- Bình luận
- 32
- Số lượt thích
- 256
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ đội Hoàng Thiếu Bánh Ngọt Cừu Cừu
Thực ra tựa đề là "Không biết chia tay", nhưng mình không biết dịch sao nên... Mà cái nội dung edit cũng QT không kém, thiệt ra mình làm gấp từ lúc 6h chiều tới giờ nên không kịp xoay xở xem lại cho lắm, mình sẽ beta bù sau mọi người đừng mắng mình nha.
Up trước một phần để kịp sinh nhật em.
Up trước một phần để kịp sinh nhật em.
Chia tay
Tác giả:哈了哈
Editor:@hongantran1410
Chúc mừng sinh nhật Đường Hạo, đội trưởng Hô Khiếu, đội viên đội quốc gia, thương em.
Hi vọng em có thể giành được quán quân cho em, cho Hô Khiếu. Đường Hạo của chị là giỏi nhất.
Tác giả:哈了哈
Editor:@hongantran1410
Chúc mừng sinh nhật Đường Hạo, đội trưởng Hô Khiếu, đội viên đội quốc gia, thương em.
Hi vọng em có thể giành được quán quân cho em, cho Hô Khiếu. Đường Hạo của chị là giỏi nhất.
Khi nhận được lời mời tụ tập hội năm bảy, nội tâm Tôn Tường vốn muốn từ chối. Thực ra quan hệ của năm bảy cũng khá tốt, hàng năm mọi người đều sẽ sắp xếp thời gian tụ họp. Sau khi giải nghệ càng gặp nhau nhiều hơn, mấy ngày rảnh rỗi vẫn hay đi chơi với nhau.
Nếu là thường ngày, Tôn Tường chắc chắn là người đầu tiên hồi âm trong group, một chữ “đi” cũng phải nhắn mười lần, sẵn tiện show tình cảm khiến cún độc thân tức chết. Nhưng bây giờ xuất hiện một vấn đề, Tôn Tường bây giờ cũng thành cún rồi, mà con cún còn lại cũng trong group.
Con cún Đường Hạo, Tôn Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm điện thoại, còn không chờ hắn điều chỉnh khí tức thì cún tội phạm đã vô cùng bình tĩnh trả lời tin nhắn trong group.
Đường Tam Đả: Đi
Những người khác từ lâu đã có giác ngộ của người bị show ân ái nhiều năm, nhanh chóng gặng hỏi Đường Hạo: Hai người?
Đường Tam Đả: Không biết, mày hỏi nó
Nhất Diệp Chi Thu: ...
Tôn Tường lặng lẽ trả lời bằng im lặng tuyệt đối, đám anh em vẫn đang trêu ghẹo đám nhóc gay các cậu chơi trò tình thú gì, không chịu truyền lời giùm tụi này. Chỉ có Tôn Tường biết được: Đường Hạo ý này rõ ràng là không muốn nói chuyện với mình.
Tao cũng đi được, đcm, thằng chó.
Tôn Tường tức giận, không còn thèm để ý chuyện xấu hổ khi đụng mặt người yêu cũ.
Nhất Diệp Chi Thu: Đi, có gì mà không đi.
Tôn Tường với Đường Hạo vừa chia tay hơn một tháng, tuy đột nhiên nhưng lại hợp tình hợp lý. Chuyện của hai người lúc còn đương tốt đẹp huyên náo dư luận, cả hai vốn cũng không phải dạng người biết tém, đương nhiên không giấu diếm điều gì. Bất quá ở chung với nhau bấy nhiêu năm, ba ngày một trận cãi nhỏ năm ngày một trận cãi lớn âu cũng là chuyện thường. Nhưng trước khi giải nghệ, cơ hội gặp nhau không có bao nhiêu, hai người có tự giác của người nơi đất khách, cơ hội để cãi nhau đều để dành để đánh nhau trên giường.
Chờ đến lúc giải nghệ, Đường Hạo chạy tới thành phố S. Lúc này Tôn Tường và Đường Hạo chính thức ở chung, cùng nhau sinh sống dưới một mái nhá, mâu thuẫn cũng lũ lượt kéo đến. Khởi đầu mới mẻ thuận lợi lướt qua, ngày tháng vẫn như đôi phu thê mới cưới tình nồng ý mật. Nhưng chuyện củi gạo dầu diêm ngày một nhiều, hai vị xấu tính này đụng chuyện không hợp sẽ gây nhau
Tôn Tường quýnh lên sẽ mắng người khác, la to nói lớn. Đường Hạo lười cãi nhau với hắn, chê phiền phức quay qua bóp người một cái, siết người thành như con cá nóc.
Như này thật sự rất mất mặt, sau mỗi lần cãi nhau Tôn Tường đều tức giận bất bình nghĩ: Đều do Đường Hạo, lần này không phát huy được, vừa nãy câu kia đáng lẽ nên đổi sang câu mắng nó luôn.
Kỳ thực cãi nhau cũng không có gì to tát, cũng nhanh thành thói quen của Tôn Tường. Đường Hạo có lúc đáp lại vài câu, có lúc trực tiếp không để ý. Dù sao Tôn Tường cũng không tức thật, phần nhiều thời gian sẽ tự mình hết giận. Phần ít thời gian, chỉ cần Đường Hạo dỗ dành vài ba câu Tôn Tường cũng hết tức.
Cho nên lần chia tay này vẫn hơi đột nhiên.
Tôn Tường thở dài, cuộc đối thoại hôm chia tay vẫn in rõ trong não hắn. Chuyện làm sao xảy ra Tôn Tường không nhớ, hắn chỉ biết mình nói một câu: ông đây muốn chia tay với mày. Sau đó Đường Hạo đầu cũng không ngẩng, thu mình trên sofa nhìn chằm chằm điện thoại, trả lời.
"Chia tay đi."
Tôn Tường giận điên, "Con mẹ nó mày lặp lại lần nữa?"
Đường Hạo cuối cùng cũng đặt máy xuống, hắn đứng dậy đi tới đối diện Tôn Tường, đặc biệt nghe lời lặp lại lần nữa.
"Chia tay đi."
Chủ nhà ở thành phố S là Tôn Tường, lúc Đường Hạo đến không mang theo cái gì, lúc đi còn gọn gàng dứt khoát hơn, hành lý lựa nhặt vừa vặn một cái balo.
Buổi chiều Đường Hạo đã không còn bóng dáng, đến tám giờ tối Tôn Tường đói bụng nhưng không gặp người, mang tức giận với một chút bất an gọi điện thoại cho đối phương.
"Mày đâu?" Tôn Tường không nhịn được nói.
Đối diện trầm ngâm vài giây mới trả lời, "Ga đường sắt cao tốc.."
"??????"
"Vào ga, không nói nữa, đừng bật điều hòa qua đêm, cúp đây."
"??????"
Tao đcm nó! Tôn Tường quăng vỡ luôn chiếc điện thoại.
Tôn Tường thật sự tức đến nhịn không được, thậm chí hắn không thể chấp nhận sự thật mình đã bị Đường Hạo vứt bỏ. Nhưng nghĩ kĩ thì không đúng, hình như mình mới là người vứt.
Nhưng vấn đề là hắn cũng không muốn vứt nha, không phải chỉ là nói tào lao chút thôi à...
Tôn Tường ai oán nằm trên salon, bụng rỗng kêu to trong phòng trống. Hắn dùng chiếc điện thoạii ngoan cường của mình gọi 400 đồng tiền đồ nướng, nhưng sau khi được giao tới thì một miếng cũng ăn không vô. Sau cùng ngoan ngoãn bật điều hòa ngủ, nằm một mình trên chiếc giường hai người rộng lớn. Tôn Tường kéo chiếc gối bên cạnh ôm vào lồng ngực, không biết nghĩ gì trong lòng, trằn trọc không ngủ cả đêm.
Tôn Tường muốn mềm lòng, nhưng nội tâm đã quen kiêu ngạo không cho phép hắn cúi đầu trước. Nói thật Đường Hạo thật nhường nhịn hắn nhiều, điều này Tôn Tường rất rõ. Nhưng mọi thứ đến quá đột ngột, Tôn Tường không biết câu chia tay kia tại sao lại chọc vào Đường Hạo, huống hồ mấy lời nhảm nhí này hắn trước đây cũng không phải chưa từng nói. Không chừng người này đã sớm muốn đoạn tuyệt với hắn, vừa vặn có một bước ngoặt nên liền thôi.
Với ý nghĩ đó, Tôn Tường càng không muốn chủ động, hai người mãi không liên hệ với nhau, đôi khi nhắn vài câu như có như không, nội dung phần lớn đều xoay quanh "Đồ của tao có phải ở chỗ mày không" với "Đồ của mày có muốn lấy không”.
Nhớ lúc Đường Hạo đi trời vẫn còn nóng, bây giờ gặp lại mùa hè cũng sắp qua rồi. Tôn Tường tuân theo truyền thống đi gặp người yêu cũ, mặc đồ như thể chuẩn bị tham gia tuần lễ thời trang Paris. Kết quả đến nơi Tôn Tường lập tức há hốc mồm, trang phục toàn thân đắt đỏ hoàn toàn không hợp với nơi đây.
"Thằng nào chọn địa điểm vậy?" Giày chơi bóng limited của Tôn Tường đạp trong bùn đất, hắn cười đau đớn.
"Đã nói với mày là nông trại, mày lại giở tính thiếu gia?" Lưu Tiểu Biệt ra đón hắn xem trò vui không chê chuyện lớn, chế nhạo hắn đã đời còn kêu đồng bọn vây xem.
"Anh Tường của chúng ta đến rồi, mau ra đây nghênh tiếp."
Những người khác từ trong nhà lần lượt đi ra, sân nhỏ lập tức sôi động cả lên. Mọi người đều đã lâu chưa gặp đều nhiệt tình chào hỏi. Tôn Tường là người đến cuối, khó tránh bị mọi người quở trách.
"Sao lại đến muộn, tụi tao còn tưởng mày đến chung với Đường Hạo."
Tôn Tường nghe thấy lời này mới dám giả vờ như không có gì mà nhìn Đường Hạo. Đường Hạo không thay đổi gì lắm, trông vẫn như trước khi đi. Tóc dài, da có vẻ ngăm đen. Tôn Tường hừ lạnh, chắc chắn là không ai ép hắn bôi kem chống nắng, còn hắn đàn ông thẳng tính cũng mặc kệ.
Tôn Tường nghe mọi người nói chuyện một chút cũng rõ vài chuyện, Đường Hạo đi cùng Trâu Viễn tới đây, xem ra hơn một tháng này hắn về nhà. Mà với phản ứng của mọi người cũng đã rõ, trừ hắn với Đường Hạo, không ai biết hai người bọn họ chia tay.
Tôn Tường thấy hơi hơi mất mặt.
Ngày đó khi trong group hỏi, Tôn Tường cảm thấy Đường Hạo đã nói rất rõ ràng, chỉ cần tinh mắt sẽ đoán được quan hệ giữa hai người bọn hắn không đúng. Nhưng vạn vạn không ngờ tới, người ta nói chơi thể thao điện tử không nên dính líu chuyện tình cảm, rồi mấy đứa chơi thể thao điện tử cũng không nhận thức được chuyện tình cảm luôn. Cả bọn vẫn bắt bọn họ làm “đối tượng đốt cháy của đoàn FFF”*, kêu gào muốn đánh uyên ương.
*đoàn FFF: (theo baidu) Từ light novel "Idiot · Quiz · Summoned Beast". Nhóm FFF là một tổ chức xét xử dị giáo được khởi xướng bởi lớp 2-F của trung học tư Bungetsu Academy. Chủ tịch là F-ban Xu Chuanliang, trang phục cầm một chiếc liềm tử thần khổng lồ, toàn thân là áo choàng đen (thực chất là áo choàng và mũ trùm đầu), tất cả các thành viên đều có chữ F trên mặt nạ. Bản thân giáo lý là phải có được hạnh phúc cùng nhau, vì vậy không ai được phép được hạnh phúc một mình, vì vậy, một khi một người bộc lộ cảm xúc và bất cứ ai có hành vi thân mật trước mặt mọi người bất kể mong muốn của người khác, sẽ bị phán xét và lên án.
Trong bản gốc của tác giả có từ “đốt cháy”, từ này liên quan tới việc tra tấn của đoàn này trong phim hoạt hình, nhưng vì mình không biết dịch sao cho dễ hiểu nên mình xin note ở đây thôi.
Trong bản gốc của tác giả có từ “đốt cháy”, từ này liên quan tới việc tra tấn của đoàn này trong phim hoạt hình, nhưng vì mình không biết dịch sao cho dễ hiểu nên mình xin note ở đây thôi.
Tôn Tường nháy mắt với Đường Hạo, ý tứ mày mau mau giải thích. Đường Hạo xòe tay, tao không nói.
Được, không nói thì dẹp, dù thế nào cũng quá bẽ mặt. Tôn Tường biết lúc hai người bọn hắn quen nhau mình có bao nhiêu đắc ý, hiện tại chia tay không nên chọc người ta, xấu hổ.
Hai người trả lời qua loa vài câu, Trâu Viễn ngược lại đứng bên cạnh hỗ trợ ứng cứu, dẫn dắt câu chuyện ra xa hai người. Tôn Tường nhìn thấy lại khó chịu trong lòng, chắc chắn rằng Đường Hạo kể chuyện chia tay cho Trâu Viễn nghe.
Điều kiện của trang trại đương nhiên không thể so sánh với khách sạn năm sao, Tôn Tường không có bất kỳ cách nào để phản đối bị đẩy vào cùng một phòng với Đường Hạo. Trong phòng có một giường lớn trông rất quê mùa, phối với chăn bông, trên thêu mấy bông hồng lớn cùng tiểu uyên ương trông qua vô cùng thê thảm. Tôn Tường sốc não, mặt tòa vẻ chịu đựng cái thẩm mỹ chấn kinh này.
Lý Hoa ở cửa bỉ ổi cười, Lưu Tiểu Biệt tiếp tục nói lời vô sỉ.
"Cách âm của khu nhà này không tốt, hai đứa mày chú ý ảnh hưởng, tao ngủ bên cạnh đấy."
Tôn Tường vơ lấy giày chơi bóng đắt giá ném ra ngoài, sau đó lại nhận mệnh nhảy ra nhặt về.
May mắn là chỗ này nhỏ mà có võ. Tuy chỉ là khu nhà nhỏ, nhưng có đầy đủ đồ gia dụng, nước nóng và mạng không dây. Tôn Tường thoải mái tắm rửa sạch sẽ, sau khi bước ra liền rũ tóc cho đỡ lạnh, Đường Hạo nhanh tay lẹ chân, tay vừa nhấc lên đã tắt điều hòa. Tôn Tường chậc một tiếng, oán hận nói, "Quen tay?"
Đường Hạo trừng hắn, không nói gì cũng không mở lại điều hòa. Bầu không khí đột nhiên có chút giằng co, Tôn Tường sau một ngày không dám nhìn đối phương nhiều, khi này bốn mắt nhìn nhau bỗng nhiên lại thấy mũi cay cay. Hắn điên cuồng nhắc nhở mình nhịn xuống, lần này nhất định phải phát huy vượt xa người thường, không được để Đường Hạo chế giễu.
Tôn Tường dùng sức chớp mắt, nghi là lúc nãy tắm rửa bị vào nước, bằng không làm sao giải thích vành mắt hắn bây giờ rất kì lạ.
Vẻ mặt của Đường Hạo hơi biến động nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Hắn bật điều hòa rồi chỉnh cao lên vài độ, miệng như đang lẩm bẩm một câu gì, Tôn Tường không nghe rõ.
Lúc ngủ cũng chỉ có cái giường với cái chăn bông này, Tôn Tường không muốn lộ vẻ khó chịu nên oai phong lẫm liệt trèo lên giường với Đường Hạo. Trong khoảng khắc, hơi thở quen thuộc ập tới, tim Tôn Tường vô cớ đập nhanh hơn. Bên cạnh chính là thân nhiệt và mùi vị thân quen, Tôn Tường kìm chế kích động muốn xoay người, quay lưng về phía Đường Hạo mà ngủ. Dù thế nào ngủ rồi cũng không còn biết gì nữa, muốn thế nào cũng được.
Nhưng Tôn Tường nghe nhịp tim mình như nổi trống, căn bản không thể ngủ. Trời tối người yên, hắn lặng lẽ nghiêng đầu, dùng ánh trăng mờ nhạt để nhìn lén đối phương.
Tôn Tường hối hận việc hôm nay tới đây, nhưng hắn hối hận việc chia tay một tháng trước nhiều hơn. Nhưng có lúc mất là mất, sau này bù đắp cũng không có ý nghĩa gì. Hắn chậm rãi trở mình, thở dài. Ngay lúc này, người sau lưng lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn bóng lưng đối phương. Tôn Tường nằm bên cạnh Đường Hạo, hắn duỗi tay lập tức có thể kéo người vào trong ngực mình, nhưng Đường Hạo lại không thể.
Chí ít hiện tại vẫn chưa thể.
Last edited: