Hoàn [Nhiều CP] Người Anh Em, Người Yêu Chú Ở Zurich Bị Gay Ghẹo Kìa

Cecilia

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
41
Số lượt thích
409
Team
Lam Vũ
#1

Cre hình: 骤雨不歇
[Nhiều CP] Người Anh Em, Người Yêu Chú Ở Zurich Bị Gay Ghẹo Kìa
Tác Giả: 琉稜
Link Convert: Link
Edit: Cecilia
Beta: Mượn Hoa Hiến Phật
__________________________________________

Người Anh Em, Người Yêu Chú Ở Zurich Bị Gay Ghẹo Kìa

CP: Lâm Phương, Song Hoa, Song Quỷ, Hàn Trương, Tiêu Đới, Chu An, Vương Kiều, Diệp Lam

1. Lâm Phương

“Ờm, Lão Lâm, cái này…Ông đến Zurich một chuyến được không?” Diệp Tu hiếm thấy có chút hoảng.

“Hử?” Lâm Kính Ngôn liếc mắt nhìn điện thoại, hơ, ba giờ sáng.

“Thì…Phương Duệ ở bên này, có gặp chút chuyện…”

“Cậu ta làm sao?” Đầu óc của Lâm Kính Ngôn ngay lập tức thoát khỏi trạng thái mới rời giường, giọng nói trở nên vô cùng khẩn trương.

Diệp Tu tựa hồ có hơi xấu hổ: “À thì, ông không cần quá lo lắng đâu. Bọn tôi hôm qua đánh giải thắng đội Anh quốc á? Trận này Điểm Tâm phát huy vô cùng xuất sắc…”

“Nói trọng tâm!”

“Ừ...Tuyển thủ đội kia cũng thấy cậu ta đánh rất hay, sau trận đấu lập tức đến phòng nghỉ nói là hắn đã thích Phương Duệ từ rất lâu, hỏi Phương Duệ có thể làm…ờm, bạn trai hắn không.”

Lâm Kính Ngôn nghe xong, giọng nói lập tức thả lỏng: “Đối phương là con gái thì không cần phải lo, cúp đây.”

Diệp Tu: “Là nam.”

Lâm Kính Ngôn: “…”

Diệp Tu: “Một mét chín, vạm vỡ, nghe nói là có dòng dõi quý tộc, còn học tiếng Trung nữa…Bất quá, hình như hắn học nhầm giáo viên, nói chuyện khẩu âm Đông Bắc, mỗi lần mở miệng ra nói, Điểm Tâm đều cười chết đi sống lại…”

Lâm Kính Ngôn: “Đặt cho tôi chuyến sớm nhất.”

Diệp Tu: “Được được Lâm đại đại! Đã đặt, Lâm đại đại!”

Sau đó ——

Hai con mắt chân thành của Điểm Tâm đại đại còn đang rớt nước mắt vì cười nhiều quá, Lâm Kính Ngôn đột nhiên xuất hiện kéo hắn đi, trước khi đi còn không quên tìm đường chết, quay lại phất tay với anh bạn Anh quốc vạm vỡ kia nói: “Can you speak đường cái hình răng cưa again?”

Anh bạn Anh quốc: …Mẹ lỗ…Con vịt?

Điểm Tâm: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lão Lâm ha ha ha ha ha ha ha ha. . .

Lâm Kính Ngôn cực kỳ tức giận, sau khi trở về phòng lập tức nhào vào Điểm Tâm gặm cho không còn một mẩu xương, cho đến tận lúc người kia kiệt sức, muốn khóc cũng không khóc được, hai chân run lẩy bẩy. Lâm đại đại dùng cả một đêm để nói với Phương Duệ --

“Phương Duệ đại đại, em mà còn như vậy thêm một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ trói em lại trên giường, khiến cho em vĩnh viễn không thể thấy được con vịt vàng kia thêm một lần nào nữa.”

Im lặng một lúc.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Phương Duệ dù cổ họng đang rát, nghe thấy vậy cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

Lão Lâm: …

Lâm đại đại, mạnh mẽ lên.

2. Hàn Trương

Hiếm khi đội phó nhà hắn không có ở nhà, Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng có thể thức đêm.

Hắn còn dự định sẽ ăn rất nhiều thứ mà bình thường Trương Tân Kiệt không cho hắn ăn.

Ví dụ như khoai tây chiên.

Hay như sữa canxi AD.

Sữa canxi AD:

Vì vậy, lúc Lão Hàn đang ngậm khoai tây chiên vị mù tạt trong miệng, chuẩn bị vào game thì nhạc chuông điện thoại hắn vang lên, xém chút nữa thì hù chết hắn.

“Đàn ông Bá Đồ uy vũ hùng tráng! Tiểu Tống sau này lớn lên nhất định sẽ đánh chết Quân Mặc Tiếu--”

Lão Hàn vừa sầu não lại vừa vui vẻ trả lời điện thoại.

Hàn Văn Thanh: “Alo?”

Diệp Tu: “Lão Hàn! Không ổn rồi! Chuyện lớn rồi!”

Hàn Văn Thanh: “Diệp Tu…??”

Diệp Tu: “Lão Hàn! Tiểu Trương xảy ra chuyện rồi!”

Hộp sữa canxi AD trong tay hắn bị bóp méo lại…

Diệp Tu: “Ông không biết đâu! Đối thủ trận tiếp theo của bọn tui, đội tuyển Đức có một tuyển thủ, hắn với Tiểu Trương vừa gặp đã như quen lâu! Hai người bọn họ còn hẹn nhau cùng đi bơi với đến phòng tắm hơi nữa!”

Hàn Văn Thanh: “…Tân Kiệt có chừng mức.”

Diệp Tu: “Thật sao! Nhưng tên kia nói hắn trước nay chưa từng ăn khoai tây chiên, chưa từng uống sữa canxi AD, mặc áo sơ mi hoa và không bao giờ thức đêm chơi game! Tiểu Trương hình như có chút động lòng thì phải! Á! Bọn họ vào phòng thay đồ rồi!”

Hộp sữa canxi AD bị bóp queo quắt tựa hồ vang lên tiếng khóc thút thít.

Hàn Văn Thanh: “Đặt vé máy bay cho tôi.”

Diệp Tu: “Được rồi Lão Hàn! Đã đặt Lão Hàn!”

Sau đó ——

Đội trưởng Bá Đồ hùng hùng hổ hổ xông vào phòng nghỉ của đội Trung Quốc, âm mưu làm loạn. Quyền Vương mặt đen sì bỏ qua bảo vệ, trực tiếp hỏi Tiêu Thời Khâm phòng tập thể hình với phòng tắm hơi ở đâu rồi chạy đi.

Trương Tân Kiệt đang chăm chỉ chạy bộ ở phòng tập thể hình, bỗng thấy đội trưởng nhà mình mặc áo hoa vọt vào: “???”

Lão Hàn quét mắt một vòng, bá khí như muốn dùng ngực đập tan một tảng đá: “…Cái tên người Đức kia đâu?”

“Đã về nước rồi.”

“Hả?” Lão Hàn hơi ngơ ngác không kịp phản ứng, tựa như tảng đá trong lồng ngực mình bỗng nhiên biến thành một chiếc gối mềm mại.

“Hả cái gì? Thi đấu xong rồi, bọn họ thua, không về nước thì đi đâu? Còn có, sao anh lại ở đây? Áo sơ mi trên người anh là…vị mù tạt?” Trương Tân Kiệt nheo mắt, “Hàn! Văn! Thanh!”

Hàn Văn Thanh: …

Vì thế, Lão Hàn đã phải ở lại Zurich tận hưởng một kỳ nghỉ không có khoai tây chiên cùng sữa canxi AD, còn phải chăm chỉ tập thể hình mỗi ngày.

Lão Hàn, đường dài còn lắm gian truân.

3. Chu An

Diệp Tu: “Thảo Thừng à…”

An Văn Dật: “Tiền bối, có phương pháp huấn luyện mới rồi sao?”

Diệp Tu: “Tay Nhỏ à…”

An Văn Dật: “Gọi là Thảo Thừng đi.”

Diệp Tu: “Theo anh nhớ thì Chu Trạch Khải đang theo đuổi cậu đúng không?”

An Văn Dật: “Đúng thế…”

Diệp Tu: “Cậu nhớ cẩn thận để ý cậu ta đấy, cậu cũng biết Súng Vương đại đại nam nữ đều đổ, được gọi là gương mặt đệ nhất Liên Minh…”

An Văn Dật: “Tiền bối, có chuyện thì cứ nói thẳng, tóm tắt thôi là được. Tôi còn luận văn chưa viết xong.”

Diệp Tu: “Ừ.”

Diệp Tu: “Chu Trạch Khải lớn lên quá đẹp trai khiến cậu ta nhiều khi bị chặn đường lại bởi cả trai lẫn gái cả trẻ lẫn già nhưng điều đáng sợ nhất là hình như cậu ta để ý đến một tuyển thủ eo nhỏ chân dài mông vểnh bên đội Nhật Bản nha người đó hôm trước có Cosplay thành một em gái dễ thương Tiểu Chu nhìn nhìn rồi bất ngờ cười khen rất đáng yêu! Thảo Thừng…Không, Tiểu An, anh cảm thấy hắn, thân là con rể Hưng Hân, không thể như vậy được!”

An Văn Dật: “…Hết rồi?”

Diệp Tu: “Hết rồi.”

Diệp Tu: “Tiểu An?”

Diệp Tu: “Tay Nhỏ?”

Diệp Tu: “Thảo Thừng?”

Hôm sau ——

An Văn Dật: “Tiền bối, mấy anh ở khách sạn nào?”

Diệp Tu: “Cậu không cần anh đặt hộ vé máy bay sao? ? ?”

Sau đó ——

An Văn Dật một phát đá mở cửa phòng của Súng Vương, kinh ngạc nhìn Tôn Tường đang ngồi xem Anime trong phòng. ( Cảm giác cái này hơi sai sai.)

“Ra ngoài.” Áp suất quanh người An Văn Dật cùng hai quầng thâm lớn dưới mắt hắn dọa Tôn Tường mặt đầy mộng bức chạy ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng lại, An Văn Dật ôm cánh tay ngồi lên giường của Chu Trạch Khải, nhìn con Pikachu trên màn hình mà hận không thể đập nát cái TV.

“Chu Trạch Khải anh được, lớn như này rồi mà vẫn còn thích xem Anime….ha ha ha ha…”

Cửa phòng tắm mở ra, Súng Vương đại đại nửa thân trên để trần, chỉ mặc mỗi một cái quần dài màu xám xuất hiện trước mắt An Văn Dật.

“An Văn Dật…” Hắn hình như không thể tin nổi cảnh trước mặt, trong mắt đều là vẻ bất ngờ, “Em đến rồi!”

“Chu Trạch Khải!!” An Văn Dật hét lên một tiếng, sau đó lập tức hối hận. Chu Trạch Khải nhào tới phía hắn, da thịt như dán sát vào người hắn, cánh tay đang ôm lấy người An Văn Dật còn đặc biệt vững chắc. Hắn có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc của Chu Trạch Khải, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nước đang thấm dần vào chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn, lớp vải giữa hai người bọn họ không ngừng cọ xát, tỏa nhiệt…Đối diện với ánh mắt của Chu Trạch Khải, An Văn Dật đột nhiên không biết nên nói gì.

“Rất muốn em.” Chu Trạch Khải cọ cọ mặt Thảo Thừng…À không, An Văn Dật.

Vì thế, bọn họ làm một trận.

Hôm sau.

An Văn Dật xoa eo: Chu Trạch Khải anh giải thích rõ ràng cho tôi!!

Chu Trạch Khải hài lòng vẫy đuôi: Fan của em.

An Văn Dật xoa eo: Ý anh là…tên kia là fan của tôi? Lần đó là hắn cos Tay Nhỏ Lạnh Giá?

Chu Trạch Khải hài lòng vẫy đuôi: Ừm! Thích!

An Văn Dật xoa eo, nghĩ đến luận văn mình vẫn chưa viết xong, lại nghĩ đến hành vi tự tìm đường chết cùng với hoa cúc đang đau đớn…

“Tôi muốn về nước!! Chu Trạch Khải! Anh thả tôi ra! Chu Trạch Khải! Á!”

Nhất Thương Xuyên Vân.

Thảo Thừng…à không, An Văn Dật, cố gắng lên.

4. Song Hoa

Tôn Triết Bình gần đây rất sầu não, Nhạc Nhạc đi đánh giải, còn không cho phép hắn đi theo…Tôn Triết Bình đặc biệt khổ sở, vì thế hắn mỗi ngày đều đi ngược Lâu Quan Ninh.

Lâu Quan Ninh khóc, cuồng chiến sĩ bán máu thật đáng sợ, hắn lựa chọn cầu viện Diệp Tu.

( Diệp Tu: Một acc đồ cam.

Lâu Quan Ninh: Oke.)

Diệp Tu: Lão Tôn à.

Tôn Triết Bình: Có chuyện mau nói có rắm mau thả.

Diệp Tu: Chậc…Tôi hôm nay muốn nói với ông một chút chuyện về Trương Giai Lạc mà thái độ ông lại như này à?

Tôn Triết Bình: Đến, chúng ta tâm sự chút nào.

Diệp Tu: Lão Tôn này, không phải là tôi nói ông, nhưng bình thường ông kiêu ngạo lắm mà, sao bây giờ lại trở thành như này?

Tôn Triết Bình: …

Diệp Tu: Ông không biết, Nhạc Nhạc gần đây đặc biệt lãng, so với Giang Ba Đào còn lãng hơn. Ở đây cũng có không ít những tuyển thủ là gay, thi thoảng khoác vai ôm eo một chút là chuyện bình thường, nhưng mà, bên đội Mỹ với Italy hình như có hai tuyển thủ để ý đến Nhạc Nhạc, hôm trước còn suýt nữa đánh nhau vì cậu ta.

Tôn Triết Bình: …

Diệp Tu: Nhạc Nhạc hình như rất thích cái tên Italy thì phải, rất dẻo mồm, hơn nữa hắn trước đây cũng chưa từng một lần đạt giải quán quân, Trương Giai Lạc hình như rất đồng cảm với hắn, hai người bọn họ thường xuyên nói chuyện với nhau đến tận tối muộn. Nhưng cái tên người Mỹ kia cũng không hề yếu, hắn từng đạt rất nhiều quán quân, Trương Giai Lạc cũng rất thích nói chuyện với hắn. Ừm, đừng nhìn tôi, đúng là tôi có nhiều quán quân thật, nhưng ông cũng biết là tôi đã có vợ rồi mà.

Tôn Triết Bình: …

Diệp Tu: Lão Tôn, ông có cảm thấy trên đầu mình xuân đã đến không? Đông đi xuân tới? Vương Bất Lưu Hành?

Tôn Triết Bình: (Gọi điện thoại) Alo? Ngày mai tôi muốn đi Zurich, chuẩn bị máy bay kỹ càng, thêm ba xe hoa hồng nữa, ừ, còn có, nói với Lâu Quan Ninh: Nghĩa Trảm tăng huấn luyện ma quỷ, năm nay nếu như không đạt được chức quán quân, huấn luyện ma quỷ tăng gấp ba. Còn nữa, gọi đến cho tôi một tên đánh nhau giỏi, tôi muốn đánh ba người, không nhiều, một tên là được…

Diệp Tu: Sao lại đánh người? Phải biết giữ hòa bình chứ? Còn có, muốn đánh ba người nhưng lại chỉ cần một người đến giúp, ngốc hả?

Tôn Triết Bình: Không sao, hai tên kia tôi tự mình đánh, sức chiến đấu của ông còn không bằng một nửa con vịt, để một tên đi đánh với ông là quá đủ rồi.

Diệp Tu: …

Sau đó ——

“Đệch, tên điên nào đi mua lắm hoa hồng thế này?” Trương Giai Lạc vừa trở về phòng, vừa mở cửa đã bị một đống hoa hồng đập vào mắt, những bông hoa này vẫn còn rất mới, trên cánh hoa vẫn còn đọng không ít sương. Cho nên, hiện tại, khắp nơi trong phòng Trương Giai Lạc đều ướt nhẹp.

“…” Cánh cửa cạch một cái khép lại, Trương Giai Lạc lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Triết Bình, mặt đang đen như đít nồi, trên đầu còn có Vương Bất Lưu Hành như ẩn như hiện.

“Đại Tôn!” Trương Giai Lạc vui vẻ, nhào tới ôm một cái, rướn người hôn lên cằm người kia hai phát.

Tôn Triết Bình ôm chặt lấy Trương Giai Lạc trong lòng: “Tôi tới thăm em một chút, không được sao.” Hắn vừa nhìn thấy bộ dạng này của Trương Giai Lạc là lập tức mềm lòng, lại nói, Trương Giai Lạc làm sao có thể làm ra mấy chuyện như thế kia? Tôn Triết Bình lập tức nghĩ đến Diệp Tu, người như một con chim cút đang liếm liếm răng nanh ——

“Nhạc Nhạc, sau khi thi đấu xong, chúng ta làm một chút chuyện xấu đi.”

“Hử? Đại Tôn anh làm gì đấy!! Này! Bỏ cái tay chết tiệt của anh ra chỗ khác!”

Sau đó, bọn họ ấy ấy.

Lão Tôn, đừng từ bỏ điều trị nha.

5. Song Quỷ

Diệp Tu: Tiểu Ngô?

Ngô Vũ Sách: ??

Diệp Tu: Lý Hiên cậu nuôi mấy năm đến Zurich bị một tên gay người Hà Lan vác đi rồi.

Ngô Vũ Sách: …

Diệp Tu: Là do anh không để ý đến cậu ta, để cậu ta học cái xấu.

Ngô Vũ Sách: …

Diệp Tu: Tiểu Ngô, cậu nói một câu đi…

Ngô Vũ Sách: Anh muốn tôi nói cái gì? (Lãnh diễm) Cây cải trắng này tui không thèm? Còn thế nào nữa?

Diệp Tu: Không…thật ra là anh nói đùa đấy…Lý Hiên không bị…À không, cậu ta không có gì với tên Hà Lan kia đâu. Cậu ta luôn một lòng hướng về Đảng…À không, luôn hướng về cậu. Gay có tự lột sạch trèo lên giường cậu ta thì cậu ta cũng không thèm! Tâm tâm niệm niệm luôn hướng về cậu! Tiểu Ngô à…

Diệp Tu: Tiểu Ngô?

Diệp Tu: Ngô Vũ Sách?

Ngô Vũ Sách: Làm sao?

Diệp Tu: Tiểu Ngô cậu đừng kích động…Cậu vừa làm gì đấy?

Ngô Vũ Sách: Mua dao.

Diệp Tu: Hả?

Ngô Vũ Sách: Thu thức ăn!! Giết lợn!!

Diệp Tu: …Lý Hiên cậu tự cầu phúc đi.

Sau đó ——

Lý Hiên đại đại vui sướng mở cửa.

Đứng trước cửa chính là nữ vương đại nhân đang xách hành lý.

Lý Hiên: …Vợ? À không, A Sách! Sao cậu lại đến đây?

Lý Hiên nhìn thấy một cái gân xanh hình tam giác đang nổi lên trên trán Ngô Vũ Sách. Giật mình nhận ra câu hỏi kia có mình hình như có ý nghĩa khác…Như kiểu mở phòng tiểu tam nhưng lại thấy chính thất…Đệch.

Ngô Vũ Sách: Lý Hiên, gan lớn lắm.

Nữ vương nheo mắt lại.

Vì thế, đêm đó, tất cả các thành viên đội tuyển Trung Quốc ở bên cạnh có thể nghe thấy giọng nói của Lý Hiên, người đang quỳ đến đầu gối như muốn vỡ nát…

“A Sách, tôi sai rồi tôi cùng với cái tên gay Hà Lan kia thực sự không có gì hết mà A Sách tôi chỉ nói chuyện với hắn về thủ tục kết hôn!! Gả cho tôi đi A Sách!! Không không không tôi không có nói dối!! Bàn phím sắp nứt rồi a a a a vợ ơi điều khiển ti vi quỳ hỏng thì phải bồi thường…Không không không!! Tôi quỳ! Tôi quỳ á —— ”

Lý Hiên đại đại, bảo trọng.

6. Vương Kiều

Diệp Tu: Tiểu Kiều.

Kiều Nhất Phàm: Tiền bối.

Diệp Tu: Mắt Bự có đối xử tốt với cậu không…

Kiều Nhất Phàm: O////O ừ, ừm!

Diệp Tu: Vậy thì tốt…Nhất Phàm à…

Kiều Nhất Phàm: Tiền bối! OwO

Lương tâm của Diệp Tu đang đấu tranh dữ dội: Đây chính là lương tâm cuối cùng của Hưng Hân! Tiểu thiên sứ của Hưng Hân! Mi không được xuống tay! Diệp Tu nhìn khung chat mà nội tâm rối bời…Sau đó nghiến răng một cái…

Diệp Tu: …Không có chuyện gì! Vương Kiệt Hi nói nhớ cậu! Đến Zurich một chuyến làm cậu ta bất ngờ đi.

Kiều Nhất Phàm: Dạ?

Diệp Tu: Cậu ta ngại nói, nên anh nói thay.

Kiều Nhất Phàm: Nhưng em sợ nếu em tới sẽ quấy nhiễu việc thi đấu của anh ấy…

Diệp Tu: Cậu mà không đến Vương đại đại nhà cậu nhất định sẽ bị cái tên gay người Hàn Quốc kia vặn eo lắc hông ăn sạch, anh cảm thấy hắn rất có hứng thú với cặp mắt của Lão Vương nhà cậu, khả năng là muốn đưa về nước làm phẫu thuật thẩm mỹ! Các chiến sĩ dân tộc Nga tuy sợ pháp luật trừng phạt, nhưng cũng công khai ngầm mà tặng không ít những con búp bê mắt to mắt nhỏ cậu thực sự không quản quản sao? Còn nữa, cái tên gay người Nauy mới đáng sợ! Ba hôm trước còn gửi một con cá biển sâu đến! Mọi người rất có trách nghiệm bảo vệ thị lực, kính của Trương Tân Kiệt lập tức bị lấy xuống! Hình như cái tên Nauy muốn bồi bổ thị lực của Vương Kiệt Hi? Theo như anh thấy thì cái tên Hàn Quốc có sức cạnh tranh tương đối lớn…

Kiều Nhất Phàm: …Tiền bối anh đừng trêu em.

Diệp Tu: Anh bảo chị chủ đặt vé cho cậu rồi! Ngày mai! Nhanh đi thu dọn hành lý đi!

Kiều Nhất Phàm: Dạ??

Sau đó ——

Lúc Vương Kiệt Hi mở cửa cũng hơi bất ngờ một chút, nhưng mà ngay sau đó, hắn cười cười kéo Kiều Nhất Phàm vào trong lòng ôm, hôn lên trán: “Sao em lại đến đây.” Tiêu Thời Khâm che hai mắt của Đới Nghiên Kỳ đi ngang qua, Đới Nghiên Kỳ còn hét lên: “Đội trưởng anh làm gì thế! Em không nhìn được! Em muốn xem Vương Kiều —— ”

Mặt Kiều Nhất Phàm hồng hồng, trốn trong bờ vai dài rộng của Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi nở nụ cười, lẩm bẩm mấy câu trong cổ họng, khiến cho đôi tai của Vương Kiệt Hi đỏ bừng. Hắn còn đang nghĩ sao Kiều Nhất Phàm lại nhỏ như này lại thấp như này, mái tóc của Kiều Nhất Phàm rất mềm mại, nghe nói đứa nhỏ nào tóc mềm thì đều rất ngoan…

“Đội trưởng…O///O”

“Nhất Phàm.”

“O////O Dạ?”

“Anh muốn em…”

Âm thanh đằng sau bị tiếng đóng cửa lấp đi, cảnh cuối cùng nhìn thấy được, chính là cảnh Vương Kiệt Hi hôn xuống.

Xuống môi của Kiều Nhất Phàm.

Vương đại…đại, tiếp tục cố gắng!

7. Tiêu Đới

“Đội trưởng!!”

“Tiểu Đới em đến đây làm gì!”

“Bảo vệ đội trưởng?”

“Hả?”

“Diệp Thần đã nói! Gay trong Vinh Quang có rất nhiều! Gay bọn họ thích nhất là loại hình hào hoa phong nhã, nhìn vào là biết dễ đè như đội trưởng!”

“…”

“Tuyệt đối không thể để ALL Tiếu thành hiện thực! Đội trưởng! Em quyết định rồi! Từ hôm nay trở đi em sẽ viết Tiếu ALL!”

“Tiểu Đới…trèo xuống! Về phòng!”

“A? Đội trưởng?! Á á á! Đội trưởng anh nhẹ nhẹ chút! Đừng nắm lỗ tai!! Á đợi đã, đội trưởng anh thực sự ở cùng một phòng với Đường Hạo sao? Anh đối với anh ta có ý sao! Đội trưởng!”

“Ngậm miệng.”

“QAQ vâng…Nhưng mà, đội trưởng anh thực sự thích loại hình như Đường Hạo tiền bối sao? Hóa ra anh là thích Nhật Thiên!”

“Anh khá là thích loại hình như em.”

“A…hả???”

Đới Nghiên Kỳ mặt đầy mộng bức bị Tiêu Thời Khâm kéo vào trong phòng, đóng cửa lại.

Sau đó bọn họ dành cả buổi tối để nói chuyện về xu hướng tình dục của Tiêu Thời Khâm cùng biện pháp chung sống hòa hợp sau này.

Tiểu Đới, không cần tự tìm đường chết.

Vậy là, gay trong đội tuyển quốc gia, ngoại trừ Lão Hàn cùng Lý Hiên đại đại, tất cả mọi người đều được làm gì đó, , thật đáng mừng thật đáng mừng.

Lão Hàn đang chạy bộ trên máy: …

Lý Hiên đang quỳ trên vỏ sầu riêng: …

8. Diệp Lam ——

“Lam à, tất cả người yêu của mấy tên gay trong đội tuyển đều đến Zurich hết rồi, sao cậu còn chưa đến?”

“Anh có cảm giác là tiết tháo của mình gần đây rất khó giữ…”

“Có không ít Gay cảm thấy hứng thú với anh, nhưng anh chỉ có hứng thú với mỗi mình cậu thôi.”

“Lam à…”

“Cậu mà không đến, anh sẽ ở Zurich đi cướp boss của Lam Khê Các.”

“Cậu mà không đến, anh sẽ đưa Gay về phòng.”

Diệp Tu cảm thấy mình rất đáng thương.

Tiểu Lam nhà hắn thật lạnh lùng.

“Diệp Tu, thứ nhất: anh mà dám cướp thì lăn ra sofa mà ngủ, thứ hai: anh vốn không có cái thứ gọi là tiết tháo.”

Lam Hà nghiêm túc nói.

“Thứ ba…”

Lam Hà gõ cửa, lắng nghe tiếng bước chân bối rối truyền từ trong phòng ra, nghiêng đầu cười.

“Diệp Thần, đã lâu không gặp.”

“Nghe nói anh muốn cướp boss của Lam Khê Các, còn có, muốn kiếm gay nước ngoài chơi?”

Diệp đại đại, nghịch ngu bao giờ cũng phải trả giá nha.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Quả báo a hahahahahahahahaha
thứ hai: anh vốn không có cái thứ gọi là tiết tháo.
Nói chuẩn lắm tiểu Lam, tên không tiết tháo đó gây họa quá nhiều rồi :D
“Anh khá là thích loại hình như em.”

“A…hả???”

Đới Nghiên Kỳ mặt đầy mộng bức bị Tiêu Thời Khâm kéo vào trong phòng, đóng cửa lại.

Sau đó bọn họ dành cả buổi tối để nói chuyện về xu hướng tình dục của Tiêu Thời Khâm cùng biện pháp chung sống hòa hợp sau này.

Tiểu Đới, không cần tự tìm đường chết.
Hơi lạc đề thì phải, mà thôi không sao, có Tiêu Đới là ngon rồi mlem :p
Lương tâm của Diệp Tu đang đấu tranh dữ dội: Đây chính là lương tâm cuối cùng của Hưng Hân! Tiểu thiên sứ của Hưng Hân! Mi không được xuống tay! Diệp Tu nhìn khung chat mà nội tâm rối bời…Sau đó nghiến răng một cái…
Tin dc k đấy? -_-
Vậy là, gay trong đội tuyển quốc gia, ngoại trừ Lão Hàn cùng Lý Hiên đại đại, tất cả mọi người đều được làm gì đó, , thật đáng mừng thật đáng mừng.

Lão Hàn đang chạy bộ trên máy: …

Lý Hiên đang quỳ trên vỏ sầu riêng: …
Về nước cẩn thận tối ra đường bị đấm đêm về ngủ bị đâm (ám) đó lão Diệp :V
Tôn Triết Bình: (Gọi điện thoại) Alo? Ngày mai tôi muốn đi Zurich, chuẩn bị máy bay kỹ càng, thêm ba xe hoa hồng nữa, ừ, còn có, nói với Lâu Quan Ninh: Nghĩa Trảm tăng huấn luyện ma quỷ, năm nay nếu như không đạt được chức quán quân, huấn luyện ma quỷ tăng gấp ba. Còn nữa, gọi đến cho tôi một tên đánh nhau giỏi, tôi muốn đánh ba người, không nhiều, một tên là được…

Diệp Tu: Sao lại đánh người? Phải biết giữ hòa bình chứ? Còn có, muốn đánh ba người nhưng lại chỉ cần một người đến giúp, ngốc hả?

Tôn Triết Bình: Không sao, hai tên kia tôi tự mình đánh, sức chiến đấu của ông còn không bằng một nửa con vịt, để một tên đi đánh với ông là quá đủ rồi.
Đại Hoa uy vũ a :V
Diệp đại đại, nghịch ngu bao giờ cũng phải trả giá nha.
Đó gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Quả báo đến sớm lắm :D
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Ôi mẹ ơi não tàn quá nhưng đọc vẫn cười không ngậm được mồm =))
 

Bình luận bằng Facebook