Hoàn [Song Diệp] Tiềm điểu - The loon

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,230
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Tiềm điểu


" ... ráng mây màu mận chín bất động ngoài cửa sổ khoang, vừa kỳ lạ vừa bền bỉ, dường như mãi mãi không bao giờ tan biến."

Tác giả: faurschou
Editor: Bút Ngôn Phi.
Nhân vật chính: Diệp Tu và Diệp Thu



Giới thiệu: cùng tác giả với series Merely Player (Vương miện chông gai, Hai ngả đường, Diễn thế thứ sinh, Vượt qua đêm đen và thác lũ, Năm tháng hồn nhiên, . . .), thuộc series Verbose Valediction, hiện gồm 3 tác phẩm là:

Tiềm điểu - The loon (Diệp Thu - Diệp Tu)

Sáng - Revelation (Diệp Thu - Diệp Tu)

Nghe tiếng mưa rơi - As a New Day Breaks (Diệp Thu - Diệp Tu)

Nên đọc chùm tác phẩm của tác giả vì tất cả bọn chúng cùng nằm trong một vũ trụ có thêm thắt một số giả thiết cá nhân =))) ví dụ như bà Trịnh Anh là mẹ 2 anh em, hay nhà cửa, bạn học của hai đứa ở Bắc Kinh, tiệm net của Quách Minh Vũ =))






Trời đã sẩm tối, đèn đường chưa sáng. Đối diện có mấy cửa hàng vắng vẻ đã đóng cửa từ sớm. Gần đây Bắc Kinh chỉnh trang bộ mặt thành phố, dẹp bỏ một loạt khu lụp xụp, cũng không cho xe đi qua hay đỗ trong các ngõ hẻm nữa. Diệp Thu đi một mạch tới, thấy trên bậc thang trước thềm nhà có một bóng đen đang ngồi xổm. Người kia vốn đang thất thần, thấy có người tới đứng ở trước mặt mình thì lập tức đứng lên, nhấn bật lửa. Hai gương mặt giống nhau y như đúc của hai anh em sinh đôi ẩn ẩn hiện hiện trong ánh sáng nhàn nhạt chập chờn. Diệp Thu thầm thở phào một cái, rồi nói: “Em nói rồi, họa vô đơn chí.”​

“Bà ngoại không ở đây à?”​

“Cách nhà bà xa quá, sợ đi lại mất thời gian. Anh muốn về đây thì em đánh cho anh một cái chìa khóa?”​

“Không cần, anh ngồi một chút rồi đi.”​

“’Ngồi một chút rồi đi’ thì sao lại chờ ngoài cửa vào lâu như vậy?”​

“Hiếm khi tao mới về, mày có thể hòa nhã với tao được một lần hay không?”​

Diệp Thu không trả lời. Hắn ấn vân tay, điền mật mã mở cửa, ổ khóa điện tử kêu tít tít thật vang một hồi, cuối cùng mới tách một tiếng. Cửa mở. Diệp Thu giữ cửa mở một khoảng thật rộng cho Diệp Tu, nói: “Vào đi.”​

Đi qua vườn hoa, trong phòng khách kê một chiếc sofa của Italy màu sáng, viền gỗ bắt chước tạo hình gia cụ Trung Quốc cổ điển, nhìn cũng rất hòa hợp với cảnh vật xung quanh. Trên bàn trà vứt la liệt mấy quyển tạp chí đủ mọi loại lĩnh vực, ngôn ngữ, khổ giấy, phong cách thiết kế, còn có một quyển sách tiêu khiển Diệp Thu đem lên máy bay đọc cho vui. Nói là sách tiêu khiển, nhưng thực ra là một quyển luận văn tiến sĩ ngành nhân học, viết khá cuốn hút, tác giả là một giáo sư Oxford người Hoa. Trong lời mở đầu của lần tái bản nhiều năm sau đó, hắn hồi tưởng đủ chuyện hồi mới đi du học, từ khác biệt ngôn ngữ đến việc nghiên cứu khó khăn, viết rất thành thật. Diệp Thu sau khi đi Mỹ học J.D đã tự cảm thấy chí hướng của mình không nằm trên con đường học thuật, nhưng vẫn vì đồng cảm mà thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang, coi như là hắn vẫn giữ được “sơ tâm không mất” như lời hay ý đẹp vẫn được dạy trong các trường trung học quốc nội.​

(J.D: Juris Doctor, dịch thô là bằng tiến sĩ luật. Đây là một loại bằng luật sau đại học có nguồn gốc từ Mỹ, là bằng cấp bắt buộc khi thực hành luật ở Mỹ và phổ biến ở Canada, Úc, HK, Sing, . . .)

Diệp Tu nhặt lên từ bàn trà một quyển eSportHome: “Cái này của ai?”​

“Trừ cô Trịnh ra thì còn có thể là ai?”​

“Anh cũng đoán thế.”​

Chiếm phần lớn dung lượng tờ báo là điểm lại trận đấu giữa quán quân năm ngoái Vi Thảo và nhân tài mới nổi khí thế hung hăng Luân Hồi. Diệp Tu tiện tay mở ra, thấy một trang bị gấp mép tự lật ra trước mặt. Nền đen chữ trắng, tựa đề viết bằng font chữ nghệ thuật có hiệu ứng rạn nứt: “Rốt cuộc Gia Thế bị làm sao vậy?”​

“Bà ấy đọc rồi à?”​

“Anh đoán xem?”​

Diệp Tu cười: “Mất mặt quá đi mất. Cô Trịnh nói sao?”​

“Bà ấy nói,” Diệp Thu chậm rãi kể lại, “Hồ cạn nhiều rùa.”​

(Hồ cạn nhiều rùa: là vế sau của câu thành ngữ: Miếu nhỏ yêu quái to, hồ cạn nhiều rùa. Hiểu đại ý là: thời buổi bây giờ đám xấu xa (yêu phong) lộng hành quá mà lại ko biết cái sự xấu xa của mình ko thay đổi được cực trái đất (miếu nhỏ), và nhờ ơn thế giới phẳng (hồ cạn) mà xấu xa (rùa) đè bẹp tinh anh. Hiểu nghĩa đen là hồ cạn thì con rùa không thể giấu mình được nữa, đại ý là trong hoàn cảnh khốn khó, cái xấu xa sẽ lộ ra.)

Diệp Thu rót chút nước sôi, ngồi uống rất tự nhiên. Diệp Tu vốn đã chuẩn bị cảm ơn nhưng đáp lại hắn chỉ có hư không.​

“Đây là đạo đãi khách của em hả?” Hắn tự đứng dậy rót nước, tỏ vẻ bất mãn.​

“Anh thì tính là khách gì?”​

“Khách không mời mà đến.”​

“Cũng tự nhận thức mình đấy,” Diệp Thu đi thẳng vào vấn đề, “Em giúp được gì cho anh?”​

“Nói thế nghĩa là sao?”​

“Anh đấy, không có việc thì không đi chùa.”​

“Nên bình thường không có việc phải năng đi chùa vào, bao giờ thật sự có việc thì mới không có vẻ đường đột.”​

“À, tính toán đến là chu đáo. Anh có việc gì?”​

(Nguyên văn câu này là thành ngữ: Vi vũ trù mâu = bọc mũi mâu trước khi mưa xuống để tránh rỉ sét = tính toán chu đáo. Câu sau Diệp Thu hỏi: Anh mang đến cơn mưa gì? = Anh có việc gì?)

Diệp Tu dừng một chút: “Có lẽ anh sẽ hủy hợp đồng.”​

Diệp Thu nói: “Không bất ngờ lắm.”​

“Mày cứ trông mong tao toang vậy?”​

“Nào dám.”​

Diệp Thu mặt không đổi sắc, tay xoay bút máy.​

“Rời chỗ này rồi sao? Anh có tính toán gì không?”​

“Không.”​

Đến lúc này Diệp Thu mới lộ ra vẻ hơi bất ngờ một chút. Hắn nhíu mày rất khẽ: “Lạ nhỉ.”​

Hai người cùng im lặng, Diệp Tu phát hiện ra bọn họ không còn lời nào để nói. Diệp Thu không phải người sống cùng thế giới với hắn. Thi đấu, xếp hạng, Liên minh, đây là những từ ngữ hắn phải đối mặt cả ngày, không phải Diệp Thu. Diệp Thu ở chỗ của nó cũng sẽ nói thứ ngôn ngữ hắn hoàn toàn xa lạ.​

Diệp Thu ngáp một cái.​

“Ở lại đi.” Hắn quyết định, “Sáng mai em đưa anh ra sân bay.”​

Diệp Tu rơi vào cơn mơ rất nhanh. Hắn nhảy xuống đại dương mênh mông, vùng vẫy thỏa thích, bên người là những cây rong, là cánh chim, là chú cá voi lướt qua. Một thanh âm ghé bên tai hắn, như là tiêng yêu nữ Siren mê hoặc đám thủy thủ. Không, nàng khẽ nói, tất cả còn chưa kết thúc.​

(Yêu nữ Siren là một yêu quái có hình dạng như nàng tiên cá, có tiếng hát quyến rũ các thủy thủ nhảy xuống biển để ăn thịt)

Hắn đột nhiên bị nhấc lên, gió bão bẻ gãy cột buồm, giống như người mẹ khó sinh dứt đứt cuống rốn trong cơn giãy dụa. Hắn bừng tỉnh giấc, lúc này mới phát hiện ra người mình đã đẫm mồ hôi lạnh vì sợ. Sự kiêu ngạo và phóng khoáng của hắn luôn như hình với bóng, làm hắn không ý thức được rằng mình chưa bao giờ thực sự biết đến cảm giác hoang mang, e ngại và sợ hãi. “Thực sự”, hắn rốt cuộc nghiền ngẫm ra hàm nghĩa chuẩn xác của từ này. Nếu hắn từng nghĩ về nó, đó cũng chỉ là một khắc vô nghĩa ngắn ngủi trong muôn vàn kinh lịch quá khứ. Tìm đường sống trong chỗ chết. Thứ hắn khăng khăng né tránh lại làm hắn chưa từng thực sự đối diện với “cái chết”. Hắn gặp anh em nhà họ Tô, gian khổ như dòng suối đổ ra đại dương. Cảnh tượng trong mơ nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại những tiếng chất vấn chói tai. Hai mươi năm qua, niềm tin đã chống đỡ hắn rốt cuộc là gì? Thuở ban đầu, nếu không phải vì những khát vọng lớn lao kiểu này hay kiểu khác, hắn trốn đi để được cái gì?​

Bắc Kinh sắp vào hạ, nửa đêm trời nổi dông. Tiếng sấm ngâm nga giữa tầng mây cao xa, vừa mông lung vừa rất rõ ràng. Hắn không thấy chớp giật. Không khí ẩm ướt, gió mát phất phơ, tiếng nước sàn sạt đập lên lá cây trong sân. Đêm khuya yên tĩnh như vậy, ẩm ướt, mát mẻ, khoan khoái, có một chút rất giống mùa hè ở Hàng Châu. Mùa đông ở Hàng Châu thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi, nhưng không giống Bắc Kinh. Mặt trời trên bầu trời mỗi thành phố đều giống nhau, nhưng tuyết đổ lại khác.​

Diệp Thu nói: “Em nghe thấy anh nói mê.”​

“Nói cái gì?”​

“Không biết, không nghe rõ. Cuối cùng hình như anh đang cười, lại sụt sịt vài tiếng, hay là khóc? Anh không nhớ sao?”​

“Không nhớ.”​

Diệp Thu im lặng một lát: “Tâm sự đi.”​

“Tâm sự cái gì?”​

“Hôm qua em gặp bạn cùng bàn hồi cấp 2 của anh, bạn có sở trường vũ đạo ấy.”​

“Gặp ở đâu? Bạn ấy vẫn có thể gặp em, chắc chưa đi làm diễn viên múa ba-lê hả?’​

“Phúc Doanh các. Không, bạn ấy làm tài chinh.”​

“Bất ngờ thật. Lúc đó bạn ấy cực kỳ xuất sắc nổi bật, làm bài tập làm văn hồi tiểu học vẫn nói là sau này muốn đi múa.”​

“Bình thường thôi,” Diệp Thu lại không bất ngờ như vậy, hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Em ngồi tán gẫu với bạn ấy, bạn bảo năm lớp 11 vẫn cứ kẹt mãi ở hạng 100, rất sợ thi toán, thế là nói chuyện với bố mẹ để mời gia sư. Chính khi đó bạn đã biết mình không có khả năng trở thành diễn viên múa ba-lê rồi. Để bạn đi học trường nghệ thuật chưa chắc bạn đã nguyện ý, đấy không phải là thấy Bắc Đại Thanh Hoa chưa có kết quả liền lập tức làm đẹp hồ sơ hay sao?”​

Diệp Tu từ từ nhắm mắt lại, “Nếu bạn ấy thật sự có ý này, ngày xưa cũng không thì vào trường cấp 3 toàn quốc như trường em.”​

“Mỗi người tự có chí riêng. Kiếm tẩu thiên phong còn khó hơn đi Dương Quan đại đạo nhiều.”​

(Kiếm tẩu thiên phong: con đường lạ lùng, khó đi. Dương Quan đại đạo: Đường lớn Dương Quan - một khúc đường thuộc Con đường Tơ lụa, rất sầm uất)

“Thật á?” Diệp Tu trợn mắt.​

“I believe so.”​

“Em sống cũng không dễ dàng gì.”​

Diệp Thu gượng cười: “Em cũng bình thường thôi.”​

“Đi thi được thủ khoa cũng là bình thường hả?”​

“Em có nhiều bạn học, lần đầu tiên xin học bổng cũng cảm thấy hoang mang lắm, thậm chỉ cả đời có khi cũng chưa từng có cơ hội trải nghiệm cảm giác này. Nhưng cũng chỉ là đạt vị trí số 1 ở những hoàn cảnh khác nhau mà thôi, bản chất không khác gì cả.”​

“Ca này có tính cả em không?”​

Diệp Thu không phủ nhận: “Coi đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?”​

“Không nói rõ được.” Diệp Tu vỗ vai hắn, “Ngủ đi.”​



Mùa đông năm đó, Diệp Thu nhận được một cuộc gọi vượt trùng dương của Diệp Tu, số điện thoại là của chị chủ quán net Hưng Hân. Hắn nói mình muốn lập một đội, cố tránh đi mấy từ như “lập nghiệp” hay “thành lập câu lạc bộ”, dù sao trong lòng cũng đều biết, không chỉ xem xét tình hình kinh tế của Trần Quả, còn là tiền đồ của chính mình.​

“Vì sau không về nhà?”​

Bọn họ từng thảo luận vấn đề này quá nhiều lần. Câu trả lời từ trước đến nay của Diệp Tu luôn rất mơ hồ, ngay cả Diệp Thu đã biết nhưng còn cố hỏi cũng cảm thấy mình buồn cười: Một người mười lăm tuổi có thể ngộ được bao nhiêu triết lý cuộc đời? Hắn thu thập hành lý bỏ đi, chẳng lẽ lúc đó đã tự biết đánh giá mọi sự trong đời hay sao?​

“Anh có một người bạn,” lần này Diệp Tu nói, “Chơi Vinh Quang rất tốt, sau đó chết rồi. Món đồ tâm huyết nhất của hắn lúc trước còn đang trong tay anh, anh cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc được.”​

“Anh làm vì hắn, hay vì chính anh?”​

“Cả hai.”​

“Nếu như chỉ được chọn một?”​

“Em thấy khác nhau chỗ nào?”​

“Khác nhau nhiều lắm,” Diệp Thu dọa, “Nếu là cái trước, giờ em sẽ bay đến Hàng Châu ép anh về, chắc chắn cha sẽ rất hoan nghênh, không chừng còn sẽ ủng hộ nhân lực cho em làm, nếu vì cái sau . . .”​

“Thì sao?”​

“Vậy anh làm đi.”​

“Vậy chính là vì cái sau.” Diệp Tu lặng lẽ mỉm cười, “Vì chính anh.”​

Khi hai người gặp lại, Diệp Tu đang dẫn một đội mới đánh vòng khiêu chiến tại nhà thi đấu Lục Lý Tùng. Diệp Thu tiện thể ngó mấy bài báo, tất cả đều thống nhất kết luận: lành ít dữ nhiều. Đứng ở cuối cùng là đội ngũ ban đầu của Diệp Thu, tài khoản hắn dùng khi còn mượn tên Diệp Thu còn đang ở trong tay một tuyển thủ khác. Diệp Thu đi xuyên qua dòng người, lái xe từ Triều Dương đến Hải Điến, ngồi giữa đám đông trên khán đài nhìn hai bên trao đổi kỹ năng dựa trên những kinh nghiệm và nguyên tắc hoàn toàn xa lạ với hắn. Trước mặt hắn là một cô bé trầm lặng, mái tóc đen phản xạ lại ánh sáng rực rỡ nhiều màu trên sân thi đấu.​

Hôm sau Diệp Thu quay lại trường, sau khi trận đấu kết thúc hắn gọi vào số Trần Quả, hẹn Diệp Tu gặp mặt. Hai người ăn cơm xong thì luồn lách vào mấy ngõ nhỏ, đi nhờ nhà một người quen nối ra một tiệm sách nơi phố xá sầm uất. Trần nhà ẩm thấp, trên tường treo một bức thư pháp đã đóng khung, trên đó viết: “Đã biết càn khôn lớn, yêu tiếc cây cỏ xanh”. Diệp Thu lúc nhỏ viết bút mực, từng có một thời gian luyện thư pháp, may mắn được một nhà thư pháp hàng đầu chỉ bảo. Người đó chỉ chọn duy nhất tác phẩm của hắn giữa một biển tranh giấu tên, nói bút pháp hắn mạnh mẽ, rất có thiên phú. Sau này lên trung học hắn đổi sang dùng bút bi, rất nhiều thú vui ngoại khóa cũng phải tạm dừng vì việc học, vậy nên võ công xao nhãng, chữ viết càng ngày càng bình thường, trong mắt người luyện võ gọi là “khó coi”. Cha hắn đến giờ thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc lại chuyện ấy, nhưng chỉ coi như chứng cứ về một khía cạnh tài hoa của đứa con trai ông vẫn luôn lấy làm tự hào. Đối với một luật sư sống ở thời đại công nghệ số, viết chữ đẹp dường như đã chẳng quan trọng. Nếu có, chẳng qua cũng chỉ là một đề tài tán gẫu nhỏ bé những khi trà dư tửu hậu, là nét hoa văn có cũng được mà không có cũng chẳng sao trên gấm vóc.​

(Đã biết càn khôn lớn, yêu tiếc cây cỏ xanh: trải qua muôn sự bể dâu thì mùa xuân cũng luôn đến như những cây cỏ xanh/trải vạn sự càn khôn lớn nhưng vẫn trân quý những thứ nhỏ bé, giản dị xung quanh)

Diệp Tu ăn mặc đơn giản ra sân bay, giúp Diệp Thu đẩy xe hành lý. Tấm bảng “Người tiễn dừng bước” đã ở ngay trước mặt, em trai hắn nhận lại hành lý của mình. Diệp Tu quay người định đi về, Diệp Thu đột nhiên gọi hắn lại. Hôm nay Diệp Tu mặc chiếc áo sơ mi mà Diệp Thu đi trung tâm thương mại mua cho hắn trong một lần ghé qua Hàng Châu, coi như là cũng coi trọng hơn hẳn ngày thường. Hai người đều hiểu, Diệp Tu thả mình vào cơn bão tố cực kỳ khắc nghiệt này, nếu không được như mong muốn, ngày sau ắt không còn lúc nào bình yên. Lần đầu tiên Diệp Thu hy vọng anh trai hắn có thể về nhà muộn một chút.​

Diệp Thu vòng hai tay, cằm đặt trên bờ vai Diệp Tu. Sân bay vừa cao vừa thoáng, tường kính trong suốt, bê tông phẳng lỳ, cột cao lạnh lẽo . . . Tiếng huyên náo bị sự yên lặng đến trong trẻo của không gian đè lấp. Diệp Thu nói: “Được rồi, đến đây thôi” rồi buông tay ra, không được tự nhiên cho lắm. Trên đầu vang lên tiếng rè rè của loa phát thanh, hai người dần di chuyển đến cổng kiểm tra an ninh, không hề cảm thấy buồn bã hay vui vẻ. Những cảm xúc ấy sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, cùng với ánh đèn laser, tiếng thét, tiếng vỗ tay, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.​

Lúc này chỉ có chia ly. Cuối con đường quanh co có một nhân viên bảo an đang đứng hờ hững nhìn đám đông. Diệp Thu lên máy bay, tiếp viên hướng dẫn an toàn bay trước khi cất cánh thế nào cũng không để ý. Hôm ấy hắn vượt Bắc Băng Dương bay đến Boston, cả chuyến bay chỉ mở mắt một lần, nhìn ráng mây màu mận chín bất động ngoài cửa sổ khoang, vừa lạ lẫm vừa bền bỉ, như thể mãi mãi không bao giờ tan biến. Hắn nhớ tới hơn hai mươi năm hắn ở Bắc Kinh, cũng đã ngóng nhìn khoảnh khắc huy hoàng mà ngắn ngủi trước khi mặt trời lặn vô số lần.​


Hoàn
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook