Hoàn [SMQ's birthday 2018] [Tu Tán] Thiên Cơ Ngụy Biến Quân Mạc Tiếu

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Tu Tán] Thiên Cơ Ngụy Biến Quân Mạc Tiếu

Pairing: Tu Tán

Author: Sương Lạc Kiêm Gia (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn​


Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.




cre: on pic​

00.​

“Khước Tà tại, Thôn Nhật tại, Tử Điện Thanh Sương đều tại.”​

“Còn có…”​

“Thiên Cơ ngụy biến, Quân Mạc Tiếu.”​

01.​

Mùa giải thứ mười, Liên Minh cũng đi qua mười năm tranh đấu, Vinh Quang càng trở nên náo nhiệt lên không ít. Mấy hãng game khác hợp tác cùng Vinh Quang tổ chức mấy cuộc bình chọn như “Binh khí phổ” rồi “Nhan sắc tài khoản”, kiếm cũng đủ lời.​

Sau giải thi đấu thế giới, Diệp Tu nhờ có nhẫn quán quân chói lọi mà thuyết phục được ba già cho chuyển tới Hưng Hân làm chỉ đạo chiến thuật dưới con mắt ganh tỵ không thôi của Diệp Thu. Từ đó, hắn ngày ngày ở trong phòng chiến thuật nuốt mây nhả khói, sung sướng không kể siết!​

Một ngày nọ, Tô Mộc Tranh nhân lúc Diệp Tu đang để Quân Mạc Tiếu tạm ngừng công cuộc giết người cướp của với công hội, lại gần híp mắt cười hỏi. “Diệp Tu, anh có xem cái bình chọn trên mạng không?”​

“Em nói cái vũ khí hay nhân vật?” Diệp Tu dù không xem nhưng ngày ngày bị chị chủ khủng bố, hận không thể để Hưng Hân ôm vài ba cái top đầu, xem như có biết một chút.​

Đội trưởng Hưng Hân mặt đầy ý cười. “Trên binh khí phổ, Ô Thiên Cơ là thứ nhất từ trên đếm xuống. Còn về mặt tạo hình tài khoản mà nói…” Giọng đã xen vào chút trêu đùa. “…lại là thứ nhất từ dưới lên.”​

Diệp Tu ngẩn người, rồi nhẹ giọng tự châm chọc. “Ô Thiên Cơ không đứng đầu, còn ai số một?” Dừng lại một chút, hắn rít một hơi điếu thuốc trên môi, rồi thở ra một vòng khói, hơi che đi khuôn mặt hắn. “Anh em mà biết Quân Mạc Tiếu thứ nhất từ dưới đếm lên, không chừng sẽ chui vô mộng mà mắng anh mất.”​

Tô Mộc Tranh mở cửa sổ cho bay bớt hơi thuốc lá. Nắng mặt trời vừa vặn, sưởi ấm cả cơ thể, làm giọng nói cũng nhu hòa đi nhiều. “Đúng là rất có khả năng nha!”​

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều biết, Tô Mộc Thu là một tên nhóc cuồng sắc mười đủ.​

Lúc Vinh Quang còn chưa ra mắt, Diệp Tu có cùng Tô Mộc Thu chơi 1 game khác. Về khoản tạo hình nhân vật, Diệp Tu đều là thích làm gì thì làm, đồ nào nhìn vừa mắt lên chọn, dù sao thì với hắn cái nào cũng được. Tô Mộc Thu không giống thế. Tên này chọn tài khoản đều phải xem mặt, xấu không lấy, quần áo xấu cũng không mặc, vũ khí không hợp mắt cũng liền vào kho khỏi thấy ánh mặt trời. Tóm lại, tài khoản nào hợp mắt sẽ dùng. Mỗi lần bị Diệp Tu trêu “Taobao” cũng chỉ hung ác lườm một cái, rồi lại vui vẻ quay về xem mặt.​

Chờ đến khi Vinh Quang phát hành, Tô Mộc Thu lải nhải bên tai Diệp Tu suốt gần một tháng trời, rồi ở ngay đêm phát hành mắc phải chứng sợ hãi lựa chọn. “Diệp Tu Diệp Tu, mày định chọn nghề gì?”​

“Pháp sư chiến đấu đi, dame to.” Thiếu niên chơi game mà, luôn chú ý đến chữ “sướng” – dame phải to, lấy máu đổi máu, sướng.​

Tô Mộc Thu liếc mắt nhìn thiết lập pháp sư chiến đấu, tỏ vẻ ghét bỏ. “Quá xấu!” Rồi lại quay lại dòm máy tính mình đau khổ tự hỏi. “Chọn cái nào giờ?”​

Diệp Tu bên cạnh bĩu môi. “Dù sao đến level 20 mới chuyển chức, sao phải xoắn sớm thế?”​

“Mày thì biết cái gì?” Tô Mộc Thu trợn mắt. “Cái gì cũng phải định hướng từ trước, nhân sinh không có mục tiêu không vẹn toàn, hiểu chưa nhóc?”​

“Vậy thì nhóc, mày chọn xong chưa?”​

Nhóc con tóc màu cây đay mắt đầy hứng khởi, tay phải click chuột vào thôn tân thủ, tay trái vỗ lên mặt Diệp Tu cái bộp, rồi nắm tay thành hình súng. “Thiện xa Thu Mộc Tô, mong pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu về sau giúp đỡ nhiều hơn!”​

Diệp Tu mặt không cảm xúc nắm lấy cái ngón trỏ đang chọc vô mũi mình, vành tai đã hơi ửng đỏ.​

Này thật quá đòi mạng, hắn thầm nghĩ.​

02.​

Đang kỳ nghỉ, tuyển thủ căn bản đều nằm chết trong nhà. Có vài tên thích trò vui, dạo dạo vài cái diễn đàn, thấy cuộc bình chọn liền nhàn cư vi bất thiện mà ném nó lên group chat của tuyển thủ, vừa vặn trúng thời điểm có nhiều người online.​

[Group chat tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang]​

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ê có người biết cái vụ bình chọn trên mạng không? Tui thấy coi bộ được đó vô vote vài phiếu đê!​

Bách Hoa Liễu Loạn: Tui nói, binh khí phổ tranh kiểu gì cũng không địch nổi Ô Thiên Cơ của lão Diệp. Một cái BUG to cỡ vậy, ma nào đọ được.​

Quân Mạc Tiếu: Yo Trương Giai Lạc chú coi trọng anh dữ vậy cơ à?​

Bách Hoa Liễu Loạn: Đây là tui khen Ô Thiên Cơ, ok?​

Quân Mạc Tiếu: Có sao đâu, Ô Thiên Cơ là của anh, khen Ô Thiên Cơ cũng là khen anh.​

Bách Hoa Liễu Loạn: … Khiêm tốn dùm phát đi pa!​

Đại Mạc Cô Yên: Ô Thiên Cơ đúng là một tác phẩm rất đáng gờm, người chế ra nó còn đáng gờm hơn nữa.​

Một câu này của Hàn Văn Thanh vừa xuất hiện, bất kể người đang xem hay đang đánh chữ đều ngẩn ra. Từ khi nào, Hàn Văn Thanh của Bá Đồ lại khen Diệp Tu dữ vậy?​

Diệp Tu đang định trào phúng, lại nhìn thấy nửa câu sau, ngón tay bất giác dừng trên bàn phím một hồi lâu, mãi sau mới gõ xuống một câu. Khóe môi hắn hơi cong lên, không giấu nổi vẻ kiêu ngạo.​

Quân Mạc Tiếu: Tên đó đương nhiên đáng gờm.​

Không thể không thừa nhận, Tô Mộc Thu trong game thực sự là một thiên tài.​

Trước khi gặp Diệp Tu, thiếu niên bé nhỏ ấy mang theo một em gái còn nhỏ yếu hơn mình trụ tạm trong một phòng trọ đơn sơ, dựa vào cái gọi là thiên phú kinh người trong game – đấu giải ngầm, luyện cấp thuê, viết hướng dẫn,… - mà sống sót qua ngày.​

Mà từ sau khi Tô Mộc Thu vác Diệp Tu từ tiệm net về nhà, cuộc sống của ba thiếu niên cũng dần trở nên thoải mái hơn. Luận về thiên phú trong game, hai người không phân cao thấp, Diệp Tu thiên về mặt thao tác kỹ xảo còn Tô Mộc Thu lại khéo tìm ra và tận dụng BUG, nói là “Người theo chủ nghĩa cơ hội” cũng không sai. Cả hai hợp tác, tiếp đơn luyện cấp, hiệu suất cao, tích lũy ngày qua ngày cũng dần dư dả.​

Không còn cần lo lắng về mặt tiền bạc, Tô Mộc Thu càng đặt nhiều tâm tư vào Vinh Quang.​

Hai người gần như ngày nhau cũng hẹn nhau lên đấu trường đánh. Tô Mộc Tranh gần như lần nào đi học về cũng thấy cảnh hai anh mỗi người một máy, thị giác trên màn hình lại gần như tương đồng, là thiện xạ hai súng không ngừng tuôn hỏa lực, là pháp sư chiến đấu Huyễn Văn bay lượn xung quanh, thanh máu hai bên giằng co tuột dần từng chút một, thống thống khoái khoái.​

Vinh Quang là tựa game vô cùng xuất sắc, Tô Mộc Thu hay nói như vậy. Mà sự thật cũng đúng như thế. Vinh Quang không phải một tựa game bình thường, từ phương thức đăng ký đến thiết lập tài khoản, từ phó bản đến Boss dã ngoại, cái gì cũng hết sức tinh tế, lại còn thêm một điểm cộng vô cùng to lớn khác – hệ thống chế tạo trang bị.​

Những game từng chơi trước đây không phải không có chức năng chỉnh sửa vũ khí, nhưng cái gọi là chỉnh sửa ấy, cùng lắm cũng chỉ là thay đổi màu sắc, kích cỡ dài ngắn một chút, coi như “thay đổi trang phục”. Nhưng hệ thống chế tạo trang bị của Vinh Quang lại hoàn toàn khác biệt. Tô Mộc Thu mở nó ra liền thấy rất nhiều bộ phận khác nhau như “Thiết lập tạo hình”, “Thiết lập thuộc tính”, hưng phấn đến mức lôi đồng đồ tím Diệp Tu vừa kiếm được đem đi phân giải hết.​

“Diệp Tu Diệp Tu, cái hệ thống chế tạo trang bị này hay cực kỳ!”​

“Nhưng đấy không phải lý do mày lột hết đồ tím của tao ném vào đó.”​

“Xì, cùng lắm sau này tao làm ra trang bị bạc, cái đầu tiên cho mày là được chứ gì.”​

“Hứa rồi đó nhá!” Diệp Tu quay đầy nhìn Tô Mộc Thu, tên kia đã chăm chú xem màn hình, ngón tay gõ gõ đánh đánh trên bàn phím, trông đặc biệt tập trung. Diệp Tu nhìn đôi mắt lấp lánh sáng của đối phương, ánh mắt cũng dịu dàng đi vài phần.​

03.​

Kết quả cuộc bỏ phiếu công bố, Ô Thiên Cơ đúng như dự đoán mọi người đứng đầu trên binh khí phổ. Nhà tổ chức sau đó cũng viết cho mỗi loại vũ khí một vài lời bình luận.​

Không giống như đoạn văn viết về Băng Vũ – dài dòng không thua Hoàng Thiếu, phần bình luận dành cho vũ khí đứng đầu lại khá đơn giản.​

“Thiên Cơ ngụy biến Quân Mạc Tiếu.”​

Bảy chữ, nói hết tất cả.​

Thiên Cơ lấy tên, ngụy biến lấy tính, Quân Mạc Tiếu lấy tên chủ nhân.​

Diệp Tu đọc xong lời này, quay sang Tô Mộc Tranh mỉm cười không rõ cảm xúc. “Cũng thật đơn giản rõ ràng, anh em sẽ thích.”​

Tô Mộc Tranh gật đầu, trong mắt dường như có ánh nước long lanh.​

Vào cái thời game online còn thịnh hành, trong Vinh Quang có thể nói là cao thủ nhiều như lá trong rừng, các loại đấu pháp mọc lên tầng tầng lớp lớp, và đương nhiên cũng có đấu pháp dành cho tán nhân. Lúc đó, Diệp Tu cũng đã chơi đủ 24 nghề đến mức thành thạo, Tô Mộc Thu tuy kém hơn một chút nhưng xét đến hệ súng thì Diệp Tu cũng phải tự nhận không bằng. Và đấu pháp thích hợp nhất cho những “toàn chức cao thủ” này chắc chắn là đấu pháp tán nhân. Chỉ có điều tán nhân có một nhược điểm vô cùng tai hại: Nếu không chuyển chức có thể học đủ 120 kỹ năng cấp thấp nhưng khi so sánh với lực công kích của những đại chiêu thì không thể sánh bằng, và không thể hoán đổi vũ khí một cách trôi chảy. Đâu thể nào một giây trước vừa dùng chiến mâu Viên Vũ Côn, một giây sau đã lôi đại bác ra bắn địch được?​

Một ngày nọ, Tô Mộc Thu với Diệp Tu vừa mới vào một phó bản mười người, đột nhiên Tô Mộc Thu nảy ra một ý định, liền quay qua đối phương hào hứng nói. “Diệp Tu, nếu có một loại vũ khí có thể biến hình thì đấu pháp tán nhân có thể tiến hành được rồi!”​

Diệp Tu kinh ngạc, không khỏi phản bác lại. “Nhưng vũ khí biến hình, mày làm nổi sao?”​

“Đừng xem thường tao nha nhóc! Trước tao có để ý thấy một BUG trong hệ thống chế tạo, lợi dụng một chút không thành vấn đề a.” Tô Mộc Thu trả lời. “Nhưng trước đó tao cứ thử tạo tạm một đôi súng có thể biến hình xem thế nào đã.”​

Cả hai nói đến quên trời quên đất, không biết từ lúc nào đã tách khỏi đoàn đội, vừa đi vừa ngó cảnh vật trong phó bản, một đường tắt thẳng tới BOSS cuối. Không lâu sau, BOSS cuối đã bị giết.​

Hệ thống: Chúc mừng người chơi Nhất Diệp Chi Thu, Tô Mộc Thu thành công giết BOSS Toya của Vùng Đất Lưu Lạc.​

“Ngại ghia, một đòn cuối lại là của tao.” Diệp Tu cười cười đầy vẻ khoe khoang.​

Tô Mộc Thu nghiến răng, với tay lấy quyển sổ và bút chì ngay bên cạnh, viết thêm một nét của chữ “Chính” * vào sau tên Diệp Tu.​

(chữ "Chính" (正), những nước dùng chữ tượng hình thì khi đếm hay dùng chữ này đếm cho dễ, 1 chữ tương đương với 5 lần)

Tiểu đội trưởng đoàn mười người nổi giận. “Nhất Diệp Chi Thu Thu Mộc Tô, chúng mày lại làm trò gì thế hả?”​

Tô Mộc Thu điều khiển chuột, thận trọng đem vật liệu cuối cùng vào hệ thống biên tập, hai mắt chăm chú nhìn thanh tiến độ chạy, không dám chớp lấy một cái.​

“Thế nào?” Diệp Tu xáp tới, tóc cọ Tô Mộc Thu phát ngứa.​

Tô Mộc Thu đẩy cái đầu bên cạnh ra, vẫn chăm chăm nhìn màn hình. 99%, 100%. Cảnh tưởng biến đổi, một cặp súng xuất hiện trong túi đeo lưng của Thu Mộc Tô.​

Không quản cái đầu Diệp Tu lại lần nữa xáp đến, Tô Mộc Thu mười ngón cực nhanh click vào vũ khí. Cặp súng hợp lại thành rương máy móc, rương máy móc biến thành pháo cầm tay, pháo cầm tay dài ra thành súng trường.​

“Thành công rồi!” Sau vài lần thử xác nhận thời gian biến hình ngắn hơn một giây, Tô Mộc Thu cuối cùng cũng hưng phấn buông chuột, hai mắt sáng rực nhìn về phía Diệp Tu, tay phải giơ lên.​

Diệp Tu hiểu ý, trong mắt cũng ngập tràn ý cười, giơ tay phải mình lên vỗ một cái.​

Trên màn hình, cặp súng thuộc về Thu Mộc Tô lặng lẽ hiện ra, một Tử Điện, một Thanh Sương.​

04.​

Không biết có phải do cuộc bầu chọn kia không mà diễn đàn Vinh Quang ngay sau đó cũng nổi lên phong trào hồi tưởng thời đại nhiệt huyết. Các loại topic về ký ức năm tháng xưa mọc lên như nấm sau mưa.​

Tô Mộc Tranh nghỉ hè rảnh rỗi, ngày ngày gửi cho Diệp Tu xem các loại bát quát trên diễn đàn. Cô híp mắt cười, cắn hạt dưa mà trêu cựu đội trưởng của Hưng Hân. “Diệp Tu, có người mở topic về ái hận tình cừu đời anh kìa.”​

Diệp Tu không để tâm. “Kệ họ đi.”​

Tô Mộc Tranh vẫn híp mắt cười. “Để em xem một chút. Ui chao, không ít nha. Hàn Văn Thanh, Vương Kiệt Hy, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Chu Trạch Khải, Trương Giai Lạc,…”​

Diệp Tu nghe đến đen mặt.​

Hắn không đổi sắc mặt điều khiển Quân Mạc Tiếu trong hỗn chiến tranh BOSS dã đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Mộc Tranh, giọng có chút trầm thấp.​

“Diệp Tu, có người nhắc tới… Thu Mộc Tô.”​

Comment đó là như thế này:​

“Tôi là người chơi cũ ở khu Một. Hồi Vinh Quang mới mở đó, Nhất Diệp Chi Thu cũng giống như Quân Mạc Tiếu bây giờ - đi đâu cũng đem mưa máu gió tanh tới, ngoài ra lúc ấy còn có Đại Mạc Cô Yên thắng liên tiếp ở đấu trường, Sách Khắc Tát Nhĩ là chỉ huy chuyên chơi zâm của Lam Khê Các, Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn còn là thằng nhóc con chuyên cướp BOSS dã ngoại, Vương Bất Lưu Hành cũng chưa có tên tuổi như giờ.”​

“Khi ấy, bên cạnh Nhất Diệp Chi Thu có một người tên Thu Mộc Tô. Người đó cũng là cao thủ, tinh thông hệ súng. Tôi nghĩ, hắn với Nhất Diệp Chi Thu có lẽ mới là người đầu tiên của thời đại song hạch.”​

Diệp Tu nghe Tô Mộc Tranh đọc xong comment không quá dài kia, đột nhiên thấy khóe mắt khô khốc. Hắn nhìn về phía cô gái quen từ thưở 15 kia, thấy cô cũng đang nhìn hắn. Hai người nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hình bóng thiếu niên trong trí nhớ kia.​

Vinh Quang max cấp tăng lên level 55 với Tô Mộc Thu mà nói quả là sét đánh giữa trời quang.​

Mới ba ngày trước Ô Thiên Cơ hoàn thành, nằm trong tay hai thiếu niên mà hoành hành khắp thiên hạ. Giờ đây, giới hạn level thay đổi, đại chiêu chuyển chức xuất hiện đã xóa bỏ hoàn toàn giá trị tồn tại của tán nhân, cũng như giá trị của Ô Thiên Cơ.​

Diệp Tu không nói gì nhìn Tô Mộc Thu tắt game, mở ra một quyển sổ nhỏ - trong vẽ rất nhiều thứ cùng rất nhiều ghi chú – đấy là những ý tưởng ban đầu về Ô Thiên Cơ cho tới thiết kế cuối cùng.​

Thật lâu về sau Tô Mộc Thu mới mở lại Vinh Quang, vừa quăng Quân Mạc Tiếu cho Diệp Tu vừa rút ra một tấm thẻ mới. “Quân Mạc Tiếu cho mày.”​

Diệp Tu im lặng, tay thao tác thoát khỏi đấu trường, cầm lấy một trong rất nhiều đơn luyện cấp ở bên cạnh.​

Hắn biết, Tô Mộc Thu đang đau khổ.​

Cho dù tên đó có nói “Chỉ là bắt đầu lại từ đầu mà thôi.”​

Vinh Quang phát triển mạnh mẽ, không bao lâu sau đã thành lập Liên Minh dự bị chuyên nghiệp Vinh Quang.​

Diệp Tu với Tô Mộc Thu đương nhiên hưng phấn.​

Tô Mộc Thu cực kỳ hào hứng xoay màn hình của mình cho Diệp Tu xem. “Đây chính là tài khoản tao định dùng để tiến vào Liên Minh.”​

Mộc Vũ Tranh Phong.​

Diệp Tu chăm chú nhìn tên nhân vật, đột nhiên cười. “Tô đại đại đây là định nhân yêu sao?”​

Tô Mộc Tranh lúc ấy vẫn còn là học sinh cao trung nhìn bậc thầy pháo súng nữ tóc dài bay trong gió trên màn hình, trong lòng vui vẻ khôn xiết.​

Tô Mộc Thu cực kỳ hài lòng. “Tô Mộc Tranh nhà mình thích là được!” Sau đó click chuột một cái. “Nhìn đi, vũ khí bạc Thôn Nhật do anh làm đây!”​

Diệp Tu cùng lúc đó cũng mở ra Nhất Diệp Chi Thu của mình, pháp sư chiến đấu trong tay cầm một thanh chiến mâu, ánh thép lạnh ngắt, bên cạnh sáng lên hai chữ “Khước Tà”.​

Khẽ khen một tiếng, đủ để người bên cạnh không nghe được. “Tô Mộc Thu, mày đúng là một thiên tài!”​

05.​

Thường Tiên khi đến phỏng vấn Hưng Hân, tất cả mọi người đều có mặt.​

Đội trưởng Hưng Hân đang chỉ đạo các đội viên làm huấn luyện thường ngày, bên cạnh là hai “lão già giải nghệ” Ngụy Sâm và Diệp Tu đang cầm thẻ tài khoản chỉ đạo công hội “giết người cướp của”, bà chủ Trần Quả thì đang cắn bút tính toán chiến đội kinh phí cùng lên kế hoạch cho tương lai.​

Nắng mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, từng tia từng tia cố len qua lớp rèm kéo chặt rọi vào phòng.​

Về sau buổi phỏng vấn này được đăng lên “Thời báo eSport”, trong đó câu hỏi cuối cùng là hỏi Diệp Tu.​

“Q: Vinh Quang mười năm, Diệp thần còn điều gì muốn nói không?​

A: Khước Tà tại, Thôn Nhật tại, Tử Điện Thanh Sương đều tại.​

Còn có,​

Thiên Cơ ngụy biến Quân Mạc Tiếu.”​

-END-
Lời tác giả: Vũ khí Tô Mộc Thu là tư thiết, tên cặp súng lấy từ bài "Đằng Vương Các Tự"

"Đằng giao khởi phụng, Mạnh học sĩ chi từ tông
Tử điện thanh sương, Vương tướng quân chi võ khố"

(Tạm dịch:

Rồng cuộn phụng bay, ấy là tài hoa của Mạnh học sĩ
Sét tím sương trong, ấy là vũ khí của Vương tướng quân)

Lời editor: Nhận edit cái này là vì câu mở đầu hay quá. Truyện vốn hiện đại, nhưng có vài chỗ như "binh khí phổ" bản thân lại thấy để như này sẽ hay hơn nên chắc sẽ có chút hơi lệch. Ngoài ra về chữ "tại" ở đầu có thể hiểu nhiều nghĩa như "tồn tại", "ở đây" nên mình thường sẽ giữ nguyên như vậy. Cảm ơn mọi người đã thông cảm.

Ngoài ra "tử điện thanh sương" chắc ai đọc đam Ma Đạo Tổ Sư rồi thì đều thấy quen ha =))))
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook