Hoàn [Đồng nhân][Tán Tu] Nếu Diệp Tu bỏ nhà trốn đi thất bại

Lyl

Cống hiến cấp cao
Bình luận
179
Số lượt thích
1,211
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
#1
Tác giả: 端清

Thể loại: đồng nhân, đam mỹ, 1x1, thế giới song song

Editor: Lyl

01.

Diệp Tu, năm mười lăm tuổi là nhân vật đầu lĩnh trong giới thiếu niên phản nghịch, năm hai mươi lăm tuổi là nhân sĩ thành công tây trang giày da, đã từng gián đoạn thử bỏ nhà trốn đi, nhưng tất cả đều thất bại, từ đó về sau bị ép đóng lại cánh cửa thế giới mới, nhưng vẫn cứ mê muội trò chơi, thậm chí còn là một đại lão.

Đối với chuyện này, em trai sinh đôi Diệp Thu của y bình luận.

“Đáng đời.”

Vị nhân sĩ thành công này nắm giữ lòng nhiệt tình yêu thương Vinh Diệu, mười năm như một ngày chú ý bất cứ thay đổi bất ngờ trong giới eSports, còn có một thẻ tài khoản tên là “Mậu Lâm Tu Trúc”, cùng với vô số acc nhỏ.

Diệp Thu đã từng vây xem anh trai nhà mình chơi Vinh Diệu, cũng tỏ vẻ thị giác 3D ngôi thứ nhất lắc hắn đau mắt.

Đối với điều này, anh trai ruột Diệp Tu của hắn vừa cướp boss vừa bình luận.

“Ừ.”

“A.”

Diệp Thu vốn cảm thấy chơi game cũng không có gì, mỗi người đều cần chút nhàn rỗi điều hòa cuộc sống mà, hẳn là dành cho lý giải. Nhưng mà, hắn luôn cảm thấy, bản thân nhìn anh trai một lần nữa bước vào kỳ phản nghịch —— đương nhiên, nếu mất ăn mất ngủ không ngừng không nghỉ điên cuồng chơi game, còn có thể gọi là nhàn rỗi thông thường mà nói, vậy coi như hắn không nói gì.

_:)з" ∠)_

Diệp Tu rõ ràng là trúng độc, còn không nhẹ.

“Bệnh tình” của Diệp Tu là thế này: Vào một ngày nào đó, vốn chỉ là một ngày rất bình thường như mọi ngày, đúng giờ chơi Vinh Diệu một lát, kết quả sau ngày hôm đó, Diệp Tu đột nhiên bùng nổ ra nhiệt tình với trò chơi này như ngày y mười lăm tuổi —— không, có lẽ nói nhiệt tình bị đè nén nhiều năm của y một lần nữa bùng nổ ra thì thích hợp hơn. Y bắt đầu vừa có thời gian rảnh là lập tức ngồi trước máy tính, đôi lúc Diệp Thu đi ngang qua phòng Diệp Tu, không phải nghe thấy tiếng gõ bàn phím, chính là nghe thấy Diệp Tu không biết đang tán gẫu với ai, cười đến đặc biệt vui vẻ.

Diệp Thu: Ngọa tào, ai muốn bắt cóc anh tui?

(#゚Д゚)

Sau đó, anh trai hắn thật sự bị bắt cóc.

Rất lâu sau đó, Diệp Thu nhận ra một điều, tinh thần phản nghịch của anh trai hắn trước giờ chưa bao giờ thay đổi, trên các loại ý nghĩa.

02.

Không ai sẽ nghĩ đến Diệp Tu hai mươi lăm tuổi sẽ lại phát huy tinh thần phản nghịch, bỏ nhà trốn đi một lần nữa, cũng bao gồm bản thân Diệp Tu. Y cho là mình đã qua tuổi tràn đầy một bầu nhiệt huyết, tuy rằng đôi khi y cũng sẽ suy nghĩ, nếu năm đó y bỏ nhà trốn đi thành công, cuộc sống có thể trở nên rất khác hay không. Nhưng theo tuổi tăng lên người cũng sẽ nghĩ nhiều hơn, y luôn luôn cảm thấy nhiệt huyết của mình đã bị thời gian trôi qua bào mòn hết, y cho rằng bộ phận thiếu niên trẻ tuổi khinh cuồng trong suy nghĩ của mình đã bị ép biến mất, chỉ còn lại bộ phận thực tế.

Nhưng sự thật lại là không hề.

Rất lâu sau đó, Diệp Tu nhận ra được một điều, tinh thần phản nghịch của y chưa bao giờ thay đổi, trên các loại ý nghĩa.

03.

Nguyên do Diệp Tu bỏ nhà trốn đi thực ra là bởi y quen Tô Mộc Thu —— vị đại thần xuất ngũ từ Gia Thế này trong Vinh Diệu.

Tin tức Tô Mộc Thu xuất ngũ truyền ra sau khi khu mười của Vinh Diệu mở ra được một thời gian, nguyên nhân nói là trạng thái trượt. Là một người chơi cấp thần tiên chỉ bởi vì trong nhà không cho phép mới không đi đánh chuyên nghiệp, Diệp Tu đương nhiên nhìn ra thành tích của Gia Thế không tốt hầu như hoàn toàn đều là do đội viên không phối hợp. Tô Mộc Thu xuất ngũ, bên trong phỏng chừng có không ít màn đen.

Mà Diệp Tu quen Tô Mộc Thu, là bởi vì y và một nhân vật gọi “Quân Mạc Tiếu” ở khu mười đánh ngang tay. Sau đó “Quân Mạc Tiếu” liền add friend y, lại sau đó, y liền biết Tô Mộc Thu, lại sau sau đó chính là tình trạng mà lúc trước Diệp Thu nhìn thấy.

Thực ra chuyện này vốn cũng không có gì, chỉ là biết một đại thần siêu cấp trong game thôi mà. Chẳng qua, sở dĩ nói nguyên do ở Tô Mộc Thu, là bởi vì “nhiệt huyết thiếu niên” của Diệp Tu là bị một câu nói của Tô Mộc Thu câu lên.

Tô Mộc Thu nói: “Cậu có muốn thử đi đánh liên kết chuyên nghiệp không.”

Ngay từ đầu, Diệp Tu là từ chối.

Y nói: “Ca hai mươi lăm rồi Tô đại đại, hiện tại cất bước hơi muộn rồi không phải sao?”

Tô Mộc Thu trả lời nói rằng: “Người khác có thể không được, nhưng tôi nghĩ cậu có thể.”

Diệp Tu đáng xấu hổ động lòng.

Diệp Tu thập cự nhiên động.

Y vừa nghi vấn mình rốt cuộc có thể hay không, khuyên bản thân thực tế một chút không nên xung động; lại vừa thật sự muốn nhiệt huyết một lần, muốn đi thử, muốn đi trải nghiệm một lần cảm giác được đẩy ra cánh cửa thế giới mới y từng không cảm nhận được.

—— Thật sự đi, làm chuyện bản thân muốn làm, thực hiện cái gọi là ước mơ.

Y không xoắn xuýt bao lâu, liền gửi tin nhắn cho Tô Mộc Thu.

“Tôi muốn thử một lần.”

04.

Vì vậy, Diệp Tu bỏ nhà trốn đi.

Ba Diệp: …

Ông nhìn thấy tờ giấy Diệp Tu để lại, trong cơn thịnh nộ lại chỉ nghẹn ra một câu: “Hồ đồ!”

Diệp Thu cúi đầu, dùng đuôi mắt lén lút liếc ba mình, cho rằng chết chắc rồi.

Nhưng bất ngờ là, cha già nhà mình lại quỷ dị bình tĩnh lại, cuối cùng làm ra quyết định, một quyết định cực kỳ khó tin.

“Hai mươi lăm… Quên đi, cứ kệ nó đi.”

05.

Trần Quả dậy sớm, ra cửa quán net vươn vai, hít thở chút không khí trong lành, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy một nam nhân mặc dù mặc một thân tây trang, nhìn lại không có một chút tinh anh đứng ở cửa quán net không nói một câu nhìn mình chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.

Trần Quả: …

Vai cô mới vươn được một nửa, cảm giác còn chưa giãn được cái gì, nhưng bị nam nhân này nhìn, lại lúng túng muốn chết. Vì vậy cô ngượng ngùng thu cánh tay, cười hai tiếng, hỏi: “Cái kia… Ngài là muốn lên mạng sao? Lên mạng vào cửa đến trước quầy là được…”

Nam nhân ngắt lời cô, lắc đầu coi như đáp lại, cười hỏi: “Chị là bà chủ ở đây?”

Trần Quả có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cái trả lời: “A… là tôi, ngài có chuyện gì sao?”

Người kia lại hỏi tiếp: “Xin hỏi, Tô Mộc Thu ở đây không?”

Trong lòng Trần Quả “lộp bộp” một chút, thầm nghĩ người này chẳng lẽ là fan, thăm dò được Tô thần ở chỗ cô, vì vậy chạy qua tìm người? Nhưng y làm sao biết Tô Mộc Thu ở đây? Nếu cô trả lời nói ở, đối phương có thể nói tin tức này cho fan khác không? Nhưng nếu người này không phải fan thì sao? Nếu là tìm Tô thần có chuyện quan trọng gì thì sao?

Trần Quả còn chưa tự hỏi ra nguyên cớ gì, đối phương ngược lại đã nói trước: “Chào chị chủ, tôi là Diệp Tu, là Tô Mộc Thu nói với tôi anh ta ở đây, bảo tôi đến tìm anh ta, xin hỏi Tô Mộc Thu ở đây không?”

Nam nhân tự xưng Diệp Tu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ tài khoản, đưa cho Trần Quả.

“Nếu chị không tin, có thể tạm thời không cho tôi vào, đưa cái này cho Tô Mộc Thu xem là được.”

Trần Quả cảm thấy tình tiết này phát triển hơi bị nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng, vì vậy vẻ mặt hốt hoảng nhận thẻ tài khoản đối phương đưa, gật đầu ý bảo đối phương chờ một chút.

Trên đường đi tìm Tô Mộc Thu Trần Quả mới dần dần bình tĩnh lại, chợt nhớ ra tối hôm qua Tô thần trực đêm, hiện tại hẳn là còn ngủ, cô đi gọi người, thật sự là không tốt lắm.

… Cô cảm thấy bản thân thật sự là ngu ra tầm cao mới.

Vì vậy Trần Quả quay lại tìm Diệp Tu, dự định cho người vào trước rồi nói, trên đường tiện thể liếc mắt nhìn ID viết trên thẻ tài khoản.

ID Nhất Diệp Chi Thu.

Cô từng nghe nói về ID này, ID này từng đánh bản với Tô thần rất nhiều lần, ID này cũng từng đánh bại tiểu Đường.

Cô nghĩ, nếu Diệp Tu nói thật…

Không phải là Tô thần muốn một lần nữa thành lập chiến đội chứ.

06.

Ấn tượng đầu tiên của Trần Quả với Diệp Tu, chính là một tinh anh nhìn hoàn toàn không tinh anh. Sau đó cô phát hiện Diệp Tu dốt đặc cắn mai về phương diện sinh hoạt, cơ bản vừa nhìn là biết là loại người mười ngón không dính nước mùa xuân, vì vậy lại dán lên cho đối phương một nhãn “tiểu thiếu gia”.

Nhưng mới vài tháng qua, họa phong của Diệp Tu đã biến đổi đến Trần Quả căn bản nhìn không hiểu nữa.

Nhìn Diệp Tu mặc quần áo hàng vỉa hè đeo giày vải ngồi trước máy tính, đặc biệt nghiêm túc đánh quái, bên cạnh còn một hộp mì ăn liền vị thịt bò kho tàu vừa rót nước, Trần Quả thật sự không biết nên nói gì cho phải.

#Đại ca cậu là ai#

#Yêu nghiệt phương nào#

Cô rất cạn lời nhìn Diệp Tu chơi game một lúc, liền xoay người chuẩn bị ra quầy tính tiền, đúng lúc thấy Tô Mộc Thu qua nói chuyện với Diệp Tu.

Tô Mộc Thu nói: “Cậu lại ăn mì ăn liền? Không chịu ăn cơm đàng hoàng được à? Mì ăn liền đều không có dinh dưỡng.”

Diệp Tu không thèm ngẩng đầu, trả lời hắn: “Tô đại đại, ngài đừng coi nó là bữa chính của tôi, ngài coi như tôi ăn vặt thôi được không.”

Tô Mộc Thu bất đắc dĩ: “Cơm trưa tôi làm cho cậu, không được ăn mì nữa.”

Diệp Tu từ trong trò chơi chia cho Tô Mộc Thu một ánh mắt, cười nói: “Ai u, thật là cảm ơn Tô đại đại, vậy tôi liền chờ ăn cơm.”

Tô Mộc Thu cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ đầu Diệp Tu một cái, cầm theo hộp mì ăn liền bên cạnh Diệp Tu đi.

Trần Quả nhìn muốn cười, đột nhiên nhớ lại một trận 1vs1 rất lâu trước đây của Tô Mộc Thu và Diệp Tu. Diệp Tu đánh Tô Mộc Thu lên không sau đó thả đại chiêu phục long tường thiên, Tô Mộc Thu vốn đã tránh được, kết quả không biết Diệp Tu thao tác thế nào, đầu rồng lại chuyển hướng đánh trúng.

Tô Mộc Thu, 1vs1, thua.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy khó tin, tuy rằng rất muốn cho rằng trò chơi xảy ra bug gì, nhưng Diệp Tu thật sự thắng, thắng nhờ một vi thao chưa bao giờ thấy, chưa từng nghe nói.

Cô quay đầu nhìn Tô Mộc Thu, cho rằng hắn sẽ không cam lòng, sẽ buồn bã, kết quả nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt Tô Mộc Thu.

… Thậm chí có thể nói là cuồng nhiệt.

Ánh mắt kia, rất giống đội trưởng Gia Thế Tô Mộc Thu lần đầu tiên giành vô địch cô từng thấy, đứng trên sân khấu nhận thưởng, trong mắt hắn cũng sáng lên như vậy.

Như là thiếu niên khinh cuồng lâu nay, hoặc như là mơ ước một lần nữa cháy lên.

Trần Quả thấy Tô Mộc Thu bước vội đến trước mặt Diệp Tu, Diệp Tu bỏ tai nghe xuống, chớp chớp mắt với hắn, nói: “Ca lợi hại không?”

Tô Mộc Thu cười, nói: “Lợi hại, rất lợi hại.”

Trong mắt hắn cất giấu một thứ gì đó đã lâu không thấy, hắn nhìn chằm chằm Diệp Tu, nhìn không chớp mắt.

Hắn nói: “Diệp Tu, tôi biết cậu có thể.”

Diệp Tu vui vẻ: “Đương nhiên, tôi là ai chứ.”

Tô Mộc Thu nói: “Cậu đừng ngông cuồng quá, lần này là tôi không chuẩn bị, lần sau thắng sẽ là tôi.”

Diệp Tu nói: “Cứ việc.”

Hai người nhìn nhau cười.

Tô Mộc Thu đặt cho thao tác này của Diệp Tu một cái tên, gọi rồng ngẩng đầu.

Trần Quả đột nhiên cảm thấy cổ mát lạnh, run lên, quay đầu thấy Đường Nhu cầm chai nước lạnh dán trên cổ mình.

“Quả Quả, đang nghĩ gì? Tập trung như vậy?”

Trần Quả nhận chai nước Đường Nhu đưa, phát hiện Diệp Tu đã không ngồi máy nữa, cười lắc đầu, nhìn về phía Đường Nhu: “Không nghĩ gì… Chỉ là thấy, thật tốt a.”

07.

Tô Mộc Thu vì sao xuất ngũ?

Giống như Diệp Tu nghĩ, Tô Mộc Thu xuất ngũ, bên trong quả thực có màn đen, chỉ là màn đen này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Lúc đầu, Gia Thế vô địch ba lần liên tiếp, giới eSports bắt đầu phát triển nhanh chóng, Tô Mộc Thu cũng bắt đầu nhận quảng cáo, nhận đại diện. Hắn cũng không cảm thấy có gì sai. Dù sao duy trì chiến đội eSports là một chuyện cực kỳ đốt tiền, áp lực kinh tế lên Đào Hiên hẳn là cũng không nhỏ, hắn cũng không ngại rút ra một bộ phận thời gian của mình giúp đỡ chiến đội kinh doanh.

Nhưng mà dần dần, hắn cảm thấy tất cả đều biến vị.

Nơi này trở nên không giống giới eSports, ngược lại càng giống showbiz. Gia Thế đặc biệt quá mức. Các đội viên muốn là làm sao duy trì nhiều fan hơn, coi vào all-star là vinh quang cao nhất, mà Đào Hiên, muốn là làm sao kiếm được nhiều tiền hơn.

Như vậy từ bản chất mà nói là không vấn đề gì, chiến đội nhất định phải dùng tiền duy trì, không có tiền là không được, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hắn nói với Đào Hiên rất nhiều lần, thành tích của chiến đội đang đi xuống, còn tiếp tục như vậy thì dù có nhiều tiền hơn nữa, chiến đội cũng không duy trì được, nhưng kết quả nói chuyện luôn là tan rã trong không vui.

Tô Mộc Thu cảm thấy Đào Hiên thay đổi, biến thành hình dạng hắn không biết, không còn là “anh Đào” ngày xưa kia. Tô Mộc Thu không biết trong lòng mình rốt cuộc là ý tưởng gì, nhưng hắn không nói gì với Đào Hiên nữa.

Hắn giảm bớt một phần “công tác thêm vào” của mình, tập trung huấn luyện một thời gian.

Sau đó liền xảy ra hắn tách rời đoàn đội.

Đây vốn là chuyện không thể nào, Tô Mộc Thu là đội trưởng của Gia Thế, hắn chơi Vinh Diệu thời gian dài như vậy, không thể không biết phối hợp đoàn đội, huống chi còn là đánh phối hợp với đồng đội chung sống thời gian dài như vậy. Trừ khi —— có người cố ý quấy rối tiết tấu của cả đội, quấy rối tiết tấu của hắn, phá hỏng phối hợp. Về phần Đào Hiên… hắn có thể là không biết, cũng có thể là âm thầm cho phép.

Tô Mộc Thu giận cũng giận rồi, nhưng hắn phát hiện mình cũng không có cách nào.

Hắn có thể làm, chỉ là khi Mộc Tranh hỏi, hết sức trấn an em gái đang xa nhà học đại học của mình.

Hắn khổ sở chèo chống trong tình cảnh này vài năm. Hắn còn tình nghĩa với Đào Hiên, hắn cũng không nỡ từ bỏ Gia Thế chứng kiến mơ ước thời thiếu niên của mình này.

Nhưng thành tích của chiến đội vẫn cứ không ngừng đi xuống, bao nhiêu đầu mâu trực tiếp chỉ vào đội trưởng hắn… Cảm giác rơi vào trong vòng xoáy cũng không hơn gì như vậy, trải qua một lần, sẽ tuyệt đối không còn muốn trải qua lần thứ hai. Không có người bình thường nào có thể sừng sững không ngã trong trung tâm vòng xoáy, cũng bao gồm Tô Mộc Thu hắn, dù sao nói cho cùng hắn chỉ là một người bình thường.

Một ngày nào đó, Tô Mộc Thu đột nhiên bắt đầu sinh ra một suy nghĩ, nếu phủ định tất cả, sau đó bắt đầu lại thì sao?

Lúc đầu, khi suy nghĩ này xuất hiện, Tô Mộc Thu trực tiếp quăng nó đi, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng nó chưa từng biến mất, ngược lại theo áp lực trong lòng hắn tăng lớn mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng, hắn quyết định, đưa ra xuất ngũ với Đào Hiên.

Lúc ký tên, hắn nói với Đào Hiên: “Anh Đào, hi vọng anh sơ tâm không đổi.”

Đào Hiên ngây ra một chút, nhưng không có trả lời.

Thẳng đến lúc này, Tô Mộc Thu mới rốt cuộc rõ ràng, có một số thứ là thật sự không trở về được, bất kể là Đào Hiên, hay là mùa hè năm ấy.

Giữa ông chủ quán net và ông chủ chiến đội dường như là một vết nứt, chia tách ra hai Đào Hiên, một có thể xưng huynh gọi đệ kề vai sát cánh với Tô Mộc Thu, một lại làm Tô Mộc Thu chỉ có thể xa xa nhìn gọi ông chủ, hơi đến gần một bước cũng không được.

Tô Mộc Thu ra khỏi Gia Thế thực ra là không có mục đích. Hắn thơ thẩn qua đường, lại thơ thẩn đi vào quán net Hưng Hân, lại thơ thẩn tiếp nhận tiếng hét vô thanh của bà chủ Trần Quả…

Khả năng cả đời này hắn cũng không hiểu được kính lọc của fan rốt cuộc là thứ kỳ quái gì.

Cũng là vào lúc này, hắn gặp được Diệp Tu.

Diệp Tu là một người thần kỳ, có thiên phú, có kinh nghiệm, có kỹ thuật, thậm chí còn có chiến thuật. Y chơi Vinh Diệu có một phong cách riêng, tuy rằng phong cách của y hoàn toàn không dính gì với hoa lệ huyễn khốc hay tương tự như vậy, nói dễ nghe thì là giản dị tự nhiên, nói khó nghe chút chính là quê mùa. Nhưng phong cách của y tuy rằng quê mùa, lại hữu dụng nhất.

Người như vậy cố tình không phải tuyển thủ chuyên nghiệp.

Như vậy sao được chứ, Tô Mộc Thu nghĩ, như vậy không được.

Vì vậy, hắn bắt cóc Diệp Tu.

Trên các loại ý nghĩa.

08.

Chuyện này Tô Mộc Thu có thể thành công, một phần phải quy công cho Diệp Tu tự phối hợp.

Không, hẳn là một phần rất lớn.

09.

Tô Mộc Thu từng có một cuộc nói chuyện với Diệp Tu, nói là nói chuyện, thực ra chỉ là tán gẫu mà thôi. Lúc đó còn chưa thành lập chiến đội Hưng Hân, Diệp Tu cũng vừa đến quán net mấy ngày, hai người cùng nhau trực đêm, Diệp Tu ngồi trước máy tính chơi game, nhìn giống như một thanh niên nghiện mạng. Tô Mộc Thu làm thay rất nhiều việc của Diệp Tu, nhìn Diệp Tu chỉ muốn thở dài.

Hắn còn thật than ra tiếng.

Diệp Tu… Diệp Tu căn bản không nghe thấy.

Tô Mộc Thu: …

Hắn thò tay trực tiếp kéo tai nghe của Diệp Tu xuống, Diệp Tu nhìn chằm chằm màn hình, một tay còn đang trên bàn phím, một tay đưa ra sau quơ loạn, miệng lẩm bẩm: “Tai nghe! Trả tai nghe đây!”

Tô Mộc Thu không để ý y, cầm tai nghe mặt không biểu tình, thậm chí còn lui ra sau một bước.

Vì vậy tay Diệp Tu cũng dứt khoát không duỗi ra túm tai nghe nữa —— bởi vì y trực tiếp không cần tai nghe.

Tô Mộc Thu lại thở dài, nói với Diệp Tu: “Cậu nghỉ ngơi chút đi, ba giờ, không mệt à?”

Diệp Tu bất mãn liếc hắn một cái: “Ca đây là bù lại thời gian thiếu trong mười năm qua, hiểu không.”

Tô Mộc Thu nói thầm cậu nói quá có lý, tôi không còn gì để nói, cài lại headphone lên đầu Diệp Tu. Hai người im lặng một hồi, đều không nói chuyện. Diệp Tu điều chỉnh tai nghe xong không để ý đến Tô Mộc Thu nữa, Tô Mộc Thu cũng không chơi game, mà là chống cằm ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn tự hỏi rất nghiêm túc, ánh mắt tan rã, không phát hiện Diệp Tu bỏ tai nghe xuống, không phát hiện Diệp Tu đi nhà vệ sinh một chuyến, cũng không phát hiện bàn tay lặng lẽ đến gần của Diệp Tu.

Thẳng đến Diệp Tu đưa bàn tay ướt nhẹp vào trong cổ áo hắn.

Tô Mộc Thu cảm nhận được một mảnh ướt lạnh trên cổ mình, giật mình: “Woc, Diệp Tu cậu làm gì, cậu năm nay ba tuổi à?”

Diệp Tu ung dung rút tay ra: “Ba tuổi rưỡi, ba tuổi rưỡi.”

Tô Mộc Thu: …

Diệp Tu đón ánh mắt khinh bỉ của Tô Mộc Thu, không có một chút xấu hổ: “Nghĩ gì thế Tô đại đại, anh đờ ra nửa ngày rồi. Nghĩ nghĩ mùa xuân cũng sắp đến rồi… Ss —— đau!”

Tô Mộc Thu bắn một cái lên trán Diệp Tu.

Diệp Tu che chỗ vừa bị bắn trúng: “Không đùa nữa không đùa nữa, anh rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu: “Cậu nói, liên minh chuyên nghiệp, quan trọng nhất là cái gì.”

Diệp Tu nói không cần nghĩ: “Thắng thua.”

Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm Diệp Tu một hồi, nở nụ cười: “Có lý nha.”

Diệp Tu vươn vai: “A —— Tô đại đại nghĩ là gì?”

Tô Mộc Thu: “Thắng thua đi.”

Diệp Tu gật đầu, còn vỗ tay: “Có lý có lý, người số một liên minh nói quả nhiên là chân lý, nói quá hay.”

Tô Mộc Thu: …

Hắn dở khóc dở cười nhìn Diệp Tu, Diệp Tu nghiêm túc đối diện hắn: “Lời có lý như vậy, nên cho toàn liên minh nghe một lần, đều tỉ mỉ lý giải một chút.”

Tô Mộc Thu sửng sốt, hắn cảm thấy Diệp Tu không chỉ không biết xấu hổ, còn nói có hàm ý.

Diệp Tu lại bồi thêm một câu “Tô đại đại cố lên” liền tiếp tục đi luyện cấp.

10.

Cho nên nói, Diệp Tu thật sự chiếm một vị trí rất đặc thù trong lòng Tô Mộc Thu, sự xuất hiện của y giúp Tô Mộc Thu xác nhận một chuyện, cũng kiên định một chuyện.

… Thuận tiện còn biết thêm một chuyện khác.

11.

Chính Trần Quả cũng không nghĩ tới, trong vòng hai năm cô đã hoàn thành lý tưởng mà bản thân trước đây cho rằng căn bản không có khả năng thực hiện.

Cô thành lập một chiến đội, tên chiến đội là tên quán net của cô —— Hưng Hân, cô tự làm ông chủ, đội trưởng chiến đội là đội trưởng trước của Gia Thế, Tô Mộc Thu, đội phó là một nhân vật chưa từng nghe tiếng nhưng thực lực cực mạnh, Diệp Tu.

Nhưng mà gần đây Trần Quả phát hiện một vấn đề, hình thức ở chung của đội trưởng đội phó nhà cô hình như không đúng lắm.

Cô vốn cũng không chú ý, cho đến một ngày Phương Duệ nói đùa nói: “Em nói lão Tô, thái độ của anh với lão Diệp với bọn em chênh lệch lớn hơn bị quá rồi đấy, song tiêu hơi quá đáng nha.”

Vì vậy Trần Quả liền cố ý vô ý để ý nhiều hơn một chút.

Cô phun tào với Đường Nhu về phát hiện kinh khủng của mình.

“Tiểu Đường, em có cảm thấy hình thức ở chung giữa Tô thần với Diệp Tu rất kỳ quái không —— ai lại mỗi ngày nấu cơm cho bạn chỉ vì không cho bạn ăn mì ăn liền, còn ép buộc yêu cầu mỗi ngày một cốc sữa tươi nữa, thậm chí còn hở ra là xoa đầu… Kiểu này có khác gì…”

Nói nói, Trần Quả trầm mặc.

Đường Nhu ý vị sâu xa nhìn cô.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đạt thành mê chi nhận thức chung.

12.

Sau lại, các cô lại cùng Tô Mộc Tranh đạt thành mê chi nhận thức chung.

13.

Lúc Hưng Hân giành vô địch, biểu tình trên mặt Tô Mộc Thu gần như là chết lặng, hắn không biết làm ra phản ứng như thế nào mới là thích hợp. Có lẽ là hắn quá kích động, một câu cũng không nói nên lời. Diệp Tu đứng bên trái hắn, toàn đội cùng nhau nhận thưởng.

Hắn liếc nhìn Diệp Tu, Diệp Tu cười híp mắt làm khẩu hình “Tô đại đại cố lên” với hắn.

Tô Mộc Thu cảm thấy mình như đang nằm mơ, cúp quán quân trong tay cũng nhẹ bỗng.

14.

Khi Trần Quả phát hiện đội trưởng đội phó nhà mình đổi nhẫn quán quân đeo, tim cô đã lặng như nước từ lâu.

Ngoại trừ “cẩu nam nam” không còn ý tưởng khác.

Hoàn
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook