Hoàn [Song Tử Tinh] [Khưu Kiều] Tự Định Nghĩa Sống Chung

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,765
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Tự Định Nghĩa Sống Chung
Tác giả: mian-zi.lofter.com
Editor: Mều Tinh
Beta: @ButNgonPhi@cây cỏ
Nguồn convert: [Khưu Kiều] Tự Định Nghĩa Sống Chung
Độ dài: 7.8k
Nhân vật chính: Khưu Phi x Kiều Nhất Phàm
Tình trạng: Hoàn
Sản phẩm được phục vụ cho project: Song Tử Tinh 2019 - Tinh Không Dạ Hải
Lời đầu tiên xin cảm ơn đến các chị trong Hội Tự Sát đã giúp đỡ em ạ n_n
Đây chính là trú fic đầu tay của mị, trú fic làm mị gia vào tập đoàn những chú cá tự sát :v
Chúc mọi người đọc vui vẻ ^^
AU giáo viên.
Mối tình sinh viên ngây ngô tuyệt không lãng mạn.
------------------------------
Ở ký túc xá đại học bây giờ đều phải chia sẻ không gian sinh hoạt với người khác, khi thay đổi thói quen sinh hoạt hoặc nói chuyện yêu đương thì rất khó để không bị người khác phát hiện ra, nhất là khi bạn và bạn cùng phòng có mối quan hệ cực tốt.

Người đầu tiên phát hiện Khưu Phi có điểm không thích hợp chính là Văn Lý.

Cùng khoa, cùng lớp, lại là bạn cùng phòng hai năm liên tục, thời khóa biểu giống nhau, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng tương tự, gần như có thể nói là đôi bạn cùng tiến.

Từ những nguyên nhân kể trên, Văn Lý căn bản không có lý do để không phát hiện bạn cùng phòng gần đây có gì khác biệt, trừ phi thần kinh của hắn thô đến mức cực hạn.

Nhưng rõ ràng, Văn Lý cũng không phải là một người thần kinh thô, sau một tuần quan sát, hắn nghi ngờ rồi đưa ra kết luận.

Văn Lý chắc chắn trăm phần trăm nói: "Tui cảm thấy, Khưu Phi đang yêu đương, hơn nữa đối tượng chắc chắn là sinh viên trường chúng ta."

Học trưởng lớn hơn một khóa ở cùng phòng buồn bực hỏi: "Sao lại nói thế?"

Cậu bạn cùng phòng nhưng lại học khác khoa ở Viện Hàn Lâm cũng đồng ý: "Tui cũng cảm thấy ổng có khả năng đang yêu, thế nên ổng mỗi ngày đều ôm điện thoại không buông nói chuyện với đối tượng sinh viên trường ta?"

"Tui thấy đúng á!"

"Sao ông lại nghĩ đối tượng của Khưu Phi là sinh viên trường mình? Ngoại trừ đám bạn cùng phòng là chúng ta ra, Khưu Phi cũng không đặc biệt qua lại với ai cả, đừng nói đến mấy em gái mưa, ổng căn bản còn chẳng nói chuyện với con gái bao giờ."

"Nếu không thì làm sao giải thích mỗi lần ổng rảnh rỗi đều chạy ra ngoài, hơn nữa gần đây mỗi ngày trước khi đi học lại chọn quần chọn áo, rồi còn vuốt tóc nữa."

"......Có sao? Ông cũng chú ý nhiều quá nhỉ?"

"Tui với ổng cùng lớp lại cùng khoa, sao lại không chú ý được?" Văn Lý lầm bầm, nhưng chính hắn cũng hoang mang, "Cơ mà giống như ông nói đó, Khưu Phi sẽ không nói chuyện với mấy em gái, ngoại trừ đám mình ra, cùng lắm là ngẫu nhiên nói mấy câu với các học trưởng học tỷ khóa trên thôi, nên tui căn bản chẳng nhìn ra được rốt cục ổng có đối tượng kết giao hay không."

Ba cậu bạn không kiêng nể ai mà tám chuyện trong lúc Khưu Phi vắng mặt, nói hơn nửa giờ cũng không có kết luận, vẫn chỉ dừng lại ở suy đoán ban đầu, Khưu Phi có lẽ đang yêu đương, nhưng mà đối tượng là ai thì không rõ.

"......Anh bảo này, sao chúng ta không hỏi trực tiếp Khưu Phi?" Học trưởng năm ba duy nhất trong phòng buồn bực mãi không thôi.

"Đương nhiên có thể hỏi trực tiếp." Văn Lý giương lên nụ cười rực rỡ, "Nhưng mà tám về mấy tin đồn thú vị hơn nhiều so với trực tiếp biết được chân tướng sự việc."

"......" Cậu bạn ở Viện Hàn Lâm trầm mặc lạ thường, "Đúng vậy, đúng vậy, ông nói có lý."

Khưu Phi quay lại phòng ngủ khi đã qua giờ ăn tối, vừa mở cửa liền thấy ba người bạn cùng phòng xếp hàng gồi trên tấm thảm lớn chờ mình, ba đôi mắt cùng tập trung tụ lại ở trên người hắn.

"Sao, làm sao vậy......?" Bị tình huống này hù sợ, giọng nói của Khưu Phi có chút run rẩy.

Học trưởng năm ba ngoắc tay với hắn, "Khưu Phi, đến bên này ngồi."

Khưu Phi ngồi xuống chỗ trống, vô thức thẳng lưng, trong lòng tự nghĩ lại không biết mình có làm sai cái gì không, nhưng nghĩ mãi không ra mình đã làm gì để phải đối mặt với tình thế phán xét công khai của ba người bạn như vậy.

"Vậy, tui........"

Khưu Phi vừa mới mở miệng đã bị đám bạn cùng phòng ngắt lời một cách tàn nhẫn.

"Khưu Phi, hỏi ông cái này" Cậu bạn ở Viện Hàn Lâm trịnh trọng hỏi.

Văn Lý tiếp lời, "Khưu Phi, có phải ông đang yêu không?"

"Có ai hỏi trực tiếp như chú sao?" Học trưởng cùng phòng trừng mắt nhìn Văn Lý một chút rồi lại nhìn về phía Khưu Phi, "Vậy, Khưu Phi, có phải chú đang yêu hay không?"

"......" Mặt Khưu Phi dần đỏ lên dưới ba ánh nhìn chăm chú, dường như vừa bất ngờ tại sao bị phát hiện lại vừa kinh hoàng, "Mấy người làm sao..... biết.....?"

"Thật hả?" Mặc dù đã đoán được tám chín phần mười, nhưng khi nghe Khưu Phi thừa nhận Văn Lý vẫn cảm thấy rất bất ngờ, "Vậy là ông thoát kiếp độc thân mà không nói một lời nào! Không, không đúng, quan trọng đối tượng là ai? Có phải sinh viên trường chúng ta không? Tại sao tui không thấy ông qua lại với ai?"

"......" Khưu Phi có chút bất đắc dĩ, "Tui phải trả lời ông vấn đề nào trước?"

Đã biết nguyên do ba người bạn cùng phòng bày thế trận như này, Khưu Phi cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể.

Học trưởng năm ba chặn họng Văn Lý, ném ra nghi vấn đầu tiên, "Vậy chú hiện tại có đối tượng qua lại?"

Khưu Phi gật đầu, chân thành đối mặt với sự thẩm vấn của đám bạn cùng phòng.

"Đối tượng là ai? Không phải là sinh viên năm nhất chứ?"

Khưu Phi lắc đầu, "Sinh viên năm bốn."

"Năm bốn? Là học tỷ nào? Ở khoa của chúng ta?" Văn Lý điểm qua một lượt những cái tên trong đầu, nhưng không thấy học tỷ năm bốn nào hợp lý, "Không thấy ông qua lại thân thiết cùng với học tỷ nào cả!"

Khưu Phi lại lắc đầu, lần này có hơi thấp thỏm, "...........Ặc, không phải học tỷ."

Cậu bạn Viện Hàn Lâm giở giọng xem thường rất không tao nhã, "Sinh viên năm bốn, không phải là học tỷ chẳng lẽ lại là học trưởng?"

Anh chàng vốn chỉ nói bừa, ai ngờ thấy Khưu Phi đột nhiên gật đầu.

"Hả?"

"Hả?? Học trưởng??"

"Trời ạ! Học trưởng năm bốn nào mà vô sỉ như vậy!" Học trưởng năm ba đau đớn hô lên.

Ba cậu bạn cùng phòng vốn hiếu kì giờ lại lo lắng, nhìn mặt Khưu Phi như bị lừa hết tài sản lại càng đau lòng tiếc thương.

Ba người trầm mặc một lúc, với tư cách là một người bạn cùng phòng lớn hơn, học trưởng lo âu hỏi, "Nói đi, học trưởng nào, làm sao lại quen nhau?"

"......" Khưu Phi cực kì khó hiểu với nỗi lo của đám bạn cùng phòng, cảm thấy bọn hắn dường như đang làm quá lên.

Khưu Phi trước hết không nói tên đối phương, hắn kể về lần đầu hai người quen nhau như thế nào, đầu tiên nói đến một trò chơi hắn đã chơi nhiều năm.

Sáu năm trước vào thời điểm vừa mới bắt đầu chơi, Khưu Phi bái một người làm sư phụ. Sư phụ của hắn tận tình chỉ bảo hắn đủ thứ từ phối đồ, ý thức đánh, thủ pháp đánh, ngày nào cũng mang hắn đến đấu trường. Hắn mang lòng sùng bái sư phụ cho đến tận giờ là sáu năm sau, vẫn không định xuất sư, luôn chiếm lấy danh hiệu đại đệ tử của sư phụ.

"..........Sáu năm trước ông mới là một đứa nhỏ mười ba tuổi!"

"Cho nên sư phụ ông chính là học trưởng?"

"Ặc, không phải, sư phụ sắp ba mươi rồi." Khưu Phi lắc đầu nói.

"Vậy ông kể cái này làm gì?"

"Tui còn chưa nói đến mà....."

"Ặc, vậy ông tiếp tục đi."

Vài năm trước sư phụ Khưu Phi cũng lục tục thu thêm không ít đồ đệ, nhưng phần lớn đều là người qua đường đủ cấp rồi rời sư môn không hẹn ngày gặp lại, hãy thông cảm cho Khưu Phi khi nói những người đó là khách qua đường, vì hắn ngay cả ID người ta cũng không thể nhớ được.

Càng về sau sư phụ Khưu Phi lại càng thu ít đồ đệ, cuối cùng ở sư môn chỉ còn lại mỗi Khưu Phi đã theo nhiều năm, từ đầu đến cuối vẫn luôn chiếm lấy danh hiệu đại đồ đệ.

"Nghe có chút ưu thương, đến rồi đi, bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau." Cậu bạn cùng phòng đột nhiên sầu não nói.

"Trò chơi thôi mà, cái này rất bình thường!" Văn Lý cũng là một người đam mê game, ngược lại có thể hiểu được hiện tượng này.

"Cần hướng dẫn sư phụ sẽ hướng dẫn, không cần sư phụ thì người cũng không quản, ai muốn lưu lại thì sẽ lưu lại. Hình như sư phụ cho đến bây giờ cũng chưa từng hỏi qua tui có muốn xuất sư không. Lúc tui thi vào trường AFK nên không lên mạng một năm, tuy rằng danh sách đồ đệ của sư phụ đã tăng lên, nhưng không có giải trừ quan hệ sư đồ với tui, cũng để cho các đồ đệ sau này gọi tui là đại sư huynh."

"Trời ạ! Thật là một sư phụ tốt!"

"Vậy..... trọng điểm ở đâu? Ông đang kể chuyện kết giao với học trưởng cơ mà!" Thấy có vẻ lại lạc đề, cậu bạn cùng phòng vội vàng lôi mọi người quay lại chủ đề chính.

"Dẫn chuyện cũng dẫn chuyện đủ rồi chứ! Ngắn gọn đi!"

Thấy đủ rồi, Khưu Phi bắt đầu nói đến sư phụ hắn trong lúc hắn thi đại học thì thu thêm ba đồ đệ.

Nhị đồ đệ của sư phụ là một sư muội, không hay nói nhiều, là một người cuồng chiến đấu, ngày ngày trầm mê trong PK. Tam đồ đệ là một sư đệ, là một người có suy nghĩ như trên trời làm người khác không thể theo kịp.

Cuối cùng là tiểu đồ đệ, một tiểu sư đệ làm cho người ta rất khó không thích.

Nhắc tới tiểu sư đệ của hắn, vẻ mặt Khưu Phi rốt cuộc cũng thay đổi, giống như là nhịn không được mà mỉm cười ngọt ngào.

"....... Cho nên tiểu sư đệ của ông chính là học trưởng năm bốn?"

Khưu Phi gật đầu.

"Vậy thì hai người làm sao biết được đối phương cùng trường với mình?"

"...... Thực ra nói đến cũng quá trùng hợp, bọn tui vốn trước đó đã có quen biết......"

"Hả? Có ý gì?"

Phải nói đến Tết Âm Lịch năm ngoái lúc bọn hắn còn là sinh viên năm nhất, sư phụ Khưu Phi phát hiện ra cả bọn hầu hết đều ở cùng một thành phố, thế là tổ chức một buổi gặp mặt ngay tại nhà hàng bên cạnh quán net nơi sư phụ làm việc.

"Chỗ nào cơ?"

"Là quán net Hưng Hân á."

"Ai? Tui đã từng đi qua chỗ đó, sư phụ của ông là nhân viên ở đó hả?"

"Là quản lý mạng."

Văn Lý đã đi qua đó vài lần nên có ấn tượng, "....... Là cái người luôn ngồi hút thuốc ở quầy hả, Diệp ca? Ảnh là sư phụ ông?"

"Ừ, đúng vậy."

"Thế giới thật là nhỏ a....."

"Vậy là trong buổi gặp mặt đó ông phát hiện ra tiểu sư đệ của ông chính là học trưởng đã sớm quen biết?"

"Đúng vậy......"

"Vậy rốt cuộc là học trưởng nào hả? Ông mà biết thì tui hẳn sẽ biết!"

Đã kể đến đây rồi, Khưu Phi liền nói thẳng tên, "Kiều Nhất Phàm."

Vừa nói cái tên ra, cả căn phòng đột nhiên trầm mặc.

Cậu bạn ở Viện Hàn Lâm kinh hãi thốt lên, "Nhất Phàm học trưởng chính là đối tượng kết giao của ông?!"

"...... Anh rút lại lời nói hồi nãy." Học trưởng vẫn vô cùng đau lòng như cũ, chỉ là đối tượng đau lòng lại biến thành người khác, "Thế mà lại là Kiều học trưởng ở Viện Hàn Lâm! Khưu Phi chú như thế nào cưa đổ được!"

"..... Cho tui hỏi, hai người tiến triển đến đâu rồi? Hẹn hò nắm tay? Ôm hôn? Tuyệt đối đừng nói cho tui là đã lên ba lũy*! Trời ạ ông làm thế nào mà hạ thủ được!"

*Ba lũy là từ trong môn bóng chày, ám chỉ sex >.<

Khưu Phi lại bị bọn hắn kích động dọa sợ, "...... Cũng chỉ mới nắm tay......"

"Mới nắm tay? Như vậy cũng quá ngây thơ nhỉ? Đã qua lại được bao lâu rồi?"

"Ặc, khoảng ba tháng thì phải....."

Cậu bạn ở Viện Hàn Lâm không nhịn được lại chê cười, "Ba tháng rồi mà còn chưa kiss? Hai người qua lại làm cái gì vậy? Yêu bằng tinh thần sao? Cho dù có là học sinh trung học cũng chẳng ngây thơ như vậy!"

"...... Ban nãy thái độ của ông đâu có gắt thế này?" Văn Lý nhịn không được diss lại cậu bạn.

"Thái độ ban nãy do đối tượng là Nhất Phàm học trưởng!" Cậu bạn ở Viện Hàn Lâm cực kì đứng đắn nói, "Nhưng qua lại ba tháng mà chỉ mới nắm tay thì quá ngây thơ rồi!"

Khưu Phi rất hiếu kỳ, "Vậy kết giao ba tháng thì phải.....?"

"Cho dù không "vỗ tay vì tình"*, thì hẳn là cũng nên hôn môi chứ!"

*Vỗ tay vì tình: cũng là từ lóng, để chi sex luôn….. >.<

"Vỗ tay vì tình? Có ý gì?" Khưu Phi vẻ mặt mờ mịt.

Cậu bạn ở Viện Hàn Lâm liếc hắn một cái, nâng hai tay lên vỗ ba lần, phát ra ba tiếng bạch bạch bạch.

Trong giây phút hiểu được, mặt Khưu Phi đỏ hẳn lên, học trưởng tức giận nói: "Chú đừng có dạy hư Khưu Phi!"

"Chúng ta đều mười chín tuổi rồi chứ có phải mới chín tuổi đâu." Văn Lý phản bác với cách nói "dạy hư" này, rồi tiếp tục hỏi Khưu Phi, "Vậy thực sự là ông chưa hôn? Ông không đến mức là chưa nghĩ tới chứ??!"

"......" Mắt Khưu Phi đảo nhẹ, hơi tội lỗi nói, "Sao lại không..... Chỉ là....."

"Là sao? Chưa đúng hoàn cảnh? Hay là chưa có cơ hội?"

Khưu Phi than nhẹ, "...... Cũng không khác lắm đâu!."

"Cơ hội và hoàn cảnh đôi khi là do chính mình tạo ra!"

"Ông tuyệt đối đừng có đưa ra chủ ý xấu nào."

"Tui chỉ nhắc nhở! Nhắc nhở!"

Người ngoài nói tới nói lui, nhân vật chính vốn ít nói biến thành người nghe luôn. Đương nhiên một phần là do hắn cũng hơi không tập trung.

Đột nhiên có tiếng điện thoại kêu. Nhận ra là di động của mình, Khưu Phi lấy điện thoại trong túi ra, thấy ba người còn lại đã dừng việc bàn bạc, mắt sáng ngời khi thấy mình, làm cho tay hắn đang trượt màn hình điện thoại hơi run rẩy.

Trả lời tin nhắn xong, Khưu Phi đặt di động xuống, Văn Lý đột nhiên nghĩ ra một vấn đề để hỏi hắn, "Vậy là hiện tại Kiều học trưởng ở trong game online vẫn gọi ông là sư huynh à?"

"Hình như......" Khưu Phi không quá chắc chắn, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "A, đúng vậy."

"Vậy còn ở trường học thì sao? Gọi biệt danh hả?"

"........ Gọi tên tui thôi."

Kiều Nhất Phàm ở ngoài đời quả thực là gọi thẳng tên Khưu Phi, Văn Lý đã sớm biết chuyện này, giờ lại phát hiện Khưu Phi vẫn gọi Kiều Nhất Phàm là học trưởng.

Số lượng lớp của đại học năm bốn thực sự rất ít, nhưng tần suất gặp được vị học trưởng này mấy tháng gần đây rất là cao, Văn Lý cảm thấy vậy mà mình không phát hiện ra cái gì thì thực sư là quá ngu ngốc!

Nhìn thấy cậu bạn cùng phòng đi bên cạnh vị học trưởng thấp hơn cậu ta một chút, Văn Lý rất tự giác lùi về phía sau một hai bước, nghe hai người này nói chuyện cũng không giống như đối thoại của một cặp tình nhân cho lắm.

Kiều Nhất Phàm nói: "Gần đây bàn phím có cảm giác hơi bị kẹt, sư phụ giới thiệu cho một cửa hàng, định cuối tuần đi xem, Khưu Phi có muốn mua gì không?"

Khưu Phi trả lời: "Ừm, có, hồi trước muốn đổi cái tai nghe, đã định mua một cái, chỉ là còn chưa đi mua được."

Khưu Phi dừng lại một chút rồi nói: "Học trưởng, cuối tuần cùng đi cửa hàng xem thử nhé?"

Kiều Nhất Phàm trả lời: "Được."

Hai người nói một hồi rồi lại nói đến sư môn trong game, Văn Lý đi phía sau nghe mà thấy sốt ruột. Hắn thấy hai người này không để cho hắn soi ra cái gì không đúng chắc chắn không phải vì hắn trì độn, mà vì bọn họ căn bản là không có cảm giác mập mờ gì cả.

Ba người đến cửa thư viện, Kiều Nhất Phàm vẫy tay với hai người rồi bước vào. Hai người vẫn có tiết nên tiếp tục đi về phía lớp học.

Trên đường đi Văn Lý nói với Khưu Phi: "Tui cảm thấy dù có nửa năm nữa thì hai người vẫn chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn nắm tay thôi, sau đó Kiều học trưởng sẽ tốt nghiệp, còn ông sẽ thất tình."

Khưu Phị bị hắn hù giật mình, "....... Không đến mức đó chứ?"

"Tui nói như này nhé, nếu ông không nói ra thì chẳng ai nhìn ra được hai người có cái gì cả!"

"........ Sư phụ tui vừa nhìn đã nhận ra."

"Sư phụ ông làm sao nhìn ra được?"

"Có lẽ là vì...... bọn tui đăng ký kết hôn trong game?"

Văn Lý dừng bước, Khưu Phi đi thêm vài bước rồi cũng đừng lại theo, quay lại chỉ thấy Văn Lý đang nhìn mình bằng vẻ mặt kỳ thị, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Ông cũng chỉ có thể sử dụng cách này để thuyết phục chính mình rằng hai người là một đôi tình nhân sao?"

Không thể không nói, Văn Lý không hổ là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng tốt hơn một năm, lời này đâm trúng vào chỗ hiểm của Khưu Phi, khuếch đại thêm tổn thương vốn có, làm hắn tí thì tạch luôn.

"......" Khưu Phi hơi ấm ức, hắn thực ra cũng rất sốt ruột, cũng không biết phải làm sao để đột phá tình trạng quan hệ vẫn luôn kẹt lại tại giai đoạn mập mờ thế này.

Văn Lý nói: "Nếu hai người đã xác nhận qua lại, vậy có nghĩa là cả hai đều có tình cảm với nhau, nếu đã có thể nắm tay được thì không có lý do gì lại không thể thân mật hơn được! Tính cách của Kiều học trưởng có phải rất rụt rè không? Vậy thì ông phải trực tiếp chủ động lên, đừng rụt rè đừng sợ hãi, cứ tiến lên. "

Khưu Phi suy nghĩ, hơi ngập ngừng mới gật đầu.

Thật ra đối mặt với cục diện lúng túng nửa mập mờ nửa không thế này, không phải chỉ mình Khưu Phi mới cảm thấy lo lắng, cả Kiều Nhất Phàm cũng hơi lo lo.

Có thể là bởi vì bọn họ lần lượt quen nhau từ trong game rồi đến trường học ngoài đời thực, không biết quan hệ ở ngoài đời khác xa so với khi ở trong game, đợi đến lúc cả hai ở bên nhau, tự nhiên có cảm giác gượng gạo.

Tựa như khi cậu ở trong game không đổi được cách gọi Khưu Phi là đại sư huynh, Khưu Phỉ ở ngoài cũng không đổi được thói quen mà gọi cậu là học trưởng, hình thức ở chung như thế, rõ ràng là đã qua lại, cũng rất hay cùng đối phương bồi dưỡng tình cảm, nhưng khi ở chung thường ngày vẫn như thế.

Đương nhiên, có lẽ cũng do tính cách bọn họ không quá sôi nổi, lại không có một chút kinh nghiệm yêu đương nào cả.

Cuối tuần đó, Kiều Nhất Phàm đến nơi gặp mặt trước giờ hẹn một chút, đẩy cửa quán net Hưng Hân, đã nhìn thấy sư phụ mặt chưa tỉnh ngủ lắm, vừa ngáp dài vừa bước đến từ lối đi cạnh quầy.

Diệp Tu thấy cậu, chào một tiếng, "Chào buổi sáng, tiểu Kiều, muốn lên mạng hả?"

"Chào buổi sáng sư phụ." Đáp lại, Kiều Nhất Phàm lắc đầu, "Con và đại sư huynh cùng đi mua đồ, hẹn gặp mặt nhau ở đây."

"À, vậy tìm chỗ ngồi đi, đã ăn gì chưa? Để tiểu Đường mua đồ ăn sáng cho?"

"Vâng ạ."

Đường Nhu, một đồ đệ của Diệp Tu hiện giờ, cũng làm việc ở quán net Hưng Hân như Diệp Tu.

Kiều Nhất Phàm ngồi ở đó không lâu, Đường Nhu liền bưng một đĩa bánh lên trước mặt cậu, "Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, có muốn uống gì không?"

"Nước lọc là được rồi ạ, cảm ơn sư tỷ."

Đường Nhu nhanh chóng đưa cho cậu một ly nước, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh cậu.

"Tối hôm qua đệ nói chuyện kia với tỷ." Đường Nhu đưa hai tấm vé lớn cỡ bàn tay cho cậu, "Tỷ thấy chọn phim hoạt hình để đi hẹn hò quả thực không phù hợp, nên liền tự ý quyết định thay đệ chọn một bộ phim điện ảnh."

"Vâng......" Kiều Nhất Phàm hơi xấu hổ, cầm lấy vé xem phim rồi cất vào túi.

"Nhớ chú ý thời gian, vé này là suất chiếu lúc bốn giờ chiều, xem xong thì có thể đi ăn tối, đề cử nhà hàng bên cạnh rạp chiếu phim có bầu không khí không tồi, tỷ đã giúp đệ đặt một chỗ lúc sáu giờ rưỡi, địa chỉ nhắn trên QQ, tuyệt đối đừng có đến muộn, người ta chỉ giữ lại mười phút thôi."

Đường Nhu cứ nói, còn cậu ở một bên không ngừng gật đầu, cố gắng ghi nhớ.

"Sư tỷ chỉ có thể giúp đệ tới đây." Đường Nhu dặn dò xong câu này liền đi vội.

Kiều Nhất Phàm vẫn chưa yên lòng, ngồi ăn bánh kếp mật ong* mà không cảm nhận được hương vị ngọt ngào của nó.
*Bánh kếp là loại bánh mì mỏng, dẹp, dễ làm và không quá ngọt, được ưa chuộng bởi nhiều nền văn hóa trên thế giới. Bánh kếp có nhiều biến tấu, nhưng nhìn chung chúng đều được làm từ các thành phần cơ bản giống nhau gồm bột mì, trứng và sữa. Một số nước như Mĩ và Canada dùng bánh kếp để ăn sáng trong khi ở châu Âu, người ta sử dụng nó như món tráng miệng, bữa sáng, thậm chí là món ăn kèm. Loại bánh này được dùng với bơ, si-rô, rắc chút đường bột hoặc phủ lên trên cùng với trái cây hay phô mai. Đơn giản hơn nữa người ta có thể rải lên bánh ít đường và nước cốt chanh. Dù được làm theo phương pháp nào đi chăng nữa thì bánh kếp vẫn là một món ăn khá phổ biến và rất được ưa chuộng.

^ Bánh kếp mật ong
Diệp Tu đang không trong ca làm, đi tới quan tâm tiểu đồ đệ, từ trước đây khi hắn mới biết được đại đồ đệ và tiểu đồ đệ thành một đôi đã luôn quan tâm hai đứa nhỏ này tiến triển như thế nào.

Hàn huyên vài câu với tiểu đồ đệ, biết được lý do tiểu đồ đệ buồn, Diệp Tu mang vẻ mặt phức tạp vỗ vai cổ vũ cậu.

"Đại đồ đệ kia của ta kỳ thật chính là một người cố chấp, ta thu hắn vào sư môn đến nay đã sáu năm nhưng hắn chưa từng đề cập đến việc xuất sư, vẫn luôn là đại đồ đệ của ta. Từ việc này có thể nhận ra với tính tình của hắn, một khi đã quyết định thì sẽ rất khó dao động." Diệp Tu trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, "Chỉ là hắn đại khái còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm trong việc này, không nói không làm không có nghĩa là không nghĩ gì, có lẽ so với con thì cũng chẳng hơn là bao."

Kiều Nhất Phàm nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy lời của sư phụ cực kỳ hợp lý, vì vậy ngại ngùng nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, "Cám ơn sư phụ."

"Được rồi, hắn đến rồi." Diệp Tu liếc qua cửa thấy Khưu Phi đẩy cửa chính mà vào.

"Chào buổi sáng, sư phụ." Khưu Phi vừa bước vào liền chào hỏi Diệp Tu, sau đó hơi lo lắng tiến đến chỗ Kiều Nhất Phàm đến sớm hơn, "Học trưởng chờ có lâu không? Xin lỗi, không cố ý để cho anh chờ....."

"Không sao đâu." Kiều Nhất Phàm hơi bất đắc dĩ lắc đầu, "Là do anh tới sớm thôi."

Diệp Tu vỗ vai Khưu Phi, "Đừng khẩn trương như vậy, hai đứa muốn đi hẹn hò à?"

"Vâng, đi mua đồ ạ." Khưu Phi có chút xấu hổ, lại nhỏ giọng bổ sung, "Coi như là hẹn hò đi......."

"Chính là như vậy, không phải coi như, đừng có ngại." Diệp Tu cười cười, thấy Kiều Nhất Phàm đứng dậy chuẩn bị đi, liền vẫy tay với hai người, "Hai đứa đi hẹn hò đi, vui vẻ nhá."

Sau khi tạm biệt Diệp Tu, hai người lần lượt rời khỏi quán net. Vừa ra bên ngoài thì Khưu Phi nhớ đến lời Văn Lý nói, thấy bàn tay Kiều Nhất Phàm buông xuống bên hông, liền với tay qua nắm chặt lấy tay người kia.

Kiều Nhất Phàm không hề quay sang, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nắm lại.

Từ góc độ của Khưu Phi có thế thấy vành tai ẩn dưới những lọn tóc đã hơi đỏ, dù không quá rõ ràng, nhưng cũng làm chút sốt ruột của Khưu Phi dần bình ổn xuống, bắt đầu vừa nắm tay vừa sóng vai dạo bước bên Kiều Nhất Phàm.

Hai lòng tay dán sát vào nhau, nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi, nhưng không ai buông tay.

Diệp Tu chứng kiến toàn bộ quá trình qua cửa kính, quay đầu lại nói với Đường Nhu: "Em có thấy cảnh hai đứa nhỏ tay trong tay dạo chơi ngoài phố, tràn ngập hơi thở thanh xuân không?"

Đường Nhu khó hiểu, "Bọn họ vẫn là thiếu niên trẻ tuổi mà."

Hai thiếu niên trẻ tuổi mua đồ rất nhanh, bọn họ vốn đã biết mình định mua gì, đến chỗ bán chọn đồ tốt rồi trực tiếp tính tiền, vừa nhanh lại vừa hiệu suất.

Nhưng kết quả của việc hiệu suất cao là còn rất lâu mới đến giờ chiếu bộ phim Đường Nhu cho Kiều Nhất Phàm vé.

Kiều Nhất Phàm hơi rầu rĩ nhìn chằm chằm thời gian chiếu trên vé xem phim, "....... Còn tới tận mấy tiếng nữa, làm sao đây?"

Khưu Phi tới tận lúc Kiều Nhất Phàm lấy vé xem phim ra mới loáng thoáng hiểu được hóa ra không phải chỉ có hắn mới rất mong chờ lần hẹn hò này.

Khưu Phi thấy cậu nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui, rất muốn đưa tay ra vuốt nhẹ lên nếp nhăn trên mi tâm, hoặc làm người đang ão não phiền muộn kia lại tươi cười.

Hắn đột nhiên đưa tay chạm vào mặt Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm sửng sốt, trừng mắt nhìn, "....... Hả?"

"......... Nhất Phàm."

Khưu Phi gọi tên cậu, đây là lần đầu kể từ khi bọn họ chính thức qua lại Khưu Phi thay đổi cách xưng hô, Kiều Nhất Phàm mắt trừng trừng, hơi kinh ngạc, sau đó liền lập tức đỏ mặt.

Khưu Phi đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu tại sao bọn họ rơi vào tình cảnh bế tắc này, ai cũng muốn bước ra khỏi vướng mắc, nhưng không có ai thực sự làm.

"......Sao? Làm sao?" Mặt Kiều Nhất Phàm bất giác đỏ lên, trái tim cũng run rẩy không khống chế được, còn đập thình thịch nhanh hơn dưới ánh mắt chuyên chú của Khưu Phi.

Bọn họ đang đứng ở một ngã tư bên đường người đi qua tấp nập, giữa cả một biển người cũng không thể nói là ít, thế nhưng Khưu Phi dường như không quan tâm, còn Kiều Nhất Phàm cũng chẳng còn đầu óc đâu mà chú ý.

Khưu Phi kề mặt sát vào hắn, gần như là dán sát vào, Kiều Nhất Phàm theo phản xạ nhắm mắt lại, môi mím chặt.

Cảm giác có gì chạm vào bên má, mang theo cảm giác mềm mại ướt át, vừa chạm liền thôi.

Kiều Nhất Phàm rụt bả vai lại, mở to mắt đối diện với ánh nhìn của Khưu Phi.

Hai ánh mắt chạm nhau, đối mặt ánh mắt sững sờ kề bên, Khưu Phi có hơi ngượng, nhấp nháy môi nói, "Nếu muốn đi đâu thì chúng ta cùng đi, không thì tìm một quán nước ngồi, đợi đến giờ chiếu phim rồi chúng ta đi coi."

Kiều Nhất Phàm gật đầu nhẹ, đưa tay bưng kín một bên má, cảm xúc mềm mại mà ướt át khi nãy dường như vẫn còn ở đó, vẫn rất rõ ràng.

Khưu Phi giơ tay lên gỡ bàn tay đang bưng má của cậu xuống nắm chặt, khẽ nâng bước chân, Kiều Nhất Phàm đang cứng đờ cả người, cứ thế bị nắm tay dắt đi, đi được một đoạn mới hồi phục tinh thần lại.

Kiều Nhất Phàm đang được nắm tay thật chặt, lòng bàn tay ướt đẫm, đi hơi tụt lại phía sau, đột nhiên phát hiện bả vai Khưu Phi hơi cứng ngắc, lộ ra chút thấp thỏm căng thẳng không quá rõ ràng.

Kiều Nhất Phàm chớp mắt, bước liền vài bước để đuổi kịp bước chân của Khưu Phi, chỉ một quán nước bên đường rồi hỏi, "Chúng ta đến quán kia ngồi nhé?"

Khưu Phi khựng lại một chút, cảm nhận bàn tay còn đang nắm chặt, thở phào rồi đáp lại: "....... Được."

"Vừa rồi, em lo anh sẽ tức giận hả?" Lúc người phục vụ rời đi, để lại chỉ còn hai người mặt đối mặt, Kiều Nhất Phàm đột nhiên hỏi.

Bị vạch trần, Khưu Phi hơi tội lỗi gật đầu, bỗng cảm thấy dũng khí ban nãy của mình đã bay mất phân nửa.

Kiều Nhất Phàm chớp mắt, nhận ra sự quẫn bách của Khưu Phi, trong lòng tự dưng cảm thấy hơi buồn cười, sư phụ nói đúng, bọn họ kỳ thực giống nhau lắm.

Cậu không nhịn được liền nở nụ cười, cười đến nỗi khuôn mặt đều hiện lên vẻ tươi sáng.

"Sao anh lại tức giận chứ?" Cậu nheo mắt lại cười hỏi, không đợi Khưu Phi trả lời lại nói tiếp, "Chúng ta đang qua lại mà, đúng chứ?"

Khưu Phi ngượng ngùng gật nhẹ đầu, liền nở nụ cười, đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn.

Bởi vì thích đối phương, cho nên mới ở cùng nhau, có muốn gần gũi cũng là chuyện hiển nhiên.

"Phải nói là anh rất vui." Kiều Nhất Phàm dựa lên bàn để đứng dậy, nhẹ nhàng chạm môi vào khóe mắt đang lộ vẻ bất ngờ của Khưu Phi, sau đó nhanh chóng khôi phục tư thế ngồi ban đầu, nhìn vẻ mặt bằng mắt thường cũng có thể thấy được là đang đỏ ửng của Khưu Phi mà xấu hổ nhỏ giọng nói, "..... Đây là có qua có lại."

"......." Khưu Phi thiếu chút nữa không nói nên lời, im lặng một hồi lâu mới cất tiếng thổ lộ, "Em thích anh."

Nhân lúc Kiều Nhất Phàm còn đang sững sờ khi nghe thổ lộ, Khưu Phi hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc thổ lộ lại, "Nhất Phàm, em rất thích anh."

Kiều Nhất Phàm sửng sốt một chút rồi mới lấy lại được tinh thần, rũ mắt xuống rồi cười nhẹ đáp, "Anh cũng thích em."

Kiều Nhất Phàm nhớ tới thời điểm bọn hắn vừa mới qua lại, lúc đó cũng là Khưu Phi tỏ tình với cậu trước, mà cậu đối với người học đệ đứng đắn lại có điểm đáng yêu ngoài đời thực, cũng là một đại sư huynh trầm tĩnh đáng tin cậy trong game nên đã đáp ứng.

Sau đó ba bốn tháng trôi qua từ khi mối quan hệ của họ chính thức thay đổi, cho đến tận hôm nay bọn họ dường như mới thoải mái khi bên cạnh nhau.

Hai người vừa đi vừa nghỉ quanh gần rạp chiếu phim một lúc, biển người tấp nập bao lấy thế giới của cả hai, lúc đến giờ vào rạp chiếu phim mới phát hiện ra Đường Nhu mua vé phim tình cảm ngôn tình.

Ngồi ròng rã hai tiếng xem nam nữ chính mâu thuẫn vòng vèo rồi đến cuối phim vẫn chia tay. Mãi đến lúc danh sách diễn viên cuối phim hiện ra mới để lại ám chỉ là cả hai sẽ gặp lại, một bộ phim cứ thế kết thúc trong tiếc nuối.

Khi dòng phụ đề bắt đầu biến mất, Kiều Nhất Phàm không nhịn được mà lấy di động ra, gửi cho Đường Nhu một dãy chấm than.

Đường Nhu nhanh chóng gửi lại cho cậu một cái dấu chấm hỏi, nhưng cậu không trả lời, khán giả phía bên kia đã chuẩn bị rời đi, chỗ ngồi của bọn họ ở gần lối đi nên cả hai đành phải đứng dậy ra ngoài sảnh.

Khi đi cầu thang xuống đến tầng một, cậu dừng lại trước một biển quảng cáo, thấy bộ phim hoạt hình Pixar cậu vốn định chọn.

Khưu Phi thấy cậu đứng im lặng hồi lâu mới hỏi: "Muốn xem bộ này sao? Cuối tuần hẳn là chưa hết chiếu, chúng ta cùng đi xem?"

Kiều Nhất Phàm nheo mắt lại cười với hắn, "Được."

"Anh đói bụng chưa? Đi ăn tối nhé?" Khưu Phi nhìn đồng hồ hỏi.

"À, có đặt trước chỗ này nè." Kiều Nhất Phàm đột nhiên nhớ đến lời dặn của Đường Nhu, nhìn điện thoại xác nhận lại địa chỉ rồi kéo Khưu Phi đi, "Sáu giờ rưỡi, nhanh lên nào, chỉ được giữ lại mười phút thôi."

Sau khi vào phòng riêng của nhà hàng, Kiều Nhất Phàm nhịn không được lại gửi cho Đường Nhu tin nhắn "...", Đường Nhu tính thời gian, biết Kiều Nhất Phàm đã đến nhà hàng, gửi lại cho cậu một cái icon mặt cười.

Đây là một nhà hàng được trang trí theo chủ đề tình yêu, mỗi phòng riêng đều khá riêng tư, còn cách mấy phòng bình thường một khoảng.

Kiều Nhất Phàm nhịn không được mà suy nghĩ, sử tỷ có phải đã hiểu lầm gì không?

Khưu Phi ngược lại chẳng cảm thấy có gì không đúng, chỉ hơi khó chịu đối với cách kê bàn sát tường trong căn phòng này, làm hai người phải ngồi cùng phía.

Sau khi đưa đồ ăn lên, nhân viên phục vụ kéo một tấm rèm mỏng, tạo không khí mập mờ cho căn phòng.

"......" Khưu Phi nhìn loáng thoáng có thể trông thấy bên ngoài tấm rèm, "Nhà hàng này....."

"Là sư tỷ chọn......" Kiều Nhất Phàm nhịn không được đỡ trán, cả người vô thức lùi về bức tường phía sau, "Thực ra phim cũng thế....."

Bất kể là chọn phim hay là đặt trước nhà hàng, có thể tưởng tượng được Kiều Nhất Phàm đã chuẩn bị gì cho lần hẹn hò này.

Nhìn mặt Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi đột nhiên cảm thấy Văn Lý nói đúng, hắn nên chủ động thêm một chút, do dự chẳng có nghĩa lý gì cả, hắn rõ ràng cảm thấy đối phương cũng có tâm tình giống như mình.

Khưu Phi mỉm cười, hắn nói: "Em rất cao hứng."

"Hả?" Kiều Nhất Phàm có chút nghe không rõ, chớp mắt nhìn.

Vì cách bố trí ghế ngồi, cơ thể của bọn họ vốn rất gần nhau, Khưu Phi giữ tay Kiều Nhất Phàm, nghiêng người sang, khẽ chạm. Trong tích tắc đó, trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ, đây có lẽ gọi là cơ hội và bầu không khí thích hợp đi.

Trong giây phút môi chạm môi này, mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, và sự căng thằng không thể áp chế được truyền sang người kia qua đôi tay run rẩy và hơi thở gấp gáp. Cả hai đều giống nhau về mặt này, nên đều cảm nhận được sự khẩn trương của đối phương.

Nụ hôn chẳng kéo dài bao lâu, hơi thở dồn dập ban đầu từ khi khóe môi miết mát lẫn nhau mà đều đặn dần, khi rời ra lại kề trán nhìn nhau một hồi lâu rồi mới đột ngột cùng rời mắt đi.

Cảm giác cái nắm tay đã lỏng hơn một chút, Kiều Nhất Phàm liền rút tay lại, đẩy vai Khưu Phi ra, Khưu Phi vội vàng trở lại chỗ cũ, cổ, tai và cả mặt đều đỏ bừng.

Kiều Nhất Phàm kỳ thực cũng chẳng đỡ hơn là bao, cảm giác cả người như bị đun sôi, nhưng vẫn còn tâm tư quan sát thần sắc Khưu Phi.

"....... Nếu không ăn, đồ ăn sẽ nguội mất." Kiều Nhất Phàm nói xong liền gắp đồ ăn, sau đó ngồi lại gần Khưu Phi.

Trải nghiệm ngồi dính vào nhau cùng ăn như thế này có chút vi diệu, nhưng cả hai người không hẹn mà cùng nghĩ, chọn nhà hàng này thật không tồi.

Kiều Nhất Phàm không ở trong trường, vì vậy Khưu Phi và cậu về chỗ ở của Kiều Nhất Phàm rồi mới trở về ký túc xá.

Lúc mở cửa ra đã thấy ba cậu bạn cùng phòng lại xếp hàng ngồi trên tấm thảm lớn chờ hắn, ba đôi mắt đều lóe lên sự tò mò.

Khưu Phi nhịn không được nói, "......... Mấy ông như vậy hơi dọa người."

"Hôm nay hẹn hò thế nào?" Văn Lý mặc kệ hắn, tích cực hỏi.

Khưu Phi không ngồi vào ghế mà bọn họ cố ý chừa ra, ngược lại tự mình ra ngồi ghế chỗ bàn mình, nghe lời nói, "....... Cũng không tệ lắm."

Học trưởng năm ba quan tâm: "Vậy có tiến triển không?"

Khưu Phi hơi áp lực dưới ba ánh nhìn chăm chú, lúc hoàn hồn mặt có điểm đỏ lên, "Đừng hỏi."

Thấy hắn thực sự ngượng ngùng, ba cậu bạn nhíu mày vài lần, thật sự không thể đè nén được lòng hiếu kỳ.

Văn Lý nháy mắt, "Hai người thực sự kiss? Nụ hôn đầu?"

Khuôn mặt Khưu Phi lập tức đỏ bừng, ánh mắt đảo loạn không dám nhìn ba người, ba đứa bạn thấy phản ứng đó của hắn đều nở nụ cười có vẻ vui mừng rồi buông tha hắn.

Khưu Phi thấy không bị truy hỏi nữa thì nhẹ nhàng thở ra, mở máy tính đăng nhập vào game đã thấy Kiều Nhất Phàm online.

Như thường lệ hắn gửi lời mời gia nhập tổ đội, sau đó Kiều Nhất Phàm gia nhập và gửi một icon hình mặt cười thật to trên kênh chat đội ngũ.

Khưu Phi mở gói icon của mình ra, vừa nghĩ vừa nhấn vào icon #hôn hôn.

Kiều Nhất Phàm không trả lời ngay, chờ một chút sau đó mới gửi lại một cái icon xấu hổ.

Sau đó, Văn Lý - cậu bạn cùng tiến cùng lùi của Khưu Phi lại vẫn như cũ hay gặp gỡ người lẽ ra không thường xuyên xuất hiện ở trường nữa - Kiều Nhất Phàm, học trưởng năm bốn.

Mà mỗi lần như thế hắn đều tự giác đi tụt lại phía sau vài bước. Nhưng gần đây hắn cảm thấy mình hẳn nên biến mất mọe đi thì tốt hơn. Khí tức ngược cẩu độc thân tràn đầy khắp nơi, khó mà chống đỡ nổi.

Cho nên cả quãng thời gian sau đó, Văn Lý không dám đi học cùng Khưu Phi nữa, dù thời khóa biểu của bọn hắn giống nhau đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng hứng thú với chuyện mỗi ngày bị nhét cẩu lương.

END.

Tiểu Khưu, tiểu Kiều, chúc hai em sinh nhật vui vẻ ^^ Song Tử Tinh của H thị
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Đọc cả fic này, từ đầu đến cuối thấy nó cute, kiểu ngại ngại học đường vl :))). Quất tới phát cuối, tụi bây thật độc ác a, có nghĩ đến Văn Lý và người xung quanh không a?

Cẩu lương mù mắt chóa thế này tui từ chối nhận mà ~~~

Cẩu FA cũng là động vật, phải yêu thương động vật a.
 

Bình luận bằng Facebook