- Bình luận
- 194
- Số lượt thích
- 1,532
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Phồn Hoa Huyết Cảnh
Rise from the dead
Tác giả: icehole
Edit: Thiên
Beta: Cửu Cửu
Beta: Cửu Cửu
01Ánh trăng như dát bạc xuống mặt biển, chiếc thuyền ba cột buồm chen chúc tiến lên trong làn sóng tỏa ra ánh sáng như u linh, đong đưa trôi nổi theo sóng lớn. Bên mép thuyền bu đầy người, tiếng gào to liên tiếp không ngừng, sợi dây thừng kéo căng lấy cái rương gỗ to lớn rời khỏi mặt nước.
Cái rương kia bị ngâm đến sưng mốc, rỉ tí tách từng giọt nước biển, không biết đã trôi dạt trên đại dương bao lâu. Đoàn thủy thủ vội vã kéo nó lên boong tàu, la hét không ngớt.
"Là, là kho báu sao?" "Ha? Làm gì có hòm báu nào có thể nổi trên nước?!" "Không chừng là rơi xuống từ chiếc thuyền buồm nào đó! Nó nên cầu nguyện đừng đụng phải chúng ta." "Đây là đồ của hải quân, không thấy phía trên viết 'Đạn dược' à?"
Hàng hải là một hành trình tiêu tốn không ngừng, những vật tư bất ngờ mò lên từ biển đều sẽ được đối đãi một cách long trọng. Thuyền trưởng trẻ tuổi hứng thú cong lên khóe môi: "Không phải mở ra là biết liền à?"
Đại thủy thủ cầm xà beng bước tới, một hồi âm chấn động rất có cảm giác ngột ngạt lại vang lên từ bên trong, cái rương gỗ rắn chắc trong nháy mắt bay ra mùn cưa và vụn gỗ. Giữa rương không có báu vật bí mật nào cả, chỉ có một người đàn ông quần áo rách rưới, cầm một cái cưa máy trong tay nhảy phắt ra. Chưa chờ mọi người kịp nhìn rõ hình dạng của hắn, mảnh kim loại đã xoay một vòng nhanh như gió chém vào thân thể đại thủy thủ!
Gần như cùng lúc đó, người đàn ông trong rương ngửa ngược về đằng sau, quỳ nửa gối, cưa máy tuột tay rơi xuống chạy brừm brừm ngay tại boong thuyền. Đám thủy thủ đồng loạt lấy ra vũ khí chỉa vào người trong vòng vây, súng lục của thuyền trưởng vẫn tỏa ra khói xanh, vào thời điểm sét đánh không kịp bưng tai, cậu kéo cò súng ba lần, hai viên sượt qua hai chân của đối phương, viên còn lại trúng vào cổ tay trái.
Huyết hoa chậm nửa giây mới phun ra tung toé. Vị khách không mời mà đến bị vớt lên không còn chỗ trốn, trái lại bởi vì nhận ra người quen cũ ở trước mặt mà nhếch môi cười, hất cằm về phía thuyền trưởng: "Đã lâu không gặp, Trương Giai Lạc."
Thuyền trưởng trẻ tuổi ngẩn người, híp mắt quan sát gương mặt của đối phương. Mệt mỏi vì gió biển, phơi nắng cùng với thiếu ăn khiến cho sắc mặt hắn ngăm đen, bộ dáng tiều tụy, chỉ có một đôi mắt là sáng quắc có thần, cứ như trước nay không biết như thế nào sợ hãi.
Cánh tay nâng súng thả lỏng xuống mấy phần.
"... Tôn Triết Bình?"
02
Tôn Triết Bình từng là một tên sát thủ, xuất thân từ thủ đô hỗn loạn và ngập tràn những kẻ độc ác nhất, từ nhỏ đã quen với ngày tháng đi săn hoặc bị săn, leo lên đỉnh chuỗi thức ăn trong thế giới đen ăn đen, bằng một cái cưa máy uy chấn tứ phương. Sau khi phạm tội giết người đủ để bị treo cổ năm mươi lần trên đất liền, lại vì trốn truy nã mà lẻn lên biển và trở thành thợ săn hải tặc ác danh truyền xa.
Quãng thời gian trước không khéo bị hải quân bắt, nhốt tại nhà giam trong thuyền quân dụng để áp giải về vương đô xét xử, mà giữa đường hắn lại vượt ngục, trốn vào rương vũ khí giả nhảy xuống biển đào mạng, nước chảy bèo trôi lưu lạc vô định không biết bao lâu, đến khi bị vớt lên Bách Hoa.
Đây là một chiếc thuyền hải tặc gióng trống khua chiêng treo lên cờ đầu lâu đen, phách lối khiêu chiến với pháp lệnh trên biển của Vương quốc Anh.
Tôn Triết Bình không hề xa lạ gì đối với lá cờ thêu đầu lâu và hoa trước mặt kia. Tám năm trước, hắn đã từng gặp mặt thuyền trưởng Trương Giai Lạc một lần. Khi đó hắn mới chạy trốn lên biển, vội vã muốn tìm mấy tên hải tặc tế cưa máy, cướp bóc chút tiền tài vật tư làm vốn cho chuyến đi dài. Sau đó gặp được một Trương Giai Lạc càng không biết trời cao đất rộng hơn cả mình.
Vị thuyền trưởng thiếu niên mới trở về từ cõi chết trong bão táp, con thuyền một cánh buồm dọc tàn tạ không thể tả, yếu đuối đến mức cả cưa máy của hắn cũng có thể dễ dàng xé toạc. Trương Giai Lạc khi đó vẫn chưa vang danh tứ hải, bên cạnh không có thuyền viên phụ tá, dù có giao cho hải quân cũng không đổi được mấy đồng tiền thưởng nên đương nhiên là không có giá trị bắt cóc gì.
Hắn vốn định mặc kệ sống chết của đối phương, lại thần xui quỷ khiến giúp cậu giải quyết tình huống khẩn cấp, chia cho cậu lương thực và nước ngọt, đi cùng cậu cả hai tháng. Biển cả rộng lớn, nỗi cô đơn khi đi ngao du một mình đủ để giết người. Tính nết hai người khá tương đồng, mới gặp mà ngỡ đã thân quen, một bên nhậu nhẹt bí tỉ một bên thăm dò hải vực chưa được khám phá, đến cả khi mỗi người một ngả cũng đều hết sức dứt khoát.
Trương Giai Lạc giương buồm về hướng đông, đi tìm bí bảo quốc gia chìm dưới đáy biển trong truyền thuyết. Mà hắn thì dự định lần về hướng bắc truy đuổi tung tích cờ đầu lâu đã trông thấy hôm qua. Khi chia tay, Tôn Triết Bình sảng khoái chúc cậu sớm ngày tìm được kho báu trong mơ, hàm ý là chờ uy chấn của tên đại hải tặc nhà ngươi vang khắp tứ hải ta lại đến cướp bóc cũng không muộn.
Sau đó chính là tám năm từ biệt.
Danh tiếng của Trương Giai Lạc lên cao không ngừng, thuyền viên dần tăng mạnh, Bách Hoa chuyển mình biến thành chiếc thuyền buồm ba cột khí phách, số tiền treo thưởng trên lệnh truy nã đổi mới liên tục. Mà ác danh của Tôn Triết Bình cũng như bão tố càn quét trên biển. Phương hướng hai người giương buồm khác nhau, càng tiến về phía trước, càng bị sóng đẩy ra xa... Hắn vốn cho là bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Tôn Triết Bình bị giam trong căn tù nhỏ ở kho hàng chật chội, máu chảy như sắp cạn, không biết chờ đợi ở trong bóng tối bao lâu. Trương Giai Lạc xuất hiện bên ngoài hàng rào sắt.
"Kỹ năng bắn súng không tệ." Cho dù suy yếu, hắn vẫn có lòng dạ thảnh thơi để vọt tới trêu chọc người. Vào lần gặp mặt đầu tiên, hai người hợp sức cắt đuôi truy đuổi của một chiếc quân thuyền, sau sóng yên biển lặng, hắn gào một câu bắt chuyện với người phía sau trên con thuyền nhỏ.
Trương Giai Lạc nhíu mày, ném một bình nước xuống bên chân đối phương, còn có cả ổ bánh mì không mềm hơn so với khúc gỗ, chỉ phun ra một chữ đơn giản: "Ăn." Tôn Triết Bình nghe theo, giống con dã thú bị thuần phục.
"Lăn lộn trên thuyền ta, tập kích thủy thủ đoàn của ta, ngươi có âm mưu gì."
"... Rõ ràng là ngươi vớt ta lên trên?" Tôn Triết Bình ngước mắt, thái độ hung hăng cứ như thể hắn mới là chủ nhân của chiếc thuyền này.
Trương Giai Lạc không giận mà còn cười: "Ngươi suýt nữa chém đôi thủy thủ của ta thành hai nửa lớn, có tin ta có thể ném ngươi xuống biển nuôi cá bất cứ lúc nào không?"
Không phân phải trái trắng đen mà bị kéo lên boong tàu, hắn còn tưởng rằng lại lọt vào trong tay hải quân, toàn bộ đều do phản xạ có điều kiện.
"Việc này là ta không đúng." Hắn thẳng thắn nhận sai, lại kéo căng nửa bên khóe môi, "Cho nên hiện tại trên thuyền của ngươi rất thiếu nhân lực?"
Trương Giai Lạc khẽ mắng một câu, thuận thế đạp chân lên hàng rào, Tôn Triết Bình tỉnh bơ —— phản ứng kịch liệt như thế, sợ là bị nói trúng rồi —— đúng như dự đoán, thuyền trưởng lấy ra một cuộn băng vải rồi vứt vào: "Trước tiên hãy băng bó kỹ lại vết thương của ngươi đi."
Tôn Triết Bình yên tâm thoải mái mà nhận lấy, dùng một tay băng bó thật sự không tiện. Rầm một tiếng, cửa sắt mở rộng, sau đó Trương Giai Lạc thong thả tiến vào, ngựa quen đường cũ mà xé băng vải ra.
"Ở chung một phòng với ta, không sợ ta cướp thuyền của ngươi bỏ chạy Nam Hải?" Tôn Triết Bình nhíu mày ý tứ sâu xa.
Trương Giai Lạc lườm hắn một cái: "Một tên bị thương mất máu quá nhiều, một sawchain madman không có cưa máy, đáng sợ ở đâu chứ."
Thuyền trưởng cúi đầu, có chút thô bạo mà dùng rượu xử lý vết thương của hắn, trong tiếng nói lại mang theo do dự: "Ta tịch thu cưa máy của ngươi rồi... Ngươi còn giữ đồng bạc vong linh cướp được từ ta à?"
Nửa đồng xu bạc quấn vào tay cầm cưa máy, phần mép do được vuốt ve quanh năm suốt tháng trở nên bóng loáng. Vào lúc thảo luận cùng đoàn thủy thủ nên xử trí Tôn Triết Bình như thế nào, cậu đã tìm ra được thứ này.
Hồi tưởng như tia sét xé rách chốn đồng hoang.
03
Đêm trước chia lìa, bọn họ đi đến cảng hải tặc ngư long hỗn tạp bổ sung vật tư, nhảy rồi múa ở trong quán rượu nhỏ. Nhậu nhẹt đủ, sóng vai ngồi ở cuối tấm ván gỗ sát biển tám nhảm, bẻ bánh mì cho hải âu ăn.
Trương Giai Lạc lấy giọng điệu đùa cợt cảm ơn ân tha chết của hắn, nhất định phải trả lại phần ân tình này, giựt từ trong cổ ra sợi dây chuyền làm bằng da, phía cuối rũ xuống một đồng xu bạc cũ.
Cậu nói đây là thứ quý hiếm nhất trên người của mình. Khi mới chân ướt chân ráo bước vào giới hải tặc, định làm một pha ác liệt để dương danh lập vạn, ép một con thuyền lớn lệch khỏi hải trình, sau khi ôm mười mấy cân đạn dược leo lên mới phát hiện, hóa ra đây là thuyền vận hàng của một vị ma pháp sư, chuyên chở một ít thuốc phép vật liệu kỳ kỳ quái quái. Ma Pháp sư với hai mắt lớn nhỏ không đối xứng đàm phán với cậu, nguyện ý tặng bảo vật quý giá nhất để đổi lại an toàn cho bọn nhỏ trên thuyền.
Vương Kiệt Hi lấy ra một đồng xu bạc cũ, ở mặt trước là hoa văn bộ xương, mặt sau là phù điêu hoa phong tín tử, chế tác khá tinh xảo. Đây là hệ thống tiền tệ không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, cậu nhìn hoa văn xinh đẹp lại hiếm có kia, ép Ma Pháp sư giao đồng xu bạc cho mình thì mới chịu giải trừ vũ trang.
Trương Giai Lạc đặt đồng xu bạc vào trong tay Tôn Triết Bình, kề sát lại nói: "Đây chính là bùa hộ mệnh của Minh vương, đồng bạc giới vong linh, có thể thực hiện được một nguyện vọng của con người!"
Tôn Triết Bình cười đến phun thẳng rượu vang, suýt nữa bị bản thân làm sặc chết. Hắn dùng cùi chỏ huých vào đầu Trương Giai Lạc, cười nhạo cậu chắc chắn là bị lừa thảm rồi: "Thực hiện nguyện vọng? Người đã chết luôn rồi, nguyện vọng có được thực hiện hay không cũng chẳng sao." Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận vồ tới cướp lại: "Chính miệng Vương mắt bự nói thế với ta!"
Tôn Triết Bình nhanh tay lẹ mắt ném đồng xu bạc lên không trung, Trương Giai Lạc bất thình lình vồ hụt, ngã vào người hắn, toàn thân tỏa ra hương rượu vang ngọt đậm. Bùa hộ mệnh của Minh vương dưới mặt trời vẽ ra một đường ánh bạc lóe sáng, hắn đột nhiên cảm thấy thứ đồ chơi này quả thực có ma lực kỳ diệu.
"Nếu ngươi đã nhất quyết cho, vậy ta nhận. Tuy nhiên chỉ cần một nửa thôi."
Hắn nhặt đồng xu bạc lên đưa đến trước mặt Trương Giai Lạc.
"Thiếu ân tình của ta cũng không nhất thiết phải trả lại, chờ ngươi tìm được bí bảo cổ quốc trong truyền thuyết rồi tiếp tục đuổi giết ngươi cũng không muộn."
Từ đó đồng xu bạc được bẻ thành hai phần, một nửa treo trên cổ Trương Giai Lạc, nửa còn lại thì bị nhét vào trong ngực hắn.
Trương Giai Lạc đã không nói, hắn cũng không cần làm rõ. Đừng thấy tên kia dám tranh đấu cùng mấy con quái vật biển hung dữ nhất, nhưng cũng không dám nhẫn tâm đi bắt nạt mấy học việc nhỏ trên tàu, đồng thời còn không chịu buông mặt mũi làm đại hải tặc xấu xa, cho dù âm mưu rõ ràng đến vậy, hắn cũng vui vẻ tin tưởng.
Trong khoảng thời gian ngược đường, mỗi khi hắn nghĩ đến cái tên hải tặc không có khí thế làm việc ác kia còn có thể bật cười sảng khoái. Trương Giai Lạc từ trước đến nay chưa bao giờ là một người mang lòng dạ độc ác, cho nên hắn tin đối phương sẽ không ép mình đến đường cùng.
04
Tôn Triết Bình xem luôn căn tù nhỏ thành phòng ngủ của mình, trải qua cuộc sống nhàn nhã vô công rỗi nghề, cả ngày ngâm mình trong mùi hôi thối ướt nhẹp ngủ đến sảng khoái. Vết thương trên đùi nhanh chóng khỏi hoàn toàn, nhưng cổ tay trái mãi cũng không thấy tốt hơn, nơi bị đạn bắn trúng đến mỗi đêm đều đau đớn không chịu nổi, giống như có vật sống gì đó sinh trưởng ở bên trong.
Đoán chừng trôi qua một tuần, thuyền trưởng coi như cũng cho phép hắn ra khỏi hàng rào sắt. Một thuyền viên nhỏ ôn hòa lễ phép mở cửa sắt giùm hắn, dẫn hắn ra biển tắm rửa, thay đồng phục thuyền viên Bách Hoa, đến khi hắn cuối cùng nhìn giống con người mới dẫn lên boong tàu. Tôn Triết Bình thống khoái mà duỗi lưng, đã lâu lắm rồi gió biển không thổi hơi lạnh đến, chỉ cảm thấy mọi thứ dưới ánh mặt trời đều vô cùng chói mắt.
Trương Giai Lạc đứng ở đầu thuyền, dùng ống nhòm phóng tầm mắt về phía trước, khung cảnh là một mảnh xanh thẳm cực diễm lệ.
"Ta tha cho ngươi một cái mạng không phải vô điều kiện, ngươi đã lên thuyền của ta, phải nghe ta phân phó." Cậu đến đầu cũng không ngoảnh lại mà nói, "Ngươi biết là ta đang tìm kiếm bí bảo cổ quốc, qua nhiều năm như vậy, Bách Hoa đã bốn lần xông vào hải vực kia, thế nhưng đến nay ta vẫn, ách..." Cậu đột nhiên có chút xấu hổ, "Không có được thứ mình muốn."
Tôn Triết Bình đi tới bên cạnh, dựa song song vào đầu thuyền cùng với cậu. Khí trời sáng sủa không gió, cờ đầu lâu lẳng lặng bọc lấy cột buồm, sóng bạc nho nhỏ không ngừng đánh vào thân thuyền, mặt biển gió êm sóng lặng không khác gì dấu hiệu giả tạo.
"Cổ quốc Đông Hải cực kỳ phồn hoa trong truyền thuyết, do trận thảm họa địa chấn một ngàn năm trước mà chìm xuống đáy biển, thành thị nơi đó được đúc bằng vàng ròng, bí bảo hoàng cung có thể khiến mỗi người trên con thuyền này giàu đến mức sánh cả một quốc gia. Khi còn bé ta tình cờ lấy được một tấm hải đồ có đánh dấu vị trí của bí bảo, mơ ước lớn nhất cả đời chính là đến được đấy." Trương Giai Lạc dùng ngón tay gõ lan can gỗ, lại lần nữa nói năng uyển chuyển, "Hành trình có thể tìm ra báu vật vẫn luôn không thuận lợi, quá nhiều hải tặc cùng truy tìm chung một mục tiêu, còn phải chạy trốn đuổi bắt của hải quân. Càng đến gần, hành trình ngày càng hung hiểm. Có khi rõ ràng là hè nồng tháng tám, lại nổi lên bão tuyết, dòng hải lưu kỳ quái đẩy thuyền vòng đi vòng lại, còn có hải quái thượng cổ với mười tám xúc tu canh giữ... Dù sao gia tăng chút sức chiến đấu cũng không chê nhiều."
"Cho nên, ngươi muốn kéo ta tham gia?" Tôn Triết Bình đáp ứng không chút nghĩ ngợi, "Có thể." Hắn nhận lấy thuốc lá Trương Giai Lạc đưa qua, không khách khí ngậm vào miệng: "Ta có dò la qua hướng đi của ngươi, cũng thường nghe đồn về việc tìm kho báu, hai năm không tin tức, còn tưởng rằng ngươi cuối cùng đã chịu từ bỏ."
"Làm sao có thể, đến chết cũng không buông đâu. Thật ra vào lần thứ tư săn kho báu của ta, gần như sắp đạt được mục đích rồi, kết quả lúc chiến đấu cùng với hải quái, cả con thuyền bị một vòi rồng cuốn tung lên trời." Ngữ khí cậu nhẹ nhàng mà kiêu ngạo, như đang khoe khoang công trạng, "Ta vốn dĩ cho rằng lần này chắc chắn sẽ chết, không nghĩ đến sau khi tỉnh lại phát hiện... Bách Hoa bị ném tới một hải vực hoàn toàn xa lạ. Đó đúng thật là trận đại nạn mà, vật tư bay lung tung, toàn bộ la bàn và thiết bị truyền tin đều mất tác dụng, phải giày vò hồi lâu mới quay về được đúng tuyến đường biển..."
Mấy tay hải tặc đóng đô ở các quán rượu nhỏ dơ bẩn đều thích kể lại loại chuyện mạo hiểm bốc phét này để biểu lộ ra sự vĩ đại cùng bất phàm của bản thân, Tôn Triết Bình nở nụ cười đơn giản: "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Giúp ta tìm được kho báu, ta sẽ đưa ngươi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn." Như thể vĩnh viễn chỉ có vị thuyền trưởng mười tám mười chín tuổi, ý cười rực rỡ như vầng sáng toát ra trên mặt biển, "Có thể sai khiến được thợ săn hải tặc đã từng đuổi giết mình, cảm giác vẫn khá tốt."
05
Tôn Triết Bình quả thật là thủy thủ lười nhác nhất mà Trương Giai Lạc từng thấy, thích vứt việc lau dọn boong thuyền sang một bên, dùng mũ che khuất mặt dựa vào mép thuyền đánh một giấc buổi trưa. May mà lúc gặp phải sóng gió vẫn còn tính là đáng tin, cứ như có thể kéo được dây thừng cả vạn cân. Khi chiến đấu với quái vật biển lại càng thêm dũng mãnh, cá lớn kéo lên thuyền có thể làm lương thực được mấy ngày, sau khi ăn được đĩa thịt cá nguội lớn tươi mới, thái độ thù địch của đoàn thủy thủ đối với kẻ ngoại lai này cũng giảm đi mấy phần.
Dù Tôn Triết Bình có ỷ vào kinh nghiệm lẫn trốn trên biển phong phú, cũng không thể phân biệt được bọn họ đang ở vùng nào trên đại dương, gần như không trông ra được chiếc thuyền nào khác, chỉ có thể dựa vào nhiệt độ thấp mà mơ hồ suy đoán ra là ở gần phương Bắc. Mỗi lần thuận lợi né qua núi băng, toàn bộ thuyền viên đều tụ tập trên boong thuyền nhảy múa điên cuồng, Trương Giai Lạc dưới bầu trời đầy sao giơ ly rượu lên với hắn, mặt và tay đều bị gió đêm đông đến lạnh buốt ửng hồng.
Tháng ngày trôi qua không chút sóng gió nào, thời gian tẻ nhạt rất khó đuổi, thuyền trưởng kéo sawchain madman lên trên đỉnh buồm ngang chính quyết đấu, hứa hẹn chỉ cần hắn có thể thắng mình một trận liền để hắn nhận chức đại thủy thủ.
Tôn Triết Bình quả nhiên nổi lên hứng thú đối với chức vụ, lại không muốn bỏ qua bất kỳ một cuộc chiến nào. Hai người bỏ xuống vũ khí sở trường khác nhau, một bên khó khăn duy trì cân bằng trong tiếng ồn ào của đoàn thủy thủ, một bên rút ra hộ thủ kiếm ma sát ra tia lửa. Trương Giai Lạc đã quen xài vũ khí nóng, đánh không lại Tôn Triết Bình bá đạo cường thế áp sát từng bước, gần như bị ép đến cuối buồm ngang. Sau lưng là làn sóng mênh mang mãnh liệt, thuyền trưởng lại điêu luyện gợi lên khóe môi, không biết biến từ đâu ra một quả lựu đạn nho nhỏ, magie bùng cháy tựa như bạch quang nổ tung ở trước mắt Tôn Triết Bình. Hắn còn chưa kịp phản ứng, kiếm trong chuôi tay đã bị hất lên không trung, Trương Giai Lạc linh hoạt cướp đi vũ khí của đối thủ, gót chân đứng vững hướng về tiếng hoan hô hỏi thăm của mọi người trên boong tàu, cười reo hò "Ha ha ha ha ta thắng".
Tôn Triết Bình lúc này mới nhớ tới tên kia là chuyên gia đạn dược có tiếng trên biển, cả người đều giấu đầy vũ khí thuốc nổ, sở trường tấn công mãnh liệt vào thời điểm người khác không đề phòng như trăm hoa nở rộ, bất cứ khi nào cũng không thể xem thường.
"Ha, ngươi phạm luật, có phải nên chịu phạt hay không?" Thanh tuyến hắn khàn khàn, ánh mắt lại ngậm ý cười.
Trương Giai Lạc khịt mũi xem thường đối với mấy thứ quy ước hải tặc, quang minh chính đại chơi xấu lại: "Ở trên thuyền của ta, thuyền trưởng chính là luật." Lời còn chưa dứt, địch thủ bị tước đi vũ khí lại đột kích tới, tóm lấy cổ áo sơ mi của cậu rồi đồng thời cùng té khỏi cột buồm.
Một đoàn bóng người xuôi theo vải bạt phình lên nhờ gió giống như thang trượt mà lăn xuống, ôm nhau đánh đấm không ngừng, đến khi đồng loạt té mạnh về boong thuyền, quần áo bị lôi kéo đến ngổn ngang, xương cốt khắp người đều muốn vỡ thành từng mảnh, lại nhìn nhau cười đến sảng khoái tràn trề.
"Mau thừa nhận đi, không có vũ khí tiện tay thì ngươi hoàn toàn chẳng có chút sức chiến đấu nào." Trương Giai Lạc giữ nguyên tư thế đè trên người hắn vênh vang đắc ý mà khiêu khích, hắn cũng không đi phản bác, vào lúc gương mặt người kia kề sát lại, liền hung ác cắn vào sống mũi của đối phương, mạnh mẽ lật người đổi khách làm chủ.
Trương Giai Lạc bị hắn thúc khuỷu tay vào dạ dày, đau đến hít ngược khí lại vào hàm. Lúc nằm dưới thân người kia vẫn còn mắng "Có biết xấu hổ hay không", Tôn Triết Bình gỡ hòa một ván xong liền bò dậy, nhặt cái mũ tam giác bẩn thỉu trên đầu Trương Giai Lạc lên đội vào đầu mình, ngoảnh lại huýt sáo về phía cậu.
Tâm tình của hắn không tệ, lại cảm thấy hơi không hợp lý —— rõ ràng đã trải qua một phen vận động kịch liệt tiêu hao sức lực, hô hấp của Trương Giai Lạc vẫn nhẹ đến gần như khó nhận ra.
Last edited: