Hoàn [Pj Batu 101.2019] [Hàn Văn Thanh] Quan Thương Hải

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Quan Thương Hải
.
.
.



Hàn Văn Thanh trung tâm
Viết tặng sinh nhật Hàn đội!
Tác giả: 【韩文清中心/原作粮食向】观沧海-黄粱尚书
Edit:
Lãi
Beta: oomi
Trích đoạn:


1.


Trương Giai Lạc dẫm lên phiến đá, đứng ngược gió biển nhìn về phía xa, áo khoác trắng bị gió táp phần phật bay: “Lão Hàn, ông nói thử xem, biển rộng trước mắt, rốt cuộc chúng ta là gì?”

Hàn Văn Thanh không hứng thú với vấn đề ngu ngốc thế này, nhưng vẫn nghiêm túc trịnh trọng đáp: “Cứ coi như đồ ăn. Trên đất liền là Sơn Hào, dưới biển cả là Hải Vị.”

Một lúc lâu, hắn lẩm bẩm nói: “Chúng ta cái gì cũng không phải.”


2.

Đôi khi Hàn Văn Thanh nghĩ mình như ngọn sóng lớn kia, khí thế hừng hực, không sợ chìm nổi, một lòng hướng tới điểm cao hơn. Cho dù có va mạnh vào đá, tan thành bọt nước, vỡ thành mảnh vụn đi chăng nữa vẫn là một kết thúc lộng lẫy sau một trận chiến kịch liệt.

Đó mới gọi là nhiệt huyết.

Hắn đi dọc theo con phố, dường như được ngọn gió sau lưng thổi đi, hắn đi càng lúc càng nhanh, đến sau cùng lại trở thành chạy trốn.


Phải đi hướng nào, phải đi về đâu?

Không ai có thể nói cho hắn.

Hắn chỉ muốn thoát khỏi giới hạn khốn nạn mà con người đặt ra, vượt qua những thứ được gọi là tiêu chuẩn sinh hoạt của mọi người. Chạy trốn đến một mảnh trời rộng hoang dại, ngẩng đầu là trời cao, trước mặt là biển rộng.

Hàn Văn Thanh xoay người rời đi. Hắn hiện giờ vẫn chưa đủ mạnh, chưa đủ để đối mặt trực diện với những con sóng mãnh liệt của biển cả mênh mông, chưa đủ để đối kháng với sự biến hoá thất thường của mây của gió.


Nhưng sau này thì chưa chắc.

3.

Đại Mạc Cô Yên vung quyền cuối cùng đấm ngã đối thủ. Nhưng Hàn Văn Thanh biết rõ, thiếu niên này sẽ không ngã xuống quá lâu.


“Chúng ta rất giống nhau, đều chỉ biết tiến về phía trước không biết lùi lại. Nhưng vẫn có khác biệt rất rõ ràng.” Hàn Văn Thanh thoáng dừng. “Chính là tôi mạnh hơn cậu. Nên tôi có thể đứng ở nơi này, cậu thì không.”

Người mạnh quyết chí tiến lên, kết quả là thu vào tầm mắt toàn bộ núi sông. Người yếu quyết chí tiến lên, kết quả chính là một đi không trở lại.

—— Chúng ta còn có một sự khác biệt nữa, đó chính là cậu vẫn còn trẻ. Cho nên con đường cậu đi vẫn còn rất dài, của tôi thì không hẳn.


4.

Sự thật chứng minh, muốn thấu rõ lòng người so với sự thay đổi của trời đất núi sông còn khó lường hơn. Tuy nói giao long có sức mạnh khiến trời đất xoay chuyển, nhưng cũng khó thoát khỏi vận mệnh rồng vượt nước cạn bị tôm bắt nạt.


Mùa giải thứ 8, Diệp Thu giải nghệ.

Hắn sừng sững đứng giữa sóng gió, lẳng lặng chờ Tiềm Long bay ra từ lòng biển lớn, đạp mây cưỡi gió phá núi sông.


Diệp Tu là giao long của biển rộng, ẩn hiện tuỳ ý, ngao du thiên hạ.

Mà hắn là đá ngầm nơi đầu sóng, vạn năm không đổi, quyết chí thề không di.

5.

—— Biển rộng sao, nếu ngươi muốn nuốt trọn ta thì mời hướng đến ta mà khiến biển gầm. Số phận sao, nếu ngươi muốn đánh bại ta thì mời làm cho ta lập tức ngừng thở. Nếu không làm vậy, ta sẽ chiến đấu vĩnh viễn chống lại không ngừng nghỉ.


Trên người Trương Giai Lạc bừng sáng như đang toả ra một ngọn lửa, dần dần thiêu đốt mọi thứ dường như không có ý định bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Đốt rụi thanh xuân, đốt cạn thanh máu, thậm chí một chút tàn tro sau cùng cũng muốn thiêu đến khi tan hẳn vào ánh sáng và nhiệt độ.

"Lão Hàn, sau khi tới đây tui biết được 3 chuyện. Thứ nhất, ở Bá Đồ thì ra là vẫn có em gái. Thứ hai, hải sản Thanh Đảo quả nhiên là ngon nhất nước ta.”


"Thứ ba, " Cậu thoáng dừng, "Trương Giai Lạc tui đây... quả nhiên từ nhỏ đã định phải đi ngược với trời."

Hàn Văn Thanh biết, Trương Giai Lạc - người đã dùng quang ảnh xán lạn đánh tan tác Liên minh đã quay về. Vì quán quân, vì Vinh Quang, vì một đoạn đường thanh xuân chưa từng dừng lại.


Phồn hoa tan mất phục phồn hoa, thiếu niên trở về còn thiếu niên.

Đi ngang qua thế gian náo động muôn vàn, nhìn lại duy ngươi làm bạn bên cạnh.


"Tân Kiệt."

"Đội trưởng, thế nào?"

Hàn Văn Thanh không lên tiếng, mặt mang ý cười đi về phía biển rộng.

---------

.
.
.
.
.
.


1.


Trương Giai Lạc dẫm lên phiến đá, đứng ngược gió biển nhìn về phía xa, áo khoác trắng bị gió táp phần phật bay: “Lão Hàn, ông nói thử xem, biển rộng trước mắt, rốt cuộc chúng ta là gì?”

Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính, không lên tiếng. Hàn Văn Thanh không hứng thú với vấn đề ngu ngốc thế này, nhưng vẫn nghiêm túc trịnh trọng đáp: “Cứ coi như đồ ăn. Trên đất liền là Sơn Hào, dưới biển cả là Hải Vị.”

“Vậy cũng tốt, hải sản cũng khá đắt.” Trương Giai Lạc nở nụ cười, cúi đầu nhìn một đợt sóng từ phương xa xô tới, đập mạnh vào mỏm đá ngay dưới chân, tan thành bọt biển phản xạ dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh. Hắn nhìn bọt biển tan đến xuất thần, ánh mắt thêm vài phần ảm đạm, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lắng nghe tiếng gió thổi qua đá, không kiêng dè hét thật lớn.

Một lúc lâu, hắn lẩm bẩm nói: “Chúng ta cái gì cũng không phải.”

Đưa mắt nhìn bốn phương, trời đất khoáng đãng, nhưng chỉ duy một người lặng lẽ đứng ở mỏm đá cao nhất, nhỏ bé mà cô đơn.

2.

Thanh Đảo ở cạnh biển. Bước đi trên con đường giữa rừng rậm, bên tai đều là tiếng chim hót lanh lảnh, có tiếng sóng vỗ vào bờ phía xa xa, âm thanh lúc ẩn lúc hiện. Nếu là người từ phương xa tới, đều muốn hoà mình vào không khí nơi đây, không khí trong lành lẫn vào hơi thở của mỗi người.

Nhà của Hàn Văn Thanh ở rìa thành phố. Mở cửa trước là tiếng thành thị náo nhiệt, bước ra cửa sau sẽ nghe thấy tiếng gió biển gào thét.

Khi còn bé, cha mẹ hắn không để hắn đến gần biển. Hắn nhón chân treo người lên thành cửa sổ nhìn ra biển rộng, tầm nhìn lại bị ngọn núi cao không thấy đỉnh ngăn cách, chỉ có tiếng sóng cùng gió vượt qua trở ngại truyền tới. Đó là bản nhạc đệm nguyên sơ nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn.

Thứ duy nhất làm bạn với hắn là một bức tranh phong cảnh trên tường, tranh vẽ biển rộng trải dài vô tận, giữa biển lại bỗng dưng nổi bão, hàng vạn bọt trắng xoá theo con sóng giữa lòng biển cuộn trào, đánh lên mỏm đá cao cuộn thành một đường vòng cung trắng xóa giữa bầu trời mây đen giăng đầy. Hàn Văn Thanh thử hòa âm thanh trong không khí xung quanh vào bức tranh tĩnh trước mắt, khiến mây đen theo gió dâng trào, khiến nước biển theo sóng chảy xiết, khiến những con sóng nhỏ va vào sóng lớn dâng thẳng về phía chân trời, cuối cùng là một tiếng nổ lớn, rồi tất cả lại quay về biển cả mênh mông.

Đôi khi Hàn Văn Thanh nghĩ mình như ngọn sóng lớn kia, khí thế hừng hực, không sợ chìm nổi, một lòng hướng tới điểm cao hơn. Cho dù có va mạnh vào đá, tan thành bọt nước, vỡ thành mảnh vụn đi chăng nữa vẫn là một kết thúc lộng lẫy sau một trận chiến kịch liệt.

Đó mới gọi là nhiệt huyết.

Không biết là ảnh hưởng từ ai, từ nhỏ đến lớn, hắn làm bất cứ việc gì đều không có thói quen chừa đường lui. Sao phải nghĩ rằng mình sẽ thất bại? Sao phải gửi gắm hi vọng vào một đường lui? Cỗ nhiệt huyết dâng trào trong lồng ngực, không được phép lùi lại, luôn kiên trì tiến về phía trước.

Sau này biết đến Vinh Quang. Trong 24 nghề nghiệp, đắn đo chọn lựa giữa nhà quyền pháp và cuồng kiếm sĩ, cuối cùng vẫn chọn nhà quyền pháp — — từng quyền từng quyền, cực kì sảng khoái. Chuyện bắt đầu từ đó không thể ngăn cản.

Người chơi game được phân làm hai dạng, đại đa số người chơi để trải nghiệm loại game mới, thuận tiện đánh vài trận, không trọng thắng thua. Chỉ một số rất ít là những người chơi game chân chính, đắm mình qua bao khói lửa pháo đạn dần dần chiến thắng thiết lập game, cuối cùng bước lên con đường Vinh Quang thuộc về riêng mình. Không chút nghi ngờ, Hàn Văn Thanh thuộc loại thứ hai. Hắn biết rõ mình muốn gì, cho dù trước mặt là tường, hắn cũng muốn tiến tới đấm vỡ bức tường ấy. Ai biết được rằng liệu bức tường kia có bị hắn đánh ngã hay không?

Hôm đó hắn nói với cha mẹ mình. Hắn nói rằng hắn phải trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, theo đuổi điểm đến cao nhất của Vinh Quang. Nếu thất bại thì sao? Giải nghệ sẽ làm gì? Một lần hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Bởi vì hắn tin tưởng bản thân nhất định sẽ thắng, hơn nữa cũng sẽ vĩnh viễn thắng. Cho nên vẫn khư khư cố chấp đến cùng.

Nhưng bất luận hắn giải thích thế nào, đáp lại hắn vẫn là tiếng đồ sứ bị đập nát.

Vì thế, Hàn Văn Thanh lựa chọn rời đi. Dốc hết toàn bộ sức lực đẩy cánh cửa trước mắt, dùng tiếng vang lớn tuyên bố quyết định của chính mình.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn từ bỏ, bởi vì hắn biết rằng sau cánh cửa kia là cặp mày nhíu chặt dõi theo mình.

Bầu trời tối dần, màn đêm như nuốt chửng tiếng vang kia vào không gian sâu thẳm, lẫn vào tiếng gió biển lạnh lẽo nho nhỏ đã trở thành bằng chứng duy nhất cho sự tồn tại của quyết định rời đi năm ấy.

Hắn đi dọc theo con phố, dường như được ngọn gió sau lưng thổi đi, hắn đi càng lúc càng nhanh, đến sau cùng lại trở thành chạy trốn.

Phải đi hướng nào, phải đi về đâu?

Không ai có thể nói cho hắn.

Hắn chỉ muốn thoát khỏi giới hạn khốn nạn mà con người đặt ra, vượt qua những thứ được gọi là tiêu chuẩn sinh hoạt của mọi người. Chạy trốn đến một mảnh trời rộng hoang dại, ngẩng đầu là trời cao, trước mặt là biển rộng.

Con đường giữa dãy phố dẫn tới bờ biển. Đêm đen khiến cho đường chân trời sau lưng biển rộng càng trở nên mơ hồ, lấp ló vài tia sáng khi ẩn khi hiện, không phân rõ được đâu là sao trời, đâu là ánh sáng từ ngọn đèn trên những chiếc thuyền đánh cá ban đêm.

Hàn Văn Thanh cắn răng, ngược gió lạnh trèo lên mỏm đá cao nhất —— từ nơi cao nhất nhìn xuống một mảnh trời cao biển rộng. Việc này khiến hắn cảm thấy thật sảng khoái, như sự thỏa mãn sau khi chinh phục được một thử thách.

Giầy hắn bị nước bắn tung toé làm ướt sũng, bàn tay hắn bị phiến đá lạnh lẽo cứa rách, tay chân đều tê cứng vì lạnh, cuối cùng cũng không áp chế được cơn run bần bật.

Đây chính là biển rộng?

Chỉ muốn tới gần một chút đã phải dốc hết toàn lực.

Nhưng ngay sau khi hắn leo lên mỏm đá kia, thật sự thu vào tầm mắt hình ảnh đại dương mênh mông, trong lòng liền tràn ra sự phấn khích được tận mắt nhìn thấy những gì mình tưởng tượng, càng hiểu rõ hơn sợ hãi là gì.

Trước mắt gần như là bóng tối trải dài vô cùng vô tận, đem toàn bộ ý chí của người tráng sĩ rút đi, vét đến cạn đáy, chỉ để lại sự cảm thán nhỏ bé với bản thân. Duy chỉ có nguồn sáng đến từ những cơn sóng biển trập trùng cuộn trào, màn đêm như khiến những đầu sóng càng thêm ngột ngạt, nhưng dư âm của khí thế che trời lấp đất, ban ngày mọi người vẫn không mảy may nghi ngờ rằng mình sẽ bị nuốt chửng nếu vô tình rơi xuống, cũng chính vào khoảnh khắc ấy, bị những con sóng mãnh liệt đánh tan thành từng mảnh.

Hắn vẫn còn là một thiếu niên nhưng đã mơ hồ nhận thức được cuộc sống như một đại dương mênh mông, tương lai đen tối, nguy cơ trùng trùng. Nếu cứ trốn ở phía sau mỏm đá sẽ vĩnh viễn được bình yên, đánh đổi bằng sự thỏa mãn khi sống cuộc sống của chính mình. Còn nếu dũng cảm đứng ở nơi đầu ngọn sóng, gặp được chính là vinh quang của bản thân, kết quả là sẽ đánh tan những nghi ngại của mình.

Đa số mọi người đều không muốn sống như hoa mùa hạ, đánh cược cả cuộc đời chỉ để đổi lấy phút chốc huy hoàng, vậy nên chỉ còn cách quay ngược tìm về thứ gọi là cách sống ‘đúng’. Lấy tiêu chuẩn thông thường mà xem là đáp án duy nhất cho cuộc đời chính mình.

Nhưng Hàn Văn Thanh không phục.

Hắn biết rõ thể thao điện tử là một con đường gian nan, nhưng trước những lời khuyên nhủ của người khác, hắn chỉ muốn hỏi một câu . . .

Dựa vào cái gì — —

Các người dựa vào cái gì nói tôi là tên nhu nhược sẽ bị sóng lớn ngoài kia cuốn đi mất?

Dựa vào cái gì nói tôi là người đang đi trên cây cầu độc mộc, dưới chân là thiên quân vạn mã nhưng tôi lại chỉ có một kết quả duy nhất là thất bại?

Hàn Văn Thanh xoay người rời đi. Hắn hiện giờ vẫn chưa đủ mạnh, chưa đủ để đối mặt trực diện với những con sóng mãnh liệt của biển cả mênh mông, chưa đủ để đối kháng với sự biến hoá thất thường của mây của gió.

Nhưng sau này thì chưa chắc.

3.

Vòng đấu bảng mùa giải thứ 5.

Bá Đồ thắng đậm ở sân nhà, về tới câu lạc bộ, Hàn Văn Thanh thấy thời gian còn sớm, muốn ra ngoài chạy bộ. Hắn thích dốc hết toàn lực mà chạy, chạy đến khi hơi thở gấp gáp, chạy đến khi mồ hôi đầm đìa, chạy đến khi cổ họng khát khô chỉ còn lại vị tanh của máu, chạy đến khi cả người đều rã rời. Hắn không thích dừng lại, bởi vì sự trống rỗng trong nháy mắt đó sẽ khiến hắn nghi ngờ sự tồn tại của chính mình.

Hắn chạy đến trước một cửa hàng tiện lợi, miệng lưỡi khô rát, vì thế bước vào mua một bình nước uống thể thao. Trả tiền, ngay khi chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy đối diện cửa sổ là một thiếu niên mặc áo khoác thể thao, là đồng phục chiến đội, trên bàn đặt máy tính xách tay đang mở replay của trận thi đấu ngày hôm nay.

Hàn Văn Thanh nghĩ ngợi một lát, nghĩ đến chiến đội đối thủ hôm nay gặp đúng là ở khách sạn gần đây, trong đội họ chính xác cũng có cậu tuyển thủ này, tuy nhiên chỉ là ngồi một góc trên hàng ghế dự bị, bóng dáng âm thầm như bị cả thế giới lãng quên, hay cũng giống như chính cậu chọn bỏ quên thế giới. Hắn bước tới vỗ vai người nọ : “Chào cậu. Sao lại ở đây xem replay?”

“Hàn đội?” Thiếu niên vội đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền tỏ rõ sốt sắng trong lòng, nhưng cậu không hề cúi đầu, hai mắt thẳng thắn trực tiếp nhìn vào Hàn Văn Thanh, “Hàn đội, chào buổi tối.”

“Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Thiếu niên không chút e dè: "Bạn cùng phòng cười tôi, cậu ta chê tôi phiền, nên tôi ra đây xem.” Nhưng cũng không nói rõ là ai cười nhạo, vì sao cười nhạo. Vẻ mặt không nhìn ra một chút hụt hẫng hay oán giận nào, bình thản, tĩnh lặng như một đầm nước sâu kết sương, như thể việc bị đối xử không công bằng là một chuyện không hề quan trọng, tựa như khói thoảng. Đáp lời, cậu tiếp tục ngồi xuống, mang tai nghe, tập trung xem replay, giống như vị đội trưởng Bá Đồ chỉ là một Hàn tiên sinh nào đó trên đường đến mua đồ.

Hàn Văn Thanh không nói thêm, cũng không rời khỏi, chỉ yên lặng ngồi cạnh người thiếu niên, lấy điện thoại xem tư liệu các chiến đội vừa được Trương Tân Kiệt gửi đến. Lúc hắn xem xong tư liệu, nhân viên của cửa hàng tiện lợi cũng đã đổi ca, thiếu niên đã uống tới ly cà phê thứ tư, hai mắt hằn đầy tơ máu, vẫn chăm chỉ xem replay.

"Thức đêm xem video rất hại mắt."

"Vâng, cảm ơn Hàn đội nhắc nhở." Thiếu niên cuối cùng cũng chịu liếc nhìn Hàn Văn Thanh, nghiền ngẫm điều gì rồi gật đầu, sau đó lấy tai nghe xuống. . . Lấy một cặp mắt kính đeo lên, “Đeo mắt kính chống tia là được rồi.”

Hàn Văn Thanh bỗng dưng cảm thấy không nói nổi. Sau đó lại cảm nhận được một dòng suy nghĩ không thể nói rõ được trực trào, cảnh vật xung quanh mơ hồ, khái niệm thời gian cũng không còn rõ, càng không rõ mình nên dùng tư cách gì để đối diện với cậu thiếu niên này.

Dòng suy nghĩ khiến hắn hồi tưởng chuyện năm xưa.

Màn đêm bao lấy thành phố, đèn đường bị những bóng cây trùng trùng nhấn chìm, mà hắn, đang chạy trốn trên con đường vắng không có điểm cuối, gió thổi mạnh như muốn lóc sạch da hắn đến tận xương. Như một người trên chiếc thuyền nhỏ ở giữa tâm bão mà cố gắng giãy giụa, hoang mang tột độ, không tìm được la bàn để tìm phương hướng hay ngọn hải đăng nào. Sẽ cưỡi gió vượt sóng hay tan tác linh hồn? Là vinh quang một đời hay chôn thân vực thẳm? Một khắc quyết định đó tới, đáp án mới xuất hiện. Cũng chính vào lúc này, toàn bộ vinh nhục chìm nổi đều hoàn toàn khảm sâu vào quỹ tích cuộc đời hắn, những gì hắn có thể làm là tiếp nhận vận mệnh đã được định sẵn.

Sợ sao? Tất nhiên. Hắn chỉ có thể dùng việc luyện tập suốt đêm để khiến sự sợ hãi biến mất, dùng đao gương bóng kiếm của hành trình này mai táng những lo lắng. Sức khoẻ xuống dốc, lằn ranh cuối cùng chống đỡ thân thể và tinh thần sắp sụp đổ. Ở nơi đó, hắn bồi hồi, chỉ có cách này mới có thể khiến mình không thảnh thơi mà dừng bước, không có thời gian mê man, một lòng hướng về phía trước.

Gánh nặng phải chống đỡ quá lâu này đã kết thúc khi mùa giải thứ tư bắt đầu. Một tân binh viết một bài với bốn luận điểm chính và mười luận điểm phụ, bao quát các ngành học, dẫn ra vô số luận cứ chứng minh tầm quan trọng của việc tuyển thủ eSport cần duy trì chế độ ăn ngủ làm việc hợp lý. Ngoài ra còn đưa ra đề nghị Bá Đồ nên quản lý nghiêm ngặt chế độ nghỉ ngơi của tuyển thủ.

“Tân binh này không đi nhầm chỗ chứ? Sao cậu ta không vào đại học mà lại vào đây?” Quản lý nhíu mày.

Hàn Văn Thanh tập trung nhìn bài luận chi chít chữ kia một hồi, không biểu cảm nói: “Viết không tệ.” Sau đó đặt tờ giấy xuống, quay lưng đi.

Mắt quản lý loé lên sự ngạc nhiên, ông thấy rõ vào lúc Hàn Văn Thanh xoay người, thoáng trong ánh mắt ánh lên ý cười đã tắt từ lâu.

Thiếu niên đối diện mặt mày nghiêm cẩn, mắt kính trên mặt phản xạ ánh sáng. Hàn Văn Thanh từ trên người cậu thiếu niên này như nhìn thấy bản thân mình năm đó: Liều mạng một lòng truy đuổi Vinh Quang, không màng ngày nóng đêm lạnh, không quan tâm tất cả, gặp gió thì ngược gió mà đi, gặp biển thì vượt sóng mà tiến, tràn đầy khí phách, đó chính là tuổi trẻ!

“Có quán net đối diện chỗ này, làm một trận?”

Thiếu niên sững sờ, sau đó nét mặt hiện lên ý cười: “Nhờ anh chỉ bảo.”

Nắm đấm thép của Đại Cô Yên Mạc mang theo vô vàn ngọn lửa cháy hừng hực, ngăn cản đao tới trước mặt lại như tấn công vũ bão. Đối phương không thể chống đỡ được thế công mạnh mẽ của Đại Mạc Cô Yên, HP rất nhanh trượt một đường, trong chốc lát đã thành máu vàng. Hàn Văn Thanh thấy mọi việc đã định, không những không nương tay, ngược lại còn phát động một đợt công kích mãnh liệt hơn. Hắn muốn đem đối thủ dồn đến đường cùng, xem thử đối phương rốt cuộc là muốn vạn kiếp bất phục, hay vẫn cố gắng tìm đường sống trong chỗ chết.

Liệt Diễm Hồng Quyền vung lên, nhắm thẳng mặt mà tới.

Một chiêu như vậy, cậu muốn phòng như thế nào?

Đối phương rất nhanh đưa ra đáp án —— Không phòng!

Hắn lại bày ra tư thế quyết không lùi dù chỉ một phân, cứng rắn đỡ lấy một quyền kia. Cùng lúc đó, thái đao trong tay chuyển động, trực tiếp chém thẳng lên lồng ngực của Đại Mạc Cô Yên, chỉ một thoáng máu bắn tung toé. Sắp tới hắn tựa như muốn chuyển thủ thành công, thái đao nhấc lên, một đường khí lưu rít gào ùa tới, hướng tới phía đối thủ thấy chết không sờn mà chém. Bóng người màu đen đứng giữa chiến trường biến thành một luồng sáng ảo ảnh xẹt qua, thế công ác liệt, cứng rắn như muốn đem tất cả xung quanh đồng thời phá nát.

Hàn Văn Thanh cảm thấy máu nóng từ trong lòng trực tiếp xông thẳng đến bàn tay. Đầu ngón tay ma sát với bàn phím đến nóng lên, như thể chính bản thân hắn vung Liệt Diễm Hồng Quyền giữa trận chiến chứ không phải của Đại Mạc Cô Yên. Từ đầu đến giờ, đứng trước đội truởng chiến đội Bá Đồ cậu thiếu niên này vẫn không đủ gây sức ép, thao tác vẫn lộ sơ hở, còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, mỗi một lần vung đao đều như một con thú điên loạn, sau cùng trở thành liều mạng giãy giụa. Hàn Văn Thanh tuy giành được thế áp đảo, nhưng nhàn nhạt cảm nhận được nho nhỏ không yên. Không phải đến từ trận đấu thắng thua đã rõ này, mà xuất hiện ở một tương lai tưởng xa xôi nhưng lại gần trong gang tấc.

Đại Mạc Cô Yên vung quyền cuối cùng đấm ngã đối thủ. Nhưng Hàn Văn Thanh biết rõ, thiếu niên này sẽ không ngã xuống quá lâu.

“Chúng ta rất giống nhau, đều chỉ biết tiến về phía trước không biết lùi lại. Nhưng vẫn có khác biệt rất rõ ràng.” Hàn Văn Thanh thoáng dừng. “Chính là tôi mạnh hơn cậu. Nên tôi có thể đứng ở nơi này, cậu thì không.”

Người mạnh quyết chí tiến lên, kết quả là thu vào tầm mắt toàn bộ núi sông. Người yếu quyết chí tiến lên, kết quả chính là một đi không trở lại.

Thiếu niên gật đầu, vui vẻ thừa nhận sự thật tàn khốc: “Đúng, tôi vẫn chưa đủ mạnh.” Cậu không có biểu hiện nản chí nào trước hai chữ “Thất bại” khô khốc hiện lên trên màn hình mà chỉ mở lại replay trận đấu khi nãy, điểu chỉnh biên độ và góc nhìn gần lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu thao tác của Hàn Văn Thanh, vì đâu mình lại thất bại.

Hàn Văn Thanh biết mình nên rời đi tránh làm phiền cậu ta. Hắn vốn còn một câu vẫn chưa nói ra, tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt dù cho sóng lớn cũng không màng của người này, cảm thấy không thiết phải nói ra.

—— Chúng ta còn có một sự khác biệt nữa, đó chính là cậu vẫn còn trẻ. Cho nên con đường cậu đi vẫn còn rất dài, của tôi thì không hẳn.

Hắn bước đi trên con đường dài, cũng không hề nhìn lại. Hắn biết người thiếu niên kia sẽ xé tan gió mà đuổi theo. Thời điểm đó, có khi cậu ta đã bị không biết biết bao nhiêu con sóng dữ nhấn chìm những ngông cuồng thời tuổi trẻ, bước chân điềm tĩnh, vững vàng, đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn, thứ duy nhất không đổi chính là cặp kính treo trên mắt, đối diện với sự chìm nổi của thế gian, trong lòng vẫn trong suốt kiên định.

Chuyện sau này đến tất nhiên sẽ đến.

Sau này, Hàn Văn Thanh khá thích đi dạo ở chợ đêm Tây An, bởi vì đội phó Hư Không Ngô Vũ Sách luôn tự móc tiền túi ra chiêu đãi hắn.

“Đến tôi cũng không được đãi ngộ kiểu này.” Đội trưởng Hư Không Lý Hiên mãnh liệt bày tỏ ý kiến, nghiêm túc khiển trách đội phó nhà mình quá chú trọng giao tiếp.

"Đồng ý." Trương Tân Kiệt đẩy đẩy kính mắt, “Ngoài ra, đội trưởng xin anh hãy duy trì việc huấn luyện và nghỉ ngơi hợp lý.”

4.

Vòng đấu bảng mùa giải thứ bảy.

Bá Đồ sân nhà gặp Gia Thế. Thành tích của Gia Thế lúc đó đang có xu hướng tuột dốc nghiêm trọng, nghiên cứu nguyên nhân là do đoàn đội phối hợp tệ hại. Người trong nghề chỉ cần liếc qua đều nhìn ra: Diệp Tu và Tô Mộc Tranh phối hợp vẫn nhịp nhàng, kín kẽ, nhưng những người khác đang dần ngó lơ chỉ huy, ai nấy đều cố gắng vơ lấy cơ hội phô diễn kỹ năng cá nhân lên đầu, đặt lợi ích đoàn đội đằng sau. Phân tích sâu thêm một bước nữa, có thể nhìn thấy vị đội phó Lưu Hạo kia, không cần biết trên bất kì sân đấu nào, đều luôn không ngừng có ý định khác.

Đội trưởng các chiến đội khác đối với việc này không ngừng bàn luận sôi nổi.

Dụ Văn Châu lo lắng: “Thực lực của Diệp tiền bối mọi người vẫn thấy rõ như ban ngày, nhưng tình huống này đối với anh ta rất bất lợi.”

Tiêu Thời Khâm thử đưa ra ý kiến: “Giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng. Này một phần cũng vì Diệp tiền bối có quá ít điểm yếu.”

Lý Hiên thầm vui trong lòng: “Cũng may đội phó nhà mình là A Sách, bằng không còn phải nhọc nhằn, khổ sở suốt ba năm tới khi rơi xuống vòng khiêu chiến.” Ngô Vũ Sách lạnh lùng đáp lời: “Vậy cậu cũng coi như được áo gấm hồi hương.”

Còn có đội phó Phương Sĩ Khiêm – hóng trò vui, không bao giờ chê chuyện lớn: “Biết vị trí đội phó này nặng nhọc tới mức nào chưa? Anh đây muốn gặp ông chủ đòi tăng thêm một năm tiền lương!”

Vương Kiệt Hi hờ hững: “Cũng đã đồng ý cho Tiểu Biệt ra mắt sớm nửa năm, không bằng cho cậu ta thêm tí trọng trách. Một số người lớn tuổi nào đó mau lùi về phía sau đi, đừng để mặt già trước tuổi của anh nhận thêm xấu hổ.”

Đối đầu với đội ngũ như vậy, đương nhiên kết quả sẽ không có gì bất ngờ, bên kia chính là nắm đấm thép của Đại Mạc Cô Yên và ánh sáng dưới thập tự giá của Thạch Bất Chuyển. Cho dù Khước Tà có một đường đâm thẳng xé toạc không gian, cho dù Thôn Nhật lửa đạn ngập trời thế át núi sông. Nhưng Vinh Quang, không phải trò chơi dành cho một người.

Sau khi thi đấu các đội viên tập hợp lại ở phòng nghỉ để mở tiệc chúc mừng, nhưng Hàn Văn Thanh lại không vui vẻ chút nào. Không có niềm vui sướng khi đánh bại Gia Thế, chỉ là chỉ đạo rồi cổ vũ các đội viên như thường lệ, sau đó vội vàng rời khỏi. Quản lý vừa muốn đuổi theo xem đã bị Trương Tân Kiệt chặn lại. Trương Tân Kiệt biết, đội trưởng một khi đã tìm được con đường anh muốn đi, người khác không cần phải đuổi theo khuyên ngăn, bởi vì đuổi kịp cũng vô dụng.

Hàn Văn Thanh không xác định được người kia đang ở đâu, vì thế hắn cứ đi dọc theo hành lang tầng cao nhất không một bóng người của nhà thi đấu tìm —— mơ hồ cảm nhận, người kia hẳn muốn tới những nơi cao mà vắng vẻ như thế, mắt nhìn phong cảnh ngoài song cửa, quan sát thế giới rộng lớn. Ngay cả khi người khác đi ngang qua, họ cũng chỉ thấy một bóng lưng lặng lẽ, cô độc đứng ngược gió, và khói thuốc nhàn nhạt bay lên.

“Lão Hàn?”

Không nghĩ người kia sẽ thấy mình trước. Hàn Văn Thanh quay lại, nhìn thấy Diệp Tu ngồi trong góc châm thuốc lá. Tay phải cầm bật lửa điểm điểm, ngọn lửa vừa bật đã tắt mất, một lúc, hắn cảm thấy phiền phức nhưng vẫn thử lần nữa, tay trái lại kẹp điếu thuốc đánh vòng, chậm rì rì không để đầu lọc dính lửa. Trên người hắn là đồng phục của chiến đội Gia Thế, áo khoác vì đón gió lạnh trên hành lang mà không ngừng lay động, giống như có thể tan biến bất kì lúc nào, bị luồng giớ thổi bay đi mất, không để người khác chạm vào dù chỉ một khắc, một người trong chiếc áo khoác không dày, áo quần đơn bạc, thần hình gầy mỏng, lông mày rũ xuống, nhìn thật cô độc.

“Diệp Thu, cậu mệt rồi.”

“Ừ. Nên?” Diệp Tu ngáp một cái không chút để tâm.

“Đêm nay ăn hải sản, tôi mời.” Hàn Văn Thanh không cho Diệp Tu có cơ hội từ chối, lôi hắn lên xe, sau đó đạp ga mà đi.

Xe chạy dọc đường cái ven biển, hoàng hôn tan ra trên mặt biển mênh mông, phản chiếu một màu vàng chói mắt. Hàn Văn Thanh nhíu mày, kéo miếng chắn sáng xuống, mắt vẫn không chớp nhìn thẳng con đường phía trước. Diệp Tu dựa lưng vào ghế, đầu hướng ra ngoài nhìn những con sóng cuộn trào, xa xa là ánh chiều tà dần biến mất ở nơi giao nhau giữa trời biển.

Vào quán, Diệp Tu đem áo khoác vắt trên thành ghế dựa, vung tay, cực kì thiếu đánh nói: “Phục vụ, mau mang nước khoáng tốt nhất trong nhà hàng các người ra đấy! Hàn đại đội trưởng của chúng ta có tiền!”

Hàn Văn Thanh sầm mặt, cố gắng phân rõ giới hạn với người bên cạnh.

Thức ăn lên đầy một bàn, phần lớn do Hàn Văn Thanh gọi, Diệp Tu lại từ bỏ cơ hội vắt kiệt đối phương, chỉ gọi một bát cháo trắng. Hắn cầm lên bình nước khoáng 4 lít nhãn hiệu Nước Suối Vĩnh Cửu, rót cho Hàn Văn Thanh một ly đầy: “Đến, nước khoáng 86 năm. Uống một ngụm liền cảm thấy sảng khoái.”

"Diệp Thu!"

Hàn Văn Thanh nhịn hết nổi mà phải gầm nhẹ. Hắn chưa từng thấy Diệp Thu bị ép tới bộ dạng này, trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu, liền chất vấn một câu không cho người kia đường lui: “Lưu Hạo và Gia Thế là thế nào? Còn cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Tu phía bên kia thu lại vẻ vui đùa thường ngày, ngước mắt nhìn đèn treo trên trần nhà, lúc lâu không nói. Suy nghĩ của hắn như đang bay tới một khoảng thời gian xa xôi không xác định, lưu luyến bồi hồi, không muốn quay về hiện thực.

“Ý định không tốt của tên Lưu Hạo đó sao tôi không rõ chứ? Chỉ là mặc kệ cậu ta thôi.”

Hàn Văn Thanh đối với tính tình của Diệp Tu đã quen thuộc đến cực điểm: “Cậu đối với người bên cạnh quá mềm lòng. Trong lòng cậu hiểu rõ, Lưu Hạo không thể ở lại.” Sự mềm lòng này không phải dạng khi trên sân thi đấu mà nương tay, chừa cho đối thủ một đường lui, lại càng không phải sợ tổn thương người khác chỉ bằng một câu nói, mà chính là luôn dùng thực lực một cách đầy thiện ý mà phỏng đoán nhân phẩm của đối phương, mình kiên trì đi theo ánh sáng, nên vẫn bằng lòng tin tưởng người khác cũng sẽ đi theo ánh sáng. Nếu Diệp Thu chịu giữ lại hai phần tin tưởng cho bản thân mình để đi thăm dò người khác, Gia Thế sẽ không có dáng vẻ như bây giờ. Có điều, đó không phải là Diệp Thu.

“Biết là vậy nhưng. . .” Diệp Tu ngậm lấy điếu thuốc, không châm lửa, vô cùng tự nhiên nói tiếp, “Rất nhiều lần tui quyết định sẽ đem cậu ta trực tiếp đuổi đi, nhưng quay đầu lại nghĩ tới hình dạng của cậu ấy khi vừa tới Gia Thế.”

Diệp Tu không nói tiếp, tự mình rơi vào hồi tưởng của bản thân. Lưu Hạo khi đó gương mặt vẫn chỉ là một đứa trẻ, gầy nhưng cũng rất cao, vừa tới phòng huấn luyện, đến cả ghế ngồi vẫn chưa nóng liền chạy tới kiếm mình đòi PK. Bọn họ đánh ròng rã cả một buồi chiều, lúc mới bắt đầu, Lưu Hạo bị hành đến sao bay đầy đầu, lúc sau dần dần bài bản hơn. Trong lòng Diệp Tu mừng thầm, lúc đó chỉ thấy được đứa nhỏ này thì ra cũng là một tài năng, liền quyết định mang cậu ta lưu lại Gia Thế để bồi dưỡng.

“Hồi đó có một thời gian cậu ấy cũng gọi tui tiếng Diệp ca, trong lời nói không mang theo cái gì châm chọc, chắc có lẻ thật sự coi tui thành anh lớn, đem Gia Thế xem là nhà, đem Vinh Quang đặt thành tín ngưỡng...lão Hàn, ông nói xem người này như thế nào nói thay đổi liền thay đổi ngay?”

Hàn Văn Thanh im lặng không nói.

Hắn từng nghe qua một câu: Hận thay lòng người mau thay đổi, đất bằng bỗng dậy sóng vỡ tan. Nhưng khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên, không hiểu lời này có ý nghĩa gì, bởi vì trong mắt hắn thứ dễ biến đổi nhất chính là những cơn sóng mãnh liệt, cồn cào ngoài khơi xa. Khó lường nhất vẫn là vận mệnh bỗng dưng xuất hiện chuyển biến, khi đó hắn chỉ cần tập trung mà tiếp tục dùng đất bằng mà tiến lên, đánh bại hết tất cả các đối thủ trên sàn đấu, truy đuổi hào quang rực rỡ trên bầu trời của Vinh Quang.

Xuôi gió vượt sóng, quyết chí tiến lên.

Cho đến khi hắn bước chân vào giới chuyên nghiệp của Liên minh, hắn mới bắt đầu nhận thức rõ được cái gì được gọi là lòng người thay đổi từ các chiến đội khác. Nhưng hắn vẫn không có cơ hội biết đến, nói ra thì hắn có một người đội phó tâm vững như đá, một quản lý biết chừng mực, một đám đồng bạn quý giá để phó thác phía sau, chỉ một mực tiến về phía trước. Mặc cho cả thế giới xôn xao, tâm này vẫn trước sau như một. Đây chính là Bá Đồ.

Có thể gặp được một đám người này làm bạn đồng hành là điều may mắn cỡ nào. Vấn đề mà Diệp Thu trải qua khiến hắn bừng tỉnh, nghĩ đến lòng dạ không thay đổi thì ra chỉ là số ít, gió chiều nào theo chiều ấy mới là bình thường, vậy nên càng cảm thấy mình may mắn hơn. Nhưng hắn lại không cảm thấy cái gì hả hê trong lòng vì nhìn thấy người gặp hoạ, mà từ sâu trong nội tâm đều đem tên kia trở thành một đối thủ cũ, một người bạn cũ mà lại cảm thấy lo lắng, bất bình.

“Đào Hiên kia nói gì? Tôi biết cậu cùng anh ta là bạn cũ, nhưng nhìn xem bây giờ, anh ta đều đã làm ra những chuyện gì?”

"Đào Hiên, anh ta cũng thay đổi. Tính, muốn đổi thì đổi đi, đổi thành thế nào đều là chuyện của bản thân bọn họ. Lão Hàn, tui không có một chút nào quan tâm ai sẽ thay đổi, dù thế nào tui cũng sẽ không thay đổi, anh không thay đổi, Mộc Tranh cũng sẽ không, còn có Thiếu Thiên, Văn Châu, Vương mắt bự, Phương Sĩ Khiêm, Lạc Lạc...đám tiểu tử này chắc chắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi, như vậy là đủ rồi....nè đừng có hiểu lầm nha! Không phải tui khen mấy người đâu, tui đây là nói mấy người một chút cũng không thông minh lên được, đáng bị tui ngược cả đời.”

Hàn Văn Thanh nhớ lại trận đấu đoàn đội phối hợp cực kì tệ hại của Gia Thế khi nay, khó tránh được nhíu mày hỏi: “Sau này có dự định gì?”

“Thi đấu thì đánh, ngày tháng thì cứ cho qua. Bọn họ thay đổi ra sao, có liên quan gì đến tui sao? Khước Tà ra chiêu liền như Giao Long Xuất Hải, đất trời sông núi đều có thể bị rung chuyển, vậy mà còn ngán gì dăm ba tên mới có tí gió đã tưởng mình cuồng phong?” Trong mắt Diệp Tu vẫn loé lên ánh sáng kiêu căng thuần tuý, chỉ có điều vẫn còn một lớp sương mờ phủ lấy, khiến cho ánh mắt kia thêm vài phần bất đắc dĩ, vài phần cô đơn.

Hàn Văn Thanh muốn đánh bại Diệp Tu, cũng không phải chấp niệm ấu trĩ như “Cậu chỉ có thể bại trong tay tôi” — — nếu trận đó Diệp Tu thất bại, hắn liền đem việc vượt qua trận đánh đó làm mục tiêu mới để đánh bại Diệp Tu. Nhưng hắn không hi vọng cậu ta sẽ thua trong trận chiến ở ngoài sân đấu, thua trong vũng nước đục bị khuấy điên đảo mà thất bại ở nơi hồng trần thế tục này

Sự thật chứng minh, muốn thấu rõ lòng người so với sự thay đổi của trời đất núi sông còn khó lường hơn. Tuy nói giao long có sức mạnh khiến trời đất xoay chuyển, nhưng cũng khó thoát khỏi vận mệnh rồng vượt nước cạn bị tôm bắt nạt.

Mùa giải thứ 8, Diệp Thu giải nghệ.

Hàn Văn Thanh liên tiếp nhắn cho Diệp Tu mười mấy cái tin, toàn bộ đều như đổ đá vào biển lớn. Diệp Tu thật sự giống như giao long trầm mình vào biển sâu, mặc cho mọi người đào sâu ba thước cũng không tìm được một chút tin tức nào.

Sau này, Tô Mộc Tranh còn đứng ra nói với hắn: Nếu có duyên sẽ gặp lại, nếu không cũng không cần tìm.

Duyên phận đến cũng rất nhanh.

Trương Tân Kiệt trong game tìm ra được nhân vật của Diệp Tu, nhanh chóng tiến hành phân tích, liệt kê ra toàn bộ khả năng chứng minh những người còn liên hệ với Diệp Tu —— thật ra cũng chỉ vài người đó thôi. Hàn Văn Thanh vừa nhìn liền biết ngay hắn gọi ai giúp đỡ.

“Hoàng Thiếu Thiên, tôi biết cậu có cách liên lạc với Diệp Tu.”

“. . . Lão Hàn à, anh nhìn tui giống loại người sẽ bán đứng bằng hữu sao? Diệp Tu đã nhiều lần dặn tui là số điện thoại này nói với ai cũng đừng nói với Hàn đội anh, anh có biết tại sao không? Tại vì ổng sợ anh lần theo số điện thoại tìm được chỗ ổng PK người thật đó!”

"Tôi không thể chỉ bằng một số điện thoại mà định vị được chỗ của cậu ta, nhưng mà tôi biết Bá Đồ sân nhà tuần sau đấu với Lam Vũ.”

“Lão Hàn, tui cảnh cáo anh trăm ngàn lần không cần uy hiếp tui, anh có biết hay không con người của tui. . .con người của tui chính là không chịu nổi bị uy hiếp!” Hoàng Thiếu Thiên dùng giọng điệu hùng hồn nói với người qua điện thoại. Chỉ trong chốc lát, liền đem số điện thoại tiệm net thậm chí còn thêm vài cái acc clone trên QQ giao ra hết một lượt, sau cùng vẫn dặn đi dặn lại: “Đừng nói cho ổng biết là tui nói nha, bằng không Mưu Đồ Bá Đạo mấy người phải đền vật liệu hiếm cho Lam Khê Các tụi tui!!”


Bên cạnh Dụ Văn Châu xoay người lại, khẽ cười nói: "Nhanh như vậy đã thoả hiệp?"

Hoàng Thiếu Thiên cúp điện thoại, cười giả dối: "À, vốn dĩ tớ cũng không định giấu giúp ổng. Ai bảo ổng lừa tớ đến giúp phá kỷ lục mà vẫn còn đòi tiền mạng! Bản Kiếm Thánh là người dễ bị lừa vật sao??"



Điện thoại gọi được.

Không ai nói gì, cứ vậy giằng co một hồi. Hàn Văn Thanh không có ý định cùng cậu ta so nhẫn nại, trực tiếp hỏi: “Này con giao long, đã lặn ở rãnh biển nào rồi?” 

Đối phương nghe thấy giọng nói túc địch của mình cũng không chút nào bất ngờ, chậm rãi mở miệng: “Bản long vương cả ngày gây sóng gió, sợ mấy người phàm tục các người không chịu nổi nữa, cho nên trước mắt yên tĩnh một năm rưỡi, cho mấy người có cơ hội kéo dài tàn hơi.”

Hàn Văn Thanh cắn răng, nắm chặt điện thoại: "Đừng để bọn tôi chờ quá lâu."

Đầu bên kìa điện thoại truyền đến tiếng cười đã bị đối phương cố ý đè thấp, cười một hồi liền ngừng, chỉ còn lại tiếng gõ phím đang vang vọng giữa không gian rộng.

Hàn Văn Thanh cúp điện thoại, hắn đã nhận được lời hứa vô thanh của đối phương.

Hắn sừng sững đứng giữa sóng gió, lẳng lặng chờ Tiềm Long bay ra từ lòng biển lớn, đạp mây cưỡi gió phá núi sông.

Diệp Tu là giao long của biển rộng, ẩn hiện tuỳ ý, ngao du thiên hạ.

Mà hắn là đá ngầm nơi đầu sóng, vạn năm không đổi, quyết chí thề không di.

5

Bóng lưng Trương Giai Lạc phiêu dao giữa cuồng phong, giống như chỉ một khắc kế tiếp liền sẽ bị cuốn bay đi, thừa dịp cả người cậu không mặc áo khoác càng trở nên nhẹ hơn, cuốn bay về đường giao nhau giữa bầu trời và biển cả.

Có bao nhiêu nhỏ bé, có bao nhiêu yếu đuối. Khi đối diện với biển rộng, đối diện với vận mệnh trước mắt.

Hắn đã từng gặp qua rất nhiều người không thể đấu đơn, người hợp tác giải nghệ, tuổi tác cao, chuyển nhượng để thay đổi số phận nhưng lại rơi vào vòng cô lập của đồng đội, danh tiếng bị bêu xấu đến hết đời. Ở một nơi nào đó sâu thâm thẳm dường như có một bàn tay lớn của ai đó tuỳ ý nhào nặn cuộc đời của hắn, khiến hắn ở biên giới giữa hị vọng và tuyệt vọng ra sức dãy dụa, thương tích đầy người, vĩnh viễn không thoát ra được.

Nhưng hắn không cam tâm. Nhỏ bé thì sao? Yếu đuối thì thế nào? Thua rồi, đau rồi cũng đã khóc rồi, hận rồi thì như thế nào? Chẳng lẻ muốn hắn khuất phục, muốn hắn nhận thua? tuổi trẻ bừng bừng sức sống Tiên y nộ mã đích thiếu niên quang cảnh rành rành trước mắt, hắn không thể phản bội đức tin của chính mình. Đã đi xa đến mức này, những người đồng đội đã từng hợp tác cũng đã rất nhiều, hắn không thể nào dừng lại với hai bàn tay trắng. Con đường này chỉ có thể cắn răng đi về phía trước.

—— Biển rộng sao, nếu ngươi muốn nuốt trọn ta thì mời hướng đến ta mà khiến biển gầm. Số phận sao, nếu ngươi muốn đánh bại ta thì mời làm cho ta lập tức ngừng thở. Nếu không làm vậy, ta sẽ chiến đấu vĩnh viễn chống lại không ngừng nghỉ.

Trên người Trương Giai Lạc bừng sáng như đang toả ra một ngọn lửa, dần dần thiêu đốt mọi thứ dường như không có ý định bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Đốt rụi thanh xuân, đốt cạn thanh máu, thậm chí một chút tàn tro sau cùng cũng muốn thiêu đến khi tan hẳn vào ánh sáng và nhiệt độ.

Bị vận mệnh phủ đầu như tạt một gáo nước lạnh, có vài lần tưởng chừng như ngọn lửa kia thật sự đã bị dập tắt, ánh sáng ảm đạm được một lúc, lại ngẩng đầu hướng về phía trời cao, so với trước đó lại càng thêm sáng hơn, càng nóng rực hơn, cũng không còn kiêng dè điều gì. Hướng về nơi đen tối sâu thẩm không biết đâu là bến bờ mà tuyên bố: Ta vẫn còn sống, ta vẫn chưa thua.

"Lão Hàn, sau khi tới đây tui biết được 3 chuyện. Thứ nhất, ở Bá Đồ thì ra là vẫn có em gái. Thứ hai, hải sản Thanh Đảo quả nhiên là ngon nhất nước ta.”

"Thứ ba, " Cậu thoáng dừng, "Trương Giai Lạc tui đây... quả nhiên từ nhỏ đã định phải đi ngược với trời."

Thiên địa bất nhân, xem con người như cỏ dại. Nhưng cứ có người muốn lấy trứng chọi đá mặc cho tan xương nát thịt, cứ có người muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa mặc cho thiêu đốt thành tro. Thắng liền thắng đến đỉnh thiên lập địa, bại cũng bại bởi chấp nhất tột cùng.

Trong mắt Trương Giai Lạc thu vào những cơn sóng lớn cồn cào ngoài khơi xa, nhưng sóng dù có lớn hơn nữa vĩnh viễn cũng không bao giờ dập tắt được ánh lửa đang cháy hừng hực ngự trì bên trong.

Hàn Văn Thanh biết, Trương Giai Lạc - người đã dùng quang ảnh xán lạn đánh tan tác Liên minh đã quay về. Vì quán quân, vì Vinh Quang, vì một đoạn đường thanh xuân chưa từng dừng lại.

Phồn hoa tan mất phục phồn hoa, thiếu niên trở về còn thiếu niên.

Trương Giai Lạc dọc theo ven biển, chẳng biết đi đâu, đến phương nào. Hàn Văn Thanh lại vẫn đứng lặng cạnh biển, nhìn ngập trời sóng nước dâng trào như thể nhìn thấy thiếu niên đơn độc mười năm trứơc. Trong lòng vô cớ dâng lên một loại kiêu ngạo: Biển rộng như trước, ta cũng không đổi. Trải qua sóng gió, sơ tâm vẫn còn.

Chưa từng thay đổi, vẫn còn Trương Tân Kiệt im lặng đứng bên cạnh.

Quan hệ giữa hắn và Trương Tân Kiệt cũng chẳng phải là câu chuyện ly kì khiến biển khơi dậy sóng, cũng không có tình tiết nào cảm động đến rơi lệ. Bọn họ cứ như thế này sóng vai, đứng cùng một chỗ, không cần quay đầu lại, không cần một lời nói vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Như thể đá ngầm cùng thủy triều đối lập không lời, như thể gió tiếng cùng sóng vang lên giao hòa hợp nhất, như thể bầu trời cùng hải dương mãi mãi không lìa.

Đi ngang qua thế gian náo động muôn vàn, nhìn lại duy ngươi làm bạn bên cạnh.

"Tân Kiệt."

"Đội trưởng, thế nào?"

Hàn Văn Thanh không lên tiếng, mặt mang ý cười đi về phía biển rộng.

END.​




Bá Khí - Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Thứ duy nhất làm bạn với hắn là một bức tranh phong cảnh trên tường, tranh vẽ biển rộng trải dài vô tận, giữa biển lại bỗng dưng nổi bão, hàng vạn bọt trắng xoá theo con sóng theo lòng biển cuộn trào, đánh lên mỏm đá cao cuộn thành một đường vòng cung trắng xóa giữa bầu trời mây đen dăng đầy. Hàn Văn Thanh thử hòa âm thanh trong không khí xung quanh vào bức tranh tĩnh trước mắt, khiến mây đen theo gió dâng trào, khiến nước biển theo sóng chảy xiết, khiến những con sóng nhỏ va vào sóng lớn dâng thẳng về phía chân trời, cuối cùng là một tiếng nổ lớn, rồi tất cả lại quay về biển cả mênh mông.

Đôi khi Hàn Văn Thanh nghĩ mình như ngọn sóng lớn kia, khí thế hừng hực, không sợ chìm nổi, một lòng hướng tới điểm cao hơn. Cho dù có va mạnh vào đá, tan thành bọt nước, vỡ thành mảnh vụn đi chăng nữa vẫn là một kết thúc lộng lẫy sau một trận chiến kịch liệt.

Đó mới gọi là nhiệt huyết.

Không biết là ảnh hưởng từ ai, từ nhỏ đến lớn, hắn làm bất cứ việc gì đều không có thói quen chừa một đường lui. Sao phải nghĩ rằng mình sẽ thất bại? Sao phải gửi gắm hi vọng vào một đường lui? Cỗ nhiệt huyết dâng trào trong lồng ngực, không được phép lùi lại, luôn kiên trì tiến về phía trước.

Sau này biết đến Vinh Quang. Trong 24 nghề nghiệp, đắn đo chọn lựa giữa nhà quyền pháp và cuồng kiếm sĩ, cuối cùng vẫn chọn nhà quyền pháp — — từng quyền từng quyền, cực kì sảng khoái. Chuyện bắt đầu từ đó không thể ngăn cản.

Người chơi game được phân làm hai dạng, đại đa số người chơi để trải nghiệm loại game mới, thuận tiện đánh vài trận, không trọng thắng thua. Chỉ một số rất ít là những người chơi game chân chính, đắm mình qua bao khói lửa pháo đạn dần dần chiến thắng thiết lập game, cuối cùng bước lên con đường Vinh Quang thuộc về riêng mình. Không chút nghi ngờ, Hàn Văn Thanh thuộc loại thứ hai. Hắn biết rõ mình muốn gì, cho dù trước mặt là tường, hắn cũng muốn tiến tới đấm vỡ bức tường ấy. Ai biết được rằng liệu bức tường kia có bị hắn đánh ngã hay không?

Hôm đó hắn nói với cha mẹ mình. Hắn nói rằng hắn phải trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, theo đuổi điểm đến cao nhất của Vinh Quang. Nếu thất bại thì sao? Giải nghệ sẽ làm gì? Một lần hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Bởi vì hắn tin tưởng bản thân nhất định sẽ thắng, hơn nữa cũng sẽ vĩnh viễn thắng. Cho nên vẫn khư khư cố chấp đến cùng.

Nhưng bất luận hắn giải thích thế nào, đáp lại hắn vẫn là tiếng đồ sứ bị đập nát.

Vì thế, Hàn Văn Thanh lựa chọn rời đi. Dốc hết toàn bộ sức lực đẩy cánh cửa trước mắt, dùng tiếng vang lớn tuyên bố quyết định của chính mình.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn từ bỏ, bởi vì hắn biết rằng sau cánh cửa kia là cặp mày nhíu chặt nhìn theo mình.

Bầu trời tối dần, màn đêm như nuốt chửng tiếng vang kia vào không gian sâu thẳm, tiếng gió biển lạnh lẽo nho nhỏ lẫn vào đã trở thành bằng chứng duy nhất cho sự tồn tại của quyết định rời đi năm ấy.

Hắn đi dọc theo con phố, dường như được ngọn gió sau lưng thổi đi, hắn đi càng lúc càng nhanh, đến sau cùng lại trở thành chạy trốn.

Phải đi hướng nào, phải đi về đâu?

Không ai có thể nói cho hắn.

Hắn chỉ muốn thoát khỏi giới hạn khốn nạn mà con người đặt ra, vượt qua những thứ được gọi là tiêu chuẩn sinh hoạt của mọi người. Chạy trốn đến một mảnh trời rộng hoang dại, ngẩng đầu là trời cao, trước mặt là biển rộng.

Con đường giữa dãy phố dẫn tới bờ biển. Đêm đen khiến cho đường chân trời sau lưng biển rộng càng trở nên mơ hồ, lấp ló vài tia sáng khi ẩn khi hiện, không phân rõ được đâu là sao trời, đâu là ánh sáng từ ngọn đèn trên những chiếc thuyền đánh cá ban đêm.

Hàn Văn Thanh cắn răng, ngược gió lạnh trèo lên mỏm đá cao nhất —— từ nơi cao nhất nhìn xuống một mảnh trời cao biển rộng. Việc này khiến hắn cảm thấy thật sảng khoái, như sự thỏa mãn sau khi chinh phục được một thử thách.

Giầy hắn bị nước bắn tung toé làm ướt sũng, bàn tay hắn bị phiến đá lạnh lẽo cứa rách, tay chân đều tê cứng vì lạnh, cuối cùng cũng không áp chế được cơn run bần bật.

Đây chính là biển rộng?

Chỉ muốn tới gần một chút đã phải dốc hết toàn lực.

Nhưng ngay sau khi hắn leo lên mỏm đá kia, thật sự thu vào tầm mắt hình ảnh đại dương mênh mông, trong lòng liền tràn ra sự phấn khích được tận mắt nhìn thấy những gì mình tưởng tượng, càng hiểu rõ hơn sợ hãi là gì.

Trước mắt gần như là bóng tối trải dài vô cùng vô tận, đem toàn bộ ý chí của người tráng sĩ rút đi, vét đến cạn đáy, chỉ để lại sự cảm thán nhỏ bé với bản thân. Duy chỉ có nguồn sáng đến từ những cơn sóng biển trập trùng cuộn trào, màn đêm như khiến những đầu sóng càng thêm ngột ngạt, nhưng dư âm của khí thế che trời lấp đất, ban ngày mọi người vẫn không mảy may nghi ngờ rằng mình sẽ bị nuốt chửng nếu vô tình rơi xuống, cũng chính vào khoảnh khắc ấy, bị những con sóng mãnh liệt đánh tan thành từng mảnh.

Hắn vẫn còn là một thiếu niên nhưng mơ hồ nhận thức được cuộc sống như một đại dương mênh mông, tương lai đen tối, nguy cơ trùng trùng. Nếu cứ trốn ở phía sau mỏm đá sẽ vĩnh viễn được bình yên, đánh đổi bằng sự thỏa mãn khi sống cuộc sống của chính mình. Còn nếu dũng cảm đứng ở nơi đầu ngọn sóng, gặp được chính là vinh quang của bản thân, kết quả là sẽ đánh tan những nghi ngại của mình.

Đa số mọi người đều không muốn sống như hoa mùa hạ, đánh cược cả cuộc đời chỉ để đổi lấy phút chốc huy hoàng, vậy nên chỉ còn cách quay ngược tìm về thứ gọi là cách sống ‘đúng’. Lấy tiêu chuẩn thông thường mà xem là đáp án duy nhất cho cuộc đời chính mình.

Nhưng Hàn Văn Thanh không phục.

Hắn biết rõ thể thao điện tử là một con đường gian nan, nhưng trước những lời khuyên nhủ của người khác, hắn chỉ muốn hỏi một câu . . .

Dựa vào cái gì — —

Các người dựa vào cái gì nói tôi là tên nhu nhược sẽ bị sóng lớn ngoài kia cuốn đi mất?

Dựa vào cái gì nói tôi là người đang đi trên cây cầu độc mộc, dưới chân là thiên quân vạn mã nhưng tôi lại chỉ có một kết quả duy nhất là thất bại?

Hàn Văn Thanh xoay người rời đi. Hắn hiện giờ vẫn chưa đủ mạnh, chưa đủ để đối mặt trực diện với những con sóng mãnh liệt của biển cả mênh mông, chưa đủ để đối kháng với sự biến hoá thất thường của mây của gió.

Nhưng sau này thì chưa chắc.
Đọc vào fic này đầu tiên là bị đoạn này tráng ngợp, tác giả chọn hình ảnh để miêu tả về Hàn đội về nhiệt huyết tuổi trẻ quá đẹp quá hùng vĩ. Em rất thích người ta lấy cảnh miêu tả cho người, càng rất thích cảm giác con người mạnh mẽ như Hàn đội đứng nhìn ra biển cả mênh mông bát ngát. Khung cảnh đó rất đẹp cũng tráng lệ cũng cô độc, Hàn đội là người như vậy mạnh mẽ tiến về trước chỉ có tiến ko có lùi, càng không phải suy tính đến trường hợp xấu bởi vì anh tin mình làm được. Dù là thiếu niên năm đó hay bây giờ Hàn đội chưa từng thay đổi, có chăn là chỉ thêm sự chín chắn của lão tướng đã chinh chiến lâu năm. Tuổi trẻ có thể đủ sức để đối chọi lại nhưng tương lai thì lại là một câu chuyện khác.

“Chúng ta rất giống nhau, đều chỉ biết tiến về phía trước không biết lùi lại. Nhưng vẫn có khác biệt rất rõ ràng.” Hàn Văn Thanh thoáng dừng. “Chính là tôi mạnh hơn cậu. Nên tôi có thể đứng ở nơi này, cậu thì không.”

Người mạnh quyết chí tiến lên, kết quả là thu vào tầm mắt toàn bộ núi sông. Người yếu quyết chí tiến lên, kết quả chính là một đi không trở lại.

Thiếu niên gật đầu, vui vẻ thừa nhận sự thật tàn khốc: “Đúng, tôi vẫn chưa đủ mạnh.” Cậu không có biểu hiện nản chí nào trước hai chữ “Thất bại” khô khốc hiện lên trên màn hình mà chỉ mở lại replay trận đấu khi nãy, điểu chỉnh biên độ và góc nhìn gần lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu thao tác của Hàn Văn Thanh, vì đâu mình lại thất bại.

Hàn Văn Thanh biết mình nên rời đi tránh làm phiền cậu ta. Hắn vốn còn một câu vẫn chưa nói ra, tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt dù cho sóng lớn cũng không màng của người này, cảm thấy không thiết phải nói ra.

—— Chúng ta còn có một sự khác biệt nữa, đó chính là cậu vẫn còn trẻ. Cho nên con đường cậu đi vẫn còn rất dài, của tôi thì không hẳn.
Hàn đội ko muốn nói bởi có lẽ anh hiểu được cậu thiếu niên này có nét giống mình khi xưa, không cần an ủi gì cũng sẽ ko thấy thất bại mà nản lòng, từng bước từng bước đeo đuổi VQ. Tuổi trẻ của mỗi người được cháy hết mình cho đam mê chính là điều hạnh phúc nhất, con đường của anh vẫn còn dài Hàn đội à, bởi lẽ anh sẽ mãi chỉ tiến ko lùi, vĩnh viễn như vậy.

Hắn bước đi trên con đường dài, cũng không hề nhìn lại. Hắn biết người thiếu niên kia sẽ xé tan gió mà đuổi theo. Thời điểm đó, có khi cậu ta đã bị không biết biết bao nhiêu con sóng dữ nhấn chìm những ngông cuồng thời tuổi trẻ, bước chân điềm tĩnh, vững vàng, đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn, thứ duy nhất không đổi chính là cặp kính treo trên mắt, đối diện với sự chìm nổi của thế gian, trong lòng vẫn trong suốt kiên định.

Chuyện sau này đến tất nhiên sẽ đến.

Sau này, Hàn Văn Thanh khá thích đi dạo ở chợ đêm Tây An, bởi vì đội phó Hư Không Ngô Vũ Sách luôn tự móc tiền túi ra chiêu đãi hắn.

“Đến tôi cũng không được đãi ngộ kiểu này.” Đội trưởng Hư Không Lý Hiên mãnh liệt bày tỏ ý kiến, nghiêm túc khiển trách đội phó nhà mình quá chú trọng giao tiếp.

"Đồng ý." Trương Tân Kiệt đẩy đẩy kính mắt, “Ngoài ra, đội trưởng xin anh hãy duy trì việc huấn luyện và nghỉ ngơi hợp lý.”
Há há đọc cái đoạn thái đao vs cả chỉ tiến ko lùi là em đã biết cmnr, cả LM này muốn chơi cứng như lão Hàn may ra có một Ngô Vũ Sách. Quả nhiên là có duyên số cả. Lý Hiên bình tĩnh anh, lâu lâu Hàn đội ngta mới đến anh ngày nào cũng có mặt mà, đòi đi :v.

Trương phó em đoán ko sai, cái bản hướng dẫn kia là của anh, OCD lại là người của BĐ muốn chu toàn cho đội trưởng nhà mình ko sai dc hahaha. Còn có ngta là ngừng việc học DH đến vs VQ có sai hăm? Đến BĐ có sai hăm? Làm sao sai dc :v chứ =v=.

Vòng đấu bảng mùa giải thứ bảy.

Bá Đồ sân nhà gặp Gia Thế. Thành tích của Gia Thế lúc đó đang có xu hướng tuột dốc nghiêm trọng, nghiên cứu nguyên nhân là do đoàn đội phối hợp tệ hại. Người trong nghề chỉ cần liếc qua đều nhìn ra: Diệp Tu và Tô Mộc Tranh phối hợp vẫn nhịp nhàng, kín kẽ, nhưng những người khác đang dần ngó lơ chỉ huy, ai nấy đều cố gắng vơ lấy cơ hội phỗ diễn kỹ năng cá nhân, đặt lợi ích đoàn đội đằng sau. Phân tích sâu thêm một bước nữa, có thể nhìn thấy vị đội phó Lưu Hạo kia, không cần biết trên bất kì sân đấu nào, đều luôn không ngừng có ý định khác.

Đội trưởng các chiến đội khác đối với việc này không ngừng bàn luận sôi nổi.

Dụ Văn Châu lo lắng: “Thực lực của Diệp tiền bối mọi người vẫn thấy rõ như ban ngày, nhưng tình huống này đối với anh ta rất bất lợi.”

Tiêu Thời Khâm thử đưa ra ý kiến: “Giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng. Này một phần cũng vì Diệp tiền bối có quá ít điểm yếu.”

Lý Hiên thầm vui trong lòng: “Cũng may đội phó nhà mình là A Sách, bằng không còn phải nhọc nhằn, khổ sở suốt ba năm tới khi rơi xuống vòng khiêu chiến.” Ngô Vũ Sách lạnh lùng đáp lời: “Vậy cậu cũng coi như được áo gấm hồi hương.”

Còn có đội phó Phương Sĩ Khiêm – hóng trò vui, không bao giờ chê lớn chuyện: “Biết vị trí đội phó này nặng nhọc tới mức nào chưa? Anh muốn gặp ông chủ đòi tăng thêm một năm tiền lương!”

Vương Kiệt Hi hờ hững: “Cũng đã đồng ý cho Tiểu Biệt ra mắt sớm nửa năm, không bằng cho cậu ta thêm tí trọng trách. Một số người lớn tuổi nào đó mau lùi về phía sau đi, đừng để mặt già trước tuổi của anh nhận thêm xấu hổ.”
Cmn quần chúng xem dưa ban đầu bậc thầy chiến thuật nói còn tập trung chuyên môn sau từ lúc lão Lý vào cua gắt vãi vậy?! Huhu Phương thần của em mãi mới thấy fic có mặt ổng QAQ !!!! Phương phó anh đòi đi em sẵn sàng đi theo đòi cho anh. Vương đội à đừng phũ a QAQ.

Đối đầu với đội ngũ như vậy, đương nhiên kết quả sẽ không có gì bất ngờ, bên kia chính là nắm đấm thép của Đại Mạc Cô Yên và ánh sáng dưới thập tự giá của Thạch Bất Chuyển. Cho dù Khước Tà có một đường đâm thẳng xé toạc không gian, cho dù Thôn Nhật lửa đạn ngập trời thế át núi sông. Nhưng Vinh Quang, không phải trò chơi dành cho một người.

Sau khi thi đấu các đội viên tập hợp lại ở phòng nghỉ để mở tiệc chúc mừng, nhưng Hàn Văn Thanh lại không vui vẻ chút nào. Không có niềm vui sướng khi đánh bại Gia Thế, chỉ là chỉ đạo sau đó cổ vũ các đội viên như thường lệ, sau đó vội vàng rời khỏi. Quản lý vừa muốn đuổi theo xem đã bị Trương Tân Kiệt chặn lại. Trương Tân Kiệt biết, đội trưởng một khi đã tìm được con đường anh muốn đi, người khác không cần phải đuổi theo khuyên ngăn, bởi vì đuổi theo cũng vô dụng.
Má ơi miêu tả đẹp vãi lìn !!!! Huhu giai đoạn này của GT thật ko muốn nhớ nữa QAQ. Trương phó vẫn là hiểu Hàn đội thật sự cần gì lúc này. Bởi lẽ lúc này Hàn đội ăn mừng cho chiến thắng coi chừng còn ko bằng lo cho lão đối thủ của mình ở bên kia chiến tuyến nữa. Đừng nói là nội bộ GT cả người ngoài cũng nhìn ra rõ ràng vấn đề GT bây giờ.

Ý định không tốt của tên Lưu Hạo đó sao tôi không rõ? Chỉ là mặc kệ cậu ta thôi.”

Hàn Văn Thanh đối với tính tình của Diệp Tu đã quen thuộc đến cực điểm: “Cậu đối với người bên cạnh quá mềm lòng. Trong lòng cậu hiểu rõ, Lưu Hạo không thể ở lại.” Sự mềm lòng này không phải dạng khi trên sân thi đấu mà nương tay chừa cho đối thủ một đường lui, lại càng không phải sợ tổn thương người khác chỉ bằng một câu nói, mà chính là luôn dùng thực lực một cách đầy thiện ý mà phỏng đoán nhân phẩm của đối phương, mình kiên trì đi theo ánh sáng, nên vẫn bằng lòng tin tưởng người khác cũng sẽ đi theo ánh sáng. Nếu Diệp Thu chịu giữ lại hai phần tin tưởng cho bản thân mình để đi thăm dò người khác, Gia Thế sẽ không có dáng vẻ như bây giờ. Có điều, đó không phải là Diệp Thu.

“Biết là vậy nhưng. . .” Diệp Tu ngậm lấy điếu thuốc, không châm lửa, vô cùng tự nhiên nói tiếp, “Rất nhiều lần tui quyết định sẽ đem cậu ta trực tiếp đuổi đi, nhưng quay đầu lại nghĩ tới hình dạng của cậu ấy khi vừa tới Gia Thế.”

Diệp Tu không nói tiếp, tự mình rơi vào hồi tưởng của bản thân. Lưu Hạo khi đó gương mặt vẫn chỉ là một đứa trẻ, gầy nhưng cũng rất cao, vừa tới phòng huấn luyện, đến cả ghế ngồi vẫn chưa nóng liền chạy tới kiếm mình đòi PK. Bọn họ đánh ròng rã cả một buồi chiều, lúc mới bắt đầu, Lưu Hạo bị hành đến sao bay đầy đầu, lúc sau dần dần bài bản hơn. Trong lòng Diệp Tu mừng thầm, lúc đó chỉ thấy được đứa nhỏ này thì ra cũng là một tài năng, liền quyết định mang cậu ta lưu lại Gia Thế để bồi dưỡng.

“Hồi đó có một thời gian cậu ấy cũng gọi tui tiếng Diệp ca, trong lời nói không mang theo cái gì châm chọc, chắc có lẻ thật sự coi tui thành anh lớn, đem Gia Thế xem là nhà, đem Vinh Quang đặt thành tín ngưỡng...lão Hàn, ông nói xem người này như thế nào nói thay đổi liền thay đổi ngay?”

Hàn Văn Thanh im lặng không nói.

Hắn từng nghe qua một câu: Hận thay lòng người mau thay đổi, đất bằng bỗng dậy sóng vỡ tan. Nhưng khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên, không hiểu lời này có ý nghĩa gì, bởi vì trong mắt hắn thứ dễ biến đổi nhất chính là những cơn sóng mãnh liệt, cồn cào ngoài khơi xa. Khó lường nhất vẫn là vận mệnh bỗng dưng xuất hiện chuyển biến, khi đó hắn chỉ cần tập trung mà tiếp tục dùng đất bằng mà tiến lên, đánh bại hết tất cả các đối thủ trên sàn đấu, truy đuổi hào quang rực rỡ trên bầu trời của Vinh Quang.

Xuôi gió vượt sóng, quyết chí tiến lên.

Cho đến khi hắn bước chân vào giới chuyên nghiệp của Liên minh, hắn mới bắt đầu nhận thức rõ được cái gì được gọi là lòng người thay đổi từ các chiến đội khác. Nhưng hắn vẫn không có cơ hội biết đến, nói ra thì hắn có một người đội phó tâm vững như đá, một quản lý biết chừng mực, một đám đồng bạn quý giá để phó thác phía sau, chỉ một mực tiến về phía trước. Mặc cho cả thế giới xôn xao, tâm này vẫn trước sau như một. Đây chính là Bá Đồ.

Có thể gặp được một đám người này làm bạn đồng hành là điều may mắn cỡ nào. Vấn đề mà Diệp Thu trải qua khiến hắn bừng tỉnh, nghĩ đến lòng dạ không thay đổi thì ra chỉ là số ít, gió chiều nào theo chiều ấy mới là bình thường, vậy nên càng cảm thấy mình may mắn hơn. Nhưng hắn lại không cảm thấy cái gì hả hê trong lòng vì nhìn thấy người gặp hoạ, mà từ sâu trong nội tâm đều đem tên kia trở thành một đối thủ cũ, một người bạn cũ mà lại cảm thấy lo lắng, bất bình.

“Đào Hiên kia nói gì? Tôi biết cậu cùng anh ta là bạn cũ, nhưng nhìn xem bây giờ, anh ta đều đã làm ra những chuyện gì?”

"Đào Hiên, anh ta cũng thay đổi. Tính, muốn đổi thì đổi đi, đổi thành thế nào đều là chuyện của bản thân bọn họ. Lão Hàn, tui không có một chút nào quan tâm ai sẽ thay đổi, dù thế nào tui cũng sẽ không thay đổi, anh không thay đổi, Mộc Tranh cũng sẽ không, còn có Thiếu Thiên, Văn Châu, Vương mắt bự, Phương Sĩ Khiêm, Lạc Lạc...đám tiểu tử này chắc chắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi, như vậy là đủ rồi....nè đừng có hiểu lầm nha! Không phải tui khen mấy người đâu, tui đây là nói mấy người một chút cũng không thông minh lên được, đáng bị tui ngược cả đời.”

Hàn Văn Thanh nhớ lại trận đấu đoàn đội phối hợp cực kì tệ hại của Gia Thế khi nay, khó tránh được nhíu mày hỏi: “Sau này có dự định gì?”

“Thi đấu thì đánh, ngày tháng thì cứ cho qua. Bọn họ thay đổi ra sao, có liên quan gì đến tui sao? Khước Tà ra chiêu liền như Giao Long Xuất Hải, đất trời sông núi đều có thể bị rung chuyển, vậy mà còn ngán gì dăm ba tên mới có tí gió đã tưởng mình cuồng phong?” Trong mắt Diệp Tu vẫn loé lên ánh sáng kiêu căng thuần tuý, chỉ có điều vẫn còn một lớp sương mà phủ lấy, khiến cho ánh mắt kia thêm vài phần bất đắc dĩ, vài phần cô đơn.
Thời gian đáng sợ quá nhỉ Diệp Tu, Lưu Hạo ngày hôm nay, Đào Hiên ngày hôm nay, Gia Thế ngày hôm nay đã ko còn là những người những thứ tốt đẹp mà ngày đó anh gặp nữa rồi.

Nhưng vẫn câu cũ mà thôi, dù có ở đâu Đấu Thần vẫn là Đấu Thần, vị vua chân chính vẫn sẽ lại về đỉnh cao của mình. Giao Long Xuất Hải... Thật sự rất thích bộ kỹ năng của Pháp Sư Chiến Đấu với nó có dính nhiều với Rồng. Bởi lẽ Rồng là chí tông, là vua, là kẻ đứng đầu, Diệp Tu dù anh có là Nhất Diệp CHi Thu hay Quân Mạc Tiếu thì anh vẫn là giao long xé nát cả đất trời trở về đỉnh cao nhất.

Hàn Văn Thanh liên tiếp nhắn cho Diệp Tu mười mấy cái tin, toàn bộ đều như đổ đá vào biển lớn. Diệp Tu thật sự giống như giao long trầm mình vào biển sâu, mặc cho mọi người đào sâu ba thước cũng không tìm được một chút tin tức nào.

Sau này, Tô Mộc Tranh còn đứng ra nói với hắn: Nếu có duyên sẽ gặp lại, nếu không cũng không cần tìm.

Duyên phận đến cũng rất nhanh.

Trương Tân Kiệt trong game tìm ra được nhân vật của Diệp Tu, nhanh chóng tiến hành phân tích, liệt kê ra toàn bộ khả năng chứng minh những người còn liên hệ với Diệp Tu —— thật ra cũng chỉ vài người đó thôi. Hàn Văn Thanh vừa nhìn liền biết ngay hắn gọi ai giúp đỡ.
Dm cái này ko gọi là duyên, là nghiệt duyên cmnr há há há. Giao long như Diệp làm gì có chuyện lặn luôn chứ =-=, ổng làm sao bỏ xuống dc, chấp niệm vs VQ ?

“Hoàng Thiếu Thiên, tôi biết cậu có cách liên lạc với Diệp Tu.”

“. . . Lão Hàn à, anh nhìn tui giống loại người sẽ bán đứng bằng hữu sao? Diệp Tu đã nhiều lần dặn tui là số điện thoại này nói với ai cũng đừng nói với Hàn đội anh, anh có biết tại sao không? Tại vì ổng sợ anh lần theo số điện thoại tìm được chỗ ổng PK người thật đó!”

"Tôi không thể chỉ bằng một số điện thoại mà định vị được chỗ của cậu ta, nhưng mà tôi biết Bá Đồ sân nhà tuần sau đấu với Lam Vũ.”

“Lão Hàn, tui cảnh cáo anh trăm ngàn lần không cần uy hiếp tui, anh có biết hay không con người của tui. . .con người của tui chính là không chịu nổi bị uy hiếp!” Hoàng Thiếu Thiên dùng giọng điệu hùng hồn nói với người qua điện thoại. Chỉ trong chốc lát, liền đem số điện thoại tiệm net thậm chí còn thêm vài cái acc clone trên QQ giao ra hết một lượt, sau cùng vẫn dặn đi dặn lại: “Đừng nói cho ổng biết là tui nói nha, bằng không Mưu Đồ Bá Đạo mấy người phải đền vật liệu hiếm cho Lam Khê Các tụi tui!!”


Bên cạnh Dụ Văn Châu xoay người lại, khẽ cười nói: "Nhanh như vậy đã thoả hiệp?"

Hoàng Thiếu Thiên cúp điện thoại, cười giả dối: "À, vốn dĩ tớ cũng không định giấu giúp ổng. Ai bảo ổng lừa tớ đến giúp phá kỷ lục mà vẫn còn đòi tiền mạng! Bản Kiếm Thánh là người dễ bị lừa vật sao??"

Điện thoại chuyển được.
Cmn Hoàng của tui, nè nè rõ ràng là kiếm tin Diệp Tu ko đào tin dc từ Mộc Tranh lại chuyển qua chỗ con trai em làm gì a. Còn nữa Hoàng a, má đánh giá sai rồi đánh giá sai quá rồi. Căn bản là con còn ghi nợ vụ Mai Cốt Chi Địa a !

Diệp Tu căn bản ông tạo nghiệp mà đích thị là tạo nghiệp !

Dụ Văn Châu lúc này hẳn là như vậy ^_^ - dáng vẻ sung sướng khi ngta gặp họa =))) .

hông ai nói gì, cư vậy giằng co một hồi. Hàn Văn Thanh không có ý định cùng cậu ta so nhẫn nại, trực tiếp hỏi: “Này con giao long, đã lặn ở rãnh biển nào rồi?”

Đối phương nghe thấy giọng nói túc địch của mình cũng không chút nào bất ngờ, chậm rãi mở miệng: “Bản long vương cả ngày gây sóng gió, sợ mấy người phàm tục các người không chịu nổi nữa, cho nên trước mắt yên tĩnh một năm rưỡi, cho mấy người có cơ hội kéo dài tàn hơi.”

Hàn Văn Thanh cắn răng, nắm chặt điện thoại: "Đừng để bọn tôi chờ quá lâu."

Đầu bên kìa điện thoại truyền đến tiếng cười đã bị đối phương cố ý đè thấp, cười một hồi liền ngừng, chỉ còn lại tiếng gõ phím đang vang vọng giữa không gian rộng.

Hàn Văn Thanh cúp điện thoại, hắn đã nhận được lời hứa vô thanh của đối phương.

Hắn sừng sững đứng giữa sóng gió, lẳng lặng chờ Tiềm Long bay ra từ lòng biển lớn, đạp mây cưỡi gió phá núi sông.

Diệp Tu là giao long của biển rộng, ẩn hiện tuỳ ý, ngao du thiên hạ.

Mà hắn là đá ngầm nơi đầu sóng, vạn năm không đổi, quyết chí thề không di.
Ngta là giao long mà lão Hàn xem như Lãi mà bơi vào rãnh vậy =-= !

Huhu em rất thích ngta lấy giao long để miêu tả Diệp càng thích cái kiểu nói như thế này, tùy ý mà đi, ngao du thiên hạ. Diệp Tu vẫn sẽ ở đó ko đi đâu cả, VQ còn đó hắn sẽ còn đó, vĩnh viễn truy cầu.

Bóng lưng Trương Giai Lạc phiêu dao giữa cuồng phong, giống như chỉ một khác kế tiếp liền sẽ bị cuốn bay đi, thừa dịp cả người cậu không mặc áo khoác càng trở nên nhẹ hơn, cuốn bay về đường giao nhau giữa bầu trời và biển cả.


Có bao nhiêu nhỏ bé, có bao nhiêu yếu đuối. Khi đối diện với biển rộng, đối diện với vận mệnh trước mắt.

Hắn đã từng gặp qua rất nhiều người không thể đấu đơn, người hợp tác giải nghệ, tuổi tác cao, chuyển nhượng để thay đổi số phận nhưng lại rơi vào vòng cô lập của đồng đội, danh tiếng bị bêu xấu đến hết đời. Ở một nơi nào đó sâu thăm thẳm giống như có một bàn tay lớn của ai đó tuỳ ý nhào nặn cuộc đời của hắn, khiến hắn ở biên giới giữa hị vọng và tuyệt vọng ra sức dãy dụa, thương tích đầy người, vĩnh viễn không thoát ra được.

Nhưng hắn không cam tâm. Nhỏ bé thì sao? Yếu đuối thì thế nào? Thua rồi, đau rồi cũng đã khóc rồi, hận rồi thì thì như thế nào? Chẳng lẻ muốn hắn khuất phục, muốn hắn nhận thua? tuổi trẻ bừng bừng sức sống Tiên y nộ mã đích thiếu niên quang cảnh rành rành trước mắt, hắn không thể phản bội đức tin của chính mình. Đã đi xa đến mức này, những người đồng đội đã từng hợp tác cũng đã rất nhiều, hắn không thể nào dừng lại với hai bàn tay trắng. Con đường này chỉ có thể cắn răng đi về phía trước. hắn không thể phản bội đã từng đích mì

—— Biển rộng sao, nếu ngươi muốn nuốt trọn ta thì mời hướng đến ta mà khiến biển gầm. Số phận sao, nếu ngươi muốn đánh bại ta thì mời làm cho ta lập tức ngừng thở. Nếu không làm vậy, ta sẽ chiến đấu vĩnh viễn chống lại không ngừng nghỉ.

Trên người Trương Giai Lạc bừng sáng như đang toả ra một ngọn lửa, dần dần thiêu đốt mọi thứ dường như không có ý định bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Đốt rụi thanh xuân, đốt cạn thanh máu, thậm chí một chút tàn tro sau cùng cũng muốn thiêu đến khi tan hẳn vào ánh sáng và nhiệt độ.

Bị vận mệnh phủ đầu như tạt một gáo nước lạnh, có vài lần tưởng chừng như ngọn lửa kia thật sự đã bị dập tắt, ánh sáng ảm đạm được một lúc, lại ngẩng đầu hướng về phía trời cao, so với trước đó lại càng thêm sáng hơn, càng nóng rực hơn, cùng không còn kiêng dè điều gì. Hướng về nơi đen tối sâu thẩm không biết đâu là bến bờ mà tuyên bố: Ta vẫn còn sống, ta vẫn chưa thua.

Một lúc, lại ngẩng đầu lên bay lên bầu trời, so mới đó càng thêm sáng rực, càng thêm nóng rực, càng thêm không kiêng dè gì, như thể ở hướng không bờ bến đích hắc ám tuyên cáo: Ta vẫn còn sống, ta vẫn không thua.

"Lão Hàn, sau khi tới đây tui biết được 3 chuyện. Thứ nhất, ở Bá Đồ thì ra là vẫn có em gái. Thứ hai, hải sản Thanh Đảo quả nhiên là ngon nhất nước ta.”

"Thứ ba, " Cậu thoáng dừng, "Trương Giai Lạc tui đây... quả nhiên từ nhỏ đã định phải đi ngược với trời."

Thiên địa bất nhân, xem con người như cỏ dại. Nhưng cứ có người muốn lấy trứng chọi đá mặc cho tan xương nát thịt, cứ có người muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa mặc cho thiêu đốt thành tro. Thắng liền thắng đến đỉnh thiên lập địa, bại cũng bại bởi chấp nhất tột cùng.

Trong mắt Trương Giai Lạc thu vào những cơn sóng lớn cồn cào ngoài khơi xa, nhưng sóng dù có lớn hơn nữa vĩnh viễn cũng không bao giờ dập tắt được ánh lửa đang cháy hừng hực ngự trì bên trong.

Hàn Văn Thanh biết, Trương Giai Lạc - người đã dùng quang ảnh xán lạn đánh tan tác Liên minh đã quay về. Vì quán quân, vì Vinh Quang, vì một đoạn đường thanh xuân chưa từng dừng lại.

Phồn hoa tan mất phục phồn hoa, thiếu niên trở về còn thiếu niên.

Trương Giai Lạc dọc theo đường ven biển, chẳng biết đi đâu phương nào. Hàn Văn Thanh lại vẫn đứng lặng cạnh biển, nhìn ngập trời lãng nước dâng trào không thôi, như thể nhìn thấy hơn mười tải trước đó kia cái độc lập gió trong đích thiếu niên. Hắn tâm trong vô cớ dâng lên một loại kiêu ngạo: Biển rộng như trước, ta cũng không đổi. Trải qua sóng gió, sơ tâm vẫn còn.
Đọc đến này cảm giác hệt như đọc đoạn đầu khi tác giả nói về Hàn thuở thiếu niên vậy. Cảm giác như một khúc ca tâm sự của mỗi người trước thiên nhiên, cảm thán về cuộc sống này về con đường của riêng họ.

Phồn Hoa Huyết Cảnh đã ko còn nhưng Trương Giai Lạc thì vẫn còn đó, mặc kệ ngta nói gì, mặc kệ số phận có tàn nhẫn thế nào hắn vẫn sẽ đứng dậy đi tiếp chặn đường mình đã chọn. Dù qua bao lâu, sơ tâm vẫn còn đó, người ở đây dù dung mạo đã thay đổi, dù trên người áo đã đổi màu vẫn là thiếu niên năm xưa, một lòng vs VQ chân thật nhất.

Quan hệ giữa hắn và Trương Tân Kiệt cũng chẳng phải là câu chuyện ly kì khiến biển khơi dậy sóng, cũng không có tình tiết nào cảm động đến rơi lệ. Bọn họ cứ như thế này sóng vai, đứng cùng một chỗ, không cần quay đầu lại, không cần một lời nói vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Như thể đá ngầm cùng thủy triều đối lập không lời, như thể gió tiếng cùng sóng vang lên giao hòa hợp nhất, như thể bầu trời cùng hải dương mãi mãi không lìa.

Đi ngang qua thế gian náo động muôn vàn, nhìn lại duy ngươi làm bạn bên cạnh.

"Tân Kiệt."

"Đội trưởng, thế nào?"

Hàn Văn Thanh không lên tiếng, mặt mang ý cười đi về phía biển rộng.
Huhu cảm giác trải qua tất cả, đọc đến đây lại là một khoản lặng đầy yên bình. Chính phó Bá Đồ sóng vai cùng nhau đi qua bảy năm ròng rã, là mười năm Thạch Bất Chuyển cùng Đại Mạc Cô Yên đến với VQ này, cùng nhau gặp gỡ dưới chiến huy Bá Đồ. Hai bọn họ đi cùng nhau, bình lặng và yên ổn, như lời tác giả nói vậy dù rằng ko cần quay đầu cũng biết đối phương đang ở bên cạnh mình. Dù trải qua bao dông bão, thế sự đổi dời vẫn cùng nhau đi tiếp con đường ban đầu, thật sự quá tốt rồi. Dù Đại Mạc Cô Yên có bao nhiêu lần tiến lên, khi ngoảnh đầu quay lại vẫn sẽ thấy một Thạch Bất Chuyển ở đó, cần mẫn với nhiệm vụ của mình.

Bá Đồ vẫn sẽ ở đó, Hàn đội cùng mọi người vẫn sẽ ở đó.

Vinh Quang sau cùng được giành cho tất cả mọi người đã dùng tuổi trẻ của mình đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết này.

Lại nhớ bài hát OP của TCCT animation SS: " Dùng mười năm viết thành tín ngưỡng, VQ vĩnh viễn ko lụi tàn."

Cảm ơn chị Lãi rất nhiều, fic thật sự hay và cảm động '))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,032
Số lượt thích
3,998
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Mới vào có cảnh ngắm biển thôi mà đã ... TT^TT *vùng dậy* Không được thế này! Tui không chấp nhận!Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà đi! Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà đi!! Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà cmn đi!!! Biển khơi mới nhỏ ấy, cả nhà biển khởi mới nhỏ ấy!!

Aizz thật ra tui vốn đã viết rất nhiều, nhưng cuối cùng đều xoá hết. Cảm thấy fic vốn đã deep rồi, thôi tui cứ bình tĩnh mà đọc thôi là được, không cần deep thêm nữa. Chậc lầu trên deep hay quá, Trương nhập hả cô, chữ nghĩa phong phú đi viết luận đại học luôn nha =)))). Cơ mà truyện này quả thật hay quá, không để lại dấu chân cũng thật uổng, tui đành viết một cái chung chung vậy.

Hàn Văn Thanh, biển khơi xin kính anh một ly! Máu chảy đầm đìa, thịt nát xương tan, chạy trong gió lạnh, vẫn không ngăn được quyền của anh mạnh mẽ vung lên phá tan tất cả. Biển khơi sóng dữ luôn ập tới, thiên biến vạn hoá, lại còn không thay đổi bằng lòng người. Nhưng biển khơi thật ra cũng không đổi, ngàn vạn năm nay nó vẫn thế, sóng vỗ vào đá, phá càn khôn, đá bất chuyển. Trước sau như một.

Hàn đội, Diệp đội, Bá Đồ, Gia Thế, Trương phó, cậu thiếu niên thần bí (người mà ai cũng biết là ai đó), Trương Giai Lạc, đại hải xin kính mọi người một ly! Vinh Quang thuộc về mọi người, đó là truyền kỳ của mọi người. Phồn hoa lạc tẫn, tất cả chúng ta vẫn còn là thiếu niên.

Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà đi!

Khụ, tui dập đầu tạ tội, vào nhà Bá Đồ mà nhận xét Gia Thế có hơi kỳ, nhưng tui đã là đứa fan não tàn Gia Thế giai đoạn cuối rồi, chỉ muốn nói một câu thôi rồi tui nhảy ngay xuống biển tạ tội luôn.

”Thi đấu thì đánh, ngày tháng thì cứ cho qua.”

Đấu Thần, huy hoàng của Vương Triều chúng ta sao lại thành ra nông nỗi này, chỉ còn sót lại chút lửa tàn tro nát mà thôi? Diệp Tu, Vinh Quang của anh là vẫy vùng giữa bùn lầy mà đánh từng trận qua ngày đoạn tháng tàn thôi sao? Lưu Hạo, ánh sáng trong mắt cậu sáng rỡ lúc cậu gọi hai tiếng “ Diệp ca” đó có phải chính là mẩu ánh sáng vụn duy nhất còn nằm dưới đáy rương báu của kẻ Vương giả chúng ta không? Đào Hiên, ngoảnh đầu lại đi, phía sau lưng đó đã từng là ước mơ của mọi người...

Gia Thế, chuyện gì đã xảy ra với niềm kiêu hãnh trong tim tôi?

*giơ tay* Tựa đề có phải ý nghĩa chính là nhìn biển rộng đúng không? Ừm, có thể hỏi vì sao chủ nhà lại để nguyên hán việt được không ạ? Mị thấy thú vị, hỏi chơi thôi, chủ nhà không cần đổ mồ hôi rơi nước mắt như lần trước đâu =)))) Sẵn tiện có thể cho mị hỏi luôn, rốt cuộc Lãi là ý gì thế, hình như là động vật đúng không? Tại sao lúc thì không chân lúc thì biết bơi, truyền thuyết này ở đâu ra vậy, tui có chút bối rối...
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Mới vào có cảnh ngắm biển thôi mà đã ... TT^TT *vùng dậy* Không được thế này! Tui không chấp nhận!Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà đi! Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà đi!! Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà cmn đi!!! Biển khơi mới nhỏ ấy, cả nhà biển khởi mới nhỏ ấy!!

Aizz thật ra tui vốn đã viết rất nhiều, nhưng cuối cùng đều xoá hết. Cảm thấy fic vốn đã deep rồi, thôi tui cứ bình tĩnh mà đọc thôi là được, không cần deep thêm nữa. Chậc lầu trên deep hay quá, Trương nhập hả cô, chữ nghĩa phong phú đi viết luận đại học luôn nha =)))). Cơ mà truyện này quả thật hay quá, không để lại dấu chân cũng thật uổng, tui đành viết một cái chung chung vậy.

Hàn Văn Thanh, biển khơi xin kính anh một ly! Máu chảy đầm đìa, thịt nát xương tan, chạy trong gió lạnh, vẫn không ngăn được quyền của anh mạnh mẽ vung lên phá tan tất cả. Biển khơi sóng dữ luôn ập tới, thiên biến vạn hoá, lại còn không thay đổi bằng lòng người. Nhưng biển khơi thật ra cũng không đổi, ngàn vạn năm nay nó vẫn thế, sóng vỗ vào đá, phá càn khôn, đá bất chuyển. Trước sau như một.

Hàn đội, Diệp đội, Bá Đồ, Gia Thế, Trương phó, cậu thiếu niên thần bí (người mà ai cũng biết là ai đó), Trương Giai Lạc, đại hải xin kính mọi người một ly! Vinh Quang thuộc về mọi người, đó là truyền kỳ của mọi người. Phồn hoa lạc tẫn, tất cả chúng ta vẫn còn là thiếu niên.

Chúng ta là người đạp sóng lướt biển mà đi!

Khụ, tui dập đầu tạ tội, vào nhà Bá Đồ mà nhận xét Gia Thế có hơi kỳ, nhưng tui đã là đứa fan não tàn Gia Thế giai đoạn cuối rồi, chỉ muốn nói một câu thôi rồi tui nhảy ngay xuống biển tạ tội luôn.

”Thi đấu thì đánh, ngày tháng thì cứ cho qua.”

Đấu Thần, huy hoàng của Vương Triều chúng ta sao lại thành ra nông nỗi này, chỉ còn sót lại chút lửa tàn tro nát mà thôi? Diệp Tu, Vinh Quang của anh là vẫy vùng giữa bùn lầy mà đánh từng trận qua ngày đoạn tháng tàn thôi sao? Lưu Hạo, ánh sáng trong mắt cậu sáng rỡ lúc cậu gọi hai tiếng “ Diệp ca” đó có phải chính là mẩu ánh sáng vụn duy nhất còn nằm dưới đáy rương báu của kẻ Vương giả chúng ta không? Đào Hiên, ngoảnh đầu lại đi, phía sau lưng đó đã từng là ước mơ của mọi người...

Gia Thế, chuyện gì đã xảy ra với niềm kiêu hãnh trong tim tôi?

*giơ tay* Tựa đề có phải ý nghĩa chính là nhìn biển rộng đúng không? Ừm, có thể hỏi vì sao chủ nhà lại để nguyên hán việt được không ạ? Mị thấy thú vị, hỏi chơi thôi, chủ nhà không cần đổ mồ hôi rơi nước mắt như lần trước đâu =)))) Sẵn tiện có thể cho mị hỏi luôn, rốt cuộc Lãi là ý gì thế, hình như là động vật đúng không? Tại sao lúc thì không chân lúc thì biết bơi, truyền thuyết này ở đâu ra vậy, tui có chút bối rối...
Fic này deep, đọc cmt của Bạch lại thấy một sự oai hùng nổi lên, lại thấy có chút bi tráng tiếc nuối cho GT.

Thích fic này nhất những lúc miêu tả về sóng biển trước mặt Hàn đội, Hàn đội á, con người đạp sóng, rẽ mây mà đi. Trời đất có muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Dù phía trước có là gì, Hàn đội vẫn sẽ bước quá. Tự tin vào con đường mình chọn, cố gắng tới giây phút cuối cùng vì nó.

Vinh Quang dành cho tất cả mọi người mà nhỉ. Tuyển thủ những ai đã đang và sẽ sống với tín ngưỡng với VQ đều xứng đáng được VQ vinh danh, VQ là dành cho tất cả mọi người. ''w''.

Còn tên chị Lãi hả? Hỏi chỉ cho phép đi tui tiết lộ cho =))))))))))))))))))
 

Phong Quân

Phó bản trăm người
Bình luận
246
Số lượt thích
327
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
HànDiệp
#5
Điện thoại gọi được.

Không ai nói gì, cứ vậy giằng co một hồi. Hàn Văn Thanh không có ý định cùng cậu ta so nhẫn nại, trực tiếp hỏi: “Này con giao long, đã lặn ở rãnh biển nào rồi?” 

Đối phương nghe thấy giọng nói túc địch của mình cũng không chút nào bất ngờ, chậm rãi mở miệng: “Bản long vương cả ngày gây sóng gió, sợ mấy người phàm tục các người không chịu nổi nữa, cho nên trước mắt yên tĩnh một năm rưỡi, cho mấy người có cơ hội kéo dài tàn hơi.”

Hàn Văn Thanh cắn răng, nắm chặt điện thoại: "Đừng để bọn tôi chờ quá lâu."

Đầu bên kìa điện thoại truyền đến tiếng cười đã bị đối phương cố ý đè thấp, cười một hồi liền ngừng, chỉ còn lại tiếng gõ phím đang vang vọng giữa không gian rộng.

Hàn Văn Thanh cúp điện thoại, hắn đã nhận được lời hứa vô thanh của đối phương.

Hắn sừng sững đứng giữa sóng gió, lẳng lặng chờ Tiềm Long bay ra từ lòng biển lớn, đạp mây cưỡi gió phá núi sông.

Diệp Tu là giao long của biển rộng, ẩn hiện tuỳ ý, ngao du thiên hạ.

Mà hắn là đá ngầm nơi đầu sóng, vạn năm không đổi, quyết chí thề không di.
[ôm mặt lăn lộn] aaaaaaaaa
 

Bình luận bằng Facebook