Hoàn [Kiều Nhất Phàm] Con đường lật đổ Vinh Quang

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Con đường lật đổ Vinh Quang
Tác giả: 槿落华颜Laiyner



Thiết lập bối cảnh: Mùa giải thứ mười ba, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ giải nghệ, Kiều Nhất Phàm đảm nhận chức vụ đội trưởng Hưng Hân; câu chuyện diễn ra sau hai mùa giải liên tiếp thất bại.

Tôi cảm thấy quá trình trưởng thành của Kiều Nhất Phàm long đong đến vậy nhưng cậu ấy vẫn có thể tiếp tục mỉm cười dịu dàng không đổi. Có lẽ nội tâm cậu ấy càng cứng rắn hơn so với bất kỳ ai. Cậu ấy có đầy đủ năng lực để đảm đương trách nhiệm này.

Nguyện cậu nửa đời phiêu bạt, trở về vẫn là thiếu niên.



Tí tách.

Tiếng mưa rơi trong trẻo bất chợt vang lên. Từng giọt từng giọt như mang theo tâm tư tinh tế rơi trên thủy tinh, chẳng mấy chốc, tấm kính đã được phủ một lớp nước mơ hồ như châu ngọc. Giọt mưa rơi vụn ở bên ngoài phản xạ lại với ánh đèn giữa bóng tối, xuyên qua cửa sổ thủy tinh tạo thành một vùng rực rỡ đẹp mắt. Trong thoáng chốc, quang cảnh giống như một giấc mơ, lạnh buốt thấu xương mà lại đẹp đến mức làm trái tim rung động.

Tí tách Tí tách Tí tách.

“Đội trưởng, mưa rồi.”

Kiều Nhất Phàm biết hiện giờ đã qua ba tháng hè nóng như lửa đốt, tiếng mưa thu càng lúc càng vang lên nhiều hơn. Cho dù đang đeo tai nghe cậu cũng có thể nghe thấy rõ những âm thanh này, tiếng mưa rơi như muốn đập nát cả vùng tâm tư.

“Ừ, anh biết rồi.” Kiều Nhất Phàm từ tốn đứng dậy, khóe môi luôn hơi cong cong một nụ cười khiêm tốn dịu dàng không đổi. “Mọi người vất vả rồi, trên đường về Thượng Lâm Uyển nhớ cẩn thận một chút kẻo trơn ngã.”

Kiều Nhất Phàm lơ đãng nhìn xuyên qua cửa kính đầy những vệt nước mưa chảy xuôi, nhìn ra quang cảnh xa xa đã trở nên mờ ảo. Cậu như đang nhớ lại thời gian mình còn ở Vi Thảo tại thành phố B, thời tiết nơi đó rất khô, mỗi lần trời mưa đều như những giọt nước thần trời cao ban xuống. Một đám người như gặp được niềm vui bất ngờ đều ghé tới cửa sổ, nghe tiếng giọt mưa tí tách rơi bao phủ lấy đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, mang khuôn mặt không vướng ưu sầu tự do mơ ước về tương lai của bản thân.

Thời gian không vướng ưu sầu đã sớm trôi đi rồi.

Kiều Nhất Phàm khẽ cười, nhẹ nhàng phất tay với những đội viên đang rời ghế, nghiêng người dừng lại, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rất nhỏ khó mà nghe thấy rồi ấn tắt máy, chăm chú nhìn vào màn hình đã tối đen. Cả căn phòng lớn dần dần yên tĩnh trở lại theo dòng người rời đi, tiếng mưa rơi tí tách vang qua cửa sổ quanh quẩn mãi trong căn phòng trống.

“Anh đi trước nhé, tiểu Cảnh nhớ tắt đèn.” Kiều Nhất Phàm nhẹ giọng dặn dò như mang theo chút gì ủ rũ.

“Dạ? Vâng, đội trưởng!” Đội viên được gọi là ‘tiểu Cảnh’ vội vàng lên tiếng đáp lại.

Kiều Nhất Phàm vẫy tay chào, đi về phía cửa ngửa lòng bàn tay đón lấy hạt mưa bụi lất phất thấm ướt lòng bàn tay theo những đường chỉ dọc ngang. Chìm dưới màn mưa, ánh đèn đường càng thêm ảm đạm, cậu tự soi thêm đèn pin, yên lặng bước đi một mình. Đội viên nhỏ phía sau lưng nhìn theo bóng dáng rời đi của đội trưởng, không khỏi cảm thấy một tứ hương vị cô đơn làm người ta cay cay sống mũi. Sau đó, lúc cậu viết nhật ký đột nhiên nhớ tới một câu đầy chất thơ hình dung lại cảnh ấy ————

“Không có ai thấy được sự mệt mỏi, u buồn của anh ấy. Anh ấy cứ cô độc như vậy mà đi về phía bóng tối mịt mùng.”

Mùa giải thứ mười ba, Hưng Hân thất bại nuối tiếc trước Luân Hồi.

Một Tấc Tro là người đầu tiên ngã xuống. Kiều Nhất Phàm đã dốc hết toàn lực, làm đến tốt nhất có thể, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cả thanh máu và mana đều tụt về 0, cậu vẫn cứ sửng sốt không thể tin nổi, đầu ngón tay cứng lại trên bàn phím như thể bị ngưng đọng trong nháy mắt. Ánh sáng hy vọng đột ngột tiêu tan trong mắt cậu, không có thất bại, chỉ tràn ngập toàn những kinh ngạc không thể chấp nhận nổi. Cậu chậm rãi cúi đầu xuống để thần sắc hoảng hốt khó tin kia không trở thành trò cười trong mắt người khác.

Sẽ không ai chỉ trích Kiều Nhất Phàm thất bại rời trận, bởi những Băng trận, Ám trận trùng trùng điệp điệp đã đánh tan không ít sĩ khí hung hăng của Luân Hồi. Nhưng dốc toàn lực bảo vệ đồng đội chu toàn rời khỏi vòng chiến chỉ có mình cậu, dù có chu đáo cẩn thận đến đâu cậu cũng không thể đảm bảo bản thân toàn vẹn thoát khỏi tiếng súng liên thanh của Luân Hồi.

Giây phút avatar Một Tấc Tro xám đi, ánh mắt cậu cũng trở nên ảm đạm. Tiếp đó đương nhiên là toàn quân Hưng Hân tan rã, Tay Nhỏ Lạnh Giá mất đi sự bảo vệ của Một Tấc Tro ngay lập tức trở thành đối tượng bị Luân Hồi focus. Cục diện hỗn loạn khiến mọi người đều luống cuống chân tay, hoàn toàn chỉ lấy cứng chọi cứng, để đối thủ từ từ bào mòn.

Thất bại.

Hai chữ ‘Vinh Quang’ chói mắt xuất hiện trên màn hình lớn, đáng tiếc, phần huy hoàng này không thuộc về Hưng Hân. Kẻ thất bại vĩnh viễn chỉ có thể siết chặt lòng bàn tay, không cam lòng rồi buồn bã kéo lê bước chân nặng nề rời khỏi sân đấu, sau lưng là những tiếng cười trên nỗi đau của người khác và những tiếng hò reo không muốt nghe được nhất, trong giờ phút này càng khắc sâu cảm giác khó chịu không thể nói thành lời và những đồng tình thương hại.

Kiều Nhất Phàm im lặng dẫn các đội viên mang theo sắc mặt u ám rời khỏi, đi từng bước từng bước một, giẫm lên cảm giác không thể tin nổi và đau đớn của kẻ thua cuộc.

Mùa giải thứ mười ba, Hưng Hân thất bại trước Luân Hồi, dừng chân ở top 8.

“Mọi người vất vả rồi, đều đã cố hết sức.”

Cậu nói nhàn nhạt, chẳng có chút sức mạnh nhẹ nhàng lướt qua trái tim mỗi đội viên Hưng Hân. Chẳng có ai cố gắng tỏ ra dù là nửa chút vui vẻ dịu dàng động viên cho những gian nan Kiều Nhất Phàm chịu đựng. Sự thật tàn khốc như vậy, có nói thêm gì nữa cũng vô nghĩa. Cho dù Kiều Nhất Phàm có ân cần an ủi, thoải mái bình thản nhất cũng chẳng thể tạo nên kết quả gì. Thất bại chung quy vẫn là thất bại. Kẻ thất bại chỉ có những quân lính tan tác, chỉ có thể tự mình co cuộn ở một góc hẻo lánh uống chén rượu đắng đủ mùi vị chua cay chứ chẳng bao giờ có quyền được vui vẻ. An Văn Dật ở bên cạnh nhìn một đám người đang sa sút tình thần, mở miệng muốn nói rồi lại chẳng thể nói được bất kỳ điều gì.

Cậu cùng Kiều Nhất Phàm yên lặng nhìn theo từng đội viên lặng lẽ rời khỏi hội trường. An Văn Dật muốn ở cạnh Kiều Nhất Phàm thêm một lúc nữa, cậu có chút lo lắng liệu Kiều Nhất Phàm có bất lực đến mức bật khóc ngay tại chỗ không.

Nhưng cậu cũng tỉnh táo hiểu được mọi chuyện, cuối cùng chỉ cẩn thận nắm bả vai Kiều Nhất Phàm, nhẹ nhàng nói rằng “Cậu cũng vất vả rồi, đừng tự ép bản thân mình quá nhiều.”

“Ừm, em hiểu mà, cảm ơn anh.”

Kiều Nhất Phàm vẫn mỉm cười nhàn nhạt, giống như những lời đồn đại rằng không có chuyện gì có thể phá vỡ được ý cười bất biến trên môi cậu. Đôi khi ngay cả An Văn Dật cũng cảm thấy rất kỳ lạ, có phải dù có trôi qua bao nhiêu thời gian, Kiều Nhất Phàm vẫn mãi mỉm cười như thế, có phải cậu thực sự không bị những đau khổ buồn bã vì thất bại tổn thương không?

Thật sự không bị tổn thương sao?

Đến lúc tiếng bước chân của An Văn Dật càng lúc càng xa, cuối hành lang tối đen chỉ còn lại một mình Kiều Nhất Phàm, sau một khoảng thời gian yên tĩnh, cậu mới chậm chạp thu lại nụ cười đã cứng đơ vì cố gắng treo trên khóe miệng từ này đến giờ, kiệt sức ngã ngồi trên đất.

Đầu ngón tay chậm rãi di chuyển trên màn hình di động đang sáng, từng cái tên vô cùng quen thuộc đập vào mắt, cậu thực sự đã mất đi dũng khí để bấm trên bàn phím.

Trần Quả

Phương Duệ

Tô Mộc Tranh

Ngụy Sâm

. . .

Diệp Tu

“…”

Thật sự xin lỗi.

Kiều Nhất Phàm liên tục thầm nói trong lòng, đầu ngón tay run rẩy ấn phím nguồn, màn hình tối lại. Cậu chôn đầu thật sâu vào trong khuỷu tay, che giấu đi khuôn mặt đầy sự bất lực. Năm ngón tay siết chặt đội phục đỏ tươi thành từng nếp gấp dọc ngang.

“Thật sự xin lỗi. . . Tiền bối. . .”

“Hưng Hân. . . Hưng Hân. . .”

Cảm giác áy náy và tủi thân chôn giấu trong lòng quá lâu hóa thành từng tiếng nấc nghẹn, rồi một lát sau, cuối hành lang lại trở về với vẻ yên tĩnh như cũ.

Một cơn mưa thu, một hồi lạnh lẽo.



Hiếm khi Kiều Nhất Phàm có thời gian rảnh rỗi cùng đi dạo với An Văn Dật ở khu rừng không quá lớn sau lưng Thượng Lâm Uyển. Gió thu hiu hiu mang theo se lạnh thổi qua da thịt để lại cảm giác mát mẻ sảng khoái. Gió đông lạnh cắt da cắt thịt còn chưa tràn tới thành phố vùng Giang Nam ấm áp này, Kiều Nhất Phàm hơi nới lỏng áo len cao cổ, để cho từng hàng sợi len lướt qua cần cổ mảnh khảnh.

Lại một đợt tiếng gió ào ào thổi quét đám lá rụng trong rừng, lá vàng khô bay đầy trời, những tiếng sột soạt giòn tan vang lên không ngớt ở bìa rừng vắng người, trong nháy mắt, bên tai hai người chỉ còn đọng lại âm thanh của những chiếc lá kia bay múa rồi đáp đất rộn rã.

Kiều Nhất Phàm hơi sững sờ, lặng lẽ ngước nhìn từng tầng lá vàng lay động trong gió như nhuộm màu cả thế giới. Dưới chân là những đoạn cành lá rách bị dẫm vụn thành mảnh nhỏ, gió thu càn quét mạnh mẽ như vậy, cuốn hết cả những sức sống nhiệt liệt rực rỡ nhất của mùa hè.

Kiều Nhất Phàm giật mình thất thần.

An Văn Dật vẫn đứng lặng một bên không nói lời nào như trước.

Cậu giả bộ như không phát hiện ra hốc mắt đột nhiên đỏ lên của Kiều Nhất Phàm.

Hưng Hân vừa lọt vào top 8 đã thua, sau khi thắng liên tiếp ba mùa giải lại đột ngột rơi xuống tình cảnh này, thật sự khiến người ta sững sờ không kịp đề phòng.



Những người không chấp nhận được cục diện ngoài dự liệu này đều không chút do dự chĩa mũi kiếm về phía Kiều Nhất Phàm, nhất thời, các tạp chí lớn đều đưa ra chất vấn đối với vị đội trưởng mới lên nhận chức này của Hưng Hân.

“Chuyện gì đã xảy ra? Hưng Hân thất bại trước Luân Hồi có phải hoàn toàn là sai lầm của đội trưởng không?”

Đúng vậy, che chở đồng đội dẫn đến đấu đoàn đội thất bại, cái chiến thuật như thế mà đội trưởng cái nỗi gì?

“Nhưng mà…”

Ngôn từ như những lưỡi đao chẳng hề chừa lại một chút thể diện nào. Như thể ban đầu Hưng Hân đối mặt với gian nan hiểm trở, cuộc sống lại muốn khoét từng đao, lạnh lùng phá tan cả Hưng Hân lẫn Kiều Nhất Phàm không để lại một mảnh giáp. Cho dù An Văn Dật luôn luôn lãnh tĩnh thì giờ phút này cũng phải khó chịu trước những từ ngữ cay nghiệt tàn độc còn sắc hơn cả dao kiếm của báo chí không ngừng túa ra.

“Đều là nói vớ vẩn hết.” Hiếm khi An Văn Dật nói chuyện bình tĩnh lại thốt ra những câu lạnh lùng như thế, “Đội trưởng đừng tin.”

Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm, cậu đừng tin. An Văn Dật thầm cầu nguyện rất nhiều lần, trong lòng còn ghim khuôn mặt khó chịu của một đứa nhóc lỗ mãng đi cầm tờ báo kia rêu rao. Hiện giờ Kiều Nhất Phàm không chịu được nhất là những lời đồn đại vô căn cứ, thế nhưng cứ từng chuyện từng chuyện lại như có mắt mà lao thẳng về phía cậu.

Cảm giác trong phòng huấn luyện như vừa có áp suất thấp vừa hạ nhiệt, mọi người không dám cả thở mạnh, chỉ có thể cắn chặt răng chắp tay sau lưng ngoan ngoãn chờ Kiều Nhất Phàm để lộ thương tổn ra ngoài vẻ mặt ảm đạm.

Kiều Nhất Phàm không như thế.

Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng buông tờ báo trên tay xuống, lại nở một nụ cười thản nhiên, dường như thứ đập vào mắt cậu không phải là là những lời bình luận ác ý thất thiệt mà là diễn văn trao giải. Tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt trước vẻ ôn hòa của cậu.

“Không có việc gì hết, mọi người tiếp tục huấn luyện nào.”

Mọi người nhìn sang đã thấy Kiều Nhất Phàm rời mắt trở về chăm chú nhìn màn hình, một lát sau im lặng gật đầu ra hiệu với An Văn Dật mới ngoan ngoãn lần lượt trở về chỗ tiếp tục huấn luyện. An Văn Dật đẩy mắt kính, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Kiều Nhất Phàm đang hết sức tập trung, một tiếng thở dài nghẹn ở yết hầu cuối cùng chẳng thể thoát ra được.

Nhất Phàm…

Đến tột cùng cậu sẽ tự chịu đựng tổn thương tới tận lúc nào nữa?

Kiều Nhất Phàm là ôn hòa như nước, cuộc sống lại trải qua rất nhiều gập ghềnh trắc trở. Cho đến tận khi mặt nước nổi lên màu máu, thương tích chồng chất tới mức không đành lòng nhìn thẳng, cậu vẫn cứ bất khuất tiếp tục lau mồ hôi và máu, ép buộc bản thân mang đầy vết thương tiếp tục đứng thẳng, cậu chính là ôn hòa như thế.

Dáng vẻ mỉm cười như thể chẳng có bất kỳ dấu vết bị tổn thương nào.

Mọi người ở Hưng Hân đều biết cậu mệt mỏi đến chừng nào, ngoại trừ là một Trận Quỷ ưu tú, điều khiển Một Tấc Tro ưu tú, cậu còn phải làm một đội trưởng ưu tú.

Nhưng mà áp lực quá lớn đột nhiên xuất hiện, cậu cũng sẽ luống cuống tay chân, không chống đỡ nổi giống như người khác. Từ một thiếu niên dè dặt ở những trận đấu đầu tiên trở thành người gánh vác tất cả trách nhiệm với Hưng Hân, sự chuyển biến này quá lớn. Thậm chí cậu còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ tâm lý đã phải đem tâm trạng thấp thỏm bất an đi đối mặt với tất cả mọi thứ.

Cậu… Không muốn thừa nhận thất bại.

Kiều Nhất Phàm chưa từng e ngại những thất bại thường ngày, thế nhưng lần này cậu dường như sụp đổ, dù thế nào cũng không muốn thừa nhận rằng mình đã thất bại.

Mưa thu càng lúc càng lạnh, đến khi lạnh nhất là lại sang đông.

Kiều Nhất Phàm nỗ lực điều chỉnh trạng thái mờ mịt của chiến đội, mọi người sau khi bị thất bại giáng một đòn đau cũng dần dần trở lại quỹ đạo huấn luyện đâu ra đấy. Cậu đứng ngoài cửa nhìn qua một lượt rồi xoay người đi xuống lầu.

—————— vẫn là tiệm net Hưng Hân đó.

Chính là tiệm net Hưng Hân lúc ban đầu cậu tới với ánh mắt mờ mịt sợ hãi.

Cậu chạm nhẹ lên bàn phím và chuột ở chỗ cậu từng ngồi rồi thất thần.

Thời gian trôi quá nhanh, nhanh đến mức những đồng đội từng mỉm cười kề vai chiến đầu đã bất giác lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại một mình cậu nhỏ bé yếu đuối. Nhanh đến mức cậu không đếm hết được đã đồng hành cùng Một Tấc Tro bao nhiêu năm tháng, nhanh đến mức cậu tưởng như đã quên mất vẻ mặt của vị tiền bối ngậm điếu thuốc cà lơ phất phơ, đứng trong chỗ ngược sáng nói với cậu rằng “Em ưu tú hơn em nghĩ rất nhiều”. Cậu mím môi kéo ghế ngồi ra, quẹt thẻ tài khoản Một Tấc Tro.

“Cốc cốc cốc.”

Giọng nói lười biếng ngả ngớn phát ra.

“Lên mạng.”

“À, được…”

Cậu vội vàng ngẩng đầu. Đầu vừa ngẩng lên liền sửng sốt đến mức con ngươi co lại nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc kia. Bách khoa toàn thư Vinh Quang xuất hiện trước mắt cậu với ý cười nhàn nhạt giống hệt trong dĩ vãng, chưa từng thay đổi. Kiều Nhất Phàm vội đứng dậy.

“Tiền, tiền bối…”

“Yo, lương tâm của Hưng Hân chúng ta đã cao lớn thế này rồi cơ đấy ————”

Kiều Nhất Phàm vẫn ngẩn người đứng sững đó mà nhìn Diệp Tu, không nói được câu nào, cả khuôn mặt cứ ngây ra. Đã bao lần cậu vô cùng mong chờ Diệp Tu trở về, chỉ cần anh ấy quay lại, nhất định có thể xoay chuyển càn khôn, đưa Hưng Hân thoát khỏi tàn cục mà khởi tử hồi sinh… Nhưng cậu lại sợ Diệp Tu trở về, sợ anh thấy Kiều Nhất Phàm anh từng đặt nhiều kỳ vọng như thế lại chẳng thể dẫn dắt tốt chiến đội, sợ anh phải thất vọng vì sự thất bại của câu nói “Em ưu tú hơn em nghĩ rất nhiều”.

“Tiền bối… Xin…”

“Em nhìn xem ai tới này?”

Diệp Tu nhếch mày chỉ về phía sau lưng, Kiều Nhất Phàm hoàn hồn nhìn theo phía đó, không khỏi bất ngờ kêu lên ————

“Chị, chị Trần! Chị Mộc Tranh! Đội trưởng Phương! Tiền bối Ngụy…”

Bỗng nhiên Kiều Nhất Phàm không kìm được mà rơi nước mắt lã chã. Đây đều là những đồng đội cùng nhau phấn đấu một thời, trải qua trăm khó ngàn nguy! Trong khoảng thời gian u ám nản lòng nhất, họ đã ở bên cạnh cậu, cổ vũ cậu, động viên cậu… Nếu không có họ sẽ không thể có Kiều Nhất Phàm của ngày hôm nay.

Khoảnh khắc này, đứng trước mặt họ, Kiều Nhất Phàm như nhớ lại một Kiều Nhất Phàm từng được che chở bao bọc, nhận được từng chút từng chút chú ý nho nhỏ, nhận được rất nhiều những tâm tư dành riêng cho cậu.

Nước mắt Kiều Nhất Phàm đã cố gắng kiềm chế bấy lâu liền trào hốc mắt rồi tuôn xuống như đê vỡ.

“Ê, cái tên Diệp Tu không biết xấu hổ kia, có phải lại vừa nói gì tiểu Kiều của bọn tôi đúng không!” “Ây da ây da, Nhất Phàm em đừng có nghe tên đó nói lung tung…”

Diệp Tu dùng bản mặt thiếu đòn trời sinh bày ra vẻ oan uổng, thoạt trông còn có chút buồn cười.

Kiều Nhất Phàm vội vã quệt nước mắt lại cười không nổi, thậm chí cậu lại thấy hơi hơi thấp thỏm.

Diệp Tu trở về lại sẽ nói gì về sự đáng thất vọng này của cậu?

Chờ Trần Quả dẫn cả đám người lên lầu, Kiều Nhất Phàm mới dè dặt mở miệng.

“Tiền bối, em…”

“Ây, Nhất Phàm, chúng ta tới đánh vài ván chứ?” Diệp Tu miễn cưỡng quơ quơ thẻ tài khoản trong tay, ba chữ Quân Mạc Tiếu rõ ràng đến chói mắt.

“À! Vâng…”



Vinh Quang! Khi hai chữ lớn màu vàng kim xuất hiện trên màn hình Diệp Tu, màn hình bên Kiều Nhất Phàm cũng hiện lên hai chữ thất bại màu xám. Kiều Nhất Phàm không bất ngờ gì cả, Bách khoa toàn thư Vinh Quang, đó là Diệp Tu, người mãi mãi là tiền bối của cậu. Không ai có thể đánh bại hoàn toàn anh ấy.

Cậu cẩn thận buông chuột tháo tai nghe, nghiêng đầu nhìn về Diệp Tu ngồi phía bên trái. Khóe miệng Diệp Tu nhếch lên một nụ cười đúng như dự đoán lại khiến Kiều Nhất Phàm không kịp chuẩn bị. Cậu đã sẵn tâm lý để nghe những lời trào phúng và trách cứ thế nhưng chẳng bao giờ ngờ sẽ nhận được ánh mắt bao dung của Diệp Tu.

“Nhất Phàm, em đã rất xuất sắc.”

“Tiền bối…”

Hóa ra đã đến mức xã giao cho có lệ như vậy sao… Kiều Nhất Phàm thầm thở dài trong lòng.

“Không phải cho có lệ đâu.”

“Dạ?”

Diệp Tu giống như chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã nhìn thấu được tâm tư Kiều Nhất Phàm. Đảo mắt nhìn một lượt rồi tiếp tục từ tốn nói.

“Em nhìn thời gian đi.”

Kiều Nhất Phàm lấy lại tinh thần nghiêm túc, xem kỹ rồi lại bị còn số trên màn hình làm cho kinh hãi ————

4 phút… 4 phút 56 giây!

Kiều Nhất Phàm kinh ngạc, với hiểu biết của cậu, cho dù là những tiền bối đại thần cũng rất hiếm người có thể đấu một trận lâu như vậy với Diệp Tu.

Tâm trạng bỗng nhiên trở nên hỗn tạp, ánh mắt Kiều Nhất Phàm dại ra, cậu há miệng lại chẳng nói được lời nào.

“Thêm ván nữa nhé?”

Diệp Tu tiếp tục không kiêng nể gì ngậm lấy điếu thuốc, thu hết dáng vẻ kinh ngạc của Kiều Nhất Phàm vào mắt. Khóe miệng anh cong cong một đường làm người ta khó mà cảm thấy đó là nụ cười tươi.

Vinh Quang!

Hai chữ này xuất hiện trên màn hình Kiều Nhất Phàm, sáng chói hoa mắt.

Khóe miệng Diệp Tu vẫn cứ treo nguyên ý cười không thay đổi.

Anh vươn tay vò tóc Kiều Nhất Phàm, nhẹ nhàng vỗ. Có vài phần bất đắc dĩ lại nhiều thêm vài phần tự tin đến mức cực kì tin tưởng.

“Nhất Phàm, em còn cần anh phải nói bao nhiêu lần nữa.”

———— “Em ưu tú hơn em nghĩ rất nhiều.”

Nước mắt Kiều Nhất Phàm bỗng nhiên cứ thế rơi xuống.

“Em sẽ vẫn tiếp tục ưu tú như thế.”

“Chuyển hình làm một Trận Quỷ cũng vậy, làm đội trưởng Hưng Hân cũng thế.”

“Nghĩ lại những thất bại hồi mới bắt đầu chập chững mò mẫm, những thất bại này đáng để em phải giữ trong lòng tự làm mình đau khổ sao?”

Diệp Tu chính là kiểu người dứt khoát như thế, nói ngắn gọn mấy câu rồi lười biếng vẫy tay, nghênh ngang rời đi.

Để lại Kiều Nhất Phàm sững sờ tại chỗ và hội Trần Quả đang giận dỗi vì bị An Văn Dật đẩy xuống dưới lầu.

Khung cảnh xôn xao nhạt dần khỏi tầm mắt, mọi thứ xung quanh cứ dần dần mất đi âm thanh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại câu hỏi của Diệp Tu quẩn quanh bên tai Kiều Nhất Phàm.

“Những thất bại này đáng để em phải giữ trong lòng tự làm mình đau khổ sao?”

Kiều Nhất Phàm nhớ lại bản thân mình ngày trước, bị bỏ rơi, bị cười nhạo khinh miệt. Đã từng có giây phút cậu cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn chỉ có thể là một đứa vô hình gần máy uống nước ở Vi Thảo. Có lẽ ngay cả việc giữ lấy cái vị trí nhỏ nhoi này cũng là chuyện gian nan. Cậu cho rằng thất bại thuộc về mình là chuyện tất nhiên, cậu không có thiên phú, cậu… không phù hợp với Vinh Quang.

———— cho đến khi gặp gỡ Diệp Tu, gặp gỡ Hưng Hân.

Trong mắt cậu rốt cuộc dần hiện lên ánh sáng.

Khi đó Hưng Hân cũng đầy khó khăn như cậu. Chiến đội nghèo nàn, cách gọi này lại càng tiếp thêm sức mạnh đồng điệu cho Kiều Nhất Phàm. Họ đều là những người không được coi trọng. Khoảng thời gian ấy, Kiều Nhất Phàm đã chịu biết bao nhiêu đau khổ? Khoảng thời gian ấy, cậu đã phải đối mặt với bao nhiêu mạo hiểm và thất bại to lớn?

Nhưng cậu không hề lo lắng, không hề sợ hãi.

Lúc đó, toàn bộ trái tim cậu đều là ánh sáng. Tâm nguyện rực rỡ nở rộ trong bóng đêm ngập tràn. Cậu không e sợ thất bại, không ngại làm lại từ đầu, không lo phải vọt lên thêm một lần với hai bàn tay trắng từ đáy vực âm u. Thất bại không phải là gian nan hiểm trở cản lối cậu mà còn là chất mồi để cậu có thể hiên ngang ngẩng cao đầu.

Cậu đã thành công.

Thất bại nhỏ bé bây giờ có thể so được với Hưng Hân ngày ấy sao?

Kiều Nhất Phàm nhìn lòng bàn tay mình.

Cùng lắm thì giống như tiền bối Diệp Tu, làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng.

Lòng bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Cậu không thiếu phần dũng khí cần phải đem ra này.

Một bước, hai bước…

Kiều Nhất Phàm đi lại không còn nặng nề.

Cậu muốn dùng đôi chân này bước từng bước lên đỉnh cao chiến thắng.



“Thành thật xin lỗi mọi người.”

Trong buổi họp bàn sau trận đấu, Kiều Nhất Phàm bỗng nhiên đứng dậy sau đó làm một hành động khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc ———— Kiều Nhất Phàm cúi gập thân trước mặt mọi người, biểu đạt sự xin lỗi sâu sắc nhất.

“Tôi đã không phải là một đội trưởng ưu tú.”

Mọi người trố mắt một giây rồi tức khắc luôn miệng phản bác.

“Đội trưởng, anh nói gì thế.” “Trong lòng tất cả bọn em, anh chính là đội trưởng tốt nhất.” “Hưng Hân không có cậu thì sẽ không có ngày hôm nay.”

Kiều Nhất Phàm gật đầu, những tiếng nói không ngừng thoáng cái dừng lại hết.

“Nhưng mà…”

“Tôi muốn dẫn dắt một Hưng Hân ưu tú.”

“Một chiến đội có thể đoạt quán quân, có thể kiêu ngạo đối mặt với mọi chất vấn, có thể tươi cười lớn giọng hô vang ‘Hưng Hân – Quán quân chi đội, vương giả chi sư’.”

“Cho nên, xin nhờ vào mọi người!”

Kiều Nhất Phàm nói xong mới phát hiện cả hai tay mình đều đang run lên, một lớp mồ hôi mỏng dính dính thấm ướt lòng bàn tay.

Phòng huấn luyện nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Đội trưởng… Nhất Phàm, cậu đừng nói thế…” La Tập cuống quýt muốn lên tiếng chợt nghe tiếng đấm bàn “rầm” một cái. Ánh mắt mọi người chuyển hết về phía nguồn phát ra âm thanh, thấy một đội viên mới tới đang rưng rưng xúc động, run giọng hô lên một câu thề quả quyết.

“Đội trưởng! Em…”

“Em muốn làm cùng anh!”

Câu đáp lại đầy kiên quyết bất ngờ xuất hiện này khiến Kiều Nhất Phàm giật mình.

“Nói xin nhờ cái gì chứ!” Một đội viên khác cũng nhịn không được, lau nước mắt, khàn giọng: “Đội trưởng! Bọn em sẽ đoạt quán quân cùng anh!”

“Cùng nhau đoạt quán quân!!!!”

“Đúng thế! Hưng Hân chúng ta đâu thể dễ dàng bị đánh bại như thế!”

“Cũng không phải chưa từng sống trong gian khổ! Đội trưởng, bọn em không sợ gì hết!”

“Đội trưởng!!! Bọn em nhất định sẽ cùng anh đoạt lại quán quân ở mùa giải tới!!!”

“Nhất định!”

Trong phòng huấn luyện không quá rộng, một đám người đang rưng rưng khóc lóc và những tiếng hô hào. Hai giải đấu vừa qua vì thất bại mà sĩ khí sụt gảm rất nhiều, bởi vì xấu hổ mà uể oải đau lòng, giờ phút này cùng hóa thành nước mắt hạnh phúc không kiềm được, còn có thêm cả quyết tâm đoạt quán quân hừng hực như lửa cháy.

Kết thúc là mọi người cùng ôm nhau lau nước mắt, thể hiện vẻ kiên quyết không sợ rồi cùng úp bàn tay lên nhau, dùng sức lập một lời thề ————

“Cùng nhau đoạt quán quân!”

Về sau, An Văn Dật còn trêu đùa theo những gì phóng viên đưa tin, rằng ngày hôm đó tất cả mọi người đều như những đứa nhóc 13 tuổi ngây ngô mang đầy quyết tâm không sợ trời cao đất rộng. Nói tới đây lại thầm xem thường một chút.

Chỉ có cậu mới biết chính bản thân mình khi đó cũng bị cuốn theo, giữa những tiếng hô dõng dạc cũng dốc sức hô theo.

Ra khỏi phòng huấn luyện, cậu đưa giấy ăn cho Kiều Nhất Phàm đã đỏ bừng cả khuôn mặt, quay đầu đi giả bộ như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì, giấu nhẹm vẻ mặt của chính mình.

“Có một câu cậu nói sai rồi.” An Văn Dật bình tĩnh mở miệng.

“Dạ?” Kiều Nhất Phàm sửng sốt.

An Văn Dật quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Cậu là đội trưởng Hưng Hân.” An Văn Dật nói từng chữ rất rõ ràng.

“Là đội trưởng ưu tú nhất.”



Trời đông càng lúc càng giá trét.

Cái lạnh như muốn thấm cả vào trong sương, hai má bị gió đông thổi qua lạnh nhức. Kiều Nhất Phàm không quên nhắc nhở đội viên cẩn thận cứng khớp tay hoặc bị cảm lạnh. Thế nhưng sau lần củng cố kia, sĩ khí cả đội đều tăng vọt, một đám đội viên cười bảo không sao đâu đội trưởng, tranh thủ lúc người khác mất công ủ tay thì bọn em còn luyện thêm được vài ván nữa! Kiều Nhất Phàm vừa lo lắng vừa vui mừng. Nhưng mà chuyện gì cần lưu ý vẫn phải lưu ý. Sau đó phòng huấn luyện Hưng Hân xuất hiện tình huống ————

“Đội trưởng, em không uống nước đâu (mặt khóc lóc thảm thiết).”

“Đội trưởng, đừng rót nước nóng cho em nữa em uống không nổi (kêu rên).”

“Đội trưởng, anh xem thằng Cảnh kìa, cậu ta cực cực cực khát luôn đó!!! Em cam đoan đấy, ánh mắt em chân thành như tiền bối Phương luôn nè!”

Về sau, theo tuyển thủ họ La không muốn lộ danh tính, đại khái là đội viên Hưng Hân mỗi lần uống nước đều phải nhìn khuôn mặt thuần khiết thiện lương cùng với vẻ vô cùng mong mỏi của đội trưởng rồi gắng gượng mà nuốt vào trong.

Đương nhiên, có một vị tuyển thủ họ An tiết lộ, đội trưởng cơ bản là thu lại vẻ mặt thuần khiết thiện lương kia trong vòng một giây ngay sau khi bọn họ uống xong nước.

Đạt được mục đích liền trở mặt không nhận đội viên, tâm bẩn.

Mà Kiều Nhất Phàm cảm thấy vui mừng nhưng vẫn cẩn thận như cũ. Sĩ khí quá hăng sẽ dẫn tới sự lỗ mãng và sai lầm, về sau cậu càng tận tâm tận lực dẫn dắt mỗi thành viên chiến đội rèn luyện bản thân, mỗi giờ mỗi phút không trông mong những thứ quá xa vời dần dần điều chỉnh Hưng Hân trở lại dáng vẻ ban đầu.

Bình tĩnh từ tốn.

Không phải khát vọng thắng lợi đến cực điểm mà là cẩn thận theo đuổi chiến thắng.

Không phải sợ rằng sẽ thất bại mà là không ngại đứng lên làm lại từ đầu ở nơi vấp ngã.

Kiều Nhất Phàm mỉm cười tay cầm ly nước ấm chăm chú nhìn những đội viên cẩn thận trong chiến đội mình tìm được con đường thích hợp với bản thân, từ từ phai đi sự non nớt lúng túng, bộc lộ ra dáng vẻ tự tin.

Cậu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đông giá lạnh không có ánh sao rực rỡ.

Nhưng Kiều Nhất Phàm tin rằng sao trời rồi sẽ xuất hiện.

“Cốc cốc.”

“Đội trưởng, đội trưởng! Có người tìm anh!”

Ồ? Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật nhìn nhau rồi đi xuống lầu tiếp đón. Đi qua mấy khúc quanh, một bóng người đỏ tươi đứng thẳng đưa lưng về phía ánh sáng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Kiều Nhất Phàm. Bấy giờ Kiều Nhất Phàm mới từ tốn mỉm cười, lịch sự gật đầu chào người tìm tới.

“Đội trưởng Khưu, hoan nghênh.”

Rõ ràng là ở ngay bên kia đường mà còn bày vẽ để người phụ trách dưới lầu tiếp đón trước, cái này rất khác với phong cách của Khưu Phi. Kiều Nhất Phàm oán thầm nhưng vẫn giữ vững nụ cười tiêu chuẩn.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì cả.”

“…”

“Đội trưởng Khưu càng ngày càng rảnh rỗi nhỉ… Có phải thành tích của Gia Thế tốt quá rồi không?” Kiều Nhất Phàm không khỏi có mấy phần bất đắc dĩ.

“Đâu có đâu, tới thăm cậu một chút thôi.” Khưu Phi nghiêng đầu, khóe miệng hơi hơi cong lên đại khái có thể gọi là đang ‘cười’. “Tới xem xem cậu có ổn không.”

“… Không ổn cũng không phiền đội trưởng Khưu quan tâm. Cậu cố gắng mà đoạt quán quân đi, không cần tiếp tục ở lại đây tranh thủ dò la tình hình Hưng Hân.” Trong lòng Kiều Nhất Phàm không quá thoải mái, nói mấy lời chẳng đến nơi đến chốn, chuẩn bị mời ly nước rồi dùng vài biện pháp uyển chuyển đuổi khách với vị người quen cũ bên kia đường này. Giống như Cao Anh Kiệt, mấy năm nay cậu cũng qua lại với Khưu Phi cũng rất nhiều, hai người trên sàn đấu là đối thủ, dưới sàn đấu là bạn bè, khiến cho quan hệ giữa Hưng Hân và Gia Thế cũng tốt lên kha khá.

“Xem chừng rất tốt.”

Hả?

Kiều Nhất Phàm giật mình. Khưu Phi nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái, một câu động viên cũng nhẹ nhàng lướt qua bên tai Kiều Nhất Phàm.

“Cố lên.”

Nhìn bóng dáng đi xa dần, khóe miệng Kiều Nhất Phàm chậm rãi cong lên, mang theo một phần cảm kích và một phần kiên quyết.

“Cám ơn.”

“Mình và Hưng Hân nhất định sẽ như vậy.”

Giá rét mùa đông xuôi theo thời gian năm mới dần dần kết thúc, trời xuân mang theo luồng sinh khí tràn qua băng tuyết đang tan, đọng lại thành những chồi non tươi sắc. Là vui mừng tái sinh, là mong mỏi hồi phục.

Lại một trận đấu mùa giải náo nhiệt đi vào tầm mắt mọi người.

Tiếng gõ bàn phím ở Hưng Hân như đống lửa bùng lên rực rỡ, tất cả mọi người đều nỗ lực tiến đến cực hạn của chính mình, huấn luyện cường độ cao vất vả chẳng những không cản trở sự tiến bộ của mọi người mà càng khiến họ hết sức chuyên chú vui vẻ chịu đựng.

Kiều Nhất Phàm phát huy đầy đủ kinh nghiệm phong phú của một người đội trưởng, khi đó Hưng Hân không thiếu những đội viên có thiên phú dị bẩm kiểu giống Bánh Bao và Đường Nhu, đồng thời cũng có những người mang nhiều phần sợ sệt mà tiềm lực bị mai một. Kiều Nhất Phàm nghiêm túc xem xét kỹ tình hình chiến đấu của từng người, trải qua một mùa đông gian khổ, năng lực của tất cả đều tiến bộ vượt bậc, thay hình đổi dạng.

Điều khiến Kiều Nhất Phàm kinh ngạc chính là không một ai vì chuyện đó mà kiêu ngạo tự mãn, nếu có thì cũng chỉ là niềm vui sướng khi bản thân trải qua cảm giác tiến bộ sau từng giờ từng phút nỗ lực không ngừng. Bọn họ đều là những người trải qua đổ máu thất bại, không có trời cao đất rộng, lại ôm ấp trong lòng một quyết tâm làm lại từ đầu cho thật chỉn chu.



Lại đến một ngày đăng ký chuyển nhượng trong năm.

Ngày hôm đó Kiều Nhất Phàm lôi kéo An Văn Dật vào trong phòng đội trưởng đối diện văn phòng chờ đợi đội viên đến nộp giấy xin chuyển nhượng. Cậu không có mong đợi xa vời gì, kể cả có đến một hàng đội viên tới gõ cửa xin chuyển nhượng, cậu cũng sẽ không oán hận dù chỉ một câu.

An Văn Dật ngồi bên cạnh im lặng mím môi, chỉ hỏi:

“Nếu có người đề xuất chuyển đội, liệu tinh thần mọi người có bị sụt giảm không?”

“Không sao cả, đó là lựa chọn của người đó, chúng ta chỉ cần tôn trọng là được rồi.” Kiều Nhất Phàm không có vẻ gì là không cam tâm tình nguyện. Lời nói tiếp là những giải thích nhẹ nhàng, “Là lỗi cả em, không thể đem tới cho họ một ngôi quán quân.”

An Văn Dật ngẫm nghĩ rồi vẫn giữ im lặng, cùng Kiều Nhất Phàm giả như đang rất bình tĩnh.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Mặt trời lên cao.

Thời gian buổi trưa.

Hoàng hôn ngả về tây.

Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật cùng nhìn nhau.

Không lâu sau rốt cuộc có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ơ? Tiểu Kiều, Tiểu An? Hai người còn ở đây à?” Người đẩy cửa bước vào chính là Quan Dung phi và quản lý, đại khái là quay lại tìm tài liệu, không ngờ Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật đợi từ sáng đến tận tối đen vẫn không gặp được yêu cầu chuyển nhượng nào.

Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật tiếp tục nhìn nhau.

Lại qua thật lâu nữa, đợi đến khi thời gian huấn luyện đã gần kết thúc, Kiều Nhất Phàm mới chầm chậm quay về phòng huấn luyện. Mở cửa nhìn qua một vòng thì giật mình ———— không có ai vắng mặt cả, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn nhìn màn hình tỉ mỉ huấn luyện như bình thường.

“A đội trưởng? Đội trưởng về rồi đấy ạ?”

“Đội trưởng, cả ngày nay em chẳng thấy anh với đội phó đâu cả, nếu không có tiền bối La Tập thì bọn em đã chẳng biết phải hỏi ai rồi.”

Kiều Nhất Phàm đang sửng sốt rồi lập tức mỉm cười, chậm rãi hướng về phía đội viên nhà mình.

“Cám ơn.”

“Cám ơn mọi người.”



“Năm nay khí thế của Hưng Hân rất dồi dào, một đường đánh thẳng tới top 8… Ây dà, anh nói xem có trùng hợp ghê không, năm nay Hưng Hân lại gặp gỡ Luân Hồi.”

Biểu hiện năm nay của Hưng Hân quả thực khiến tất cả mọi người đều phải giật mình ———— đây là Hưng Hân khó nhọc chen chân vào top 8 của năm ngoái sao? Đây là vị đội trưởng không chút kinh nghiệm Kiều Nhất Phàm đem Hưng Hân đi thi đấu đây sao?

Hầu như mỗi trận đấu đều có thể xem như thắng lợi huy hoàng, Hưng Hân tỏa sáng rực rỡ trong ánh nhìn của mọi người đúng như khẩu hiệu của họ.

“Hưng Hân chi hỏa, khả dĩ liệu nguyên.”

Kiều Nhất Phàm lặng lẽ đứng ở lối vào phòng thi đấu, mỉm cười nhìn mọi người, những đồng đội đã gắn bó cùng Hưng Hân đến tận ngày hôm nay.

“Chúng ta lên thôi.”

Có thể nói Hưng Hân thắng đẹp mắt trước Luân Hồi trong phần đấu cá nhân, biểu hiện trong trận đoàn đội cũng chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ ———— “Vượt ngoài dự đoán.”

Quỷ trận của Quỷ kiếm sĩ được bố trí tỉ mỉ dày đặc trên hơn nửa bản đồ. Phụ trách chiến thuật chính bên Luân Hồi là Giang Ba Đào đã sớm dự liệu được chuyển biến này, cũng chuẩn bị sẽ nhắm vào điểm yếu trận mỏng mà phá vỡ.

Nhưng anh không ngờ rằng Tôn Tường lại đạp phải bẫy mà Hưng Hân đặt sẵn sớm đến như thế, nhoáng trong một chớp mắt, Nhất Diệp Chi Thu đã ngã xuống.

Xảy ra chuyện gì?

Giang Ba Đào nhíu mày, lấy lại tinh thần thì đã nghe tiếng nổ vang của Quỷ Thần Thịnh Yến.

Không hay rồi!

Giang Ba Đào chợt cả kinh, tốc độ phản ứng của anh tuy nhanh chóng nhưng mà…

Vẫn chậm một bước.

“Quá đẹp! Quỷ Thần Thịnh Yến bùng nổ ngay tại đây! Thanh máu của Nhất Thương Xuyên Vân tụt cực kỳ mạnh!”

“Không chỉ có vậy, Tay Nhỏ Lạnh Giá buff rất chuẩn thời điểm, thêm cả biểu hiện của các thành viên khác trong Hưng Hân không thể chỉ nói là xuất sắc mà phải gọi là phát huy vượt xa bình thường!”

Trong phòng thi đấu, Kiều Nhất Phàm lặng lẽ cong khóe miệng.

Khoan đã…

“Không phải phát huy vượt xa bình thường…! Nói chung tình huống trận đấu này của Hưng Hân, bố trí chiến thuật và tiêu chuẩn tuyển thủ cơ bản ngang nhau. Đây là, đây là…”

“Đây là trình độ tổng thể đồng loạt nhảy vọt! Không thể ngờ được! Một Kiều Nhất Phàm được mọi người cho là còn non nớt, thiếu kinh nghiệm đã dẫn dắt cả Hưng Hân đạt được chiến tích ưu tú như vậy!”

Một nhát Nguyệt Quang Trảm cuối cùng, Nhất Thương Xuyên Vân ngã xuống.

Ba mươi giây sau.

Vô Lãng, Ngô Sương Câu Nguyệt lần lượt ngã xuống…

Trận đấu top 8, Hưng Hân chiến thắng Luân Hồi.

Kiều Nhất Phàm mang khuôn mặt mỉm cười đi trên lối ra giữa tiếng hò reo ầm ĩ trước thắng lợi của fans Hưng Hân trên khán đài.

Trong khoảnh khắc đó, dường như tất cả mọi người đều nhẹ nhõm thở phào một hơi thật dài. Luân Hồi là một bức tường khó vượt qua trong lòng Hưng Hân. Một khi đã vượt qua được rồi sẽ giống như đạt được quang vinh cao nhất khi phá tan thử thách, phất tay từ biệt mọi lo lắng chất chứa trong quá khứ.



Tiếp đó, Hưng Hân đánh bại Lam Vũ không chút nương tay, nghênh đón trận tổng trung kết đoạt quán quân với Vi Thảo.

Có lẽ sẽ có người cảm thấy chuyện thắng thua rất nhạt nhẽo ———— cũng chỉ là chuyện thường tình của thi đấu mà thôi, hà tất phải canh cánh trong lòng? Nhưng mà Hưng Hân không phải thế, quán quân này đối với họ không phải là tình thế bắt buộc mà là nhất định muốn thắng.

Kiều Nhất Phàm ngơ ngác nhìn lối đi sáng rực.

Lần trước đi vào sân đấu đánh trận đoạt quán quân là như thế nào gần như đã trở nên mơ hồ. Cậu đột nhiên thấy được một bản thân yếu ớt dè dặt trước đi đang mỉm cười với cậu, ngại ngùng mà lại mang theo vẻ kiên định không chịu thất bại.

Hôm nay cũng là như thế.

Cậu hồi phục lại tinh thần trong những tiếng gọi của đồng đội.

Một lần nữa, khóe miệng lại cong lên độ cong cố định hệ như mọi khi.

Nắm tay siết chặt, dùng sức giơ lên phía trước.

Tiếng hô chấn động như sóng dội lên bầu trời vang vọng trong nhà thi đấu

———— đó là nửa sau của câu khẩu hiệu chưa từng được đọc.

“Quán quân chi đội, vương giả chi sư!”



Khi hai chữ Vinh Quang cực lớn xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt, Kiều Nhất Phàm thất thần, ngơ ngẩn. Mãi đến lúc nước mắt bỗng nhiên chảy xuống không ngừng như đê vỡ mới nhận ra.

Rốt cuộc cậu đã chiến thắng.

Rốt cuộc Hưng Hân đã chiến thắng.

Đây là thắng lợi để họ có thể ngẩng cao đầu với mọi lời gièm pha, có thể dẫm nát mọi nghi ngờ và coi thường dưới chân; là thứ không thể phá vỡ, là đỉnh cao huy hoàng nhất.

Thắng lợi này thuộc về Kiều Nhất Phàm, hơn nữa là thuộc về Hưng Hân do Kiều Nhất Phàm dẫn dắt.

Mọi người đều ôm lấy nhau vừa cười vừa khóc, nước mắt cứ rơi chẳng cần phải kiêng kị điều gì. Những tiếng hô vang đinh tai nhức óc bao phủ toàn bộ không gian xung quanh chỉ trong nháy mắt.

Đây mới đích thực là vinh quang thực thụ mà giờ khắc này Hưng Hân có thể hưởng thụ.

Là vinh quang thắng lợi dùng hai bàn tay trắng đoạt lại từ thất bại.

Là vinh quang quay về đỉnh núi cao nhất từ vực sâu thăm thẳm.

Mùa giải thứ mười bốn, quán quân chung cuộc: Chiến đội Hưng Hân.

Đội trưởng: Kiều Nhất Phàm.

Lúc bắt tay giao hữu với thành viên Vi Thảo, Cao Anh Kiệt nghiêm túc nắm chặt tay Kiều Nhất Phàm, mỉm cười chân thành.

“Nhất Phàm, chúc mừng cậu!”

“Cám ơn!”

Kiều Nhất Phàm đáp lại bằng một nụ cười chân thành tương tự.

Ngoài Diệp Tu, người Kiều Nhất Phàm cảm thấy biết ơn nhất chính là Cao Anh Kiệt. Khi còn ở Vi Thảo, cậu ấy không ghét bỏ hay coi thường cậu dù chỉ là một chút, lúc rời khỏi Vi Thảo tìm tới nương tựa Hưng Hân, cậu ấy cũng thật tâm hy vọng cậu có thể phát triển. Cùng vượt qua mưa gió gian lao, chỉ tiếc rằng hai cậu không phải người trên cùng một con thuyền. Chỉ tiếc rằng phần thắng lợi này không thể chia sẻ với nhau.

Chỉ tiếc rằng tuy chúng ta mãi mãi là bạn bè nhưng cũng mãi mãi là đối thủ.

“Nhìn bên này, nhìn bên này!”

Ồn ã ————

Thành viên Hưng Hân đứng trên đài lĩnh thưởng quán quân chụp ảnh, khoảnh khắc đẹp đẽ ấy như ngưng đọng lại trong nháy mắt.

Một lần nữa đoạt lấy hai chữ Vinh Quang, một mùa hè rực rỡ.

Trong buổi họp báo của Hưng Hân, phóng viên hỏi Kiều Nhất Phàm muốn chia sẻ điều gì nhất vào lúc này.

Kiều Nhất Phàm nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận.

“Tôi muốn nói lời cảm ơn tới tất cả những người ủng hộ Hưng Hân. Tôi muốn nói với tất cả những tiền bối ngày trước ở Hưng Hân và nhất là tiền bối Diệp Tu rằng thật mừng vì đã không khiến mọi người phải thất vọng. Tôi còn muốn nói với tất cả đội viên Hưng Hân rằng mọi người đều rất xuất sắc, đã vất vả nhiều rồi.”

“Ngoài ra… Còn muốn gửi một lời đến tương lai ———— Lần tới, Hưng Hân sẽ tiếp tục nỗ lực đoạt quán quân.”

Một mùa hè rực rỡ, ngọn lửa mãnh liệt của Hưng Hân hừng hực quét qua toàn bộ vinh quang, thiêu đốt mọi thứ, đọng lại khát vọng chiến thắng bất biến bất diệt.





Lại là một năm Trung Thu và Quốc Khánh trùng dịp với nhau, trời thu khá lạnh.

Năm nay Kiều Nhất Phàm đã mang khăn len từ sớm, như thói quen thường ngày mà chậm bước đi dạo cùng An Văn Dật ở mảnh rừng phía sau tiểu khu.

Lá rụng rì rào bay múa khắp trời viết nên một khúc nhạc long trọng, xán lạn lại huy hoàng. Trong nháy mắt giật mình ngỡ là mơ, Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu mỉm cười nhìn chăm chú vào quang cảnh đẹp đẽ xung quanh.

Xa xăm hồi tưởng lại những năm tháng đã qua, trải qua một đường đầy những gập ghềnh khúc khuỷu, cuối cùng một lần nữa leo lên tới đỉnh cao. Khoảnh khắc giống như trong mơ lại chân thực hiện hữu trong từng cảm giác chạy qua trái tim.

“ Anh Văn Dật.” Kiều Nhất Phàm nhỏ giọng nói chuyện với An Văn Dật. “Có đôi khi em cũng không dám tin rằng chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, một năm cứ thế mà trôi qua… Thời gian này năm ngoái em vẫn còn đang lo lắng không yên vì Hưng Hân đấy.”

“Ừ…” An Văn Dật tùy ý trả lời, “À mà Nhất Phàm này, em rốt cuộc có biết hôm nay là ngày gì không thế?”

“… Ớ? Ngày gì vậy?”

Kiều Nhất Phàm cố gắng bấm đầu ngón tay tính toán… Tròn sáu năm thành lập chiến đội? Đảm nhận đội trưởng được ba năm? Hình như đều không phải…

An Văn Dật liếc nhìn người đang giả vờ như không không có chuyện gì kia một cái, thấy hơi hơi buồn cười. Chậc, cứ giữ im lặng trước đã, cái cậu Kiều Nhất Phàm đang cau mày năn nỉ mình bật mí kia là ai, An Văn Dật không biết gì cả.

“Đến lúc về chiến đội sẽ biết ngay thôi.”

Vừa về tới chiến đội, một đám đội viên liền nhào ra đón.

“Đội trưởng sinh nhật vui vẻ!!!”

Bùm một tiếng, cả phòng huấn luyện đầy những ruy băng đủ loại màu sắc bay tứ tung, dọa cho Kiều Nhất Phàm đứng ngay đơ tại chỗ không kịp trở tay, mất một hồi mới chậm chạp nhận ra ————

Ngày 7 tháng 10.

Chính là sinh nhật của cậu mà!

Bộn rộn liên miên giống như bao lần trước, quên béng mất cả sinh nhật của mình.

Một tấm tranh chữ đỏ tươi được kéo ra ————

“Đội trưởng là đội trưởng tốt nhất!”

“Hưng Hân tất thắng!”

Kiều Nhất Phàm nở nụ cười, nụ cười từ tận trong tim, hoàn toàn khác với cái nụ cười lúc nào cũng treo trên khóe miệng, miễn cưỡng đối mặt với những chỉ trích trong dĩ vãng. Nụ cười này có vừa ngượng ngùng mà vừa chân thành.

“Cám ơn mọi người.”

———— “Ái chà chà, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng hay.”

———— “Lão già vô sỉ nhà ông tốt nhất là nên về vườn đi.”

———— “Này, tôi bảo mấy người im hết cho tôi cơ mà! Ôi hôm nay là sinh nhật Nhất Phàm này!”

———— “Vâng vâng, chị chủ nói chỉ có phải!”

“Đội trưởng! Anh xem ai tới nè!”

Còn có thể là ai tới nữa chứ. Kiều Nhất Phàm dụi khóe mắt cay cay, tươi cười đón chào những đồng đội thân thiết nhất của cậu, tiền bối đáng tôn kính nhất của cậu.

“Nhất Phàm! Sinh nhật vui vẻ!”

“Còn nữa, chúc mừng em, chúc mừng em đã dẫn dắt Hưng Hân đoạt được quán quân.”

“Cám ơn mọi người…!”

Mọi thành viên từ trước đến nay trong Hưng Hân đều có mặt, thậm chí cả Mạc Phàm cũng tới.

Không vì bất kỳ lý do gì cả.

Chỉ bởi vì đó là Kiều Nhất Phàm.

Cậu là chiến hữu cùng mọi người vượt muôn trùng gian lao.

Cậu là quá khứ, hiện tại và cả tương lai của Hưng Hân.

Sau một phen ồn ào náo động, Kiều Nhất Phàm đang chuẩn bị âm thần hung hăng tung chiêu Nguyệt Quang Trảm chém tả tơi An Văn Dật trong nội tâm thì trông thấy một đống quà mừng do các đội khác gửi tới như nhắc nhở cậu rằng để xếp xong đống này chắc cũng phải đến đêm.

Cộng thêm một bạo kích bất ngờ đánh tới phủ đầu ————

“Ấy ấy ấy, năm nay Nhất Phàm lại quên sinh nhật mình đúng không! Thật chẳng biết tự quan tâm bản thân gì cả! Nào, đi mua quần áo, nhìn em này, ngoài đồng phục chiến đội ra thì chả mặc đồ gì khác cả! Ei, Mộc Mộc, Đường Đường, chúng ta cùng đi thôi!”

Hai cô gái vừa nghe thấy lập tức đứng dậy, tràn trề hứng thú kéo Kiều Nhất Phàm đi ngay và luôn, để lại một đám do Diệp Tu dẫn tới và An Văn Dật đứng cười nhăn nhở nhìn bóng lưng bi thương bị kéo đi của Kiều Nhất Phàm đồng thời cảm thán con gái thật đáng sợ.

À, An Văn Dật thực chất không được tham gia đứng cười.

“Tiểu An, đơ ra cái gì đấy! Em cũng thế đấy, có biết tự chăm sóc bản thân không? Nhất Phàm với em chẳng khác gì nhau, đứa nào cũng đánh Vinh Quang tốt đến thế nhưng mà chuyện sinh hoạt thì loạn hết cả lên vô phương cứu chữa…”

Vì thế, An – Cực-kỳ-bi-thảm – Văn – Hại-người-không-thành-bị-lôi-xuống-nước – Dật bị kéo đi mua sắm cùng với Kiều Nhất Phàm.

“Hôm, hôm nay nghỉ…”

Lời cuối cùng Kiều Nhất Phàm kịp để lại cứ thế luẩn quẩn trong trại huấn luyện Hưng Hân, thê thảm đến mức ba ngày còn chưa tan đi.

“Sao có thể như thế được! Người trẻ tuổi thì phải huấn luyện nhiều vào!”

Theo một đội viên trẻ tuổi họ Cảnh ở chiến đội Hưng Hân tiết lộ, ngày hôm đó các cậu bị một đám tiền bối vô sỉ kinh dị giã cho trầy da tróc thịt. Các cậu chân thành rơi lệ cầu khẩn những lần sinh nhật tới của Kiều Nhất Phàm đừng lặp lại đoạn lịch sử đen tối này với các cậu, đồng thời cầu xin Kiều Nhất Phàm đừng vứt bỏ các cậu ở lại, tự ‘chịu khổ’ một mình mà hãy dẫn theo các cậu cùng đi ‘chịu khổ’, xin cảm ơn.



Kiều Nhất Phàm hoàn tất việc sắp xếp đống quà mừng mới có thể thở phào một hơi rồi mở Weibo lên xem.

Mưa máu gió tanh.

Đương nhiên, sự thực cũng không đáng sợ đến mức đấy, chỉ cần nhìn acc Weibo chính thức của Diệp Tu, không nhìn tới fans Hưng Hân các kiểu phát ngôn gây war gì gì mà “Hưng Hân ta đệ nhất thế giới đè chết Miếu Dược các ngươi”, đã đủ khiến Kiều Nhất Phàm tiếp nhận trong hoảng sợ rồi.

@Hưng Hân_Diệp Tu: Nhất Phàm, sinh nhật vui vẻ. Em ưu tú hơn em nghĩ rất nhiều.

Cảm giác giống như trong một bộ anime bỗng nhiên xông lên não.

Lời cổ vũ lúc ban đầu đó vẫn luôn soi sáng cho cậu kiên cường tiến lên.

Người thứ hai chúc là Vương Kiệt Hi, chuyện này khiến Kiều Nhất Phàm thấy vừa có chút kinh ngạc vừa cảm động. Cậu hiểu được Vương Kiệt Hi có để ý tới cậu, có áy náy nhưng chiếm phần nhiều lại là cảm giác không biết nên làm sao. Cậu chưa từng có những cảm giác tiêu cực kiểu như oán hận hay gì đó tương tự với Vương Kiệt Hi. Cậu vẫn luôn trân trọng đoạn thời gian cùng trải qua với Vi Thảo, cũng rất kính trọng con người ưu tú từng là đội trưởng của mình.

Tiếp sau đó đều là những người bên Hưng Hân không chịu kém cạnh. Mạc Phàm, La Tập, Bao Vinh Hưng… Một đám bình thường chẳng hay chơi Weibo đều sôi nổi dùng phương pháp riêng của bản thân biểu đạt những hy vọng chân thành nhất.

Sau đó dàn tuyển thủ thế hệ mới cũng chúc mừng một loạt. Cao Anh Kiệt luôn luôn là người đi đầu, tiếp đến là lời chúc của Khưu Phi cũng dấy nên sóng gió không nhỏ. Cuối cùng là An Văn Dật dùng một câu “Cậu là đội trưởng ưu tú của Hưng Hân.” Khiến cho Kiều Nhất Phàm thấy ấm áp từ tận trong tim.

Cám ơn mọi người.

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầy nhìn đồng hồ.

11:59

Thế nên Kiều Nhất Phàm nhanh chóng bùng nổ tốc độ tay, gõ lại ngắn gọn những cảm xúc trong lòng ra thành một câu rồi đăng lên.

@Hưng Hân_Kiều Nhất Phàm: Cám ơn mọi người! Năm tới tôi sẽ tiếp tục dẫn dắt Hưng Hân tiến lên!

Trích dẫn:

@Hưng Hân_Diệp Tu: Nhất Phàm, sinh nhật vui vẻ. Em ưu tú hơn em nghĩ rất nhiều.

@Vi Thảo_Vương Kiệt Hi: Thật đáng tiếc vì không thể trở thành người hỗ trợ cho em, chúc em luôn luôn ưu tú như thế.

@Hưng Hân_Trần Quả: Lương tâm của Hưng Hân chúng ta lúc nào cũng ưu tú lúc nào cũng là lương tâm!

@Hưng Hân_Tô Mộc Tranh: Nhất Phàm sinh nhật vui vẻ! Tuổi mới tiếp tục cố gắng nhé!

@Hưng Hân_Ngụy Sâm: Nhóc Kiều cố lên! Đập hết các chiến đội khác đoạt quán quân đê!

@LamVũ_Hoàng Thiếu Thiên: Lão Ngụy vô sỉ mất nớt!!! Ây, tiểu Kiều cố lên, sinh nhật vui vẻ vui vẻ nhé!

@Hư Không_Lý Hiên: Ây dà, nhóc con khá lắm đó. Sinh nhật vui vẻ! Chúc em trở thành Đệ nhất Trận Quỷ trong tương lai.

@Luân Hồi_Chu Trạch Khải: Giỏi lắm, cố lên, vui vẻ.

@Vi Thảo_Cao Anh Kiệt: Nhất Phàm sinh nhật vui vẻ! Năm tới cùng cố gắng nhé!

@LamVũ_Lư Hãn Văn: Anh Nhất Phàm sinh nhật vui vẻ! Chờ em năm tới lên làm đội trưởng tiếp tục PK PK nha!

@Gia Thế_Khưu Phi: Sinh nhật vui vẻ, chúc cậu ngày càng mạnh mẽ hơn.

@Hưng Hân_An Văn Dật: Sinh nhật vui vẻ, cậu là đội trưởng ưu tú của Hưng Hân.



Kim đồng hồ chậm rãi điểm đến 0 giờ, xa xa, dường như có tiếng pháo nổ rực rỡ truyền tới từ trong màn đêm.

Kiều Nhất Phàm suy nghĩ, lại duỗi duỗi ngón tay, đăng thêm một dòng nữa lên Weibo.

Khóe miệng là nụ cười khi bước vào tuổi mới, đón chờ cùng Hưng Hân tiếp tục trải qua một năm, hướng tới vinh quang.

@Hưng Hân_Kiều Nhất Phàm: Hưng Hân chi hỏa, khả dĩ liệu nguyên. Quán quân chi đội, vương giả chi sư.

Cám ơn mọi người.
 

Bình luận bằng Facebook