Hoàn [Tu Tán] Phụng Nữ Ân Cần Biệt Cố Nhân

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Phụng Nữ Ân Cần Biệt Cố Nhân

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Người viết:
Lá Mùa Thu



Sâu trong khe núi, nơi ánh dương lạc đường tìm không ra bắc, ngày cũng như đêm tăm tăm tối tối, thi thoảng sấm vang mưa gào, trong tiếng gió táp, cành lá rũ rượi xác xao, có vượn hót lúc gần lúc xa, người đời truyền trong núi có quỷ, nghe nói sơn quỷ xinh đẹp khiếp người, hoàn toàn không biết trong núi chỉ có một bộ cốt trắng tựa đá mà ngồi, hai cánh xương tay khẳng khiu ôm một vốc tro xám, bên cạnh cắm một vật không ra hình thù, tám que sắt, một thân gầy.

Nếu đắp thêm da thịt, liền là Đấu Thần năm ấy vô song.

Nếu đắp thêm vải vóc, liền là Thiên Cơ tán năm ấy tế máu chư thần.

Mà vốc tro xám kia thuộc về một cái tên hiếm người biết. Thương Thần, không còn cái gì để gọi là nếu.

Có hề chi, thêm ngàn năm nữa, xương trắng cũng hóa tro tàn.

.

Nam phương có giai nhân.

Liếc mắt đổ thành.

Ngoảnh đầu bại nước.

Cổ có quân vương vì tiếng cười mỹ nhân tự tay diệt nước, nay chẳng bằng xưa, quân vương chỉ là truyền thừa ngôi vị, cười dặn bảy ngày sau loan tin đế hoăng, muội kế ngôi trị vì, đoạn phất tay bỏ thành mà đi vào núi, tiễn đưa có cơ có tướng, có nhân có quỷ, có thân có hữu, có nhi có nữ, một đoàn trắng xóa áo tang, tổng cộng mười, chỉ một khóc, đứng đến khi vạt áo vải phất phơ khuất sau sương mù, chóp ô chỉ còn oánh màu rỉ sét.

Tô Mộc Tranh dỗ dành Trần Quả, hắn chẳng qua một kẻ bạc tình, ngươi chớ thương tâm.

Trần Quả mặt ngọc đẫm lệ, nhưng hắn, nhưng hắn còn đến bảy ngày.

Tô Mộc Tranh mắt vọng nơi xa, bảy ngày ngươi cũng phải để hắn đi đường đến nơi, ca ta nhưng khó chiều.

Trần Quả ngước nhìn nữ đế, nàng một thân bạch y đã tang trượng phu, nay thêm tang huynh trưởng, tay áo trắng thế nhưng toàn nước mắt mình.

Diệp Tu vừa đi vừa ngâm nga, đổ thành hề chi, bại nước hề chi, giai nhân nào dễ gả.

Tô Mộc Thu nhưng khó chiều. Chỉ thích mới lạ, không cam nguyện tầm thường. Năm đó đi lạc vào núi, hắn nói địa thế xinh đẹp, là nơi núi xanh đáng để chôn xương. Diệp Tu làm người tỉnh táo lý trí, sống chưa từng nghĩ chết chôn nơi nào, nghe vậy cảm thấy, cũng thật không tồi.

Dĩ nhiên không tồi, núi xanh kết huynh đệ, đời đời nghe gió uống sương, kinh viết trong núi có sơn quỷ mỹ diễm tuyệt luân, nhìn một lần quên bản thân, nhìn hai lần quên nhân thế, khiến người mãi mãi chôn thân thâm sơn cùng cốc, không thấy mặt trời.

Thiếu niên, có mỹ nhân cận kề, sợ gì bỏ rơi nhân thế?

Nhưng chúng ta còn mộng tưởng, đợi mộng tưởng thành, mới quay trở lại đây, được chứ?

Được!

Ra đi hai người, quay về chỉ một. Thêm hũ tro cốt chẳng đề tên. Thiếu niên Đấu Thần tay chấp chiến mâu vén dây leo tìm chốn cũ, cười nói thầm, hóa ra sơn quỷ chính là ngươi. Cho nên ngươi mới thích núi xanh, cho nên ta mới quên hồn phách.

Tô Mộc Thu một đời Thương Thần, tiếc tuổi trẻ mất sớm, tên tiếng vĩnh viễn không người hay, mộ phần vĩnh viễn không người thấy. Diệp Tu một đời Đấu Thần, trọn mộng tưởng vinh quang, trăm năm rồi sẽ không người nhớ, ngàn năm cũng chỉ nắm tro tàn. Người chẳng gặp núi xanh, bởi hào kiệt đều đã hóa bụi trần. Dù là danh tướng, hay là mỹ nhân, nhân gian sẽ không ai chứng kiến Tô Mộc Thu bạc đầu.

Diệp Tu tay ô tay điếu, chốc đi chốc dừng, thương thế trở nặng, bước dần chậm.

Mà mây núi xa, có lúc e không đến kịp.

Ba ngày đường, hắn nghe vượn hót.

Bốn ngày đường, hắn nếm mưa rừng.

Năm ngày đường, mây mù giăng giăng.

Sáu ngày đường, cỏ cao khuất mắt.

Chẳng phải quỷ thích trêu người lắm ru, nhưng ngươi đâu, ta vì sao tìm chưa thấy. Một đường này gập ghềnh quá, ta đến trễ rồi ư? Mười năm bập bềnh mưa gió, bảy ngày sương tuyết khó lường, ta không nhớ mình đặt hũ tro kia nơi nào.

Ta thậm chí không biết, ngươi có dừng chân dưới cầu Nại Hà chờ ta một bước.

Đều nói quân vương đa tình, ta mười năm qua không từng gọi tên ngươi lấy một lần, ngươi quên ta chăng, ngươi nhớ ta chăng.

Thế nhưng người đời truyền rằng quân vương họ Diệp tình mỏng như sương, trong mắt ngoài vương vị không màng một ai, vô tình vô nghĩa, nào biết tình kia một lòng rơi trên ô khuyết, tháng năm thấm thành vải sờn phai cũ, chẳng nguyện đổi thay.

Diệp Tu không từ bỏ thế gian vì thiếu bầu bạn, mà cõi trần mênh mang, đêm lạnh dặm ngàn, hắn đến cuối, chỉ nguyện cùng một người cùng đi cùng về.

Bảy ngày đường, gió táp mưa sa, núi cao trùng trùng vực sâu vạn trượng, hắn nhìn thấy người mười năm không gặp.

Người trong núi khác nào cỏ thơm.

Ăn bóng tùng uống nước suối trong.

Khoác sen mộc lưng thắt dây tơ.

Chốn thâm sâu trời mây chẳng thấy.

Kinh viết không sai, sơn quỷ mỹ diễm tuyệt luân, người gặp liền quên sống.

Tô Mộc Thu a Tô Mộc Thu.

Không trách ta bạc tình, chỉ trách ngươi độc nhất.

Ngươi buông tay khi còn niên thiếu, nay ta về, ngươi nhận ta chăng. Tóc ta chưa bạc da chưa mồi, mà ngươi xuân sắc chưa từng đổi, chúng ta không cùng chôn xương, là cùng bắt đầu lại từ bụi đất, được chăng?

Ngươi nói chẳng hề gì, ta hai bàn tay trắng, bỏ dân bỏ nước, làm một hôn quân, hầu ngươi bạn ngươi, được chăng?

Được hay chăng?

Hai nửa tương tư, đầu say cuối mộng. Một sợi chỉ hồng, kết định duyên sâu. Ta đến với ngươi đây.

Đêm dài không tàn, trời mãi không sáng. Núi xanh phủ đầu, bọn hắn không cần ánh dương.

Thu sâu diệp hồng, hai người một cõi, ngàn xa một nhánh chiêu hồn mây, có đi chẳng về, mỹ nhân ngoảnh đầu cười thành nắng, quân tử vì hắn giương tán ô. Sớm sớm chiều chiều, bụi thời gian ngừng trôi, cát không gian ngừng chảy.


- Hoàn -


Là nơi núi xanh để chôn xương, cùng quân đời đời kết huynh đệ.
—— Tô Đông Pha.


Phụng nữ ân cần biệt cố nhân
Tóc tơ vương vấn nợ hồng trần
Nhớ xưa luyến ái Hàn công tử
Xương trắng tro tàn hận chửa tan.
—— Tiếu Ngạo Giang Hồ (nguồn này có uyên nguyên, xin bàn ở dịp khác)


Người trong núi khác nào cỏ thơm.
Ăn bóng tùng uống nước suối trong.
Khoác sen mộc lưng thắt dây tơ.
Chốn thâm sâu trời mây chẳng thấy.
—— Sơn quỷ, Khuất Nguyên.


Bắc phương hữu giai nhân.
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành.
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc.
Giai nhân nan tái đắc.
—— Giai nhân ca.


Quân bất kiến thanh sơn, hào kiệt chung hóa trần yên.
—— Thiên hành Cửu ca.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
"Không trách ta bạc tình, chỉ trách ngươi độc nhất."

Em thề em đọc các fic cổ trang chị viết thì câu này chính là câu làm em ám ảnh nhất,day dứt nhất. Bởi vì là độc nhất nên ko quên dc, cũng ko thay thế đc vĩnh viễn là một lỗ hổng ko thể bù đắp. Cả đời ko có lần gặp lại kẻ sống cũng ko thể rung động trước bất kỳ ai, vì ko có ai như người đã khuất, làm tim hắn rung động. Cuối cùng chỉ có thể cô độc, lãnh đạm đi tiếp con đường dài phía trc ...


Aaaaaaaa Phê !!!!
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#3
“Không trách ta bạc tình, chỉ trách ngươi độc nhất”
Tu Tán cách nhau đôi đường sinh tử.
Thấy bản thân vẫn dễ khóc như lần đầu đọc đồng nhân đôi này. Cảm ơn chị, vì đã viết nó.
 

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#4
Chị à... mỗi lần đọc xong fic của chị em lại muốn đi nhảy mọt hố cổ trang SE mới...
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Chị à... mỗi lần đọc xong fic của chị em lại muốn đi nhảy mọt hố cổ trang SE mới...
Đó là đỉnh cao của chị Lá =))). Ngược và BE nhưng lại rất có khả năng làm cá nhảy hố ko thương tiếc =))
 

Bình luận bằng Facebook