Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021] [Dụ Hoàng] Dây leo

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiếm Thánh – Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021

🌱 DÂY LEO 🌱


Cre: 小佐佐佐佐
Tác giả: 苍楠

Link gốc: 【喻黄】小半

Edit: Nguyệt



Khi thích thầm một người, dây leo sẽ bắt đầu vươn dài từ vị trí con tim, nếu tới khi dây leo vươn ra khắp người mà vẫn chưa nhận được tình cảm của đối phương, dây leo ấy sẽ héo rũ và biến mất cùng với tất cả những ký ức về đối phương. Nếu không thể chịu đựng được đau đớn có thể lựa chọn phẫu thuật nhổ bỏ, nhưng khoảnh khắc dây leo bị nhổ đi, người mang dây leo cũng sẽ mất hết ký ức về người mà người đó thích.



Khi mầm non xanh tươi mơn mởn chui ra khỏi làn da là đêm chiến đội đoạt giải quán quân —— mọi người dùng Coca thay rượu ồn ào chúc tụng trong nhà hàng xong lại hứng trí kéo nhau đi KTV quậy tới quá nửa đêm. Một đám thanh niên mặc đội phục xanh trắng sóng vai bước trên đường, con phố không một bóng người bỗng trở nên tấp nập bởi tiếng vui cười rộn rã. Hoàng Thiếu Thiên ôm vai Dụ Văn Châu, luôn mồm kể lại trận đấu, khen Trịnh Hiên xong lại khen đến Tống Hiểu, cuối cùng tâng bốc cả đội trưởng Lam Vũ suốt chừng mười phút.

“Nghỉ ngơi cho tốt nhưng không được ngủ quên trên chiến thắng. Ngày mai chúng ta tiếp tục huấn luyện như bình thường.” Dụ Văn Châu đưa đội phó nhà mình tới cửa phòng ngủ.

“Đội trưởng có nề nếp ghê, chẳng chịu cho tui lấy một ngày nghỉ!” Hoàng Thiếu Thiên dẩu môi cong tớn.

“Được rồi, cái môi này có thể treo được cả hũ dầu luôn đấy.” Dụ Văn Châu vươn tay nhéo mũi Hoàng Thiếu Thiên, “Thiếu Thiên ngủ ngon.”

“Ngủ ngon!”



Hoàng Thiếu Thiên ôm ngực ngồi bệt xuống ngay cửa, đau. Từ khi Dụ Văn Châu cùng nâng cao chiếc cúp quán quân, cậu đã cảm thấy đau, nhưng ngại còn đang trên sân khấu trước tầm mắt vô số khán giả, thêm cả ống kính phát sóng trực tiếp, cậu cố gắng chịu đựng không lên tiếng. Vất vả lắm mới rời khỏi nhà thi đấu, cậu lại không đành lòng phá hỏng bầu không khí ăn mừng vui vẻ của đồng đội nên lại tiếp tục nhịn đến tận khi về phòng ngủ. Như thể có người dùng dao cứa qua da thịt từng chút từng chút, cắt đến tận sát con tim cậu. Cậu khó nhọc bước tới phòng tắm, cởi đội phục ra, hình ảnh phản chiếu trong gương khiến cậu toát mồ hôi lạnh —— một nhánh mầm non không khác gì thực vật thông thường đâm xuyên qua da thịt cậu mà nhú ra. Không có máu chảy, có thể trông rõ rễ cây mảnh dài chôn trong cơ thể, giống như mạch máu vươn khỏi người, có chút đáng sợ.

Dù rất hiếm hoi nhưng trên TV cũng từng nói về chứng bệnh tương tự, xui rủi thể nào lại rơi trúng vào cậu vậy chứ? Chẳng lẽ vận may đã dồn hết sạch hết vào việc giúp Lam Vũ đoạt quán quân rồi sao, Hoàng Thiếu Thiên nửa đùa nửa thật, an ủi tâm trạng đang hoảng hốt của bản thân.

“Ây dà, dạo này nhiều người nói hai anh có cảm giác CP rất mạnh, có muốn làm chút gì đó giúp Lam Vũ chúng ta gia tăng nhân khí không?”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tui với đội trưởng đều là trai thẳng! Thẳng tưng như cái thước kẻ luôn, đúng không đội trưởng.”

“Ừ.”

Flag không thể cắm bậy, ai cắm người đó chịu. Hoàng Thiếu Thiên không phải bê đá đập chân mình mà là tự tay bịt kín phòng, nhốt mình bên trong. Đừng nói Lam Vũ này từ trên xuống dưới không có một nữ giới nào, dù cho cả đội đều là nữ, cậu thừa hiểu rằng đối tượng cậu thầm mến chính là Dụ Văn Châu, người cực kỳ gần gũi bên cạnh mình.

“Làm sao đây.” Hoàng Thiếu Thiên chống một tay trên lavabo, đầu ngón tay quặp chặt vành bồn rửa, tay kia lại đang vuốt ve mầm non trên ngực, “Đã mọc dài như vậy rồi lại còn không nhổ được.”



Đau không phải vấn đề quá lớn, Hoàng Thiếu Thiên lấy lý do mẹ bị ốm xin Dụ Văn Châu nghỉ một ngày rồi lén chạy tới bệnh viện kê đơn thuốc giảm đau.

“Tôi nói này cậu trai trẻ, nếu cậu cảm thấy không có khả năng thì tiến hành phẫu thuật loại bỏ nó đi.” Bác sĩ thở dài, chuyện tình cảm này khó chữa trị hơn bệnh tật nhiều, “Dù sao hiện giờ Chính phủ cũng trợ cấp, không tốn quá nhiều tiền đâu, cùng lắm chỉ để lại vài vết sẹo nhỏ thôi.”

“Cảm ơn đề nghị của chú, nhưng cứ kê thuốc cho cháu đi ạ. Tạm thời cháu chưa muốn phẫu thuật.”

Phẫu thuật loại bỏ quả thật rất nhẹ nhàng, chỉ một điều tồi tệ là sẽ khiến cậu lập tức quên sạch mọi ký ức liên quan đến Dụ Văn Châu. Thật quá khó khăn, không còn nhớ Dụ Văn Châu sẽ không thể nào phối hợp, không phối hợp được sẽ khiến chiến đội mất đi tính liên kết, mọi nỗ lực đều phải gây dựng lại từ đầu. Bản thân cậu là đội phó của Lam Vũ, chắc chắn phải có trách nhiệm với chiến đội mình, phải có trách nhiệm với những người đồng đội còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng mới đoạt quán quân không lâu.

Thuốc giảm đau có hiệu quả rất tốt, hiện giờ Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy ngực mình hơi sưng một chút, không còn đau đến mức không thẳng nổi lưng nữa, cậu vẫn là đội phó Lam Vũ đương nhiệm, hoạt bát qua lại không ngừng giữa phòng huấn luyện và bộ phận nghiên cứu. Chỉ là khi ở gần Dụ Văn Châu, động tác cậu không còn thực sự tự nhiên nữa.



Hoàng Thiếu Thiên mơ một giấc mơ, mơ thấy dây leo mọc đầy lồng ngực. Cậu đau đến mức không nói nổi thành lời, chỉ có thể nằm trên giường dõi mắt trông theo người bên cạnh. Các thành viên của Lam Vũ đều có mặt, Từ Cảnh Hi đang nói chuyện với bác sĩ, hình như là bàn bạc thời gian phẫu thuật. Trịnh Hiên và Tống Hiểu đang an ủi cậu, nói không sao đâu, sức khỏe là quan trọng nhất, Lam Vũ vẫn phải xếp sau. Cậu đành phải chuyển ánh mắt cầu cứu sang phía Dụ Văn Châu, nhưng Dụ Văn Châu lại mỉm cười chuẩn bị đi ký tên, lúc bước ngang qua cậu còn nói một câu.

“Quên tôi cũng được. Đau ngắn còn hơn đau dài.”



Hoàng Thiếu Thiên choàng tỉnh, căn phòng vẫn tối đen, ngoài cửa số không có ánh đèn nào cả —— chỉ có một mình cậu mà thôi, Dụ Văn Châu không hề ở trong phòng.

Từ khoảnh khắc đó, Hoàng Thiếu Thiên không còn dám viện đủ loại cớ để qua loa tắc trách với bản thân hòng che mờ đi tình cảm mãnh liệt đối với Dụ Văn Châu. Cậu quả thật lo nghĩ vì Lam Vũ, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cậu không chịu phẫu thuật chính là Dụ Văn Châu. Dù biết không có cơ hội, Hoàng Thiếu Thiên vẫn muốn được thích người kia thêm chút nữa, dù là một ngày, một phút, thậm chí chỉ một giây thôi cũng được. Cảm giác ấy kỳ diệu vô cùng, trái tim chưa từng bị nhồi đầy từ khi sinh ra đến giờ bỗng nhiên sắp vỡ toang, chỉ một người đó thôi mà ảnh hưởng vượt qua cả ước mơ, bạn bè và người thân gộp chung lại. Chỉ cần nhìn người đó, bạn liền như được nạp điện, có được lòng dũng cảm tiến bước. Người ấy nói với bạn thêm một câu là phần thưởng, mỉm cười với bạn là một món hời từ trên trời rơi xuống, rơi trúng bạn, khiến bạn choáng váng lâng lâng.

Chẳng thể nào nói rằng hoàn toàn không phát hiện ra, ít nhất là Dụ Văn Châu sẽ không thể xảy ra khả năng ấy. Từng hành động của Hoàng Thiếu Thiên đều biểu hiện rõ ràng rằng cậu ấy có điều bất thường, lấy tài liệu không dám chạm tay anh, lúc họp bàn thì ngồi tận góc bàn xa tít tắp, bình thường xới cơm giúp đội phó đều nghe được mấy câu lải nhải phàn nàn, gần đây chỉ nghe được đúng tiếng cảm ơn.

“Thiếu Thiên, nếu có tâm sự gì có thể nói với tôi. Tôi có điểm nào chưa tốt cũng có thể nói thẳng ra.” Dụ Văn Châu khoanh tay trước ngực, tựa người chắn trước cửa phòng Hoàng Thiếu Thiên.

“Mẹ tui vẫn chưa khỏi bệnh nên tui hơi lo lắng thôi.” Hoàng Thiếu Thiên chột dạ vì bị hỏi bất ngờ, đành vờ vịt nói dối.

“Nếu cậu không nhắc lại thì tôi đã định bỏ qua. Hôm đó tôi gọi điện hỏi thăm cô, cô không hề bị bệnh, cậu cũng không về nhà.” Ánh mắt Dụ Văn Châu trở nên lạnh lùng hẳn, lộ vẻ nghiêm khắc hệt như khi chỉ dạy đám nhóc ở trại huấn luyện. “Chuyện gì mà phải lừa cả đội trưởng như tôi, làm vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến việc huấn luyện. Cậu là đội phó, tôi tin cậu sẽ tự biết cân nhắc.”

Dụ Văn Châu không hề dùng giọng điệu trách cứ nhưng Hoàng Thiếu Thiên nghe vẫn thấy tim như bị dao cứa. Hiện giờ, cậu giống như kẻ câm ăn hoàng liên, có đắng đến mức nào cũng không thể nói nên lời. May mà lý lẽ của đối phương đang đi lệch quỹ đạo sự thật vậy nên cậu mới còn có thể tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

“Rất xin lỗi đội trưởng, tui có lý do riêng, qua ít lâu nữa sẽ nói rõ với cậu được không?”

Mặc dù là câu hỏi nhưng Hoàng Thiếu Thiên cũng không cho Dụ Văn Châu cơ hội trả lời, bước thẳng đi, mở cửa vào phòng, để mặc anh đứng một mình bên ngoài.

Cậu ấy gọi anh là “đội trưởng” chứ không phải “Văn Châu” —— trong đầu Dụ Văn Châu chỉ còn đọng lại những chữ đó.



Không biết liệu có phải thuốc giảm đau đột ngột mất tác dụng hay không, Hoàng Thiếu Thiên lại cảm thấy lồng ngực mình như vỡ ra. Kiểu hành hình lăng trì thời cổ có lẽ cũng giống thế này thôi, dùng dao cắt từng tảng thịt trên người xuống, cảm giác đau đớn kịch liệt lan tràn từ ngực đến bả vai rồi xuống tận cánh tay. Hoàng Thiếu Thiên thả mình xuống giường, chôn mặt trong gối đầu, răng nanh nghiến chặt như thể muốn xé tung lớp áo gối mỏng manh kia ra. Không biết cuộc tra tấn ấy diễn ra bao lâu, dẫu sao Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy đã dài như cả kiếp người trôi qua, mồ hôi ướt đầm trên lưng, gối đầu ướt nhẹp một mảng vì nước bọt, phải uống thêm mấy viên thuốc nữa mới bớt đau. Dây leo không còn là mầm non nho nhỏ nữa, nó đã vươn dài ra, bắt đầu cuốn quanh nửa thân trên.

“Khó xử lý đây.” Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, “Giờ đã vào hè rồi.”

Ký chủ giống như một quả cà héo trong khi kẻ ký sinh lại ngang nhiên bành trướng lãnh thổ, kiêu ngạo, hống hách chiếm lấy một vị trí đắc địa trên cánh tay mà vươn mầm mới. Hoàng Thiếu Thiên chẳng thể làm được gì, trên từng đoạn dây leo đều có sợi xước măng rô vô hình, chỉ cần cậu nhăm nhe ý muốn thay đổi vị trí của chúng, chúng sẽ đẩy những sợi xước chồi ra như mầm nhú, khiến da dẻ bong tróc đến bật máu. Chúng không hề biết lý lẽ, chỉ mong ngóng sớm ngày được tắm mình trong nắng, cười nhạo tình cảm khôi hài của ký chủ.



“Hoàng Thiếu, cậu không nóng hả…” Các thành viên Lam Vũ không hẹn mà cùng hỏi một câu. Đứng trước mặt họ là Hoàng Thiếu Thiên mặc quần dài áo dài, ngoại trừ đầu và bàn tay, chẳng còn chỗ nào khác lộ ra ngoài cả.

“Không sao không sao, không cần bận tâm tui đâu, tui mới bị dị ứng thời tiết lên sởi ấy mà, sợ mọi người nhìn sẽ thấy rợn.” Hoàng Thiếu Thiên khoát tay, Dụ Văn Châu bưng cốc nước đi qua bên cạnh cậu, còn quay lại nhặt mẩu rác nhưng không nói một lời nào.

Dụ Văn Châu đột nhiên thay đổi thái độ, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy như vậy cũng không tệ, ít nhất đến lúc cậu quên mất đối phương là ai, hai người đã chẳng còn giao lưu nữa rồi. Vậy thì Dụ Văn Châu sẽ không quá đau lòng, bị lãng quên bởi một tên “vô trách nhiệm, tùy hứng” là một chuyện rất may mắn trong cuộc đời, có thể bắn pháo chúc mừng luôn ấy chứ.

Trong khi Hoàng Thiếu Thiên đang tự giễu về cảnh Dụ Văn Châu sẽ chuẩn bị bắn loại pháo nào đầu tiên, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

“Ai đó?”

“Tôi, Dụ Văn Châu.”

Dù không muốn mở cửa nhưng cuối cùng cậu lại chẳng thể nói ra câu “Tui ngủ rồi, có chuyện gì để ngày mai nói”.

“Dạo này Thiếu Thiên trồng cây cảnh à?” Dụ Văn Châu đi thẳng vào vấn đề.

“Đâu có.”

Với mạch tư duy đường thẳng của Hoàng Thiếu Thiên, cậu hoàn toàn không nghĩ được có ý nghĩa gì ẩn sau câu hỏi đó. Vậy nên khi bị Dụ Văn Châu ấn xuống giường vén quần áo, đầu óc cậu vẫn còn đang trong trạng thái đoản mạch. Dè dặt từng chút đi tới tận bước này, thắng lợi hiện ra ngày trước mắt nhưng kết quả lại là thua trắng.

“Sao không nói?” Ngữ khí Dụ Văn Châu chẳng hề dễ chịu, cây cảnh là loài vô cùng được ưa chuộng nhưng khi sinh trưởng trên cơ thể con người, trông nó thật sự rất đáng sợ.

Hoàng Thiếu Thiên không nói được lời nào, cậu nhớ lại động tác nhặt rác kia của Dụ Văn Châu. Lam Vũ vô cùng chú trọng việc giữ vệ sinh, mọi người cũng rất có ý thức, trên mặt đất không thể xuất hiện thứ gì đó lớn đến mức khiến đội trưởng phải tự cúi xuống nhặt, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất —— đó là lá cây rụng từ trên người cậu xuống.

“Đối tượng là ai?” Dụ Văn Châu nhìn người hoàn toàn không có ý định mở miệng kia, lại thay đổi cách nói: “Người cậu thích là ai?”

Việc đã đến nước này, giấu giếm đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hoàng Thiếu Thiên quay đầu sang bên khác, chỉ khi không nhìn đối phương cậu mới có thể bình tĩnh nói ra đáp án.

“Dụ Văn Châu, người tui thích là Dụ Văn Châu, tui thích cậu.”

Âm thanh kinh ngạc không hề xuất hiện như trong tưởng tượng, chỉ có tiếng nói đầy đau lòng của Dụ Văn Châu.

“Hoàng Thiếu Thiên, cậu thật quyết tuyệt đến mức ác độc luôn. Nếu không phải tôi trông thấy, chẳng lẽ cậu định bỏ mất cơ hội để tôi bên cạnh cậu sao?”

Trên hòn đảo hoang, con người gần tàn mệnh chưa từng phát tín hiệu cầu cứu, nhưng lại có con thuyền căng buồm bơi về phía cậu —— Dụ Văn Châu cúi đầu hôn lên nụ hoa giữa nhánh dây leo trên ngực Hoàng Thiếu Thiên.

“Tuy rất muốn được ngắm nhìn bông hoa đóa hoa đẹp đẽ xinh ra từ trái tim cậu, nhưng tôi càng muốn cậu vĩnh viễn nhớ về tôi hơn.”

Dây leo xanh ngắt đầy sức sống bắt đầu héo rũ từ đầu ngọn cho đến chân gốc. Như một thước phim tua ngược, bộ rễ của nó dần dần rút khỏi lồng ngực Hoàng Thiếu Thiên, cuối cùng biết thành một đoạn dây leo thật dài nằm trên đùi cậu.

“Văn Châu, cậu —— ”

“Phải, tôi thích cậu.”

Dụ Văn Châu không chờ Hoàng Thiếu Thiên hỏi hết cậu, anh cảm thấy bản thân nên chủ động một chút, nếu cứ mãi chờ đợi đối phương thông suốt, anh chẳng thể cam đoan liệu có điều bất trắc nào xảy ra hay không.

—END—
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook