Hoàn [Thủy Viễn Liên Thiên 2020][Luân Hồi] Nhớ Mãi Không Quên

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Sản phẩm thuộc project Thuỷ Viễn Liên Thiên 2020

Author: Đã thất lạc, chờ bổ sung
Cv: @张佳乐头上的小花儿
Edit: @Quân Y Hoàng

Giang phó, sinh nhật vui vẻ!



Có lẽ là tuyển tập những lần phát biểu phỏng vấn đáng nhớ?

"Ở mùa giải thứ Sáu, khi tôi mới đến Luân Hồi, bầu không khí trong đội thực ra không tốt chút nào, không giống như mọi người vẫn nghĩ, Chu Trạch Khải đẹp trai chơi giỏi, tất cả đồng tâm tín phục, đoàn kết một lòng, không hề vậy. Nhưng về sau rốt cuộc biến đổi ra sao, tôi cũng không nói được nguyên do, chỉ cảm thấy có lẽ chính là vì, Chu Trạch Khải đẹp trai chơi giỏi đơn giản như vậy mà —— Sau đó tôi mới sực nhận ra, bản thân chuyện ấy thôi đã không đơn giản rồi."​
Giang Ba Đào

"Chuyện mà tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng, khi gán lên người Chu Trạch Khải dường như lập tức trở nên rất tự nhiên. Đối với chúng tôi mà nói, cũng đã quen rồi, dù là được cậu ấy dẫn dắt hay là bị hào quang của cậu ấy lu mờ. Phải diễn giải thói quen này thế nào đây... Chính là bạn sẽ không hề suy nghĩ đến chuyện đó, nó giống như việc hô hấp vậy, tôi nghĩ chắc sẽ không có ai lúc nào cũng chú ý xem mình hít thở ra sao đâu nhỉ. Cho nên nếu bạn muốn hỏi tôi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tôi không biết thật đấy."​
Lữ Bạc Viễn

"Khi tôi mới làm quen với tiểu Chu, khi đó là mùa giải thứ Tư, em ấy thực sự không thích nói chuyện. Em ấy hoàn toàn không để ý việc bị người khác cố tình hiểu lầm, đây vốn là việc tốt, nhưng ngay cả một câu trả lời cũng không có, nếu cứ vùi đầu làm chuyện mình tin tưởng, sẽ khiến người khác cảm thấy quá dửng dưng... Chuyện này đúng là mang lại rất nhiều rắc rối."​
Phương Minh Hoa

"Lúc ấy thái độ của Chu Trạch Khải đối với việc trao đổi khá tiêu cực, nhưng khi bạn chủ động bắt chuyện với cậu ấy, có thể lập tức cảm nhận được cậu ấy nghiêm túc lắng nghe bạn nói, đáp lại bạn, dù rằng cậu ấy thường xuyên trả lời bằng cách im lặng. Tôi hỏi cậu ấy vì sao không nói gì, cậu ấy bảo, 'Nếu nói sai, sẽ không tốt', tôi liền hỏi ngược, vậy vì sao không nghĩ 'Nếu có thể biểu đạt ra, thì thật tốt.'​

Sau đó tôi cảm giác rất rõ, thái độ của cậu ấy có thay đổi, chầm chậm thử làm chuyện mình không giỏi.​

Cho nên tôi cảm thấy trong lòng cậu ấy nguyện ý trao đổi, các đội viên khác thì, chắc hẳn cũng muốn duy trì mối quan hệ, chỉ là không biết phải làm thế nào —— Cần có một cầu nối, đúng thế, nhưng bản thân tôi không phải cây cầu ấy, để mà nói thì, có lẽ tôi chỉ là kĩ sư hướng dẫn mọi người làm sao cùng nhau xây dựng nên cây cầu kia thôi (Cười)."​
Giang Ba Đào

"Ở mùa giải thứ Năm tôi cực kì sùng bái Chu Trạch Khải, chắc cũng dễ hiểu mà hả, hoành không xuất thế, cô đảm anh hùng, lực vãn cuồng lan, siêu ngầu! Lúc được cất nhắc làm đội viên chính thức, tôi vẫn mang tâm lý fanboy, cùng ngồi trong phòng huấn luyện với Chu Trạch Khải, trong đầu toàn là, đây là ai tôi là đâu quay mòng mòng muốn nổ tung luôn.​

Còn bây giờ... Cũng không phải không sùng bái, nhưng không giống cảm xúc kia, khác biệt rất lớn... Nói sao bây giờ..."​
Đỗ Minh

"Bọn họ rất tốt."
Chu Trạch Khải trả lời khi phóng viên hỏi vì sao không khí trong đội hoà hợp như vậy

"Con người khi được ngưỡng mộ, sẽ trở nên dịu dàng như vậy đó."
Phương Minh Hoa

"Tôi thường hay nghe thấy 'Chà, cậu đi phỏng vấn Chu Trạch Khải chắc đau khổ lắm nhỉ, cậu ta chẳng nói gì cả mà, thật là làm khó phóng viên' những câu đại loại như vậy.​

Không biết người khác cảm thấy thế nào, kể cả là đồng nghiệp của tôi, tôi cũng không sợ những lời sau đây làm mích lòng họ, bởi vì đó là sự thật —— Rằng tôi cảm thấy đó là do bản thân phóng viên có vấn đề.​

Nếu như bạn vì tin tức sốt dẻo mà đi hỏi cậu ấy những vấn đề hóc búa cay độc, cậu ấy sẽ dùng sự im lặng đáp trả, nhưng nếu dùng thân phận bạn bè, thử một lần dụng tâm tìm hiểu, bạn chắc chắn sẽ cảm giác được cậu ấy cực kì tích cực, cậu ấy sẽ nghiêm túc suy nghĩ mỗi một vấn đề bạn hỏi.​

Chu Trạch Khải phân biệt rất tốt thiện ý và ác ý, tôi không biết cậu ấy làm cách nào, rất có khả năng là nhờ trực giác mạnh, nhưng bất luận ra sao, chỉ riêng điểm này, đã khiến tôi không tán đồng với mọi quan điểm cho rằng cậu ấy là người EQ thấp.​

Có điều bạn hỏi tôi phỏng vấn Chu Trạch Khải có khó không... Vậy thì đúng là có hơi khó, suy cho cùng cậu ấy quả thật không quen việc biểu đạt, bạn phải tìm cách hiểu những gì cậu ấy muốn truyền đạt cho bạn, tìm cách vượt qua rào cản giao tiếp ấy."​
Phóng viên nào đó trực thuộc "Báo Thể Thao Điện Tử" tại thành phố S

"Thông qua một loại huyền học? Mọi người hay nói, giáo quy Luân Hồi rất tốt, nhập giáo đảm bảo bình an, chúng tôi đều dụng tâm tiếp nhận sóng não của giáo chủ."​
Ngô Khải

"Không phải."
Khi bị hỏi có phải cảm thấy nói chuyện không cần thiết hay không, nếu có thể thay thế sẽ thay thế,
Chu Trạch Khải lập tức phủ nhận, sau đó lại bổ sung thêm
"Hiện tại tôi thấy, không phải."


"Chu Trạch Khải từng mua một vài quyển sách hướng dẫn thành công —— Xin đừng cười, loại sách đó là, làm thế nào để biểu đạt chính xác suy nghĩ của mình. Cách làm này, tuy rằng quá dễ thương, nhưng đúng là cậu ấy đang thử biểu đạt bản thân đó. Sự thay đổi này bắt đầu từ mùa giải thứ Sáu, tôi cảm thấy có lẽ do Giang Ba Đào ảnh hưởng đến cậu ấy.​

Bản thân Giang Ba Đào là người rất có khiếu ăn nói, cũng là người luôn sẵn lòng giao thiệp, đôi khi tôi thấy việc mình nói chuyện chỉ là nói, còn người ta nói chuyện thì trở thành nghệ thuật, đó là sự thực, không nói quá đâu. Khả năng sử dụng ngôn ngữ của cậu ấy, là thiên phú, không phải do cố ý, nhưng rất sáng suốt. Tôi thấy cậu ấy chắc chắn đã khiến Chu Trạch Khải nhận thức được một cách trực quan, rằng sức mạnh của ngôn ngữ là không thể xem thường, không phải nói lời ngon tiếng ngọt để mưu cầu chuyện gì, mà là con người cần dùng tiếng nói để liên kết với nhau, trở thành một tập thể.​

Đây không đơn giản như cá mòi tập hợp lại với nhau, thực hiện hành vi tình dục để duy trì nòi giống cho quần thể, mà là sự độc nhất chỉ có ở con người, là một kiểu ôm ấp ấm áp. Nhìn từ điểm này, tôi thấy Giang Ba Đào là một người ấm áp."​
Một nhân viên hậu cần của Luân Hồi

"Nghe nói có rất nhiều bạn cảm thấy, rất nhiều việc của đội trưởng ở Luân Hồi thường do tôi đảm nhận, nói vậy chẳng phải tiểu Chu là đội trưởng mất tư cách sao? Khái niệm của mọi người có chút không rõ ràng rồi, suy nghĩ kĩ thì, sự chú ý của Luân Hồi, người dẫn dắt Luân Hồi, người gánh vác áp lực lớn nhất ở Luân Hồi, luôn là Chu Trạch Khải. Luân Hồi có thể không có tôi, thì vẫn có thể có người khác thay thế tôi, nhưng Chu Trạch Khải không thể bị thay thế.​

Chẳng phải tôi thiếu tự tin vào bản thân mình, tất nhiên, tôi cảm thấy đó là do tôi phối hợp với Chu Trạch Khải cực tốt, hiệu suất và hệ số lợi nhuận đều rất cao, bởi vì sự thiếu hụt ở Chu Trạch Khải, vừa khéo là sở trường của tôi, tôi đến làm keo dán dính, làm thợ vá chảo, nhưng nếu không có Chu Trạch Khải, thì tôi đến dán cái gì, vá điểm gì đây?"​
Giang Ba Đào

"Bên nhau là tốt rồi."
Khi được hỏi muốn làm gì lúc ở cạnh đồng đội, Chu Trạch Khải trả lời như thế

"Không ít người tin chắc rằng bài phỏng vấn Chu Trạch Khải của tôi hoàn toàn do biên soạn ra, có thể thấy công chúng hiểu lầm rất lớn đối với Chu Trạch Khải. Kì thực cậu ấy có rất nhiều ý nghĩ, chỉ là không biết nói thế nào để thuật lại cho chúng ta hiểu, thỉnh thoảng chúng ta sẽ thấy cậu ấy rất khổ sở với vấn đề này. Vì thế khi phỏng vấn cậu ấy, tôi thường thử hỏi cậu ấy những câu 'đúng hay không đúng', mà không phải câu hỏi 'như thế nào', vì tôi suy đoán cậu ấy đang nghĩ gì, thay cậu ấy làm chủ từ ngữ.​

Tất nhiên, đây là kĩ thuật rất thường dùng trong việc phỏng vấn, không phải chỉ dành cho mỗi Chu Trạch Khải. Nhưng điểm chính yếu là, khi phỏng vấn người khác, đôi khi tôi nhận ra đối phương bất cẩn trong lúc trả lời, tôi phải ngẫm nghĩ xem lời nói này khi công bố có vấn đề gì không, rồi mới đáp lại, chiếu lệ cho qua, đó cũng là một trong những lí do vì sao đôi khi mọi người cảm thấy hình tượng đối phương bị sụp đổ —— Bởi vì khi họ trả lời phỏng vấn, đấy không phải là suy nghĩ của chính họ.​

Chu Trạch Khải sẽ không như vậy, nếu cảm thấy đó không phải suy nghĩ của mình, cậu ấy nhất định kiên quyết phủ nhận, sau đó từ từ suy nghĩ, phải làm sao để biểu đạt suy nghĩ của bản thân. Hơn nữa về sau, nếu có ai nhắc lại vấn đề tương tự như vậy, cậu ấy có thể lập tức phản ứng lại ngay. Cậu ấy cũng muốn chủ động giao tiếp, không muốn bị người khác hiểu lầm.​

Vì thế mọi người không nên chỉ xem truyền hình trực tiếp sinh hoạt thường ngày của Luân Hồi, nhìn Chu Trạch Khải cầm lông công kể chuyện cười mà thấy sụp đổ hình tượng, rất nhiều việc bản thân làm hằng ngày là lặp đi lặp lại, đồng đội cũng khá thoải mái, nam thần đùa giỡn một chút cũng là chuyện rất bình thường mà, đâu ai suốt ngày lạnh như băng chứ, đấy là nhân vật truyền kì trong tiểu thuyết rồi."​
Phóng viên nào đó trực thuộc "Báo Thể Thao Điện Tử" tại thành phố S

"Trong đội thường bàn chuyện gì à? Thực ra thì toàn chuyện không đâu thôi. Ý tôi không phải mọi người đều vô tâm như thế, mà là đối mặt với phiền muộn, ai cũng chọn lặng lẽ vật lộn với khốn cảnh, chống trả nó, sau đó phấn chấn lên, đập tan nó, vượt qua nó. Nếu có ai gặp chuyện không suôn sẻ, chắc chắn tất cả đều sẽ có chung cảm giác, cũng sẽ ủng hộ người đó, nhưng chúng tôi không phải Chúa cứu thế của đối phương, mà là bức tường sau lưng họ. Tôi nghĩ ý nghĩa của bạn bè không chỉ là không có gì thì không nên nói, mà còn là tự mình chiến đấu."​
Giang Ba Đào

"Khi Tôn Tường mới tới, tôi nói với cậu ấy, cậu có thể xem chúng tôi là đồng nghiệp bình thường, xem thể thao điện tử là công việc bình thường. Tôi không rõ Tôn Tường có đồng ý hay không, đồng ý bao nhiêu phần trăm, nhưng ít nhất tôi nghĩ tôi đã làm rõ với cậu ấy một chuyện, đó là chúng tôi thật sự tiếp nhận cậu ấy, không vì gì khác, cơ bản bởi vì Luân Hồi cần cậu ấy, là kiểu tiếp nhận vì công việc.​

Có thể rất nhiều người sẽ không thích lời này của tôi, mọi người cảm thấy Vinh Quang là tình yêu, là ước mơ, nhưng nó cũng là hiện thực, hai mặt này không phải mâu thuẫn với nhau, quan hệ giữa người và người cũng phức tạp, chồng chéo như thế. Nhiệt huyết và tình nghĩa, chúng ta nói về chúng, nhưng chỉ chúng thôi thì vẫn là chưa đủ."​
Phương Minh Hoa

"Về Tôn Tường thì thực sự một lời khó nói hết. Lúc trước tán chuyện với cậu ta, cậu ta nói, trong ngăn kéo ở phòng nghỉ của Luân Hồi bọn họ, tuyển thủ có thể bỏ đồ ăn vặt vào đó, có trời mới biết cậu ấy thấy trong đó có lắm thứ thú vị gì. Cậu ta liền hỏi Giang phó, cậu ta lấy một bọc ăn được không? Giang phó bảo cứ lấy mà ăn, là của anh ta đó. Nhưng rồi cậu ta nghĩ lại, cậu ta không thích ăn mấy thứ mềm mềm.​

Sau đó tự nhiên cậu ta bắt đầu cười ầm lên, nói, "Vãi chưởng, đúng là vãi chưởng, mấy người biết không, lúc đó Chu Trạch Khải bước tới nói ăn mấy bọc của cậu ta đi, của cậu ta cứng. Của cậu ta cứng ha ha ha ha ha ha ha ha."​

Câu chuyện này quá nhạt, tụi tôi chẳng biết phải phản ứng làm sao.​

Đúng, từ sau khi tới Luân Hồi, sóng não Tôn Tường càng lúc càng kì diệu, ý tôi là vậy đấy."​
Viên Bách Thanh

"Trâu bò."
Tôn Tường trả lời khi phóng viên hỏi, cảm thấy Chu Trạch Khải như thế nào

"Đáng tin."
Tôn Tường trả lời khi phóng viên hỏi, cảm thấy Giang Ba Đào như thế nào

"Anh em!"
Tôn Tường trả lời khi phóng viên hỏi, cảm thấy đội viên Luân Hồi như thế nào

"Tuyệt vời!"
Tôn Tường trả lời khi phóng viên hỏi, ở Luân Hồi cảm thấy như thế nào

"Kì thực nhìn từ góc độ của một người làm công việc phỏng vấn, phỏng vấn Tôn Tường chẳng hề là một việc dễ dàng đơn giản. Không phải tôi nói cậu ấy là người thiếu nội hàm, mà là không thể giúp độc giả cảm nhận trực tiếp chiều sâu của buổi phỏng vấn thông qua cuộc đối thoại, cần bộ phận hậu kì chúng tôi phải suy nghĩ nhiều hơn lúc biên soạn, thêm vào đó một số câu diễn giải, tự thuật.​

Tôi từng hỏi Chu Trạch Khải, cậu có thường suy nghĩ về bản thân, nhân sinh, thế giới không, cậu ấy bảo không. Nhưng khi tôi đưa ra vài câu mang tính chất "có hoặc không" để tìm hiểu con người cậu ấy, cậu ấy trả lời rất nhanh, gần như không lưỡng lự, cực kì chắc chắn, lại không khiến người khác cảm giác tự tôn.​

Tôi vẫn cứ suy nghĩ mãi vì sao lại như vậy, việc tự nhận thức chính mình này của cậu ấy đến từ đâu, là vì bản thân đơn thuần cho nên thấu tỏ sao? Có vẻ không thể giải thích như vậy được.​

Thật xấu hổ, bản thân là một người làm việc với chữ nghĩa, tôi lại không cách nào diễn tả chính xác loại cảm giác mà cậu ấy tạo ra cho tôi —— Miễn cưỡng miêu tả một lần, thì giống như giữa tuyết dày dưới bầu trời nắng, có rừng cây lá kim cứng cáp thẳng người, cậu ấy cũng tựa như một cái cây lặng lẽ đứng ở đấy, giọt tuyết lạnh lẽo và vạt nắng ấm áp trong vắt như trong giấc mộng, hết thảy mọi thứ đều rất thuần khiết, nhưng không phải kiểu đơn thuần, ngây ngô thuần chất không biết chút gì. Bạn hãy thử mặc áo khoác lông bước đến, cảm nhận sự ấm nóng chân chính ấy.​

Mà Tôn Tường lại là loại cảm giác khác, tỉ như, có một lần trò chuyện, tôi nói, 'Người biết mình nhỏ bé mới vĩ đại', gương mặt cậu ấy đầy khó hiểu, bởi không thể tự giải thích vì sao con người lại nghĩ mình nhỏ bé.​

Chu Trạch Khải nói mình không suy nghĩ gì về cuộc sống, nhưng cậu ấy đối với mọi thứ xung quanh đều có quan điểm riêng, thế giới của cậu ấy khoáng đãng và tươi sáng. Còn Tôn Tường, tôi thấy cậu ấy sẽ ngẫm nghĩ lại vào những lúc phiền muộn, nhưng cậu ấy không nghĩ thông suốt được, thế giới của cậu ấy hỗn loạn, mà bản thân cậu lấy lại là một mũi mâu sắc bén.​

Về phần Giang Ba Đào, có đồng nghiệp cảm thấy cậu ấy khôn khéo khó lường, vậy tôi có một câu hỏi, bạn đối đãi với cậu ấy thế nào, cậu ấy đối đãi với bạn ra sao. Ngược lại bản thân tôi thấy phỏng vấn cậu ấy rất thoải mái, công việc dẫn dắt người được phỏng vấn vào đúng trạng thái hoàn toàn không cần thiết đối với Giang Ba Đào, nhưng cậu ấy cũng sẽ không lấn lướt bạn, trái lại sẽ nắm quyền chủ động trò chuyện, rất ân cần quan tâm, khiến người khác cảm động."​
Phóng viên nào đó trực thuộc "Báo Thể Thao Điện Tử" tại thành phố S

"Tôi rất muốn vui vẻ giao thiệp với các bạn bè phóng viên, nhưng nếu có ai muốn công kích Luân Hồi, vậy tôi ắt phải đi giải quyết. Đây là nằm trong bổn phận? Ừm... Hơn hết là vì Luân Hồi nha, nếu có người muốn sỉ nhục người nhà của bạn, bạn thân của bạn, bạn nhất định cũng sẽ đứng ra đáp trả mà."​
Giang Ba Đào

"Mặc xác nó."

"Kệ."
Khi được hỏi sẽ đối mặt với những nghi ngờ vô căn cứ như thế nào,
Tôn Tường và Chu Trạch Khải không hẹn mà cùng trả lời giống nhau


"Có Giang Ba Đào rồi."
Khi bị chất vấn 'Nếu không trả lời gì hết thì không tốt cho chiến đội đâu đấy',
lúc đó, Chu Trạch Khải đã nói thế


"Có tiểu Chu rồi, là các bạn đặt danh hiệu cho cậu ta mà, Súng Vương nan giải."
Giang Ba Đào khi bị hỏi, thời điểm bố trí chiến thuật
có bao giờ cảm thấy bất lực vì gặp phải đối thủ khó đối phó chưa


"Các đội viên còn lại bị hào quang của một người lấn át? Chẳng lẽ thứ chúng tôi truy cầu là truyền thông, là sự tán thưởng theo đuổi của khán giả hay sao? Là một đội viên Luân Hồi, tôi mạnh dạn thay các đồng đội cùng kề vai sát cánh nói rằng, chúng tôi không đặc biệt chú ý vấn đề này."​
Giang Ba Đào

"Khen ngợi tiểu Chu thêm lần nữa ấy à? Ừm... Cậu ấy là sương giá trong lửa hồng, là than nóng giữa tuyết băng. —— Không phải mọi người muốn nghe mấy lời nổi da gà này sao."​
Giang Ba Đào trêu chọc phóng viên một phen

"Tự bản thân Chu Trạch Khải là một người rất ổn định, cho nên Luân Hồi nhất định cũng là một chiến đội vững bước tiến về phía trước. Dường như từ mùa giải thứ Năm Chu Trạch Khải gia nhập, đến mùa giải thứ Sáu ổn định đội hình, đoạt quán quân ở mùa giải thứ Tám, mùa giải thứ Chín giành quán quân thứ hai, tốc độ tiến bộ rất nhanh, chiến đội trẻ tuổi giống như giang cánh mà bay vậy, nhưng kì thực mỗi bước chân đều rất ổn định vững vàng."​
Một bình luận viên Vinh Quang nào đó

"Trong mắt người ngoài, Luân Hồi trông thế như chẻ tre, nhưng sự thật là những khó khăn lớn nhỏ, chúng tôi đã trải qua rất nhiều. Cho nên nếu có người nói, mùa giải thứ Mười Luân Hồi thua trong tay Hưng Hân là thất bại chẳng thể tưởng tượng được, là sai lầm không cách nào tiếp nhận nổi, thì hoàn toàn sai rồi."​
Phương Minh Hoa

"Đương nhiên muốn ba lần quán quân liên tiếp rồi! Vì thế mỗi trận đấu tôi đều mang quyết tâm chiến thắng lên đài, nhưng đối thủ nhất định cũng giống như tôi, cho nên tôi không thể để vụt mất được."​
Đỗ Minh

"Ngày sau còn đó!"
Tôn Tường

"Lúc ấy tôi hoàn toàn không nghĩ tới, Liên minh Vinh Quang có thể tồn tại lâu đến vậy, trong chớp mắt, đột nhiên thừa lại một mình tôi. Không phải tôi nói đồng đội sau này không tốt, chỉ là, nói thế nào đây, cảm giác dựa dẫm? Dù sao thì họ đều là đồng đội của tôi kể từ khi ra mắt, hơn nữa còn ăn ý cùng nhau nhiều năm như thế. Hiện tại có rất nhiều người hâm mộ hoài niệm quãng thời gian đó, tôi biết, còn có cái gì mà, lời giải thích cho 'hồn xưa còn mãi trong trận chung kết'? Ài, bọn họ nói nhớ mãi không quên, rồi hỏi tôi thân làm người "Luân Hồi thế hệ đầu" cuối cùng có cảm giác gì, tôi thực sự không biết, trước đây rất tốt, hiện tại cũng không tệ, mọi người giải nghệ rồi vẫn còn giữ liên lạc."​
Rất lâu sau này, Vu Niệm nói khi được hỏi về chuyện ngày trước

"Cảm thấy rất vui vì thời gian đó cứ rảnh rỗi là lôi máy ảnh ra chụp, lưu giữ được rất nhiều khoảnh khắc, bây giờ chỉ cần lấy ra xem, thì có thể từ từ hổi tưởng."​
Lữ Bạc Viễn, vào lúc tuyên bố giải nghệ

"Quá khứ rất quan trọng, đúng, nhưng bởi vì quá khứ không thể thay đổi, thời gian đã qua sẽ vĩnh viễn không cách nào trở lại, suy nghĩ nhiều cũng đâu được gì —— Nhưng đây cũng là lợi ích của việc thời gian trôi đi mãi mãi, bạn xem, những kỉ niệm đẹp đẽ luôn ở đó, chỉ thuộc về một mình chúng tôi."​
Giang Ba Đào, ở thời điểm Chu Trạch Khải vừa giải nghệ

"Tương lai? ... Tôi cũng không nghĩ sâu xa gì, sẽ luôn... Bạn hỏi tôi có lòng tin hay không à? Đương nhiên là có, tôi nhất định sẽ chiến thắng —— Luân Hồi cũng thế."​
Tôn Tường, vào lúc vừa kết thúc mùa giải thứ Mười

"Tôi và tiểu Minh đã hẹn nhau, thu dọn đồ đạc trở thành nhà biễn diễn nghệ thuật nhân dân, bắt đầu với chương trình trực tiếp trước nha, kính thưa quý vị, trước tiên xin mời chắp tay."​
Ngô Khải, vào lúc giải nghệ
"Nếu nhất định phải nói, thời gian và không gian là vô cùng vô tận, làm người ta kính nể, thật giống như đi làm việc vô nghĩa. Có thể đối với vũ trụ thì không có ý nghĩa gì, nhưng với chính chúng ta mà nói, luyện tập hôm nay, gặp gỡ ngày mai, đều có ý nghĩa, tự do của một người nằm ở việc nắm bắt hiện tại —— Ôi đừng khen tôi, đây là mẹ tôi nói với tôi đó, he he."​
Đỗ Minh

"Vậy, thời điểm tốt nhất chính là?"
Phóng viên hỏi

"Hiện tại."
Chu Trạch Khải
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook