Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] Camomille

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiều Mộc Tham Thiên – Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021

CAMOMILLE
Tác giả: 提灯落笔看山河。

Link gốc: 【乔一帆中心向】Camomille

Edit: Nguyệt



Camomille – Cúc La Mã – Nhẫn nại



『 Gửi tặng tuyển thủ chuyên nghiệp Kiều Nhất Phàm, chúc mừng cậu giành giải quán quân. 』

Tôi viết dòng chữ này vô cùng nắn nót, gửi gắm vào đó tất cả những lời động viên, khích lệ mà tôi muốn nói trong suốt ba năm.

Tôi đặt tấm thiệp ấy vào chính giữa bó cúc La Mã còn vương bọt nước rồi để lẫn hoa của mình vào quà tặng của những fan hâm mộ khác. Giấu nó ở ấy có lẽ sẽ có ai đó bắt gặp và tặng tới tay tuyển thủ chuyên nghiệp tôi yêu thích suốt ba năm nay, Kiều Nhất Phàm.

Đóa cúc nhỏ của tôi cuối cùng cũng đã nở rộ sau khi trải qua mùa đông giá rét.

Tôi quen Kiều Nhất Phàm khi cậu ấy ở trại huấn luyện Vi Thảo.

Khi đó tôi vẫn còn là một đứa nhóc kiêu căng, không biết cách giao tiếp với mọi người. Cậu ấy đã học được cách đối nhân xử thế, bận rộn điều tiết mẫu thuẫn trong mối quan hệ của tôi với những người khác.

“Ừ thì tôi cùi thật đấy, nhưng tôi không chịu nổi cái ngữ điệu đó!” Xưa giờ tôi vẫn vậy, mỗi lần bực tức đều xắn tay áo đòi lên đấu trường kiếm lại thể diện.

Nhưng cậu ấy lại khác.

Từ đó tới nay Kiều Nhất Phàm luôn mỉm cười ôn hòa, sau đó giải quyết vấn đề bằng thái độ hòa hoãn, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Có lúc tôi thật sự muốn liên thủ cùng Cao Anh Kiệt mở đầu cậu ấy ra xem rốt cuộc có phải trong đó không có khái niệm về tranh luận hay không mà cứ để người khác bắt nạt mãi như vậy.

Nhưng điều ấy đương nhiên chẳng thể thực hiện được. Không phải Cao Anh Kiệt không chịu quậy cùng tôi mà là vì Kiều Nhất Phàm rất ngốc, ngốc như bông cúc La Mã, ương ngạnh muốn bung nở giữa ngày đông.

Đồng thời lại khiến người ta đau lòng đến lạ.

Sau khi tôi rời khỏi trại huấn luyện, Kiều Nhất Phàm gia nhập chiến đội chuyên nghiệp.

Tôi tặng cậu ấy một bó cúc La Mã, tặng Cao Anh Kiệt một bó hoa thược dược. Hy vọng hai người họ sẽ tỏa sáng rực rỡ trên đấu trường chuyên nghiệp, bởi vì họ đều nỗ lực, có thiên phú và tài giỏi hơn tôi nhiều lắm.

Nhưng tôi đã quên mất rằng cậu ấy là một khóm cúc La Mã, một khóm cúc La Mã bên vệ đường.

Tuy đẹp đẽ nhưng thật bé nhỏ.

Tôi tin chắc rằng họ sẽ giành được quán quân, bởi vì tôi tin tưởng thực lực của họ và tôi đã tận mắt chứng kiến họ nỗ lực.

Vậy nên dù rời khỏi câu lạc bộ nhưng tôi vẫn mặt dày giữ liên lạc với, mỗi ngày đều tính toán kỹ càng thời gian rảnh rỗi của họ để chạy tới chào hỏi thật “tự nhiên”, nghe ngóng tình hình gần đây và gửi quà tặng đến với danh nghĩa người hâm mộ.

Chỉ có điều, mấy kẻ tồi tệ trong trại huấn luyện đi rồi không có nghĩa là chiến đội chuyên nghiệp không có.

Kiều Nhất Phàm không bao giờ đề cập đến những điều ấy. Cậu ấy chỉ kể chuyện mình đã gặp được những người ngày trước tôi gọi là đại thần trên sàn đấu, kể chuyện Cao Anh Kiệt được khen ngợi. Cậu ấy kể rất nhiều điều, nhưng không kể chuyện về cậu ấy.

Người tôi yêu quý ngốc nghếch như vậy đó.

Dù cậu ấy luôn hòa hoãn, cố gắng xoa dịu mọi chuyện nhưng tôi vẫn có thể nhận ra. Tôi chỉ đành mua thêm thật nhiều hoa cúc La Mã gửi đến câu lạc bộ, không ghi tên người gửi cũng như người nhận, thậm chí còn chẳng gói ghém cầu kỳ.

Làm như vậy, có lẽ chỗ hoa đó sẽ được cắm vào bình hoa của câu lạc bộ, cậu ấy có thể thấy được sự cổ vũ và động viên của tôi.

Tôi thật sự không biết cách che giấu cảm xúc của bản thân, vậy nên khi nghe Kiều Nhất Phàm nói cậu ấy đang lén luyện Trận Quỷ, tôi không kìm được mà nói thẳng lời trong lòng ra: “Luyện nghề khác là đúng. Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, rốt cuộc khi trước cậu luyện Thích khách hay Ninja chứ.”

Nói xong xuôi, tôi xấu hổ nhét liền mấy miếng snack khoai tây vào miệng, đảo mắt ra hiệu Cao Anh Kiệt mau tới hỗ trợ.

Nhưng Kiều Nhất Phàm không hề tức giận, cậu ấy chỉ mỉm cười ăn đồ ăn vặt, không giải thích cũng không nói thêm gì khác.

Tôi thà nhìn cậu ấy tức giận còn hơn, chứ chuyện gì cậu ấy cũng nhịn xuống như vậy thật khiến tôi tức anh ách. Rõ ràng là tôi nói sai, nhưng tôi lại đi giận dỗi hành động của cậu ấy.

Kiều Nhất Phàm báo danh tham gia Tân binh khiêu chiến, dù tôi là người đầu tiên biết chuyện nhưng tôi lại không cản cậu ấy. Cậu ấy đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, kể cả có thua đi chăng nữa, cậu ấy cũng không nên từ bỏ cơ hội vươn mình như hạt giống phá đất chui lên này.

Tôi muốn cậu ấy có thể tỏa sáng rực rỡ trên sàn đấu như một vì sao, như bông cúc La Mã dại nở rộ giữa gió tuyết, nhận được sự reo hò khích lệ của hàng ngàn khán giả giống như những đại thần khác.

Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ôm bó hoa ngồi trên khán đài cổ vũ.

Nhìn cậu ấy rơi vào bẫy rập, nhìn cậu ấy không thể phá vỡ những kỹ xảo chiến đấu kia, nhìn cậu ấy bất lực gục ngã.

Tôi lặng lẽ đặt bó hoa trên ghế ngồi rồi chạy vội khỏi khán phòng. Tôi rất sợ cậu ấy sẽ đánh mất niềm tin, sợ cậu ấy bị vùi lấp như vậy. Tôi lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn nói gì đó nhưng chữ cứ gõ rồi lại xóa, cuối cùng lại chẳng gửi đi được dù chỉ là một dấu chấm câu.

Tôi chỉ đành quay lại khán đài, ôm lấy bó hoa dự định tặng cậu ấy, cài vào đó một tờ giấy nhỏ viết: “Kiều Nhất Phàm, cố lên.”

Rốt cuộc tôi cũng có thể viết tên cậu ấy vào bó hoa tôi gửi tặng, dù tôi vẫn còn giả bộ rằng sau trận đấu này tôi mới thành fan của cậu ấy.

Cố lên Kiều Nhất Phàm, bông hoa đẹp đẽ vươn mình khỏi nền đất cũng có khi sẽ bị sỏi đá ngăn trở.

Nhưng cuối cùng tôi lại không tặng bó hoa ấy đi mà đem nó về nhà, bày ở vị trí bắt mắt nhất. Tôi sợ cậu ấy sẽ không thoải mái, sẽ lại bị người ta đả kích, trào phúng bởi bó hoa này.

Tôi muốn chờ đến khi cậu ấy giành được cúp quán quân, khi đó tôi sẽ đường hoàng gửi lời chúc tới Kiều Nhất Phàm.

Tôi thật tâm vui mừng vì Kiều Nhất Phàm lựa chọn tới Hưng Hân sau khi hết hạn hợp đồng. Tuy con đường đánh khiêu chiến vô cùng gian nan nhưng tôi tin tưởng thực lực của cậu ấy, tin tưởng những nỗ lực, nhẫn nại cậu ấy đã bỏ ra chắc chắn sẽ thu được kết quả tốt.

Tôi cố gắng đi xem từng trận đấu của cậu ấy, nhìn nhóm fan hâm mộ dần dần lớn mạnh, chứng kiến từng chiến thắng của họ, càng ngày càng đến gần mục tiêu mọi người đều khát vọng.

Hưng Hân vô cùng nổi bật trong giải khiêu chiến. Không chỉ có tiền bối nổi danh, chiến đội ấy còn có nhiều tân binh sáng giá, mà Kiều Nhất Phàm là một trong số đó. Tôi rất vui vì từng người trong số họ đều có người hâm mộ của riêng mình, nhất là Kiều Nhất Phàm, cậu ấy cũng đã có người ủng hộ xuất phát từ những thao tác bắt mắt của Nhất Phàm.

Mỗi một trận đấu, tôi đều mang một bó cúc La Ma tới nhưng chưa bao giờ gửi tặng. Tôi không muốn quấy rầy cậu ấy, không muốn gây nhiễu loạn quá trình nở rộ đẹp đẽ của đóa hoa ấy. Câu khen ngợi phải để dành đến thời khắc cuối cùng tốt đẹp nhất, đến giờ tôi cũng đã học được cách kiên nhẫn.

Tôi thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc bởi cuối cùng cậu ấy cũng dần dần tỏa sáng, hạnh phúc bởi cuối cùng tôi đã không uổng công chờ đợi.

Khi giải khiêu chiến kết thúc cũng là mùa hoa nở.

Giải đấu thường quy thay đổi thể thức lịch đấu nhưng tôi vẫn không bỏ sót bất kỳ trận nào.

Từ những đánh giá cao của bình luận viên, sự ghi nhận của các tiền bối, tiếng reo hò của người hâm mộ cho đến phần thưởng chiến thắng, dường như tôi đang tận mắt chứng kiến đóa hoa đang từ từ nở rộ từng chút từng chút khiến người ta phải chú ý dưới ánh nắng vàng rực rỡ.

Kiều Nhất Phàm dần dần thể hiện phong độ của riêng minh trên sàn đấu, thu về không ít fan, cũng bắt đầu có nhóm fan riêng, có người tổ chức giăng băng rôn, bảng đèn, hoan hô cho mỗi thao tác đặc sắc của cậu ấy.

Những bó cúc La Mã tôi mang tới luôn là những đóa hoa nở đẹp nhất, nhưng dáng vẻ của cậu ấy còn rực rỡ hơn nhiều.

Đóa cúc La Mã của tôi đã bung nở trước mặt mọi người.

Trải qua mùa đông lạnh giá, sau quá trình mài giũa tỉ mỉ, rũ sạch toàn bộ thất bại trong quá khứ, cây cúc La Mã tắm mình trong gió rét bấy lâu thong thả né từng bông hoa trên thân, thu hút sự chú ý của mọi người.

Chúc mừng cậu, quán quân giải quốc nội, một Quỷ kiếm sĩ rất đáng được khen ngợi, một Trận Quỷ đủ năng lực để đồng đội tưởng. Người tôi yêu thích suốt ba năm nay, nhẫn nại và ngoan cường như đóa cúc La Mã, tuyển thủ chuyên nghiệp Kiều Nhất Phàm.

Tôi cẩn thấy lấy bó hoa đã chuẩn bị ra, tách nó khỏi những món quà khác, đường hoàng gửi tới Hưng Hân.

Lúc này đây, tôi muốn quang minh chính đại gửi những bông cúc dại nhỏ bé mà đẹp đẽ này đi để chúc mừng chiến thắng đầy gian truân ấy.

END
 

Bình luận bằng Facebook