Hai thiếu niên thư sinh thấy Tô cơ đang trò chuyện quả nhiên nhìn qua, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ vì cử động lỗ mãng của lão Ngụy, nào ngờ đối phương thật sự mỉm cười, khước từ những người khác, bước đến ngồi cùng.
"Thì ra ngài cũng tới." Tô cơ vén tay áo hơi khuỵu gối, hành lễ với ba người mới ngồi xuống, "Hai vị này là hậu bối của ngài?"
"Không phải không phải, hai tiểu tử này nhìn vào là biết thư sinh, lão phu phiền nhất chính là thư sinh, tuy hai tên này còn khá, không đọc sách đến ngốc, nhưng cũng không phải lão phu dạy ra." Lão Ngụy gác chân lên băng ghế dài, nói lời như rất quen biết Tô cơ.
"Ngài ——"
"Ầy ầy ầy, lão phu không cùng mục đích với đám người kia, thừa lúc nguy nan, muốn đoạt người đoạt yếu quyết, đó không phải tác phong của lão phu," Nghe vậy hai thư sinh suýt nhìn hắn bằng cặp mắt khác, hắn liền chuyển đề tài, "Hồng nhan xương khô, võ công cũng phải xem tư chất, hai thứ này lão phu đều không hứng thú."
"Vậy ngài cần thứ gì?"
"Áo choàng của ta đã sớm rách rồi cũ rồi, áo lông cáo trắng của ngươi lại rất đẹp, không bằng, ngươi đem áo lông cho ta, ta liền giúp ngươi, thế nào?" Lão Ngụy rít một hơi thuốc, mặt đầy tặc khí, lời nói ra có mấy phần trêu chọc, Tô cơ nghe thấy không chút nghĩ ngợi, đem áo lông cáo trên người cởi xuống, hai tay đưa qua.
"Chậc chậc, năm đó lúc ngươi cập tấn, khách núi Bắc tặng ngươi áo lông cáo, dùng toàn vùng da tốt nhất của cáo trắng trên núi, chỉ riêng chiếc áo này, đã đáng giá ngàn vàng, hơn nữa còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mặc qua, ngươi cứ thế cam lòng cho ta?" Lão Ngụy vừa nói vừa cởi áo choàng cũ nát đang mạc, phủ chiếc áo lông này lên, lại khoác thêm áo choàng cũ bên ngoài.
"Có ấm không?" Tô cơ khẽ cười hỏi.
"Ừ, ấm áp lắm."
"Ta khoác thế nhưng cảm thấy lạnh," Tô cơ ngước mắt nhìn đối phương, "Quá lạnh."
"A, ta nếu là ngươi, sẽ không lộ diện, dù sao muốn đối phó ngươi dễ hơn đối phó đám quan binh Lục Phiến Môn kia nhiều, Vấn Tâm Quyết đã trong tay ngươi, bắt được ngươi có phải quá tốt, lúc đó muốn người hay muốn võ công đều có, cần gì liều mạng với đám người kia." Tiếng nói lại vang lên, nghe như quan tâm, kỳ thực là khiêu khích, giữa đêm gió tuyết hà ra hơi lạnh cùng ác ý, băng giá thấu xương.
"Hà tất đi cứu kẻ bị bắt, cả nữ nhân của mình cũng bảo hộ không xong kia."
"Ngươi đừng lên mặt!" Tô cơ dường như bị chọc giận, "Ta biết ngươi là ai, chí ít biết ngươi là người của ai!"
Áo trắng pha cam dưới làn áo lông đã cởi, Tô cơ nhặt chiếc đũa trên bàn, đầu không buồn ngoảnh.
"Vinh lịch năm thứ hai mươi ba, Thanh Châu đạo phỉ hoành hành, Diệp Thu lập Gia Thế, dùng thời gian chưa tới nửa năm, quét sạch Thanh Châu."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi tư, Hồng Phong Đạo bỏ sào huyệt cũ, khinh kỵ khoái mã ba trăm người tập kích thẳng vào Gia Thế tổng đường, Diệp Thu một mình mang mười ba kỵ, phóng ngựa đường về ngày đêm không nghỉ, cuối cùng trừ sạch ba trăm tinh kỵ Hồng Phong, Gia Thế trên dưới không mất một người, duy chỉ mình hắn, máu nhuộm áo xanh."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi lăm, Giang Xuyên đại hạn, triều đình chưa kịp cứu tế, Diệp Thu lệnh cho mọi phân đường trên dưới Gia Thế mở kho cứu hạn, cô nhi Giang Xuyên cũng phần lớn được Gia Thế thu nhận, phân đường các ngươi cũng có người may mắn chứng kiến thời đó chứ."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi sáu, trong Gia Thế có người phản đối Đào Hiên nhúng tay nội vụ, thỉnh Diệp Thu thu quyền, hắn nói, ơn một chén nước năm xưa, nay dốc cạn sông đào không đủ hồi báo, chưa từng đồng ý."
"Vinh lịch năm thứ hai mươi bảy ——"
"Tô cơ đây là ý gì? Chẳng lẽ đó đều là công lao một mình Diệp Thu?" Người nọ thấy chúng nhân trong quán sắc mặt biến chuyển, vội vã mở miệng ngắt lời nàng.
"Đường chủ các ngươi do hắn một tay đề bạt, một tay dạy dỗ, từng chiêu từng thức, từ một kẻ giang hồ tử đệ tư chất vừa phải, đến địa vị hôm nay, hắn lại không biết cái gì gọi là ân, cái gì gọi là nghĩa, một lòng muốn đánh đổ Diệp Thu, tự mình nắm quyền, hắn hiện tại đắc ý chứ? Hắn đắc ý rồi, vẫn muốn phái người ngăn trở ta, là sợ đúng không, hắn vẫn sợ Diệp Thu quay về, bởi hắn biết rõ mình vĩnh viễn sánh không bằng Diệp Thu."
"Ngươi trở lại nói với hắn, hắn không cần lo lắng, Diệp Thu sẽ không quay về."
"Chỉ là canh ba mộng hồi, hắn nếu còn nhớ năm đó đầu cuối Giang Xuyên, người chết đói khắp đồng, anh linh tại thượng, chớ nên trắng đêm khó ngủ!"
Bên ngoài quán trọ.
Đoàn người phục trang như khách thương cùng nhìn vào nam tử bị vây quanh ở giữa, đối phương chỉ thở dài.
Mà trong quán trọ, thanh âm có chút quen tai theo tiếng gõ chén rượu, sai giọng lạc nhịp mà cất tiếng hát:
"Chớ kể năm xưa phi ngựa trăng giữa lầu,
Chớ kể năm xưa ngô câu vấn bích huyết,
Chớ kể Yến Triệu rượu cay xóa muộn phiền,
Chớ kể tuyết đầy trời, bên cầu mai hoa tàn,
Cố nhân trường biệt, nến hỉ đối rượu cạn,
Giang sơn đêm này."
"Đầu lĩnh, trong quán toàn mai phục, chúng ta có nên vào?" Một người khó nhịn hỏi kẻ lĩnh đầu.
"Phạm vi mấy chục dặm chỉ có một quán trọ, không vào, để các huynh đệ lạnh chết? Đất hoang đò vắng, ban đêm lạnh đến bao nhiêu ngươi cũng không phải không biết, dù chúng ta có đi nổi, chỉ sợ Diệp đường chủ hiện giờ cũng đi không nổi rồi." Long Đào tuy là tổng đầu lĩnh Lục Phiến Môn, nhưng Gia Thế trước nay không nghịch triều đình, ngược lại còn có vô số nghĩa cử giang hồ, lần này Diệp Thu ngoan ngoãn đi theo bọn hắn, không làm khó mình, mình cũng không thể làm khó người ta.
Diệp Thu rúc trong một chiếc áo lông sạch sẽ, áo choàng này là vật duy nhất hắn trước khi đi muốn mang theo, à, còn thêm một chiếc ô cũ, trông vào như một người giang hồ bất đắc chí, giương ô che gió tuyết, theo bọn hắn đường dài, Tô cơ mấy lần xa xa đi ở phía sau, hắn đều chỉ thở dài kêu nàng quay về, xem ra, đã triệt để nản lòng thoái chí.
Cũng phải, Long Đào cười lạnh, to lớn một Gia Thế, lại để bọn hắn một mạch thẳng tiến vây bắt tổng đường chủ, một tiếng thông tri cũng không có, đổi ai ai không tâm lạnh.
Nam nhi tám thước đứng đầy sảnh đường, không bằng một nữ tử.
Bất quá, đó cũng là chuyện không liên can hắn.
"Gõ cửa đi."
Trần Quả từng nhiều lần tưởng tượng Diệp Thu trông ra thế nào, có thể xứng với Tô cơ, vậy nhất định là thiếu niên cực kỳ tuấn lãng, phóng khoáng anh liệt, bá chủ một phương, nghĩa mãn giang hồ, đương nhiên nam nhân không thể chỉ nhìn bề ngoài, muốn xứng cho Tô cơ ngước mắt nhìn lên, nhất định phải văn võ song toàn, tính tình ôn nhu, xuất thân không cần cao quý nhưng chắc chắn phải hữu lễ.
Đường Nhu từng cười Trần Quả rõ ràng là một cô nương, mỗi lần nhắc tới vị mỹ nhân nàng ngưỡng mộ nhất này liền như lão mẹ sắp gả nữ nhi, hận không thể toàn bộ điều kiện tốt nhất đều gửi trên thân, khi gặp được Tô cơ lại càng thêm kiên định, một nữ tử tốt như vậy, nên được người tốt nhất thế gian nâng niu trong lòng bàn tay, sủng nàng hái sao cho nàng, đều là nên làm.
Nhưng nàng vạn không ngờ đến, nguyên lai Diệp Thu lại trông ra thế này.
Bước vào giữa một đám người vây quanh, giương một chiếc ô đen, giũ tuyết thu về cầm ở trong tay, một nháy mắt hắn cởi mũ, nàng tựa hồ có thể cảm giác nỗi thất vọng từ toàn bộ mọi người đang ngồi yên tĩnh trong quán.
Cũng không phải tướng mạo hắn xấu xí, ngược lại, người này vẻ ngoài không chê vào đâu được, nhưng trên thân không thấy nửa điểm khí chất Gia Thế Long vương, sắc mặt trắng bệch, thần tình uể oải, rúc trong một xó như rất sợ lạnh, nhưng cao thủ tuyệt đỉnh ai ai không thể dùng nội lực chống lạnh, chưa bao giờ nghe có người rụt cổ như hắn, trông không khác gì các giang hồ khách tầm thường vô danh cùng tuổi, nếu muốn nói có gì khác biệt, vậy chính là, hắn không có cái nhuệ khí đúng với tuổi mình.
Xem ra, chuyện của Gia Thế đả kích rất lớn đến hắn.
Nghĩ vậy, Trần Quả có chút xót xa.
Lão Ngụy bỗng thở một hơi khí lạnh: "Diệp Thu hắn, bị phong nội lực?"
"Chứ nếu không?" Tô cơ khi nói lời này, thần sắc thảm đạm, "Nếu không ngươi cho rằng, hắn vì đâu không thể đào thoát, bằng thân thủ hắn."
"Ba tiền hoa vô căn, bốn tiền thanh đằng tử, dùng hương an la làm thuốc dẫn."
Lão Ngụy không lên tiếng, độc hương này tuy xảo diệu, nhưng phải mỗi ngày mỗi tiếp xúc mới có hiệu quả, Lục Phiến Môn từ kinh thành tới, đương nhiên không tiếp cận Diệp Thu lâu đến thế, độc này là ai hạ, không cần nói cũng biết.
"Đã hạ độc rồi còn xích hắn lại, thật sự là, chậc chậc, bất quá cũng đúng, tiểu tử hắn dù không có nội lực, không xích cũng khó yên lòng," Lão Ngụy quay đầu cất tiếng chào Diệp Thu, "Thế nào rồi, lão Diệp, toàn thân vô lực bị người ta xích, cảm giác thế nào?"
Diệp Thu mắt cũng không nhướng, lười nhác trả lời một câu: "Tàm tạm."
Lời còn chưa dứt, ánh đao đã lóe trên một chiếc bàn gần đó, thế đến như mưa bão trút xuống.
"Giang Bắc thần đao Lý gia huynh đệ, hai mươi bảy lộ đao pháp luyện rất có vài phần hỏa hầu." Long Đào ổn tọa bên phải Diệp Thu, ánh đao đến gần mà ngoảnh mặt không nhìn vào mắt, chưa cần hắn xuất thủ, một người chưa kịp ngồi xuống sau lưng hắn đã rút trường kiếm rời vỏ.
Nếu nói ánh đao ngợp trời kia là mưa bão, vậy một kiếm này tựa như sấm sét cắt xé màn đêm, một lóe liền mất tung ảnh, không hề hoa chiêu, chỉ là nhanh! Nhanh đến cực hạn!
Đao chưa kịp đến, kiếm đã xuyên thủng cánh tay hai người, mà tận lúc trường đao rơi xuống, mọi người mới phát hiện đó là hai nhát kiếm, động tác quá nhanh, nhìn vào chỉ thấy một luồng sắc lạnh.
"Tại hạ đã dám từ kinh thành tới địa giới này bắt phạm, tất nhiên không phải tay không mà đến, quý huynh đệ xưa nay không làm gì ác, thôi thì đi đi, tu dưỡng mấy tháng sẽ lành."
Long Đào vỗ vai người vừa xuất kiếm: "Ngươi ngồi đi."
Người trẻ tuổi xuất khoái kiếm đáng gờm kia chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, nghe Long Đào gọi một tiếng liền im lặng ngồi xuống, một câu không nói, thần sắc bình thản đến tựa như không phải vừa đả thương hai cao thủ thành danh giang hồ, mà chỉ là phủi tuyết rơi khỏi bờ vai.
Có mười sáu người khác, cũng thần sắc bình thản, yên tĩnh không hỏi chuyện, ngồi thành một vòng vây quanh Diệp Thu, sau lưng bọn hắn có thêm hai mươi lăm người đeo tinh cung, đều là thần tiễn thủ trăm người chọn một, mà quan trọng nhất, đầu lĩnh bọn hắn, Long Đào vẫn chưa ra tay.
"Long đầu lĩnh làm việc có lý có lẽ, chừa đủ đường lui, tại hạ bội phục," Lên tiếng là một lão giả, thanh niên ngồi cạnh hắn chính là một trong những người muốn đứng dậy khi nghe thấy Tô cơ bị công kích, "Chỉ là tiểu bối nhà ta đối Tô cơ thật sự khuynh mộ không thôi, lão phu biết uy phong của Lục Phiến Môn, nhưng cũng không thể không vuốt râu hùm."
"Tĩnh Châu Trường Phong kiếm Cung lão tiên sinh, lão tiên sinh làm người hiệp nghĩa, nhưng chuyện tiểu bối có tiểu bối tự thân gánh vác, ngài đã lớn tuổi còn phải vì tử tôn mà bận tâm, là hắn bất hiếu." Long Đào quay lưng chắp tay, vẫn điềm nhiên bất động.
Người trẻ tuổi kia nghe vậy liền đỏ ửng mặt, sau lại trắng tái, khẽ liếc nhìn Tô cơ đang dõi mắt theo Diệp Thu không rời từ lúc hắn bước vào đến giờ, cắn răng cũng đứng dậy: "Ta ——"
"Long đầu lĩnh đừng khi nhục người, dưới tay ngươi tuy đều là hảo thủ, nhưng thân thủ như tiểu huynh đệ lúc nãy chỉ sợ có mỗi mình hắn mà thôi, các ngươi muốn lập uy dọa sợ chúng nhân, bởi cung thủ các ngươi dựa dẫm không thể thi triển trong quán trọ nhỏ bé này, hơn nữa bọn hắn xuất thân trong quân, thân thủ tầm thường, mà ngồi tại đây, lại toàn là cao thủ nhất lưu giang hồ." Mở miệng là một nữ tử, "Ta không như Cung gia tiểu tử, không hứng thú với mỹ nhân, nhưng Vấn Tâm Quyết trong tay Tô cơ, ta nhất định phải có, Long đầu lĩnh sợ bọn ta đồng loạt xông lên, cần gì phải giả như bình thản chứ."
"Phụ cốt hoa Liễu Yên, dưới tay ngươi có ba mươi hai nhân mạng, sớm đã bị truy nã bốn bề, đêm nay dù ngươi muốn chạy cũng chạy không xong, chỉ vì tranh sống bấy nhiêu năm, muốn gây sự với Lục Phiến Môn ta, ta có thể hiểu, ngươi muốn gì cứ nói, ắt hẳn các vị trong lòng tự có tính toán." Long Đào hừ lạnh một tiếng, vung tay, hai mươi lăm cung thủ lập tức lấy ra cường nỏ, giăng lưới vây tỏa, phong hết toàn bộ đường lui, hành động nhanh nhẹn, tuyệt không phải thân thủ tầm thường như Liễu Yên vừa nói.
Liễu Yên chụp bàn đứng phắt dậy: "Long Đào ngươi có ý gì? Ngươi chẳng lẽ muốn giết sạch mọi người ở đây?"
Nhất thời trong quán, lấy kiếm khách kia làm đường ranh giới, người hai bên căng thẳng với nhau cực hạn.
Ngược lại, kẻ đứng giữa mọi việc là Diệp Thu thì ngoài một câu đáp lời lão Ngụy, đến giờ vẫn chưa nói gì thêm.
"Bọn hắn, bọn hắn định làm gì?" Thư sinh nhỏ tuổi mắt thấy hai phe sắp sửa đánh nhau đầu rơi máu chảy, mãnh nhiên đứng bật dậy, còn va đổ chén rượu thư sinh ngồi cạnh, "Bọn hắn ——"
"Ngươi ngồi xuống cho lão phu," Lão Ngụy rướn tay ấn hắn xuống, "Không phải đã nói rồi ư, ăn xong liền về phòng ngủ, chuyện sắp tới các ngươi hai kẻ thư sinh đừng can thiệp."
"Nói vậy, Ngụy tiền bối là muốn can thiệp, muốn gây sự với bọn ta." Lúc này Long Đào mới nghiêm nghị đứng dậy, nhìn về phía lão Ngụy, "Ngài đã rời khỏi vị thế Lam Khê các chủ, ta cứ ngỡ ngài cũng thoái lui giang hồ không hỏi thế sự, giờ lại muốn cuốn vào sao?"
Thư sinh bị lão Ngụy ấn vai đang định giãy dụa nghe vậy bỗng ngừng nhúc nhích, sững sờ nhìn vào người thiếu đoan chính ngồi trước mặt mình.
"Chậc, lão phu nay chỉ là một kẻ nhàn sự, không còn nửa điểm quan hệ với Lam Khê Các, Long tiểu tử ngươi không nên tùy tiện vơ vào, vơ vào Lam Khê Các người chịu thiệt chính là ngươi," Lão Ngụy nói xong cũng bỏ xuống đất cái chân gác trên băng ghế, "Lão phu kỳ thực không định nhúng tay, nhưng đã nhận áo lông da cáo cô nương nhà người, không thể lấy không, cho nên chỉ đành đắc tội ——"
Hắn một chữ "thôi" chưa rời khỏi miệng, ám khí trong tay đã bắn đi!
Long Đào từng bắt rất nhiều cao thủ, trong đó không thiếu cao thủ ám khí, có kẻ động thủ không một tiếng động, có kẻ bôi độc trên ám khí, chạm vào liền chết, có kẻ thủ pháp tinh diệu nhanh nhẹn, người thấy mà không kịp tránh.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cả ba cùng tập trung trên một người, lam quang u ám kia như giọt mưa đoạt mệnh, hắn đẩy thân pháp đến cực hạn cũng chỉ có thể lùi rồi lại lùi, một mực lùi đến ngưỡng cửa mới miễn cưỡng né khỏi mớ ám khí kia, nhưng hắn né khỏi, không phải ai cũng như hắn, nhất thời người trúng chiêu ngã rạp ào ào.
An vị bên cạnh hắn là Diệp Thu cũng nằm trong phạm vi ám khí, lại bất động như núi giương rộng chiếc ô cũ mang theo khi rời đi, cản toàn bộ ám khí bắn về phía mình, tiếp tục cúi đầu ăn uống.
Thái độ thực thành đó, như thể trên đời này chỉ có một chuyện quan trọng duy nhất là ăn vậy.
Một nắm ám khí bức lui Long Đào, lão Ngụy thả người linh xảo đáp xuống sát bên Diệp Thu, Tô Mộc Tranh theo sau mà đến đã không nén nổi vui mừng: "Mau tháo xiềng xích trên tay hắn!"
Chỉ cần tháo được xiềng xích cho Diệp Thu trước khi đối phương vây lên, nơi này sợ gì không thể thoát thân?
Long Đào hiển nhiên cũng biết điểm ấy: "Ngăn hắn lại!"
Kiếm khách thủ hạ Long Đào ở gần nhất, cũng nhanh tay nhất, nghe vậy trường kiếm trong tay đã tiến lên nghênh tiếp, nhưng không phải chặn trước người lão Ngụy, mà tập kích về phía Tô cơ sau lưng lão Ngụy!
Mà lão Ngụy theo lời Tô cơ rút đoản kiếm cũng không hề chém đứt xiềng xích trên tay Diệp Thu, hắn đâm thẳng vào tâm khẩu hắn!
Biến cố bất ngờ xuất hiện, Long Đào còn phải sững sờ tại chỗ, nói chi đến chúng nhân chưa kịp nhận ra điều gì, Trần Quả thấy Tô cơ bị nhát kiếm như kinh lôi phủ xuống, sắp phải hương tiêu ngọc vẫn, nhất thời tâm thần muốn đứt đoạn, bỗng trong lặng lẽ vô thanh, một thanh đường đao sắc trầm cẩn trọng đâm ra, cản nhát kiếm kia.
Diệp Thu một cước đá vào chân bàn, chặn lại một đao gần trong gang tấc, người đã lăn đến bên cạnh Tô Mộc Tranh.
Người cản kiếm ngượng ngùng khẽ cười, như hài tử gõ nhầm cửa, một thân trang phục thư sinh, mà người còn lại đứng phía sau hắn, vẻ mặt ngại ngần đã sớm không còn, đang nhíu mày cúi xuống bắt mạch cho Diệp Thu.
Rõ ràng là hai thư sinh ngồi cùng bàn lão Ngụy.
"Các ngươi?" Lão Ngụy mắt thấy một chiêu hoàn hảo cứ thế vô dụng, vừa giận vừa sợ, "Hay lắm! Giỏi lắm! Không ngờ ta cư nhiên bị hai tiểu tử các ngươi lừa gạt!"
"Bọn ta không lừa gạt ngươi," Thư sinh lớn hơn trong hai từ ngực áo lấy ra một bình sứ trắng, đổ xuống một viên đan dược cho Diệp Thu nuốt vào, "Bọn ta đích xác có hẹn với người, gặp ở nơi này."
"Mà người hẹn bọn ta, cũng đã đến."
"Dịch dung thuật của ta tự xưng thiên hạ vô song, hơn nữa chưa từng đến gần ngươi, ngươi làm sao nhận ra ta là giả, lại còn để tâm phòng bị từ trước?" Lúc này nếu vẫn chưa biết Diệp Thu đề phòng hắn, mới có thể cản một kích vừa rồi, vậy thật quá uổng bao năm lăn lộn giang hồ.
"Ngươi quả thật ngụy trang rất giống, bỉ ổi của lão Ngụy, ngươi học được đến tám phần, hơn nữa còn rất thông minh, biết kẻ quen ta, có khả năng chìa tay tương trợ nhất lúc này, chỉ có Ngụy Sâm đã thoái lui Lam Khê Các, những kẻ khác đều còn vướng bận, không thể vì một mình ta mà tổn hại bao nhiêu bang chúng dưới tay mình." Diệp Thu uống xong đan dược, ngồi xếp bằng, chiếc ô nọ hắn cư nhiên không quên mang theo giữa lúc ngàn cân sợi tóc.
"Nhưng ngươi không biết chính là, lão Ngụy năm ấy trước khi thoái lui giang hồ đã từng thụ thương, công lực hắn đã không bằng ngày xưa, mà công lực ngươi, còn muốn vượt qua hắn của thời cường thịnh một bậc."
"Lỡ như hắn gặp kỳ ngộ gì, chữa khỏi thương lại còn tiến bộ?" Đối phương hiển nhiên không chấp nhận cách nói đó.
"A, cũng đúng, nhiều năm không gặp, ai cũng không biết giang hồ rộng lớn này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng," Diệp Thu từ áo bào lấy ra một tẩu thuốc hút, "Cần phải là nhiều năm không gặp, tiếc thay, ngươi vận khí quá kém, mới đây ca từng gặp qua hắn."
"Vẫn như xưa."
Diệp Thu nói tới đó bỗng cười, chỉ là nụ cười trông vào tràn ngập phúng ý.
Đối phương trầm mặc: "Là ta tính sai, nhưng ngươi thì cũng thôi, hai người này vì sao cũng biết ta là giả, từ vừa bước vào đã vờ như không nhìn ta ta?"
Thư sinh tay cầm đường đao cùng Tô cơ hai bên trái phải hộ vệ sát người Diệp Thu, nghe thấy hỏi mình, cũng không lảng tránh: "Vì bọn ta mới từ chỗ Ngụy tiền bối đến đây."
"Ha ha, nói vậy, Lam Khê các chủ tiền nhiệm cũng đến?" Kẻ giả làm lão Ngụy nhướng mày.
"Không, hắn không đến, mấy hài tử này đến cũng không phải giúp ta, mà để bảo vệ Mộc Tranh," Diệp Thu lắc đầu, "Ngươi cho rằng đám kia vì sao không một ai đến?"
"Ta trên giang hồ, vẫn dám tự khoe mấy phần danh mỏng, vì đâu bị bắt mà thế lực khắp nơi không có nửa điểm động tĩnh? Cho dù chỉ là thăm dò hư thực? Ngươi nghĩ, bọn hắn thực sự sợ?"
Lời này nói ra, Long Đào cũng phải cả kinh.
"Đó là bởi vì, ta bảo Mộc Tranh thông trị bọn hắn đừng đến, có một chuyện cũ, ta muốn tự tay kết thúc."
"Ta cố ý rơi vào cạm bẫy của ngươi, Mộc Tranh khuấy động cho thiên hạ đều biết ta bị bắt, chính là muốn chờ cho ngươi lộ mặt." Diệp Thu vẫn đang ngồi, nhưng giờ phút này không che giấu ý đồ nữa, khí thế quanh người hắn cũng bắt đầu theo từng lời từng chữ mà chầm chậm chuyển biến.
"Vinh lịch năm thứ hai mươi hai, Thanh châu khi đó trộm cướp vẫn lộng hành, nghe nói Gia Thế sắp thành lập, có kẻ ra món tiền lớn, thỉnh người đến giết ta, cùng một người khác." Nhắc tới người kia, sát khí giấu trong giọng Diệp Thu bỗng nhu hòa hơn, hiển nhiên người này cùng hắn giao tình cực sâu.
"Khi đó ta và hắn không ở cùng nơi, đến lúc nghe báo có chuyện xảy ra, nơi hắn ở đã chìm trong biển lửa, hài cốt không còn."
"Ta những năm qua vẫn mãi tìm ngươi, ngươi lại trốn mất."
"Cho nên ngươi không tiếc đưa thân mình vào khốn cục, buông tay với cơ hội tranh quyền Gia Thế, chỉ vì dụ ta ra ngoài?" Đối phương cười lạnh một tiếng.
"Ngươi nên biết, huyết hải thâm thù, ta chỉ cần còn sống một ngày, tuyệt sẽ không tha cho ngươi."
Diệp Thu nói xong, cũng đã đứng dậy.
Last edited: