Hoàn [Phương Huy Lưu Thảo 2021] [Phương Vương] Anh ở New Zealand đợi em

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

[Phương Vương] Anh ở New Zealand đợi em

Tác giả: chưa tìm ra
Convert: @Phương Khìn Khìn
Editor: Hành

Một sản phẩm thuộc Project CMSN Phương Sĩ Khiêm 2021: Phương Huy Lưu Thảo
Postcard 1: Auckland
Có lẽ lúc nhận được bưu thiếp này, chắc em sẽ vô cùng kinh ngạc nhỉ. Thậm chí, anh còn mường tượng được khung cảnh những cơn gió lạnh buốt ở Bắc Kinh đang ôm lấy mặt kính trong suốt tựa như pha lê mà cào xé, giày vò tạo ra những thanh âm kin kít, vui tai, tiếc là em đã phải nghỉ buổi huấn luyện để nhận phong thư đến từ New Zealand này, không rõ em có kinh ngạc tới mức hai mắt mở to bằng nhau không ta. Anh đùa thôi.

Hiện tại, anh đang tá túc tại nhà trọ dành cho sinh viên, cách nội thành Auckland mất mười phút đi xe, ngồi trong phòng khách sinh hoạt chung ồn ào, nhâm nhi cà phê ấm áp, viết cho em bức thư này. Việc dọn tới nơi này vốn không nằm trong kế hoạch lữ hành của anh, em thấy đó anh làm sao nỡ từ chối lời mời nhiệt tình của cậu bạn người Maori(*) tới bữa tiệc BBQ ngoài trời vào mùa xuân chứ, khi đó mọi người trên khắp thế giới sẽ tụ tập về đây, ca hát, nhảy múa, náo nhiệt, hô "1,2,3 dzô", uống bia và ăn thịt nướng. Chủ nhà trọ là một thanh niên sở hữu một chiếc bụng bia. Ngay bây giờ anh đang phải chứng kiến cảnh anh ta nằm trong lòng một cô gái người Pháp, ba hoa với cô ấy về lịch sử tình trường dài như cái sớ kinh thánh của mình.
(*) người Maori là người bản địa New Zealand

Điểm đặc biệt không lẫn vào đâu của nhà trọ này là một bức tường tựa như tấm bưu thiếp khổng lồ "Một số câu chuyện chỉ khi viết ra mới được khắc ghi vào dòng chảy của thời gian. Chào mừng đến với New Zealand." Thú vị đúng không?

Thành thật mà nói, những ngày ở nhà trọ này cũng không quá tệ. Bạn cùng phòng với anh là một chàng trai đến từ Anh. Hai người bọn anh nhờ một chai dầu hào đã trở thành huynh đệ kết nghĩa. Cậu ấy đến New Zealand để giải sầu, người anh em này theo đuổi một người con gái ròng rã ba năm trời, lại vô tình chứng kiến cô với một người đàn ông hôn nhau say đắm trên đường phố của London.

Nơi này có rượu, có những câu chuyện kể mãi không hết, vẻ đẹp của mùa xuân ở Nam bán cầu khiến người ta mê say. Ở Bắc Kinh vài năm, chưa từng thấy qua bầu trời giống nơi này. . . lại làm anh nhớ tới đồng phục của Lam Vũ, chết tiệt, gu thẩm mĩ của lão Ngụy, màu lam kia thực sự quá đẹp.

Ước gì em cũng có thể tới nơi này cùng anh.

From Phương Sĩ Khiêm ngày 15 tháng 10


Postcard 1: Bắc Kinh

Lấy làm tiếc, đã khiến anh thất vọng rồi, chú Lý bảo có thư từ New Zealand, em liền biết đó là anh, nhưng vẫn phải cảm thấy kì quái, vì sao anh lại chọn viết thư mà không phải trực tiếp gọi video. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng những việc điên rồ đôi lúc cũng khá thú vị.

Ảnh trên tấm bưu thiếp là Auckland thật sao? Anh nói không sai, biển ở New Zealand xanh đến vô thực. Nhìn sơ qua không tìm thấy một gợn sóng nào cả, khiến người ta liên tưởng tới hình ảnh một chú cá voi nằm phơi bụng giữa đại dương. Còn có sự góp mặt của những chú chim hải âu bay liệng trên bầu trời, không biết anh có nguyện ý mua ít thức ăn rồi nuôi chúng nó không. Ở nhà trọ, được gặp gỡ những người bạn khắp năm châu bốn bể, một lựa chọn không tồi, đồng cảm với vị huynh đệ Anh quốc kia.

Quên không báo với anh, bưu thiếp này đến tay em là chuyện của hơn nửa tháng sau rồi, Bắc Kinh đã bước vào trời đông giá rét. Tuy chưa đến mức dưới không độ, nhưng đã lạnh thấu xương rồi. Tháng sau còn phải chuẩn bị cho Ngôi Sao Tụ Hội, năm nay chủ nhà là Bắc Kinh, bận đến mức tối mắt tối mũi.

Đôi khi em sẽ tưởng tượng viễn cảnh hai ta chu du khắp nơi, và có lẽ chăng New Zealand là một lựa chọn không tồi. Biển rộng bao la, bãi cát trắng tinh, núi tuyết mát lạnh, rừng cây xanh xum xuê, Nam bán cầu luôn mang cho ta ảo giác như rời xa thực tại ồn ào, náo nhiệt. Mong anh hãy tận hưởng chuyến du lịch này.

Viết xong mới phát hiện anh căn bản cũng không cho em biết địa chỉ, đành giữ lại vậy. Chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau mở ra xem.

From Vương Kiệt Hi ngày 1 tháng 11


Postcard 2: Hobbition

Em tin được không?! Anh thật sự đã đi tới Hobbition(*) đó! Từ Auckland đến Hobbition chỉ mất có hai giờ đồng hồ. Lúc đi nhờ xe, anh gặp được một ông chú nhiếp ảnh vô cùng yêu thích văn hóa Trung Quốc, suốt cả chặng đường, bọn anh đã thảo luận một hồi về ẩm thực Trung Hoa, ẩm thực vạn tuế! Đồ ăn vạn tuế!
(*) Hobbiotion là một địa điểm quan trọng được sử dụng cho bộ ba phim Chúa tể của những chiếc nhẫn và bộ ba bộ phim The Hob

Anh nên miêu tả với em thế nào về khung cảnh anh đã được chứng kiến đây. Như thể, anh đã du hành xuyên thời gian và không gian để rồi đặt chân tới Trung Địa(*), một thế giới cổ tích tưởng chừng chỉ có ở trong phim điện ảnh, bỗng dưng trong đầu vang lên giai điệu của người dân Hobbit(*). Đồi nhỏ trập trùng, cửa hang tròn trĩnh, dưới đất được bao phủ bởi những ngọn cỏ xanh ngát, thấp thoáng nhìn thấy ống khói nhỏ, mảnh đất nhấp nhô mới bị cày xới. Bức tranh sinh hoạt nơi thôn quê bình dị, chân chất. Là tuyệt phẩm..
(*) Trung Địa là vùng đất hư cấu trong hệ thống tác phẩm Legendarium của nhà văn J.R.R.Tolkien
(*) Hobbit là giống người tưởng tượng của những người ăn hang ở lỗ hình thể giống như người nhưng chỉ cao bằng nửa người

Anh ở Prancing Horse Inn(*) nửa ngày, vì hiện tại đang là cao điểm của mùa du lịch, trên khắp các con phố nhỏ đều được lấp đầy bởi dòng người đông đúc, không lấy một kẽ hở. Thật khó có thể ngờ rằng New Zealand lại nhiều khách du lịch như vậy. Em biết đó, chỉ trung tâm thành phố Auckland mới xuất hiện khói lửa từ xe cộ, đi cả quãng đường mà không gặp được ngoài chiếc xe nào
(*) Prancing Horse Inn

Có cơ hội thì hãy đến nơi này thưởng thức bia mang hương thơm béo ngậy của sữa. Trong khách sạn có bán ít quà lưu niệm lặt vặt tỷ như áo choàng, ghim cài áo, cung tên, thậm chí anh còn thấy mô hình người Orc(*) theo tỉ lệ người thật. Có người sẽ mua thứ này sao? Anh bày tỏ ý kiến quan ngại sâu sắc. Anh đã gửi cho em một chiếc trâm cài áo màu xanh lá từa tựa của thiên sứ thủ hộ, chắc chắn em sẽ thích cho mà coi.
(*) Người Orc là giống loài rất hung hãn, tàn bạo và cũng rất khỏe.Một chủng loài man rợ không ngại ngần ăn thịt tất cả các loài sinh vật sống khác kể cả con người.

Buổi chiều lúc đi về, anh chọn đi xe buýt công cộng, mất hai giờ di chuyển mà không tốn một đồng nào. Vừa lên xe đã nghe thấy "Sing me to sleep".

Oaaa, anh yêu Alan Walker với Marshmello quá đi.

From Phương Sĩ Khiêm ngày 17 tháng 10


Postcard 2: Bắc Kinh

Xem ra anh đã hoàn thành được tâm nguyện trước đây rồi nhỉ, đến thăm Hobbition. Vào lần cuối nhận được thư, em liền mở bản đồ lướt qua nhìn địa hình của New Zealand, phía Bắc đảo Lâm Hải có người sinh sống, mà đi về phía Nam lại là nham thạch với núi lửa, hình ảnh đối lập ở trên cùng một hòn đảo đã tạo ra sự tương phản thú vị. Em nhớ đạo diễn phim "Chúa tể của những chiếc nhẫn" đã tiết lộ toàn bộ khung cảnh đều được quay ở New Zealand, thảo nguyên, rừng rậm, gò núi, núi tuyết, còn có núi lửa chết chóc. Em vừa tra vườn quốc gia Tongario có khoảng mười ngọn núi lửa, không biết anh có đi qua chưa.

Bắc Kinh dạo này càng ngày càng lạnh. Đêm qua trời có mưa nhỏ, đường về trại huấn luyện đều bị đóng băng ít nhiều. Tuần trước vừa đi Nam Kinh thi đấu, một lần nữa phải cảm thán rằng sự ấm cúng của phương Bắc đúng là báu vật. Thượng Hải lại nồm ẩm, khó chịu, so ra Bắc Kinh vẫn tốt chán.

Bắt đầu bỏ phiếu Ngôi Sao Tụ Hội rồi, Bách Thanh đêm qua nhắn cho em, nói xếp hạng của Phòng Phong với Đông Trùng Hạ Thảo tăng lên không ít, dường như cậu ấy đã phá vỡ cục diện ngôi sao chỉ chơi được mỗi mục sư. Từ đầu mùa giải mới cho đến bây giờ, em chưa bao giờ bắt gặp được hình anh nơi đó, không rõ đây có phải là sự tiếc nuối của em không. Suy cho cùng, cậu ấy thuộc về một thế hệ mới, và lần thi đấu gần nhất với Lam Vũ, chúng ta thắng.

Không biết anh có còn ở New Zealand nữa không, em lặng lẽ ngắm nhìn cành cây xơ xác ngoài cửa sổ, mường tượng ra trong đầu mình hình ảnh anh bên ô cửa sổ đầy nắng ở Nam bán cầu. Đồ của anh vẫn chưa tới, chắc vẫn mắc kẹt tại hải quan.

Nhân tiện, em cũng thích Marshmello.

From Vương Kiệt Hi ngày 16 tháng 11


Postcard 3: Hồ Taupo
Em biết hoang sơ là khái niệm gì không? Nghĩa là trong phạm vi bán kính trăm dặm, em sẽ không thể tìm thấy bóng dáng của một con người nào cả. Ở đây em cần phải sống hòa hợp với thiên nhiên. Khi ngủ vào buổi tối, em sẽ được diện kiến tiếng hú của bầy sói, tiếng gió xào xạc của rừng cây.

Anh sống trong một ngôi nhà gỗ trên bờ hồ Taupo được ba ngày rồi. Hồ Taupo là hồ lớn nhất ở Đảo Bắc. Nó được hình thành sau một vụ phun trào núi lửa. Hình bóng của núi lửa phản chiếu lên nền trời xanh thẳm, thiên đường, từ lúc ngắm nhìn anh đã nghĩ như vậy rồi.

Căn nhà gỗ này là chỗ luôn dành cho những người thích đi phượt, thích đi du lịch, hoặc em cũng có thể hiểu là một kiểu nhà trọ khác. Lúc anh vừa mới tới thì chủ nhà đang nướng bánh táo, mùi vị không đến nỗi xuất sắc những cũng không tệ. Anh ở gác xếp có một ô cửa sổ. Vào ban đêm, xuyên qua những khe hở của rừng cây rậm rạp, em có thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao phản chiếu trên mặt hồ tựa như đang chìm trong làn nước, cảm giác thế giới vừa tuyệt đẹp nhưng cũng vừa thần bí làm sao, mà con người chúng ta chỉ đáng là một hạt bụi nhỏ nhoi.

Anh luôn nghĩ rằng mình đã quá quen với giao thông đông đúc của Bắc Kinh, nhưng khi đặt chân đến vùng đất này, em chắc chắn sẽ chỉ muốn sở hữu cho mình một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, phía trước có mặt nước thoáng đãng, phía sau là núi với rừng cây. Hàng ngày được nghe chim sơn ca đánh thức vào sáng sớm, đồng thời ban đêm, nỗi sợ dần dâng cao khi nghe tiếng hú của chó sói. Nuôi thêm một chú cún nữa là hoàn hảo. Đừng nuôi husky, nó sẽ trở thành một thảm họa không thể lường trước. Có thể em sẽ gặp những người đi du lịch, như anh, với những câu chuyện về thế giới.

Anh khát khao hình bóng nơi em trong căn phòng nhỏ này.

From Phương Sĩ Khiêm ngày 21 tháng 10


Postcard 3: Bắc Kinh

Em nhận được thư của anh tình cơ vào dịp lễ Giáng Sinh, không khí nơi nơi đều ồn ào, náo nhiệt. Sắc đỏ và xanh lá cây giờ đây đã chiếm trọn thành phố hoa lệ. Anh có thể nhìn thấy nhiều cây thông Noel, cùng với dải ruy băng lộng lẫy trên mọi ngóc ngách. Những ngôi sao lấp la lấp lánh, tiếng nhạc vang vọng tưởng chừng như kéo dài vô tận..

Thật không ngờ, anh lại chọn một nơi ở ven hồ, còn thích kiểu sống này nữa chứ. Dù em đã lờ mờ hình dung được khung cảnh đó như thế nào, nhưng vẫn không tài nào vẽ ra được. Bỗng dưng, em lại nhớ tới hồ Thiên Ba trong Vinh Quang, anh có thể được tận hưởng cảnh quan giống như vậy vào ban đêm.

Tưởng tượng tới việc sở hữu một ngôi nhà gỗ, nhưng lượn một vòng Bắc Kinh, phát hiện không còn nơi nào có không gian xanh mát, trong lành cả. Nhưng biết đâu ở ngoại ô sẽ có một khoảng sân trống hay một thứ gì đó, đối diện với cửa chính là các con ngõ nhỏ, đầy ắp với những quán ăn nào là que chiên óc hũ đậu và bánh bao chiên, mỗi ngày một món không sợ ngán. Anh nói rằng anh sẽ về Trung Quốc vào năm sau, khi đã học xong. Em dự đinh năm sau sẽ giải nghệ. Đó có lẽ là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.

Em cho rằng Bắc Kinh vẫn là nơi thoải mái nhất, nghĩ đến cảnh hai người nghe tiếng sói hú vào ban đêm đã thấy đáng sợ rồi.

Nhân tiện, Bách Thanh đã lọt vào All-Star năm nay, và nhóm chế tác đã bàn với em về việc có thể dựng lại bức tranh của màn kết hợp giữa Phòng Phong, Đông Trùng Hạ Thảo với Vương Bất Lưu Hành hay không.

Em đã từ chối, và bảo họ là chuyển sang thành Anh Kiệt..

Cuối cùng, Phương Sĩ Khiêm Giáng sinh vui vẻ.

From Vương Kiệt Hi ngày 25 tháng 12


Postcard 4: Wellington
City in the wind.

Thủ đô của New Zealand, Wellington, là một thành phố lộng gió được xây dựng trên một ngọn núi cao. Anh bay từ Auckland đến Wellington bằng một chiếc máy bay nhỏ, chả biết từ đâu chui ra cơn gió tạt thẳng vào mặt. Cơn gió hóa thành cuồng phong, không rõ hình dạng, anh chứng kiến một người bạn nữ đồng hành với mình bị thổi bay, tay không dám buông cái lan can ra, từng trận gió thổi tung bay quần dài đỏ của cổ để lộ cả ống chân, mắc cá chân.

Wellington ngày nào cũng có gió. Thổi không biết ngừng nghỉ. Anh nhìn thấy một đám trẻ nhỏ trượt ván trên đường phố. Gió thổi giúp họ vượt lên phía trước, không cần phải nhọc sức, vì đã có gió ở phía sau đẩy họ.

Anh vốn không thích gió. Cảm nhận gió thổi ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, nhưng tại đây có chút khác lạ. Em nguyện ý đối mặt với gió, có một sức mạnh vô hình đang che trước mắt em, không nhìn thấy, cũng không bắt được, chưa kịp đấu đá gì với gió, tóc em đã thành tổ quạ rồi.

Mặc dù Wellington là thủ đô của New Zealand nhưng đây không phải là thành phố lớn nhất, mà là Auckland. Có chăng là thủ đô thì cũng sẽ không có những tòa nhà chọc trời. Càng rời xa trung tâm thành phố, lại càng tiến vào sâu vùng đất của người dân bản địa cho ta cảm giác rất thoải mái, nhàn nhã. Dọc theo đường bờ biển có vô số các quán ăn nhỏ, nào là kem, kẹo ngọt, cùng với hàng cây sổ vàng óng.

Trong chuyến tham quan Wellington vào ban đêm, đèn sẽ không chiếu sáng toàn bộ bờ biển. Vào ban đêm, em sẽ lắng nghe được tiếng gió rít gào thoảng qua tai, để rồi không biết từ lúc nào hơi thở của em đã bắt đầu hòa theo làn gió.

Anh đang nằm nhoài trên mỏm đá, bỗng dưng chợt nhớ em.

From Phương Sĩ Khiêm ngày 25 tháng 10


Postcard 4: Bắc Kinh

Em nhận được thư của anh, cũng là lúc sắp hết tháng 1. Năm nay, anh vẫn không về sao?

Gió à, mùa đông ở Bắc Kinh năm nay lạnh hơn bao giờ hết, em không biết phải viết gì nữa. Khi em viết bức thư này, anh đã trở về Canada để làm bài luận cuối khóa rồi phải không?

Đôi khi em cũng muốn đi du lịch. Không cần có người khác đồng hành, thậm chí không cần vác theo anh cũng được, bỏ quên đi chiếc điện thoại thông minh mà tận hưởng. Mặc dù chúng ta đã đến nhiều nơi như Tokyo, Paris, San Francisco, nhưng hai ta vẫn chưa có một chuyến du lịch thực sự thuộc về mình. Nhưng mỗi lần em có ý định này, thì lại bị thực tế vả bộp cái, công việc đã được lên kế hoạch trước, lịch trình đã kín, cảm thấy thật phiền lòng khi nhớ đến nó.

Quản lý đã xác nhận rằng em sẽ nghỉ hưu vào tháng 3 năm nay, ánh mắt đó của anh ấy cũng đã từng xuất hiện khi anh giải nghệ. Ông chủ Dư cũng mập ra không ít, nhưng nhắc đến Vinh Quang thì sẽ luôn cao hứng, phấn khởi, năm đó cũng vậy, không sai một li.

Năm nay, mẹ làm bánh bao thịt bò, hỏi em khi nào thì tiểu Khiêm trở về, em nói anh sẽ về vào tháng 7 năm nay, rõ ràng mẹ cũng rất nhớ anh.

Em cũng nhớ anh.

From Vương Kiệt Hi ngày 27 tháng 1


Postcard 5: Christchurch
Anh bắt gặp một đám cưới ở Christchurch.

Người phụ nữ trở thành cô dâu, với búi tóc cầu kì ngồi trong xe mui trần, mỉm cười tựa như đóa hoa tường vi nở rộ trên cánh đồng, gió thổi qua thái dương của nàng, làm cho mái tóc xõa kia tung bay trong không trung. Cô gái đó giơ cao bó hoa, vẫy tay, chiếc nhẫn phản xạ ra ánh sáng chói mắt.

Một đám cưới công khai, mời mọi người từ khắp Christchurch, chú rể lái xe từ từ trên đường phố bằng chiếc xe mui trần, và những người đi bộ bên đường sẽ dừng lại và dành cho họ những lời chúc tốt đẹp nhất, "Congratulations. . ." có lẽ đấy mới là những lời chúc phúc đơn giản và chân thành nhất, chú rể trẻ đã đưa cô gái mình yêu đi dọc theo con đường rợp bóng cây đến tận bãi biển New Brighton.

Có một địa điểm tuyên thệ đơn giản nhưng chu đáo trên bãi biển. Vị linh mục ăn mặc chỉnh tề đang đợi những người mới đến.

Tất cả những ai chứng kiến lời tuyên hệ này của họ, dù họ có quen biết hay không, đều sẽ nhận được một bông hồng.

Cả bãi biển trở nên ồn ào, nhưng cũng lại ngọt ngào, đứng cạnh anh là một bà lão, tóc đã bạc gần hết nhưng bà vẫn lấy trong cặp ra một thỏi son và thoa lên một cách cẩn thận.

"Cầu chúc cho họ mãi mãi hạnh phúc," cảm giác bác ấy đang tự nhủ với bản thân, nhưng không hiểu sao anh lại nghĩ bác ấy đang nói với anh.

“Chúc phúc.” Anh nói.

“Hôn lễ diễn ra hoàn hảo, chàng trai trẻ, anh có người con gái mình yêu chưa?” Trên tay bác còn cầm một bông hồng.

"Not girlfriend, but boyfriend."

Anh giơ chiếc nhẫn giữa các ngón tay của mình lên.

Ban đầu, bác ấy có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười phá lên “Best wishes.” Rồi bác đưa hoa hồng ra.

Well, if you want a nuptial, welcome to New Zealand.
(Chà, nếu cậu muốn tổ chức một đám cưới, chào mừng cậu đến với New Zealand.)

Vương Kiệt Hi, em nghĩ sao nếu đám cưới của chúng ta ở New Zealand?

From Phương Sĩ Khiêm ngày 27 tháng 10


Postcard 5: Bắc Kinh

Được.

From Vương Kiệt Hi
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook