Luân Hồi - Nàng tiên cá
01.
Lại một kỳ nghỉ hè đến, năng lực gây sự của Liên minh hoàn toàn không đổi.
"Trong thời gian nghỉ hè, các chiến đội phải biểu diễn một tiết mục nào đó coi như phúc lợi cho fan." Chủ tịch Phùng bình thường bị đám tuyển thủ làm cho sứt đầu mẻ trán nay lại cười hòa ái, bốn chữ công báo tư thù hiện rõ trên mặt. "Về nội dung tiết mục Liên minh đã sắp xếp xong cả rồi, mời đại diện các chiến đội ngày kia đến rút thăm."
Nhận được tin tức, mặt Chu Trạch Khải ngây ra, lòng chửi ĐMM.
02.
Hai ngày sau, Chu Trạch Khải mặt không đổi sắc lòng hoang mang tột độ nhìn lá thăm đại diện Lữ Bạc Viễn rút về.
Kịch bản biểu diễn ─── mỹ nhân ngư.
"Không đúng, đầu tiên khoan hẵng nhắc đến sao lại là chuyện cổ tích, trong đội chúng ta còn chẳng có mống nữ nào!" Ngô Khải kêu thảm.
"Không phải chứ chúng ta phải giả nữ sao?" Mặt Đỗ Minh đầy vẻ hoảng sợ.
"Lữ Bạc Viễn chết tiệt! Đều tại anh bốc thăm trúng mẩu này!" Tôn Tường ỷ vào chiều cao nắm cổ áo Lữ Bạc Viễn mắng.
"Không trách tôi được mà! Mấy người có biết lá thăm ghi toàn gì không?" Lữ Bạc Viễn vừa nghĩ cách giãy giụa thoát khỏi Tôn Tường vừa biện giải: "Gì mà người đẹp ngủ say, cô bé lọ lem, người đẹp và quái thú đó, mấy người có biết Vi Thảo bốc đại trúng công chúa Bạch Tuyết không?"
Chúng Luân Hồi: "…"
Cầu cho biết Phùng chủ tịch đang nghĩ gì.
03.
"Đó, sau đó chủ tịch Phùng có nói không thể diễn loạn." Chẳng gì mới giãy giụa ra khỏi vòng ôm của Tôn Tường… Khụ, là vòng trói, Lữ Bạc Viễn phủi phủi quần áo nói: "Vì buổi biểu diễn của tất cả các tuyển thủ đều sẽ đăng công khai cho fan bỏ phiếu, đội có số phiếu bầu thấp nhất sẽ phải diễn lại một lần."
Chúng Luân Hồi: "…"
04.
Thế là chỉ đành bắt đầu phân chia nhân vật.
Mà vừa vào đã gặp nan đề.
Gay… Khụ, Ngưu Lang… Khụ, một đám đàn ông bắt đầu tranh cãi không ngớt vì vấn đề này.
"Đội trưởng diễn công chúa đi? Công chúa không cần lên tiếng." Giờ không có gì gọi là tôn trọng hết, Ngô Khải quyết đoán quẳng Chu Trạch Khải đi.
Chu Trạch Khải: ???
"Cậu có thấy công chúa nào cao trên 1m8 chưa? Kinh dị quá!" Lữ Bạc Viễn phản bác: "Nên cho lùn nhất diễn!"
"Đệt nên ý là muốn tôi diễn phải không!?" Đỗ Minh kinh ngạc, cậu rất rõ chiều cao của từng đội viên: "Tôi còn muốn giữ hình tượng!"
"Cậu có sao?" Mặt Tôn Tường đầy vẻ khó hiểu.
Đỗ Minh: "…"
05.
"Tôi muốn giữ hình tượng trước mặt nữ thần mà đội trưởng tôi van cậu…" Đỗ Minh nước mắt nước mũi tè le khóc lóc kể lể với Chu Trạch Khải.
Chu Trạch Khải giương gương mặt lạnh lùng.
"Không được." Phương Minh Hoa lên tiếng.
Đỗ Minh ngạc nhiên ngẩng đầu: "Anh Phương cảm ơn ─── "
"Công chúa là nhân như xinh nhất hải dương đó, Tiểu Chu, vẫn phải là cậu diễn mới đúng."
Đỗ Minh: "…"
Trông bình thường cũng sai sao?
06.
Chu Trạch Khải còn ngơ hơn cả Đỗ Minh.
Trông đẹp là sai à?
Chu Trạch Khải tủi thân, nhưng Chu Trạch Khải không nói.
07.
"Vậy nếu Tiểu Chu là công chúa, vương tử cho ai diễn đây…?" Giang Ba Đào đưa ra vấn đề cực kỳ mấu chốt: "Hẳn chất lượng nhanh sắc của vương tử cũng rất cao đó."
Chúng Luân Hồi lặng yên.
Tiếp đó hướng ánh mắt về phía chính Giang Ba Đào.
Giang Ba Đào: "Chờ chút, nhìn tôi làm gì?"
"Đội phó anh là Song Tô Liên minh đó." Lữ Bạc Viễn nói: "Anh rất hợp."
"Đúng đúng!" Vu Niệm phụ họa: "Đội phó, anh làm được mà!"
"Hơn nữa này còn là vai nam duy nhất nha! Anh xem anh may mắn biết bao nhiêu!" Đỗ Minh cũng nói.
Giang Ba Đào bắt đầu suy nghĩ hình như nhân vật vương tử này cũng không tệ lắm.
"Không được." Nhưng lần này Phương Minh Hoa lại phản đối.
"Tại sao?" Mọi người cả kinh.
"Tiểu Chu 1m81 diễn công chúa thì thôi đi, một vương tử còn thấp hơn công chúa, này mà coi được sao?" Phương Minh Hoa bình tĩnh phân tích.
Giang Ba Đào: "…"
Thân thấp thì sai à.
08.
"Chúng ta thảo luận về nhân vật khác trước đi." Giang Ba Đào quả quyết kéo đề tài về lại đã: "Vương tử và công chúa tí nữa bàn sau, giờ xem qua nhân vật khác trước."
"Được đấy." Phương Minh Hoa đồng ý: "Vậy xem mụ phù thủy trước đi."
"Ursula hả?" Tôn Tường hỏi.
Mọi người dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cậu ta.
"Sao vậy?" Tôn Tường nhíu mi.
"Tường Tường cậu đã xem Disney rồi hả?" Ngô Khải hoảng sợ.
"Cậu cũng xem qua rồi còn gì." Phương Minh Hoa lành lạnh nói.
Ngô Khải: "…"
09.
Cảnh tượng như đã từng quen.
10.
"Được rồi vậy Ursula, bàn này trước." Giang Ba Đào kéo chủ đề trở về.
"Đàn anh Phương, anh xem qua chưa?" Tôn Tường lại thành công lạc đề rồi.
"Con anh xem." Phương Minh Hoa tỉnh táo đáp lời: "Thằng bé kể tôi nghe."
Tôn Tường: "Đó."
…
Từ từ.
"Con của anh kể chuyện cổ tích cho anh nghe?"
Phương Minh Hoa gật đầu: "Ừ."
Chúng Luân Hồi: "…"
Con trai của ngài có tương lai thật đấy, hay gọi thằng bé tới làm dẫn truyện đi?
11.
"Có thể gọi con trai tôi tới làm dẫn truyện thì tôi đã gọi vợ tôi đến diễn công chúa luôn rồi." Phương Minh Hoa tức giận nói: ""Nghĩ hay thật."
"A đúng! Người dẫn truyện!" Lữ Bạc Viễn lại nghĩ đến gì đấy, hưng phấn nói: "Dẫn truyện cũng là vai nam nha! Không chỉ có vương tử?"
"Không phải chúng ta đang thảo luận về Ursula sao?"
12.
Chúng Luân Hồi lại lặng yên rồi.
Ursula… Nữ phù thủy tà ác vùng biển xanh… Tóc tím môi dày mập mạp có xúc tu…
"Ác thật." Thành thực phát biểu cảm tưởng.
13.
"Chúng ta quyết định bằng cân nặng đi!" Ngô Khải đề nghị: "Nặng nhất diễn Ursula!"
"Còn phải xem chiều cao!" Tôn Tường bác bỏ lời đề nghị của Ngô Khải, cậu là người đảm đương chiều cao của Luân Hồi, tám phần mười cũng sẽ là người nặng nhất.
"Theo BMI đi." Giang Ba Đào tổng hợp ý kiến của cả hai.
"Tiểu Chu, tìm quản lý lấy mẫu đơn kiểm tra thể chất đi." Phương Minh Hoa quay sang nói với Chu Trạch Khải.
Mặt toàn Liên minh ngẩn người.
Chia vai thôi mà phức tạp vậy làm gì.
14.
Khi Chu Trạch Khải thật sự đi lấy báo cáo quay về.
Sau đó mọi người xem qua.
Người có chỉ số BMI cao nhất vẫn là Tôn Tường.
"Không khoa học!" Tôn Tường phát điên hét to: "Ông đây còn đến phòng tập thể hình!"
"Tiếp nhận hiện thực đi." Ngô Khải nói lời tàn khốc.
"Chọn cậu rồi." Lữ Bạc Viễn vỗ vai Tôn Tường.
"Đội phó Giang!" Tôn Tường nhìn Giang Ba Đào phát ra lời cầu cứu thảm thiết.
"Không thì tính bằng tỉ lệ mỡ trên cơ thể?" Giang Ba Đào lại hỏi.
Chu Trạch Khải tiếp tục ngẩn người.
15.
Cuối cùng bọn họ kết thúc phương pháp vô nghĩa này.
"Chúng ta rút thăm đi!" Lữ Bạc Viễn mặt đầy nghiêm túc nói: "Ai rút trúng thăm nào đóng vai đó!"
"Không, không phải đã nói phải hợp vai diễn sao? Cứ cho Tường ngốc đi." Ngô Khải không muốn mạo hiểm dù chỉ một phần tám, nghiêm chính phản bác.
"Tôi đập anh bây giờ ai nói tôi muốn diễn Ursula!"
"Tôi cảm thấy anh Phương diễn được." Giang Ba Đào lên tiếng.
Mặt Phương Minh Hoa đầy hoảng sợ, sao vậy, nãy anh quá đáng đến mức giờ cả Giang Ba Đào cũng muốn bán anh à?"
"Ursula là nữ phù thủy biển mà, chính là người mẹ kế xấu xa trong mấy câu chuyện cổ tích khác đó, này cần phải có kinh nghiệm thường xuyên tiếp xúc với phụ nữ mới diễn ra được, đàn anh, chỉ có anh thôi." Giang Ba Đào nghiêm trang nói bậy.
Phương Minh Hoa: "…"
16.
Phương Minh Hoa nhận thua thành Ursula, tiếp đó mọi người bàn đến dẫn truyện.
"Dẫn truyện tốt thế! Cũng chẳng cần học thuộc lời thoại!" Đỗ Minh tỏ vẻ mình rất khát khao vai này.
Lữ Bạc Viễn nhướng mi: "Cậu chắc chứ?"
"Bằng không thì?" Đỗ Minh khó hiểu.
Lữ Bạc Viễn lấy tờ truyền đơn Liên minh ra, dưới cùng tờ giấy có một dòng chữ nhỏ, ghi là toàn thể thành viên chiến đội đều phải lên sân khấu diễn, không được nhìn bản thảo (kể cả dẫn truyện).
Đỗ Minh: ??
"Không sao, vậy cứ giao cậu dẫn truyện đi!" Ngô Khải dùng sức vỗ lưng Đỗ Minh.
"Không tôi không cần đâu! Tôi sai rồi! Tôi không muốn dẫn truyện! Tôi là làm cá linh tinh cũng không làm dẫn truyện ───" Đỗ Minh gào khóc thảm thiết.
"Đỗ Minh." Giang Ba Đào đột nhiên vỗ vai Đỗ Minh: "Không phải cậu nói muốn giữ hình tượng trước mặt Đường Nhu sao?"
Đỗ Minh sững sờ, Giang Ba Đào nói tiếp: "Dẫn truyện không dễ làm như thế, cậu phải có đầu óc thông minh có cái lưỡi rõ ràng mới có thể thắng được vai này. Huống hồ này cũng giúp cậu rèn luyện nha, vừa lúc luyện cách tỏ tình với Đường Nhu trong tương lai, chẳng phải sao?"
Chúng Luân Hồi trợn mắt hốc mồm nhìn Giang Ba Đào nghiêm mặt doạ bậy.
─── Đội phó, anh thay đổi rồi.
17.
Đáng sợ nhất là Đỗ Minh lại ưng lý do này.
"Vâng! Đội phó, tôi hiểu rồi! Vậy tôi lập tức đi học bản thảo đây!" Đỗ Minh dùng sức khom người chào Giang Ba Đào, cầm bản thảo đi học thuộc.
Chúng Luân Hồi: "…"
Đỗ Minh, tôi sợ cậu uống phải rượu giả rồi.
18.
"Được rồi giờ chúng ta bàn về cá linh tinh… Ý tôi là các chị gái của vai chính." Giang Ba Đào nhanh chóng chuyển trở lại đề tài, tốc độ nói cực nhanh làm mọi người líu cả lưỡi: "Chúng ta còn cần công chúa người cá, vương tử, và công chúa láng giềng, nên chỉ có thể có ba chị gái, không thì sẽ không đủ người."
"Vậy thì Bạc Viễn, Ngô Khải với Vu Niệm đi." Phương Minh Hoa hoàn toàn không cho người ta đường thảo luận: "Rất hợp lý ha?"
Bọn người Lữ Bạc Viễn đang tính kháng nghị, nhưng nhìn lại chỉ còn có ba người.
Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường.
Im lặng mấy giây.
"… Được rồi cứ thế đi."
Này là đội hình hoa lệ gì chứ.
19.
Lữ Bạc Viễn vô cùng phiền muộn.
Anh cũng thuộc đội hình ngôi sao mà, sao lại không có nhân quyền thế chứ.
20.
"Tuyệt." Phương Minh Hoa thở ra một hơi: "Bây giờ chỉ còn một vấn đề."
"Ai diễn công chúa người cá, ai diễn vương tử, ai diễn công chúa láng giềng."
"Tôi muốn làm vương tử!" Chàng trai đơn thuần Tôn Tường nhảy dựng lên nhấc tay xung phong.
"Không được… A từ từ." Phương Minh Hoa vốn đang định phản bác lại đột ngột trầm tư.
"Không phải chứ anh Phương?" Bọn người Lữ Bạc Viễn cả kinh, trị liệu đội bọn họ đột ngột bị sao vậy?
"Đúng là chỉ số thông minh của vương tử không cao cho lắm, không thì sao lại không biết rốt cuộc ai đã cứu mình…"
Tôn Tường: "…"
21.
"Không có gì đâu tôi đùa thôi, cậu sẽ không đóng vương tử." Ngay trước khi Tôn Tường nổi sùng, Phương Minh Hoa kéo chủ đề trở về: "Tiểu Giang làm đi."
Giang Ba Đào hoang mang, sao lại đổi thành anh?
"Cậu ta nói." Phương Minh Hoa xuống sàn, cách xa Lữ Bạc Viễn một chút: "Song Tô Liên minh nha."
Giang Ba Đào: "…"
22.
"Vậy tiếp theo vì kịch bản, Tiểu Chu làm công chúa người cá, Tường Tường làm công chúa nước láng giềng, hoàn tất." Sau đấy Phương Minh Hoa lập tức dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chia xong nhân vật.
"… Cho nên tôi vẫn phải diễn vai nữ?" Tôn Tường lập chí làm boy cool ngầu sửng cồ.
"Tiểu Chu còn phải xuống biển kìa, cậu hi sinh chút đi." Phương Minh Hoa dỗ dành.
Chu Trạch Khải: "…"
Không mà tôi không có tôi còn chưa nói mình sẽ diễn.
23.
"… Khoan đã." Đỗ Minh đang đọc kịch bản hăng say đột nhiên ngẩng đầu: "Đội phó Giang làm vương tử?"
Chúng Luân Hồi gật đầu.
"Đội trưởng Chu và Tường ngốc làm công chúa?" Cậu ta lại hỏi.
Mọi người lại gật đầu.
"… Cho nên vương tử vẫn sẽ thấp hơn công chúa sao?"
Thế là chúng Luân Hồi nhớ lại 10 phút trước.
"… Thôi bỏ đi, cứ thế vậy." Từ bỏ việc cứu chữa.
24.
Theo năm tháng thoi đưa nhanh thoăn thoắt, chúng Luân Hồi nghênh đón ngày bọn họ biểu diễn.
"Aizz, Tiểu Chu cậu chớ lộn xộn, ngoan." Vợ Phương lấy cọ phết phết lên mặt Chu Trạch Khải: "Cậu mà động làm hỏng là sẽ phải làm lại đó, lại tốn hai tiếng đó!"
Chu Trạch Khải cả kinh, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.
"Em đừng dọa cậu ấy…" Phương Minh Hoa bất đắc dĩ nhìn vợ mình giở trò với Chu Trạch Khải.
"Ai cần hóa trang đều xếp hàng hết đi!" Vợ Phương nói với đám Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn, Ngô Khải, Vu Niệm đứng sau Chu Trạch Khải: "Chờ chút đều chớ lộn xộn đấy!"
"…" Mọi người nhìn mớ dụng cụ trang điểm đa dạng đủ mọi màu sắc trong tay vợ Phương, khóc không ra nước mắt.
"Anh khỏi cười trộm, anh cuối cùng, chút nữa em sẽ làm cho anh." Liếc thấy khóe mắt Phương Minh Hoa ẩn ý cười, vợ Phương dùng giọng uy hiếp nói, đồng thời chuyển cọ trong tay về phía bát thuốc nhuộm màu tím ở một bên.
Phương Minh Hoa ngoan ngoãn yên lặng.
25.
"Sâu, rất sâu dưới đáy biển, có một pháo đài hùng vĩ, bên trong có sáu công chúa người cá, các cô ấy đều vô cùng xinh đẹp, nhất là cô công chúa út, cô ấy có một bộ tóc dài vàng óng, đẹp hơn tất thảy các chị gái khác…" Đỗ Minh nghiêm túc đọc thuộc lời thoại, nhưng dưới đài đã sớm loạn cào cào rồi.
"Tui cảm thấy tui yêu rồi." Phương Duệ đứng đắn nói với Diệp Tu: "Gái xinh đâu ra vậy."
"Câu này cậu tự đi nói với lão Lâm kìa."
"Aiyo tiểu Chu rất có tiềm lực mà!" Sở Vân Tú vui vẻ nhìn sân khấu, Lý Hoa bên cạnh thầm chảy mồ hôi lạnh.
"Ai nói Luân Hồi không có nữ…" Hoàng Thiếu Thiên ôm đầu thất thần nói.
"Đội trưởng Chu giả nữ đỉnh quá!" Liễu Phi kích động lắc Lưu Tiểu Biệt bên cạnh đổi lấy một câu.
Trên sân khấu, Chu Trạch Khải đội tóc giả, đôi mắt sáng ngời chuốt mi thật dài, vảy trên đuôi cá phản chiếu ánh sáng sân khấu, những chỗ nên cởi cũng cởi hết, vòng eo thon gọn kết hợp với trang phục tinh xảo, khiến người ta hoàn toàn không nhận ra đây là một người đàn ông.
"Chỉ cần không vướng chiều cao kia." Trương Giai Lạc nêu cảm nghĩ.
Lâm Kính Ngôn gật đầu tán thành, nữ cao 1m81 ở Trung Quốc thật hơi quá rồi.
26.
Tô Mộc Tranh nhìn người cá Chu Trạch Khải, trầm tư.
"Sao vậy?" Chú ý thấy cô im lặng, Diệp Tu quay đầu hỏi.
"… Tiểu Chu là nam thật sao?" Cô chật vật hỏi.
"A? Đúng mà." Diệp Tu hoang mang: "Có vấn đề gì hả?"
"…" Tô Mộc Tranh muốn nói lại thôi, sau nhiều lần bối rối cô vẫn mở miệng hỏi: "… Bộ ngực của cậu ấy…"
Chúng Hưng Hân nghe vậy nhìn qua phía sân khấu, hóa đá.
Bá Đồ và Yên Vũ ngồi cách vách Hưng Hân nghe xong, cũng hóa đá.
Hư Không và Vi Thảo cách vách Yên Vũ và Bá Đồ thấy hai đội kia cùng nhau hóa đá, vỗ vai người ta quan tâm hỏi sao vậy.
Thế là Hư Không và Vi Thảo cũng hóa đá.
Sau đó Bách Hoa Lam Vũ cách vách Hư Không Vi Thảo cũng hóa đá.
Sau đó…
Sau đó toàn bộ Liên minh đều hóa đá.
"Sao vậy?" Người cá Lữ Bạc Viễn nhỏ giọng hỏi người cá Ngô Khải.
"Thảo luận về cung phản xạ của toàn bộ Liên minh." Ngô Khải trưng mặt lạnh lùng.
27.
Thảo luận về việc vì sao cả Liên minh đều không ai nhận ra được bộ ngực có vấn đề.
28.
"Thật ra Tiểu Chu là nữ hả?" Trương Giai Lạc là người đầu tiên khôi phục tinh thần hoảng sợ kêu to.
Trên sân khấu, Chu Trạch Khải im lặng một lúc lâu… A ngại quá cậu vẫn luôn rất im lặng.
Chu Trạch Khải không biết nên nói cái gì hồi lâu.
Không thể nào do sử dụng miếng đệm ngực, bởi vì thứ họ mặc không phải là cả một bộ quần áo mà là một chiếc áo bra tạo hình vỏ sò, còn về việc sao làm được…
Vợ Phương chịu trách nhiệm phần hậu trường cười đến là vui vẻ.
29.
Tóm lại, có một số phương pháp rất khó để giải thích rõ ràng.
30.
Dù ở tình huống nào diễn viên cũng phải gặp nguy không loạn, thế là Đỗ Minh tiếp tục đọc thuộc kịch bản, màn ảnh nhanh chóng chuyển đến ngày công chúa người cá làm lễ thành niên.
"… Công chúa người cá lặng lẽ bơi lên mặt biển, trên mặt biển có một chiếc thuyền rất to, trên thuyền có rất nhiều người đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn." Đỗ Minh đọc thuộc, len lén liếc Chu Trạch Khải đang diễn cảnh này.
Giang Ba Đào mặc áo bành tô vương tử mỉm cười cầm ly rượu hỏi thăm một diễn viên qua đường khác, người cá Chu Trạch Khải núp một bên nhìn.
"… Vương tử phong lưu phóng khoáng hào hoa phong nhã anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong là một nhân tài phong độ chỉ có nhã nhặn nho nhã khí vũ hiên ngang hấp dẫn công chúa người cá, cô yêu vương tử ngay từ cái nhìn đầu tiên…"
"Nói tôi biết đi Đỗ Minh bị cái gì ám vậy." Hứa Bân hoảng sợ quay mặt nói với Lưu Tiểu Biệt.
"Sao tên đó có thể viết ra được kịch bản như này."
31.
"Chu Trạch Khải nhất kiến chung tình với Giang Ba Đào?" Lý Hiên hỏi Ngô Vũ Sách.
Ngô Vũ Sách lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
32.
Nói chung kế tiếp, thuyền liền lật, Giang Ba Đào rơi xuống nước.
"Mấy người nói Giang Ba Đào không biết bơi hả? Má nó mấy người đang chơi tôi à?" Hoàng Thiếu Thiên mặt đầy căm phẫn: "Tên anh ta có chín chữ "thủy" lận đó mấy người nói anh ta không biết bơi? Gặp quỷ à!"
"Hoàng thiếu, diễn kịch thôi mà, đừng tích cực quá."
33.
Tiếp đó như trong nguyên tác, công chúa người cá cứu vương tử lên bờ.
"Người khác không quan trọng hả?" Lần này đổi thành Lưu Tiểu Biệt không thể nhịn được nữa mà chửi bậy.
"Đối tượng nhất kiến chung tình của Chu Trạch Khải là Giang Ba Đào chứ cũng chẳng phải người khác."
34.
"Công chúa người cá dịu dàng vuốt ve gương mặt vương tử, thầm cầu cho anh nhanh nhanh tỉnh lại…" Đỗ Minh tiếp tục dùng giọng thâm tình đọc thuộc kịch bản, đồng thời nghĩ giọng tôi thế nào êm tai chứ nữ thần sẽ chú ý đến tôi đang đọc chứ.
Chu Trạch Khải ngồi xếp bằng… Khụ thật ngại quá, cậu không có chân, đổi từ khác.
Chu Trạch Khải nâng đầu Giang Ba Đào đặt lên đuôi cá, đổi thành bộ dáng loài người thì có lẽ giờ đầu Giang Ba Đào đang tựa trên đùi Chu Trạch Khải, sau đó ngón tay Chu Trạch Khải lướt qua phần tóc trên mặt Giang Ba Đào, ngón cái xoa gò má anh.
"Quan bức dân hủ." Đới Nghiên Kỳ nghiêm mặt nói.
Tiêu Thời Khâm: "…"
35.
Dù sao Chu Trạch Khải vẫn còn là người cá, không thể rời nước quá xa, vì vậy khi cậu vừa nghe phương xa truyền đến tiếng bước chân, dù rất muốn đưa vương tử theo, nhưng bị vướng bởi cấu tạo thân thể của bản thân, cậu chỉ có thể tự né ra.
Người tới là một công chúa khác, một người… Ây…
"Kia là Tôn Tường?" Đường Hạo mặt đầy vẻ không dám tin chỉ vào công chúa tóc vàng Tôn Tường trên sân khấu.
"Không, chỉ là công chúa thôi."
36.
Nguyên tác hẳn là "Nhờ có sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của vị công chúa đi ngang qua, rất nhanh vương tử đã tỉnh lại", nhưng động tác của Tôn Tường thật sự không thể gọi là cẩn thận tỉ mỉ được… Cả dịu dàng còn không tới nữa.
"Này, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi." Tôn Tường mặc kệ mình đang mặc chiếc váy cực dài, banh thẳng hai chân ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc Giang Ba Đào: "Ngủ rồi? Say rượu hả?"
"Cho tôi thắc mắc chút, người nào sẽ say rượu ở bãi biển chứ?" Lưu Tiểu Biệt cảm thấy lo lắng thay cho chỉ số thông minh của cậu bạn mình.
"Có mà." Viên Bách Thanh đáp: "Nướng thịt trên bờ cát cạnh bãi biển rồi uống bia…"
"Anh câm miệng."
37.
"Buồn ngủ về nhà ngủ đi! Đừng ở đây chắn đường!" Tôn Tường thấy Giang Ba Đào bất tỉnh thì dứt khoát đứng lên, dùng đôi guốc cao 8cm của mình đạp về phía Giang Ba Đào.
Chu Trạch Khải trốn sau rặng đá: "…"
Giang Ba Đào giả vờ hôn mê: "…"
Mọi người dưới đài mặt đầy mờ mịt: "…"
Giày cao gót toang rồi, thật đó.
Còn có đội phó của các người cũng sẽ toang theo luôn.
38.
Xong vở quay về có lẽ cậu cũng sẽ toang.
39.
"Đệt anh nghe không hiểu tiếng người vẫn cứ giả chết à?" Tôn Tường lảm nhảm, lại đá Giang Ba Đào thêm mấy lần.
Không có phản ứng.
Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào đều rất xúc động rất muốn chém Tôn Tường thành trăm mảnh.
Nhưng, phải tuân theo kịch bản.
Phải tuân theo kịch bản.
Phải giữ bình tĩnh, phải nghĩ đến việc nếu nhận về số phiếu bầu thấp nhất thì sẽ phải nhận xử phạt gì…
Vừa nghĩ vậy, tâm trạng Giang Ba Đào đã khá hơn rất nhiều, anh cũng nghĩ sau khi về cho Tôn Tường huấn luyện nhiều thêm chút là được.
"Được rồi, ông đây là người có lương tâm, không thể để anh ở đây tự sinh tự diệt được, lỡ đâu có thủy triều thì sao bây giờ?" Tôn Tường lầm bầm lầu bầu, khom người xuống.
Vác Giang Ba Đào lên vai.
Toàn viên: ???
Giang Ba Đào thầm nghĩ con mẹ nó cậu đây nhất quyết không chịu diễn theo kịch bản đúng không.
40.
"… Giang Ba Đào là vương tử?" Phương Duệ chật vật hỏi.
"Ừ."
"… Rồi Tôn Tường là công chúa?"
"Ừ."
"… Rồi công chúa vác vương tử?"
"Ừ… Khoan đã."
Toàn viên Hưng Hân sững sờ.
Con mẹ nó còn diễn đàng hoàng không vậy!
41.
Thế là chúng khán giả dưới đài cứ nhìn Tôn – giả công chúa chân vương tử – Tường hiên ngang vác Giang Ba Đào đi ra sau màn.
Không còn gì để nói.
42.
Chu Trạch Khải trốn sau bãi đá nhìn Tôn Tường và Giang Ba Đào rời đi, vừa thương tâm vừa tủi thân.
Cậu cũng vác Giang có được không.
43.
Chu Trạch Khải không cách nào quên Giang Ba Đào, vì vấn đề chủng tộc, muốn gặp lại Giang Ba Đào, cậu phải đi cầu sự trợ giúp từ người ở vùng biển sâu, Đại Phương trong… Khụ, nữ phù thủy trong hang động.
Phương Minh Hoa toàn thân được sơn màu tím, đội tóc giả màu trắng, môi sơn bóng đỏ sậm, mặc bộ đồ lộ ngực màu đen, xúc tu thò ra từ nửa người dưới không biết phải làm gì không an phận quơ quào lung tung.
"… Ây…" Chu Trạch Khải vừa mở miệng nói một chữ, nữ phù thủy Phương Minh Hoa đã ngắt lời cậu: "Tôi biết cô muốn gì, cô muốn biến thành loài người, đi gặp lại người mình yêu có đúng không?"
Chu Trạch Khải gật đầu như bằm tỏi. Không phải vì Phương Minh Hoa đoán trúng ý cậu, mà là vì Phương Minh Hoa đã giúp cậu không cần mở miệng nói lời thoại.
Phương Minh Hoa thầm cười gượng, chẳng biết lúc trước đã phải mất bao nhiêu thời gian để nghĩ cách loại lời thoại của Chu Trạch Khải đâu.
"Tôi có thể biến cô thành loài người, nhưng mỗi bước chân của cô sẽ phải chịu nỗi đau như dao cắt, còn nữa, nếu vương tử kết hôn với người khác, cô sẽ bị tan thành bọt biển."
Chu Trạch Khải suy nghĩ một chút, cảm thấy dù thế nào hẳn Giang Ba Đào cũng sẽ không cho một người đầu óc úng… Khụ, người có chỉ số thông minh tương đối thấp làm vợ đâu, thế là cậu đồng ý.
Phương Minh Hoa cười cười: "Đó chỉ là tác dụng phụ. Muốn tôi biến cô thành người vẫn còn giá đắt khác."
Chu Trạch Khải nghi hoặc nghiêng đầu.
Phương Minh Hoa hít sâu một hơi, bất đắc dĩ dựa theo kịch bản mở miệng: "Đưa vẻ đẹp và giọng nói tuyệt vời của cô cho tôi đi."
Chu Trạch Khải: "…"
Dưới đài: "…"
Bản thân câu này không sai, nguyên tác viết thế mà.
Nhưng nói câu này với Chu Trạch Khải đúng là sai lầm.
44.
"Đừng thế mà, thật ra giọng Tiểu Chu rất dễ nghe thật." Phương Duệ nói xong thì nhìn vào hư không: "Trước kia cậu ấy với tôi, còn có Ngô Vũ Sách đã từng đi hát karaoke đấy, tuy chỉ hát có đôi lời, chỉ là giọng vẫn được nha!"
"Em khá muốn biết… Phù thủy nói muốn giọng của anh ấy, vậy phù thủy sẽ không trở nên câm điếc chứ." Kiều Nhất Phàm tâm lặng như nước nói.
Chúng Hưng Hân: "…"
45.
Chu Trạch Khải liên tục gật đầu không ngừng, dù sao kỳ thật với cậu giọng nói cũng chẳng có mấy chỗ dùng. Hơn nữa lúc trước cũng vì công chúa người cá không cần nói nên cậu mới được gọi lên làm người cá nha.
Thế là Phương Minh Hoa lấy ra một chiếc lọ, móng tay đỏ dài thật dài vẫy về phía cổ họng của Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải liền hài lòng phát hiện cậu chẳng thể phát ra âm thanh gì được nữa.
Tiếp đó Phương Minh Hoa đưa cho cậu một cái bình khác: "Uống hết đi, đuôi cá của cô sẽ trở thành đôi chân của con người."
46.
Chu Trạch Khải trở lại bờ cát nơi cậu đưa vương tử lên lúc trước, uống thuốc Phương Minh Hoa cho, sau đó màn liền hạ xuống, khi màn được kéo lên lại, đuôi cá đạo cụ của Chu Trạch Khải đã được tháo xuống.
"Chị gái nhỏ này, chị sao thế?" Hơn nữa còn có Giang Ba Đào đứng bên cạnh.
Miệng Chu Trạch Khải khép mở hai lần, cuối cùng vẫn không nói gì. Một là nhân vật của cậu bây giờ không có giọng nói, hai là có bảo cậu nói cậu cũng không biết nên nói gì nữa.
"Chị gặp tai nạn đắm tàu sao?" Giang Ba Đào hỏi.
Chu Trạch Khải nghĩ đúng rồi, trước đó không lâu cậu vừa cứu một người có con tàu gặp tai nạn, mà người đó là anh đấy, cậu gật đầu.
Giang Ba Đào cười sang sảng, đánh giá tấm áo gai mục nát trên người cậu: "Đi thôi, tôi đưa chị về thay quần áo."
47.
"… Tôi nhớ là khúc này vương tử đã đính hôn với công chúa nước láng giềng rồi chứ nhỉ?" Hứa Bân, người bất ngờ đã từng đọc rất nhiều truyện cổ tích, hỏi.
Lưu Tiểu Biệt ngây ra ba giây, vì không biết gì nên cậu liền mở tuyệt chiêu có lệ ra: "Ừ, thì đó."
"Vậy nên anh ta đính hôn rồi còn tùy tiện đưa người phụ nữ khác về nhà?"
"…"
48.
"Giang Ba Đào anh đâu rồi… Đệt ai đây!" Tôn Tường bất đắc dĩ phải mặc váy hoa ren đứng trong hoàng cung, vừa thấy Giang Ba Đào dẫn Chu Trạch Khải về thì lập tức mắng một câu: "Anh dám chân đạp hai thuyền?"
Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải: "…"
Chu Trạch Khải thầm nghĩ nhanh vậy à? Cậu vừa cứu Giang Ba Đào chưa được 2 tuần lễ mà anh đã thay vị hôn thê rồi sao?
Giang Ba Đào nghĩ con mẹ nó kia là quan hệ thông gia, phụ vương mẫu hậu anh cứng rắn buộc anh phải cưới ân nhân cứu mạng không thì anh mới không muốn kết hôn với cô ta đâu.
… Mọi thứ đều không thể bắt bẻ, chỉ là chỉ số thông minh khá… Ừ.
49.
Chu Trạch Khải mặt lãnh đạm nhìn Tôn Tường, cũng không nói gì.
"Cô coi thường tôi có phải không!" Tôn Tường tức giận, dùng khí thế như muốn Khước Tà cụ thể hiện thực hóa hét lên.
"Tường Tường cô bình tĩnh…" Giang Ba Đào vội vàng tiến lên ngăn cản Tôn Tường: "Tôi thấy cô ấy ngã trên bờ biển nên mới cứu cô ấy về… Cô có nhớ cô cũng đã từng cứu tôi bên bờ biển không?"
"A… Là vậy…" Tôn Tường thoắt cái lập tức bị thuyết phục, bất đắc dĩ gãi gãi đầu: "Được thôi."
Chu Trạch Khải đơ người, cứ vậy giải quyết xong rồi?
Mọi người dưới đài đơ người, là vì.
Hiện giờ Giang Ba Đào đang đứng chính giữa Tôn Tường và Chu Trạch Khải, đàn ông chân chính tất nhiên sẽ không mang giày cao góc gì rồi, giày da coi như cũng thêm được 1cm đi, mà Giang Ba Đào 1m77; Chu Trạch Khải mặc áo gai rách nát, trên chân không mang gì, 1m81 tiêu chuẩn; Tôn Tường vốn 1m85 chưa kể thêm đôi cao gót cứng rắn chống lên thành 1m93.
Thế là mọi người liền thấy một vương tử bị kẹp giữa hai cô công chúa còn cao hơn mình rất nhiều…
50.
"A, đây là vị hôn thê của tôi, lúc trước tôi bị đắm thuyền được cô ấy cứu… Rồi… tôi…" Giang Ba Đào chỉ vào Tôn Tường, giới thiệu với Chu Trạch Khải.
Trong giọng nói còn mang theo sự hoài nghi đến cả bản thân anh còn không dám khẳng định.
Chu Trạch Khải mở to hai mắt, rốt cuộc lúc trước Tôn Tường vác Giang Ba Đào ra sau sân khấu xong đã xảy ra chuyện gì?
51.
Tiếp đó tất cả đều theo nguyên tác, vương tử chuẩn bị kết hôn với công chúa láng giềng, bọn họ lái một con tàu du lịch sang trọng ra biển để cử hành hôn lễ, như thể vương tử chưa từng hậu quả đau thương khi rơi xuống biển vậy.
"Tôi vẫn luôn có một thắc mắc." Dưới sân khấu, Trương Giai Lạc quay sang Lâm Kính Ngôn hỏi: "Sao cậu ta không viết?"
Lâm Kính Ngôn thoáng suy nghĩ: "… Ngôn ngữ của người cá và loài người giống nhau sao?"
"Giống mà, không thấy Giang Ba Đào nói Chu Trạch Khải nghe hiểu được sao?"
"Vậy sao cậu ta không viết?" Trương Giai Lạc không thể nhịn được nữa: "Cậu ta cũng chỉ bị câm chứ có gãy tay đâu!"
"Kịch bản cần."
52.
Ngay khi Chu Trạch Khải không nói lời nào nhìn Giang Ba Đào và Tôn Tường cử hành hôn lễ.
Ừm, rất tốt, trai tài gái sắc, chỉ cần bỏ qua sự thật cô gái kia là nam giả trang còn có chàng trai kia lùn hơn cô gái là được.
Đỗ Minh nhìn Chu Trạch Khải dùng mắt cá chết nhìn hai người Giang Tôn: "Buổi tối, công chúa người cá đau lòng ra boong tàu hóng gió, lúc bấy giờ, cô nghe thấy trong biển truyền đến một giọng nói."
Ngô Khải Vu Niệm Lữ Bạc Viễn tránh thoát số phận đội tóc giả ở trong biển vẫy tay với Chu Trạch Khải: "Các chị đã hỏi qua nữ phù thủy rồi, các chị đã dùng tóc của chính mình đổi được thanh kiếm này, em chỉ cần đâm thanh kiếm này vào trái tim vương tử, thoa máu của tên đó lên chân trước khi trời sáng thì em sẽ được trở về lại làm người cá!"
Lữ Bạc Viễn dùng động tác Quăng Ném quẳng thanh kiếm về phía Chu Trạch Khải.
Sau đó chuôi đoản kiếm nhựa này liền xoẹt qua bên mặt Chu Trạch Khải.
Lữ Bạc Viễn: "…"
Vội vàng xuống đài với Vu Niệm Ngô Khải.
53.
Lúc tờ mờ sáng, Chu Trạch Khải bắt được kiếm tiến vào phòng Giang Ba Đào, lặng lẽ đứng bên giường anh.
Cậu nhìn kiếm trong tay, lại nhìn Giang Ba Đào đang ngủ an ổn.
Cậu khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má anh.
"AAAAA ───" Ghế ngồi Yên Vũ, Vi Thảo, Lôi Đình, Nghĩa Trảm à Hưng Hân cùng truyền đến tiếng gào hưng phấn đầy thảm thiết.
"Quan bức dân hủ!" Sở Vân Tú nghiêm mặt.
Lý Hoa: "…"
54.
Sau đó Chu Trạch Khải rời khỏi phòng Giang Ba Đào, mắt nhìn nửa dưới của sân khấu làm bằng túi nhựa, mặt biển sóng gợn lăn tăn, khóe miệng giật giật, nhảy vào biển túi nhựa.
Bong bóng ngũ sắc thổi ra từ hai bên sân khấu, bức rèm hạ xuống.
Mọi người dưới đài cảm khái: "Cuối cùng cũng có vở có kết thúc tương đối bình thường rồi…"
───FIN
Hồi cuối:
01.
"Xin hỏi mấy người hóa trang sao vậy?" Phương Duệ nghiêm túc hỏi: "Luân Hồi mấy người cũng có nữ đâu, ai giúp mấy người hóa trang!"
Mấy người Ngô Khải Lữ Bạc Viễn hừ cười: "Bọn tôi có vợ của đàn anh Phương!"
Phương Duệ: ". . ."
02.
"Đường Nhu à." Sau khi diễn xong, Giang Ba Đào đi tìm Đường Nhu: "… Em có nghe ra người dẫn truyện của bọn anh là ai không?"
"A… Vương tử là đàn anh anh phải không? Công chúa người cá là anh Chu Trạch Khải, công chúa láng giềng là Tôn Tường, nữ phù thủy là anh Phương Minh Hoa, chị em công chúa người cá hình như là Ngô Khải Vu Viễn và Lữ Bạc Viễn… Vậy kia là Đỗ Minh nha." Đường Nhu dùng phương pháp bài trừ tìm ra đáp án.
Giang Ba Đào: "…"
Diệp Tu ở một bên im lặng, cả Đường Nhu có cảm âm cực chuẩn còn nghe không ra, có lẽ Đỗ Minh đã hết thuốc chữa rồi…
03.
"Tiểu Giang à, đoạn ôm ôm hôn hôn kia của mấy cậu là sao vậy?" Sở Vân Tú ôm lòng hóng chuyện mãnh liệt ngăn Giang Ba Đào lại.
"A… Cái đó là… Vợ anh Phương sắp xếp…" Giang Ba Đào khô khốc nói.
04.
"Mọi người không cần phải nhao nhao vì vụ ai diễn vai công chúa quá lâu sao?" Nữ phù thủy nhỏ của Thế hệ mới Đới Nghiên Kỳ nhún nhảy đi tìm Vu Niệm.
"Ây… Phải đó…" Vu Niệm gật đầu.
"Vậy sao mấy anh không diễn vương tử người cá?"
Vu Niệm cảm thấy như mình vừa mở ra một thứ gì đó không thể tin được.
(Hết thật rồi)