26.
Tiếu Tiếu đang ở chỗ của cậu sao?”
Lúc đọc tin nhắn này, trong đầu Diệp Tu lập tức nhảy ra một suy nghĩ:
— Mẹ của Tiếu Tiếu tới rồi!
Rốt cuộc thì cô gái sinh ra Tiếu Tiếu sẽ là người như thế nào đây? Cao hay thấp? Béo hay gầy? Cũng chơi Vinh Quang sao?
Trong đầu nhảy ra rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, những tình tiết trong phim thần tượng xem với Tô Mộc Tranh mấy hôm trước cũng hiện lên. Diệp Tu lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Chu Trạch Khải: “Tiền bối?”
Diệp Tu: “À, không có gì không có gì.”
Diệp Tu quay đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt ân cần của Chu Trạch Khải. Tiếu Tiếu thì gác đầu lên vai Súng Vương, cánh tay mập mạp ôm chặt cổ hắn. Không hiểu sao trong lòng Diệp Tu cứ rục rịch không yên, cảm giác kỳ lạ hồi nãy lại lóe lên một lần nữa.
Hắn cân nhắc, sau đó đưa điện thoại lên cho Chu Trạch Khải xem.
Chu Trạch Khải: “Đây là…”
Hai mắt Chu Trạch Khải mở to ngay tức thì, vô thức ôm chặt Tiếu Tiếu hơn.
Tiếu Tiếu cảm giác được bèn mở mắt ra hỏi: “… PAPA?”
Dường như Chu Trạch Khải có hơi thất thần. Hắn ngơ ngác nhìn Tiếu Tiếu nhưng không nói lời nào.
Tiếu Tiếu gọi lại lần nữa nhưng Chu Trạch Khải cứ tiếp tục trầm tư, hai mắt hơi cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Tu cũng không hiểu hắn bị làm sao nên xoa đầu Tiếu Tiếu nói: “Không có gì đâu con.”
Tiếu Tiếu chớp mắt mấy cái rồi lại tựa đầu lên vai Chu Trạch Khải, vòng tay ôm cổ hắn siết chặt hơn một chút.
Lúc thang máy đến tầng trệt Diệp Tu cất điện thoại đi, thấp giọng nói: “Về phòng mình nói tiếp.”
Chu Trạch Khải ôm chặt Tiếu Tiếu, nhẹ nhàng gật đầu.
27.
Ban ngày đùa giỡn quá hăng hái nên bây giờ Tiếu Tiếu mệt muốn xỉu luôn rồi. Mắt bé híp lại chỉ còn một khe hở nhỏ, vừa leo lên giường đã nằm chổng mông không chịu động đậy nữa.
Diệp Tu giao điện thoại cho Chu Trạch Khải đế hắn hỗ trợ suy nghĩ một chút, còn mình thì mang Tiếu Tiếu đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Diệp Tu: “Tiếu Tiếu, chải răng.”
Tiếu Tiếu không vui, lăn qua lăn lại trên giường: “Ứ chải!”
Diệp Tu: “Không được, nhất định phải chải răng, không là sâu ăn hết răng con đấy.”
Tiếu Tiếu tiếp tục lăn qua lăn lại: “Ứ chải! Ứ chải đâu!”
Diệp Tu thấy không khuyên được bé bèn nhấc vai bế bé lên, ôm tới trước bồn rửa mặt: “Đánh răng, a a a — há miệng.”
Tiếu Tiếu đành phải mở miệng ra, cầm bàn chải trẻ em Diệp Tu chuẩn bị cho mình, chải chải chải.
Vóc người bé vốn thấp, nhón chân lên cũng chỉ cao hơn bệ rửa mặt một chút. Diệp Tu ngồi xổm bên cạnh nắm tay bé, vừa chải vừa dạy bảo: “Trước tiên chải hàm trên, đúng rồi, chải hàm dưới, sau đó chải hàm trong, trên dưới, trên dưới…”
Đến ngày hôm nay Diệp Tu đã nhuần nhuyễn những kiến thức giáo dục trẻ em, chẳng hạn như nên ăn những món nào, phải chải răng trước khi ngủ, bản thân thì tự cai thuốc lá, ngủ sớm và dậy sớm.
Lúc biết những điều này, Diệp Thu còn trêu chọc hắn một phen, nói là: rốt cuộc anh cũng gặp một chuyện quan trọng ngang với Vinh Quang rồi.
Chính Diệp Tu cũng không thể tưởng tượng nổi. Một sinh mệnh nhỏ bé bất ngờ xông vào cuộc đời hắn, dần dần thay đổi những thói quen sinh hoạt hắn đã duy trì mười mấy năm qua.
Diệp Tu lau tay và mặt Tiếu Tiếu, khăn mặt cọ xát với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm. Tiếu Tiếu cười híp mắt gọi ba ba, sau đó vươn cánh tay ra muốn ba ba ôm mình.
Diệp Tu nghĩ, nếu như mẹ của Tiếu Tiếu xuất hiện rồi liệu cô ấy có mang Tiếu Tiếu đi hay không. Lỡ như là vậy thật, nhất định mình sẽ không đành lòng.
Hắn ôm Tiếu Tiếu về phòng ngủ, thay áo ngủ gấu trúc mà bé thích nhất. Lúc đầu Tiếu Tiếu còn kéo ngón tay Diệp Tu đùa nghịch nhưng nằm được một lát bé đã nhắm mắt lại, ngáy o o…
Diệp Tu nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ lại rồi ngồi xuống cạnh Chu Trạch Khải: “Thế nào, em có ý kiến gì không?”
Chu Trạch Khải: “Đây là… mẹ của Tiếu Tiếu sao?”
Diệp Tu: “Anh cũng không rõ lắm, em xem nè, không có đề tên người gửi.”
Chu Trạch Khải: “Phần mềm?”
Diệp Tu: “Ý em là dùng phần mềm ẩn số điện thoại á hả? Cũng có thể, nhưng mà tại sao người đó phải làm như vậy?”
Chu Trạch Khải suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: “Tra thử?”
Diệp Tu: “Để anh thử xem sao.”
Diệp Tu gọi cho công ty viễn thông nói rõ tình huống của mình, nhưng nhân viên chăm sóc khách hàng đã lễ phép từ chối yêu cầu của hắn, bảo là phải kiểm tra các thông tin có liên quan.
Không đi được đường vòng, hai người chỉ có thể vào thẳng vấn đề. Sau khi thương lượng với Chu Trạch Khải, Diệp Tu gửi tin nhắn trả lời tới số điện thoại của đối phương. Để đạt được mục đích lâu dài, đầu tiên hắn cẩn thận hỏi thăm: Bạn là ai vậy?
Không ngờ rằng ngay khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại đột nhiên khởi động lại. Màn hình đen kìn kịt dọa hai người giật bắn mình.
Diệp Tu: “Hư rồi sao?”
Chu Trạch Khải cũng rất lo lắng nhưng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Cũng may là sau khi khởi động lại điện thoại không xuất hiện vấn đề gì, tin nhắn cũng gửi đi thành công.
Diệp Tu: “Chắc là không sao đâu.”
Đúng lúc này giọng nói mềm mại của Tiếu Tiếu vang lên sát bên tai: “PAPA, ba ba.”
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chân Tiếu Tiếu không mang giày, tay ôm một cái gối đang đứng trước cửa phòng dụi dụi mắt: “PAPA, ba ba, ngủ.”
28
Diệp Tu đi qua ôm Tiếu Tiếu: “Sao con thức rồi?”
Hắn muốn ôm Tiếu Tiếu về phòng ngủ nhưng Tiếu Tiếu lại giãy giụa, duỗi bàn tay nhỏ bé về hướng Chu Trạch Khải: “PAPA! PAPA!”
Tiếu Tiếu mới gọi một tiếng thôi mà Chu Trạch Khải đã nhanh chóng chạy tới bên cạnh bé. Lúc này nhóc ấy mới ngoan ngoãn lại, tay trái kéo tay PAPA Chu, tay phải nắm tay ba ba Diệp hò reo vui vẻ: “Ba ba, PAPA, ngủ cùng nhau!”
Chu Trạch Khải: “?”
Diệp Tu là người phản ứng lại đầu tiên. Hắn nhanh chóng khuyên nhủ bé: “Tiếu Tiếu nghe lời nào, không được quậy phá, Tiếu Chu không ngủ cùng chúng ta, em ấy phải về câu lạc bộ.”
Tiếu Tiếu không nghe, mà có nghe cũng không hiểu. Bé chớp chớp mắt, không chịu buông tay Chu Trạch Khải ra: “Ngủ cùng nhau!”
Diệp Tu: “…”
Chu Trạch Khải: “…”
Diệp Tu bất đắc dĩ lắm chứ. Hắn vừa dỗ dành Tiếu Tiếu vừa áy náy nhìn Chu Trạch Khải.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn là thanh niên vừa rồi còn ỉu xìu rầu rĩ, bây giờ hình như… đang rất vui thì phải?!
Câu nói của Vương Kiệt Hi thình lình xuất hiện trong đầu. Diệp Tu tự dọa sợ chính mình, âm thầm mắng một tiếng con mọe nó.
Diệp Tu: “Ừ thì, Tiểu Chu nè…”
Chu Trạch Khải nhìn hắn, mong chờ.
Diệp Tu: “Chuyện là… Tiếu Tiếu không hiểu chuyện, làm phiền em nhiều quá…”
Chu Trạch Khải dùng hết sức bình sinh ra lắc đầu như trống bỏi: “Không phiền.”
Diệp Tu: “…”
Sao hắn có cảm giác bọn họ giao tiếp không cùng một kênh thì phải…
Hai mắt Chu Trạch Khải sáng như đèn pha, tiếp tục nhìn Diệp Tu đắm đuối. Tiếu Tiếu cũng kéo tay hắn, lắc lắc làm nũng. Diệp Tu còn cách nào nữa đâu, đành phải xuống nước thỏa hiệp,.
Diệp Tu: “Tiểu Chu này, không ấy… thiệt thòi em chen chúc với bọn anh đêm nay…”
Chu Trạch Khải: “Không thiệt thòi!”
Tiếu Tiếu: “Ngủ cùng nhau!”
Diệp Tu: “…”
29.
Chu Trạch Khải gọi điện cho Giang Ba Đào, nhờ hắn xin phép nghỉ hộ mình.
Chu Trạch Khải: “Tối nay, không về.”
Giang Ba Đào: “Sao vậy? Tối nay cậu bận việc gì hả?”
Chu Trạch Khải: “Ừ, ngủ.”
Giang Ba Đào: “… Hả? Ngủ? Ngủ với ai?”
Chu Trạch Khải: “Tiền bối.”
Giang Ba Đào: “? ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! !”
Trán Diệp Tu đổ đầy mồ hôi, vội vàng cướp điện thoại trong tay Chu Trạch Khải rồi giải thích một tràng dài.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tu nghiêm túc dạy bảo Chu Trạch Khải: “Cơm không thể ăn bậy, lời cũng không thể nói bậy.”
Chu Trạch Khải oan ức: “Em không có nói bậy.”
Tiếu Tiếu rất vui vẻ: “Ngủ cùng nhau!”
“…”
Tim mệt mỏi quá à.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên. Diệp Tu đi ra mở cửa, phát hiện người tới là Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi: “Hoàng Thiếu Thiên lập kèo 3VS3, anh tham gia không?”
Diệp Tu: “Không đi. Tiếu Tiếu buồn ngủ rồi, tui phải dỗ bé ngủ.”
Vương Kiệt Hi muốn bảo là biết rồi thì đột nhiên nhìn thấy một nửa thân hình Chu Trạch Khải ở trong phòng.
Vương Kiệt Hi: “… Chu Trạch Khải?”
Diệp Tu: “À chuyện là vầy, không có Tiếu Chu Tiếu Tiếu không chịu ngủ. Tui còn cách nào nữa đâu, đành làm phiền em ấy đêm nay.”
Ánh mắt Vương Kiệt Hi trở nên sắc bén, bắt đúng trọng điểm: “Trong phòng chỉ có một giường đôi.”
Bị đôi mắt bự mắt nhỏ này nhìn một hồi, Diệp Tu lập tức cảm nhận được ác ý đến từ thế giới hắc ám: “Biết sao giờ, ba người chen chúc qua đêm nay thôi.”
Vương Kiệt Hi nhìn Diệp Tu đầy thâm ý. Lát sau hắn mỉm cười, ra vẻ thế ngoại cao nhân nhìn thấu hồng trần: “Ồ ~”
Chú ồ cái gì mà ồ! Chưa nhìn thấy anh em chí cốt ngủ chung với nhau bao giờ à?
Diệp Tu đóng cửa lại cái ‘rầm’.
30.
Trên giường lớn, Tiếu Tiếu ngủ chính giữa, Diệp Tu và Chu Trạch Khải nằm ở hai bên. Trước khi tắt đèn Diệp Tu đặt lên trán bé nụ hôn chúc ngủ ngon. Tiếu Tiếu bèn quay sang nhìn Chu Trạch Khải: “PAPA, hun hun.”
Chu Trạch Khải cũng hôn lên trán bé một cái.
Tiếu Tiếu thỏa mãn chui vào trong lòng Chu Trạch Khải, ôm tay hắn tỏ vẻ đáng yêu: “PAPA, kể chuyện cổ tích.”
Diệp Tu giải thích: “Phải có người kể chuyện cổ tích cho nghe Tiếu Tiếu mới chịu ngủ.”
Điều này thật sự làm khó Chu Trạch Khải. Hắn ậm ờ nửa ngày trời mới chậm chạp lên tiếng: “Ngày xưa… có một ngọn núi.”
Chu Trạch Khải vất vả kể xong câu đầu tiên, rằng có một lão hòa thượng ở trong một tòa miếu trên núi thì Tiếu Tiếu đã ngủ mất rồi. Hai tay bé nắm chặt tay hai người, miệng nhỏ hơi chu lên, ngáy o o…
Vốn dĩ Diệp Tu rất tỉnh táo, nào ngờ nghe xong câu chuyện cổ tích của Chu Trạch Khải hắn cũng cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái rồi nói: “Tiểu Chu, ngủ ngon.”
Chu Trạch Khải: “Tiền bối, ngủ ngon.”
Diệp Tu nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, còn Chu Trạch Khải thì không ngủ vội như vậy. Hắn nghiêng người, trong bóng tối yên tĩnh mở to hai mắt nhìn Diệp Tu.
Hắn ngắm sống mũi cao, thẳng và mái tóc đen nhánh của Diệp Tu.
Diệp Tu trở người, hai người chuyển thành tư thế mặt đối mặt. Tóc mái Diệp Tu rủ xuống trán che khuất đôi mắt. Chu Trạch Khải cẩn thận dùng đầu ngón tay vén nó lên, để lộ hàng mi rậm dài như cánh quạt.
Chu Trạch Khải: “Tiền bối…”
Giọng của hắn rất trầm, nhẹn nhàng quẩn quanh trong không gian yên tĩnh, chỉ có một mình Chu Trạch Khải nghe thấy. Hắn cúi đầu nhìn Tiếu Tiếu trong ngực mình. Bé còn nhỏ nên da thịt mềm mại đàn hồi khiến người khác nhịn không được muốn cưng chiều và che chở.
Con gái đáng yêu, người tình trong mộng.
Chu Trạch Khải cảm thấy thời khắc này hạnh phúc như một giấc mơ.
Dẫu cho thực sự là thế thì hiện tại hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
31.
Nhưng mà giấc mộng này không hề hạnh phúc như trong tưởng tượng của hắn.
Đêm hôm khuya khoắt, Chu Trạch Khải không thể thở được. Hắn mở mắt ra, chống đỡ thân hình mập mạp của Tiếu Tiếu.
Không biết bé đã đè lên người hắn từ lúc nào, tay chân giang rộng, nằm úp sấp.
Chu Trạch Khải gian nan cử động khớp cổ, phát hiện Diệp Tu đã lăn tới sát mép giường, chỉ cần lăn thêm một chút nữa thôi là ngã chổng vó. Chăn mỏng chẳng biết bị vứt đi đâu, Diệp Tu trở mình một cái, bụng mỡ mềm mại lập tức lộ ra.
Chu Trạch Khải: “…”
Trước tiên Chu Trạch Khải cẩn thận đặt Tiếu Tiếu xuống giường, sau đó quàng bả vai Diệp Tu dịch hắn vào giữa nệm.
Diệp Tu chỉ mặc áo thun ba lỗ kèm quần đùi đơn giản, trong quá trình di chuyển khó tránh khỏi trường hợp da thịt cận kề, áo càng trễ xuống thấp hơn. Điều này khiến Chu Trạch Khải có hơi thiếu tập trung, vệt đỏ trên mặt lan tới tận mang tai. Cuối cùng, hắn đỏ bừng mặt mũi giúp Diệp Tu chỉnh lý quần áo bị xộc xệch rồi đắp chăn lại lần nữa.
Diệp Tu ôm chăn, xoay người ngủ ngon lành.
Còn một lúc lâu nữa trời mới sáng nên Chu Trạch Khải tiếp tục ngủ.
Ngủ thôi ngủ thôi, sau đó lại bị đánh thức.
Vừa mở mắt ra, hắn đã bị dọa đến choáng váng đầu óc.
Lần này đè lên người hắn chính là Diệp Tu. Cũng là tư thế tay chân giang rộng, nằm úp sấp như Tiếu Tiếu.
Hắn sợ đến mức không dám cử động cơ thể.
Mặt Diệp Tu chỉ cách mặt hắn khoảng mấy centimet, hơi thở ấm áp phả lên da thịt khiến Chu Trạch Khải mặc dù nằm trong phòng điều hòa mát mẻ nhưng mồ hôi cứ vã ra như tắm, bao nhiêu buồn ngủ bị dọa cho bay biến sạch sẽ.
Chu Trạch Khải: “Tiền, tiền bối…”
Chu Trạch Khải: “!”
Cái cọ này khiến hắn hoảng sợ tột độ, da đầu như sắp nổ tụng, địa phương nào đó bắt đầu rục rịch.
Nhất định phải nhịn xuống.
Súng Vương đại đại dùng mười phần ý chí kiên định như khi điều khiển Nhất Thương Xuyên Vân chinh chiến sa trường, bắt đầu nén khí xuống đan điền, yên lặng niệm trong đầu.
Giá trị của số Pi là 3,1415926…
Cảm thấy mình đã bình tĩnh lại rồi, Chu Trạch Khải thở phào một hơi, chuẩn bị nhấc Diệp Tu lên, thả lại xuống giường.
Nhưng mà đúng lúc này Tiếu Tiếu đột nhiên lăn qua, đè lên cánh tay duy nhất còn khả năng hoạt động tự do của hắn.
Chu Trạch Khải: “…”
Kể từ đó trở đi, Chu Trạch Khải hoàn toàn bị đè bẹp. Diệp Tu nào có chịu nằm yên, hắn cứ nói mớ rồi dùng cả tay lẫn chân trườn tới trườn lui trên người Chu Trạch Khải.
… Cứu mạng với! ! !
Da đầu hắn tê rần, cả người run lẩy bẩy, chỉ biết trừng mắt nhìn trần nhà rồi cắn răng tiếp tục niệm số Pi
Chu Trạch Khải: “3,1415926…”
Diệp Tu: “Khò —— khò —— “
Tiếu Tiếu: “PA——PA—— “
Đêm vẫn còn rất dài.
32.
Sáng hôm sau Diệp Tu thức dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Diệp Tu: “Chào buổi sáng Tiểu Chu, tối qua ngủ ngon không?”
Dưới mắt Chu Trạch Khải là hai quầng thâm đậm ơi là đậm. Hắn im lặng nhìn sang chỗ khác: “Ngon lắm…”
TBC