Hoàn [Hạo Tường] Chia tay

hongantran1410

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
256
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội Hoàng Thiếu Bánh Ngọt Cừu Cừu
#1
Thực ra tựa đề là "Không biết chia tay", nhưng mình không biết dịch sao nên... Mà cái nội dung edit cũng QT không kém, thiệt ra mình làm gấp từ lúc 6h chiều tới giờ nên không kịp xoay xở xem lại cho lắm, mình sẽ beta bù sau :( mọi người đừng mắng mình nha.
Up trước một phần để kịp sinh nhật em.

Chia tay
Tác giả:哈了哈
Editor:
@hongantran1410

Chúc mừng sinh nhật Đường Hạo, đội trưởng Hô Khiếu, đội viên đội quốc gia, thương em.
Hi vọng em có thể giành được quán quân cho em, cho Hô Khiếu. Đường Hạo của chị là giỏi nhất.



Khi nhận được lời mời tụ tập hội năm bảy, nội tâm Tôn Tường vốn muốn từ chối. Thực ra quan hệ của năm bảy cũng khá tốt, hàng năm mọi người đều sẽ sắp xếp thời gian tụ họp. Sau khi giải nghệ càng gặp nhau nhiều hơn, mấy ngày rảnh rỗi vẫn hay đi chơi với nhau.

Nếu là thường ngày, Tôn Tường chắc chắn là người đầu tiên hồi âm trong group, một chữ “đi” cũng phải nhắn mười lần, sẵn tiện show tình cảm khiến cún độc thân tức chết. Nhưng bây giờ xuất hiện một vấn đề, Tôn Tường bây giờ cũng thành cún rồi, mà con cún còn lại cũng trong group.

Con cún Đường Hạo, Tôn Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm điện thoại, còn không chờ hắn điều chỉnh khí tức thì cún tội phạm đã vô cùng bình tĩnh trả lời tin nhắn trong group.

Đường Tam Đả: Đi

Những người khác từ lâu đã có giác ngộ của người bị show ân ái nhiều năm, nhanh chóng gặng hỏi Đường Hạo: Hai người?

Đường Tam Đả: Không biết, mày hỏi nó

Nhất Diệp Chi Thu: ...

Tôn Tường lặng lẽ trả lời bằng im lặng tuyệt đối, đám anh em vẫn đang trêu ghẹo đám nhóc gay các cậu chơi trò tình thú gì, không chịu truyền lời giùm tụi này. Chỉ có Tôn Tường biết được: Đường Hạo ý này rõ ràng là không muốn nói chuyện với mình.

Tao cũng đi được, đcm, thằng chó.

Tôn Tường tức giận, không còn thèm để ý chuyện xấu hổ khi đụng mặt người yêu cũ.

Nhất Diệp Chi Thu: Đi, có gì mà không đi.

Tôn Tường với Đường Hạo vừa chia tay hơn một tháng, tuy đột nhiên nhưng lại hợp tình hợp lý. Chuyện của hai người lúc còn đương tốt đẹp huyên náo dư luận, cả hai vốn cũng không phải dạng người biết tém, đương nhiên không giấu diếm điều gì. Bất quá ở chung với nhau bấy nhiêu năm, ba ngày một trận cãi nhỏ năm ngày một trận cãi lớn âu cũng là chuyện thường. Nhưng trước khi giải nghệ, cơ hội gặp nhau không có bao nhiêu, hai người có tự giác của người nơi đất khách, cơ hội để cãi nhau đều để dành để đánh nhau trên giường.

Chờ đến lúc giải nghệ, Đường Hạo chạy tới thành phố S. Lúc này Tôn Tường và Đường Hạo chính thức ở chung, cùng nhau sinh sống dưới một mái nhá, mâu thuẫn cũng lũ lượt kéo đến. Khởi đầu mới mẻ thuận lợi lướt qua, ngày tháng vẫn như đôi phu thê mới cưới tình nồng ý mật. Nhưng chuyện củi gạo dầu diêm ngày một nhiều, hai vị xấu tính này đụng chuyện không hợp sẽ gây nhau

Tôn Tường quýnh lên sẽ mắng người khác, la to nói lớn. Đường Hạo lười cãi nhau với hắn, chê phiền phức quay qua bóp người một cái, siết người thành như con cá nóc.

Như này thật sự rất mất mặt, sau mỗi lần cãi nhau Tôn Tường đều tức giận bất bình nghĩ: Đều do Đường Hạo, lần này không phát huy được, vừa nãy câu kia đáng lẽ nên đổi sang câu mắng nó luôn.

Kỳ thực cãi nhau cũng không có gì to tát, cũng nhanh thành thói quen của Tôn Tường. Đường Hạo có lúc đáp lại vài câu, có lúc trực tiếp không để ý. Dù sao Tôn Tường cũng không tức thật, phần nhiều thời gian sẽ tự mình hết giận. Phần ít thời gian, chỉ cần Đường Hạo dỗ dành vài ba câu Tôn Tường cũng hết tức.

Cho nên lần chia tay này vẫn hơi đột nhiên.

Tôn Tường thở dài, cuộc đối thoại hôm chia tay vẫn in rõ trong não hắn. Chuyện làm sao xảy ra Tôn Tường không nhớ, hắn chỉ biết mình nói một câu: ông đây muốn chia tay với mày. Sau đó Đường Hạo đầu cũng không ngẩng, thu mình trên sofa nhìn chằm chằm điện thoại, trả lời.

"Chia tay đi."

Tôn Tường giận điên, "Con mẹ nó mày lặp lại lần nữa?"

Đường Hạo cuối cùng cũng đặt máy xuống, hắn đứng dậy đi tới đối diện Tôn Tường, đặc biệt nghe lời lặp lại lần nữa.

"Chia tay đi."

Chủ nhà ở thành phố S là Tôn Tường, lúc Đường Hạo đến không mang theo cái gì, lúc đi còn gọn gàng dứt khoát hơn, hành lý lựa nhặt vừa vặn một cái balo.

Buổi chiều Đường Hạo đã không còn bóng dáng, đến tám giờ tối Tôn Tường đói bụng nhưng không gặp người, mang tức giận với một chút bất an gọi điện thoại cho đối phương.

"Mày đâu?" Tôn Tường không nhịn được nói.

Đối diện trầm ngâm vài giây mới trả lời, "Ga đường sắt cao tốc.."

"??????"

"Vào ga, không nói nữa, đừng bật điều hòa qua đêm, cúp đây."

"??????"

Tao đcm nó! Tôn Tường quăng vỡ luôn chiếc điện thoại.

Tôn Tường thật sự tức đến nhịn không được, thậm chí hắn không thể chấp nhận sự thật mình đã bị Đường Hạo vứt bỏ. Nhưng nghĩ kĩ thì không đúng, hình như mình mới là người vứt.

Nhưng vấn đề là hắn cũng không muốn vứt nha, không phải chỉ là nói tào lao chút thôi à...

Tôn Tường ai oán nằm trên salon, bụng rỗng kêu to trong phòng trống. Hắn dùng chiếc điện thoạii ngoan cường của mình gọi 400 đồng tiền đồ nướng, nhưng sau khi được giao tới thì một miếng cũng ăn không vô. Sau cùng ngoan ngoãn bật điều hòa ngủ, nằm một mình trên chiếc giường hai người rộng lớn. Tôn Tường kéo chiếc gối bên cạnh ôm vào lồng ngực, không biết nghĩ gì trong lòng, trằn trọc không ngủ cả đêm.

Tôn Tường muốn mềm lòng, nhưng nội tâm đã quen kiêu ngạo không cho phép hắn cúi đầu trước. Nói thật Đường Hạo thật nhường nhịn hắn nhiều, điều này Tôn Tường rất rõ. Nhưng mọi thứ đến quá đột ngột, Tôn Tường không biết câu chia tay kia tại sao lại chọc vào Đường Hạo, huống hồ mấy lời nhảm nhí này hắn trước đây cũng không phải chưa từng nói. Không chừng người này đã sớm muốn đoạn tuyệt với hắn, vừa vặn có một bước ngoặt nên liền thôi.

Với ý nghĩ đó, Tôn Tường càng không muốn chủ động, hai người mãi không liên hệ với nhau, đôi khi nhắn vài câu như có như không, nội dung phần lớn đều xoay quanh "Đồ của tao có phải ở chỗ mày không" với "Đồ của mày có muốn lấy không”.

Nhớ lúc Đường Hạo đi trời vẫn còn nóng, bây giờ gặp lại mùa hè cũng sắp qua rồi. Tôn Tường tuân theo truyền thống đi gặp người yêu cũ, mặc đồ như thể chuẩn bị tham gia tuần lễ thời trang Paris. Kết quả đến nơi Tôn Tường lập tức há hốc mồm, trang phục toàn thân đắt đỏ hoàn toàn không hợp với nơi đây.

"Thằng nào chọn địa điểm vậy?" Giày chơi bóng limited của Tôn Tường đạp trong bùn đất, hắn cười đau đớn.

"Đã nói với mày là nông trại, mày lại giở tính thiếu gia?" Lưu Tiểu Biệt ra đón hắn xem trò vui không chê chuyện lớn, chế nhạo hắn đã đời còn kêu đồng bọn vây xem.

"Anh Tường của chúng ta đến rồi, mau ra đây nghênh tiếp."

Những người khác từ trong nhà lần lượt đi ra, sân nhỏ lập tức sôi động cả lên. Mọi người đều đã lâu chưa gặp đều nhiệt tình chào hỏi. Tôn Tường là người đến cuối, khó tránh bị mọi người quở trách.

"Sao lại đến muộn, tụi tao còn tưởng mày đến chung với Đường Hạo."

Tôn Tường nghe thấy lời này mới dám giả vờ như không có gì mà nhìn Đường Hạo. Đường Hạo không thay đổi gì lắm, trông vẫn như trước khi đi. Tóc dài, da có vẻ ngăm đen. Tôn Tường hừ lạnh, chắc chắn là không ai ép hắn bôi kem chống nắng, còn hắn đàn ông thẳng tính cũng mặc kệ.

Tôn Tường nghe mọi người nói chuyện một chút cũng rõ vài chuyện, Đường Hạo đi cùng Trâu Viễn tới đây, xem ra hơn một tháng này hắn về nhà. Mà với phản ứng của mọi người cũng đã rõ, trừ hắn với Đường Hạo, không ai biết hai người bọn họ chia tay.

Tôn Tường thấy hơi hơi mất mặt.

Ngày đó khi trong group hỏi, Tôn Tường cảm thấy Đường Hạo đã nói rất rõ ràng, chỉ cần tinh mắt sẽ đoán được quan hệ giữa hai người bọn hắn không đúng. Nhưng vạn vạn không ngờ tới, người ta nói chơi thể thao điện tử không nên dính líu chuyện tình cảm, rồi mấy đứa chơi thể thao điện tử cũng không nhận thức được chuyện tình cảm luôn. Cả bọn vẫn bắt bọn họ làm “đối tượng đốt cháy của đoàn FFF”*, kêu gào muốn đánh uyên ương.

*đoàn FFF: (theo baidu) Từ light novel "Idiot · Quiz · Summoned Beast". Nhóm FFF là một tổ chức xét xử dị giáo được khởi xướng bởi lớp 2-F của trung học tư Bungetsu Academy. Chủ tịch là F-ban Xu Chuanliang, trang phục cầm một chiếc liềm tử thần khổng lồ, toàn thân là áo choàng đen (thực chất là áo choàng và mũ trùm đầu), tất cả các thành viên đều có chữ F trên mặt nạ. Bản thân giáo lý là phải có được hạnh phúc cùng nhau, vì vậy không ai được phép được hạnh phúc một mình, vì vậy, một khi một người bộc lộ cảm xúc và bất cứ ai có hành vi thân mật trước mặt mọi người bất kể mong muốn của người khác, sẽ bị phán xét và lên án.
Trong bản gốc của tác giả có từ “đốt cháy”, từ này liên quan tới việc tra tấn của đoàn này trong phim hoạt hình, nhưng vì mình không biết dịch sao cho dễ hiểu nên mình xin note ở đây thôi.

Tôn Tường nháy mắt với Đường Hạo, ý tứ mày mau mau giải thích. Đường Hạo xòe tay, tao không nói.

Được, không nói thì dẹp, dù thế nào cũng quá bẽ mặt. Tôn Tường biết lúc hai người bọn hắn quen nhau mình có bao nhiêu đắc ý, hiện tại chia tay không nên chọc người ta, xấu hổ.

Hai người trả lời qua loa vài câu, Trâu Viễn ngược lại đứng bên cạnh hỗ trợ ứng cứu, dẫn dắt câu chuyện ra xa hai người. Tôn Tường nhìn thấy lại khó chịu trong lòng, chắc chắn rằng Đường Hạo kể chuyện chia tay cho Trâu Viễn nghe.

Điều kiện của trang trại đương nhiên không thể so sánh với khách sạn năm sao, Tôn Tường không có bất kỳ cách nào để phản đối bị đẩy vào cùng một phòng với Đường Hạo. Trong phòng có một giường lớn trông rất quê mùa, phối với chăn bông, trên thêu mấy bông hồng lớn cùng tiểu uyên ương trông qua vô cùng thê thảm. Tôn Tường sốc não, mặt tòa vẻ chịu đựng cái thẩm mỹ chấn kinh này.

Lý Hoa ở cửa bỉ ổi cười, Lưu Tiểu Biệt tiếp tục nói lời vô sỉ.

"Cách âm của khu nhà này không tốt, hai đứa mày chú ý ảnh hưởng, tao ngủ bên cạnh đấy."

Tôn Tường vơ lấy giày chơi bóng đắt giá ném ra ngoài, sau đó lại nhận mệnh nhảy ra nhặt về.

May mắn là chỗ này nhỏ mà có võ. Tuy chỉ là khu nhà nhỏ, nhưng có đầy đủ đồ gia dụng, nước nóng và mạng không dây. Tôn Tường thoải mái tắm rửa sạch sẽ, sau khi bước ra liền rũ tóc cho đỡ lạnh, Đường Hạo nhanh tay lẹ chân, tay vừa nhấc lên đã tắt điều hòa. Tôn Tường chậc một tiếng, oán hận nói, "Quen tay?"

Đường Hạo trừng hắn, không nói gì cũng không mở lại điều hòa. Bầu không khí đột nhiên có chút giằng co, Tôn Tường sau một ngày không dám nhìn đối phương nhiều, khi này bốn mắt nhìn nhau bỗng nhiên lại thấy mũi cay cay. Hắn điên cuồng nhắc nhở mình nhịn xuống, lần này nhất định phải phát huy vượt xa người thường, không được để Đường Hạo chế giễu.

Tôn Tường dùng sức chớp mắt, nghi là lúc nãy tắm rửa bị vào nước, bằng không làm sao giải thích vành mắt hắn bây giờ rất kì lạ.

Vẻ mặt của Đường Hạo hơi biến động nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Hắn bật điều hòa rồi chỉnh cao lên vài độ, miệng như đang lẩm bẩm một câu gì, Tôn Tường không nghe rõ.

Lúc ngủ cũng chỉ có cái giường với cái chăn bông này, Tôn Tường không muốn lộ vẻ khó chịu nên oai phong lẫm liệt trèo lên giường với Đường Hạo. Trong khoảng khắc, hơi thở quen thuộc ập tới, tim Tôn Tường vô cớ đập nhanh hơn. Bên cạnh chính là thân nhiệt và mùi vị thân quen, Tôn Tường kìm chế kích động muốn xoay người, quay lưng về phía Đường Hạo mà ngủ. Dù thế nào ngủ rồi cũng không còn biết gì nữa, muốn thế nào cũng được.

Nhưng Tôn Tường nghe nhịp tim mình như nổi trống, căn bản không thể ngủ. Trời tối người yên, hắn lặng lẽ nghiêng đầu, dùng ánh trăng mờ nhạt để nhìn lén đối phương.

Tôn Tường hối hận việc hôm nay tới đây, nhưng hắn hối hận việc chia tay một tháng trước nhiều hơn. Nhưng có lúc mất là mất, sau này bù đắp cũng không có ý nghĩa gì. Hắn chậm rãi trở mình, thở dài. Ngay lúc này, người sau lưng lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn bóng lưng đối phương. Tôn Tường nằm bên cạnh Đường Hạo, hắn duỗi tay lập tức có thể kéo người vào trong ngực mình, nhưng Đường Hạo lại không thể.

Chí ít hiện tại vẫn chưa thể.
 
Last edited:

hongantran1410

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
256
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội Hoàng Thiếu Bánh Ngọt Cừu Cừu
#2
Kế hoạch của ngày thứ hai là thăm danh lam thắng cảnh thiên nhiên gần đó, cả đám bây giờ liền xuất phát. Tuy đã giải nghệ nhưng căn bản mọi người vẫn hoạt động trong ngành Thể Thao Điện Tử, không hề có sở trường thể thao. Vừa nghe đến leo núi, một đám như cụ Dumbledore lắc lắc đầu*, kêu gào đòi ngồi xe cáp.


Tôn Tường có bệnh sợ độ cao nhẹ, vừa định cắn răng bảo ngồi chung thì nghe Đường Hạo nói bên cạnh, "Đi chơi còn không chịu hoạt động, tụi mày muốn lười đến chết à." Không hề có vẻ đang nhìn Tôn Tường, vẫn như là đang hỏi mọi người.

"Leo lên đi, lúc xuống mệt thì ngồi cáp."

Ý tưởng nhanh chóng được tập thể đồng tình, Tôn Tường cũng thỏa mãn với kết quả này. Thực ra thể lực hắn không tệ, vẫn duy trì thói quen tập thể hình. Chỉ là gần đây hơi tiêu cực, cũng ít rèn luyện hơn. Khi Tôn Tường bò đến đỉnh núi, hắn đã mệt đến lảo đảo, nước của hắn đã uống hết lúc ở lưng chừng núi, ở đỉnh núi cũng không có chỗ bán nước.

Đường Hạo im lặng ném bình nước của mình cho hắn, Tôn Tường lúc này cũng không khách khí, ngửa đầu uống sạch. Vệt nước trên môi hắn sáng lấp lánh, uống hết một bình vẫn chưa thỏa mãn, vươn đầu muốn cướp nước người khác, lại bị Đường Hạo nắm cổ áo lôi về. Tôn Tường vừa định phát cáu, Đường Hạo lại lấy ra một bình khác từ trong balo.

"Mọe nó, Hạo ca mày đúng là không công bằng."

Lưu Tiểu Biệt cùng Viên Bách Thanh nghèo đến nỗi phải uống chung một bình nước, giờ phút này cũng muốn được chia cho một chai, Đường Hạo lập tức khinh thường nói, "Uống một ngụm một trăm đồng."

Tôn Tường suýt nữa phun nước trong miệng ra, Đường Hạo lúc này mới lại nói với Tôn Tường, "Mày thì ký nợ."

Người khác tức giận mắng cẩu nam nam, Tôn Tường cũng không dám uống nữa, dường như chỉ sợ người kia thật sự sẽ đòi tiền hắn.

Lúc xuống núi, mọi người theo kế hoạch ngồi xe cáp, Tôn Tường có chút chống cự với độ cao này, đặc biệt là cái xe cáp này như cái thùng rỗng bốn phương tám hướng không có lấy một cái mái che, nhìn rất đáng sợ. Tôn Tường đương nhiên ngồi cùng xe với Đường Hạo, ánh mắt không dám nhìn một chút. nghiêm túc nắm tay vịn, nhìn có chút căng thẳng.

Tốc độ xe cáp di chuyển rất chậm, hai người ở giữa không trung, xung quanh trùng trùng điệp điệp, cây xanh thấp thoáng, dường như rất xa xôi, lại rất thanh tịnh, Tôn Tường sau khi quen với độ cao này cũng dần muốn lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh. Đường Hạo trong nháy mắt không nói nên lời.

"Điện thoại sao lại vỡ?"

Tôn Tường không trả lời, tâm nói vì sao nát trong lòng mày vẫn không nghĩ ra à?

Đường Hạo trong lòng quả thật không nghĩ ra, làm sao hắn biết được điện thoại này thay mình chịu tội.

"Vì sao không đổi?"

Đường Hạo lúc cất tiếng hỏi cũng tự mình cảm thấy không đúng, điện thoại này lúc đầu là hắn mua, hàng mới ra năm nay, hai người mỗi người một cái. Tôn Tường lần này có phản ứng, hắn giấu điện vào trong túi, hất cằm nói.

"Tao thích, tao còn tiếc không muốn đổi."

Đường Hạo hừ một tiếng, "Điện thoại không nỡ bỏ, người thì lại không tiếc đổi."

"Mày có ý gì?" Tôn Tường trợn mắt, thân thể cũng ngồi thẳng lên, lúc này tới sợ độ cao cũng không còn quan tâm.

"Con mẹ nó mày nói vậy là ý gì?"

Đường Hạo lười giải thích, hắn không tin Tôn Tường nghe không hiểu. Kết quả hắn không lý đến người ta, Tôn Tường lại càng sốt ruột. Âm lượng bất giác tăng lên, Đường Hạo muốn nhéo miệng hắn, Tôn Tường muốn trốn nhưng động tác lại hơi mạnh, xe cáp kêu mấy tiếng lung lay mấy lần. Tôn Tường trong một khắc liền ngoan ngoãn, một phát chụp được tay Đường Hạo, đầu cũng không dám lệch.

Đường Hạo cúi đầu nhìn bàn tay mình vô thức nắm lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được. Xe cáp ngừng lay, tay Tôn Tường vẫn không buông ra. Hắn nên sớm bỏ ra, nhưng đối phương nắm rất chặt, mình lại không nỡ lòng buông ra.

Đến chân núi hai người không nói chuyện nữa, đường ra có một màn hình lớn để hiện hình chụp trong ở xe cáp đồ. Người khác liếc cái cũng nhìn thấy hai vị này nắm tay nhau, trêu chọc ồn ào. Đường Hạo lại lười nói, một mình Tôn Tường không thể đấu với nhiều miệng như vậy, chỉ có thể giương mắt nhìn. Trâu Viễn hiểu ý kéo Lưu Tiểu Biệt cũng là người chơi vui nhất, thừa dịp hai người trong cuộc không chú ý vội vàng khuyên nhủ.

"Mày mù à, mày không thấy được bầu không khí của bọn hắn rất kì sao?"

Lưu Tiểu Biệt mù đến mức rất triệt để, "Không có."

Trâu Viễn: ...

Sau khi trở về bầu không khí giữa Tôn Tường cùng Đường Hạo càng lúc càng không ổn, nếu nói trước đây Tôn Tường đánh chết cũng không hòa hoãn với Đường Hạo, vậy thì bây giờ Tôn Tường vô cùng muốn bị đánh chết.

Tốt nhất là ra tay trực tiếp, sẽ không đau.

Hắn có thể nhẹ nhàng nói mình thích, nói mình không nỡ, nhưng hắn cũng không dám nói mình thích cái gì, lại không nỡ ai.

Cơm tối Tôn Tường không ăn bao nhiêu, hứng thú của Đường Hạo dĩ nhiên cũng không cao. Lần này không chỉ Trâu Viễn, chỉ cần có mắt là biết hai nhóc gay có gì không đúng. Lúc này Trâu Viễn mới dùng bộ dạng người từng trải phụ đạo cho mọi người, "Tao đã nói hai người bọn hắn có vấn đề, tụi mày vẫn cứ trêu chọc nó, rõ ràng là cãi nhau chia tay mà ngại nói."

"Tiêu đời." Từ Cảnh Hi khiêm tốn cầu giải đáp, "Vậy tụi tao nên làm sao bây giờ?"

"Tách tụi nó ra, đừng để tụi nó ở cùng nhau."

Đường Hạo đi theo Tôn Tường về phòng, sau đó hai người cũng không nói lời nào. Một tháng này Đường Hạo cũng phải nhịn rất lâu, hắn cảm thấy đến lúc trừng phạt Tôn Tường rồi.



"Tao có việc nói với mày." Đường Hạo trịnh trọng nói, Tôn Tường gật đầu, "Vừa lúc tao cũng có lời muốn nói."

Hai người vô cớ sốt sắng, lời thoại để đáp lại còn chưa nghĩ ra thì cửa bỗng bị đạp ra.

"Tới một người, ba thiếu một." Từ Cảnh Hi dò xét đầu tiên.

"Không chơi." Hai người đồng thanh đáp lại phía ngoài cửa.

Nhưng đối phương không tin, rất nhanh lại đổi qua một vị chiến hữu khác, "Tường ca đi khai hắc* nào."
* Nó là kiểu lập đội chơi có giao lưu, call hoặc nói chuyện trực tiếp, ý xấu thì là kiểu ngồi đánh cùng nhau, nhìn luôn màn hình thằng ngồi cạnh để quan sát trận đấu được rộng hơn ấy (nguồn Nguyệt)

"Không rảnh!"

Tôn Tường xua mấy người không liên quan đi, đang do dự mở miệng thế nào, cửa lại một lần mở ra.

Lưu Tiểu Biệt: Đường Hạo tối nay tao muốn ngủ với mày.

Tôn Tường: ??????

Đường Hạo: ??????

Lưu Tiểu Biệt: Không phải, tao không phải ý kia.

"Cút!" Đường Hạo cuối cùng nhịn không nổi, nhấc thân lên muốn đánh nhau. Tôn Tường cũng ném người ra ngoài cửa, "Hai đứa tao muốn ngủ, tụi mày đi vào nữa nhìn thấy cái gì tao không chịu trách nhiệm."

Lưu Tiểu Biệt: ??????

Tuy lời này nói ra rất xấu hổ, nhưng lực sát thương rất lớn mà vô cùng hiệu quả. Quả nhiên không còn ai gõ cửa nữa, ngoài cửa lặng lẽ, trong phòng càng trở nên yên tĩnh hơn.

Đường Hạo dựa vào giường nhìn hắn, "Mày muốn nói gì?"

"Tại... tại sao tao phải nói trước?" Tôn Tường không phục.

Đường Hạo bị hắn chọc cười, "Có muốn nói hay không."

Hắn lật người một cái muốn đắp chăn đi ngủ, Tôn Tường lập tức nhảy lên giường, xốc tấm chăn hoa kia lên.

Tôn Tường có rất nhiều lời muốn nói, chất vấn Đường Hạo, oán giận Đường Hạo, nhưng hắn phát hiện mình vẫn đang tâm trạng thất thường.

Hắn mỗi lần đối mặt Đường Hạo đều sẽ tâm trạng thất thường, nhưng như này thì chọc tức nhau quá rồi.

Chịu đựng nửa ngày, vành mắt cũng từ từ nhuốm đỏ, Tôn Tường mím miệng không lên tiếng, trừng Đường Hạo muốn bốc lửa trong mắt.

"Nói." Đường Hạo lựa lời khuyên bảo, "Không nói tao lập tức đi tìm Lưu Tiểu Biệt ngủ."

Tôn Tường: ...

Mẹ nó, lần này được rồi. Đường Hạo bất đắc dĩ nhìn người đang nằm bò trên thân mình, cảm giác được trên ngực có chút ẩm ướt.

"Tôn Tường, mày thật sự không nói lý." Đường Hạo vừa vuốt mái tóc mềm mại của đối phương vừa kiềm chế kích động muốn đẩy sọ não người kia ra.

"Mày, để ý chuyện ăn lo lắng chuyện mặc, làm gì cũng đều chú ý, chỉ có không thèm để ý đến tao. Không nỡ đổi điện thoại, không nỡ xóa ảnh, xóa tin nhắn cũ, nhưng mẹ nó không tiếc tao đúng không?

"Tao bỏ được sao? Mày nhìn tao như vậy giống bỏ được sao?" Tôn Tường ngước đầu, hận không thể bóp cổ Đường Hạo mà lay, "Lão tử xem mấy tấm ảnh xấu xí của mày, nhìn lịch sử tin nhắn của mày, cầm điện thoại mày đưa còn tiếc không dám đổi. Tao nói chia tay nhiều lần như vậy cũng không thấy mày phản ứng, ai bảo con mẹ nó mày đột nhiên đáp ứng."

"Mày nói nhiều lần như vậy, mà tao chỉ nói một lần." Đường Hạo lại nhéo mặt hắn, Tôn Tường bị ép ngậm miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe đối phương tiếp tục.

"Tao chỉ nói một lần, mày liền khó chịu như vậy. Mày nói bao nhiêu lần, tao mỗi một lần cũng khó chịu y như thế."

Tôn Tường sửng sốt, hắn nhìn hai mắt Đường Hạo, ánh mắt lưu chuyển gợn sóng, như thể đang nói hết vô số lần thất vọng cùng thương tâm. Tôn Tường biết mình có lỗi, nhưng hắn nhưng chưa bao giờ nghĩ là thế này.

"Tao chỉ tùy tiện nói một chút..." Âm thanh của Tôn Tường nhỏ dần, sự chắc chắn cũng càng biến mất.

"Nhưng tao trước nay đều không nỡ nói với mày câu đó."

"Bởi vì tao không nỡ mày."

"Từ chia tay này tao không thích nghe, nhưng sau này mày nói một lần, tao liền đồng ý một lần. Chỉ cần mày không sợ mở miệng, tao sẽ không ngại đi."

Tôn Tường hoàn toàn há hốc mồm, hắn bây giờ mới coi như rõ ràng lý do cho sự kiên trì của Đường Hạo rốt cuộc là cái gì. Không có ý định chia tay từ lâu, cũng không phải là bộc phát cố tình gây sự, chỉ là một vài mảnh vỡ của sinh hoạt, là những chi tiết bị hắn lược bỏ, được Đường Hạo nhặt lên dán lại.

Tôn Tường cảm thấy giờ phút này bản thân cần phải phát huy vượt xa người thường, "Tao cũng không nỡ chia tay, không chia tay được không?"

"Không nỡ cái gì?"

"Không nỡ chia tay."

"Không nỡ cái gì?"

"...Không nỡ mày."

Rất tốt, Trâu Viễn lần này trở thành thằng đào hố.*

*đào hố: đào hố cho đồng bọn nhảy vào, thường ám chỉ mấy người chơi ngu

Lưu Tiểu Biệt cả đêm đều mẹ nó ngủ không ngon, hàng xóm hơn nửa đêm vẫn còn khóc lóc, hẳn là bị câu nói của mình đêm qua kích động. Nhưng mà cũng không phải hắn có ý đồ không an phận mà, hai vị kia cũng không nên dùng phương thức đơn sơ thô bạo này trả lời mình chứ.

Phòng của những người khác tính ra cũng khá xa, người bị thương tổn chỉ có mỗi Lưu Tiểu Biệt. Đặc biệt lúc mọi người đã thu dọn xong xuôi hành lý chuẩn bị về, hố của Trâu Viễn lại xuất hiện. Hắn nói, "Hạo ca, mày vẫn về K thị với tao à?"

"Không về, tao về nhà."

Những người khác sóng ngầm phun trào, điên cuồng nháy mắt. Đồng tử Tôn Tường hơi mở ra, nhìn chằm chằm người phát ngôn Trâu Viễn.

"Về nhà nào?"

Đường Hạo không giải thích, choàng vai Tôn Tường, "Về nhà tụi tao."

Lưu Tiểu Biệt tận dụng triệt để, "Đừng show đừng show, đi nhanh lên đi có thương tích phong hoá."

Những người khác không biết chuyện, vẫn nghĩ Tôn Tường và Đường Hạo đang miễn cưỡng vui cười.

"Không sao, chia tay ắt hẳn muốn giữ thể diện, ai cũng không cần cảm thấy có lỗi."

"Thôi, đừng diễn. Giữa huynh đệ tụi tao không cần để ý mặt mũi, đều hiểu mà."

Một đám người trái một câu chia tay, phải một câu chia tay, nói tới nỗi Tôn Tường phản xạ có điều kiện bắt đầu mềm chân. Đêm qua cách Đường Hạo tính sổ với hắn chính là đếm lại, không ngờ người này thực sự nhớ mình tổng cộng đã nói từ chia tay bao nhiêu lần, quá khủng bố. Tuy hiện tại không phải bản thân Tôn Tường nói ra khỏi miệng, nhưng hắn sợ Đường Hạo sẽ ghi nhớ mấy cái này, vì thể trở nên cực kì căng thẳng.

"Không chia tay, ai mẹ nó nói tụi tao chia tay, muốn ăn đòn à."

Trâu Viễn: ...

Thành viên năm bảy quyết định loại đi hai đứa gay mở một group chat nhỏ.

"@Hoa Phồn Tự Cẩm đi ra chịu đòn!"

"Đi ra chịu đòn +1 "

"Đi ra chịu đòn +n "

"Cho nên hai người tụi nó có chia tay hay không?"

"Đến giờ vẫn không biết."

end.

Nhiêu đây hơn 5.2k chữ thật sự là làm trong 1 ngày từ chiều đến đêm, mong mọi người thông cảm cho giọng văn còn quá QT và thô này ;(
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Mỗi lần đọc về mùa 7 là cười không khép mồm nổi, vừa bạo lực vừa trẩu vừa nhoi vừa EQ thấp.

Mấy chi tiết đưa nước, đề nghị leo bộ, không đổi điện thoại, bật máy điều hoà… nhỏ nhặt đúng là lãng mạn của tụi trai năm 7, vừa ngắn gọn vừa trúng điểm quắn hí hí.

Tưởng hai đứa nó chia tay do hai thằng đực rựa bừa bãi tuỳ tiện không hạp chứ, ai dè lý do chia tay ngọt ngào hết sức luôn, cho chừa cái tật vạ mồm. Chỉ có cứng như Hạo mới trị nổi ngang như Tường thôi!

Đến ngông như Tường còn mềm chân, Hạo ăn gì sung sức dữ trời =)))) Nhưng mà tội nhất vẫn là Tiểu Biệt đòi ngủ với người ta, tội (chưa xử) nhì là Trâu Viễn xúi dại =))) Quả nhiên khi trong đám bạn có cặp yêu nhau thì thằng bạn thân luôn trúng đạn và đám bạn thì bị thồn cơm chó.
 

Bình luận bằng Facebook