Hoàn [Phương Huy Lưu Thảo 2021][Phương Vương] Quy Trình Động Lòng

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1

Tác giả: 别云楚云岫
Edit: Cú mèo​


Cre: 漫城风M-winds

*****

Bốn lần đội phó mềm lòng, một lần cậu động lòng.​

Cùng người tiền bối không vừa mắt với mình ngủ chung một phòng thậm chí còn ngủ chung một giường hoàn toàn là yếu tố không thể kiểm soát được đang tác quái.​

Đầu mùa giải thứ ba, Vi Thảo dựa vào sức hút của Ma Thuật Sư thiên tài - tiểu đội trưởng mới nhậm chức lôi kéo được nhà tài trợ, từ ký túc xá sơ khai ban đầu của Vi Thảo chuyển tới tòa ký túc xá mới, lúc phân chia phòng tiểu đội trưởng và đội phó thích châm chọc cậu nhất đều không có mặt, có thể là do trận đấu đoàn đội không phát huy tốt nên lại đi đến nơi nào đó chơi vật tay hoặc là cãi nhau rồi…... Các đội viên tiền bối đã tập mãi thành quen hoàn thành việc phân chia phòng ngủ, lại không hẹn mà cùng đem căn phòng một nam một bắc cách xa nhau nhất ở cuối hai đầu hành lang giao cho đội trưởng và đội phó.​

Lần này là lần hiếm hoi Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm không có cãi nhau, ban đầu vốn muốn cãi, cả quá trình thường là Phương Sĩ Khiêm sẽ mở miệng chỉ tội trước "Vương Kiệt Hi trận đấu đoàn đội Bá Đồ lần này cậu lại bay đi đâu mất" sau đó Vương Kiệt Hi theo lý mà tranh luận "Tôi rõ ràng đã nhắc nhở anh vị trí di chuyển của tôi, Sao Xạ Tuyến kia anh không thấy sao?" sau đó lại tới lượt vú em phũ phàng lên án "Cậu có biết thanh máu của cậu khó kéo lên lắm không, bộ cậu cảm thấy Đại Mạc Cô Yên đấm không đủ đau hay là Quý Lãnh không đủ thấm à", Vương Kiệt Hi lúc này vốn nên tiếp một câu trả lời lại nghi vấn của đội phó trị liệu để tăng cấp độ cho cuộc tranh luận, thế nhưng hôm nay anh quả thật đã thấm mệt khi giao đấu với Hàn Văn Thanh, cho nên thuận thế gật đầu với đội phó và nói, tiền bối đừng cãi nữa, chúng ta oẳn tù tì đi, ai thua thì mời cơm.​

Dòng suy nghĩ của Phương Sĩ Khiêm trong vô thức đã thôi thúc hắn ra cái kéo, Vương Kiệt Hi thong thả ra cái búa, rồi không nói lời nào kéo hắn đi đến cửa hàng McDonald's gần đó, rất khó khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ cậu đã kế hoạch từ sớm.​

Cửa hàng McDonald's cách nhà thi đấu gần nhất đang hợp tác với một bộ phim hoạt hình nào đó, gọi một que kem tặng một sticker mua thêm phần ăn trẻ em tặng một bộ, Phương Sĩ Khiêm còn chưa điên đến mức mặc đồng phục Vi Thảo gọi phần ăn trẻ em ở trong cửa hàng thức ăn nhanh, cho nên khi ánh mắt tràn ngập sự mong chờ, hâm mộ của Vương Kiệt Hi từ trên tấm poster giới thiệu hai bộ sticker quay lại, hắn…... buông điện thoại xuống thở dài, đành nhận lệnh nói với nhân viên thu ngân: "Cho tôi một phần, phần ăn trẻ em kia."​

Tiểu Vương đội trưởng như ý nguyện lấy được hai bộ sticker vui đến mức trên đầu xuất hiện một ngôi sao nhỏ lấp lánh, giơ điện thoại lên tách tách chụp nhiều góc độ rồi thuần thục bắt đầu chỉnh sửa ảnh, với sự hiểu biết về cậu của Phương Sĩ Khiêm, thì chắc chắn là một lát nữa sẽ gửi cho hai tiểu quỷ chưa ra mắt ở trại huấn luyện Lam Vũ kia so bì một trận, sau đó sẽ trên đăng lên Weibo clone của mình khoe khoang. Phương Sĩ Khiêm phát hiện ra clone của Vương Kiệt Hi chỉ là do tình cờ, từ đề xuất người cùng thành phố của weibo phát hiện ra món ăn tài khoản này bốc phốt giống trong nhà ăn Vi Thảo như đúc, thỉnh thoảng còn xen lẫn phàn nàn hay châm chọc đồng nghiệp nào đó, còn lại đa số là bài chia sẻ cầu cá koi chia sẻ đến đền Kim Đài thắp hương chia sẻ ảnh cỏ bốn lá trong vòng ba ngày là có thể nhận được tin tốt…... Thực ra cầu cá koi trên weibo rất ít khi linh nghiệm, nhưng Vương Kiệt Hi vẫn cứ mù quáng tin tưởng những vị thầy bói online này.​

"Ting" một tiếng, weibo đã thông báo cho hắn hoạt động mới nhất của tài khoản "Hồ Ước Nguyện Số 706", đúng như dự đoán quả nhiên là hai bộ sticker được đặt tùy tiện trên bàn ăn của cửa hàng McDonald's, có thể thấy Vương Kiệt Hi đã cố gắng tránh cho sự hiện diện của đội phó lọt vào ống kính, thế nhưng góc áo đồng phục màu xanh đậm kia quá bắt mắt, caption đăng kèm "Đột nhiên phát hiện, đồng nghiệp là người tốt", vị đồng nghiệp tốt nào đó mệt tim like cho cậu một cái, đồng thời nhìn phần ăn trẻ con và sữa bò ngọt ngào trước mặt bắt đầu đau đầu.​

Vương Kiệt Hi có thói quen chính mình cũng không biết —— lúc cậu bắt đầu có cảm tình người nào đó sẽ không tự chủ được mà phát thẻ người tốt cho hắn, thế nhưng mỗi lần cậu phát thẻ đều không có nghiêm túc và chân thành, khiến cho người nhận được thẻ thường ở trong hai trạng thái "cậu ấy thích mình" và "cậu ấy chỉ xem mình là bạn tốt" đối lập nhau, đội phó Phương lần đầu tiên nhận được thẻ người tốt cũng không ngoại lệ, hắn bắt đầu nghi ngờ trên thẻ căn cước của Vương Kiệt Hi đã được ghi thành niên hay chưa, hay chỉ mới tám tuổi, hoặc là ba tuổi, cũng có thể là lớp là của trường mẫu giáo, rất có thể là lớp mầm.​

Vương Kiệt Hi nhận được like không biết gì về nội tâm của đội phó nhà mình, ở tài khoản “Hồ Ước Nguyện Số 706” của đại sư đoán mệnh online Tiểu Vương đội trưởng có một fan cứng, cậu chỉ xem tài khoản này của Phương Sĩ Khiêm là một tài khoản zombie đặc sản* của Weibo, hệ thống theo dõi cậu vừa đăng bài lên thì sẽ lập tức chạy tới like, một chút cũng không chú ý tới weibo có một chức năng đặc biệt, gọi là “quan tâm đặc biệt".​


Sau khi về tới ký túc xá, hai người hiếm khi không có bất mãn gì với việc ở ký túc xá, các đội viên nhìn thấy chính phó nhà mình đều lành lặn không bị thương đổ máu cũng không có cụt tay cụt chân mới thở ra một hơi, Vương Kiệt Hi chỉ hỏi một câu gối của em cũng ở đó phải không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ các tiền bối liền đi đến căn phòng cuối hành lang.​

Vương Kiệt Hi sau khoảng nửa tiếng dọn dẹp xong căn phòng, vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trước cửa ký túc xá của các đội viên, gõ cửa, nói: "Kiểm tra phòng."​

Đội viên Vi Thảo mỗi một người đều là tiền bối của Vương Kiệt Hi, ngoại trừ Phương Sĩ Khiêm ra thì đều rất nhường nhịn vị tiểu đội trưởng được Lâm đội chỉ định kế nghiệp này, người đang chơi điện thoại thì cất điện thoại người đang rửa chân thì lau chân, lúc gõ đến lần thứ hai đội viên thận trọng hỏi cậu, đội trưởng, đã muộn như vậy rồi…... Sĩ Khiêm chắc đã ngủ, không cần kiểm tra phòng đâu.​

Xem ra các tiền bối thật sự rất sợ đội trưởng và đội phó vì sai sót ở trận đấu đoàn đội mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán…... Vương Kiệt Hi trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nói đội viên đang lo lắng của mình, không đâu, anh ấy là người tốt.​

Phương Sĩ Khiêm, người lại được phát thẻ người tốt không hề hay biết gì, hắn ngoài miệng nói Vương Kiệt Hi đấu đoàn đội quá phiêu và không ăn khớp với đồng đội, thực ra quay lưng liền tự mình huấn luyện thêm, nếu Vương Kiệt Hi biết được chắc chắn sẽ lại phát thẻ người tốt cho hắn, có thể không nói trước mặt nhưng sẽ đăng trên Weibo clone, đăng kèm với icon mèo con lệ rơi đầy mặt…... Sau đó Phương Sĩ Khiêm xem lại ghi hình trận đấu dưới góc nhìn của ma đạo học giả, toàn màn hình đều là đạo cụ ma thuật cùng hiệu ứng kỹ năng hoa cả mắt, không có cảnh tượng nào có thể dừng lại quá một giây, cảm giác sâu sắc rằng Vương Kiệt Hi không nên tới Vi Thảo, cậu nên đến Bách Hoa cùng Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình hợp thành tam hoa, biệt danh máy bay oanh tạc card màn hình.​

Vương Kiệt Hi tuy ở trên tài khoản clone và trong lòng phát thẻ người tốt cho đội phó, nhưng muốn cậu đối mặt với Phương Sĩ Khiêm và kiểm tra phòng thì rất là lo lắng, mặc dù điều cậu có thể được Lâm Kiệt vừa nhìn đã trúng là bởi vì sự táo bạo và tham vọng, người bình thường gặp đội trưởng Bá Đồ cùng nhà quyền pháp của hắn rất khó để bình tĩnh, vậy mà một Vương Bất Lưu Hành non nớt dám ở trong trận doanh vững như thành đồng vách sắt của Bá Đồ một thân một mình không mang theo vú em giết tới giết lui. Hiện tại đối thủ Vương Kiệt Hi phải đối mặt là đội phó Phương Sĩ Khiêm, nghề nghiệp là vú em bạo lực, Tiểu Vương đội trưởng ra tay rồi, cậu phát động kỹ năng “mèo cào cửa”, đẩy ra một khe hở nhỏ.​

Ửm, hình như là ghi hình trận đấu của Vương Bất Lưu Hành.​

Ngoài trừ sự gan lì và tham vọng ra, Vương Kiệt Hi còn có một sở trường không thể gọi là ưu điểm —— bước đi không có tiếng động giống như mèo vậy. Phương Sĩ Khiêm cau mày quan sát dưới góc nhìn theo quỹ đạo bay của Vương Bất Lưu Hành một lúc rồi chuyển sang góc nhìn của mình, mục sư hắn dùng trong trận đấu với Bá Đồ, rõ ràng là không biết bay, trong Liên minh thường có lời nói đùa rằng muốn thêm máu cho Ma Thuật Sư thì phải bay lên trời cùng Vương Bất Lưu Hành vai kề vai, bây giờ xem ra tuyệt đối không phải là nói đùa, Phương Sĩ Khiêm có chút đau đầu, làm đồng đội với Vương Kiệt Hi nhức mắt quá, không phải ai cũng có đôi mắt to nhỏ không cận thị trời ban như cậu, hơn nữa còn dễ bị cao huyết áp…... Ví dụ như hiện tại, Vương Kiệt Hi đột nhiên xuất hiện phía bên trái của hắn, nói:​

"Tiền bối, lúc này nếu anh quăng Ngọn Lửa Thần Thánh ở đây thì kỹ năng của tôi sẽ không bị gián đoạn."​

Phương Sĩ Khiêm tức giận nói: "Quăng Ngọn Lửa Thần Thánh thì mạng cậu cũng toi theo, cậu cho là máu của mình vô tận à…... Cậu từ đâu chui ra vậy?!"​

Vương Kiệt Hi cũng bị dọa sợ hết hồn, ngại ngùng sờ mũi nói tôi đến kiểm tra phòng, sao anh còn chưa ngủ?​

Cậu cứ thế tiến đến gần, hơi thở ấm áp phả vào đôi má nhạy cảm, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên cảm thấy có chút quá nóng, buồn bực đứng dậy hạ điều hòa xuống hai độ, Vương Kiệt Hi hơi kinh ngạc mở to đôi mắt to nhỏ trời ban, con ngươi màu hổ phách giống như tấm kính phản chiếu bộ dạng khô nóng của Phương Sĩ Khiêm, tựa hồ muốn hỏi: anh đang làm gì vậy?​

Phương Sĩ Khiêm xoay hai vòng cũng không áp chế được sự buồn bực trong lòng, sau khi tự giải quyết không có kết quả hắn chỉ có thể đưa mắt chuyển hướng sang Vương Kiệt Hi, nói với cậu tôi muốn ngủ, cậu về phòng của mình đi.​

Vương Kiệt Hi tiếc nuối ồ một tiếng, lưu luyến không rời liếc nhìn màn hình máy tính, xoay người nhẹ nhàng rời khỏi phòng còn giúp đối phương đóng cửa lại. Phương Sĩ Khiêm nhìn bóng lưng dần khuất không biết Vương Kiệt Hi vì sao lại nghe lời như vậy, thế nhưng đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, hắn hy vọng Vương Kiệt Hi đừng nghe lời như thế.​

Đêm đó đương nhiên là ngủ không ngon giấc, khuya xuống, bên ngoài bắt đầu mưa, tiếng mưa tí tách rơi va vào khung cửa sổ, còn Phương Sĩ Khiêm thì trằn trọc trở mình trên giường, nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh Vương Bất Lưu Hành thi đấu, mở mắt ra thì nhớ đến hơi thở ấm áp lúc Vương Kiệt Hi ngồi bên cạnh hắn, đáng sợ hơn chính là, cửa cư nhiên còn truyền đến tiếng cào cửa.​

Phương Sĩ Khiêm linh tính mách bảo, trong lòng cảm thấy tiếng cào cửa này rất có thể là tiếng động tiểu đội trưởng nhà mình làm ra, chiến đội Vi Thảo có tổng cộng mười một người, mười người não động gộp lại cũng bằng sự quỷ dị của một mình đội trưởng Vương Kiệt Hi, không biết thầy bói Vương Bán Tiên "Hồ Ước Nguyện Số 706" gặp phải chuyện gì, Phương Sĩ Khiêm bất đắc dĩ đứng dậy rót cho mình ly nước, sau đó bước tới mở cửa.​

Ngoài cửa quả nhiên là Vương Kiệt Hi mặc đồ ngủ đang đứng, nếu đội phó còn không mở cửa thì móng vuốt của cậu đã mạnh mẽ vẽ ra đường ngang vô hình thứ một trăm linh tám trên cánh cửa, Phương Sĩ Khiêm yên lặng với vẻ mặt hoảng hốt của đối phương, thật sự đoán không ra vị này nửa đêm đến tìm hắn để cãi nhau hay là vì biết không nên cùng đội phó cãi nhau nên đến úp mặt vào tường suy ngẫm.​

Vương Kiệt Hi vội vàng làm rõ ý định của mình, đại ý là nửa đêm trời mưa​

Ván hoa bị rỉ nước làm ướt giường và chăn của cậu, không có chỗ ngủ nên đến gõ cửa phòng đội phó, lòng Phương Sĩ Khiêm nói thật làm khó cho cậu mặc áo ngủ ôm gối đi một đường từ đầu hành lang này đến đầu hành lang kia, nhưng khi tầm mắt chạm tới đôi chân trần trên sàn nhà, tâm mềm nhũn. Đội phó mềm lòng không còn còn cách nào khác, chỉ đành mở cửa để Vương Kiệt Hi vào phòng.​

Trời mưa ban đêm nên sàn nhà rất lạnh, Phương Sĩ Khiêm thấy chân cậu bị cóng đến đỏ chót vẫn để trần đi lung tung, quả thật tức không chỗ nào để trút, lập tức ấn Vương Kiệt Hi ngồi lên bàn, còn mình thì cầm khăn nóng tức giận lau chân cho tiểu đội trưởng không hiểu chuyện. Vương Kiệt Hi nhỏ giọng nói một câu gì đó, Phương Sĩ Khiêm tuy không nghe rõ nhưng đánh cược là cậu lại đang phát thẻ người tốt, vì thế hờn giận hỏi:​

"Cậu nói gì vậy?"​

Vương Kiệt Hi chân vẫn đang bị nắm trong tay hắn, có chút ngại ngùng nói: "Sao anh còn chưa ngủ?"​

Phương Sĩ Khiêm đáp còn không phải là bị cậu làm tỉnh, nếu tôi ngủ thì ai mở cửa tìm cậu?​

Vương Kiệt Hi yên lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tóc của Phương Sĩ Khiêm, chờ đến khi Phương Sĩ Khiêm nói hắn đã lau xong cậu mới như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"​

Phương Sĩ Khiêm đi tới tủ quần áo mở ra liếc mắt nhìn, nói: "Không có chăn dư, của cậu thì không thể dùng nữa phải không?"​

Vương Kiệt Hi ôm gối lo lắng gật đầu. Phương Sĩ Khiêm lúc này mới có cơ hội nhìn rõ chiếc gối lớn bảo bối mà Vương Kiệt Hi dọn nhà cũng phải ôm theo, đó là một Vương Bất Lưu Hành phiên bản hoạt hình, chắc là fan tự làm tặng cho tiểu đội trưởng lúc mới nhậm chức, bằng chứng là hai mắt Vương Bất Lưu Hành không đều nhau…... Phương Sĩ Khiêm tối hôm nay lần thứ hai mềm lòng, thở dài, nói với Vương Kiệt Hi, chen chúc với tôi một chút đi.​

Cho dù là đã chịu một trận hoảng hốt và lạnh lẽo, Vương Kiệt Hi đêm nay cũng không thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giường đơn của ký túc xá dư sức cho một người ngủ, ngủ hai người thì có chút chật chội, cậu đắp nửa chiếc chăn, trên người vẫn còn chút khí lạnh, không tiếng động thẫn thờ nhìn trần nhà.​

Phương Sĩ Khiêm trở mình, hỏi, sao còn chưa ngủ, ngày mai không cần huấn luyện à?​

Vương Kiệt Hi cũng xoay người, mở to đôi mắt không đối xứng trong đêm tối mờ ảo cẩn thận quan sát sắc mặt của đội phó. Phương Sĩ Khiêm chợt nhận ra người mắc mưa sẽ yếu đuối hơn người bình thường một chút, ví như bây giờ Vương Kiệt Hi đang lo lắng mình có bị ném ra ngoài hay không, giống như một loại động vật nhỏ nào đó vừa được mang về nhà, hắn nghĩ đến đôi mắt của Vương Kiệt Hi rất sáng, ở trong mắt fan mắt phải là sự ngạo nghễ vô song uy nghiêm bí ẩn, mắt trái lớn hơn có vẻ đáng yêu là bảo bối của các fan mẹ, những năm tháng sau này Vương Kiệt Hi dần dần trưởng thành, fan mẹ biến thành fan bạn gái, fanboy thì vẫn như trước gọi ngô vương vạn tuế, thế nhưng bất luận sau này có ra sao đi chăng nữa, thì ở trong đêm mưa này Vương Kiệt Hi vừa mới thành niên gánh lên Vi Thảo chưa được bao lâu..... Phương Sĩ Khiêm lần thứ ba mềm lòng, vỗ vỗ chăn của Vương Kiệt Hi nói:​

"Mau ngủ đi, đừng nghĩ nữa."​

Vương Kiệt Hi nhỏ giọng hỏi hắn: "Trần nhà phải tính sao?"​

"Ngày mai tìm bên xây dựng."​

Lại là một trận xoay người sột soạt, Phương Sĩ Khiêm nhắm mắt đếm giây trong lòng, ước chừng một khoảng thời gian ngâm xướng Thuật Hồi Máu Thánh Ngôn thì nghe thấy giọng nói trầm thấp Vương Kiệt Hi vang lên trong bóng tối: "Phương Sĩ Khiêm, khi nào chúng ta có thể đoạt được quán quân?"​

Phương Sĩ Khiêm bình tĩnh trả lời: "Chuyện này phải hỏi cậu, cậu mới là đội trưởng."​

Vương Kiệt Hi suy nghĩ rồi lại hỏi: "Sau khi giành được quán quân sẽ có đơn vị tài trợ mới phải không? Sẽ đổi ký túc xá mới sao? Tôi…..."​

"Sao lại lắm lời thế?" Phương Sĩ Khiêm ngắt lời cậu, đột nhiên duỗi tay che hai mắt Vương Kiệt Hi, ra lệnh: "Mau ngủ, không cho mở mắt nữa."​

Vương Kiệt Hi ngoan ngoãn được một lúc, chậm rãi chớp hai mắt hai cái, Phương Sĩ Khiêm có thể cảm nhận được hàng lông mi giống như hai chiếc bàn chải nhỏ đang nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của hắn, từng đợt từng đợt. Lúc hắn cho rằng Vương Kiệt Hi sẽ phản bác và né tránh thì lại nghe đến tiếng thở đều đều.​

—— Ngủ rồi.​

Phương Sĩ Khiêm đêm nay lần thứ tư mềm lòng.​

[Hoàn]
 
Last edited:

Vạn Dặm Thần Phù

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
52
Số lượt thích
69
Location
Vi Thảo Chi Thành
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vạn Tuế Quân_Phương Vương
#2
Nhẹ nhàng, ngọt ngào. Truyện không đậm như đường ngay từ đầu mà dần dần chuyển ngọt thấm vào lòng người đọc nha, hủ nữ quá mãn nguyện rồi ~ :lkxt
 

Bình luận bằng Facebook