Hoàn Tô Mộc Tranh - Tâm nguyện nho nhỏ

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Tô Mộc Tranh
Tâm nguyện nho nhỏ.

.
.

cre: youshuang

Tác Giả:
Link CV: CV

Edit & Beta : Lãi.
.
.

Tô Mộc Tranh – Tâm nguyện nho nhỏ.

“Chuẩn bị xong chưa, Mộc Tranh?” Diệp Tu đứng bên cạnh chiếc bánh kem, tầm mắt đảo xung quanh một vòng xác nhận Ngô Tuyết Phong và Đào Hiên đều đã đến bên cạnh cửa, sau đó lặng lẽ lấy bật lửa từ trong túi ra, “Tắt đèn nhé?”

“Ừm.” Tô Mộc Tranh gật đầu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Bụp một tiếng, đèn tắt, cả không gian đều tối đen thành một mảng. Trên võng mạc của Tô Mộc Tranh có thể thấy được ánh sáng cam mơ hồ phản chiếu, thỉnh thoảng còn nhảy nhót, có lẽ là ngọn nến Diệp Tu vừa điểm. Tô Mộc Tranh biết, đó là ngọn nến hình bông hoa được tạo thành từ rất nhiều ngọn nến nhỏ hơn. Không biết làm gì khác hơn nhìn chăm chăm vào ngọn nến được cắm trên cái bánh kem nhỏ Diệp Tu mua ở tiệm bánh ngay dưới lầu. Bởi vì bánh kem quá nhỏ nên ngọn nến không thể đứng được, thoáng lay động, trông có vẻ rất oan ức. Trên mặt bánh kem còn đặc biệt ghi 16 chữ “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, khoẻ mạnh nhơn nhơn, miệng cười như Bụt. Lúc mua nó, Diệp Tu phải bỏ ra tận 5 phút để nhìn cái bánh, cảm thấy thinh thích, khen không dứt miệng. Tô Mộc Tranh không thể nào giải thích được.

Nói thật thì đây vốn không phải là dự định ban đầu của Diệp tu, đáng tiếc mùa giải thứ 2, người rời đi không ít. Tuyển thủ thể thao điện tử còn có cái gì được gọi là lối thoát sao? Trên cơ bản đều chạy tới vay tiền Diệp Tu, còn không chút xấu hổ. Theo như lời họ nói thì Diệp Tu chính là một trong những kẻ gây trở ngại cho kiếp sống chuyên nghiệp của họ. Tìm hắn giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Trong số đó người đặc biệt nhất phải nhắc đến vị cựu đội trưởng nào đó của Lam Vũ, nghe nói lúc rời khỏi Lam Vũ không mang theo bất kì thứ gì , nhưng đối với Diệp Tu vẫn ôm trong lòng mười phần hận khí, hận khi Diệp Tu dẫn đầu Gia Thế đối chiến Lam Vũ, khiến gã phải trải nghiệm việc bị bạo ngược một lần nữa trong kiếp chuyên nghiệp của mình. Chỉ còn lại một ít tiền, điều kiện cuộc sống trở nên khắc nghiệt hơn. Nhưng đây lại là sinh nhật thứ 18 của Mộc Tranh. Nếu để tên muội khống nào đó biết được nhất định sẽ mắng hắn một trận ra trò.

Bất quá sinh nhật 18 của hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Lúc đó vẫn còn là thời kì đầu của Gia Thế, so với hiện tại, điều kiện còn thiếu thốn hơn nhiều, lúc đó Ngô Tuyết Phong phải tự bỏ tiền túi ra chiêu đãi, dẫn tám người của Gia Thế hùng hổ kéo nhau vào tiệm, chụm đầu vào một nồi lẩu. Đám người này chỉ cần nghe đến việc mình không cần phải trả tiền cộng thêm việc không được ăn no mấy ngày qua, Diệp Tu muốn gắp không được, muốn cướp cũng không xong liền buông đũa chịu trận. Xem ra sau này không thể để Mộc Tranh suốt ngày lẽo đẽo đi theo mình chơi, Diệp Tu thầm nghĩ, sinh nhật người nào người nấy đều thật khó coi.

“Nhanh chút đi, Mộc Tranh.” Giọng nói của Diệp Tu từ trong bóng tối truyền đến, “Sinh nhật lần này không giống những lần trước.” “Vì sao?” Tô Mộc Tranh hiếu kì, hỏi. “Bởi vì nguyện vọng lúc 18 tuổi đều có thể trở thành sự thật.” Diệp Tu nói.

Đạo lý này từ đâu ra chứ? Từ trước tới giờ cô chưa từng nghe qua. Hơn phân nửa chắc chắn là do Diệp Tu nói bừa. Tô Mộc Tranh phụt một tiếng, bật cười. Nhưng nếu thật sự trở thành sự thật, nguyện vọng thứ nhất của cô chính là hi vọng khiếu thẩm mỹ của Diệp Tu có thể tăng cao một chút, chỉ cần một chút thôi là được, ít nhất cũng đừng tiếp tục mua cho cô mấy cái váy da báo, cũng đừng mặc mấy bộ đồ giá rẻ mua trên taobao mà đi khắp nơi làm loạn, xấu chết đi được. Nguyện vọng thứ hai chính là hi vọng cuốn tiểu thuyết “Năm ấy chúng ta tay trong tay” sẽ sớm hoàn, nghe nói rằng sắp được chuyển thể thành phim truyền hình, cô là fan của nam chính.

Nguyện vọng thứ ba chính là muốn bước lên sàn đấu vào mùa giải thứ tư, cô hi vọng mình và Ngô Tuyết Phong có thể trở thành đồng đội tốt nhất bên cạnh Diệp Tu, chứ không phải chỉ là cô em gái nhỏ luôn được hai người họ dốc lòng chiếu cố. Cô cũng mong muốn Diệp Tu – tiểu đội trưởng, sẽ cứ mãi giành được quán quân, một đường thuận lợi cứ thế mà đi, vĩnh viễn không gặp phải khó khăn, con đường luôn luôn rộng mở. Nếu có thế, sau khi cô mười tám tuổi có thể gặp lại rồi kết bạn với thiếu nữ “chị đại” kia ở Yên Vũ rồi, cô cảm thấy “chị đại” đó siêu ngầu. Nghe nói tiệm net Gia Thế vừa được mở rộng, nên có rất nhiều phòng trống, có phải hay không đến lúc đó cô cũng có phòng riêng? Tuỳ tiện mở ngăn kéo ra liền có mười mấy cây son hàng hiệu, mỗi ngày đều sẽ dùng màu son để thể hiện tâm trạng của mình. Tô Mộc Tranh chỉ vừa tưởng tượng ngăn tủ của mình đầy ắp những cái bình, hủ nho nhỏ được thiết kế tinh xảo, trong lòng liền không khỏi trở nên phấn khích.

Tô Mộc Tranh tiếp tục nghĩ, nguyện vọng thứ năm chính là mong Diệp Tu sẽ bớt hút thuốc và thức đêm, việc này rất quan trọng. Còn phải mua bánh kem cho Mộc Vũ Tranh Phong nữa, ngày mai phải nói Diệp Tu mua mới được! Lần này là bánh kem sô cô la, cô mỗi ngày đi ngang qua tiệm bánh đều phải đứng lại nhìn mười mấy giây, đã thèm từ rất lâu rồi.

Cô cũng mong rằng mình sẽ giải nghệ sớm một chút, giải nghệ cùng một lúc với Diệp Tu là xong. Sau khi giải nghệ ngồi ở băng ghế nhỏ bên cạnh nhìn Diệp Tu chơi, cái gì cũng không cần làm. Bất quá tâm nguyện này không cần nói cho Diệp Tu biết, hắn chắc chắn sẽ nhấn nhấn vào mi tâm của cô, nói một câu: “Thật không có tiền đồ.”

Ừm, còn gì nữa nhỉ? Tô Mộc Tranh gõ nhẹ ngón trỏ ở cằm, suy nghĩ mười giây, bật cười. Cô suýt chút nữa đã quên mất người kia, cô hi vọng người đó cũng có thể thật vui vẻ, mùng bốn cô và Diệp Tu chắc chắn sẽ đến gặp. Cô sẽ cố gắng lớn lên, trở nên thật ôn như, kiên cường, sau này có thể giống như người ấy, làm trụ cột cho cả một gia đình. Ít nhất cô cũng sẽ không để bất cứ người nào bắt nạt những người mà cô yêu quý.

“Xong chưa, Mộc Tranh. . .” Diệp Tu bất đắc dĩ nói, “Tay anh tê rần rồi. . .” “Xong ngay xong ngay!” Tô Mộc Tranh vội vàng nói, “2 giây cuối cùng!”

Nguyện vọng cuối cùng là gì nhỉ? Tô Mộc Tranh nghiêm túc suy nghĩ. Tâm nguyện cuối cùng chính là cô hi vọng mình có thể cùng Diệp Tu nâng lên một chiếc cúp quán quân. Cô dùng Mộc Vũ Tranh Phong, Diệp Tu dùng Nhất Diệp Chi Thu, trong túi còn mang theo Quân Mạc Tiếu, đây chính là món quà tốt nhất cô có thể nghĩ tới!

“Được rồi.” Tô Mộc Tranh gật đầu thoả mãn, mở hai mắt ra.

Diệp Tu thở ra một hơi, lấy bật lửa đốt cây nến ở giữa, cả ngọn nến nháy mắt bung ra thành một đoá hoa, bên trong còn phát ra bài hát chúc mừng sinh nhật quen thuộc.

“Thấy anh lợi hại không?” Diệp Tu ngước lên. Tô Mộc Tranh cật lực vỗ tay bộp bộp: “Lợi hại lợi hại! Rất đẹp!” “À đúng rồi, vừa nãy ước điều gì vậy? Sao lại lâu như thế chứ?” Diệp Tu cắt một miếng bánh to ngay chữ Sinh nhật. Tô Mộc Tranh nhận lấy bánh, sau đó nhìn hắn, cười nói: “Không nói cho anh biết, nói ra mất linh,” “Hẹp hòi. Ăn xong nhớ quay lại huấn luyện!” “Ơ? Nhưng hôm nay là sinh nhật của em mà!” “Sinh nhật cũng phải huấn luyện! Không luyện tay sẽ cứng!”

“Ô.” Tô Mộc Tranh nhụt chí, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều ỉu xìu. Diệp Tu ngày thường đặc biệt mềm lòng, Tô Mộc Tranh có yêu cầu gì cũng đều bất chấp đáp ứng ngay. Nhưng chỉ khi nhắc đến chuyện huấn luyện, Diệp Tu liền đặc biệt nghiêm túc, đến Tô Mộc Tranh cũng không dám trêu. Người khác trải qua sinh nhật mười tám tuổi như thế nào, cô thật sự không rõ, nhưng dù thế nào chắc chắn cũng không thảm bằng cô. Tô Mộc Tranh lặng lẽ đi theo Diệp Tu ra phòng ngoài, vừa đúng lúc Ngô Tuyết Phong đẩy cửa đi vào, đang đứng trước cửa cởi giày, trong tay cầm thêm một đống bọc thức ăn. Ngô Tuyết Phong nhìn thấy ánh mắt chớp chớp của Tô Mộc Tranh, sững sờ, hiểu rồi, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu đội trưởng, tiểu công chúa, hôm nay có lẩu. Có ăn hay không?” Đến cuối còn bù thêm một đao: “Mì bị ông chủ Đào xử lí hết rồi.”

Diệp Tu nhìn ánh mắt phát sáng trong nháy mắt của Tô Mộc Tranh, bất đắc dĩ thở dài: “Đi đi đi đi. Xem ra việc ăn lẩu ngay sau khi thành niên có thể đem thêm vào bảng quy định của Gia Thế được rồi.” Tô Mộc Tranh hoan hô một tiếng, trực tiếp chạy xuống nhà ăn tìm chén. Bất quá vừa đi được mấy bước, Tô Mộc Tranh liền quay ngược về, kéo Diệp Tu đi cùng.

Thật ra tâm nguyện gì đó có thực hiện được hay không cũng không sao. Tô Mộc Tranh cười hì hì kéo cánh tay Diệp Tu.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Diệp Tu, còn có một người anh trai âm thầm bảo hộ, theo dõi cô. Buồn phiền gì cũng đều sẽ tan biến thôi!

Tâm nguyện nho nhỏ.

END.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
18 tuổi mình ước gì nhỉ? Ko nhớ. Mà hình như, mấy điều của Tô muội tử thực hiện được có 1 nửa. nhưng điều quan trọng nhất, hai người họ vẫn bên nhau.

Siêu thích "chị đại" + câu chúc trên bánh hen
 

? uyen

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
46
Team
Hưng Hân
#3
AAAAAA, được mà, được mà, mấy lời ước của cậu sẽ đạt được hết mà. Cậu sẽ vô địch! Cậu sẽ cùng Diệp Tu nâng lên chiếc cúp quán quân! Và quan trọng cậu sẽ luôn bảo vệ, ủng hộ và theo dõi, Tô Mộc Tranh.

Sinh nhật hạnh phúc :happybirthday:
 

Bình luận bằng Facebook