Hoàn [Su Mu Qiu's Birthday Project] [Tán Tu] Tán Linh

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[OneShot] Tán linh

Pairng: Tán Tu

Author: justorange@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.



cre pic: 花雕老吴 (lap không vào được weibo nên không thể dẫn link, xin thứ lỗi)

Sách viết: Vạn vật đều chứa linh hồn, cũng biết nghĩ biết yêu, biết cả thất tình lục dục. Hoặc vì dục mà hại người, tuy lợi nhưng đáng khinh bỉ; hoặc vì dục mà hại mình, tuy diệt nhưng không hối.

Hôm đó trời mưa. Hạt mưa lất phất từng chút từng chút một nhuộm thẫm tảng đá ven đường, không khí dậy lên mùi ngai ngái của đất trời. Nam nhân cũng chẳng màng vạt áo mình đã lấm thấm bùn, rũ rũ hời hợt vài cái rồi rảo bước tới dưới một mái hiên.

Mưa không lớn nhưng lại mang theo hơi ẩm lạnh lẽo khó chịu. Diệp Tu xoa xoa tóc, ngước nhìn trời mà than ngắn than dài.

“Tục ngữ nói quý nhân xuất môn lắm mưa gió.” Hắn lẩm bẩm. “Quả nhiên Diệp mỗ này quý đến mức ông trời cũng phải ghen tị.”

Tiếc là quý nhân lần này một tán ô cũng chẳng mang theo, thành ra chỉ đành đứng đó ngắm mưa rơi. Diệp Tu cũng không nóng không vội, cứ thảnh thơi đứng dưới mái hiên nghe tiếng mưa.

Ngõ sâu vốn vắng người nay lại vẳng ra tiếng bước chân. Diệp Tu thính lực tốt, nghiêng đầu cẩn thận nghe một chút rồi “ồ” ra tiếng. Lẫn trong nhịp mưa rơi là tiếng sàn sạt rất êm, từa tựa tiếng giày vải nhẹ bước lên đá sỏi, không nhanh không chậm, bình thản đi tới.

Chẳng lẽ cũng có người như hắn ưa nhàn hạ thích nhàn rỗi. Nếu là thật, rất có thể đây sẽ là tri kỷ hắn đang tìm.

Diệp Tu chớp mắt, làm như không để ý nhưng rồi lại không kiềm được sự hưng phấn đang trào ra, mắt hướng về màn mưa mênh mông phía trước mà cất cao giọng.

“Bóng thu còn đó đưa sương xuống…”

“…Sen khô trơ trọi nghe tiếng mưa.*” Một bóng người dần bước ra từ màn mưa. Diệp Tu nhìn bóng áo trắng trước mắt, tự hỏi không biết có nên mở lời không. Đối phương lại như không thấy sự bối rối của hắn, lại giống như ngầm hiểu gì đó mà nháy mắt mấy cái. “Các hạ thực sự hảo hứng trí.”

(Là hai câu thơ trích trong bài thơ “Túc Lạc thị đình ký hoài Thôi Ung, Thôi Cổn” của thi sĩ Lý Thương Ẩn. Bản dịch phía trên do mình tự mần mò một chút.)

“Sen khô? Nào có sen khô?” Diệp Tu cất lời trêu chọc. “Chi có một kẻ phàm tục đang chật vật trốn mưa thôi. Khổ trung mua vui ấy mà.”

Đối phương không nhịn được nở nụ cười. “Đã là khổ trung mua vui thì trốn mưa cũng thật tiêu sái. Hiên nhỏ không che được mưa to, tệ xá vừa vặn gần đây. Nếu không chê, chi bằng đến trú một lúc?”

Người nọ tên gọi Tô Mộc Thu. Hai người đi đến cuối ngõ, nơi đây có dựng một căn nhà nhỏ xập xệ. Hơi trà mỏng mảnh lẳng lờ lách ra từ khung cửa sổ bên hông, ngỡ như cảnh trong mộng.

Tô Mộc Thu bước tới đẩy nhẹ cánh cửa, thốt lên đầy ngạc nhiên: “Thật là duyên chăng? Nha đầu kia từ xưa có mấy khi pha trà, chẳng lẽ hôm nay lại phúc chí tâm linh biết có khách ghé chân?”

Vừa nói, Tô Mộc Thu vừa dẫn Diệp Tu tới trước mấy cái bàn trà nhỏ, một cô gái thanh tú bưng trà ra.

Diệp Tu cám ơn, hai tay tiếp lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nhìn người pha trà, khen ngợi. “Phẩm trà cũng như đạo làm người, có ba cảnh giới là đắc vị, đắc vận, đắc đạo.” Nói xong quay qua Tô Mộc Thu. “Trà lệnh muội pha hàm chứa ẩn ý sâu xa, có thể coi như đắc vận nhất phẩm. Phúc khí Tô huynh thật tốt.”

“Công tử chê cười rồi.” Cô gái mỉm cười. “Chỉ là chút tài nghệ thô thiển thôi, đâu thể sánh bằng bằng hữu ca ca đưa về được.”

Tô Mộc Thu cũng hùa theo vài câu rồi lảng sang chuyện khác. “Nhưng nghe cách nói chuyện của Diệp huynh đây không chút tầm thường, chẳng lẽ là tiềm long ngủ vùi sao.”

Diệp Tu suy tư một lát rồi lắc đầu, thần sắc nghiêm chỉnh. “Cũng có lợi ích gì đâu, còn chẳng bằng một tri kỷ. Nhân sinh cũng chỉ cần vậy mà thôi.”

Duyên gặp mặt cũng gọi là duyên. Ba người ngồi thành một vòng tròn, cùng hoan hỉ nâng ly dưới trong tiếng mưa rơi ngoài cửa. Diệp Tu từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, tài hoa vô hạn nhưng lại chấp nhận ẩn ẩn vu thị**, khó mà tìm người tâm đầu ý hợp như Tô Mộc Thu, nói đủ chuyện trên trời dưới bể đến quên cả thời gian. Đến khi nhận ra thì sắc trời đã ngả về chiều, mưa vẫn lâm thâm, chẳng có dấu hiệu ngừng.

(“Ẩn ẩn vu thị”: Trích từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều”. Người “ẩn ẩn vu thị” có nơi dịch là người có khả năng đối mặt với hiện thực, tự tịnh hóa mình trong một hoàn cảnh tương đối bình thường đơn giản mà không đánh mất lòng tin của bản thân; cũng có nơi nói là dạng người có năng lực thực sự nhưng lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy làm ngọa hổ tàng long)

Diệp Tu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trận mưa lần này lâu đến kì lạ mà mình cũng trú nhờ nhà người ta hơi lâu quá rồi. Tô Mộc Thu giống như nhìn thấy sự khó xử của hắn, nghĩ một chút liền mang ra tán ô bằng giấy dầu y vừa dùng lúc nãy.

“Chi bằng Diệp huynh cầm tạm vật này, tôi sẽ ở đây pha trà chờ huynh tới .” Tô Mộc Thu nhìn ngắm tán ô một lúc rồi trịnh trọng đưa cho Diệp Tu, nửa mơ hồ nửa nghiêm túc mà chậm rãi nói. “Nghe nói vạn vật đều có linh hồn, dù là trăm muông nghìn thú hay hoa điểu trùng ngư, thậm chí là bút mặc chỉ nghiễn… Có thể do hấp thụ linh khí đất trời mà biến hóa hoặc lắng nghe luận ngữ nhân gian mà đắc đạo. Một khi tu thành hình người sẽ chẳng khác người thường là mấy. Tán này tôi gửi tạm chỗ Diệp huynh, biết đâu một ngày nó có thể hóa thành người, cùng huynh bầu bạn.”

Không đợi Diệp Tu trả lời, Tô Mộc Thu đột nhiên mỉm cười. “Huynh có tin không?”

Diệp Tu cười nói. “Tô huynh thực có tài kể chuyện. Bất quá nếu có chuyện như vậy thật thì tôi cũng cam tâm tình nguyện cùng tán này kết tình bằng hữu. Trên đời này, người có thể trò chuyện với tôi, trừ Tô huynh ra, quả thực hiếm có khó tìm.”

Qua mấy ngày, Diệp Tu nhớ tới tán ô nọ liền nhìn trời, đợi đến một ngày nắng đẹp bèn chạy tới nhà Tô Mộc Thu. Nào ngờ, vừa mới tới ngõ kia, mưa đã bắt đầu trút xuống, Diệp Tu lại đành trú nhờ quán trà nhà Tô Mộc Thu. Một lần lại một lần, ngay cả Diệp Tu cũng phải cười chính mình thật xui xẻo.

“Xem ra đúng thật là quý nhân, gọi đến không ít mưa gió.” Diệp Tu cất giọng đùa giỡn với Tô Mộc Thu. “Mà cũng kỳ quái, năm nay mưa thật lắm, hơn xa năm trước. Cứ thấy tôi tới đây trả tán là lại trút xuống, chẳng chịu để yên…”

Tô Mộc Thu lắc đầu cười. “Không sao. Tán này thôi thì Diệp huynh cứ giữ lấy mà dùng.”

Cứ thế, Diệp Tu vẫn như trước ngồi tâm tình với Tô Mộc Thu chán chê rồi đứng dậy, cầm theo tán ô kia, bình thản rời đi. Tô Mộc Thu tiễn hắn tới tận cửa, song khi bóng Diệp Tu đã khuất, y vẫn chẳng trở lại, cứ lẳng lặng đứng ở một góc xa xa như đang đợi gì đó.

“…Thân là tán yêu lại không quản hao tổn tu vi bấy lâu nay để gọi mưa…”

“…Vì tư dục mà đi ngược lại thiên lý, vì tư niệm mà gây họa cho dân lành, không thể tha ngươi và kẻ kia…”

Tô Mộc Thu cúi đầu chăm chăm nhìn đầu ngón tay rồi bàn tay rồi cánh tay, lại nhớ tới thầy trừ tà trước đây đuổi giết mình, mỉm cười, thấp giọng nói. “Mộc Thu biết tội.”

“…Nhưng trời cao có mắt…”

“Chớ đả thương người vô tội. Từ nay Mộc Thu nguyện từ bỏ tu vi, trở lại nguyên hình, bất luận chuyện gì cũng sẽ không động đến pháp lực.” Y nói.

Một ngày trời nắng, Diệp Tu đem theo tán ô bằng giấy dầu đã cũ, đi tới ngõ sâu kia nhưng lại chỉ tìm được một mảng tường hoang. Hắn kinh ngạc nhìn về phía con ngõ vô tri, lại nhìn cỏ dại rậm rạp dưới chân, đầu không khỏi nhớ lại cuộc gặp gỡ trong mưa nọ. Hắn đi hỏi một lượt hàng xóm làng giếng về tung tích hai huynh muội Tô gia, kết quả chỉ nghe người ta nói chỗ này vốn bỏ hoang từ lâu, chưa từng thấy có hàng quán gì nữa là một căn nhà xập xệ thoảng hương trà.

Thôi thì, nhân gian mênh mông, tri kỷ khó kiếm, gặp được là phúc, lạc nhau là mệnh***. Duyên còn thì sẽ gặp lại, duyên hết thì đến đây thôi. Hắn giương tán ô Tô Mộc Thu đưa lên nhìn, cười đến tiêu sái rồi lững thững rời đi.

(Nguyên gốc là “nhân sinh tại thế, tri kỷ nan cầu, đắc chi ngô hạnh, thất chi ngô mệnh. Ý là, trong biển người mênh mông, cố tìm kiếm một tri kỷ, nếu gặp được là hạnh vận, nếu không gặp được thì cũng là số mệnh.)

Thời gian thấm thoát, đông qua xuân lại, đầu xanh dần hóa bạc, bước chân thêm tập tễnh.

Diệp Tu đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, thủy chung cô độc, bên người chỉ có một tán ô cũ nát. Hắn cũng từng vô số lần bắt gặp sắc bạch y tương tự trên những khuôn mặt khác nhau, và cũng từng ấy lần mỉm cười tự hiểu, lòng nhớ lại ngày mưa năm đó.

Từng có một người như thế, giữa màn mưa bình thản đi về phía hắn, đưa hắn một tán ô.

Chỉ là không biết rằng, liệu có được như lời người tri kỉ phút chốc kia nói, linh hồn ngự trong tán này một ngày nào đó sẽ hóa thành người, cùng hắn bầu bạn chăng?

[Tán linh] Hoàn​

… Diệp Tu đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, thủy chung cô độc. Cho đến một ngày nọ, hắn tóc đã bạc, tay chống tán ô, trong mắt lại hiện lên dáng hình người kia. Người kia nháy mắt mấy cái, cười mà nói rằng, “Tệ xá vừa vặn gần đây, chi bằng Diệp công tử đến trú một lúc?”
-END-
 
Last edited:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#2
Truyện đúng gu của chị, dịch cũng trất's luôn :cry::cry::cry:

“Bóng thu còn đó đưa sương xuống…”
“…Sen khô trơ trọi nghe tiếng mưa.*”
Xong, tôi đã yêu.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
Truyện đúng gu của chị, dịch cũng trất's luôn :cry::cry::cry:



Xong, tôi đã yêu.
Em mong có thể edit Thiên Quỷ Di Minh làm chị cảm thấy thích như fic này :3
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#4
Em mong có thể edit Thiên Quỷ Di Minh làm chị cảm thấy thích như fic này :3
tổ chức tin ở đồng chí, đường cách mạng còn dài, đồng chí cố lên!
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#5
Mấy hôm trước (mấy tháng trước?) đọc review Tán Linh, vô đọc một lần. Hôm nay lại vô xem review Tán Linh, sau đó lại đọc một lần. Chỉ tiếc người đọc này thật quá dở... không phát hiện gì mới.

Người ta nói thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Mình không biết nữa, vẻ lơ đểnh mặc kệ mọi thứ của Diệp trú mưa dưới mái hiên làm mình quên luôn ý niệm thời gian là gì nữa... trôi nhanh hay chậm gì cũng được. Và thời gian chính thức dừng hẵn trong bối cảnh hữu tình kia: căn nhà nhỏ xập xệ, tiếng mưa lâm thâm hòa cùng những lời bay bỏng đích cao nhân và hương trà hạng A do Mộc Tranh tự nhận chút tài thô thiễn. Ta nói, không có khung tranh nào đẹp bức họa ba người bằng chữ này. Xuất sắc!

Đọc Tán Linh mình phát hiện một điểm đồng điệu nho nhỏ. Rằng trong mười mấy năm chơi game nói dài không dài nói ngắn không ngắn ấy, cũng từng có những người dừng lại một lúc nói chuyện hợp ngỡ đến bậc tri kỉ, thế mà vẫn không từ mà biệt... Chậc, game online mà, ai biết ai đâu... Mình đâu biết hết câu chuyện của họ. Người ở lại đâu biết người đi thật sự nghĩ gì. Họ chỉ biết thẩn thờ một lúc lâu... thu ghém kỉ vật trên tay, thở dài ngầm hiểu duyên cạn mệnh bạc - xa nhau là chuyện nhân sinh hiển nhiên. Họ chỉ biết... người đó là duy nhất.

Ấy vậy mà cái đưa mình phiêu từ đầu đến cuối truyện lại không phải nội dung mà tác giả gửi gắm, nó là cách dịch giả dụng chữ thì đúng hơn. Dịch giả bảo chỉ đảm bảo 70%~80% độ chính xác cũng không khác gì Mộc Tranh với "chút tài nghệ thô thiễn" kia thôi. Trong review mình có thấy bạn trích đoạn ít câu tâm đắc, riêng mình lại tâm đắc từng câu chữ bạn dịch, đọc một câu lại muốn cảm liền một câu. Mọi tính từ về sự mềm mại mạch lạc mà cô động cảm xúc cho câu chữ mình định dùng lại không đủ tầm để diễn tả sự hoàn hảo của bản dịch này. Ngay chính tác giả dụng chữ đã là một tuyệt tác, thì người dịch đã hoàn thành xuất sắc việc đưa tuyệt tác đó đến tim của những đọc giả khát chữ... như mình.

Mọt game chữ nghĩa vụng về, so với mẫu fic đã đạt đến cảnh giới cao nhất của sự trau chuốt đây, những dòng cảm nhận này viết ra biết rõ thập phần thua kém, viết đi rồi lại xóa. Thôi thì cũng đành viết ra hết thảy những cảm nhận chân thành của mình, mong bạn hiểu cho mà đừng cười chê...
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#6
Chúc mừng sinh nhật Tán ca! Tiền tài địa vị cũng không bằng gặp được tri kỷ, nhân sinh chỉ cần thế đã đủ mãn nguyện.
 

Bình luận bằng Facebook