Hoàn [Vô Song 2020][Phương Vương] Giang Nam Vũ

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Giang Nam Vũ


Author: Blue21924

Edit + beta: Băng Ly



Fic thuộc Project Vô Song Chi Song 2020- Đại hội phát cẩu lương chính phó toàn Liên Minh!


Thể loại: Cổ đại, cung đình giang hồ, thần y Phương x hoàng đế Vương, bối cảnh Giang Nam sông nước.




Cre art: Oma

Mưa Giang Nam, sương khói phủ mờ trên tán lá
Bao nhiêu giấc mộng đều chìm đắm ở lối nhỏ vũ hoa
Từng giọt nước mắt của người ta đều cất giữ trong lòng

Lặng lẽ chất chồng thành trăm hoa chi mộ

Trích lời bát hát "Giang Nam Vũ"





01.

Mưa Giang Nam tựa mỹ nhân, trước nay đều tinh tế nhu hòa.

Màn mưa lất phất như lưới nhỏ đan dày, nhẹ nhàng rơi xuống quanh thân, không cần bung dù cũng không ảnh hưởng tới tốc độ bước đi, nhìn qua còn có vài phần mỹ cảm như thơ như họa. Vươn đôi tay đẹp như bạch ngọc nhất đẳng ra, Vương Kiệt Hi dường như muốn đỡ được mưa bụi rơi xuống, nhưng làn mưa đó mắt thường chẳng thấy được vài tia vết tích hạ phàm ra sao, chỉ là vô thanh vô tức thấm ẩm cả vạt áo, ngay cả sợi tóc cũng vuốt ra được mấy giọt nước, khí lạnh lặng lẽ thẩm thấu vào mỗi chỗ trên người.

Vương Kiệt Hi rũ mắt, đè thấp đấu lạp bước vào khách trạm.

Khách trạm tốt nhất của trấn này không phụ giá cả của nó, nhìn bề ngoài đã tráng lệ, thiết kế bên trong cũng vô cùng khang trang đẹp mắt, lau dọn rất sạch sẽ. Người dùng cơm dưới sảnh cũng không nhiều, chỉ có vài quan khách. Vương Kiệt Hi mặc một thân trang phục đại hiệp quả thực bước vào đột ngột, đấu lạp rủ xuống thu hút ánh mắt người khác, tấm sa mỏng che kín khuôn mặt tăng thêm vài phần thần bí, bên eo hắn treo một thanh trường kiếm và ngọc bội màu xanh lá, trong suốt lung linh lộ ra chất lượng tuyệt hảo, dù y phục ướt đẫm dính sát trên người, cũng không lộ ra chút nào chật vật.

Chưởng quỹ đang gảy bàn tính trên quầy hàng bước tới chào đón, ân cần hỏi: “Đại hiệp, ngài ở trọ hay dùng thiện ạ?”

“Cho ta một gian phòng tốt nhất, có giường lớn, vị trí vắng vẻ một chút, đừng quá ồn ào.” Vương Kiệt Hi ra tay hào phóng, một túi đồng xu lớn trong nháy mắt đưa ra, khiến hai mắt chưởng quỹ lập tức sáng lên, “Tạm thời ở mười ngày, nhiều ít có chênh lệch, bây giờ ngươi làm ba món ăn mang lên, làm phiền rồi.”

“Không phiền không phiền.” Làm ăn thích nhất loại khách nhân vung tay xa xỉ như thế này, chưởng quỹ tươi cười đưa chìa khóa trên móc gỗ cho hắn, “Vậy xin hỏi đồ ăn đưa trực tiếp lên phòng hay ngài sẽ dùng thiện dưới sảnh ạ?”

“Ta đang đợi người.” Vương Kiệt Hi nhìn xung quanh một chút, nhìn cái bàn hai người cạnh cửa sổ, “Sẽ ngồi nơi đó.”

“Có ngay!”

Vương Kiệt Hi chắp tay nói tiếng cảm ơn, đã được tiểu nhị do chưởng quỹ sai tới mời lên lầu vào phòng. Gian phòng của hắn ở tận cùng trong tầng ba của khách sạn, tiểu nhị mở cửa cho hắn. Căn phòng rộng rãi thoáng mát, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ, quả thật là phòng tốt nhất.

Vương Kiệt Hi đặt hai túi hành lý lên mặt bàn, quay người mở cửa sổ ra, mưa bụi lập tức bay vào, không chừa chỗ nào không chạm tới.

Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng đóng khung cửa gỗ.

“Tầng này ngay sát vách ngài chỉ có một vị khách quan ở trọ, rất yên tĩnh.” Tiểu nhị cười nói, “Ngài có thể yên tâm nghỉ ngơi thật tốt.”

Vương Kiệt Hi quay đầu liếc hắn một cái, “Đa tạ.”

Tiểu nhị lại mỉm cười, học động tác chắp tay của Vương Kiệt Hi, “Không cần đa tạ, đây là trách nhiệm của tiểu nhân. Vậy tiểu nhân chờ sau khi đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi sẽ lên tìm ngài?”

“Không cần, chờ một chút cũng được.”

“Được ạ, vậy...”

Vương Kiệt Hi bất ngờ ném túi tiền đến tay tiểu nhị, cắt ngang lời hắn, túi tiền màu đỏ thêu chữ Vương, tinh xảo nhưng không đáng chú ý, trọng lượng rất khả quan.

Tiểu nhị nuốt nước miếng một cái, “Đại hiệp có gì dặn dò?”

“Ta hỏi ngươi một chuyện.” Vương Kiệt Hi nheo mắt, khuôn mặt giấu dưới lớp sa mỏng vẫn có thể khiến người khác cảm nhận được áp bức nhẹ, “Chỗ các ngươi có từng nhìn thấy một nam nhân tầm tuổi ta, y thuật không tệ, dung mạo đẹp mắt? Chắc hẳn lẽ là người giang hồ, khả năng còn có chút vô lại.”

Tiểu nhị sững sờ, “Hả?”

Miêu tả này quả thật rất chung chung, cho dù hắn làm ở đây đã nửa năm, những đại hiệp trạc tuổi này nhìn qua không một ngàn cũng đến tám trăm, cái gì mà “y thuật không tệ” ở quán trọ thì thể hiện chỗ nào, những điều khác lại không cụ thể, tiểu nhị thực không nghĩ ra đáp án nào hữu dụng.

Vương Kiệt Hi cách một tầng sa cũng cảm nhận được đối phương đang khó xử, hắn suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: “Tính tình hắn tương đối tùy tiện, thích mặc trang phục màu xanh lá, còn thích ăn bánh quế, họ Phương.”

Nói chuyện rõ ràng như thế, tiểu nhị mới có chút ấn tượng, “Người mà ngài nói, so với vị khách trọ sát vách kia có vài điểm giống nhau a?”

Đôi mắt Vương Kiệt Hi nhanh chóng co lại.

Tiểu nhị nhìn không rõ biểu cảm của đối phương, mỉm cười rạng rỡ với hắn, “Vị khách quan kia đúng thật giống như ngài nói, bữa trưa và bữa tối đều ăn thêm một bàn bánh quế, ở khách trạm của chúng tôi đã một tháng rồi.”

“Hắn...” Vương Kiệt Hi thử mấy lần, mới có thể thuận lợi nói ra khỏi miệng, “Hắn ở một mình sao?”

“Không phải, hắn và một vị tiên sinh nữa ở chung phòng, tình cảm của hai người nhìn rất tốt.” Tiểu nhị gãi gãi cằm, “Ít nhất mỗi lần ta nhìn thấy bọn họ đều là như hình với bóng, không biết là hảo hữu chí giao như thế nào, ngay cả phòng cũng ở cùng nhau, rõ ràng có thể trao thiếp canh bái đường được rồi.”

Thanh âm tiểu nhị mang theo vài phần ý cười, hẳn là vừa cười vừa nói, nhưng tiếng cười kia lại như rút hết nhiệt độ trên người Vương Kiệt Hi xuống không sót chút nào, hắn thở sâu một hơi, trong ngực lạnh buốt, y phục bị nước mưa thấm ướt dán sát trên thân, vô cùng lạnh lẽo.

Hắn vô thức xiết chặt nắm đấm.

“Một vị tiên sinh?”

“Đúng vậy.” Tiểu nhị cười, “Bọn họ tầm giờ Thân sẽ xuống lầu dùng bữa, ngài đợi chút nói không chừng sẽ gặp nhau, trước tiên xác định dung mạo, cũng có thể thăm dò xem y thuật có tốt hay không.”

“... Ta đã biết.” Vương Kiệt Hi thở dài, “Phiền ngươi nói với chưởng quỹ một tiếng, ta mệt rồi, đồ ăn không cần đưa lên.”

“Ai?”

Tiểu nhị sững sờ ngơ ngác tại chỗ, nhưng Vương Kiệt Hi cũng không cho hắn thời gian phản ứng, gật đầu quay người đi vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.

Cửa gỗ ngăn cách hai phía trong ngoài, đột nhiên xuất hiện một tiếng “bệ hạ.”

Đôi mắt Vương Kiệt Hi khẽ nhắm lại.


2.

“Trẫm không phải đã nói, không được cho phép, không ai được xuất hiện trước mặt trẫm sao?"

Vương Kiệt Hi cách lớp sa mỏng trừng mắt nhìn ám vệ quỳ trên mặt đất, “Hay là các ngươi cũng muốn giống những người khác, bị trẫm đuổi về kinh thành?”

Hai ám vệ mặc hắc y giống nhau, cúi đầu thấp hơn một chút, “Vi thần sợ hãi, thỉnh bệ hạ ban tội.”

Vương Kiệt Hi nhức đầu, lấy đấu lạp trên đầu xuống, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhíu chặt lông mày, thời gian dài ngồi trên đế vị khiến toàn thân hắn toát ra khí thế không giận mà uy, dù chỉ là một câu tra hỏi nhàn nhạt, vẫn lộ ra uy nghiêm, “Có chuyện gì?”

“Bệ hạ, xin ngài bảo trọng long thể.” Ám vệ không dám ngẩng đầu, tốc độ nói cực nhanh, “Ngài dầm mưa hơn một canh giờ, nếu tiếp tục như vậy sẽ nhiễm phong hàn.”

Vương Kiệt Hi rủ mi xuống, “Trong lòng trẫm tự có chừng mực, các ngươi lui ra đi.”

“Bệ hạ...”

“Trẫm nói...” Ngữ khí Vương Kiệt Hi trầm xuống, “Lui ra đi.”

“... Vâng.”

Hai ám vệ một trước một sau nhảy ra khỏi cửa sổ, trở lại vị trí của mình, Vương Kiệt Hi day day thái dương, mặc lên người y bào xanh ướt lạnh như băng, hắn đã lâu không chật vật như vậy, lý trí nói cho hắn nên sai bảo hai thuộc hạ bưng tới một thùng nước nóng, tốt nhất uống hai chén thuốc rồi nghỉ ngơi. Nhưng trên mặt tình cảm, Vương Kiệt Hi hận không thể nhắm mắt ngủ say, ngủ đến thiên hôn địa ám, sau khi tỉnh lại vẫn đang ở cung điện lẻ loi quạnh quẽ kia.

Lý trí lý trí, hắn lý trí nhiều năm như thế, còn không dung được hắn làm càn một lần?

Vương Kiệt Hi ném mình lên giường.

Đỉnh đầu là trần nhà sơn không đều mấy chỗ, dưới thân là giường vừa cứng lại vừa thấp, cho dù là gian phòng tốt nhất trong trấn, cũng không sánh được với một góc tẩm cung của hắn, Vương Kiệt Hi bỗng nhiên có chút không hiểu, sao mình phải phí nhiều tâm sức như vậy chạy đến đây.

Nhưng hắn lại nghĩ, chuyện này rõ ràng là một trong những khả năng hắn đã tính tới, hắn là kẻ lạnh lùng lý trí như vậy, tại sao tâm vẫn đau đớn không ngừng?

“Có lẽ... không phải là người kia đâu.”

Vương Kiệt Hi nhắm mắt lại.

Ai biết được.

Nhưng trần đời có mấy đại hiệp, thích mặc áo xanh, thích ăn bánh quế, còn họ Phương?

Vương Kiệt Hi đời này chỉ biết một người như vậy, thích ở bên cạnh người đó, mỗi lần đều lúng túng đến nỗi dùng chút dũng khí chân chính cũng không có.

Rõ ràng là trừ việc muôn vàn khó khăn ra, sớm đã nghĩ tới, bọn họ chia cách nhiều năm như vậy, Phương Sĩ Khiêm nếu thực lòng yêu thích người khác cũng là chuyện đương nhiên, nhưng tại sao chỉ vừa nghe được một lời tin tức nói miệng đã khiến hắn sợ hãi như thế?

Trái tim co xiết lại đau đớn, huyết dịch lạnh như băng.

“Thật xin lỗi, ta không thể đi tiếp cùng ngươi.”

“Là ta nuốt lời... xin lỗi...”

Y xưa nay không muốn nói ra lời “xin lỗi” như vậy.

Vương Kiệt Hi biết Phương Sĩ Khiêm không muốn, không cam lòng, nhưng y hiểu được trách nhiệm của hắn, hai người tách ra là chuyện đương nhiên, bọn họ nói chuyện chia tay trong hòa bình, Phương Sĩ Khiêm tha hương xa xứ, còn hắn canh giữ trong hoàng thành, cô đơn gánh lên trách nhiệm nặng nề của bậc chí tôn.

Vương Kiệt Hi cũng biết mình tùy hứng, nhưng gánh vác nhiều năm như thế, hắn thực sự mệt mỏi.

Hắn làm rất tốt vị trí này, chỉ là bên cạnh đã không còn Phương Sĩ Khiêm.

Bên tai là tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, lạnh cũng không biết là bởi y phục ướt hay nhiệt độ đã hạ xuống, Vương Kiệt Hi gỡ ra miếng ngọc bội xanh lá luôn treo không rời trên người, nhiều năm như vậy qua đi, trên người hắn vẫn chỉ có một món trang sức đơn giản như thế.

Nhưng hắn lại cất giấu người kia trong lòng, cũng hi vọng đối phương một mực nhớ kỹ hắn.

“Dù sao cũng là ta cô phụ ngươi trước.”

Vương Kiệt Hi nắm chặt nắm đấm.

Hắn nghĩ, thực ra chuyện cũng không rắc rối đến thế.

Chỉ cần xác nhận người kia rốt cuộc có phải Phương Sĩ Khiêm hay không là được rồi.

Tiểu nhị trong điếm cũng không nói chắc chắn, không chừng hắn cứ khổ sở một mình như vậy, kết quả thực ra chỉ là một sự hiểu lầm, nói không chừng y vẫn chỉ một mình, nói không chừng trong lòng y còn có hắn.

Trước đó hắn đi qua nhiều nơi như vậy, không phải là không tìm được người, chỉ là người tìm tới đều không phải người kia. Ai bảo Vương Kiệt Hi chỉ đưa ra tên tuổi Phương Sĩ Khiêm mà hỏi, dù sao y cũng là quan trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, trước khi từ quan là người có khả năng ngồi lên chức vị Tể tướng nhất, kể cả nơi thôn dã cũng tiếng tăm lừng lẫy, chân dung vẽ ra thường thường sẽ gặp hiểu lầm.

Thế nhưng Vương Kiệt Hi không dừng bước chân lại.

Hắn lạnh đến toàn thân bất lực, lạnh đến mỏi mệt muốn ngủ.

Hắn cuộn tròn thân thể lại trong tấm chăn mềm.


03.

Thân thể rất nóng.

Tiếng mưa rơi bên ngoài có lẽ là nguyên nhân đánh thức hắn, cũng có thể là vì khó chịu trên thân thể tạo nên, Vương Kiệt Hi mở to mắt, từ đầu đến chân cảm thấy mệt mỏi vô lực, rõ ràng là rất lạnh, nhưng thân nhiệt lại khiến hắn cảm thấy không đúng, đưa tay sờ lên trán, nhiệt độ nóng bỏng khiến hắn nhíu mày, cuống họng và đầu đều rất đau, không biết vì mắc mưa hay tâm tình không tốt.

Có lẽ là cả hai.

Vương Kiệt Hi ép mình ngồi dậy, đầu óc choáng váng, hắn vịn vách tường chậm rãi bước đi, đến khi bớt dần cơn choáng, muốn pha cho mình ấm trà, ấm trà trên bàn lại không có nổi nửa giọt nước, sau đó hắn nhớ ra, sau khi vào phòng hắn vẫn chưa làm gì.

Một ngụm nước một miếng cơm cũng chưa đụng vào, bây giờ hẳn là bụng đói kêu vang, nhưng giờ phút này một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

Hóa ra một chút bệnh như thế thôi, đã có thể đánh gục hắn.

... Nhưng chuyện sinh bệnh này với hắn mà nói, chẳng là gì so với “đại sự” hôm qua.

Vương Kiệt Hi thở dài, thực sự không muốn gọi những ám vệ kia đến, hắn thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó tự mình ra ngoài gọi tiểu nhị mang nước nóng lên, mặc dù sau khi ngủ một giấc y bào trên người đã chậm rãi khô đi, nhưng vì hắn sinh bệnh, nếu lại mặc bộ cũ đi khắp nơi, không chừng bệnh tình còn nặng thêm.

Nhưng chỉ là nhờ chút bệnh vặt này, hắn không cần trở lại kinh thành xử lý những chuyện phức tạp đau đầu kia, Vương Kiệt Hi hiếm hoi nghĩ như vậy.

Tốt nhất một trận này bệnh không dậy nổi, ở Giang Nam dưỡng bệnh ba năm năm năm, thuận lợi giao lại hoàng vị, hắn cũng ở nơi này bình bình đạm đạm sống nốt nửa đời sau, không phải cả ngày nghe đám lão thần thúc giục bệ hạ sớm lập hậu cung sinh hoàng tự.

Vương Kiệt Hi day day huyệt Thái Dương, nhếch môi cười tự giễu.

Đi xuống lầu hai, thanh âm náo nhiệt truyền ra, một giọng nói cao vút nổi bật trong đó, Vương Kiệt Hi không nhịn được nhíu mày. Hắn tựa trên tường nghe tiếng người huyên náo bên ngoài, tiếng mưa rơi không ngừng, nhóm tiểu nhị trong điếm cầm đĩa đi tới đi lui bận rộn, ngay cả chưởng quỹ cũng ở trong sảnh, Vương Kiệt Hi híp mắt nhìn một vòng, sửng sốt không phát hiện một người quen nào.

Trái tim của hắn trong nháy mắt nảy lên một cái.

Xoay chuyển ánh mắt, sự chú ý của hắn rơi trên một bàn có hai nam nhân đang ngồi, một người ăn mặc thư sinh, một người trang phục gọn gàng, khi y cười lộ ra một chiếc răng mèo, đang cắn bánh quế, không biết ồn ào chuyện gì, mới khiến thanh âm cao vút đau đầu kia thốt lên, vị thư sinh tao nhã bên cạnh y trước sau vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt có chút nheo lại, nhìn qua vô cùng dịu dàng.

“Con mẹ nó sao mưa lại to như vậy... Chưởng quỹ! Ở trọ!”

Vương Kiệt Hi bỗng nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn về phía thanh âm kia, người kia dường như là đội mưa tới, một thân y bào xanh biếc nhìn qua vừa ướt vừa nặng, trên hông đeo một thanh đao, thắt lưng giắt một miếng ngọc bội xanh lá, bích ngọc tốt nhất bị nước mưa dội ướt dầm dề, sau khi lấy đấu lạp ra trên mặt cũng mang theo nước mưa.

Người kia hùng hùng hổ hổ, bên ngoài mưa rơi ầm ĩ, Vương Kiệt Hi trong nháy mắt này lại không nghe được gì nữa.

Bị hắn trừng mắt, người kia dường như cảm giác được ánh nhìn, trên mặt y xuất hiện dị sắc, quay đầu lại, trong tầm mắt đối đầu này như vỡ tan mọi thứ, ánh mắt y cũng khóa chặt vào hắn, khẽ nhếch miệng, tựa hồ như ngừng thở.

Rõ ràng là gương mặt cực kỳ quen thuộc, Vương Kiệt Hi bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi lệ.

Hóa ra đây chính là cảm giác thấu suốt quãng đời còn lại của hắn.


04.

Phương Sĩ Khiêm bước nhanh lên phía trước nắm lấy cổ tay Vương Kiệt Hi.

Cổ tay của hắn rất lạnh, còn dính nước ẩm, Phương Sĩ Khiêm tăng lực nắm chặt, không có ý buông ra. Y kéo tay hắn nhìn từ trên xuống dưới một lần, lại nhìn trái nhìn phải xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Vương Kiệt Hi cũng không biết vì sao mình lại có tâm tình này, nhưng quả thực hắn đang cười, “Đừng tìm, chỉ có một mình ta.”

Phương Sĩ Khiêm nhíu mày như đang giận, nói không ra lời, “Ngươi… ngươi… ngươi…”

“Ừm.” Vương Kiệt Hi đáp lại, “Hóa ra ngươi ở đây hả?”

“Lời này phải là ta nói chứ.” Phương Sĩ Khiêm như muốn bùng nổ, “Móa! Vương… Vương… ngươi, móa móa móa! Tại sao ngươi lại ở đây? Sao lại ướt nước mưa? Sao lại nhiễm phong hàn? Ngươi chăm sóc bản thân thế nào vậy? Mấy hộ vệ bên cạnh ngươi ở xó nào rồi? Sao dám để ngươi đi một mình hả?”

Vương Kiệt Hi nháy nháy mắt, gật đầu, “Chỉ có một mình ta.”

Thiên địa rộng lớn như vậy, hắn chỉ có một mình.

Phương Sĩ Khiêm trong nháy mắt sững sờ, nghe hiểu ngữ điệu trầm xuống của Vương Kiệt Hi, cả người y giống như quả bóng xì hơi, lực đạo nắm lấy cổ tay hắn giảm nhẹ đi.

Rũ tay xuống, y nhẹ giọng hỏi, “Ngươi bị bệnh, đúng không?”

Vương Kiệt Hi lại gật đầu, “Đúng vậy, người đang sốt.”

Y hít sâu hai cái, “Ngươi có ở trọ không?”

“Có.”

“Đưa ta vào phòng ngươi.”

“Được.”

Hiệp nghị đạt thành rất nhanh, y vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt tiểu nhị lúng túng đứng sau quầy, có vài phần sợ hãi, dường như rất lo lắng bọn họ một lời không hợp liền đánh nhau.

Phương Sĩ Khiêm hạ giọng, che giấu ngữ khí tràn ngập mùi thuốc súng, “Mang một thùng nước nóng đến phòng của hắn, rồi đưa lên một món mặn một món chay một bát cháo, nghe rõ lời ta nói chưa, có vấn đề gì không?”

“A…” Tiểu nhị có chút chần chừ, nhìn thấy Vương Kiệt Hi gật đầu, cũng lập tức gật đầu lia lịa đáp, “Không có vấn đề gì.”

“Vậy đi xử lý nhanh đi! Tốc độ!”

“Vâng vâng… đúng đúng ạ...”

Vương Kiệt Hi cũng không biết vì sao, nhưng hắn lại một lần nữa bật cười.

Phương Sĩ Khiêm dường như giận đến nổ tung.

Y kéo theo người không tim không phổi này về gian phòng của hắn, đá văng cửa phòng bằng gỗ nặng, động tác thô bạo phát ra hai tiếng “rầm” lớn, Vương Kiệt Hi muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội, dùng chăn bông quấn quanh hắn ba vòng, chỉ chừa lại một cái đầu.

… Bị bọc kín trong chăn như vậy, đầu dường như càng choáng hơn.

Vương Kiệt Hi miễn cưỡng nhịn xuống cơn choáng váng, trước mắt thời gian ngắn không biết ám vệ đã rút đi chưa, hắn nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm như thú bị nhốt trong gian phòng của hắn đi tới đi lui, bị ấm trà trống rỗng trên bàn chọc giận.

Hắn hảo tâm nhắc nhở y, “Hay là bảo tiểu nhị pha một ấm mới?”

“Nói nhảm.” Phương Sĩ Khiêm tính mắng mỏ theo phản xạ mới nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, y hít sâu hai cái, lấy hồ lô bên hông xuống, lại lôi ra hai viên thuốc trong túi giắt ở ống tay áo, một tay thuốc một tay nước giơ lên trước mặt đối phương, “Uống.”

Mắt trừng lớn lên, ngữ khí hung bạo.

Vương Kiệt Hi chớp chớp mắt, “… Ta không duỗi tay ra được, sao có thể cầm?”

Khóe miệng Phương Sĩ Khiêm giật một cái, nhưng ngẫm lại cũng hợp lý, đành bưng hồ lô đến bên miệng Vương Kiệt Hi, “Uống chút nước đi.”

Thân nhiệt cao khiến Vương Kiệt Hi suy nghĩ cũng chậm hơn không ít, hắn dành ra nhiều thời gian hơn bình thường để lý giải ý tứ hành động này của Phương Sĩ Khiêm, cảm thấy đau đầu, vô thức kéo chăn bông, lông mi run rẩy.

“Ngươi thả ta ra đi, ta tự uống được.”

“Thả ngươi ra khiến bệnh nặng hơn, xử lý thế nào hả.”

“Không có chuyện này đâu…”

“Ta là đại phu, ngươi phải nghe lời đại phu.” Phương Sĩ Khiêm thấp giọng mềm xuống, “Ngoan ngoãn uống thuốc đi, sẽ khỏi bệnh.”

Giọng nói ôn hòa như dỗ trẻ con.

Nhưng người khó chịu không phải dỗ là được, vừa được dỗ dành, uất ức như suối nước tăng vọt, Vương Kiệt Hi cảm thấy ngực như nóng lên, một giọt nước mắt không phòng bị rơi ra, thậm chí mũi hắn còn chưa thấy cay.

Trái tim giống như bị xé rách vậy.

Vương Kiệt Hi biết mình không nên có dáng vẻ này, nhưng không có cách nào kìm được đôi mắt ướt, ánh mắt mơ hồ của hắn lại thấy rõ người kia tay chân luống cuống, tóc tai lộn xộn, ngồi bên giường động cũng không dám động, cố đè nén tâm tình sôi trào, nhưng cũng không kìm nén được.

Người này vẫn còn ở đó. Người này vẫn còn thương hắn.

Loại nhận thức này giống như một cây đao, hung hăng cắm xuống lồng ngực hắn.

“Ây ây ây… không phải chứ… ngươi… chỉ là uống viên thuốc thôi mà, sao lại khóc chứ?” Phương Sĩ Khiêm bó tay toàn tập, không hiểu vì sao Kiệt Hi nhà y lại khóc, “Người sinh bệnh cần phải uống thuốc, nếu ngươi sợ đắng… Đợi lát nữa cho ngươi ăn chút đồ ngọt nha? Trên người ta có một khối bánh quế, chờ sau khi uống thuốc xong sẽ đưa ngươi ăn, được không?”

Đã từng dịu dàng như thế. Dịu dàng đến mức Vương Kiệt Hi không dám nghe nữa.

Sợ mình nghe nữa, thực sự không kìm được nước mắt.

Chăn bông không biết vì sao đã hơi thả lỏng ra, Vương Kiệt Hi dùng tay che mặt, nước mắt một giọt lại một giọt rơi, lúc hắn rơi lệ không có chút thanh âm nào, bộ dạng càng đáng thương hơn, Phương Sĩ Khiêm dứt khoát ném đi thuốc và hồ lô, kéo người vào lòng, vỗ vỗ lưng dỗ dành một chút.

“Sao vậy, chịu uất ức sao? Ai bắt nạt Kiệt Hi của chúng ta vậy? Trên đường gặp chuyện gì sao?”Phương Sĩ Khiêm cũng không biết mình đang nói gì, nhìn đối phương rơi lệ khiến lồng ngực hắn rất đau, đầu óc hỗn loạn, vội vã ôm người lạnh như băng vào lòng, cằm dựa trên đỉnh đầu hắn, ép mình dùng giọng ôn hòa nói chuyện, “Ngoan nào, nói cho ta, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi?”

Vương Kiệt Hi không nhớ rõ đã bao lâu mình không nghe được giọng nói dịu dàng như thế gọi hắn.

Lúc bọn họ chia ly năm đó, mấy tháng cuối cùng gặp nhau, thanh âm Phương Sĩ Khiêm rất ít khi nhẹ nhàng như vậy, dù sao thông cảm là một chuyện, thực sự đối mặt lại là chuyện khác, Vương Kiệt Hi đối với sự giận dữ của người kia không thể một lời oán giận cũng không có, thái độ đương nhiên cũng không tốt bao nhiêu.

Cho đến lúc này hắn mới biết mình đã cầm cây dao gì đâm vào lồng ngực người kia.

Đại hôn của hắn khiến người này phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

“Ta không phải thực sự muốn thành thân… Ta không muốn…” Vương Kiệt Hi nắm lấy vạt áo Phương Sĩ Khiêm, rơi nước mắt lẩm bẩm, “Ta thực sự không muốn… khụ khụ khụ….”

Hắn thực sự muốn bỏ đi theo người này, thực sự.

Nhưng Vương Kiệt Hi có trách nhiệm của hắn, phụ vương giao quốc gia cho hắn, thân là hoàng trưởng tử, bên dưới là đệ đệ nhỏ tuổi, Vương Kiệt Hi sao có thể vứt bỏ trọng trách này? Mà thân là nhất quốc chi quân, hôn nhân đại sự đều là thân bất do kỷ.

Có thể chống đỡ đến bảy năm sau đăng cơ mới lập hậu, áp lực của Vương Kiệt Hi thực sự rất lớn.

Hắn không phải chưa từng oán giận, nhưng hắn cũng biết mình không thể để Phương Sĩ Khiêm trơ mắt nhìn mình ôm một nữ nhân khác, Vương Kiệt Hi hiểu rõ chuyện này tàn nhẫn đến mức nào, nên hắn chấp nhận Phương Sĩ Khiêm lựa chọn rời đi, nhưng đến bây giờ hắn mới biết y có bao nhiêu thống khổ.

Chỉ nghe được chút tin tức như vậy, rõ ràng đã tê tâm liệt phế, đâu phải tận mắt nhìn thấy chứ?

Phương Sĩ Khiêm lại kinh ngạc, y không rõ vì sao Vương Kiệt Hi lại đột nhiên nói những lời này, dừng tay đang vỗ vỗ lưng hắn, trong đầu hiển hiện ra hình ảnh đế vương một thân hỉ phục đỏ thẫm ôm một nữ nhân khác, trong tay âm thầm xiết thành nắm đấm, đặt lên lưng Vương Kiệt Hi.

“Ngoan, ta biết.” Phương Sĩ Khiêm nhẹ giọng nói, “Ta biết…”

Y biết hắn có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu không đành lòng.

Nên Phương Sĩ Khiêm rõ ràng khó chịu, vẫn tình nguyện tha hương rời đi, cũng không có cách nào trách móc nặng nề người kia một câu.

Vương Kiệt Hi nhắm hai mắt lại, hít sâu hai cái như muốn cảm xúc bình ổn trở lại, nhưng hắn khóc hồi lâu đã loạn hô hấp, làm như vậy thiếu chút nữa đau sốc hông, Phương Sĩ Khiêm vội vàng đấm lưng giúp hắn thuận khí, trái tim lại như bị đâm đến ngổn ngang lộn xộn.

“Ngoan nào ngoan nào... ngươi bình tĩnh một chút...” Phương Sĩ Khiêm hôn nhẹ trán hắn, thấp giọng dỗ, “Ngoan, không có việc gì, thực sự không có việc gì...”

Vương Kiệt Hi dựa nửa người trong lồng ngực y, Phương Sĩ Khiêm có thể cảm giác rõ ràng người trong lòng đang run rẩy, nước mắt thấm ra vạt áo của y, như thấm đến lục phủ ngũ tạng của y, đau đến mức y không nhịn được nhắm mắt lại.

Y sao có thể đành lòng nhìn hắn khổ sở như thế này?

Phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiểu nhị đưa nước tới, nghe thấy tiếng gõ vừa chột dạ vừa do dự, Vương Kiệt Hi vất vả ổn định lại hô hấp dồn dập, Phương Sĩ Khiêm lại hận chết, vội vàng vừa vỗ lưng vừa dỗ, mới trấn an được đối phương.

Xác định được hắn đã bình tĩnh lại, y hỏi, “Ta để tiểu nhị mang nước vào, nhé?”

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, ánh mắt mịt mờ, vành mắt đỏ hoe, lông mi còn dính vài giọt nước, dáng vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương, Phương Sĩ Khiêm mềm lòng hận không thể tiếp tục ôm hắn, “... Kéo rèm lên....”

“A, đương nhiên rồi…” Phương Sĩ Khiêm liên tục gật đầu, vén tay áo xoa xoa mặt Vương Kiệt Hi, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn đến đỏ bừng, “Ngươi ngồi yên trên giường đừng ra ngoài, hắn sẽ không nhìn thấy ngươi, yên tâm đi.”

Vương Kiệt Hi mím mím môi, chần chừ hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm lại xoa đầu dỗ dành một lát mới đứng dậy, kéo kín chăn bông đắp cho hắn, sửa sang lại mép giường, xác định bên ngoài không nhìn thấy bộ dạng chật vật của người trong màn mới đi ra mở cửa, tiểu nhị nhàm chán xoay xoay đầu đứng ngoài, ra vẻ ta không biết gì hết.

Phương Sĩ Khiêm lên tiếng, “Ngươi đem nước nóng vào đi, đồ ăn nửa canh giờ sau mới đem lên, đun thêm một ít nước nóng nữa, có vấn đề gì không?”

“Không có.”

“Được, vậy ngươi vào đi.”

Tiểu nhị cúi đầu chú tâm làm việc, toàn bộ quá trình chỉ có tiếng nước chảy, Phương Sĩ Khiêm vắt chéo tay trên ngực đứng bên giống như đang giám sát, nhưng suy nghĩ đã bay đến tận chín tầng mây rồi. Y không biết vì sao người kia lại đột nhiên chạy tới Giang Nam, vì sao chỉ đi một mình, cũng không biết vì sao đột nhiên lại khóc thành như vậy, trong đầu đầy dấu chấm hỏi khiến y phiền muộn, lông mày nhíu chặt lộ vẻ khó chịu.

Rốt cuộc là tên khốn nào bắt nạt Kiệt Hi nhà y? Thật muốn tìm người rút gân lột da hắn ra.

“.. Khách quan... à... nước đổ xong rồi...” Bận rộn làm xong việc, tiểu nhị kiên trì thông báo, “Ngài còn có yêu cầu gì không ạ?”

Phương Sĩ Khiêm lúc này mới liếc mắt qua nhìn hắn, ngữ khí vẫn nóng nảy như cũ, “Làm xong thì ra ngoài đi, ngươi còn ở lì trong này làm gì?”

“Vâng... vâng...”

Tiểu nhị lau mồ hồi lạnh, xách theo thùng gỗ ra ngoài phòng, trước khi đi không quên cẩn thận từng li từng tí đóng cửa vào, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, sợ chọc giận dây thần kinh nào của vị đại gia trong phòng kia.

Phương Sĩ Khiêm lại không cảm kích chút nào, người vừa đi khỏi đã vội vã trở lại bên giường, kéo màn lên, nhìn thấy Vương Kiệt Hi bọc kín chăn bông nằm gọn trong góc giường, mệt mỏi không có tinh thần, đôi môi mấp máy không biết đang nói gì, y nghe không rõ.

Gương mặt đỏ bừng.

Phương Sĩ Khiêm tiến đến sờ lên trán hắn, lại nóng hơn rồi.

Tình trạng này nếu còn ngâm nước chỉ sợ càng bệnh nặng thêm, Phương Sĩ Khiêm chỉ có thể dùng khăn bông thấm nước giúp người lau qua thân thể, nhưng Vương Kiệt Hi đang sốt cao không mở nổi mắt, toàn thân mềm nhũn, khí lực nhấc tay cũng không có, mơ mơ màng màng như đứa bé ngây thơ, khiến Phương Sĩ Khiêm đau lòng, tự nguyện đảm trách toàn bộ nhiệm vụ, y còn tận lực giảm nhẹ động tác, bận rộn hồi lâu mới lau sạch sẽ được toàn thân.

Lau người cho đối phương thì vừa dịu dàng vừa cẩn thận, đến lượt mình tắm rửa thì đơn giản qua loa, Phương Sĩ Khiêm tắm xong gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, nhanh chóng phục vụ bệ hạ nhà y ăn cháo. Vương Kiệt Hi đang bệnh đến mơ hồ, bỏ đi sự nghiêm túc lạnh lùng thường lệ, lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu, khó chịu lẩm bẩm, được âm thanh ngọt ngào dỗ hai tiếng sẽ ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn, Phương Sĩ Khiêm vừa đút cháo vừa cảm thán, bảy năm không gặp, vừa gặp đã chơi lớn như thế, nếu không phải trái tim y tốt, chịu một kích này không biết có thể sống sót hay không.

“Thật là tiểu tổ tông!”

Phương Sĩ Khiêm thở dài, người kia vô thức cọ xát tay hắn, vô cùng thân mật, vành tai đỏ lên, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Được rồi, y nên sớm biết.

Vương Kiệt Hi chính là cổ* của y, mặc cho y đi khắp thiên hạ cũng không kéo ra được, coi như qua vài cái bảy năm, trái tim vẫn chỉ in dấu tên một mình hắn.

*Cổ độc, dùng để mê hoặc tâm trí hoặc làm hại người khác.

Coi như bên cạnh hắn có người khác, Phương Sĩ Khiêm cũng đã sớm nhận mệnh.


05.

Lúc Vương Kiệt Hi khôi phục ý thức, cả người vẫn mơ mơ màng màng.

Toàn thân trên dưới đều có cảm giác nặng nề không thể nói nên lời, trên thân giống như có cái gì đè ép, Vương Kiệt Hi thấy hơi khó chịu, vô thức muốn thoát ra khỏi cảm giác trói buộc kia, lại bị thứ kia ép càng chặt hơn.

“Ngoan, đừng nhúc nhích...”

Thanh âm trầm thấp mơ màng muốn ngủ tiếp, còn vỗ vỗ mu bàn tay hắn như dỗ dành, Vương Kiệt Hi mở choàng mắt.

Gương mặt Phương Sĩ Khiêm phóng đại trước mặt hắn.

Hai người bọn họ đang nằm sát cạnh nhau, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. So với gương mặt bảy năm trước, Phương Sĩ Khiêm hiện tại thành thục hơn nhiều, lại toát ra vài phần phong trần mệt mỏi, đắp chung một chăn bông với y cảm giác mờ ám vô cùng.

Cả người Vương Kiệt Hi như bị điểm huyệt, động cũng không dám động.

Hắn thậm chí còn ngừng thở.

“Ừm...”

“Tỉnh rồi thì tốt, để ta sờ thử xem...” Phương Sĩ Khiêm vừa ngáp một cái, tiện tay lấy khăn trắng hôm qua đắp lên trán hạ nhiệt độ, tay dán lên trán Vương Kiệt Hi, “Được rồi, bớt nóng nhiều rồi... Ngoan, để ta nhìn một chút...”

Người buồn ngủ không có lực kháng cự, Vương Kiệt Hi rất thuận theo ý y, muốn bắt mạch thì bắt mạch, muốn há miệng thì há miệng, Phương Sĩ Khiêm vốn đang buồn ngủ, đối mặt với tiểu hoàng đế ngoan ngoãn ngơ ngác, không nhịn được bật cười, chậm rãi dần tỉnh lại.

“Được rồi, nóng thì gọi ta.” Phương Sĩ Khiêm một tay chống lên gối đỡ mặt, tóc dài rối tung, nửa đùa nửa thật chẩn đoán bệnh trạng, “Mấy ngày nay ngươi sẽ có thể cảm thấy khó chịu, tuy không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi hai ba ngày, bệnh mới khỏi được.”

“Ừ…” Vương Kiệt Hi đáp ứng, “Vậy ngươi…”

“Ta sẽ viết đơn thuốc để người ta bốc thuốc cho ngươi, uống ba ngày.” Phương Sĩ Khiêm dừng một chút, “Lúc uống thuốc cũng không được khóc đâu đấy.”

Vương Kiệt Hi nhíu mày, “Ai khóc khi uống thuốc, ta đâu phải trẻ con.”

“Ngươi đó, không nhớ hả?” Phương Sĩ Khiêm chậc chậc, “Nhưng không nhớ cũng không sao, ta nhớ rõ là được, dáng vẻ ngươi khóc đáng thương biết bao, một giọt lại một giọt lăn xuống...”

Phương Sĩ Khiêm đưa tay nhéo mặt Vương Kiệt Hi, mềm mại nhẵn bóng, y chạm vào là không muốn buông ra, Vương Kiệt Hi lại đẩy y ra, trong đầu chậm rãi hiện ra chuyện ngơ ngơ ngác ngác làm loạn hôm qua, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, bả vai không dám động chút nào.

Phương Sĩ Khiêm vỗ vỗ vai hắn, “Tốt tốt tốt, ngươi là người bệnh, làm chuyện gì cũng đều bình thường, quên đi là được.”

“Ta thật sự... làm như vậy?”

Phương Sĩ Khiêm do dự nửa ngày, vẫn gật đầu, “Không khác bao nhiêu.”

Vương Kiệt Hi: “...”

Thật sự biến thành người khác mà, tâm tư muốn giết người diệt khẩu cũng có, nhưng Vương Kiệt Hi không phải loại bạo quân hở tí là chém giết, đành chôn mặt trong gối đầu trốn tránh thực tế một hồi mới đứng lên, trừ vành tai còn chưa hết đỏ, cơ bản như một người không có chuyện gì.

Phương Sĩ Khiêm nhìn dáng vẻ hắn như vậy, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.

Vương Kiệt Hi ép buộc mình bỏ qua ánh mắt Phương Sĩ Khiêm, đẩy tay y ra bò dậy, đối với y phục trên người đã bị thay qua cũng kinh ngạc sững sờ trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục lại. Chỉnh lại vạt áo cho thẳng, hắn nhìn trái nhìn phải, cắn môi lấy trong ngăn tủ ra ngọc bội xanh lục đeo lên người.

Phương Sĩ Khiêm nhếch miệng, đứng dậy lấy ngoại bào choàng lên vai Vương Kiệt Hi, “Ta gọi người mang nước tới cho ngươi rửa mặt nhé?”

“Được”.

Phương Sĩ Khiêm ra ngoài tìm tiểu nhị thu xếp, lúc về mang theo nước và khăn mới sạch sẽ, hai người vệ sinh cá nhân xong xuôi, tiểu nhị mang đồ ăn sáng lên, thuần một sắc xanh thanh đạm.

“Ngươi bây giờ đang bệnh như này, ta không yên lòng để ngươi ra ngoài ăn.” Phương Sĩ Khiêm thuận miệng nói, “Mặc dù hôm nay trời không mưa, nhưng gió vẫn rất lớn, ô che cũng không nổi, ngươi bị nhiễm mưa thêm sẽ thảm lắm đó, cố gắng chịu đựng hai ngày rồi tính sau, nhé?”

Vương Kiệt Hi bật cười, “Ta cũng không nói gì mà.”

Rõ ràng là dáng vẻ rất mất mát, Phương Sĩ Khiêm nhỏ giọng thì thầm, nhưng cũng không vạch trần.

Ăn xong đồ ăn sáng, tiểu nhị đưa lên ấm thuốc Phương Sĩ Khiêm sai người sắc lúc ra ngoài vừa rồi, nước thuốc đen xì dọa người, Vương Kiệt Hi thoáng lộ ra vẻ kháng cự, nhưng đối phương ngồi bên cạnh vẻ mặt trầm tư xem xét, lại nhớ lời trêu chọc “Uống thuốc sẽ khóc” vừa nãy, Vương Kiệt Hi hít sâu một hơi, bưng lấy bát sứ, một thìa lại một thìa uống thuốc.

Phương Sĩ Khiêm ngồi bên chống cằm nhìn, không chê cười bộ dạng khẳng khái hy sinh của hắn, chờ người uống thuốc xong liền đưa một miếng bánh quế bẻ nửa lên miệng hắn, động tác lưu loát không chút chần chừ, Vương Kiệt Hi không ngờ tới, hơi trừng mắt ngây ngốc nhìn, hồi lâu mới biết mình đang nhai bánh, hương vị ngọt ngào lấn át vị đắng của thuốc.

Phương Sĩ Khiêm nhếch môi cười, không nhịn được xoa xoa đầu hắn, “Tốt tốt, ngoan ghê.”

Vương Kiệt Hi trừng mắt liếc y.

Phương thần y không chút kinh ngạc, đẩy bát sứ qua một bên, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Vương Kiệt Hi, nhìn hắn sắp nhai xong bánh ngọt liền dâng lên một ly trà tráng miệng, phục vụ chu đáo khiến Vương Kiệt Hi sững lại, “... Sao rồi?”

“Hôm nay có dự định gì sao?

“Ngươi sẽ để ta ra ngoài?”

Ngữ khí Vương Kiệt Hi bình tĩnh như đang trần thuật sự thật, Phương Sĩ Khiêm ngẩn người, rất thỏa mãn gật đầu, “Thông minh.”

Vương Kiệt Hi nhíu mày, “Ngươi có việc gì thì nói đi, không cần quanh co như thế.”

Phương Sĩ Khiêm một tay chống cằm nhìn hắn từ đầu đến chân đánh giá một lượt, dù sắc mặt có chút khó coi, nhưng khí sắc cũng không quá kém, Phương Sĩ Khiêm rất tự tin với thuốc do mình bào chế, ít nhiều cũng nắm được tình trạng cơ thể hiện tại của Vương Kiệt Hi, càng nghĩ lông mày y càng nhíu lại, “Tinh thần ngươi bây giờ vẫn ổn chứ?”

“Có việc cứ nói, ta có nằm cũng không nghỉ ngơi được.”

Vương Kiệt Hi chuyển chén trà đến một đầu khác của bàn, dùng hành vi biểu thị mình có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Thái độ quả quyết này hoàn toàn khác biệt với bộ dạng ốm yếu hôm qua, đây mới là dáng vẻ đế vương nên có trong trí nhớ của Phương Sĩ Khiêm, Vương Kiệt Hi rốt cuộc cũng không phải kẻ sẽ cho phép bản thân mềm yếu.

Phương Sĩ Khiêm nheo mắt lại, hai tay vắt chéo trên ngực, chân phải vắt lên đầu gối chân trái, “Vậy ta hỏi ngươi đáp?”

“Có thể.”

“Ngươi còn nhớ rõ ngươi là hoàng đế chứ?” Phương Sĩ Khiêm thở sâu, “Bệ hạ của ta.”

Vương Kiệt Hi khẽ nhíu mày, “Đương nhiên.”

Phương Sĩ Khiêm cười tự giễu, “Vậy sao ta không nhìn thấy chút uy quyền đế vương nào trên người ngươi vậy?”

Vương Kiệt Hi rũ mắt xuống, “... Ta đương nhiên không thể mang theo cả đám người rầm rộ được.”

“Nhưng người ngươi mang theo cũng không nên ít như thế.” Phương Sĩ Khiêm trừng mắt, nhìn chằm chằm vào hắn, đầu hơi nghiêng một chút, chân cũng hạ xuống, “Bên cạnh không có người hiểu chuyện hầu hạ cho ngươi, đầu óc ngươi bị thấm nước rồi phải không?”

“Ta có mang theo hai ám vệ...”

“Ám vệ cái của khỉ... Ngươi nhiễm phong hàn rồi đó.” Bỗng nhiên đập bàn một cái, Phương Sĩ Khiêm giận dữ nâng tông giọng, “Trừ phi ngươi gặp đại sự, ám vệ sẽ không xuất hiện. Thân thể ngươi xương cốt không đủ cứng, lại quen được người hầu hạ, ngay cả kẻ sai vặt bên người cũng không mang theo, chạy từ kinh thành đến Giang Nam là muốn làm gì? Nếu ngươi còn nhớ rõ mình là hoàng đế, vi phục xuất tuần bên ngoài chí ít cũng phải mang theo ba người, nếu thực sự có người muốn ám toán ngươi, hai con mèo trốn ở chỗ hẻo lánh làm sao đủ?”

“Những chuyện này...”

“Đừng nói với ta ngươi cũng cân nhắc qua.” Phương Sĩ Khiêm hạ giọng, ngữ điệu vừa nhanh vừa vội, “Vị trí này của ngươi nhìn thì ổn nhưng thực tế rất bất ổn, đừng bảo ta không nói cho ngươi biết, coi như ngươi không tin, thật nếu để có người biết ngươi ra ngoài chỉ mang theo hai ám vệ, có biết bao người dự định ám toán ngươi, ta không cần nghĩ cũng có thể liệt kê một đống! Nếu ngươi từng cân nhắc qua, ta không tin ngươi sẽ làm ra loại chuyện này!”

Nói câu cuối cùng lại không tự giác được nâng cao âm lượng, lồng ngực Phương Sĩ Khiêm phập phồng vì tức giận, hai mắt lại nhìn thẳng hắn chằm chằm, liên tiếp chặn lời Vương Kiệt Hi, đợi khi y thoáng tỉnh táo lại, hắn mới nhẹ nhàng mở miệng, “Những chuyện này ta đều từng cân nhắc qua.”

Phương Sĩ Khiêm như bị châm lửa lại muốn xông lên, Vương Kiệt Hi lúc này bước phía trước một bước, cắt ngang lời hắn, “Nghe ta nói.”

Phương Sĩ Khiêm không cam lòng im lặng.

“Những chuyện ngươi nói ta đều cân nhắc qua, cũng tính toán đến những hậu quả phát sinh.” Thanh âm Vương Kiệt Hi ôn nhuận nhẹ nhàng, phảng phất như sinh mệnh và an toàn của bản thân không liên quan đến hắn, “... Dù sự thực như ngươi nói, ta lúc này đúng là có chút lỗ mãng, nhưng ta đã dặn dò thuộc hạ, cho dù ta thực sự xảy ra chuyện, quốc gia này cũng không bị ảnh hưởng.”

Ánh mắt Vương Kiệt Hi bình tĩnh, tâm tình của hắn cũng bình tĩnh, nhưng con ngươi Phương Sĩ Khiêm lại co rụt lại.

“Quốc gia không có việc gì, ta cũng không có việc gì sao?” Yết hầu Phương Sĩ Khiêm đắng chát nghẹn lại, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, y lạnh mặt nhìn Vương Kiệt Hi, thanh âm run rẩy: “... Ngươi không nghĩ tới... tới ta sao, nếu ta biết ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ ra sao?”

Vương Kiệt Hi chỉ cảm thấy trái tim đau xót.

Phương Sĩ Khiêm lau mặt, thở dài một hơi, “Bệ hạ của ta, người thực tàn nhẫn, người cho rằng ta không có tâm sao?”

Thanh âm dáng vẻ kia mang theo mười phần rã rời mệt mỏi, Vương Kiệt Hi đời này lần thứ hai nhìn thấy y như vậy.

Lần đầu tiên là Phương Sĩ Khiêm nói cho hắn biết, y không có cách nào tiếp tục đợi bên cạnh hắn.

Hắn không biết là lần thứ mấy cảm nhận được cảm giác ngực bị đâm xuyên.

Trước khi Vương Kiệt Hi ý thức được, hắn đã thốt ra: “... Ta chỉ là... cho là ngươi không thèm để ý.”

Phương Sĩ Khiêm lại sững sờ, “... Cái gì?”

Vương Kiệt Hi lau mặt, lời đã nói ra miệng, cũng đã trước mặt người kia khóc thành như thế, hắn không cần thiết phải giấu giếm nữa.

Huống hồ hắn cố tình chạy từ kinh thành đến Giang Nam, vốn là muốn tìm người nói ra, giữ trong lòng cũng không có ý nghĩa.

“Vương Kiệt Hi ngươi có ý gì?” Phương Sĩ Khiêm lại bắt đầu gấp gáp, “Nói chuyện đi.”

“Chúng ta đã tách ra nhiều năm như thế, ngươi gặp qua nhiều người như thế, ta bây giờ không còn lòng tin ngươi sẽ thích ta.” Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương đang nhíu mày, “Thế giới của ngươi quá lớn, ta lại làm tổn thương ngươi... Tổn thương sâu như vậy... Ngươi không thích ta nữa, ta cảm thấy cũng là chuyện đương nhiên...”

“Đương nhiên cái c...” Phương Sĩ Khiêm không nhịn được nói tục, “Ta nếu không thích ngươi thì hầu hạ ngươi làm gì? Thân ai nấy lo a.”

Vương Kiệt Hi sững sờ trong nháy mắt.

Phương Sĩ Khiêm cũng nói ra mới phát hiện mình nói gì, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, nhưng rất nhanh bị y cưỡng ép đè xuống, “Cần chất vấn không?”

Vương Kiệt Hi đơ ra, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Phương Sĩ Khiêm đứng thẳng dậy, tay vắt sau lưng đi qua đi lại trong phòng hai vòng, cuối cùng hít sâu một hơi, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Ta trước đó đã nói với ngươi ngươi đều ném ra sau đầu rồi hả? Ta từng nói, ngươi có thể nghi ngờ tất cả mọi người, chỉ là không cần lo lắng ta, ta...”

Vì sao... vì sao lại có người, đối với Vương Kiệt Hi hắn, coi trọng hơn hết thảy những người khác...

Người tốt như thế, tốt như thế...

“Ta thích ngươi.” Phương Sĩ Khiêm gỡ xuống ngọc bội xanh lá treo trên eo xuống nhét vào tay đối phương, nó được mài ra từ cùng một khối ngọc cùng với ngọc bội tùy thân của Vương Kiệt Hi, hành tẩu giang hồ nhiều năm như thế, một vết xước cũng không có, “Nhiều năm như vậy rồi, ta chưa từng lấy nó xuống... Ta đã nói, ngươi có thể hoài nghi bất kỳ chuyện gì, chỉ là không thể hoài nghi, ta thích ngươi.”

Vương Kiệt Hi xuất thần nhìn khóe miệng mỉm cười của Phương Sĩ Khiêm, cảm giác đôi mắt mình có chút nóng lên.

Hắn cúi đầu xuống từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu hai cái.

“Ta rất muốn tin, nhưng ta không dám.” Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn người đối diện, “Ta không dám, ngươi hiểu không?”

Phương Sĩ Khiêm muốn nói y không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng Vương Kiệt Hi hiện tại, y phát hiện ra mình không thể trả lời như vậy.

Bởi vì y thực sự hiểu.

“Năm đó ta không chịu được áp lực cưới tiểu thư Liễu gia, ngươi rời đi, ta có thể hiểu. Nhiều năm như vậy ngươi không trở về, ta cũng có thể hiểu.” Vương Kiệt Hi ép buộc mình nhìn thẳng người mà hắn không ngừng làm tổn thương này, không chịu dịch chuyển ánh mắt, “Ta biết ngươi sẽ khổ sở, nên ta không ép buộc ngươi lưu lại, nhưng không phải rời đi là sẽ không đau lòng. Chúng ta xa cách nhiều năm như vậy, ngươi gặp qua nhiều người như vậy, ta lại không hứa hẹn gì với ngươi, ta làm sao có thể khẳng định, lòng quân không đổi?”

“Cho nên?” Phương Sĩ Khiêm hỏi lại, “Bởi vì ngươi cảm thấy ta không thèm để ý, ngươi dám lỗ mãng như thế sao?”

Vương Kiệt Hi im lặng, phát hiện ra mình không thể nào phủ định.

Hắn cũng biết hắn rất tùy hứng.

Thân là một đế vương, bất luận như thế nào, dùng lý trí mà nói hắn không thể trong hoàn cảnh không bắt buộc, chỉ mang theo hai ám vệ chạy đến nơi xa xôi như thế, nhưng Vương Kiệt Hi lại vì tư dục của bản thân tự tiện hành động, xét việc công hay việc tư đều không hề thỏa đáng.

Phương Sĩ Khiêm cảm thấy ngực đau nhói, y không hiểu sao lại nhớ lại tối hôm qua lúc vừa gặp mặt, Vương Kiệt Hi đã nói...

Hắn nói, “Chỉ có một mình ta.”

Mẫu hậu hắn băng hà năm hắn 12 tuổi, phụ hoàng hắn theo tiên tổ khi hắn vừa 18, Vương Kiệt Hi mặc lên hoàng bào quân chủ, đệ đệ muội muội bên dưới lại kém quá nhiều tuổi, thân phận hắn đặc thù, bên người không có mấy bằng hữu. Phương Sĩ Khiêm không nguyện ý nhìn hắn cưới một người khác, nhưng nghĩ tới chuyện Vương Kiệt Hi sẽ lẻ loi cả đời, quyết định lựa chọn rời đi.

Đối với Vương Kiệt Hi mà nói, hắn quả thực chỉ còn lại một mình.

“Ngươi và hoàng hậu của ngươi...”

“Nàng là một cô nương rất tốt, trước khi gả cho ta đã có thanh mai trúc mã trong lòng, bây giờ hắn vẫn đang chờ nàng...” Vương Kiệt Hi thở sâu, “Cho nên ta nói với nàng, nhẫn nhịn vài năm, ta sẽ nghĩ biện pháp thả tự do cho nàng.”

Phương Sĩ Khiêm trợn to mắt, “Có ý gì? Ngươi định làm gì? Ngươi... ngươi định như thế nào?”

“Ta không phải một vị hoàng đế tốt.” Vương Kiệt Hi thở dài, “Ta...”

“Ngươi nói bậy gì đó?” Phương Sĩ Khiêm lại bùng nổ, “Ai dám nói ngươi không phải hoàng đế tốt? Ai? Nói với ta! Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như thế, chỗ nào thấy ngươi quản lý không tốt? Trước khi ta đi nhìn thấy ngươi mỗi ngày đều thức đêm xử lý từng chồng tấu sớ, ngươi chưa mệt chết ta còn cười trộm không được!”

“Ta không thể sinh con.”

“...” Phương Sĩ Khiêm như mắc xương trong cổ họng, suýt nữa thở không nổi, “... Đương nhiên ngươi không thể sinh con.”

Vương Kiệt Hi dừng mấy giây mới lĩnh ngộ được lời mình nói còn có nghĩa khác, hắn không nhịn được mỉm cười, “Ừm, ý ta là, ta không thể cùng hoàng hậu của ta sinh con, đổi thành người khác cũng không thể nào.”

Vương Kiệt Hi nháy mắt mấy cái, dùng đôi mắt như tràn ngập sao trời lấp lánh nhìn vẻ kinh ngạc của ái nhân.

“Ta còn thích ngươi.” Hắn nói, “Ta không thể mang theo tâm tình này ôm những người khác, nhiều năm như thế, ta và hoàng hậu chưa từng hợp cẩn, nhưng không có hài tử, đại thần sẽ thúc ép, ta cũng biết quốc gia này nhất định phải có người thừa kế, nhưng ta không có cách nào... Ta không phải một đế vương tiêu chuẩn, đã như vậy, nên giao vị trí này cho người thích hợp hơn, mới là hợp lẽ.”

Phương Sĩ Khiêm có cảm giác yết hầu bị bóp nghẹt.

Ánh mắt Vương Kiệt Hi nhìn thẳng mình như một đôi tay, bóp lấy cổ họng y không thả, lại như hai thanh đao đâm vào lồng ngực y, khiến trái tim bị đâm đến rách ra.

“Năm thứ ba sau khi ngươi đi, ta bắt đầu huấn luyện Tam hoàng đệ, đệ ấy rất thông minh, nếu sinh sớm vài năm, có lẽ ta ngồi lên hoàng vị cũng không phải chuyện đương nhiên như vậy.” Vương Kiệt Hi khẽ cười, ánh mắt dịu đi ba phần, “Hai năm nay ta dần dần giao một số việc cho đệ ấy xử lý, bây giờ thay mặt ta quản lý triều chính cũng là đệ ấy. Tam hoàng đệ đã có một trai hai gái, hậu tự không có chút vấn đề nào, ta dự tính năm nay sẽ tuyên bố tin tức.”

Ánh mắt sáng như sao trời và nụ cười ấm áp của Vương Kiệt Hi chân thành như vậy, Phương Sĩ Khiêm lại đau đến không nói nên lời.

Y cúi đầu dùng sức ôm người vào lòng mình.

Động tác này rất mạnh, Vương Kiệt Hi mới cảm nhận được tay bị kéo đau, sống mũi cao đụng vào lồng ngực vững chãi, tiếng tim đập dồn dập như muốn khảm hắn vào trong ngực cùng dây dưa, Vương Kiệt Hi vô thức mím miệng không kêu đau, đưa tay vỗ vỗ lưng thân thể đang run nhè nhẹ.

Hắn nghe thấy Phương Sĩ Khiêm hỏi hắn, “Vậy còn ngươi?”

Ngươi suy nghĩ nhiều như vậy, lại không tính toán đến bản thân, công bằng sao?

Phương Sĩ Khiêm không nói rõ, nhưng Vương Kiệt Hi lại nghe hiểu.

“Nói một cách đường hoàng thì, ta không phải Hoàng đế mẫu mực, vì đạo nghĩa quốc gia, giao hoàng vị cho hoàng đệ mới là thượng sách.” Vương Kiệt Hi vỗ lưng đối phương, được khí tức của người thương bao phủ xung quanh khiến hắn yên tâm nhắm mắt lại, “Về việc tư thì, ta nghĩ là ngươi biết, ngươi trong lòng ta mà nói, quan trọng hơn quốc gia này.”

Phương Sĩ Khiêm là thư đồng của Vương Kiệt Hi, tình cảm của hai người đã được vun đắp từ thuở nhỏ, y một đường bồi tiếp hắn đến tận khi Vương Kiệt Hi kế vị ngai vàng, đến tận khi Vương Kiệt Hi gánh không nổi áp lực bị ép cưới tiểu thư Liễu gia, y mới rời khỏi hoàng thành, cũng là rời xa hắn.

Sau khi y rời đi, hắn vẫn muốn, muốn người ở bên cạnh hắn.

Hắn không nguyện ý cô phụ Phương Sĩ Khiêm, nhưng cũng không thể vũ nhục Liễu tiểu thư, vừa lúc biết hoàng hậu cũng có ý trung nhân, Vương Kiệt Hi thiện ý hợp tác với nàng. Hoàng hậu Liễu Phi sau đại hôn ba tháng bệnh không dậy nổi, hoàng đế thương xót ái thê, lo âu vô cùng, không muốn nạp thêm phi tử, cứ như thế kéo dài chuyện dòng dõi trọn vẹn bảy năm, trong thời gian này hắn mỗi ngày đối mặt với bao nhiêu áp lực và dư luận Phương Sĩ Khiêm không dám nghĩ tới. Có lẽ trong mắt đám đại thần chỉ có quốc gia đại sự kia mà nói, Hoàng đế truyền ngôi cho Tam vương gia mới là chuyện tốt nhất.

Nhưng sẽ có ai quan tâm tới cảm giác và mong muốn của Vương Kiệt Hi, hắn có đau lòng hay khổ sở hay không nào ai biết.

Đế vương trong lồng son hoàng thành, hắn cô độc biết bao.

“... Ngươi hẳn là...” Phương Sĩ Khiêm thở dài, “Sớm nói cho ta một chút...”

“Ta nói rồi, ngươi hận ta là chuyện đương nhiên.” Cảm giác lực ôm mình hơi nới lỏng, Vương Kiệt Hi mở to mắt, ánh mắt mỏi mệt rã rời, “Những chuyện ta làm đều là theo ý nghĩ của một mình ta, coi như ta giao ra vương vị, cũng không ép buộc ngươi nhất định phải trở về...”

“Ngơi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Phương Sĩ Khiêm nghiến răng, “Trừ ta ra, ngươi còn muốn để ai bên cạnh ngươi hả.”

“Ta có thể tự một mình.”

Hắn chỉ là không muốn tiếp tục trói buộc mình trên vị trí không thích hợp với hắn.

Hắn chỉ là, rất muốn rất muốn y.

Vì vậy hắn có thể bất chấp nguy hiểm cũng muốn từ kinh thành xuống tới Giang Nam.

Trên thực tế, đây đã là lần thứ ba Vương Kiệt Hi tự suy đoán Phương Sĩ Khiêm có thể ở đâu mà chạy đến, hai lần trước hắn mang theo đầy đủ thị vệ, đi ba tháng cũng không tìm thấy nửa cái bóng, lần này bỗng nhiên sinh bệnh lại bắt được người.

Có lẽ là thiên mệnh. Vương Kiệt Hi không nhịn được thở dài.

“Vậy cũng đừng mơ.” Phương Sĩ Khiêm nâng cao âm lượng, miễn cưỡng kéo người ra khỏi lòng, đôi mắt như nhiễm ánh lửa đỏ trừng mắt hung hăng nhìn Vương Kiệt Hi, “Ta cảnh cáo ngươi, thu hồi mấy suy nghĩ vớ vẩn kia lại, người bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta, chỉ được phép là ta, chuyện này tuyệt đối không thương lượng.”

Vương Kiệt Hi bật cười, “Ừm, vậy được rồi, trẫm chuẩn.”

Phương Sĩ Khiêm thở sâu, thực sự không nhịn được lại kéo người ôm chặt trong ngực mình, luôn cảm thấy thân thể người này so với bảy năm trước lại gầy đi không ít.

Y đột nhiên hận bản thân năm ấy đã rời đi.

Nếu như y không hề rời đi, chí ít không để Vương Kiệt Hi cô đơn chống đỡ suốt những năm này.

“... Vậy ta đại khái sẽ không nghĩ tới chuyện thoái vị.” Vương Kiệt Hi giống như có thể nghe được ý nghĩ trong lòng y, xoa nhẹ lưng Phương Sĩ Khiêm, rất giống khi mình phát bệnh y đã dỗ dành mình, “Thực ra ta cảm thấy hiện tại đặc biệt tốt... đặc biệt đặc biệt...”

“Nếu như ngươi luôn không tìm được ta, ngươi dự định làm sao đây?”

“Ta vẫn sẽ thoái vị nhường ngôi, tự mình đi khắp nơi ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn này.”

Coi như đời này không thể ở bên Phương Sĩ Khiêm, hắn cũng không thể nên duyên với bất kỳ ai khác.

Yêu một người như thế, sao có thể thích những người khác được nữa?

Y tốt như thế, giống như vầng dương tỏa sáng, như ánh trăng mênh mang, máu đầu tim, mệnh trung kiếp.

Phương Sĩ Khiêm dùng sức ôm chặt hắn, dùng hết sức lực, như muốn dung nhập người vào cốt nhục.

Y hận không thể thay hắn tiếp nhận tất cả đau thương.

“Ta sẽ cùng ngươi... Ta sẽ bồi tiếp ngươi.” Phương Sĩ Khiêm nghiêm túc nói, “Trở về kinh thành cũng được, du ngoạn giang hồ cũng được, chỉ cần là nơi ngươi muốn đi, ta đều sẽ bên cạnh ngươi... Chúng ta cùng một chỗ!”

Lần này y sẽ không nuốt lời.

Vương Kiệt Hi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Ta biết.”




HOÀN.


Mưa Giang Nam, chẳng nghe ra một tiếng động
Nước mắt của người đều hóa thành nỗi nhớ mong khắc khoải
Vốn đêm dài chẳng bóng người thời gian vẫn lặng lẽ trôi

Đã yêu sâu nặng đừng nên oán trách

Trích lời bài hát "Giang Nam Vũ"



...
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Úiiiiiiii, fic đúng gu Kata quá đi!!!! Ahihihi gương vỡ lại lành, hoàng thượng trạng nguyên lang!!! Phương Vương muôn năm!!!
 

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
805
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#3
Xoay chuyển ánh mắt, sự chú ý của hắn rơi trên một bàn có hai nam nhân đang ngồi, một người ăn mặc thư sinh, một người trang phục gọn gàng, khi y cười lộ ra một chiếc răng mèo, đang cắn bánh quế, không biết ồn ào chuyện gì, mới khiến thanh âm cao vút đau đầu kia thốt lên, vị thư sinh tao nhã bên cạnh y trước sau vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt có chút nheo lại, nhìn qua vô cùng dịu dàng.
Dụ và Hoàng?
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Hoàng thượng là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn đây mà. Cho nên bỏ Bắc quốc về chốn Giang Nam khói sóng, tí tách mưa nhu, liễu rủ như mi, diện sầu bi, tìm một người, chờ một người, hờn giận một người, trong lòng trăm mối phỏng đoán tâm tư, nào hay người nọ đã sớm quyết ý quên gút mắc cũ về lại bên ngài. Ngài vì người để lại sau lưng phồn hoa đô hội, uy quyền nhất thế, người vì ngài chẳng màng ủy khuất riêng mang, chỉ đồ ngài một đời như ý.

Gặp nhau giữa thiên đường hạ giới, người có tình sẽ tự thành thân thuộc. Ngọt ngào nha.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook