Lúc ta tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Mấy tiếng ngủ mê man, tâm tư của ta bị kéo thành một đống rối bời như có ai đó cầm xẻng tới bới tung lên.
—— Diệp Tu đâu?
Ta kinh hoàng mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy Diệp Tu đang ngồi ở bên cạnh ta, híp mắt nhìn ta.
"Tỉnh rồi?"Hắn hỏi. "Ngủ đến rất say nha.”
Đầu ngón tay của hắn còn có hơi ấm, hẳn là mới hút được một nửa điếu thuốc. Ta giống như đã ngủ rất lâu rồi nhưng hắn căn bản không hề di chuyển thân thể, tư thế hút thuốc cũng chưa từng thay đổi.
Ta có chút hoảng hốt. Tất cả mọi điều không phát sinh trong mơ, luồng khí thế quen thuộc kia ly ta đi xa, rõ ràng như vậy chân thực, chân thực như vậy. Nhưng bây giờ nhìn lại, căn bản là như là một giấc mơ.
Ngươi đi đâu vậy ? Ta do dự một hồi lâu, vẫn là không nhịn được đặt câu hỏi.
"Cái gì đi nơi nào?” Hắn có vẻ hơi kinh ngạc, "Anh vẫn luôn ở chỗ này gác đêm cho cậu nha.”
Ta nghĩ nghĩ, đem sự tình lúc mơ mơ màng màng kia nói cho hắn.
"Nằm mơ đi, "Hắn lời nói hiệp xúc, " Cậu ngủ như chết, anh đâu dám tuỳ tiện đi nhỡ xui người không còn thì không phải là thiệt thòi chết rồi sao ? Tốt xấu gì cũng là nuôi từ nhỏ đến lớn.”
( Diệp thần, người ta rớt mặt mũi còn anh rớt gì vậy ? Tàn thuốc hả ? )
Ta nghe được mà bật cười, không thể làm gì khác hơn là đem trang bị của mình cầm lên , đứng dậy hoạt động gân cốt.
Dù sao cũng kỳ quái, cả cuộc ta hầu như chưa từng nằm mơ bao giờ.
Khi còn bé, ta còn ở tại toà thành Lĩnh Nam thưa thớt dân cư, nơi nghỉ chân nhiều nhất chính là chỗ Phu Tử. Ban đêm đến, toà thành cũng chìm vào tĩnh mịch. Những ngày phụ thân không ở nhà đó, ta thường thường xách băng ghế trèo lên bệ cửa sổ một mình ngắm trăng sao toả sáng. Khi đó tuổi nhỏ, không để ý được nhiều việc, thường xuyên nằm nhoài trên bệ cửa sổ ngủ quên mất. Khí trời Lĩnh Nam càng khuya càng lạnh, coi như là cực không yên ổn để ngủ triền miên đi chăng nữa thì ta cũng có thể ngủ thẳng đến sáng.
Sau khi tới Hàng Châu, đoạn thời gian đầu ta cùng Diệp Tu, còn có Tiểu sư thúc cùng chen chúc trên một cái giường. Tiểu sư thúc mỗi khi nằm mơ đều sẽ đạo ta, đạp mạnh tới mức khiến ta tỉnh giấc. Ta hỏi hắn mơ thấy cái gì , hắn nói cái gì cũng đều có còn ngạc nhiên vì ta không nằm mơ bao giờ rồi nói ta thể chất kì hoa. Khi làm nghề này thì chuyện không bị những tà linh kia quấy nhiễu trong mơ thực sự là được ông trời thưởng cơm ăn áo mặc.
Nhưng ở trong mộ huyệt này ta lại có thể nằm mơ một giấc ?
Vì sao lại mơ thấy Diệp Tu rời xa ta ? Dưới tình huống này, không thể nghi ngờ chuyện chia nhau ra hành động là lựa chọn rất không sáng suốt. Giấc mơ kia đại biểu cho điều gì ?
Ta có chút lo sợ. Dựa vào đồng hồ điện tử trên tay Diệp Tu thì đã qua tám giờ sáng. Tuy trong mộ huyệt tối đen không thể thấy ánh mặt trời nhưng hẳn bên ngoài trời đã sáng choang.
Ta cẩn thận dặn hắn sau ba tiếng đánh thức mình dậy cũng vô vọng, con người này hiển nhiên không theo ý ta.
"Tỉnh ngủ liền đi thôi.” Diệp Tu dập tắt điếu thuốc trên tay, quay đầu lại nhìn sương mù dày trong bóng tối đằng sau. "Tẩm lăng hẳn không xa ."
Anh không mệt ? Ta hỏi.
Hắn chậm rãi xoay người, ngữ điệu lười nhác: "Có tinh thần lắm."
Chúng ta ăn một ít bánh bích quy cùng thịt bò thay cho bữa sáng liền tiếp tục đi về phía trước.
Mộ đạo này mở rộng hơn cái trước rất nhiều, đại khái rộng đến mười mét. Hai bên trái phải là cửa đá bao bọc vì niên đại quá mức xa xưa mà có chút khe hở, như ẩn như hiện lộ ra trong phòng đá.
Ta vừa đi vừa hỏi Diệp Tu, trong bản sách cổ kia còn ghi chép gì về cuộc đời vị công tử Nam Chiếu kia không .
( lúc edit tui edit nhầm công tử -> công chúa..... Đừng hỏi lý do, tui cũng không hiểu...)
“ Một đoàn rối loạn, nói hắn hấp thụ linh khí của trời đất, thở ra cũng là tinh hoa Nhật Nguyện, từ nhỏ đã khoẻ mạnh khi lớn lên lại càng trâu bò. “ Diệp Tu thở dài một tiếng. “ Thực ra quyển sách viết rất tốt, cậu có thể học một ít. Thời điểm viết ghi chép của chúng ta cũng đỡ bị Phương Duệ cười nhạo sơ sót mà hỏng việc.”
Hắn nói dối đến trình độ này liền khiến ta sững sờ, một lát sau lại buồn cười.
Những năm nay ngược xuôi từ Nam tới Bắc rất bận rộn, khi nhàn hạ thì ta sẽ trên một quyển tạp chí kể lại khoảng khắc kì ngộ của chúng ta. Đương nhiên là để đóng góp cho tiểu thuyết thám hiểm. Nhiều năm như vậy, cũng dần dần tích góp một chút nhân khí.
Tiểu sư thúc tuy đã rửa tay gác kiếm nhưng một hồi nhiệt huyết vẫn không nguội, mừng rỡ làm độc giả trung thành của ta. Khi rảnh rỗi liền gọi điện đến oán thán vị giáo sư kia của hắn quản nghiêm. Nếu không phải vậy thì có khi dựa vào một thân sắt theo của hắn có khi chúng ta đã sớm có núi vàng núi bạc.
Khi tiểu sư thúc gọi tới, Diệp Tu còn chế nhạo ngược lại hắn, nói : “ Chú thôi đi, học đủ tay nghề của sư môn liền bỏ chạy thôi không tính, còn làm kim chỉ Nam giúp người ta làm khảo cổ. Phản bội cố quốc theo địch tử còn không ngại mất mặt.” Tiểu sư thúc ở bên đó sẽ giơ chân lên , hận không thể một cước đạp chết Diệp Tu còn đáp trả : “ Khảo cổ thì sao ? Khảo cổ vì dân vì nước! Đây là ta hy sinh vì nhân dân đó!”
Hắn cùng Lâm lão sư trải qua những tháng ngày đặc biệt thoải mái. Thỉnh thoảng còn chạy sang nước khác tham dự hội nghị của giới khảo cổ. Tiểu sư thúc hiện nguyên hình, như một học sinh trung học mang những bài luận cao cấp ở hội nghị so sánh với phim màn ảnh. Ở nước bạn lưu lại hình ảnh đặc thù.
“ Cậu nhìn xem, hắn vui đến quên trời quên đất.” Khi đó, Diệp Tu cùng ta tụ tập lại ngồi mò mẫn màn hình điện thoại. “Tháng ngày dễ chịu, vui đến mức sắp bay lên trời rồi.”
Ta không nhịn được cười, trong lòng lại nhớ đến tháng ngày của chúng ta, kì thực càng tốt hơn so với bọn họ.
( Tháng ngày của chúng ta, dù trải qua gian nan khó khăn, chỉ cần chúng ta bên nhau thì mỗi ngày đều là hạnh phúc. Hiuhiu , thực sự rất hợp đó.)
Chúng ta làm nghề này, đa số đều là dùng mạng đổi lấy tiền tài nhưng ta cùng Diệp Tu đều là người không có hứng thú với vật chất. Ta là một thân bí ẩn lại được phụ thân chỉ điểm cho sáng tỏ mới không thể không đi trên con đường này. Thế nhưng Diệp Tu là kiểu người đến cả chuyện ăn mặc thường ngày cũng lười nhác không chọn không biết vì cái gì khiến hắn liều mạng một thân một mình lăn lộn từ Nam tới Bắc.
"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn mà.” Hắn híp mắt nở nụ cười.” Coi như không có hoa thì nhìn mấy cái linh hồn sau đồng tiền này thì trong lòng cũng có chút thoải mái. “
Ta nghe được, chế nhạo mà nhìn hắn, ánh mắt rất hoài nghi.
"Suỵt, " Diệp Tu đột nhiên trưng lên ý cười, đối với ta làm cái thủ thế, "Cậu mau nhìn bên kia."
Ta nhìn sang hướng hắn chỉ tới, thấy cánh cửa đá bên trái phía trước không biết bị ngoại lực gì đẩy ra một nửa. Ánh lửa mờ mịt chiếu vào mới có có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong, ánh sáng trơn bóng lộng lẫy bình thường của ngọc.
Ta gần như nhận ra trong nháy mắt ——
Ở trong đó có thứ tốt.
Kỳ thực trừ bỏ hai gian nhà đá kia thì hai bên trái phải của con đường đang đi này đều có vật chôn cùng.
Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm! Chiếu theo quy củ này thì, có coi như mục đích của chuyến đi của chúng ta không phải vì tiền thì việc không mang vật gì tốt về cũng có chút không còn gì để nói tới.
Ta cùng Diệp Tu ngầm hiểu ý, dưới chân bước chân chậm lại lại, dọc theo hướng phòng mà đi tới.
Cửa đá nặng trịch, thế nhưng cũng không khó cạy ra.
Toà lăng mộ này có bộ cục theo trục đối xứng, hai bên trái phải diện tích đều không khác biệt là bao. Gian phòng trước mắt cùng hai gian phòng trước đó gần như giống nhau hoàn toàn về độ lớn, chỉ có mặt đất một mảnh trống trải là không bằng hai gian kia.
Bên trái căn phòng chất đầy bình miệng rộng cùng vật trang trí, nhìn qua thì hầu như tất cả đều làm từ bạch ngọc trong suốt với tạo hình hết sức kì lạ.
Dân tộc thiểu số không thịnh hành các loại đồ dùng bằng kim loại,đồ bạc lại cực dễ ôxy hoá,. Đồ vật có thể lưu lại tới bây giờ ngoại trừ thứ tà môn ngoại đạo - Mắt Luân Hồi ra thì không có gì đáng tiền bằng ngọc.
Phẩm chất bậc này, loại bạch ngọc lâu năm này dù nhìn qua cũng biết có giá trị không nhỏ.
Ta bật đèn pin lên, tiền đến gần xem thử lại bị doạ cho hết hồn.
Hoá ra bên trong những chiếc bình kia, toàn bộ chất đầy xương trắng.
Trong mộ huyệt, hài cốt cùng người chết lại là không những thứ đáng sợ nhất. Nhưng ta là bị kinh hách.
Ta rất nhanh bình tĩnh lại, theo phương hướng của cây đuốc trên tay Diệp Tu nhìn toàn bộ gian nhà đá một lần.
Tính sơ sơ thì nơi này có khoảng hơn một nghìn bình ngọc, chất chồng trên một cái cầu thang dài. Một tầng lại một tầng đều lấy chu vi của bình ngọc mà làm , cách một tầng lại là vật trang trí cho ngựa chiến.
Là bồi táng ? ( ý chỉ việc chôn theo người chết để xuống âm ty tiếp tục kề cận hầu hạ người đó)
"Không phải bồi táng, " Diệp Tu ngồi xổm người xuống, ở dưới ánh sáng của cây đuốc cẩn thận quan sát đồ vật trong bình ngọc. “ Ở đây chỉ có từ xương sườn đến xướng ông chân, những vị trí khác đều không có. Nếu là bồi táng, một người làm sao có thể đặt vừa vào chiếc bình nhỏ như vậy ?”
“ Hẳn là khi người nọ chết rồi, hoặc là sau khi cơ thể chỉ còn lại xương thì bị người khác đem bỏ vào.” Hắn sắc mặt nghiêm nghị, "Phỏng chừng đều là binh lính chết trận. Trên quyển sách kia viết, sau khi vị công tử kia chết, người Nhạ Lạp tiễn quân theo hắn, muốn hắn ở nơi Âm ty tiếp tục hành binh như thần.”
Hắn dừng một chút, còn nói: "—— mò mẫm nhạt."
Dưới ánh lửa, ta chăm chú nhìn chỗ bình ngọc có thể đầy ắp phòng, trong lúc nhất thời tâm tình rất là phức tạp.
Hài cốt của những tướng sĩ đã khuất, tại nơi đen tối mờ mịt không có ánh sáng dưới nền đất này, ở trong những chiếc bình ngọc này mà bảo vệ vị tướng của bọn họ hơn một ngàn năm.
Nghe Diệp Tu nhắc tới đoạn này, ta còn hơi hơi có một chút ấn tượng. Lúc trước, nhìn thấy ở trong sách ta cũng không hiểu lắm, còn nghĩ người Nhạ Lạp noi gương Tần Thuỷ Hoàng đặt trong ngôi mộ này một nhóm binh mã bằng tượng.
Không hề nghĩ tới chuyện “ quân đội của hắn” là ám chỉ quân đội chân chính của vị công tử kia, cả một phòng chất đầy hài cốt.
"Đi thôi, " Diệp Tu sắc mặt có chút kỳ quái, quay lại đến vỗ vỗ vai ta, "Những bình ngọc này không thể lấy."
Ta gật gật đầu,xoay người đi theo hắn.
Phường trộm cũng có đạo nghĩa riêng, gà gáy đèn tắt sẽ không trộm nữa mà khi gặp tình huống tận trung , tận hiếu như thế này cũng sẽ thủ hạ lưu tình.
Nếu lấy những bình ngọc giá trị không nhỏ này đi, chẳng phải những bộ hài cốt hơn ngàn năm trước sẽ không còn chỗ an thân sao ?
Chúng ta dọc theo đường cũ lui ra nhà đá, lại mất công đem cửa đá khôi phục về nguyên trạng.
Khi làm xong, chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi tới, khẩn đón lấy, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận cười quỷ dị.
Loại âm thanh kia rất to lớn, tựa như tiếng cổ họng khô rát , yết hầu bịu chèn ép đến kêu thành tiếng. Nói là tiếng cười, kỳ thực cũng không quá chuẩn xác.
Ta sợ hãi, vội vã nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bên trong mộ đạo vẫn tối đen một mảnh như cũ . Diệp Tu đột nhiên dập tắt cây đuốc, hướng ta làm kí hiệu "Xuỵt" .
Trong lúc nhất thời, chỉ còn ánh sáng lạnh thăm thẳm của đèn pin trong tay ta,trận tiếng cười này càng đến càng phập phù.
"Cẩn thận sau lưng."Hắn thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, tiếng cười vốn dĩ ở xa nay đột ngột áp sát, phảng phất muốn bao vây mà từ bốn phương tám hướng xông về phía chúng ta.
Ta nắm chặt súng, giơ đèn pin, cũng không dám thở mạnh.
Ở ngoài phạm vi ánh sáng,bóng tối hợp thành một đoàn sền sệt trên mặt đất không biết từ bao giờ, trước mắt mông lung. Trong một mảnh mông lung này, ta từ từ thấy rõ ở trong đám sương mù mở mịt kia, có một thứ đang lướt nhanh tới chỗ chúng ta.
“Lai giả bất thiện".
( Nguyên là Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai - thiện giả không bao biện, bao biện tức bất thiện . Ý nói là:
Lời thành thật không nhất định sẽ êm tai, lời nói êm tai không nhất định sẽ thành thật. Người tốt sẽ không nói lời hoa mỹ, người nói lời hoa mỹ không nhất định là người tốt. Người hiểu đạo không cần phải là người học rộng, người học rộng biết nhiều chưa chắc đã là người hiểu đạo. Trọng điểm học tập của cuộc đời nằm ở chữ “Làm” chứ không phải ở chữ “Biện”)
Ta nhìn Diệp Tu một chút. Hắn hiểu rõ gật gù, muốn thử bắn tỉa, viên đạn lại tự bắn khỏi nòng, hướng về phía đám sương trắng bắn xuyên qua.
Mấy cái hư hư thật thật, viên đạn phát sinh tiếng vang trầm nặng, như là nện trên cây bông . Sương mù phập phù bị chấn động đến mức tản ra chung quanh. Ta vừa thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chỉ thấy sương trắng lại đột nhiên tụ lại. Trong sương mù, đột nhiên con xuất hiện vài khuôn mặt quỷ dị !
Dù là ta làm đủ chuẩn bị tâm lý, lần này cũng bị dọa cho phát sợ.
Đó đã từng là khuôn mặt của con người sao ? Da nứt nẻ, tròng mắt trắng dã, sắc mắt tràn đầy tử khí như sâm trắng còn hơi nhếch miệng, tiếng cuời " Ặc ặc " kia cũng là từ miệng chúng tạo ra.
Phản ứng của ta không còn kịp nữa, Diệp Tu liền kéo ta ra sau bảo hộ , tiếp theo lại là một mà súng đạn, hướng về mấy khuôn mặt quỷ dị kia.
Tiếng cười quỷ dị phảng phất mà như gần ngay bên tai. Trong sương mù,không ngưng truyền tới tiếng đạn găm vào da thịt, ẩn trong tiếng cười lại càng khiến người nghe trong lòng run sợ. Màu sương mù sáng trắng đậm dần, càng nhuộm lại càng đậm khiến tầm nhìn đỡ hơn trước. Hiện tại đã có thể nhìn thấy khuôn mặt những kẻ kia chậm rãi bước ra từ trong sương mù là một thân người hoàn chỉnh.
"Là Âm linh, " Diệp Tu đổi sắc mặt, quay đầu lại nhìn phía ta, tốc độ nói tăng nhanh , "Cậu còn nhớ thứ chúng ta đấu cùng dưới ngôi mộ Tây Hán kia không ?”
Vế sau hắn có nói hay không đã không cần thiết nữa, ta đã sớm hít môht ngụm kí lạnh.
—— Trong cái mộ huyệt này, vẫn còn có linh cổ ?!
Năm mười lăm tuổi, ta cùng Diệp Tu, còn có Tiểu sư thúc đã từng đi qua một ngôi mộ của vương thất Tây Hán và cũng ở trận đấu trong đó mà chúng ta lần đầu lĩnh hội kiến thức về dạng linh hồn thủ mộ này.
Khi đó Tiểu sư thúc còn chưa có rửa tay gác kiếm, ba người chúng ta cùng nhau vào Nam ra Bắc, không sợ trời không sợ đất. Tiểu sư thúc tính tính sôi nổi, một thân can đảm khí huyết đầy mình, chuyên môn nhảy vào hố đao biển lửa. Khi hắn vừa trở về liền hô khẩu hiệu, nói : “ Tất cả những mộ thuật quỷ bí đều là do người điều khiển, đều là con cọp giấy không đỡ nổi một đòn.”
Trên thực tế, những gì Tiểu sư thúc nói cũng không tính là phóng đại. Trí tuệ của tổ tiên dù có thể thông thiên đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng khoa học kĩ thuật hiện đại phát triển. Chúng ta có được ưu thế của công cụ tiên tiến , trải qua nhiều sự phát hiện mới mà không gặp nguy hiểm khiến lá gan cũng càng lớn. Dù cho là có vật hiểm ác tiếng tăm lẫy lừng mò tới trước mặt cũng sẽ xông lên.
Mà Vương mộ Tây Hán ở Tương Tây tỉnh Hồ Nam kia là một trong số đó. ( Tương Tây: một châu tự trị ở phía Tây tỉnh Hồ Nam. Dân số đa phần là người dân tộc Miêu. )
Nơi dân tộc thiểu sổ tập trung sinh sống, từ xưa đến nay đều lưu truyền nhiều loại chuyện quỷ quái. Chúng ta cũng không dám thả lỏng cảnh giác, khâu chuẩn bị cũng làm vẹn toàn nhưng đến khi tiếng vào trong mộ lại phát hiện tất cả mọi chuyện đều không bình thường. Mới đầu chúng ta cũng không lưu ý lắm, chỉ khi dấu hiệu của thứ tà ác từ bên ngoài truyền tới mới lưu ý. Kết quả là thời điểm mở quan tài ra, ngọn nến chưa tắt mà Linh hồn thủ mộ đã đến rồi.
Hiện tại lại hồi tưởng lại, ta cũng cảm thấy loại quái vật kia dị thường hung hiểm. Dường như, bọn chúng không nên tồn tại ở trong thế giới vật chất, có thể thấy được thực thể và nắm giữ. Móng tay cào lên người chúng ta sẽ tạo thành vết thương mà vũ khí của chúng ta lại không thể thương tổn tới bọn chúng. Bọn chúng chết không có chỗ chôn, tựa như là bị con người tính kế mà lưu lại dương thế. Không thể thương tổn chúng, lại không thẻ thoát ra, chúng ta gần như rơi vào tuyệt vọng. Khi đó, Tiểu sư thúc còn trọng thương, suýt chút nữa thì cũng chôn thân trong đó.
Sau cùng vẫn là nhờ công Diệp Tu tìm được một cái la bà quái lạ bên trong quan tài mộ chủ cùng trao cho chúng ta cơ hội thay áo liệm mới hoá giải nguy cơ.
Sau khi trở về Hàng Châu, ta cùng diệp Tu xem qua vô số sách cổ mới phát hiện một quyển từ điển phong thuỷ được truyền lại từ thời Chiến Quốc có ghi chép về loại sinh vật này.
Đó rốt cuộc là cái gì thì đến nay ta cũng không thể nói rõ ràng nhưng nếu nói đơn giản, nó chính là vật chất bị thêm hồn phách.
Dựa theo chủ nghĩa duy vật đương đại giải thích, thế giới được tạo thành từ vật chất và ý thức. Vật chất có thể sờ được , tồn tại thiết thực nhưng còn ý thức là gì ? Thực sự là cơ năng đặc thù của đại não.
Tất cả mọi điều, mỗi người nói một kiểu, huyền diệu khó hiểu.
Tư duy của con người cùng năm giác quan, thậm chí là kí ức đều không có cách nào tìm được khởi nguồn. Ở khái niệm mà tổ tiên truyền lại, tất cả đều được gọi là hồn phách.
Nhưnh mà loại kĩ thuật luyện linh này, phải đem hồn phách thực thể hoá để bọn chúng có thể ở bên tròn lăng mộ ngàn năm vạn năm, trở thành người canh giữ mộ bất sinh bất diệt. So với kiểu giết người chôn cùng bình thường, không biết cao minh hơn bao nhiêu lần.
Linh hồn giữ mộ xuất hiện trước mắt chúng ta, tổng cộng có hơn mười mấy con đang từ trong sương mù trắng tiến tới cùng thanh âm cười quỷ dị.
Ta cùng Diệp Tu đứng lưng tựa lưng , lưng khẩn dính chặt vào nhau.
"Giải quyết được?"Hắn lệch rồi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi ta.
Ta gật đầu, lại lấy cùi chỏ đụng vai hắn, biểu thị khẳng định.
Thời điểm bị địch bao vây, không có gì đáng tin hơn việc có một người đồng hành đáng tin ở phía sau bảo hộ. Chung ta ở bên nhau nhiều năm , sớm đã hiểu thấu đối phương cho nên không cần làm cái gì biểu đạt.
Linh hồn giữ mộ tốc độ phi thường nhanh. Bọn họ tuy rằng có được thực thể nhưng lại không giống như xác chết thông thường. Thân hình phập phù dị thường, lắc người một cái là có thể mò tới ngay trước mặt người.
Chỉ như thế trong nháy mắt, đã có một con âm linh đẩy sương mù dày ra. Tứ chi của nó giật giật như đang hoạt động gân cốt, cặp mắt không tròng trắng dã kia thoáng nhìn về phía chúng ta rồi trự tiếp đánh tới ta.
Ta theo bản năng mà nổ súng, một súng bắn thủng gáy của nó, quái vật kia bị đạn lực xung kích xô ra thật xa, tiến vào trong sương mù dày đặc. Nhưng nó rất nhanh lại lắc mình đi ra, chỉ quơ quơ cổ, tiếp tục hướng ta đập tới.
"Hướng ba giờ!" Diệp Tu quay đầu lại nhìn ta một chút, quát, "Tách ra!"
Ta theo bản năng nghiêng người, một giây sau, hắn trả lại một súng, đạn ra khỏi nòng, xẹt qua sát thái dương của ta.
Gò má một trận nóng bỏng, ta bị kinh hách chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Diệp Tu, mới phát hiện ra tình huống của hắn bên kia cũng không có dễ chịu hơn ta. Bốn, năm con âm linh không ngừng bị đánh bay, lại không ngừng từ trong sương mù trắng dày đặc bò lên, tiếp tục nhào đến. Dường như là muốn vây kín chúng ta.
Ta không dám thả lỏng cảnh giác, quay đầu lại bắn trả mấy phát súng, hất bay vài con Âm linh chỉ lát nữa là phải nhào tới trước mặt của ta đến .
Súng MP7 tự động nhẹ nhàng khéo léo, súng xạ tốc cao M950 phẩn chất tốt. Hai cái tập trung bắn phá vị trí then chốt của những Âm linh kia mới có thể hữu hiệu áp chế lại hành động của bọn chúng, thế nhưng cũng vẻn vẹn là áp chế. Căn bản không thể tạo thành sát thương.
Tiếp tục như thế, đạn cũng sẽ có lúc dùng hết.
Ta trở nên đau đầu. Không thể hiểu nổi tại sao trận đấu năm đó ở mộ thất Tây Han, Diệp Tu có thể đánh bậy đánh bạ tìm ra cái la bàn từ quan tài chủ mộ.
Linh hồn giữ mộ tuy rằng khó giải nhưng dù sao bọn chúng cũng tồn tại vì việc giữ mộ.Mộ chủ đã bỏ mình nhưng luyện linh sư luyện linh ngày ngày nhất định cũng cần một vật làm tín vật nào đó đại biểu cho ý chí của mộ chủ,đến thôi thúc Linh hồn thủ mô hành động. Lúc trước Diệp Tu chính là nhờ số trời xui rủi, phá hủy la bàn được dùng làm, chúng ta mới có thể chạy thoát.
Nhưng là, hiện tại chúng ta căn bản không có tiến vào chủ mộ thất. Tín vật của chủ mộ là cái gì? Lại làm sao tìm được?
Hết thảy đều phảng phất ẩn giấu ở trong trận sương mù đột nhiên xuất hiện này .
Mới phân tâm một chút,động tác tay của hơi chậm, chỉ cảm thấy bị thứ gì đó dùng sức cào mình.Quay đầu lại nhìn,trên cánh tay đã bị xé ra một vết thương chừng 15cm còn con Âm linh kia nhe răng trợn mắt nhào tới trước mặt ta, móng tay sắc bén treo ở vết thương của ta.
Mẹ kiếp.
Ta thầm mắng một tiếng, che cánh tay bị thương rồi trả lại cho nó một súng.
Trong nháy mắt, máu dâng lên. Con Âm linh kia lại đột nhiên hành xử như thấy thiên địch, run rẩy thu hồi lại tứ chi dài nhỏ, trong nháy mắt mà lùi xa mấy mét.
Trong nháy mắt, thế tiến công của Linh hồn giữ mộ hoàn toàn ngừng lại. Con mắt không có tròng mát trắng dã của bọn chúng khẩn hoảng nhìn chằm chằm ta, không biết vì sao nhưng ta lại thấy trong đó có một ít cẩn thận chần chờ.
Chuyện gì thế này?
Dòng máu ấm áp dọc theo cánh tay nhỏ xuống , dính nhơm nhớp, rất không thoải mái, Diệp Tu quay đầu lại cổ quái nhìn ta một chút: "Sao vậy ?"
Ta cũng hướng hắn làm ánh mắt nghi hoặc, biểu thị ta cũng mơ hồ.
Hắn tập trung vết thương của ta, một hồi lâu mới nói: "Bọn họ sợ máu của ngươi?"
Hắn vừa nói như thế, ta chỉ nghe trong lòng hơi động,đem cánh tay đang chảy máu duỗi ra thăm dò , những Âm linh kia quả nhiên lại trở về trong sương trắng, lui lại tới vài bước.
Chỉ sợ là ....
Tình huống khẩn cấp, ta không nghĩ ngợi nhiều được, vội vã đè lại cánh tay.
Vết thương chịu đè ép, huyết dịch chảy ra tốc độ càng nhanh, "Tách tách" không ngừng rơi trên mặt đất.
Gạch lạnh lẽo, máu đỏ tươi nhỏ lên, rất nhanh sẽ làm ướt một mảnh. Mùi máu tanh sền sệt trong một khoảnh khắc tràn ngập ở trong mộ đạo.
Những Âm linh kia cẩn thận lùi về sau vài bước rồi đột nhiên rít gào một tiếng quái lạ, nhanh chóng xoay người chạy về trong đám sương mù dày dặc.
Tựa như trong nháy mắt, sương mù trắng cũng theo đó mà tiêu tan trả lại vẻ đen tối vốn có cho mộ đạo.
Ta cùng Diệp Tu bốn mắt nhìn nhau, đều có chút không hiểu .
—— Tất cả chỉ như thế là xong? !
Những Linh hồn giữ mộ này, đến nhanh mà đi cũng nhanh khiến chúng ta không dám thả lỏng cảnh giác, dù chỉ một phút nhất thời. Cận thận ghìm súng nhìn khắp bốn phía, xác định bọn chúng đã biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta cầm cánh tay nhìn, máu đã thấm đẫm khe hở khiến nó một mảnh dính nhớp. Vết thương cũng không sâu nhưng tung xuyên qua cánh tay, da thịt lẫn lộn nhìn có vẻ vô cùng lẫn lộn.
"Được đó Tiểu Lam, " Diệp Tu rút ra băng vải, kéo qua tay ta thay ta băng bó, "Còn có thể trấn quỷ trừ tà? Xem ra lúc trỏ về càng phải cưng chiều cậu ."
Đứng trước chuyện sống chết, hắn còn có tâm tư kể chuyện cười được khiến ta chỉ có thể dở khóc dở cười nhìn hắn.
Bên trong mộ đạo này dĩ nhiên lại có Linh hồn giữ mộ tồn tại.
Ta đột nhiên ý thức được, trước đây ta cùng Diệp Tu, thực sự là quá bất cẩn .
Để ý thì từ khi chúng ta bước vào tòa lăng mộ của vị công tử này thì đã gặp tất cả mọi thứ quỷ dị. Không kể là Sinh cổ hay vẫn là cái thời không chồng chất quỷ dị kia thì kì thực những cơ quan kì thực không có bao nhiêu tính công kích.
Nhưng dựa theo lẽ thường thì vị Nam Chiếu công tử này là anh hùng trong lòng người Nhạ Lạp, nơi vị anh hùng an nghỉ làm sao có khả năng để người đời sau xâm nhập dễ dàng vậy ?
—— Chỉ có duy nhất một khả năng, trong mộ đạo còn có thứ khác trông coi.
Cái ý niệm này khiến trong lòng ta nhất thời run sợ.
Nếu như, người của bộ tộc này còn nắm giữ kỹ thuật luyện linh không thể tưởng tượng được kia thì nền văn minh Nhạ Lạp này rốt cuộc là loại văn minh thần kì gì ?
Căn cứ vào những gì chúng ta nhìn thấy trên quyển từ điển phong thuỷ từ thời Chiến Quốc kia thì Linh hồn giữ mộ được chia thành ba loại, lần lượt phân biệt là : Âm linh, Ấu linh , Sinh linh.
Âm linh năng lực yếu nhất, chính là loại bồi táng cùng rồi hóa linh. Ấu linh là do trẻ con sinh thiếu tháng luyện thành, lối sông là chết , chết tức là sống. Mà loại Sinh linh kia thì chuyện nó có tồn tại hay không cũng rất đáng giá để thảo luận một hồi.
Người khi còn sống, tư duy sinh động, hiểu rõ năm giác quan. Nếu muốn đem người sống luyện thành Linh hồn giữ mộ , nhất định phải mạnh mẽ xé ra hồn phách, cắt lấy một hồn một phách đi ra. Loại đau khổ này căn bản không ai có thể chịu đựng, khả năng Sinh linh vẫn không có luyện thành, người bị luyện linh đều đau muốn chết . Còn lại tàn hồn, có thể bảo lưu hay không, càng khó nói.
Càng quan trọng chính là, muốn cam nguyện vì là mộ chủ giữ mộ, Sinh linh khi còn sống nhất định phải không có oán hận, tự nguyện bị luyện linh. Như vậy, coi như kỹ thuật luyện linh thật sự có thể đạt đến trình độ cao này thì ai lại cam nguyện bồi táng cho người ta bồi táng lại còn có thể chịu đựng sự thống khổ của việc tróc hồn kia để trở thành Sinh linh.
Chuyện như vậy gần như là không thể.
Nhưng cũng may là không thể.
Vừa nãy chúng ta chỉ mới đụng độ với Âm linh cấp độ lớn nhất mà đã bị vướng tay vướng chân đến múc đó. Trong cái mộ đạo còn ẩn giấu thứ nguy cơ gì nữa, ta cõ chút không dám tưởng tượng tới.
Ta sờ sờ viên Cổ ngọc trước ngực , cảm giác được nó khiến đầu ngón tay của ta hơi nóng lên.
Bên trong mộ huyệt không có bất kì tiếp tế nào. Vết thương này của ta tuy rằng chỉ là ngoài da nhưng lại không ngừng chảy máu, cũng không phải chuyện tốt gì. Diệp Tu thay ta xử lý vết thương. Sau khi cầm máu, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, lại bổ sung một ít thức ăn rồi mới đi tiếp.
Lần này, ta chủ động yêu cầu đi phía trước mở đường. Diệp Tu nhìn cánh tay nhỏ bị bó như cái bánh trung của ta, không nhịn được chế nhạo : " Sao vậy ? Nếu như chờ thêm một chút lại gặp phải những Âm linh kia thì cậu còn muốn đem máu của mình đi làm bùa trừ quỷ một lần nữa sao ?"
Ta có chút bất đắc dĩ nhưng lại không thể không thừa nhận ý niệm này. Hắn liền cố giấu ý cười , nói tiếp : " Thư này cực kì tà môn, lần sau sợ là máu của ngươi không còn hữu hiệu. "
Ta nghe được ngớ ngẩn, không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi.
Hắn nói tới điều này, ta không thể không cân nhắc đến. Vừa nãy những âm linh kia xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Từ ở bề ngoài nhìn vào, bọn chúng rõ ràng là rất sợ máu của ta.
—— Đây là vì sao ?
Sự thật quả thật là làm tới quá mức quái dị. Nếu như nói máu của ta thực sự thần kì như vậy thì tại sao trong những mộ đạo khác mà chúng ta từng đi qua lại chưa từng phát hiện công năng trấn quỷ trừ tà này ? Hay nó chỉ hữu hiệu đối với loại Âm linh này ?
Người sau càng thêm nói không thông, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta tiến vào mộ của vị công tử này.
Nếu không có nguyên nhân, lần sau nó còn có thể hay khôngcó hiệu quả, thành thật mà nói, trong lòng ta cũng không chắc chắn.
"Chớ làm loạn, " Diệp Tu nhìn ra ta chần chừ, nhưng chỉ vỗ vỗ vai ta , nghiêng người đem đường tặng cho ta, "Anh sẽ không để cậu có chuyện gì đâu."
Ta nghe được ngẩn ra, bị hắn đẩy về phía trước hai bước, lại không nhịn được xoay người lại nhìn hắn một chút, phát hiện hắn cũng vừa hay nhìn về phía ta.
Oử trong mộ đạo ba ngày, ria mép của hắn đã mọc một đoàn. Ở dưới ánh đèn pin u lạnh, ánh mắt có vẻ hiệp xúc lại ôn nhu.
"Sao vậy?"Hắn cầm chắc súng trong tay, nheo lại con ngươi thấp giọng hỏi.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng một trận nóng rực, cuống quít quay đầu lại. Hướng đèn pin chiếu về bóng tối không bến trước mắt, lập tức khiến lòng người bình tĩnh lại giống như có một luồng không tên ý lạnh, thâm trầm thấm vào tận xương tủy.
"Anh sẽ không để cậu có chuyện gì."Diệp Tu lặp lại sau lưng ta một lần nữa, trong lời nói mang theo ý cười hiển nhiên , "Đi thôi."
Lời này ta đã nghe quá nhiều lần .
Tuổi tác của chúng ta không mấy cách biệt mấy, ngày thường cũng không có phân biệt cách biệt tuổi tác nhưng khi ở trong vây khốn thì hắn sẽ đem mình làm trưởng bối, làm một vị sư thúc đoan chính.
Ta từng có lần kháng nghị cùng hắn, chúng ta rõ ràng là đồng hành cùng nhau. Hắn không nên sắm người bảo vệ tới mức thành quen.
"Tiểu đồng chí, đừng mẫn cảm quá, "Hắn ngậm thuốc lá, giả bộ làm tư thế trưởng thành cho ta xem. " Nếu như cậu chết rồi thì sau đó ai sẽ thắp đèn cho anh đây ? Anh không bảo vệ cậu thì còn bảo vệ ai ?"
Nói thì nói như thế, nhưng ta luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Kiểu chăm sóc của hắn dành cho ta giống như hắn coi thường cả mạng sống của mình. Nơi nào cũng như thể đang đối đãi với người nhỏ hơn, thậm chí hợp tác quan tâm, rõ ràng là quá quá nhiều.
Ta còn muốn bác bỏ nhưng mỗi một lần quay đầu lại thấy nụ cười lười biếng của hắn thì mọi lời nói đều tiêu tan.
Cùng người này nói đạo lý, đều là nói không thông.
Ta giơ đèn pin đi về phía trước, Diệp Tu đi sau lưng ta, bước chân rất nhẹ. Lúc này bên trong mộ đạo hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm gì cũng không có. Thậm chí gió đều không có, giống như đám sương quỷ dị đột nhiên xuất hiện kia vốn là ảo giác hoặc mộng cảnh.
May mà mộ đạo này rất rõ ràng là ở giữa chủ mộ thất, đi về phía trước không tới một dặm, càng đi lại càng rộng rãi hơn. Mộ đỉnh cũng càng ngày càng cao, tựa hồ là càng kéo dài về phía trước. Rất nhanh, chúng ta liền dọc theo nó đi vào một toà nhà đá mới tinh .
Nói không gian trước mắt chúng ta này là nhà đá, kỳ thực cũng không quá chuẩn xác, mà càng giống phòng khách của một cung điện. Bề ngang khoảng chừng năm mươi, sáu mươi mét, bên trong trống trải. Ngoại trừ một loạt tượng ngựa chiến bằng đá dựa vào tường cũng không có trang hoàng gì thùa. Ở giữa đại điện là một cầu thang chừng bốn mươi bậc hướng lên trên. Một cánh cửa đá thật to ở trên đó. Từ xa nhìn tới có thể thấy được hoa văn thu hùng hùng giao phối song xà Đồ Đằng ( tui thiệt không muốn dịch cái này .... Chỗ này nghĩa là cái cửa khắc hình hai con rắn giao phối ... Loài rắn giao phối thì chỉ quấn vào nhau thôi nha, hơi na nà biểu tượng của bên y . Chỉ là ở đây là hai con rắn chứ không phải con rắn + cái gậy )
"Mặt sau chính là tẩm lăng ." Diệp Tu nắm nòng súng chỉ chỉ toà kia cửa đá, thấp giọng nói.
Ta trong lúc nhất thời có chút bừng tỉnh, hồi tưởng lại lúc chúng ta tiến vào toà lăng mộ này, mới bắt đầu chỉ vì muốn truy tìm ý nghĩa của Đồ Đằng này. Nhưng trước mắt, chân tướng có thể ở ngay sau cánh tượng đá hay không thì ta lại không chắn vì ta không biết tại sao sinh ra một loại cảm xúc gần gũi phức tạp với nó.
Tẩm lăng bên trong lại có cái nguy cơ gì ?
Vị Chiến thần trong thuyền thuyết kia, di thể của công tử Nam Chiếu thực sự ở ngay tong tẩm lăng sao ?
Điều này liên quan gì tới thân thế của ta ? Phụ thân có còn sống hay không ? Những năm này, rốt cuộc là người đi đâu ?
Bí ẩn quá nhiều quá nhiều , điều ta khẩn thiết muốn biết cũng quá nhiều quá nhiều. Bọn chúng giống như một tấm mạng nhện phức tạp, một lớp lại một lớp đan xen nhau. Cho dù hiện tại sợi tơ hóa giải mọi thứ nằm trong tay ta thì ta cũng không dám kéo sợi tơ.
Diệp Tu híp mắt nhìn cánh cửa đá kia, không biết đang suy nghĩ gì.
Một đường này bình tĩnh đến không giống bình thường. Tâm trạng của ta trở lên thấp thỏm, vì e sợ những nguy cơ có thể xảy ra mà không ngừng chiếu đèn pin nhìn quanh bốn phía. Ánh sáng cùng gió lạnh đảo qua vách đá, sau một lúc ta chợt phát hiện rằng hai bên vách mộ cũng không bằng phẳng, tựa hồ khắc dấu đủ loại bích hoạ.
Thông thường mà nói, bích hoạ bên trong lăng mộ đa phần để ghi chép cuộc đời của chủ mộ. Tuy rằng một ít tin tức từ bản sách cổ chúng ta đã thu được từ bản sách cổ kia đã đủ để ta hiểu rõ cuộc đời của vị công tử Nam Chiếu kia nhưng nói không chừng còn có thể có phát hiện mới từ những gì bích họa kia biểu diễn.
Ta kéo kéo Diệp Tu góc áo, ra hiệu cho hắn về phát hiện đó. Diệp Tu vừa nhìn theo phương hướng ta chỉ , sắc mặt nhất thời liền thay đổi.
"Những bích họa này không đúng."Hắn thấp giọng nói.
Ta nghe được một trận ngạc nhiên, bận bịu đem đèn pin chỉnh tới mức lớn nhất, hướng về trên vách đá kia quét qua, cũng lập tức nhận ra được vấn đề.
Chỉ thấy nguyên bản cũng không nổi bật bích hoạ đường nét, ở dưới ánh sáng màu trắng lạnh lẽo âm trầm, chính hiện ra một loại quỷ diễm, màu sắc lại hiện màu hồng.
Cực kỳ giống với những mạch máu đang lưu động máu tươi.