Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] Vi quang

Kayky

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
13
Số lượt thích
55
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tiểu Thiên Sứ Kiều Nhất Phàm
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiều Mộc Tham Thiên – Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021
Được chú ý • Vi Quang
Tác giả: 洛拾柒柒柒
Link gốc: 【乔一帆中心】被需要·微光篇
Edit: Hằng
Beta: nmnguyet
-
Lời tác giả:
Lương thực hướng / Kiều Nhất Phàm trung tâm
Từ góc nhìn của Kiều Nhất Phàm
Không biết tôi lấy đâu ra dũng khí để viết lương thực hướng nữa…
Kiều Nhất Phàm sinh nhật vui vẻ
Tiểu thiên sứ, bạn vẫn luôn là người mà chúng tôi coi trọng và yêu thương.
-
00
Tôi là Kiều Nhất Phàm
01
Tôi sinh ra trong một gia đình không tính là giàu có ở thành phố B, có một người anh lớn hơn 4 tuổi và một em gái bé hơn 6 tuổi.
Thành tích học tập của anh trai luôn rất tốt, dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà đỗ vào trường đại học tốt nhất thành phố B. Tính cách anh ấy rất hòa đồng và cởi mở, anh luôn đứng tại nơi chói sáng nhất trên sân khấu, toàn thân dường như cũng phát ra ánh sáng.
Em gái tuổi còn nhỏ, trông xinh xắn lại dễ thương, cả gia đình đều rất cưng cô gái bé nhỏ này, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả tôi. Em ấy chính là cô công chúa nhỏ được yêu thương.
Tôi từ nhỏ đã không nổi bật, không giỏi bằng anh trai, cũng không xinh như em gái, thành tích cũng bình thường, tính tình thì hướng nội.
Câu được nhiều người lớn trong nhà nói với tôi nhất là: “Nhất Phàm thật ngoan”.
Tôi quả thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời, là một đứa nhỏ không cần người lớn phải lo lắng.
Không ai chú ý đến tôi cả.
02
Một điều khác biệt nhất mà tôi từng làn chắc chắn là việc tôi từ bỏ con đường học hành và lựa chọn chơi Vinh Quang.
Tôi nghĩ, vào thời điểm đó, tôi hẳn đã làm cho cha mẹ mình buồn rầu thật lâu.
Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ như in khuôn mặt ngây ngô năm tôi mười lăm hay mười sáu tuổi, với ánh sáng nhàn nhạt lộ ra từ trong đôi mắt ấy, với những khát khao và mong chờ về tương lai tốt đẹp đầy ắp trong tim.
Âm thanh phát ra không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn, mỏng hơn bình thường đôi chút, dù từng tiếng cậu nói như chìm lẫn trong sương mờ nhưng nó vẫn là điều phát ra từ chính lòng nhiệt huyết nóng bỏng.
“Mình sẽ thật cố gắng.”
Hì hì ... Tôi thực sự cảm thất mình rất may mắn vì có thể gặp được Vinh Quang vào mùa hè năm ấy.
Nếu không có cậu bé năm mười lăm, mười sáu tuổi ấy dốc hết can đảm mà bước đi, có lẽ cả đời này tôi cũng chỉ là người bình thường, người không ai chú ý tới.
Tôi thật sự rất không cam lòng sống một đời như thế.
03
Sự thật chứng minh rằng, truyện cổ tích do một cậu bé tự mình viết nên là một câu chuyện nực cười và viển vông đến nhường nào.
Thiên phú đối với Vinh Quang tôi thể hiện ra vô cùng bình thường, chẳng hề nổi trội gì so với những thành viên khác trong trại huấn luyện Vi Thảo.
Dường như tôi vẫn hệt như trước, dù trong lớp, ở nhà hay giữa bất kỳ hoàn cảnh nào, tôi vẫn luôn mờ nhạt, không nổi trội, và không được công nhận.
Không một ai chú ý đến tôi.
Tôi chỉ có thể càng nỗ lực, càng cố gắng, càng ra sức luyện tập hơn nữa.
Nhưng chăm chỉ lại chưa bao giờ là yếu tố then chốt.
Một người bạn của tôi, Cao Anh Kiệt, cậu ấy rất giống anh trai tôi, là một thiên tài sáng chói.
Có lẽ chính sự mờ nhạt của tôi lại càng làm cho ánh sáng trên những con người như họ nổi bật hơn.
Tôi sẽ không ghen tị với những người tỏa ra hào quang như họ...
Nhưng nói thật, tôi rất hâm mô họ.
Những người chỉ cần cố gắng là sẽ thành công như họ thật sự tài giỏi vô cùng.
04
Tôi cũng vô cùng khao khát được mọi người chú ý tới.
Vào thời điểm đó, bản thân tôi không hề tham lam, chỉ thầm nghĩ rằng có thể khẳng định được sự tồn tại của bản thân không phải vô nghĩa, là đã tốt rồi.
Vậy cho nên mỗi ngày, tôi đều trông ngóng, hi vọng rằng sẽ có một đôi tay nào đó đưa ra vì tôi, kéo tôi lên, dẫn tôi thoát khỏi tình cảnh mông muội như kéo dài vô tận này.
Tôi tự khuyên răn bản thân, bắt mình phải tập trung tất cả tinh thần và thể lực mình có.
Phải nắm lấy mọi cơ hội.
Thật ra, buổi chiều hôm ấy là một buổi chiều bình thường với tiết trời đầu hạ hơi oi bức.
Tôi không chắc liệu hôm đó trời có mưa không, nhưng trong cuốn nhật ký cũ của mình, hình như tôi đã viết một câu: “Nhìn thấy cầu vồng”.
Đây hẳn là một câu nói trẻ con hoang đường và không thực tế, trên bầu trời của thành phố B sẽ không thể nào xuất hiện cầu vồng được.
Cầu vồng phải có bầu trời màu xanh trong mới xuất hiện được, còn bầu trời của tôi u ám và xám xịt, không có bất kỳ màu sắc tươi sáng nào.
05
Lúc nhận lấy tấm thẻ tài khoản của một tiền bối đã giải nghệ từ đội trưởng Vương Kiệt Hi, tôi chợt run cả người.
Một câu: “Cảm ơn đội trưởng” bị tôi nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần mà vẫn không ra đầu ra đuôi, tôi cứ run lẩy bẩy, suýt nữa đã cắn phải lưỡi mình.
Chắc hẳn vẻ mặt tôi đang lộ rõ vẻ mừng rỡ phát điên chẳng thể kiềm được, trông ngốc nghếch đến mức hơi buồn cười.
Đương nhiên, tiền bối Vương Kiệt Hi không hề chê cười tôi.
Anh ấy đứng ở phía đối dienj, ánh sáng bên ngoài chiếu cửa sổ sát đất chiếu lên người anh, cái bóng in lên bức tường trông cao lớn khác lạ.
Từ trước đến nay, anh ấy luôn là tấm gương, là chuẩn mực, là hình mẫu mà tôi muốn hướng tới, anh ấy là người vĩ đại nhất trong tất cả mọi người ở chiến đội Vi Thảo, là người đáng tin cậy nhất, và cũng là người được chú ý nhất.
Tôi thu mình đứng nép trong bóng của anh, cố lấy dũng khí rồi khẽ ngẩng đầu, nhìn anh.
Anh chính là đội trưởng của tôi.
Vương Kiệt Hi tiền bối vỗ vai tôi:
“Hoan nghênh em, Kiều Nhất Phàm”.
Cuối cùng, tôi cũng có được chút ánh sáng từ phía cuối chân trời kia.
Trên thực tế, cho dù là chỉ có một chút thôi, thì tôi cũng đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Đây chính là một cơ hội hiếm có biết chừng nào!
Kiều Nhất Phàm, tiếp tục cố lên!
Tôi lại nói với chính bản thân mình một lần.
06
Thẻ tài khoản Tro Nguyệt được tôi cẩn thận cầm lấy, cất đi, tôi biết rằng nó sẽ là đối tác đồng hành cùng tôi đi trên những chặng đường tương lai tại chiến đội Vi Thảo.
Cầm nó trên tay, tôi chào hỏi với tấm thẻ tài khoản ấy bằng nụ cười còn treo mãi trên khóe môi. Thậm chí tôi còn không dám tì ngón tay quá mạnh lên góc thẻ khi cầm, nó thật sự quá mỏng manh và không dễ gì mới có được.
Tôi nhất định phải bảo vệ nó.
Đó là buổi tối cuối cùng của tôi ngủ ở trại huấn luyện.
Thật ra giường trong trại huấn luyện khá thoải mái, gối và chăn đều là mùi quen thuộc trên người tôi, thứ mùi khiến cho người ta bình tĩnh và an tâm.
Nhưng đêm đó, tôi gần như không hề chợp mắt.
Tôi ôm bộ đồng phục mềm mại của chiến đội mang theo mùi nước xả chuyên biệt của Vi Thảo mới được phát vào lòng.
Tôi vùi mặt thật sâu vào bộ đồng phục ấy, đội huy màu xanh biếc đặc trưng ở trên ngực, đang đốt cháy trái tim đập thình thịch liên hồi của tôi.
Tôi đã cho trí tưởng tượng của mình bay cao, nghĩ về tương lai những ngày sẽ chiến đấu cùng các thành viên chiến đội Vi Thảo.
Nhưng sự thực thì đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng.
Dường như tôi đã đanh mất đi khả năng suy nghĩ.
07
Kiều Nhất Phàm, thấy không, cậu cũng có điểm nổi bật riêng mà!
Tôi mang theo một túi hành lý nhỏ, đi từng bước từng bước một về phía cánh cửa kia.
Hướng đến nơi mà những tia sáng đang tụ lại.
Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi có thể trở thành một tia sáng góp thêm chút rực rỡ cho tập thể này.
Nếu … tôi thật sự là ánh sáng.
Dù đó chỉ là một tia sáng mờ nhạt, nhưng trong bóng tối, vẫn có những nơi cần đến tia sáng ấy.
Lẽ ra, tôi nên biết rằng, Vi Thảo không phải là một nơi tăm tối, không cần một tia sáng bé nhỏ tầm thường từ sớm mới phải.
Khi tôi bước vào phòng huấn luyện, không ai ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi đứng đó, chân tay luống cuống, ngại ngùng suốt một hồi lâu vẫn không dám mở lời để phá vỡ sự ngượng nghịu này, cuối cùng chỉ đành yên lặng buông thõng cánh tay đang nắm chặt cửa xuống.
Cách tôi vài chiếc bàn máy là Anh Kiệt. Cậu ấy là người đầu tiên phát hiện ra tôi, vừa trông thấy, Anh Kiệt gần như đứng lên ngay tức thời, trên khuôn mặt không thể nào nén nổi niềm vui.
“Nhất Phàm”
08
Nghe được giọng nói hết sức phấn khích của Anh Kiệt, các tiền bối đang huấn luyện cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Với tôi, cảm giác được nhiều ánh mắt cùng nhìn vào thế này khá lạ lẫm. Tôi cố nhếch khóa miệng cứng đờ của mình lên mà mỉm cười chào Anh Kiệt, cùng lúc đó, lòng bàn tay tôi đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.
Tôi sắp không ôm nổi hành lý nữa rồi.
Có lẽ do tôi quá nhạy cảm, cũng có lẽ do nụ cười xán lạn ở trên khuôn mặt sắp khóc của tôi trông vô cùng gượng gạo và kỳ quái khiến ánh mắt của các tiền bối nhìn tôi đều mang theo nét khó hiểu và dò xét, như thể muốn nhìn xuyên thấu tôi từ đầu đến chân vậy.
Tôi rất căng thẳng, cổ họng giống nyuw bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp đình trệ, hai má đỏ bừng.
Tôi bất chợt quên hết những lời chào hỏi đã chuẩn bị sẵn.
“Em … em là Kiều Nhất Phàm …”
Tôi nói rất nhỏ, có lẽ chẳng ai nghe thấy mấy tiếng ấy.
09
Đáng ra tôi nên nghĩ đến điều này sớm hơn. Suốt cả mùa giải, tôi không có cơ hội lên sân.
Danh sách thành viên thi đấu của Vi Thảo chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào với ba chữ “Kiều Nhất Phàm”.
Hệt như khi trước, mọi nỗ lực của tôi đều không đổi được bất kỳ sự hồi đáp nào.
Mùa giải đó cứ lầm lũi trôi qua, thực ra tôi cũng không có gì để oán hận cả, trình độ của tôi chưa đủ, còn xa lắm tôi mới với được tới ngưỡng ưu tú.
Tôi được mọi người gọi là “tuyền thủ gần máy uống nước nhất”.
Ngoại trừ việc an phận chăm chỉ huấn luyện, điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là chạy việc vặt cho các tiền bối.
Nghe có vẻ thê thảm quá nhỉ? Nhưng đó là do tôi tự nguyện làm.
Dù sao thì cũng tốt mà.
Tôi có thể đóng góp sức của mình vào điều tôi muốn bảo vệ.
Tôi cũng có thể trở thành người mà người khác cần đến.
10
Thời gian cứ lẳng lặng trôi, máy chủ 10 của Vinh Quang đã mở.
Mùa đông năm đó rất lạnh.
Thành phố B tuyết rơi trắng trời, năm nào cũng như vậy.
Tôi cũng quen với những buổi huấn luyện giống hệt nhau hết ngày này qua ngày khác.
Trong phòng, hệ thống sưởi đang được bật, tôi mặc trên mình bộ đồng phục mùa đông dày dặn của Vi Thảo, nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến mức phải đưa hai cánh tay lên tự ôm lấy chính mình.
Vinh Quang đã tồn tại được 10 năm rồi.
Rồi tương lai, ai sẽ là người tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu đây?
Tôi rất hy vọng đó là mình, nhưng tôi còn chẳng giành lấy nổi một cơ hội nhỏ nhoi.
11
Tôi và Anh Kiệt đều rất thích viết chữ lên tấm cửa kính trong suốt.
Nghe thì thấy có phần ngây ngô, nhưng chúng tôi đều thích cái hoạt động nhỏ chẳng được tính là trò chơi này.
Chúng tôi thường làm vậy hồi cả hai còn ở trong trại huấn luyện
Vào mùa đông, hà hơi lên tấm kính cửa sổ trong ký túc xá, làm cho ô kính ấy nhòe đi, rồi vẽ ra điều mình muốn bằng ngón tay.
Anh Kiệt nói rằng: “Khi vẽ tranh lên màn hơi nước kia, cậu sẽ thấy được hi vọng”.
Anh Kiệt còn nói: “Những điều được viết trên đó nhất định sẽ trở thành hiện thực”.
Mùa giải ấy, chúng tôi đều viết nguyện vọng của mình là "Vi Thảo, quán quân".
Mùa giải thứ 5, Vi Thảo giành được cúp quán quân.
12
“Anh Kiệt, lại đây một lát”.
Đội trưởng gọi Anh Kiệt đi rồi.
Tôi nhìn dòng chữ “Vi Thảo, quán quân” còn đọng lại của Anh Kiệt, bất chợt mỉm cười.
Năm nào cậu ấy cũng viết những dòng chữ này cùng tôi, như thể những điều ấy phải được viết ra mới hiệu nghiệm vậy.
Tôi khe khẽ hà một hơi.
“Vi Thảo, quán quân.” Câu này viết bên cạnh câu của Anh Kiệt.
“Kiều Nhất Phàm.”

Chính tôi cũng không rõ tại sao tôi lại viết tên mình lên đó nữa.
13
“Nhất Phàm, Nhất Phàm? Ngơ ngẩn gì vậy? lại đây lấy giúp anh chút đồ”.
“A … em qua liền.”
Tôi nghe thấy có tiền bối gọi tên mình, vội vàng dùng tay áo lau cái tên trên cửa sổ đi.
Thật giống như … đứa con nít ăn vụng kẹo vậy.
Hai má tôi hơi nóng lên, tim cũng đập nhnh hơn, nhưng khóe miệng lại như đang mỉm cười.
Tôi biết rằng tôi đang tự mừng thầm.
Nếu … tất cả giống như những gì Anh Kiệt đã nói.
Chỉ cần viết ra sẽ có thể trở thành sự thật.
Tôi cũng muốn … được mọi người chú ý tới.
END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook