Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020][Diệp Tu] Gửi anh, người tốt nhất

Phong Quân

Phó bản trăm người
Bình luận
246
Số lượt thích
327
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
HànDiệp
#1
Gửi anh, người tốt nhất


Tác giả: 莫璇
Edit: Phong Quân
Beta: Cửu Cửu

Project mừng SN Song Diệp 2020 - CHIẾN THẦN TỰ THU LAI
01.

[Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy đang đấu với anh hai trong game. Nói thật, trong trí nhớ của tôi, khi đó có rất ít người trong game có thể thắng anh hai, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt không phục của anh hai cùng với thần thái tươi cười lộ ra chút đắc ý của thiếu niên kia, tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Mà khi đó đâu ai có thể nghĩ đến, thiếu niên này về sau sẽ trở thành người nhà của tôi, người không thế thiếu trong cuộc đời tôi.]

Ngày 28 tháng 5, 11:10PM

Trên màn hình máy tính hiển thị một group chat đang không ngừng thảo luận. Ngón tay của cô lướt nhanh trên bàn phím, một đoạn chat thật dài được gửi vào group, cô rốt cuộc thở phào một hơi.

“Lần này hẳn là không thành vấn đề.” Cô cười lên, dáng vẻ như một đứa trẻ thực hiện thành công trò đùa dai.

----------------------------

[Nói thật, trước khi gia nhập Hưng Hân, người như lão Diệp được coi là nhân vật truyền kỳ trong giới Vinh Quang này, ngoại trừ thi đấu ra thì bọn tôi cơ bản cũng không nói chuyện, dần dần quen nhau mới biết –– kỳ thật là từ lần mời tôi gia nhập Hưng Hân tôi đã phát hiện, người này còn vô sỉ không hạn cuối hơn mấy nhận xét kia nhiều.]

Ngày 28 tháng 5, 11:15PM

“Xem group náo nhiệt như vậy, không biết có thể tạo thành hiệu quả oanh động như thế nào, tưởng tượng một chút, thật đúng là có chút chờ mong.” Phương Duệ lúc thì xem tin nhắn trong group, lúc thì lướt Weibo. “Ai, không thể không nói nhân duyên của lão Diệp thật là tốt, như thế nào mà đã giải nghệ rồi còn nhiều fan cuồng thổ lộ như này!”

Tô Mộc Tranh nghe câu nói khoa trương của cậu, nghiêm trang mà phụ họa: “Đúng vậy, đương nhiệm đội phó Hưng Hân cần phải cố gắng lên.”

----------------------------

[Tôi quen lão Diệp ít nhất cũng phải 10 năm rồi. Thật không thể không cảm thán, mặc dù trời gian trôi qua thật nhanh nhưng khả năng trào phúng lại mười năm như một. Cho tới bây giờ tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cậu ta trong game, một đứa trẻ ngây thơ trong sáng như tôi, lại bị hắn ta đâm chọt một trận. Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, từ đó tôi liền hạ quyết tâm nhất định trong tương lai tôi phải trả mối hận này, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Còn có…]

[Ở trại huấn luyến Lam Vũ, nghe Ngụy đội cùng Thiếu Thiên nhắc tới Diệp Tu tiền bối rất nhiều, ban đầu tôi còn tưởng rằng bọn họ cùng Diệp Tu tiền bối có chuyện gì như thâm cừu đại hận, vì mỗi lần nhắc đến Diệp Tu tiền bối bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, nào ai biết quan hệ thực chất là không tồi đâu. Đến ngày thi đấu hữu nghị giữa Gia Thế và Lam Vũ, tôi mới gặp anh ta lần đầu. Tên này thật sự rất mạnh, sau trận đấu trong đầu của tôi gần như là trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm này.]

Ngày 28 tháng 5, 11:16PM

“Đội trưởng đội trưởng, cậu nói xem nếu tớ đúng 0h chúc mừng sinh nhật lão Diệp, anh ấy có thể đặc biệt đặc biệt cảm động không?”

Dụ Văn Châu còn đang tự hỏi một chút nên trả lời thế nào, nhưng người nói chuyện tựa hồ là không cho hắn cơ hội để trả lời: “Nhưng mà lão Diệp không lên QQ thì không còn ý nghĩa nữa rồi? Dù sao anh ấy hiện tại có di động có phải gọi điện thì tốt hơn đúng không đội trưởng?”

Tiền đề là ý tưởng đội phó đồng thời ở trong lòng yên lặng mà phun tào một câu.

Có thể đến lúc đó di động của Diệp Tu sẽ bận rộn rất lâu, vẫn là nhắn tin QQ đi.

----------------------------

[Ấn tượng đầu tiên của tôi với hắn không tốt, khi đó tôi cảm thấy hắn không phải là một đối thủ tốt. Nhưng sau lần đầu tiên đối chiến, ý nghĩ của tôi thay đổi.]

[Lại nói lão Diệp tên này cũng thật là khiến cho tâm tình của người ta phức tạp, lúc đầu còn chưa quen thân với hắn, thi đấu xong liền bị chọc, mỗi lần lại xen lẫn vài câu tương đối chân thành, thế nhưng tôi lại không thể phản bác. Con số 2 thường xuyên gắn với tôi cũng là bởi vì tên này. Quen hắn nhiều năm như vậy đây quả thực là nghiệt duyên a nghiệt duyên.]

Ngày 28 tháng 5, 11:23PM

“Ở đây có ai muốn chúc sinh nhật lão Diệp lúc 0h sao?”

“Tân Kiệt nói cậu giúp cậu ta một chút, hẳn là đi ngủ rồi.”

“Quả thật là nghiêm ngặt đúng giờ trước sau như một.” Trương Giai Nhạc kiên trì điều chỉnh sinh hoạt của mình theo thời gian biểu của Trương Tân Kiệt không đến hai ngày liền chấm dứt thất bại hoàn toàn, bởi vậy giờ phút này chỉ có thể thở dài vì chính mình lại thức đêm: “Được rồi, tôi sẽ giúp cậu ta.”

----------------------------

[Tôi cảm thấy hắn là một tên lười biếng, thực tế lại không phải như vậy. Sự nghiêm túc, nhiệt huyết và tình cảm hắn dành cho Vinh Quang không thua bất kì một tuyển thủ chuyên nghiệp nào. Rất nhiều người không biết. Khi tôi thay đổi đấu pháp của Ma Thuật Sư đều có không ít ý kiến từ hắn, có vấn đề gì phát sinh khi hắn đều chỉ ra cho tôi, hắn cho tôi sự khẳng định, nhưng nếu muốn tôi nói có cái gì bất mãn, đại khái chính là…Đặt cái biệt danh Vương Mắt Bự này cho tôi đi.]

Ngày 28 tháng 5, 11:30PM

“Không còn sớm nữa, hoàn thành bài huấn luyện hôm nay rồi nghỉ ngơi đi.”

“Đã rõ, đội trưởng cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Vương Kiệt Hi nhìn thời gian ở góc màn hình, còn không đến nửa giờ là thời gian nghênh đón một ngày đặc biệt.

“Ừ, tôi còn có chút việc.”

----------------------------


[Tôi thực kính nể hắn, bắt đầu từ khi hắn đảm nhiệm vị trí đội trưởng Gia Thế.]

[Tuy rằng không muốn thừa nhận, ban đầu tôi có chút coi thường trình độ của hắn. Cũng thật sự không muốn thừa nhận, Vinh Quang của tôi cũng bị hắn ta thay đổi một chút. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu của tôi về sau sẽ tuyệt đối không thua hắn.]

Ngày 28 tháng 5, 11:39PM

“Đội trưởng, còn không ngủ sao?” Giang Ba Đào nhìn Chu Trạch Khải vẫn đang ngồi trước máy tính.

“Ngày mai.”

“Trách không được, Tôn Tường cũng không ngủ.” Giang Ba Đào nghĩ đến lúc đi ngang qua phòng của Tôn Tường vẫn sang đèn.

----------------------------

Ngày 29 tháng 5, 0:00PM

“Vậy nên ca mới không thích dùng di động a…” Nam nhân nằm trên giường bất mãn mà lẩm bẩm, không muốn mở mắt, sờ soạng đến chiếc di động ở bên mép giường, mở màn hình, cắt đứt tiếng chuông vang lên không dứt.

Cuộc gọi được kết nối.

Đối phương không đợi Diệp Tu lên tiếng đã bắt đầu lải nhải.

“Lão Diệp lão Diệp lão Diệp! Sinh nhật vui vẻ, thế nào, tôi là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ có đúng hay không? Anh rất cảm động đi! Tôi thật vất vả chờ đến lúc này đúng giờ liền chúc mừng sinh nhật anh…!” Hoàng Thiếu Thiên tạm dừng một giây, lại nghe đến đầu kia của điện thoại không có hồi âm, không khỏi có chút lo lắng: “Này này này lão Diệp? Anh ở đâu? Có khỏe không?”

“Vẫn khỏe. Vừa rồi chưa tỉnh ngủ. Cậu vừa mới nói cái gì, nói lại một lần?”

Thanh âm lười biếng truyền đến.

“Diệp Tu anh là đồ khốn khiếp!”

Diệp Tu cười rộ lên, kỳ thật hắn nghe được rất rõ. Hắn nhìn trên màn hình di động, hiển thị rõ ràng “ngày 29 tháng 5”. Hắn cứ nằm trong buổi đêm yên tĩnh, nghe âm thanh trong trẻo ở đầu dây bên kia liến thoắng, ngẫu nhiên nói xen vào một hai câu.

“Cậu đúng giờ mừng chúc sinh nhật như vậy, thật là có chút cảm động.” Lời này không phải giả, tuy rằng ngữ khí của hắn nửa đùa nửa thật, nhưng Hoàng Thiếu Thiên quyết định bỏ qua chi tiết này, cười rất đắc ý: “Ha ha ha cảm động mới đúng, cũng không uổng công tôi một mảnh thật…Phi khổ tâm! Bất quá lão Diệp, nếu giờ anh lên QQ xem, nói không chừng sẽ càng thêm cảm động.”

Cùng Hoàng Thiếu Thiên nói đông nói tây thêm chốc lát, Diệp Tu kết thúc cuộc gọi, lên QQ, tuy rằng Hoàng Thiếu Thiên đã nhắc nhở trước nhưng vẫn không khỏi có chút giật mình.

–– Rất nhiều tin nhắn, đều vào lúc 0h.

[Sinh nhật vui vẻ.]

[Sinh nhật vui vẻ! Mùa giải này an tâm ngồi trong nhà xem Bá Đồ đoạt quán quân đi lão Diệp, còn có Trương Tân Kiệt nhờ tôi giúp cậu ta chúc mừng sinh nhật anh.]

[Diệp Tu tiền bối, sinh nhật vui vẻ. Có thời gian rảnh chúng ta cùng luyện tập được chứ?]

[Chỉ là vừa vặn nhìn thấy QQ báo tin nên mới cố mà chúc anh, sinh nhật vui vẻ.]

[Tiền bối, vui vẻ.]

[Diệp thần, sinh nhật vui vẻ. P/S. Em cùng đội trưởng đều cố ý chờ đến 0h để chúc mừng nha]

[Sinh nhật vui vẻ, Diệp Tu tiền bối.]

[Sinh nhật vui vẻ! Có phải rất kinh ngạc không? Còn có đã bàn xong là ngày mai tổ chức ử Hưng Hân rồi đó, anh đừng quên! Nhớ tới đúng giờ!]

[Lão Diệp sinh nhật vui vẻ, tôi chỉ có thể chúc trình độ đáng khinh vô hạn cuối của cậu sẽ không theo tuổi tăng mà tăng lên. Ngày mai nhớ tới Hưng Hân!]

[Chúc mừng anh lại già thêm một tuổi, sinh nhật vui vẻ.]

[Anh trai vô liêm nhớ chúc em sinh nhật vui vẻ.]

[Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Diệp Tu.]



Diệp Tu xem từng tin từng tin một.

Lần thứ nhất sinh nhật sau khi giải nghệ có vẻ sẽ rất không tầm thường.

02.

[Cậu ta thật đúng là không hề ra dáng đại thần, lúc trước vừa mới biết thân phận thật của cậu ta, tôi thật sự không có cách nào đem Diệp Thu đại thần trong truyền thuyết liên hệ với cái kẻ cò kè mặc cả vật liệu hiếm ở trong game.]


[Khi tôi vừa mới tham gia trại huấn luyện Gia Thế, anh ấy từng nói: “Không cần kiêu ngạo vì thực lực cá nhân của cậu, phải biết rằng Vinh Quang không phải là trò chơi của một người.” Anh ấy chưa từng làm hậu bối như chúng tôi thất vọng, vô luận là ở Gia Thế hay là Hưng Hân, anh ấy vẫn luôn là anh ấy, một chút đều không thay đổi.]

[Lại nói tiếp, quan hệ giữa tôi cùng Diệp Tu không tồi. Lần đầu nhìn thấy hắn là khi tôi đang xem phim cùng với Mộc Mộc, về sau kêu hắn đi mua đĩa nhạc giúp chúng tôi rát nhiều lần. Hắn không hề oán giận câu nào, điểm này là tốt nhất.]

[Nhớ năm đó lão phu vẫn là thiếu niên như thần, trình độ của hắn và tôi cũng không chênh lệch nhiều lắm — có lẽ là may mắn hơn tôi một ít. Cho nên tình hình cạnh tranh lúc ấy kịch liệt thế nào thì không cần nghĩ cũng biết, aizz, mấy video thi đấu ngày đó thật khó tìm được, đáng tiếc!]



Sân bay, âm thanh máy bay hạ cánh.

03.

Lần cuối bước vào Thượng Lâm Uyển đã là rất lâu rồi, hắn phải nhìn xem số nhà để xác nhận mình không đi sai. Áng chừng thời gian, ấn chuông cửa, lại không có người mở cửa.

Hắn ăn không ngồi rồi mà đi dạo quanh căn nhà, cửa sổ đều đóng lại, rèm cửa kéo kín mít, ánh sang không lọt qua nổi, hình như trong nhà không bật đèn, cũng không có người ở.

Tiếp tục đi lại phát hiện cây cối xung quanh không giống trong ký ức. Sắp hè, cây cũng không hề e ngại mà ngạo nghễ vươn lên, sinh khí thấm vào không khí có chút khô ráo.

Hắn không phải kiểu người thương xuân bi thu, nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Lần nữa ấn chuông, vẫn không có gì thay đổi.


Dặn dò ca đến đúng giờ kết quả chính mình không chuẩn bị tốt? Diệp Tu bất đắc dĩ mà cười, lấy ra chìa khóa dự phòng mà hắn chuẩn bị.

Cắm chìa vào ổ, trong nháy mắt Diệp Tu bỗng nhiên có một loại linh cảm mơ hồ — Diệp Tu nghĩ, đây có lẽ chính là trực giác của con người khi ở gần nguy hiểm.

Nhưng còn chưa chờ hắn nhận ra cái loại cảm giác này xuất phát từ đâu, cửa bị kéo ra từ bên trong, ngay sau đó một chiếc bánh kem ụp vào mặt hắn.

Bi kịch cứ như vậy mà xảy ra.

“Diệp Tu / lão Diệp / tiền bối / Diệp thần, sinh nhật vui vẻ!”

Sau một trận trời đất quay cuồng, rất nhiều giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, đồng thanh khiến trong lòng hắn nổi lên gợn sóng.

Hắn chưa kịp lau đi bánh kem trên mặt, hai mắt đã thấy đèn trong nhà được bật lên sáng trưng.

Những người hắn quen biết nhưng không thể gặp mặt thường xuyên, giờ đang đứng trước mặt hắn, mấy người ngày thường cù nhây thì cười đến càng mất hình tượng, ngay cả người nghiêm túc như Hàn Văn Thanh cũng kéo kéo khóe miệng, bộ dạng này của hắn thật khiến người khác buồn cười.

“Thật ấu trĩ nha các vị đại thần, anh đây già rồi, không chịu nổi các người lăn lộn như vậy đâu.”

Hắn làm ra một bộ bi thương, lập tức bị focus.

“Mặc kệ, dù sao tôi cũng đã chụp ảnh lưu niệm.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha lão Diệp bộ dạng chật vật như vậy tôi nhất định phải giữ lại, sau này lấy cái này cười nhạo anh!”

“Xin lỗi Diệp thần… nhưng, thật sự trông rất buồn cười.”

“Còn nói bọn tôi ấu trĩ? Bọn tôi là đặc biệt chạy tới đây chúc mừng anh… Cái này là để trả tiền vé máy bay!”

“Anh cũng có hôm nay.”



Diệp Tu bỗng nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy, chính mình kết bạn không cẩn thận cho lắm.

Món quà quý giá nhất chính là như thế này đi.

Những người hắn quý trọng nhất trong mười mấy năm qua, hầu như đều ở chỗ này.

Một đám tuyển thủ nhà nghề tụ ở một nơi được trang bị đầy đủ máy tính, không ngoài ý muốn lại lôi kéo nhau chơi Vinh Quang.

“Có lầm hay không?! Không đánh lại nổi lão nhân đã giải nghệ, mùa giải tiếp theo còn thi đấu được không?” Phương Duệ vẻ mặt không thể tin mà nhìn thanh HP của Hải Vồ Lượng về 0, còn chưa có chấp nhận được sự thật, đầu trận rõ ràng còn chiếm ưu thế, cuối trận lại bị một đợt công kích liên hoàn chém chết.

“Đúng vậy! Lão Diệp! Anh nói anh có phải ăn gian không?” Trong lúc đối chiến tâm tình kích động, Hoàng Thiếu Thiên cũng thua dưới tay của Diệp Tu ai oán, biểu đạt mình không cam tâm.

“Thiếu Thiên, vừa rồi là tiết tấu của cậu quá loạn.” Dụ Văn Châu nhất châm kiến huyết.

“Phương Duệ cũng vậy, bất cẩn rồi.” Vương Kiệt Hi nói tiếp.

Giữa lúc đang nghỉ ngơi, lại có một giọng nói truyền đến.

“Diệp Tu, cùng tôi đấu một trận.”

“Tôn Tường a, cậu ráng chịu khó đấu một ván với bại tướng dưới tay tôi – Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên đi.” Diệp Tu lắc lắc tay, liên tiếp mấy trận PK cường độ cao, hắn đã có chút mệt. Nếu là trước đây, hắn có thể kiên trì bao lâu? Vấn đề vừa xuất hiện trong đầu, 1s sau lại bị hắn vứt bỏ.

“Tôi nói này, khó có được một lần mọi người tới đây, cũng đừng chỉ nhớ chơi Vinh Quang!” Bà chủ Hưng Hân đã lên tiếng, nhất định phải cho chút mặt mũi. Diệp Tu ném cho Trần Quả một ánh mắt cảm kích, nếu không lại thêm mấy người hiếu thắng giống Tôn Tường, tay của hắn phỏng chừng sẽ què luôn.

Ngày 29 tháng 5 này, một ngày khởi đầu với nhiều kinh hỉ, đã định trước là không thể thiếu mấy trò nho nhỏ.


Ví dụ như --

Trương Giai Nhạc cùng Diệp Tu, Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm chơi mấy ván bài xong liền giận dữ bỏ đi, tỏ vẻ không đấu nổi ba người này, ngoài mặt thì gió êm sóng lặng kỳ thật bên trong thì chướng khí mù mịt.

“Mấy kẻ chơi chiến thuật, tâm đều bẩn.”

Điều đáng mừng duy nhất chính là một người nữa giỏi về lối chơi chiến thuật này thì lại đang ở phòng bếp.


Trong kế hoạch của Tô Mộc Tranh, bánh kem lúc trước có sứ mệnh vinh quang là chụp vào mặt Diệp Tu. Mà việc làm bánh sinh nhật, tất nhiên là giao cho mấy vị đại thần.

Bánh kem phải tự tay làm mới có thành ý. Mấy ngày hôm trước, cô nói vậy trong group chat.

Cuối cùng Diệp Tu ăn một miếng bánh kem – suýt chút thành món bánh hắc ám - kết tinh tâm huyết của đám người Trương Tân Kiệt, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Chu Trạch Khải, hương vị đại khái có tể làm cho hắn nhìn thấy bánh kem liền sợ hãi cả một thời gian dài.

Nhưng không thể phủ nhận, hắn rất vui vẻ - dù là sau xong khi ăn miếng bánh kia.

00.

Diệp Tu không thường nằm mơ, nhưng đêm nay hắn lại thấy được quá khứ của mình trong mơ, còn có bọn họ.

Nhìn lại năm tháng. Thời gian giống như dòng sông chảy ngược, hắn bước chậm rãi dọc theo bờ sông, hình ảnh không ngừng biến hóa.

Hắn thấy đội trưởng Hưng Hân 28 tuổi cùng với đồng đội đạt được vinh quang cao nhất, toàn bộ hội trường dậy tiếng vỗ tay chúc mừng bọn họ giành ngôi quán quân, có người kích động mà rơi nước mắt, có người không cam lòng nắm chặt hai tay, có người lại ghi tạc cái ngày kì tích ấy vào sâu trong đáy lòng.

Hắn thấy đội trưởng 25 tuổi của Gia Thế thở dài nhìn đội ngũ dần tan rã, cửa phòng đóng chặt bị người mở ra, đội phó cầm một chiếc bánh kem bước vào, hát chúc mừng sinh nhật, âm cuối cất cao. Ánh nến ấm áp trong phòng thắp sáng cả một thế giới tối tăm.

Hắn thấy người sáng lập nên vương triều Gia Thế năm 21 tuổi giơ cao chiếc cúp thuộc về bọn họ,màn hình lớn vẫn phát đi phát lại hình ảnh Đấu Thần và Khí Công Sư đứng vững vàng sau trận quyết chiến. Ba quán quân huy hoàng liên tiếp làm cho người xem giờ phút này đều thấy sôi trào nhiệt huyết. Gia Thế trở nên hưng thịnh, người chơi Pháp Sư Chiến Đấu trong game cũng tăng gấp mấy lần.

Hắn thấy vị đội trưởng 19 tuổi hăng hái dẫn đầu một đội ngũ cũng trạc tuổi mình. Ai cũng nhìn ra được trong mắt cậu tràn đầy hy vọng và tình yêu cháy bỏng, nhưng không phải ai cũng biết được thế giới rộng lớn trong lòng cậu cùng với tương lai được vẽ nên, tương lai có cậu và cả đoàn đội của mình nữa.

Hắn thấy thanh niên 18 tuổi đứng nghiêm trang trước mộ bia của bạn thân, nhìn dòng tên được khắc trên bia mộ, mặc cho mưa lớn không kiêng dè rơi xuống người hắn, bó hoa đặt trước mộ được nước mua thấm đẫm lại nở ra vô cùng đẹp đẽ, phảng phất như màu sắc rực rỡ duy nhất nơi nghĩa trang thê lương này.

Hắn thiếu niên 17 tuổi cùng một đôi anh trai em gái sống trong một căn phòng cho thuê ở một con hẻm nhỏ, nóng lòng chờ đợi một trò chơi mới ra mắt. Đó là ngày 12 tháng 3, Vinh Quang khu thứ nhất mở cửa.

Nhất Diệp Chi Thu, Thu Mộc Tô cùng với Mộc Vũ Tranh Phong, ba cái tên này, ra đời ngày này. Khi đó Diệp Tu không nghĩ đến, hắn sau này, không tách rời cùng Vinh Quang.

Cuối cùng, hắn thấy người anh trai 15 tuổi cầm theo hành lý của em trai trốn ra khỏi nhà nhân lúc trời chưa sáng, trên trời còn lác đác vài ngôi sao, bóng tối bao phủ đường phố như con đường hắn đã lựa chọn phía trước — không biết sóng gió dấy lên từ đâu.

Khi đó hắn nhìn lại nơi mà hắn sinh hoạt từ nhỏ lần cuối, sau đó một đường đi xa.

Chuyện bắt đầu từ đây.

Ngày 29 tháng 5, 8:10AM

Có lẽ hắn thật sự phải cảm ơn Vinh Quang. Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, hắn nghĩ vậy.

Cảm ơn Vinh Quang đã cho hắn gặp nhiều bạn bè như vậy, cũng cảm ơn Vinh Quang nhiều năm như vậy đã dạy hắn sơ tâm không đổi, trước sau như một.

Hắn nghĩ khi trò chơi trở nên thịnh thành với thế giới, hắn nhất định thường xuyên dùng Quân Mạc Tiếu vào game làm mối họa của mọi nhà như cũ, thường xuyên PK cùng những đại thần đứng đầu, tiện ôn lại chuyện cũ, bàn luận tương lai.

Hôm nay là sinh nhật hắn.

Sinh nhật vui vẻ.

Diệp Tu trong lòng nói với chính mình một câu.

Lại thêm một năm.

Những câu trêu chọc “lại già thêm một tuổi” đâu hề gì.

Dù sao hàng ngày vẫn như vậy, vẫn rất muốn chơi Vinh Quang. Không rời không đổi, đối với hắn mà nói, là tốt nhất.

Dĩ nhiên hắn bây giờ vẫn chưa biết, tiệc sinh nhật năm nay của hắn do một đám đại thần tuyển thủ lên kế hoạch tổ chức tuyệt đối không tầm thường.

Nhưng đây đều là câu chuyện phía sau.

--END--
 

Bình luận bằng Facebook