Hoàn [Phương Huy Lưu Thảo 2021][Phương Vương] WC Không Nhất Định Là Viết Tắt Của Vi Thảo, Có Thể Là Ngụy Sâm

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
WC KHÔNG NHẤT ĐỊNH LÀ VIẾT TẮT CỦA VI THẢO, CÓ THỂ LÀ NGỤY SÂM
Sản phẩm thuộc Project Mừng Sinh nhật Phương Sĩ Khiêm 2021 - Phương Huy Lưu Thảo
Tác giả: 雀别惊枝
Edit: Cú mèo​

*****

1.​

Phương Sĩ Khiêm xin thề, hắn tuyệt đối là vô tình bấm mở điện thoại của Vương Kiệt Hi, trùng hợp trong lúc sơ ý biết được mật mã hình vẽ, hơn nữa trong lúc muốn gõ ra hai chữ cái viết tắt phiên âm "Vi Thảo" thì phát hiện từ được gợi ý đầu tiên, thế mà lại là Ngụy Sâm.​

Chuyện này thật là có chút thú vị.​

Hắn hai tay cầm điện thoại, nhìn tin nhắn không ngừng nhảy lên trong nhóm chat QQ, sấp nhỏ trong nhóm Vi Thảo đang thảo luận sau khi thi đấu với Lam Vũ xong sẽ sắp xếp như thế nào, cuộc trò chuyện đang diễn ra bình thường thì bị Liễu Phi chuyển hướng sang món tôm hùm đất Thập Tam Hương ở phố Quỹ ăn rất ngon, cùng với sự phụ họa của kẻ hủy diệt tôm hùm đất hàng đầu Viên Bách Thanh, tập thể Vi Thảo quyết định thi đấu xong sẽ đi ăn sạch sành sanh.​

Phương Sĩ Khiêm chính vào lúc này muốn nhắn một câu "Vi Thảo tất thắng, đánh bẹp Lam Vũ", thì phát hiện ra tên của Ngụy Sâm thình lình xuất hiện ở vị trí từ thường dùng nhất.​

Thành thật mà nói Phương Sĩ Khiêm không quá quen với Ngụy Sâm, hắn mùa giải thứ hai vừa ra mắt, Ngụy Sâm bên kia liền giải nghệ, khi đó quan hệ của anh ta và Dụ Văn Châu bị đồn thổi rần rần trên mạng, Phương Sĩ Khiêm lại không phải là người thích nhiều chuyện, điều tiếc nuối duy nhất chính là hắn không có cơ hội được cảm nhận độ vô sỉ no limit của Ngụy Sâm kia sâu bao nhiêu.​

Vương Kiệt Hi thì lại càng không, mùa giải thứ ba ra mắt, song hạch của Lam Vũ đã làm nên thương hiệu lưu truyền khắp mọi người đều biết —— thì còn có ai đi quan tâm đặc biệt tới người điều khiển tiền nhiệm của Sách Khắc Tát Nhĩ nữa chứ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai ngôi sao đang từ từ bay lên kia của Lam Vũ hết cả rồi.​

Vậy thì vấn đề được đặt ra, rốt cục là nguyên nhân gì dẫn đến Vương Kiệt Hi có thể đem hai chữ Vi Thảo đổi thành Ngụy Sâm?​

Hơn nữa còn nằm ở vị trí đầu tiên, có vẻ Vương Kiệt Hi thường hay dùng đến từ này.​

Đây là hành động của người là thân một thành viên của Vi Thảo nên có sao?​

Vì sao lại là Ngụy Sâm chứ?​

Cậu ấy cùng Ngụy Sâm có liên quan gì sao?​

Phương Sĩ Khiêm càng nghĩ càng thấy chuyện có rất nhiều điểm kỳ lạ, chữ viết được một nửa bị xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa, điều duy nhất không đổi chính là hai chữ Ngụy Sâm kia, vẫn cứ đắc ý xếp đầu tiên, theo sau là Vi Thảo, hoàn thành.​

"Anh đang xem gì vậy?" Giọng nói của Vương Kiệt Hi bỗng nhiên vang lên, anh mới từ nhà vệ sinh đi ra, lau lau cái tay còn hơi ướt, vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm đang trừng mắt chăm chú nhìn điện thoại của mình, mặt đầy sự bí hiểm khó lường.​

"A?" Phương Sĩ Khiêm ngẩng đầu, "Đám nhỏ trong nhóm đang nói về việc đi ăn tôm hùm đất sau khi thi đấu với Lam Vũ."​

“Ồ," Vương Kiệt Hi hiểu rõ, "Vậy thì đi thôi. Bách Thanh không phải từ lâu vẫn luôn kêu gào muốn ăn rồi sao?"​

Anh cúi đầu nhìn qua, "Anh trả lời trực tiếp trong nhóm là được, nói là Vi Thảo và Lam Vũ thi đấu xong sẽ đi ăn, tay tôi đều là nước."​

Hai chữ Vi Thảo thốt ra từ miệng Vương Kiệt Hi vào lúc này có hơi đột ngột, Phương Sĩ Khiêm không khỏi ngước mắt liếc nhìn Vương Kiệt Hi.​

"Xong rầu." Phương Sĩ Khiêm ra tay nhanh như gió, lúc gõ ra hai chữ Vi Thảo dừng khoảng hai giây nhìn chữ Ngụy Sâm kia, sau đó lập tức mặt không đổi sắc bấm chọn chữ Vi Thảo ở phía sau.​

Trả điện thoại lại cho Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm vỗ vỗ quần áo tiến đến bên cạnh Vương Kiệt Hi.​

"Đừng đứng gần như thế, nóng." Vương Kiệt Hi nhíu mày, "Sao lại có cảm giác anh có hơi là lạ?"​

Có sao? Phương Sĩ Khiêm giả bộ cười hai tiếng, xoa xoa mũi, cậu đoán sai rồi.​

Không trả lời, Vương Kiệt Hi cũng nhìn hắn thật lâu.​

Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi. Anh nói.​

"Hoàng Thiếu Thiên nói sắp đến sân bay, anh đến đón bọn họ đi."​

"...... Vương Kiệt Hi xem như cậu lợi hại a."​

2.

Con người a, luôn nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống vào giữa đêm khuya thanh vắng.​

Phương Sĩ Khiêm nằm như con khô cá mặn chăm chú nhìn trần nhà suốt nửa tiếng đồng hồ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đôi tay dính nước của Vương Kiệt Hi hôm nay, cái liếc nhìn mang ý nghĩ sâu xa, cùng với, hai chữ Ngụy Sâm kia, đã chiếm lĩnh hết hai phần ba không gian trong đầu hắn.​

Hắn xoay người, vùi đầu vào trong gối, thở dài một hơi. Mở di động, tìm số điện thoại của Trương Giai Lạc.​

Trương Giai Lạc mới tắm xong thì nhận được cuộc gọi video, mái tóc ướt nước dính một bên cổ, hắn vừa dùng khăn mềm lau tóc vừa tiếp điện thoại.​

"Nửa đêm còn tìm tôi làm gì," Trương Giai Lạc bình thản hỏi, "Phương Sĩ Khiêm hôm nay tỏ tình thành công rồi sao?"​

"Không có."​

Trương Giai Lạc nhún vai, "Vậy thì có chuyện gì a, nói với cậu biết, về sau cậu lại tìm tui tư vấn tình cảm nữa là tui sẽ tính phí."​

"Vậy tui sẽ kiện cậu không giấy phép kinh doanh. Được rồi, thực ra là hôm nay tôi phát hiện một chuyện."​

Chuyện gì?​

"Hôm nay, trong lúc tôi vô tình dùng điện thoại của Vương Kiệt Hi để gõ chữ Vi Thảo viết tắt, kết quả từ được sử dụng nhiều nhất lại là…... Ngụy Sâm." Phương Sĩ Khiêm lại lăn một vòng, nằm nửa người tay sờ sờ cằm.​

Cậu nói xem chuyện này có kỳ quái không chứ, cậu ấy quen với Ngụy Sâm sao? Cậu ấy có quan hệ với Ngụy Sâm? Cậu ấy liên lạc với Ngụy Sâm làm gì? Cựu đội trưởng của Lam Vũ và Vi Thảo liên lạc gì với nhau mà có thể đến quen mức này chứ…... Hàng loạt câu hỏi nghi vấn ào ạt tuôn ra từ miệng Phương Sĩ Khiêm, Trương Giai Lạc sắp không chịu được nữa.​

"Cậu từ từ thôi, tui chưa hiểu lắm." Trương Giai Lạc bị hắn làm ồn đến nhức cả đầu, "Tóm lại là gần đây Vương Kiệt Hi có liên hệ với Ngụy Sâm, hơn nữa còn thường hay nhắc tới anh ta?"​

"Liên hệ hay không tôi cũng không rõ lắm, tôi không có đọc tin nhắn của cậu ấy, nhưng chắc là cũng thường hay nhắc tới anh ta."​

Thế này. Trương Giai Lạc cúi đầu suy nghĩ, đúng là có chút kỳ quái. Không có lý nào Ngụy Sâm lại có thể thay thế Vi Thảo trở thành từ viết tắt được gợi ý đầu tiên được!​

"Tui cảm thấy, " Trương Giai Lạc nói, chúng ta có thể đổi một cách suy nghĩ khác.​

Phương Sĩ Khiêm: "Như thế nào?"​

Trương Giai Lạc: "Cậu nghĩ thử xem, Ngụy Sâm có thân phận gì? Vương Kiệt Hi ở tình huống nào sẽ nhiều lần nhắc tới anh ta?"​

Đội trưởng đời đầu của chiến đội Lam Vũ, người đầu tiên điều khiển thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ, khám phá ra Hoàng Thiếu Thiên, mà chuyện nổi tiếng nhất chính là ba trận đấu với Dụ Văn Châu, từ đó rời xa khỏi sàn đấu Vinh Quang.​

Hiện tại đã là mùa giải thứ bảy, năm năm, cái tên bị lãng quên vào dĩ vãng lại được nhắc tới, Phương Sĩ Khiêm cẩn thận suy nghĩ, vậy chắc là có quan hệ gì đó với Lam Vũ.​

"Chỉ có thể nói là có liên quan với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên." Phương Sĩ Khiêm đoán, "Vậy thì vấn đề là, Lão Vương từng nói chuyện với ai về Ngụy Sâm?"​

Trương Giai Lạc lau khô tóc, thuận tay cầm lấy mấy loại hạt thường ăn cắn cạch cạch: "Lão Vương có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với Hoàng Thiếu Thiên lâu đến như vậy quả thật là một kỳ tích. Tui cảm thấy khả năng là Dụ Văn Châu lớn hơn."​

Phương Sĩ Khiêm gật đầu: "Có lý."​

Trương Giai Lạc: "Cậu nghĩ đi, Vương Kiệt Hi mọi khi có phải vẫn thường nói chuyện với Dụ Văn Châu không? Kiềm chế được đội phó tinh quái giống khỉ như các cậu quả thật quá có tiếng nói chung rồi. Hơn nữa với tính cách kia của Dụ Văn Châu, tui chưa từng thấy hắn tức giận với ai cả, tui thật sự khâm phục, kỹ thuật Vinh Quang cũng tốt."​

Phương Sĩ Khiêm: "Dụ Văn Châu thật sự có quan hệ rất tốt với Vương Kiệt Hi…... Không đúng cậu nói ai là đội phó tinh quái như khỉ vậy?"​

Trương Giai Lạc: "Cho nên, chúng ta có thể cẩn thận thu thập bằng chứng mạnh dạn suy đoán."​

"Cậu nói."​

Trương Giai Lạc bắt đầu suy luận của mình: "Lão Vương có thể nhắc tới Ngụy Sâm nhiều lần như vậy, có lẽ là lúc cùng Dụ Văn Châu đang trò chuyện tâm sự. Nếu như thế thì bọn họ vì sao lại muốn nói về Ngụy Sâm? Không còn nghi ngờ gì nữa, Lão Vương chắc chắn là cùng Dụ Văn Châu nói về ba trận đấu lúc trước, hoặc là chuyện của Lam Vũ lúc Ngụy Sâm còn ở."​

Phương Sĩ Khiêm: "Có lý lắm, cậu nói tiếp đi."​

Trương Giai Lạc tiếp tục: “Thế bọn họ vì sao lại nói đến chuyện thi đấu và Lam Vũ? Đây dù sao cũng là chuyện nội bộ nhà bọn họ, những lời đồn trên mạng kia đều là vô căn cứ, cũng xem như là chuyện cơ mật của Lam Vũ, vậy Dụ Văn Châu nói với Lão Vương những chuyện này, chứng tỏ cậu ấy căn bản không quan tâm lắm đến những chuyện đó, họ đã đạt đến trạng thái có thể mở lòng với nhau rồi. Thế thì quan hệ của họ không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy đâu."​

Phương Sĩ Khiêm: "! Lão Vương qua lại với Dụ Văn Châu sau lưng tôi?"​

Trương Giai Lạc thở dài một tiếng: "Tui không có nói như thế, nhưng mà quan hệ của Lão Vương và Dụ Văn Châu đúng là rất tốt, Dụ Văn Châu còn nhắc đến cả Ngụy Sâm, vậy thì cũng coi như là đã trải lòng mình rồi."​

Phương Sĩ Khiêm cảm thấy tim của mình không được khỏe.​

Trương Giai Lạc còn bổ sung: "Nói đi cũng phải nói lại, Dụ Văn Châu người ta điều kiện tốt như thế, đội trưởng Lam Vũ, dịu dàng đáng tin, danh hiệu số một Liên minh nhưng không phải nói chơi a."​

"Khiêm Nhi à, mở lòng mình ra chút đi." Trương Giai Lạc lời nói sâu xa, "Cậu xem Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu quan hệ tốt đến mức sắp đào cả gia tộc mình ra rồi, lợi thế chung đội ngày đêm thân cận của cậu, còn không bằng một bát bạch trảm kê của Lam Vũ người ta sao?"​

"Bộp" một tiếng, tay Phương Sĩ Khiêm run lên, điện thoại trực tiếp rớt xuống mũi.​

Xong.​

Hắn nghĩ.​

Bắp cải trắng Vương Kiệt Hi này, sắp bị Dụ Văn Châu hái trước rồi.​

3.​

Hôm sau lúc ăn cơm Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm mặt của Phương Sĩ Khiêm: "Tối qua anh, thức khuya?"​

Đoán mò. Phương Sĩ Khiêm nói, tối qua tôi căn bản không có thức khuya.​

Tôi thức suốt đêm.​

Phương Sĩ Khiêm nói trong lòng.​

"Ồ, tôi thấy anh không khỏe lắm." Vương Kiệt Hi vẫn có hơi lo lắng, "Hôm nay thi đấu với Lam Vũ, anh có muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa không?"​

Ba câu đã không rời Lam Vũ. Phương Sĩ Khiêm trong óc lại lặp lại lời của Trương Giai Lạc, hắn cúi đầu hung hăng hút một ngụm cháo hạt kê, hạt kê chưa được ninh nhừ làm hàm trên của hắn ê một lúc lâu, nước mắt cũng sắp trào ra.​

"Không việc gì. Hôm nay nhìn tôi đánh bẹp bọn họ nè." Nuốt cháo xuống, Phương Sĩ Khiêm hít vào một hơi.​

"Làm người đi Phương Sĩ Khiêm," Vương Kiệt Hi rót cho hắn ly nước lạnh, "Anh là vú em. Tiếp sữa cho chúng tôi là được rồi."​

"Còn có, lần sau đừng có hấp tấp húp cháo như vậy."​

Kết thúc ba trận đấu buổi tối, cuối cùng Vi Thảo chiến thắng kịch tính trước Lam Vũ nhờ vào một đầu người.​

Đám trẻ Vi Thảo sau khi nhận được kết quả liền hò reo trong phòng thi đấu, Viên Bách Thanh cười tươi, lôi kéo Liễu Phi và Lưu Tiểu Biệt ba người bắt đầu đặt cược xem sẽ ăn được bao nhiêu con tôm hùm đất.​

Vương Kiệt Hi cũng cười, ngồi massage tay, trận đấu tối nay thật sự quá kịch tính, thao tác của Dụ Văn Châu ngày càng tinh tế, hơn nữa còn nắm bắt rất tốt tiết tấu của cả chiến trường, rõ ràng biết đó là một cái bẫy, mà bản thân lại nhất thời không nghĩ được cách giải quyết tốt hơn, đành phải bất lực chui vào.​

Hôm nay có thể giành được thắng lợi cũng nhờ một phần vào người đó... Vương Kiệt Hi liếc mắt, Phương Sĩ Khiêm an vị ở bên cạnh anh, còn chưa có thoát khỏi trận đấu, hai mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên biểu lộ sự vui mừng.​

Tối nay cách đánh của Phương Sĩ Khiêm không giống trước đây. Luôn cảm giác, hắn là đang nhắm vào Dụ Văn Châu, nhưng lại cưỡng chế bản thân không cần nhắm vào cậu ấy, nhiều lần Ngọn Lửa Thần Thánh kết thúc ngâm xướng bị ném đến chỗ của Dụ Văn Châu, cứng rắn xoay người chặn kín đường vào của Hoàng Thiếu Thiên.​

Nhưng cũng nhờ có hắn quấy rối Dụ Văn Châu, hắn đã kiểm soát được tiết tấu của Vi Thảo ở một mức độ nhất định, đồng thời làm gián đoạn đối phương, để cho Vương Kiệt Hi nắm lấy thời cơ lao ra đánh giết.​

"Này, lần trước nói đi phố Quỹ ăn tôm hùm đất, anh đi không?" Vương Kiệt Hi chạm tay hắn một cái, "Lâu rồi không ăn."​

"Đương nhiên là đi chứ." Phương Sĩ Khiêm đẩy bàn phím ra, tối nay phải chơi cho đã.​

Dụ Văn Châu, cậu vẫn chưa đánh bại Vi Thảo của chúng tôi đâu. Phương Sĩ Khiêm trong lòng đã mãn nguyện theo sau Vương Kiệt Hi rời khỏi phòng thi đấu.​

Tình cờ gặp đoàn người Lam Vũ ở cửa.​

Dụ Văn Châu ngược lại không có vẻ mặt tiếc nuối, vẫn như trước mỉm cười nói chúc mừng, Hoàng Thiếu Thiên thế nhưng không e dè trực tiếp oán giận Phương Sĩ Khiêm: "Tui nói Lão Phương anh hôm nay sao lại mạnh như vậy, một mục sư bị anh chơi giống như bom hẹn giờ vậy, nếu không phải lúc cuối có cái khiên trước mặt anh thì đã hoà rồi…..."​

"Không được, hôm nay Vi Thảo các anh thắng, không mời bữa cơm sao?" Hoàng Thiếu Thiên đổi đề tài, "Đại lão từ xa chạy đến, lần trước Vương Kiệt Hi nói món ăn của quán nào ngon?"​

Hôm nay định đi phố Quỹ. Vương Kiệt Hi tự động bỏ qua Hoàng Thiếu Thiên, quyết định dùng đồ ăn để chống lại lời nói của cậu, "Cùng nhau à?"​

"Được đó," Hoàng Thiếu Thiên cũng không khách khí, nói với Dụ Văn Châu: "Đội trưởng hôm nay ăn cho Vi Thảo nghèo luôn!"​

Dụ Văn Châu cười với Vương Kiệt Hi: "Thế này có được không?"​

"Các ngươi cứ tới đi, " Vương Kiệt Hi nói, "Nhiều người càng náo nhiệt."​

Vương Kiệt Hi đi trước một bước, Dụ Văn Châu lập tức đuổi theo.​

Phương Sĩ Khiêm lạnh nhạt nhìn Dụ Văn Châu tiến đến bên cạnh Vương Kiệt Hi, tay còn chỉ trỏ cái gì —— Vương Kiệt Hi còn không cho tôi dựa gần như thế.​

Hai ba bước đuổi theo Phương Sĩ Khiêm đưa tay đoạt lấy Vương Kiệt Hi: "Dụ Văn Châu nhà cậu vẫn còn ở phía sau kìa, không đến nhìn một chút à?"​

Dụ Văn Châu sửng sốt một chút.​

"Tôi nói này, Vương Kiệt Hi ban nãy vừa nói muốn thảo luận một vấn đề với tôi, cậu có thể tránh đi một chút không?"​

Lời nói này mang ý châm chọc, Vương Kiệt Hi nhíu mày bày tỏ hắn hôm nay ăn phải ớt. Dụ Văn Châu vẫn rất dễ tính, đi chậm lại chờ Hoàng Thiếu Thiên.​

"Anh hôm nay làm sao thế? Chúng ta muốn thảo luận khi nào?" Vương Kiệt Hi tỏ vẻ không hiểu.​

"Không có gì, chuyện này quay về rồi nói với cậu sau." Phương Sĩ Khiêm bĩu môi.​

"Anh giống như đang ghen vậy."​

"Không có đừng nói mò."​

Kéo Vương Kiệt Hi đi lên phía trước, Phương Sĩ Khiêm sinh ra niềm vui khi chia rẽ uyên ương.​

Vương Kiệt Hi là của lão tử.​

Hắn nghĩ thế, bước chân cũng thanh thoát hơn.​

4.​

Tôm hùm đất ở phố Quỹ đúng là ăn rất ngon.​

Hai dĩa tôm hùm đất lớn kết hợp giữa màu đỏ của dầu và tỏi phi vàng óng ả, chất thịt chắc nịch, hương thơm nồng nàn, nước dùng đậm đà.​

Tuy nói tuyển thủ chuyên nghiệp đều cố gắng tránh uống rượu, nhưng hôm nay vẫn gọi vài chai bia, ai muốn uống thì tự rót ly nhỏ, hai đội nhìn thế nào cũng không giống như là đối thủ một mất một còn mới vừa ở trên sàn đấu, Lưu Tiểu Biệt và Hoàng Thiếu Thiên high lên rồi, trò chuyện với nhau từ sân đấu Vinh Quang nhà ăn nam bắc rồi lại tới món tôm hùm đất hôm nay, Hoàng Thiếu Thiên team sốt tỏi Tiểu Biệt team sốt Thập Tam Hương, hai người mỗi người gặm một dĩa, ai ăn nhiều hơn người đó thắng.​

Cũng không biết là ai đề nghị, rất có khả năng là Liễu Phi, em gái nhỏ chính là đoàn sủng của cả bàn, hò hét muốn chơi trò “Thật Hay Thách”.​

Cho Tiểu Đới làm tài liệu sống. Cô cười khanh khách dựa vào lưng ghế. "Dụ đội Vương đội tới chơi nha! Đi ngang qua thì không nên bỏ qua."​

Một đám người phụ họa, Phi Phi chính là mở góc nhìn thượng đế, lấy điện thoại mở cửa phòng.​

Ván đầu tiên, trải qua trận tranh cướp không quá kịch liệt, Dụ Văn Châu được chọn.​

"Dụ đội à, đừng trách tụi em." Phi Phi cảm thán, "Trời định rồi."​

"Thật hay thách ạ?" Cô lắc lắc điện thoại.​

"Chọn thật thì phải kể tình sử của anh, chọn thách thì, anh phải tỏ tình với người đầu tiên trong danh sách trò chuyện gần đây của QQ."​

"Vì sao đều liên quan tới chuyện tình cảm vậy," Dụ Văn Châu bất đắc dĩ mỉm cười.​

"Không là cậu sợ rồi chứ," Bữa ăn tối nay Phương Sĩ Khiêm rất không thoải mái, đặc biệt không thoải mái.​

"Trò chơi thôi mà, nếu không thì đổi cái khác ạ?" Phi Phi nói. Cô cũng không muốn làm mọi người căng thẳng.​

"Không cần." Dụ Văn Châu nói.​

"Thách đi."​

Dứt lời hắn mở điện thoại.​

Một giây sau điện thoại của Vương Kiệt Hi vang lên.​

Oa ồ ồ ồ a a, Liễu Phi cười, thì ra người liên lạc với Dụ đội nhiều nhất là Vương đội a.​

Phương Sĩ Khiêm cảm thấy, nếu không phải là người trưởng thành ưu tú của xã hội đã tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc, thì hắn đã sớm lật bàn ngay từ khoảnh khắc điện thoại của Vương Kiệt Hi kêu lê.​

Nhưng sự giáo dục tốt nói với hắn, hắn không thể.​

Bằng không tin tức sáng mai sẽ là, 《 Sốc! Đội phó Vi Thảo vì yêu mà đánh nhau, rốt cục là do gút mắc tình cảm gì》.​

Hắn siết chặt tay rồi lại buông lỏng, hằn cả một dấu mặt trăng lưỡi liềm, suy nghĩ niềm vui của khác cũng là nỗi buồn của tôi cứ nhảy tới nhảy lui trong đầu của hắn.​

Cũng phải, mình chỉ là thầm mến Vương Kiệt Hi, sợ đến mức không dám tỏ tình, không dám thử.​

Vậy thì có liên quan gì đến Dụ Văn Châu đâu chứ.​

Một bữa ăn ngon lành thịnh soạn cũng trở nên vô vị.​

5.​
Về tới Vi Thảo, đã là mười một giờ tối.​
Sự im lặng của Phương Sĩ Khiêm trong suốt bữa ăn đã thu hút sự của mọi người, nhưng không ai dám tùy tiện xen ngang nỗi buồn của hắn.​
"Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy." Sau khi ổn định lại mấy đứa nhỏ đang điên cuồng, Vương Kiệt Hi chặn Phương Sĩ Khiêm ở cửa, "Anh hôm nay giống như con chó rớt xuống nước vậy."​
Tôi nên nói như thế nào. Cũng không thể nói là tôi ghen với Dụ Văn Châu? Ánh đèn nhẹ nhàng trong hành lang, Phương Sĩ Khiêm thầm nghĩ may là đèn không sáng lắm, bằng không sắc mặt của mình, muốn xấu bao nhiêu là có bấy nhiêu.​
"Anh đối với Dụ Văn Châu, " Vương Kiệt Hi cân nhắc một chút, vẫn nói, "Anh đối với cậu ấy có địch ý."​
"Tôi không có." Phương Sĩ Khiêm phủ nhận.​
"Anh có." Vương Kiệt Hi nói.​
Tôi hiểu rõ anh biết bao nhiêu a Phương Sĩ Khiêm, anh có chuyện gì giấu diếm không muốn cho tôi biết. Úp úp mở mở, anh rốt cuộc đang chuyện gì, không thể nói với tôi.​
Phương Sĩ Khiêm nghiêng đầu đi.​
"Cậu hình rất thân với Dụ Văn Châu." Hắn sau cùng vẫn lộ ra lo lắng trong lòng mình. "Được rồi, tôi biết hành động xem điện thoại của cậu là không đúng, tôi thật sự không phải cố ý, thế nhưng vì sao, tôi dùng điện thoại gõ chữ Vi Thảo viết tắt, lại xuất hiện, Ngụy Sâm."​
Dù thế nào cũng đã lỡ rồi thì cho tới luôn, Phương Sĩ Khiêm dứt khoát một mạch nói ra hết.​
Vương Kiệt Hi ngây người: "Là chuyện này?"​
"Ừ, tôi cảm thấy cậu sẽ không nhìn trúng Ngụy Sâm đâu, vậy người có thể trò chuyện cùng cậu về Lam Vũ chỉ có…..."​
"Dụ Văn Châu."​
Vương Kiệt Hi hai tay vòng trước ngực, anh sao lại không nghĩ đến, mạch não của Phương Sĩ Khiêm này có thể nghĩ được như thế, còn kéo tới trên người Dụ Văn Châu.​
"Dụ Văn Châu muốn tỏ tình với Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng cậu ấy sợ. Một mình trong đêm khuya kể hết chuyện của cậu ấy và Hoàng Thiếu Thiên cho tôi nghe, cho nên mới dính tới cả Ngụy Sâm bên kia."​
Đợi đã, cách triển khai câu chuyện này có chút vấn đề.​
Phương Sĩ Khiêm ngây ra, chuyện này và chuyện đã nói không giống nhau.​
"Sau đó cậu ấy liền nghĩ đến lúc cầu hôn muốn mời Ngụy Sâm quay về, cả nhà Lam Vũ vui vẻ tụ họp một lần. Nhưng bao nhiêu năm nay Ngụy Sâm cũng không có lưu lại cách để liên lạc, nên cậu ấy nhờ tôi hỏi thử. Lâm Kiệt tiền bối Diệp Thu vâng vâng, xem ai có thể liên lạc."​
Chuyện là thế đó. Vương Kiệt Hi thả tay, cho nên gần đây tôi đang giúp cậu ấy, tần suất xuất hiện của Ngụy Sâm chắc chắn sẽ cao.​
"Hiểu chưa?"​
"Ừ."​
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy bản thân hiện tại có chút loạn. Ngổn ngang trong gió.​
Cư nhiên, là như thế này!​
Tôi sao lại đi tin lời nói nhảm nhí của Trương Giai Lạc chứ, tin là Dụ Văn Châu muốn tỏ tình với Vương Kiệt Hi!​
"Được rồi bây giờ chúng ta nói tới vấn đề thứ hai."​
Vương Kiệt Hi đỡ lấy Phương Sĩ Khiêm không ổn lắm, "Chuyện anh có địch ý với Dụ Văn Châu, giải thích thế nào."​
Còn có thể giải thích như thế nào, Vương Kiệt Hi cậu là đào hố cho tôi nhảy. Phương Sĩ Khiêm cảm thấy bí mật lớn nhất của mình từ trước tới nay đã bị người nhìn thấu, tâm tư gì cũng giấu không được.​
"Tôi…..."​
Đối diện với đôi mắt của Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm cảm thấy bất kỳ lời nói dối đều trắng như tờ giấy.​
"Tôi cho rằng Dụ Văn Châu, thầm mến cậu. Được rồi! Tôi biết tôi thật ngu ngốc…..."​
"Anh đang ghen."​
"Ừ......" Phương Sĩ Khiêm cảm thấy này không thể hảo hảo chơi tiếp .​
"Phương Sĩ Khiêm, có phải anh thích tôi không?" Vương Kiệt Hi chỉ mấy câu nói đã chọc thủng bí mật Phương Sĩ Khiêm cất giấu nhiều năm.​
. . . . . .​
"Phải!"​
Đã đến nước này thì còn kiêng kỵ thì nữa chứ, "Vương Kiệt Hi, tôi thực ra đã thích cậu từ lâu, nhưng chỉ sợ cậu không thích tôi."​
Hắn càng nói càng không có sức. Không phải là bị cự tuyệt chứ, khuôn mặt già này sẽ quăng đi mất.​
"Lời nói thật lòng?" Vương Kiệt Hi hỏi.​
"Lời nói thật lòng." Hắn đáp.​
Vương Kiệt Hi à một tiếng, ý cười từ từ tỏa ra.​
"Thật khéo, kỳ thực, tôi cũng rất thích anh."​
Vương Kiệt Hi nói như thế.​
[Hoàn]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook