Hoàn [Đồng nhân][Tán Tu] Thể chất hút chó? Thể chất hút mèo?

Lyl

Cống hiến cấp cao
Bình luận
179
Số lượt thích
1,211
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
#1
Tác giả: 何辞为

Thể loại: đồng nhân, ngắn, Tán ca không chết

Editor: Lyl

*​

Tô Mộc Thu không biết từ trong góc xó xỉnh nào ôm về một con cún, hình thể còn rất nhỏ, có thể miễn cưỡng thả vào túi, nâng trong tay chỉ là một nắm nho nhỏ. Toàn thân nó trắng như tuyết, chỉ có hai dải màu vàng trên bụng, tựa như đóa mai vàng nhẹ nhàng khi tuyết đông vừa tan, vành tai tam giác, mắt đen lúng liếng cực kỳ linh động, bốn chữ hoạt bát hiếu động chỉ kém viết thẳng lên người, nhìn không giống chó vườn lưu lạc trên đường, ngược lại như thú cưng nhà nào trộm chạy ra ngoài.

“Là một chú nhóc.” Diệp Tu ôm bé cún nhìn một chút, lại bị nó liếm nước bọt đầy tay, như đang trả thù vậy.

Thực ra ngay mấy ngày hôm trước, Tô Mộc Thu còn tâm huyết dâng trào, ồn ào mấy ngày muốn nuôi mèo, nhưng loài động vật cao ngạo tôn quý này cố tình lại không thích Tô Mộc Thu, mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta mấy ngày liền, đi café mèo một chuyến, chỉ cần là nơi có Tô Mộc Thu, tất cả đều im lặng như tờ, đến một tiếng mèo kêu cũng không có.

Mà với loại động vật hình thể cỡ này, thậm chí đời sau của nhân loại, Diệp Tu đều không có ý tưởng gì, tiểu Điểm trước đây nuôi rất ngoan, chuyện gì cũng đều là bảo mẫu trong nhà thuê xử lý, đại đa số thời gian còn sẽ bị gia trưởng lấy lý do trên người mèo chó nhiều vi khuẩn đuổi đi hoàn thành một đống bài tập.

Một con mèo mun có thể là thường thấy người, lớn mật nhảy lên bàn, lăn hai vòng trong tay Diệp Tu, ép buộc người vuốt ve mình.

Diệp Tu nhìn mèo, mèo cũng nhìn Diệp Tu, Tô Mộc Thu cách ba cái bàn, ánh mắt nhìn Diệp Tu nóng rực như lửa, ước ao trong mắt muốn ngập cả quán café, nhưng cố tình lại không dám đến gần, rất sợ dọa sợ nhóc con kia.

Diệp Tu vuốt ve đầu mèo, vẫn không có phản ứng gì lớn.

“Diệp Tu, em không có cảm giác gì sao?” Ra cửa, Tô Mộc Thu ước ao đố kị hận liếc Diệp Tu bên cạnh.

“Có chứ.” Diệp Tu cười hai tiếng, “Rụng lông, chủ quán không thanh lý sạch, café em gọi không uống, bây giờ quay lại hẳn là còn có thể thấy, miệng chén kia đã phủ một tầng lông mèo.”

Tô Mộc Thu: “…”

Mà hôm nay, Diệp Tu mới liếc thấy nhóc con như quả cầu trắng này còn tưởng rằng là mèo Tô Mộc Thu ôm từ đâu về, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe thấy nó rất mạnh mẽ “gâu” một tiếng.

Diệp Tu: “…”

“Sáng nay anh ra ngoài mua bữa sáng không phải sao.” Tô Mộc Thu ôm cún nói, “Anh đang đứng chờ ông chủ cắt bánh nướng bọc bánh quẩy, kết quả nhóc này từ đâu chạy đến cắn gót chân anh.”

“Anh không để ý đến, chỉ liếc nó mấy cái, trả tiền chuẩn bị đi, lúc ấy anh còn nghĩ có thể là ai đang ăn sáng bên kia.”

“Kết quả còn chưa đi hai bước, nhóc này đã nhào lên cắn ống quần anh, rất dữ nha, chó dữ, tin tưởng anh, tuyệt đối là chó dữ.”

Tô Mộc Thu lải nhải liên tục bên tai Diệp Tu.

“Bà chủ kia muốn anh ôm về, nói là thật sự không quản được, không biết là từ đâu đến, chỉ biết vụng trộm ăn như chuột.”

Diệp Tu khoanh tay, thấy nhóc con kia còn giãy giụa không yên trong tay Tô Mộc Thu, thò tay đang chuẩn bị ôm, lại bị nhóc đột nhiên cắn một cái.

“A!” Tô Mộc Thu sợ hết hồn, Diệp Tu ngược lại không phản ứng gì.

“Mộc Thu này.” Diệp Tu đột nhiên nâng mắt nhìn Tô Mộc Thu, “Nhóc con này, hàm dưới còn chưa có răng đâu, sợ là nuôi không sống được.”

“…” Tô Mộc Thu vẻ mặt đứng đắn lắp bắp hai câu, “Vậy anh đem đến tiệm thú cưng.” Nói xong liền quay người.

Diệp Tu không nói gì, dù sao cún con sức đề kháng kém, hiện tại hẳn là còn đang ăn sữa, Tô Mộc Thu rất bận, chỉ sợ không có thời gian chăm. Mà hiện tại chó bảy ngày trên thị trường rất nhiều, sa bì cũng có thể bán được 200 một con, loại chó này càng khỏi nói, nhiều lắm tính giá cải trắng, còn chưa chắc có người muốn, chỉ sợ là có tật gì bị người vứt bỏ, trong chiến đội lại nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, tay rất quý, nuôi thật sự không tiện.

Phát hiện Tô Mộc Thu có chuyện là vào một buổi tối, người kia lén lén lút lút ở trong phòng đào tầng đáy tủ quần áo, chỉ lộ mông và đôi chân dài bên ngoài. Từ sau khi chuyển phòng, nơi đó liền trống không, bình thường chỉ để chút đồ lung tung, quần áo cũ không mặc nữa đều treo lên tầng trên, bên dưới lại đào không ra vàng, hắn nghiêm túc như vậy làm gì.

Diệp Tu không nghĩ nhiều.

Mà một đêm khó được tụ tập cùng ăn đêm với mọi người, Tô Mộc Thu cũng vô cùng ân cần rót cho Diệp Tu một cốc trà sữa.

“Vô sự xum xoe.” Diệp Tu nói.

“Phi gian tức đạo!” Ngụy Sâm cố ý vỗ đũa, “Nói, Tô Mộc Thu, có phải Diệp Tu không thỏa mãn…”

Ngụy Sâm chưa nói xong đã bị Diệp Tu thẳng tay nhét một cái đùi gà chiên vào miệng, “Ăn của ông đi, nói nhiều như vậy, chim sáo mua lúc trước cũng không nói nhiều bằng ông.”

Ngụy Sâm ngậm miệng.

“Đúng vậy, phi gian tức đạo.” Tô Mộc Thu đột nhiên gật đầu.

Diệp Tu: “…”

Phương Duệ bên cạnh ngạc nhiên: “Ha! Diệp Tu, anh…”

“Anh là nói phi gian tức đạo.” Tô Mộc Thu trừng Phương Duệ.

“Vậy không phải vẫn là một ý sao, may mà em gái Mộc Tranh không ở đây, nếu không hai người chính là dạy hư người ta!” Ngụy Sâm nói vô cùng chính trực, Phương Duệ cũng ở bên cạnh phối hợp.

“Đợi về tôi phải cẩn thận kiểm tra ổ cứng của ông.” Diệp Tu thả đũa.

Ngụy Sâm và Phương Duệ đồng thời im tiếng, qua một lát mới âm thầm mắng một câu “tâm bẩn”.

“Anh, anh muốn nói cún con hôm trước anh ôm về, mấy ngày nay… tiệm thú cưng nói với anh là đã nuôi cứng cáp hơn, có thể nuôi sống, nên anh chuẩn bị…”

“Chó con? A, hai người muốn nuôi à, rất tốt mà, náo nhiệt.” Ngụy Sâm ở bên cạnh nhai đùi gà.

Diệp Tu nâng mắt nhìn Tô Mộc Thu, cười nói: “Được.”

“Em đồng ý?” Tô Mộc Thu hình như có chút mừng rỡ, “Anh cứ nghĩ em không thích chó mèo.”

Diệp Tu lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không ngại đám nhóc này, “Chó đến có phúc, rất tốt.”

Ăn khuya xong lên tầng, Diệp Tu thấy Tô Mộc Thu chạy theo, có chút ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ anh lên làm gì?”

“Anh ngủ a.” Tô Mộc Thu bối rối.

“Anh không thả nhóc con giấu trong tủ ra?”

“Nó bình thường… đều là trực tiếp đặt trên sàn nhà, sẽ không nghẹn.” Tô Mộc Thu thở dài, thầm nghĩ cùng Diệp Tu đúng là không giấu được bí mật gì.

Vài ngày sau, Diệp Tu nhìn bóng tuyết nhảy nhót lăn lộn khắp nơi trước mặt mình, vừa định chặn không cho nó chạy xuống cầu thang, lại bất đắc dĩ chiến đấu trên tay chưa ngừng, đầu óc thật sự không để ý đến được, bản năng gào lên một câu: “Mộc Thu! Cẩn thận ngã, đừng xuống dưới! Cũng đừng cắn lan can.”

Chính y nói xong còn chưa ý thức được bản thân rốt cuộc đã phạm sai lầm gì.

Ngược lại Thu Mộc Tô trong game chợt dừng lại, không cẩn thận lăn xuống núi.

“Không được, ngày mai phải đưa nó đến chỗ Mộc Tranh.”

Tô Mộc Thu nhìn màn hình xám đi tự lẩm bẩm.

“Mình nghĩ địa vị của mình bị một con chó lay động rồi.”

.

Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo: ko có việc gì sẽ ko ân cần vs người khác, nếu có thì nhất định có mưu đồ gì đó

Sa bì

 

Bình luận bằng Facebook