Hoàn [Song Hoa] Đàm hoa nhất hiện

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1


Đàm Hoa Nhất Hiện
Tác giả: Mạc Hoa​

Thời điểm nhà họ Tôn chuyển vào đại viện này, trong viện đã có rất nhiều hộ nhân gia khác. Phòng bọn họ cũng không khác với phòng của gia đình hắn lắm, mỗi hộ được phân cho một phòng ở hai gian, phía trong là nơi ngủ, bên ngoài là chỗ ngồi ăn cơm, trước cửa treo vải mành dày. Từng hộ đều đặt kệ bếp ở trong viện, đến giờ cơm là thấy khói bếp bốc lên, mấy đứa nhỏ chạy lung tung khắp viện làm nơi nào cũng lấm len tro bếp, tiếng cười tiếng mắng hòa thành một mảnh thanh âm hỗn loạn. Nhà phía Đông ngồi xổm trên bậc thang lột tỏi, nhà phía Tây cầm dao chặt ít thịt băm, mọi người đều cởi mở nói chuyện, cũng niềm nở với đại tức phụ họ Tôn mới chuyển vào.

"Ai da, bà biết không," Vương tẩu tử vừa mài dao soàn soạt, vừa huých bả vai của tức phụ họ Tôn, "Ban đầu, viện này thuộc về nhà họ Tôn đấy!"

"Ôi, còn có việc này? Đúng là duyên phận mà!" Tức phụ họ Tôn chà tay lên tạp dề, vội vàng tiếp lời.

"Lại chẳng, hồi còn mới Cộng Hòa, nơi này là chỗ ở của một vị tướng quân, họ Tôn!"

"Là quan lớn à?" Tức phụ họ Tôn liên tục gật đầu, "Khó trách ta thấy viện tử này to như vậy, mà phía sau có cái vườn lớn thế sao lại không vào trồng rau đi, tốt biết bao."

"Ôi trời, tuyệt đối đừng! Ở phía sau đó..." Vương tẩu tử giả vờ thần bí nhìn quanh bốn phía, sau mới lặng lẽ kề bên tai tức phụ họ Tôn, nhỏ giọng nói một câu, "Phía sau, có ma quỷ lộng hành đấy!"

"Ai da, thật sự?"

"Chứ bà nói viện tử tốt như vậy sao lại cho chúng ta ở hả? Ngay khi vị Tôn tướng quân kia chết, trong nhà này lập tức có ma quỷ quậy phá, qua tay nhiều người nhưng không ai dám nhận nên mới đến phiên mình hưởng lợi! Trong tiền viện của chúng ta người đông dương thịnh, không sợ mấy thứ này, nhưng hậu viện kia ngàn vạn lần không được đến, nói cho bà biết, lần trước Nha Tử nhà ta —— Ôi! Nhị Nha Tử! Con làm cái gì đấy!"

Vương tẩu tử kia vừa quay đầu tìm con trai nhà mình thì bắt gặp nó cùng một thằng nhóc choai choai đang đánh đến vui vẻ trong đống than, mặt hai đứa đều bị bôi đen đến mức chỉ có mẹ ruột mới nhận ra. Mà cũng đúng là có một người mẹ khác nhận ra, lập tức nhấc gậy lên muốn đi đánh người.

"Tôn Triết Bình "

Tôn Triết Bình năm ấy mới mười một tuổi, bị xách cổ áo kéo ra khỏi đống than, ném vào trong viện tử tắm nước lạnh. Rét tháng ba cóng đến run người, nhưng sức đề kháng hắn mạnh, lau khô đầu rồi hắt hơi hai cái là hết chuyện. Sau đấy cùng đám nhỏ trong viện tử chạy ra phố, mà thằng nhóc Vương Nhị Nha Tử kia bị đánh đến phục, đi loanh quanh theo sau mông hắn.

"Mẹ ngươi mới nói cái gì thế? Phía sau có ma quỷ lộng hành?" Hắn nghĩ tới chuyện vừa rồi.

"Ta tận mắt thấy rồi!" Mặt Vương Nhị Nha Tử biến sắc, nhỏ giọng nói với hắn, "Trong hậu viện kia có một cái sân khấu kịch, có một đêm ta đi bắt dế, thấy... thấy trên đài có người hát hí khúc!"

"Có người hát hí khúc thôi mà cũng có thể khiến ngươi sợ tè ra quần?" Tôn Triết Bình cười nhạo hắn.

"Ai, Đại Tôn ngươi không biết đâu, còn có ma trơi nữa đó! Xanh xanh đỏ đỏ, quỷ ảnh kia lại như ẩn như hiện..."

Vương Nhị Nha Tử còn chưa nói hết, mấy tên nhóc khác đã mồm năm miệng mười, có đứa nói là nữ quỷ, có đứa nói là thư sinh, còn có đứa nói lần trước có hai người ở lại hậu viện cả đêm để thi can đảm, kết quả sau một đêm cả hai đều cùng vào y viện vân vân và mây mây.

"Được rồi được rồi, nói lung tung cái gì đấy, " Tôn Triết Bình nhịn không được bảo, "Để tối ta vào xem thử."

"Thế, vậy chúng ta..." Vương Nhị Nha Tử rất muốn thể hiện lòng trung thành của mình, nhưng rốt cuộc vẫn không vượt qua bóng ma, nhỏ giọng nói, "Chúng ta giữ cửa cho ngươi!"

"Không cần." Tôn Triết Bình bứt cọng cỏ đuôi chó rồi ngậm lên môi, một mình tản bộ xuôi theo đường chân tường.

Trái lại Tôn Triết Bình xưa nay chưa bao giờ sợ quỷ, còn thầm mong sẽ thật sự có một con nhảy ra để mở mang tầm mắt.

Nửa đêm canh hai, hắn nhảy xuống khỏi tấm phản, chỉ khoác lấy một cái áo ngắn nhỏ rồi ra khỏi phòng. Trăng bạc nhô lên cao, trong viện tử im phăng phắc trải đầy bóng cây, trên cánh cửa dẫn ra hậu viện ở góc đông bắc có một cái ổ khóa, nói là để giữ cửa nhưng lại không một ai dám bén mảng tới.

Ổ khóa này ngược lại không ngăn được hắn, vốn nó cũng chỉ để làm cảnh. Hắn tùy tiện giật hai phát, cả khóa lẫn xích đều cùng rớt xuống. Cửa mở kêu tiếng "Cọt kẹt", chỉ thấy một dãy hành lang uốn khúc sụp một nửa, có thể mơ hồ nhìn ra được chút hình dáng sơn son thiếp vàng năm đó, cỏ dại trong vườn đã cao đến ngang người, gió thổi qua cuốn theo lá của cây hòe lớn, phát ra âm thanh xào xạc.

Xa hơn, chính là cái sân khấu kịch kia.

Tôn Triết Bình nhìn thấy nhiều chỗ đều đã bị mục hết, phỏng chừng vừa đạp một bước lên tấm ván gỗ là sập ngay nên không lên đài mà chỉ đi quay sân khấu hai vòng. Hắn cảm thấy có hơi tẻ nhạt, bởi vì ngoại trừ bộ dạng tan hoang, cũng không gặp một bóng quỷ nào.

Nhưng giữa lúc hắn đang định quay về, đột nhiên cảm thấy có trận ớn lạnh truyền đến từ phía sau. Hắn nhíu mày xoay người lại nhìn, lập tức thấy trên sân khấu kịch kia tựa hồ thật sự có một bóng người hư ảo đang đứng, đầu tiên y vén thủy tụ lên, sau đó ngâm nga, khẽ khàng, tựa sợi bông len thẳng vào trong lỗ tai.

Tôn Triết Bình trước kia chưa từng đến kịch viện, chỉ có nghe ké ở bên ngoài cổng. Hắn không biết bài xướng này là gì, chỉ cảm thấy thanh âm này hay hơn so với tất cả những gì hắn từng nghe, nếu quỷ đều như thế này vậy thật sự không có gì đáng sợ.

Mà sau khi kết thúc khúc xướng kia, quỷ ảnh cũng biến mất.

Ngày hôm sau hắn thần thanh khí sảng mà rời giường, trông thấy Vương Nhị Nha Tử lắp bắp đứng đợi hắn ở cửa, bộ dáng muốn hỏi lại thôi. Tôn Triết Bình ngẫm nghĩ, trực tiếp tập hợp đám nhỏ kia lại, kể về câu chuyện gặp gỡ nữ quỷ nguy hiểm ra sao, nữ quỷ kia đáng sợ như thế nào, còn nói nữ quỷ kia bảo, chỉ cần không vào hậu viện thì sẽ không gây sự với bọn nó.

"Không vào! Không vào!" Cả đám dồn dập lắc đầu xua tay.

Tôn Triết Bình thỏa mãn, nửa đêm lại đơn độc chạy tới hậu viện, nhưng lần này hắn ở đấy cả buổi cũng không thấy thứ gì.

Về sau hắn dần hình thành thói quen này, thường thường lại ra hậu viện vào nửa đêm. Đôi khi, có thể gặp được lúc con quỷ kia tâm tình không tệ mà xướng thêm mấy khúc thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng không thấy tăm hơi của con quỷ kia, Tôn Triết Bình vẫn ân cần hỏi thăm với không khí hai tiếng.

Nói đến lại kỳ quái, tuy không biết đối phương là thứ gì, cũng chưa từng thấy mặt, nhưng Tôn Triết Bình cảm thấy mình và y nên xem như có quen biết. Ngày lễ ngày tết, hắn còn chuẩn bị ít nhang đèn tiền giấy đem ra hậu viện đốt, có chuyện gì vui, cũng nguyện ý tới nơi này lẩm bẩm thêm hai câu.

Lâu dần, hắn càng có cảm giác thân thiết hơn.

Con quỷ bên trong hậu viện, những ca từ như cỏ bò lan dưới đất, thanh âm lạnh lẽo, thỉnh thoảng nhìn thấy được cái bóng xanh xanh đỏ đỏ, đã trở thành một bí mật không thể nói với bất kỳ ai trong thời thơ ấu của hắn. Cho đến khi hắn rời nhà đến Thượng Hải học làm ăn năm mười lăm tuổi, còn đặc biệt ra hậu viện nói lời tạm biệt.

Trái lại đêm đó con quỷ kia hiện thân, nhưng không xướng gì cả, chỉ đứng đó nhìn hắn từ xa, không tiến lên dù chỉ một bước.

Rốt cuộc Tôn Triết Bình cũng thấy được dung mạo của đối phương, nhưng y không hề giống như con hát trong tưởng tượng, chỉ điểm chút đỏ nơi khóe mắt, không mang trang sức. Y mặc một thân áo sơ mi trắng, tóc xõa xuống, thế nhưng người thanh niên mi mục thanh tú này, lại không thể thấy rõ gương mặt.

Thanh niên kia nhìn hắn hồi lâu, dường như nở nụ cười.

Mấy năm về sau, khi Tôn Triết Bình đang tha hương nơi đất khách, mỗi khi nửa đêm nhớ đến con quỷ, cảm giác của hắn không phải hoài niệm như nhớ cố hương, mà là có chút nôn nóng và bất an, tựa hồ bản thân đã quên mất một chuyện quan trọng gì đấy, thế nhưng lại không nhớ ra được.

Vì thế hắn chỉ có nghĩ đến người nọ nhiều lần —— hắn ngẫm đi nghĩ lại, cảm thấy mình thật sự xem y như một con người.

Lần thứ hai hắn hồi hương là khi đã qua tuổi mười tám, cũng không phải do học thành tài trở về, mà là nhờ kiếm ra ít thành tựu, mặc thân quân trang và muốn lên chiến trường.

Đại viện vẫn là đại viện kia, chỉ là so với trước lúc hắn rời đi thì càng nghèo túng hơn, cha mẹ vẫn khỏe mạnh, mà Vương Nhị Nha Tử thì theo học thợ rèn, đã xuất sư từ lâu, trong tay có mấy đồng tiền nên mời hắn ra ngoài ăn gà om vàng.

Rượu cơm no đủ xong, Tôn Triết Bình về phòng liền nằm xuống ngủ, nhưng hai canh vừa trôi qua lại tự động tỉnh dậy. Lần này hắn không lén lút ra ngoài nữa, mà là ung dung bình thản ngồi dậy, thậm chí còn múc nước rửa mặt rồi mới từ từ ra hậu viện.

Khi ấy đã đầu thu, không khí còn chưa dứt cơn say nắng, trong viện tử vẫn lặng ngắt như tờ, đến cả hai con gà mái Vương gia nuôi kia cũng đã nằm trong ổ, nhưng cửa phía đông bắc đã thay một cái ổ khóa mới.

Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn, lấy hai thanh dây thép từ trong túi, cậy hai cái liền mở được.

Bên trong hậu viện vẫn còn chút hương đồ mi tàn, dãy hành lang uốn khúc kia càng sụp đến bảy tám phần, hắn thuận tay đóng cửa, đi về phía cuối hậu viện. Lần này trực tiếp lên sân khấu kịch, tuy mũi giày da cứng vừa mới tiến một bước, đã giẫm vỡ mất hai tấm ván gỗ.

"Trương Giai Lạc." Hắn gọi một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, trên đất bằng lập tức nổi lên một cơn lốc nhỏ, cuồn cuộn cuốn lấy mấy chiếc lá khô. Lúc gió ngừng, trước mắt hắn đã nhiều thêm một bóng người, dung mạo của con quỷ kia vẫn giống hệt khi hắn rời đi, không hề thay đổi, nhưng vẻ mặt lại như có phần không thể tin được.

"... Ngươi nhớ ra rồi?"

"Nhớ ra cái gì?" Tôn Triết Bình nhìn y.

"Vậy, ngươi biết tên ta từ đâu?" Trương Giai Lạc nhướng mày, vẻ mặt tuy không vui vẻ gì lắm nhưng cả người cũng có thêm chút sức sống hơn.

"Lịch sử của viện tử này không dài, muốn tra một chút cũng không khó," Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn thanh xà ngang tàn tạ, "Chưa kể, nếu không tra thì làm sao ta biết được vị chủ nhân đầu tiên của viện tử này, không ngờ lại trùng tên với mình."

Trương Giai Lạc không nói gì, trực tiếp qua bên mép đài ngồi, còn dùng ngón tay nghịch cỏ dại trong các khe hở. Nếu không phải do có ánh trăng chiếu xuyên qua y mà không để lại bóng, nhìn sơ qua quả thật không giống quỷ chút nào.

Tôn Triết Bình nghĩ như vậy, vươn tay muốn vỗ bả vai của Trương Giai Lạc, lại chỉ vỗ trúng không khí, vì thế thu tay về nói tiếp.

"Ta vốn định tra một chút, năm đó từng có hồng giác nhi nào thường đến đây hát tại nhà, hoặc là vị tướng quân họ Tôn này, có phải nuôi gánh hát trong nhà hay không, nhưng kết quả là hoàn toàn không có."

"Ta không phải con hát." Trương Giai Lạc quay đầu lườm hắn một cái.

"Biết là không phải, " Tôn Triết Bình nở nụ cười, "Là bạn thân của Tôn tướng quân, tiểu công tử Trương gia, còn là một phiến hữu có tiếng, ngày thường mê xem hí, còn thích xướng vài câu, cho nên Tôn tướng quân mới dựng cái sân khấu kịch này."

"Cái rắm, bản thân hắn còn chẳng thích nghe hí!" Trương Giai Lạc tức giận nói, "Tại sao lại đổi thành chuyện của ta rồi!"

Tôn Triết Bình không khỏi cười “Ha ha ha”, lúc đầu hắn luôn cho rằng con quỷ này là kẻ tính tình lạnh lùng xa cách không nhiễm bụi trần, hiện tại xem ra vốn không hề có chuyện như vậy, lại càng hợp khẩu vị hắn.

Hắn cười đến vui vẻ, Trương Giai Lạc lại nhìn hắn sửng sốt, há miệng, sau cùng không nói gì nữa.

"Vì sao còn ở lại chỗ này?" Tôn Triết Bình nói tiếp, "Có tâm nguyện gì chưa dứt sao?"

"Thế lần này ngươi quay về là dự định giải quyết tâm nguyện của ta, tiễn ta thành Phật?"

"Bởi vì ta không biết mình còn có thể quay về hay không." Tôn Triết Bình lạnh nhạt nói.

"Ồ... Lại ra ngoài đánh trận?" Trương Giai Lạc quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng lắc đầu, "Tâm nguyện đã sớm hoàn thành rồi."

"Bởi vì ta đã trở về?" Tôn Triết Bình đột nhiên hỏi.

Trương Giai Lạc sửng sờ, mãi vẫn không đáp lại.

"Ta nghe nói Tôn tướng quân chết trận sa trường, thậm chí cả thi thể trọn vẹn cũng không thể tìm về được."

"Ừ," Trương Giai Lạc như nghĩ tới điều gì, cười một tiếng, "Hắn nói ta chờ hắn ở chỗ này, thuận tiện giữ nhà giùm."

"Lúc đầu còn có tin tức, về sau thì bật tăm."

"Qua hồi lâu lại hay tin, nói hắn đã chết rồi."

"Thật là kỳ quái," Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt, "Ta còn tưởng người như hắn, nhất định sẽ là tai họa ngàn năm nữa chứ."

Trương Giai Lạc nhớ đến tướng mạo của người kia, hiện tại đang sống sờ sờ trước mắt mình, đã bao lâu rồi nhỉ? Một trăm năm? Năm mươi năm? Y không còn nhớ rõ, người kia cũng đã quên mất y. Phải rồi, qua cầu Nại Hà với uống cả Mạnh bà thang, dù có quay về, cũng phải nên quên mình.

Năm đó chẳng phải bản thân cũng vì điều này, mới không chịu vãng sinh, mới mang theo một lòng đầy chấp niệm, cầu ra kết quả này sao.

Y vươn tay ra muốn sờ gương mặt của Tôn Triết Bình, nhưng đến lúc đưa tay lên, mới nhớ tới cách biệt âm dương, là không thể chạm tới.

"Ta giống hắn đến vậy?" Tôn Triết Bình nhíu mày.

"Ngươi đã từng nghe qua câu chuyện Vi Đà và hoa quỳnh chưa?” Trương Giai Lạc không đáp hắn, tự mình nói tiếp, "Hóa thành hoa, đợi người, chờ được lúc đến liền nở rộ, người đi thì lập tức khô héo, từ năm này qua năm khác, đời đời kiếp kiếp... Là phúc phận chỉ có thể cầu ở trước mặt Đức Phật."

"Ta sẽ không chết, "Tôn Triết Bình đột nhiên nói, "Còn có thể quay về."

"Ồ, "Trương Giai Lạc nhìn hắn, giống như khi hắn rời nhà mấy năm trước vậy, nở một nụ cười không rõ ý tứ, "Nếu như ngươi có thể quay về, ta lại xướng hai đoạn cho mà nghe."

"Ngươi không tin?" Tôn Triết Bình hỏi.

Trương Giai Lạc không trả lời câu hỏi này, một cơn gió lướt qua, bóng người cũng tản đi.

Tôn Triết Bình ngồi xuống ngay tại chỗ, rút điếu thuốc từ túi ra châm, rít hai hơi, bất giác ngâm nga mấy đoạn trích đã học trong vài năm qua. Sương đêm dày đặc nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy lạnh, ngược lại xướng đến thích thú vô cùng, lạc giọng sai nhịp, vừa xướng vừa nghĩ e rằng ngày mai lại sắp tăng thêm tin đồn ma quái mới, không khỏi buồn cười.

Gà vừa mới gáy sáng, Vương tẩu tử đã bắt đầu cãi nhau với trượng phu ở trong tiền viện làm người khác không khỏi tỉnh giấc theo, tiếng khóc nháo của trẻ con xen lẫn với tiếng rao bánh nướng trong hẻm, phía chân trời dần sáng lên.

Tôn Triết Bình dụi tắt tàn thuốc cuối cùng, nhìn sang chỗ Trương Giai Lạc ngồi hôm qua. Trong khe hở giữa tấm ván gỗ quả nhiên có một gốc hoa quỳnh, chỉ mọc ra một đóa. Cánh hoa khép chặt còn đọng lại giọt sương, dưới nắng sớm tỏa sáng rực rỡ.

"Nếu ngươi đã không tin, " Tôn Triết Bình thoáng ngừng, vừa cười vừa nói, "Vậy thì cũng đơn giản."

Hắn duỗi tay trêu chọc những cánh hoa.

"Ta mang ngươi theo thôi."

End
Đàm hoa nhất hiện: “Đàm hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà” (Hoa quỳnh nở chỉ vì Vi Đà) 昙花一现,只为韦陀
Câu “Đàm hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà” là một điển cố xuất phát trong Phật điển, điển tích này có nhiều cách giải thích, trong đó có hai câu chuyện như sau:
Chuyện thứ nhất kể rằng, Đàm Hoa là tên một cô gái, Vi Đà thiên tôn trước khi thành Phật là người yêu của nàng, nhưng thiên tôn muốn thành Phật, vì theo đuổi chân lý nên đã quyết ý rời xa Đàm Hoa, nàng vô cùng đau đớn, đổ bệnh không khỏi. Nàng cầu xin Phật tổ để được gặp thiên tôn một lần nữa. Phật nói vào ngày này tháng này tại nơi này thiên tôn sẽ xuất hiện, để nàng biến thành một đóa hoa đẹp đẽ chờ đợi thiên tôn. Nhưng tới ngày đó, khắp núi rừng đều là hoa, thiên tôn không thể phát hiện ra có Đàm Hoa đang chờ mình, vì thế Đàm Hoa cố gắng nở rộ, khoe sắc, cuối cùng cũng thu hút được cái nhìn của thiên tôn. Nhưng thiên tôn đã không còn kí ức của người phàm nữa, chỉ thấy đó là một bông hoa đẹp đẽ mà thôi. Từ đó về sau, hàng năm Đàm Hoa chỉ nở vào một ngày ở nơi thiên tôn xuất hiện mà thôi.

Một câu chuyện khác kể rằng Đàm hoa vốn chỉ là một loài hoa nhỏ rất tầm thường yếu ớt, một ngày kia có cơn gió mạnh thổi qua, Đàm hoa suýt thì không chống đỡ nổi, nhưng lúc đó có một chàng trai đi qua che chở cho Đàm hoa khỏi cơn gió đó. Đàm hoa cảm động và đem lòng yêu chàng. Đàm hoa nghĩ không biết bao giờ chàng mới quay lại. Đợi chàng một nghìn năm, rồi hai nghìn năm mà chàng vẫn không quay lại. Rồi một ngày, Bách Hoa tiên tử tới, Đàm hoa bèn hỏi chàng trai đó là ai, tiên tử nói đó là Vi Đà Bồ tát, Đàm hoa si mê nói nếu được ở bên người thì tốt biết bao, nhưng tiên tử nói nàng hãy bỏ ý định đó đi, vì Bồ tát không có thất tình lục dục, không có tình yêu. Cứ thế, Đàm hoa lại đợi thêm một nghìn năm nữa, sau mấy nghìn năm, nàng đã tu luyện thành Tinh hoa, lúc đó nàng có cơ hội, Thiên giới mở hội lớn, Vi Đà cũng tới tham gia. Với thân phận là một Tinh hoa bé nhỏ, được ngắm nhìn Bồ tát, nàng vô cùng xúc động, hội tan, nàng bèn đi theo Bồ tát tới một vườn hoa. Nhưng Bồ tát chẳng hề quay đầu lại, chỉ hỏi Đàm hoa vì sao lại đi theo Người. Đàm hoa nói đã ngưỡng mộ Bồ tát từ lâu, nhưng Vi Đà chỉ ngồi lên tòa sen, nhắm mắt lại và nói: “Ngươi đã nhìn thấy ta rồi, hãy quay về đi, an tâm tu hành, ngươi có thể được liệt vào tiên ban.” Nhưng Đàm hoa vẫn kiên trì đi theo sau Vi Đà, nàng đã yêu Vi Đà mấy ngàn năm, chờ đợi mấy ngàn năm, nhưng đổi lại vẫn không có được một ánh nhìn. Nàng đi tới trước tòa sen, nói mình đã có thể biến thành thân người, liệu Vi Đà có thể nhìn mình một lần không, Nhưng Vi Đà vẫn không nhìn nàng, vì Người là Bồ Tát, làm sao có thể yêu một con người. Đàm hoa nói mình biến thành ngườ một lần chỉ vì Vi Đà thôi, nói rồi trước mặt Vi Đà, nàng hao tổn hết công trình tu luyện mấy ngàn năm, biến thành một bông hoa rực rỡ, đẹp hơn cả mẫu đơn. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, hoa nở rồi tàn. Đàm hoa nhìn Bồ tát, nhưng Bồ tát vẫn chỉ nhắm mắt không nhìn nàng một cái. Đàm hoa vừa nở, không kịp nhìn thấy ánh mắt Bồ tát nhìn mình thì đã biến mất rồi, nhưng trong khoảnh khắc trước khi nàng tan biến, nàng đã nhìn thấy một giọt lệ rơi từ mắt Vi Đà, bởi nàng không hiểu rằng, không phải Vi Đà vô tình, mà chỉ vì Vi Đà không thể có tình yêu mà thôi.
(Câu này ý nói người con gái vì người mình yêu nên mới trang điểm cho xinh đẹp, tấm lòng trung trinh kiên định không hề thay đổi, việc yêu chàng không có liên quan gì tới chàng. Vì điển cố này nên Đàm hoa (tức hoa quỳnh) còn được gọi là Vi Đà hoa.)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook