Lão tướng - Đại thần không thần

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Author: @Lotus
Beta: Mèo


Họ, có người đã từng là đại thần, có người vẫn đang là đại thần, cũng có người chưa từng được công nhận là đại thần.
Thế nhưng vì những lí do khác nhau, họ lại đều không thần.
Bài viết này dành cho bọn họ, những người làm thần mà đọa lạc khỏi thần vị,

cũng như đi tìm công bằng cho những người chưa từng được công nhận.

01.

“Triệu Dương là tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt Liên minh mùa giải thứ ba, vừa vào nghề đã rất được quan tâm, chỉ thua Vương Kiệt Hi trong cuộc cạnh tranh danh hiệu Người Mới Tốt Nhất năm ấy. Từ khi ra mắt đến nay, anh đã trúng cử đội hình ngôi sao bảy năm liên tục, là đệ nhất khí công sư của Vinh Quang không cần bàn cãi.

Đó là vinh quang thuộc về Triệu Dương. Tuy vậy khi nhắc đến Triệu Dương, người ta chỉ nghĩ đến một chuyện khác: bao nhiêu năm đứng trong hàng ngũ minh tinh, bấy nhiêu năm không vào nổi tứ kết.

Trong các tuyển thủ hạng sao, khắp lịch sử Liên minh chỉ có mỗi mình Triệu Dương chưa từng góp mặt ở vòng chung kết. Bảy mùa trúng vé minh tinh nói lên thực lực của Triệu Dương, trong khi bảy mùa hụt vé tứ kết lại nói lên thực lực của chiến đội Lâm Hải.”

- Trích Toàn Chức Cao Thủ: Chương 1124 -

Bảy mùa liên tiếp lọt vào đội hình ngôi sao, có nghĩa là làm đệ nhất khí công sư của Liên minh Vinh Quang bảy năm liên tục, cũng là kiếp sống chuyên nghiệp bảy năm chưa từng được tham dự vòng tứ kết, nghe sao cay đắng vậy? Năm ra mắt, anh chỉ thua Vương Kiệt Hi, bảy năm sau đó, anh thua bởi Lâm Hải.

“Nắm giữ một tuyển thủ hạng sao, không ai đành lòng gán mác đội yếu cho Lâm Hải cả. Trên thực tế, Lâm Hải quả thật cách rất xa những chiến đội đứng cuối bảng. Họ duy trì một thứ hạng ổn định ở khu vực giữa, vĩnh viễn thiếu một bước so với tám ghế đầu.

Bởi sự mâu thuẫn đó, Triệu Dương nhận được không ít mời gọi từ các chiến đội khác. Nhưng anh vẫn ở lại, dẫn dắt Lâm Hải nỗ lực hướng tới tứ kết hết năm này đến năm khác. Bảy năm nỗ lực là bảy năm đổi lấy kết quả tầm thường, thứ hạng giữa giữa không cao không thấp. Triệu Dương cứ thế mà lửng lửng lơ lơ mãi cả cuộc đời đánh giải. Giờ đây cuối cùng anh đã cảm thấy mệt mỏi. Chẳng buồn đổi chiến đội khác để thử nghiệm lối đi mới, anh thẳng thắn thừa nhận thất bại, tuyên bố giải nghệ.

Cuối cùng, chính bản thân Triệu Dương cũng chỉ biết khái quát bảy năm nghề nghiệp của mình bằng một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”.”

- Trích Toàn Chức Cao Thủ: Chương 1124 –

Nếu như có bảng xếp hạng tình yêu đối với chiến đội của mình trong Toàn Chức Cao Thủ, tôi sẽ không ngần ngại đặt Triệu Dương vào TOP 3, bởi sự nỗ lực của anh, sự cố chấp của anh dành cho Lâm Hải, thật sự quá nhiều.

Lâm Hải cho anh một Hải Vô Lượng, anh trả lại cho Lâm Hải cả kiếp sống chuyên nghiệp của mình, bảy năm thất bại, bảy năm nghẹn khuất. Nhưng anh vẫn không oán không hối, vẫn chỉ có một chiến đội “vĩnh viễn thiếu một bước”. Nỗ lực? Đã là tuyển thủ chuyên nghiệp ai chẳng có thừa nỗ lực, chỉ là nếu Triệu Dương chuyển đến một chiến đội lớn hơn, nỗ lực của anh sẽ được đền đáp. Ví dụ như chuyến đến Gia Thế thay thế vị trí của Ngô Tuyết Phong chẳng hạn. Gia Thế lúc ấy là gì? Là vương triều với ba quán quân liên tiếp, có Diệp Thu cùng Nhất Diệp Tri Thu, có tuyển thủ nào lại không hướng tới viễn cảnh ấy chứ? Nhưng Triệu Dương từ chối, trong lòng anh chỉ có Lâm Hải cùng Hải Vô Lượng, trái tim anh chỉ muốn nỗ lực vì một bước vĩnh viễn bị thiếu chẳng thể bước ra được kia, kết cục, Lâm Hải vẫn miệt mài tìm kiếm một ánh sao, còn Triệu Dương? Anh mất cả bầu trời.

Quyết định giải nghệ của Triệu Dương, có lẽ nó tàn nhẫn và đau đớn chẳng kém gì phát súng nổ vào Bách Hoa của Trương Giai Lạc, hay như Diệp Tu tự tay tiễn Gia Thế về Vòng Khiêu chiến. Cùng ra mắt vào mùa ba, Vương Kiệt Hi và Dương Thông vẫn đang là đại thần kiêm đội trưởng chiến đội của mình, còn Triệu Dương lựa chọn giải nghệ. Anh không phải trượt trạng thái do tuổi tác như Lâm Kính Ngôn, anh vẫn có thể thi đấu tốt một vài mùa nữa, thế nhưng anh vẫn lựa chọn dừng lại, không phải do anh mệt mỏi hay tuyệt vọng, mà anh hiểu giờ đây anh cùng Hải Vô Lượng đang trở thành gánh nặng cho Lâm Hải. Lâm Hải đã không còn khả năng nuôi một tài khoản cấp thần, nếu cứ cố giữ Hải Vô Lượng thì trong tương lai nó sẽ chỉ là gánh nặng kéo lùi Lâm Hải, nhưng nếu rao bán bây giờ còn có thể thu về một khoản không nhỏ giúp đỡ cho chiến đội. Triệu Dương hiểu điều đó, và anh cũng hiểu chỉ cần anh còn ở, chỉ cần Lâm Hải đối xử tệ với anh cùng Hải Vô Lượng thì danh tiếng của chiến đội sẽ bị ảnh hưởng, nên anh lựa chọn buông tay.

Và cách anh buông tay cũng rất Triệu Dương, anh giải nghệ. Không tìm kiếm cơ hội hay danh vọng ở nơi khác, anh dừng lại. Với anh, chỉ có một bầu trời mang tên Lâm Hải.

Với fan của Lâm Hải, họ đã thật may mắn khi có anh, đại thần Triệu Dương.

02.

Kết thúc mùa giải thứ tám Liên minh Vinh Quang. Đặng Phục Thăng tuyên bố giải nghệ.

Có lẽ với nhiều người, kể cả fan Vi Thảo, cũng không mấy ấn tượng về Đặng Phục Thăng. Cũng phải thôi, những dòng nhắc về anh trong chính văn Toàn Chức Cao Thủ lại là thông tin anh giải nghệ.

“Cuộc đời chuyên nghiệp của Đặng Phục Thăng kéo dài 6 năm, bản thân lại không thuộc kiểu đại thần vừa vào Liên minh đã tỏa sáng chói mắt. Ba năm đầu, Đặng Phục Thăng sống vật vờ trôi nổi, ba năm ba đội. Song tâm tư và trạng thái hắn chưa từng bị ảnh hưởng, dù ở đội nào, Đặng Phục Thăng cũng rất chăm chỉ. Biểu hiện này giúp hắn lọt vào mắt xanh của một đội mạnh, mùa giải thứ sáu, hắn được mời gia nhập vào chiến đội Vi Thảo mới đạt quán quân Liên minh mùa trước. Rồi năm sau, mùa giải thứ bảy, cùng chiến đội Vi Thảo giành được quán quân lần hai, hai năm trúng tuyển Ngôi Sao Tụ Hội.

Đặng Phục Thăng quả là một tuyển thủ vô cùng may mắn. Trong Liên minh có bao đại thần dốc hết lòng cạn sức chỉ để giành một quán quân mà vẫn trắng tay. Còn hắn xuất thân chiến đội nhỏ, sau đó quá giang lên chiếc xe quán quân Vi Thảo, thuận tiện đoạt luôn cúp, làm bao kẻ dở hơi ghen tị tới phát điên.

Đặng Phục Thăng đã thỏa mãn rồi. Hắn biết thiên phú mình có hạn, có chỗ trong chiến đội Vi Thảo là đỉnh lắm rồi. Mà hắn lại trở thành đội phó, còn thành tuyển thủ hàng sao, cùng chiến đội giành được quán quân. Đối với mấy lời xỉa xói dở hơi kia, hắn cũng không tức giận đáp trả, chỉ vui vẻ bảo mình tốt số, chưa từng đề cập qua nỗ lực của bản thân.

Đặng Phục Thăng cũng không còn trẻ, hắn ở Vi Thảo đã đạt được hết thảy, Vi Thảo cần thay máu, hắn chọn nhường chỗ. Cũng không quan tâm tới những chiến đội khác mời mọc, Đặng Phục Thăng đã hài lòng rồi, không cho rằng mình tiếp tục sẽ gặt hái được gì thêm.

Đặng Phục Thăng giải nghệ thật lặng lẽ.”

- Trích Toàn Chức Cao Thủ: Chương 761 –

Diệp Tu từng đánh giá, trình độ của Đặng Phục Thăng kém một chút so với Hứa Bân (Chính văn Toàn Chức Cao Thủ: Chương 396), anh không chia sẻ đủ áp lực của Vương Kiệt Hi sau khi Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, anh cũng nhận ra điều đó, nên anh lựa chọn nhường chỗ cho người có thể thay anh gánh vác Vi Thảo cùng với Vương Kiệt Hi. Thế nhưng đến tận mùa giải thứ mười, người đó vẫn chưa xuất hiện. Việc người khác làm được, anh làm được, việc anh không làm được, người khác cũng không hoặc chưa làm được. Vậy thì trình độ của anh nào có kém ai?

Rất nhiều người cho rằng anh may mắn, chứ bản thân anh không đủ thần. Chính Đặng Phục Thăng cũng hiểu rõ con người mình, biết mình thiên phú có hạn. Chỉ là tôi cứ mãi không rõ, anh đã so sánh bản thân với ai để cho rằng mình thiên phú có hạn? Là Diệp Tu? Là Vương Kiệt Hi? Hay là Phương Sĩ Khiêm?

Rõ ràng nếu so với bọn họ, phần lớn Liên minh Vinh Quang đều thiên phú có hạn.

Còn nói đến may mắn, Ngô Tuyết Phong còn may mắn hơn Đặng Phục Thăng kìa. Được sánh vai cùng những thiên tài Vinh Quang đó đúng là may mắn của hai người, nhưng nếu hai người không có đủ trình độ thì liệu rằng họ có được chọn để sánh vai với thiên tài không?

Vi Thảo là số ít chiến đội đi theo kết cấu Tanker – DPS – Buff (Healer), ai cũng biết DPS và Healer của Vi Thảo là ai, người được chọn làm đỉnh còn lại của tam giác sắt cùng với họ sao có thể chỉ là một kẻ may mắn. Chưa kể nếu Đặng Phục Thăng không đủ trình, với tính cách của mình, Phương Sĩ Khiêm sẽ để cho anh quá giang ngồi đuôi xe giật quán quân? Câu hỏi này, hãy để fan Vi Thảo trả lời đi.

Anh không tranh, chứ không phải anh tranh không được. Anh giải nghệ, vì Vi Thảo cần người khác hơn anh. Anh thỏa mãn, vì anh biết đủ. Anh may mắn, vì anh đủ nỗ lực và chuẩn bị. Vả lại, để có quán quân, ai chẳng cần một chút may mắn chứ? Nếu ai không tin, hỏi Trương Giai Lạc thì biết.

03.

Người thứ ba trong bài này, chính là Điền Sâm của Hoàng Phong. Giống như Triệu Dương, hắn là đại thần hàng thật giá thật, lại còn được gắn mác thế hệ hoàng kim lừng lẫy, và cũng không khó để nhận ra, Điền Sâm đang đi trên con đường mà điểm cuối chính là Triệu Dương.

Hoàng Phong ngay từ ngày đầu tiên đã là chiến đội đứng trên đỉnh cao của Liên minh, chung kết của mùa đầu tiên chính là trận quyết đấu giữa Hoàng Phong cùng Gia Thế. Lúc ấy, nhân vật Quét Đất Dâng Hương mà Điền Sâm đang cầm, nổi danh ngang hàng với Nhất Diệp Tri Thu cùng Đại Mạc Cô Yên. Thế nhưng bây giờ, Hoàng Phong chỉ có thể đứng ngoài nhìn cánh cửa vào vòng tứ kết với ánh mắt ao ước.

Điền Sâm có cam tâm không? Không.

Điền Sâm có nỗ lực không? Có.

Hoàng Phong có thay đổi được gì không? Câu trả lời vẫn là không.

Vinh quang duy nhất Hoàng Phong còn giữ là địa vị ngôi sao của Quét Đất Dâng Hương, nhưng Liên minh ngày một đi lên, thiên tài xuất hiện lớp lớp, mà Hoàng Phong ngày một đi xuống, vinh quang ấy đang tràn ngập nguy cơ khó mà giữ nổi. Thế nên, Điền Sâm điên cuồng.

Hắn bỏ cả luyện tập của chiến đội để tham gia cuộc chiến tranh đoạt Boss thế giới. Thậm chí khi thi đấu sắp bắt đầu, hắn vẫn cố tranh thủ chỉ để giết thêm một con Boss. Một vài con Boss không thay đổi được tình trạng Hoàng Phong hiện tại, nhưng không có Boss, tình trạng của Hoàng Phong càng bết bát hơn. Hắn, phải làm sao bây giờ?

Chiến đội nặng một ngàn, đội trưởng gánh tám trăm. Riêng cái tám trăm ấy đã cực khổ lắm rồi, mà Điền Sâm, nào chỉ có tám trăm. Vinh quang của chiến đội, lịch sử của chiến đội, thần vị của Quét Đất Dâng Hương đều nằm trên vai hắn, vì nó hắn cam chịu đọa lạc, thế nhưng Điền Sâm càng nỗ lực, lại càng thấy Hoàng Phong đi xuống, thậm chí có nguy cơ tất cả những điều đó sẽ mất trên tay hắn, trong thời đại của hắn. Những nghẹn khuất, những cay đắng, những sợ hãi ấy, nào ai thấu?

Không ai biết được rồi Hoàng Phong sẽ đi về đâu, chỉ biết rằng cái hi vọng mong manh mà Điền Sâm trông ngóng ấy ngày càng xa khỏi tầm tay, còn hắn vẫn cố gắng, vẫn nỗ lực trả giá tất thảy cho một tương lai vô định. Xin chúc cho Điền Sâm và Hoàng Phong, ước nguyện như ý.

04.

Người cuối cùng trong bài này là một người không hề xuất hiện trong chính văn Toàn Chức Cao Thủ, đúng ra là có được nhắc đến nhưng trong trạng thái vô danh không có tên, chỉ chính thức có mặt trong tiền truyện Đỉnh Vinh Quang. Người đàn ông này, là Phương Thế Kính.

Vậy, Phương Thế Kính được giới thiệu ra sao?

“Phương Thế Kính, tuyển thủ tự do của Lam Vũ. Tuyển thủ tự do nghĩa là nghề nào cũng chơi, và thường thì không thể định hướng trước khi trận đấu diễn ra. Mỗi một trận, họ sẽ sử dụng những nghề khác nhau, đấu pháp khác nhau nên chẳng cách nào chuẩn bị từ sớm.

Hơn phân nửa chiến đội trong Liên minh đều có một tuyển thủ tự do. Nghe thì cảm thấy cool ngầu đấy, nhưng qua gần hai mùa giải, người ta mới dần nhận ra cái sự cool ngầu ấy không quá thích hợp cho việc đánh chuyên. Lối xếp đặt đội hình có sự góp mặt của tuyển thủ tự do là rất thú vị, nhưng thực tế không hiệu quả. Như mùa giải này chẳng hạn, từ đầu vòng bảng đến nay đã có bốn tuyển thủ tự do quyết định chơi hẳn một nghề, còn lại cũng tự thu hẹp phạm vi chọn nghề của mình.

Phương Thế Kính có lối đi thực dụng hơn rất nhiều. Anh ngồi vào slot "dự bị vàng" của Lam Vũ. Vì mọi nghề đều biết chơi, nên khi đội hình chủ lực có ai xuống phong độ hay cần linh hoạt chiến thuật, Phương Thế Kính sẽ khoác giáp ra trận.”

- Trích Tiền truyện Đỉnh Vinh Quang: Chương 13 -

Đặng Phục Thăng ít nhất còn có quán quân, còn từng là minh tinh trong Ngôi Sao Tụ Hội, còn Phương Thế Kính có gì? Anh chẳng có gì, đến cái tên còn không được nhắc trong chính văn, làm sao có thể gọi là đại thần. Đúng, có thể trình độ của Phương Thế Kính không phải đại thần, nhưng có những điều, mà anh thậm chí thần hơn đại thần. Và đó là những điều tôi sẽ chia sẻ sau đây.

Thứ nhất.

Phương Thế Kính là một tuyển thủ tự do toàn năng, có nghiên cứu sâu về các nghề, và anh chính là người lập chương trình huấn luyện riêng cho Hoàng Thiếu Thiên ở trại huấn luyện Lam Vũ. Có thể lập giáo án luyện tập cho Kiếm Thánh tương lai, đủ biết trình độ về nghề kiếm khách của Phương Thế Kính tốt thế nào, mà anh còn chơi đều các nghề, có nghĩa trình độ các các nghề của anh đều không kém, chỉ là chưa đủ tốt như tuyển thủ chuyên một nghề. Nếu như hồi đó anh có một Ô Thiên Cơ, liệu có phải anh cũng sẽ được gọi là “toàn chức cao thủ”?

Thứ hai.

Ngụy Sâm rời chiến đội không lời tạm biệt, Phương Thế Kính chuyển từ ghế dự bị lên chức đội trưởng, điều khiển tài khoản Sách Khắc Tát Nhĩ. Có thể lúc ấy Lam Vũ không tìm ra ai chơi nghề thuật sĩ khả dĩ nên mới phải để Phương Thế Kính vá tạm, nhưng việc Phương Thế Kính ngồi vào vị trí đó mà trên dưới Lam Vũ không có sự phản đối nào cũng đã đủ nói lên rất nhiều điều. Chưa kể ai cũng hiểu thực lực Lam Vũ sau khi Ngụy Sâm rời đi là ra sao, Phương Thế Kính cũng biết, nhưng anh vẫn chấp nhận gánh vác, và khi thời điểm thích hợp đến, anh trao lại Lam Vũ cho những chàng trai trẻ tốt hơn anh, có thể mang đến tương lai tươi sáng hơn, cho dù mình có trở thành đội trưởng mờ nhạt nhất lịch sử chiến đội đi chăng nữa. Khí phách đó, quyết đoán đó, bản lĩnh đó, không phải ai cũng làm được.

Trước anh, có một Lâm Kiệt. Nhưng Lâm Kiệt lúc ấy có một Phương Sĩ Khiêm.
Còn Phương Thế Kính, anh chỉ có hai thằng nhóc, một trong số đó là tay tàn.

Thứ ba.

Phương Thế Kính có thể coi như sư phụ của Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu, bởi họ là do một tay anh dẫn dắt, đồng thời còn là người phát hiện ra Phương Duệ. Cho thấy đầu óc, mắt nhìn người, quy hoạch phát triển chiến đội của anh không thua kém một đại thần nào. Thậm chí khi mà người ta còn đang cãi nhau xem Diệp Tu hay Vương Kiệt Hi ai có mắt nhìn người hơn vì một thiếu niên nào đó chơi quỷ kiếm sĩ, thì Phương Thế Kính đã dạy ra một trong Ngũ Thánh, đính kèm hai đại thần đứng đầu, bỏ xa phần còn lại mấy con phố.

Thế nên.

Phương Thế Kính không thần, đó là sự thật.

Phương Thế Kính thần, cũng là sự thật.

P/: Đáng nhẽ trong này còn có cả Lâm Kính Ngôn nhưng do Lâm Kính Ngôn đã có riêng một bài rồi nên thôi, bỏ qua.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
@Lotus Một cây bút cứng, một đoá hoa thơm, một hòn ngọc báu.

01.
Năm ra mắt, anh chỉ thua Vương Kiệt Hi, bảy năm sau đó, anh thua bởi Lâm Hải.
Triệu Dương sống cả cuộc đời đánh chuyên dành cho Lâm Hải. Đến cả cái chết thì anh ấy vẫn chọn chết một cách hiến dâng cho chiến đội mình yêu. Hoặc đã yêu. Hoặc vẫn yêu. Thật thú vị khi bất kể chọn thì nào thì câu vẫn đúng nghĩa nhỉ.

Đúng là tử thủ.

Tử. Thủ. Đến chết, đến giây phút cuối cùng.

Nếu đây mà là một cuộc tình thì Triệu Dương chính là người tình lịch thiệp. Yêu hết lòng, trao hết sức, không rời không phụ, lời chia tay cũng không do anh mở miệng, chia tay xong cũng không nói xấu người yêu cũ.

Xót âm ỉ quá trời quá đất. Mới vào đầu bài mà anh gọt một câu vào tim fan Triệu Dương nhát cực ngọt. Em rất thích giọng văn của anh khi viết cảm nhận, ngắn gọn không dài dòng nhưng rất xúc động, bởi nếu dài vượt mức sẽ xem như suy diễn kiểu em (mà em thấy cũng không sao cả vì cảm nhận là riêng của mỗi người). Nhưng em thấy cách viết này hợp với logic sắc bén mạnh mẽ của anh bình thường khi đi PK cãi mướn =)))

Vì lối viết hết đỗi tình cảm một cách lặng lẽ, nao nao, nêm nếm đủ lửa thấm vào ruột gan. Rất chân thực, không ba hoa, cái lý vừa tới, nên cái tình càng lắng đọng đậm đà hơn.

Nếu như có bảng xếp hạng tình yêu đối với chiến đội của mình trong Toàn Chức Cao Thủ, tôi sẽ không ngần ngại đặt Triệu Dương vào TOP 3
Cho em mạn phép hỏi là nếu như có thật thì anh xếp hai người còn lại là ai? Em đoán thử chắc anh sẽ chọn Trương Giai Lạc anh thích là một đúng không? Và cả Dương Thông người đã từ bỏ Liều Mình 1 Hit vì chiến đội?

Mà em khá ngạc nhiên anh không viết Dương Thông trong bài này tại anh có vẻ khoái ngầm ổng lắm =))) Bộ tứ "Đội trưởng bi ca" Lâm, Điền, Triệu, Thông của anh viết thiếu mất 1 xọc thủ rồi kìa á!

trái tim anh chỉ muốn nỗ lực vì một bước vĩnh viễn bị thiếu chẳng thể bước ra được kia, kết cục, Lâm Hải vẫn miệt mài tìm kiếm một ánh sao, còn Triệu Dương? Anh mất cả bầu trời.
Mấy câu cuối anh nhả chữ cực kỳ khéo léo, đọc mà ngẩn ngơ. Em rất thích những câu kết đoạn anh thường hay làm phép tương phản Triệu Dương được gì mất gì. Phần đầu là tương phản giữa anh thua Vương Kiệt Hi và 7 năm sau anh thua Lâm Hải. Đến đoạn này thì lại thấy Triệu Dương như một con bạc ương bướng, đặt cược tất cả lợi thế và tài năng mình vào, để rồi cuối cùng thua mất cả bầu trời tương lai.

Cược liền tù tì bảy năm như vậy, thua không nản, lỗ không sờn. Nhưng đến cuối cùng thì Triệu Dương cũng chọn buông tay rời khỏi cuộc chơi, bởi chiến đội anh bảo vệ cuối cùng cũng hết chỗ chứa chấp chút vốn cược đó từ anh nữa rồi.

Triệu Dương hiểu điều đó, và anh cũng hiểu chỉ cần anh còn ở, chỉ cần Lâm Hải đối xử tệ với anh cùng Hải Vô Lượng thì danh tiếng của chiến đội sẽ bị ảnh hưởng, nên anh lựa chọn buông tay.
Siêu kết chỗ này anh mổ xẻ tới tận tầng lý do này mà chính văn chưa nói rõ, lẽ ra câu này nên lên top comment ở chương Triệu Dương giải nghệ. Tại ít ai viết về Triệu Dương và Lâm Hải nên người không biết sẽ dễ nghĩ theo hướng đổ lỗi hết lên đầu Lâm Hải "tại Lâm Hải sống tồi nên đá Triệu Dương đi".

Em đồng ý Lâm Hải đánh tồi, nhưng không đến nỗi sống tồi.

Đối với chiến đội nhỏ bé kiểu Lâm Hải tình hình kinh tế giật gấu vá vai bao năm đi nuôi Triệu Dương và Hải Vô Lượng lọt top hạng sao cũng quá sức. Họ có cố gắng đuổi theo bước chân Triệu Dương, chỉ là theo không kịp. Lâm Hải cũng từng một thời phấn đấu, từng gắng gượng, cũng từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực.
"Chẳng buồn đổi chiến đội khác để thử nghiệm lối đi mới, anh thẳng thắn thừa nhận thất bại, tuyên bố giải nghệ."
Kết cuộc Triệu Dương giải nghệ chính là Triệu Dương và Lâm Hải đều thừa nhận thất bại. Triệu Dương giải nghệ, anh trắng tay. Lâm Hải mất Triệu Dương, họ cũng không còn gì.

Nhưng cứ chết người ở chỗ trong đôi mắt dày gió dạn sương của Triệu Dương thì Lâm Hải vẫn còn chút danh tiếng còm cõi đáng để anh bảo vệ. Dù Triệu Dương không còn đứng trên sàn đấu được nữa, dù Triệu Dương biết chiến đội chọn bỏ anh đồng nghĩa với từ bỏ tiền đồ, thì anh ấy vẫn ráng tranh thủ chút tiếng tăm sứt sẹo và khoản tiền hậu hĩnh về cho chiến đội bằng cách của riêng mình.

Triệu Dương rộng lượng đến thế, cho đi không chần chừ mảy may. Cứ như thể tài khoản được giá ấy không phải Hải Vô Lượng anh đã làm rạng danh 7 năm trời. Cứ như thể danh tiếng của Lâm Hải không phải do công anh cày cuốc tích lũy nên.

Cách anh đi sâu vào giải thích động lực từ phía Triệu Dương khiến em một lần nữa cảm nhận được tấm lòng dịu dàng và rộng rãi của Triệu Dương, quả thật là một cách từ biệt "rất Triệu Dương". Không đời nào mà em có thể đào sâu đến tầng này nếu chỉ gặm trong chính văn, cho đến hôm nay rất cảm ơn anh về đoạn này em mới thấy khai sáng thêm về hành động của Triệu Dương.

Với anh, chỉ có một bầu trời mang tên Lâm Hải.
Với fan của Lâm Hải, họ đã thật may mắn khi có anh, đại thần Triệu Dương.
Triệu Dương chống đỡ bầu trời cho bọn họ. Dù chính bầu trời của anh đang nứt toác, rồi ầm ầm sụp đổ chặn lại ánh sáng cuối con đường hầm mang tên "chỉ còn thiếu bước nữa" ấy.

Hình ảnh bầu trời mang ý nghĩa tự do không ràng buộc. Mỉa mai thay bầu trời của anh lại giam giữ sải cánh của anh, nhưng đồng thời đó lại là vùng trời duy nhất anh ấy bằng lòng bay lượn. Nó là của anh, anh đánh ra nó, nó tạo nên anh.

Cái đáng ngợi ca của Triệu Dương chính là bất kể bầu trời ấy nhỏ cỡ nào, rõ ràng anh luôn có những lựa chọn tốt hơn cho mình, nhưng Triệu Dương lại luôn chọn thứ tốt nhất cho chiến đội. Đến tận buổi họp báo chia tay cuối cùng vẫn làm ra hành động "rất Triệu Dương" chở che cho bầu trời của anh ấy.


02.
Vi Thảo là số ít chiến đội đi theo kết cấu Tanker – DPS – Buff (Healer), ai cũng biết DPS và Healer của Vi Thảo là ai, người được chọn làm đỉnh còn lại của tam giác sắt cùng với họ sao có thể chỉ là một kẻ may mắn.
Một câu định giang sơn. Chỉ nhiêu đây thôi là đủ để thấy trình của Đặng Phục Thăng thế nào mới sánh vai được với cặp đôi hợp tác trứ danh Vi Thảo. Đúng quả thật may mắn chỉ mỉm cười với những người đã chuẩn bị, không phải ai chuẩn bị kỹ cũng sẽ thành công, nhưng đã thành công tức là đã chuẩn bị kỹ.

Anh không tranh, chứ không phải anh tranh không được. Anh giải nghệ, vì Vi Thảo cần người khác hơn anh. Anh thỏa mãn, vì anh biết đủ.
Câu nói vàng trong làng phong độ. Chấm hết, khỏi nói nhiều.

À mà thôi vẫn nói một chút =))) Đọc anh viết tới đây mới cảm được khí độ thong dong của Đặng Phục Thăng. Giới Vinh Quang có quá nhiều nhân vật cứng đầu cố chấp với quán quân đến trầy trụa khắp người, dù đã từng có hay chưa từng giành cúp quán quân. 3 lão tướng giải nghệ rồi quay lại, cả chục người đổi nghề nghiệp chơi, cả tá kẻ khác chuyển nhượng sang chiến đội mới, hầu hết đều đã từng thử nghiệm phong cách mới... bởi họ không biết đủ.

Đương nhiên khát vọng không ngừng là điều tốt, nhưng Đặng Phục Thăng dừng đúng lúc thế này tạo ra khí khái điềm đạm, tự tin ngầm. Bởi chính anh biết "thiên phú có hạn" của mình đã đủ để đạt được vinh quang anh muốn nên không tạo ra cảm giác xô bồ giành giựt như những nhân vật khác.


03.

Một vài con Boss không thay đổi được tình trạng Hoàng Phong hiện tại, nhưng không có Boss, tình trạng của Hoàng Phong càng bết bát hơn. Hắn, phải làm sao bây giờ?
Day dứt cho Điền Sâm dữ thần. Chọn thế này cũng không được thế kia cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan :<< Đoạn nhắc mổ xẻ vụ cướp boss này anh viết là minh chứng cực thấm cho 4 chữ "Điền Sâm điên cuồng" nghĩa là thế nào.

Có thể điểm cuối của Điền Sâm sẽ giống Triệu Dương, nhưng điểm bắt đầu Điền Sâm còn gánh nhiều thứ hơn Triệu Dương trên vai. Bởi Hoàng Phong không phải một đội ất ơ như Lâm Hải, nếu Triệu Dương chuyển nhượng sẽ được khen là sáng suốt, còn Điền Sâm chuyển nhượng hẳn sẽ được chào đón bằng tràng mắng chửi vô ơn. Điền Sâm gánh danh tiếng và vinh quang của Hoàng Phong và Quét Đất Dâng Hương từ thời còn oai vệ, nên duy trì và phát huy đã thành nghĩa vụ thay vì là tình nguyện.

Triệu Dương không còn gì để mất. Điền Sâm thì lại có quá nhiều thứ để mất. Quả thật chỉ có thể ngậm ngùi chúc Điền Sâm và Hoàng Phong chấn hưng vinh quang thuở xưa.


04.
Đặng Phục Thăng ít nhất còn có quán quân, còn từng là minh tinh trong Ngôi Sao Tụ Hội, còn Phương Thế Kính có gì? Anh chẳng có gì, đến cái tên còn không được nhắc trong chính văn
Đau tim quá man...

Phương Thế Kính chẳng có gì. Nhưng Lam Vũ thật may mắn khi có anh.

và khi thời điểm thích hợp đến, anh trao lại Lam Vũ cho những chàng trai trẻ tốt hơn anh, có thể mang đến tương lai tươi sáng hơn, cho dù mình có trở thành đội trưởng mờ nhạt nhất lịch sử chiến đội đi chăng nữa
Em hơi hiểu vì sao anh muốn gộp chung bốn người này lại rồi. Chỗ thời điểm giải nghệ này đúng là giống Đặng Phục Thăng thật.

nhưng việc Phương Thế Kính ngồi vào vị trí đó mà trên dưới Lam Vũ không có sự phản đối nào cũng đã đủ nói lên rất nhiều điều.
Bữa em cũng suy nghĩ chắc không ai nghi ngờ năng lực cá nhân của Phương Thế Kính đâu. Nhưng đồng thời về mặt nhân lực chiến đội thì:
Còn Phương Thế Kính, anh chỉ có hai thằng nhóc, một trong số đó là tay tàn.
Dìm Dụ đội tiếp đi anh, không biết anh có khóc không nhưng em đã phụt cười =))))

Phương Thế Kính đặt niềm tin rất lớn vào một tân binh tay tàn chắc cũng chịu áp lực từ cấp quản lý dữ lắm. Có Ngụy Sâm còn có người san sẻ bớt, chứ sau đó Ngụy giải nghệ thì mình Phương Thế Kính một bên vừa đảm bảo cho Dụ Văn Châu với ban lãnh đạo, vừa tự lụi cụi thiết kế chương trình huấn luyện cho tay tàn. Hay cho tấm lòng người thầy.

Vừa lo thi đấu khi mùa ba chiến trường nảy lửa, vừa neo lưng hai đứa nhóc mà Phương Thế Kính còn tinh mắt chú ý Phương Duệ từ trại huấn luyện ra nữa. Làm gì có ai ôm mộng vang danh ở giữa một mùa giải nghẹt thở khi lửa Gia Thế cực thịnh mà suốt ngày chạy đi chăm chăm chú ý trại huấn luyện? Đến lo giải đấu chính còn hụt hơi giữa một rừng chiến đội tài ba nữa kìa. Thế nên xin bái phục Phương Thế Kính rất quyết đoán buông bỏ cơ hội duy nhất được rạng danh cho cá nhân mình ở hiện tại để hướng tới xây dựng một Lam Vũ vững mạnh của tương lai.

Đó không chỉ là một tình cảm quyết tâm đơn giản, mà còn phải có cái đầu đáng gờm biết quy hoạch ra phương hướng vững chắc. Tầm nhìn xây dựng tương lai không phải ai cũng có, rất nhiều đại thần chỉ giỏi kỹ thuật nhưng không giỏi chiến thuật. Phương Thế Kính hẳn phải mường tượng ra được viễn cảnh Kiếm và Lời Nguyền sẽ cần đi kèm lối đánh và trình độ thế nào, từ đó mới uốn nắn dạy dỗ Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu và Trịnh Hiên kịp thời từ sớm.

“Phương Thế Kính, tuyển thủ tự do của Lam Vũ.
"Lam Vũ, Phương Thế Kính"

Không danh hiệu, không phong thần. Đội trưởng tầm thường nhất, bao đóng góp tầm cỡ nhất đều chôn vào lịch sử.

Em từng viết một bài dài về Phương đội rồi nên cạn ý hết chém nổi, chỉ đành kính Phương đội! Chấm hết, không nói nhiều, lần này thật =)))



Anh biết thí nghiệm con chó của Pavlov không í? Cảm giác như đọc ngòi bút của anh là người đọc sẽ bị huấn luyện ra phản xạ có điều kiện chờ câu chốt cuối mỗi đoạn hoặc cuối mỗi bài của anh vì nó luôn hớp hồn nhất. Để ý nãy giờ em toàn dính chưởng mấy câu cuối, lần quần ì ạch mài đũng quần cả ngày mới viết xong bài này.

Lẽ ra em lại tính lấy clone để quẩy sinh nhật anh tiếp, nhưng rốt cuộc mò lại cái acc này tạo sụp rai, hy vọng anh đọc được sẽ vui hơn một tẹo =)))

Không biết anh có đón Noel không, nhưng Giáng Sinh vui vẻ! Nếu qua Noel rồi thì năm mới vui vẻ! Nếu qua năm mới luôn rồi thì sinh nhật vui vẻ!
 
Last edited:

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#3
@Đỗ Tiểu Bạch : Chào em. Đã lâu không gặp!

Lẽ ra em lại tính lấy clone để quẩy sinh nhật anh tiếp, nhưng rốt cuộc mò lại cái acc này tạo sụp rai, hy vọng anh đọc được sẽ vui hơn một tẹo =)))

Không biết anh có đón Noel không, nhưng Giáng Sinh vui vẻ! Nếu qua Noel rồi thì năm mới vui vẻ! Nếu qua năm mới luôn rồi thì sinh nhật vui vẻ!
Cảm ơn về lời chúc của em và đúng là anh bị bất ngờ đấy. 1 phần là vì có mỗi em cmt lại bài này thôi =)))). 1 phần là chắc mỗi em nhớ sn của anh :)))


Cho em mạn phép hỏi là nếu như có thật thì anh xếp hai người còn lại là ai? Em đoán thử chắc anh sẽ chọn Trương Giai Lạc anh thích là một đúng không? Và cả Dương Thông người đã từ bỏ Liều Mình 1 Hit vì chiến đội?

Mà em khá ngạc nhiên anh không viết Dương Thông trong bài này tại anh có vẻ khoái ngầm ổng lắm =))) Bộ tứ "Đội trưởng bi ca" Lâm, Điền, Triệu, Thông của anh viết thiếu mất 1 xọc thủ rồi kìa á!
Em trả lời đúng 1 nửa. 1 người là Dương Thông. Người còn lại không phải là Trương Giai Lạc mà là Lâm Kiệt của Vi Thảo cơ. Trương Giai Lạc yêu Bách Hoa, nhưng tình yêu đó vẫn không bằng tình yêu Vinh Quang của hắn, còn 3 người này với anh tình yêu với chiến đội của họ lớn hơn tình yêu Vinh Quang của bản thân.

Không phải anh quên Dương Thông, mà bài này chủ đích là anh viết theo kiểu đối xứng. Triệu Dương vs Điền Sâm. Đặng Phục Thăng vs Phương Thế Kính. Bọn họ giống nhau. Nếu thêm Dương Thông thì sẽ bị lệch nên anh đành bỏ qua Dương Thông. Nhắc đến Lâm Kính Ngôn đơn giản bởi vì Lâm Kính Ngôn mới là người tiêu biểu nhất cho khái niệm đại thần không thần.

Về cơ bản, phần lớn những gì anh viết đều là suy diễn. Có thể đúng có thể sai. Chỉ tại Hồ Điệp Lam không nhắc đến nên anh phải nhắc đến theo cách hiểu của anh. Và bọn họ xứng đáng được làm vậy.
Phương Thế Kính hẳn phải mường tượng ra được viễn cảnh Kiếm và Lời Nguyền sẽ cần đi kèm lối đánh và trình độ thế nào, từ đó mới uốn nắn dạy dỗ Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu và Trịnh Hiên kịp thời từ sớm
Em nói anh mới nghĩ ra đó, cho Trịnh Hiên debut cũng là Phương Thế Kính. Quỳ lạy.

Thế thôi nhỉ. Chắc em không còn nghi vấn gì nữa đâu đúng không? Thế nên chúc em năm mới vui vẻ!
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Cảm ơn về lời chúc của em và đúng là anh bị bất ngờ đấy. 1 phần là vì có mỗi em cmt lại bài này thôi =)))). 1 phần là chắc mỗi em nhớ sn của anh :)))
Hế hế nay anh ngoi nhanh dữ! Em còn sợ sợ không biết nửa tháng tới anh ngoi kịp không nữa, chứ lỡ qua ngày rồi mà anh còn chưa đọc được lời chúc nào trật hết cả 3 dịp thì em quê xệ lắm =))))

1 phần là vì có mỗi em cmt lại bài này thôi =))))
Tại do bài anh viết thường khiến người ta đọc xong phục sát đất, không biết nói gì mới phải á :ROFLMAO: Nhân vật nổi nổi chút còn đỡ, chùm bài về 4 "đại thần không thần" này vốn ít fan hơn nên cũng hẻo người vào phát biểu hơn. Do em hên hên ngoi đúng lúc bài mới lên không lâu lắm, mà chắc anh biết từ lâu rồi là em máu liều nhiều hơn máu não nên em tag thẳng tên anh vào chào + chúc luôn =))))

Em biết sinh nhật anh cũng hai, ba năm trước rồi luôn thì phải :unsure: Hồi đầu 2020 em có tặng quà nhưng dùng clone nên chắc anh không biết là em, like dạo một loạt xong anh không hé miệng nửa lời làm em cũng ngồi bồn chồn theo không biết anh thích không. Má nghĩ lại hồi đó ngâu dễ sợ lấy acc chính đăng luôn sợ gì. Đầu óc anh nhảy số siêu như Dụ mà sao anh dò clone không bằng Dụ thế =)))

Giờ em qua thời siêng rồi có muốn em cũng không tặng bài được nên giờ em chúc miệng thôi, mà còn chúc sớm quá chừng không canh đúng ngày như hồi xưa, con người càng sống càng đi lùi là thật :yao

Sẵn tiện em nghĩ chắc anh cũng qua thời siêng rồi, vì em đã lục lại topic Dụ và em vẫn chưa thấy anh viết lại một bài mới để thay thế bài cắm dùi mà anh "chưa ưng ý" lắm đó. Anh có tính viết lại/viết thêm về Dụ không để em hóng high chung á? Làm người mình phải đi tới anh ơi chứ đừng đi lùi giống em =)))

Người còn lại không phải là Trương Giai Lạc mà là Lâm Kiệt của Vi Thảo cơ. Trương Giai Lạc yêu Bách Hoa, nhưng tình yêu đó vẫn không bằng tình yêu Vinh Quang của hắn, còn 3 người này với anh tình yêu với chiến đội của họ lớn hơn tình yêu Vinh Quang của bản thân.
Nếu em nhớ không lầm (mà cũng có khả năng em nhớ lầm thật vì đọc DVQ lâu rồi) thì Lâm Kiệt hi sinh nhường Vương Bất Lưu Hành và vị trí đội trưởng cho Vương Kiệt Hi khi thấy cậu nhóc này quá tài năng, có khả năng đem về vinh quang cho chiến đội hơn mình. Đây có phải lý do anh chọn Lâm Kiệt không hay còn gì khác nữa?

Với em tò mò là nếu chọn top 4 không phải top 3 thì người thứ 4 anh chọn có phải Vương Kiệt Hi không vì đã hi sinh lối đánh Ma Thuật Sư vì chiến đội, hay sẽ là một tuyển thủ khác?

mà bài này chủ đích là anh viết theo kiểu đối xứng. Triệu Dương vs Điền Sâm. Đặng Phục Thăng vs Phương Thế Kính. Bọn họ giống nhau.
Em có thể thấy được chỗ giống của Đặng Phục Thăng và Phương Thế Kính, đặc biệt là chỗ tâm thái khẳng khái bàn giao lại khi giải nghệ cho thế hệ trẻ hơn mình. Nhưng anh giải thích thêm điểm tương đồng của Triệu Dương và Điền Sâm không? Cả hai đều là tuyển thủ hạng sao nhưng chiến đội không xứng tầm? Như thế thì hơi khập khiễng vì Hoàng Phong cũng không phải quá yếu chót bảng như Lâm Hải, nhìn xung quanh cũng cỡ Yên Vũ, Hô Khiếu.

Về cơ bản, phần lớn những gì anh viết đều là suy diễn. Có thể đúng có thể sai. Chỉ tại Hồ Điệp Lam không nhắc đến nên anh phải nhắc đến theo cách hiểu của anh. Và bọn họ xứng đáng được làm vậy.
Xứng đáng +1001. Suy diễn của anh đọc sướng lắm vì kiểu nó mạch lạc hợp lý á, chọt trúng chỗ cần chọt nữa nên mỗi lần đọc bài anh viết đều đã, tình lý đầy đủ. Anh còn lấn cấn muốn viết cho nhân vật nào nữa không trong tương lai? Anh có tính bù bài Dương Thông không hay chưa gom đủ ý để viết?

Nếu thêm Dương Thông thì sẽ bị lệch nên anh đành bỏ qua Dương Thông. Nhắc đến Lâm Kính Ngôn đơn giản bởi vì Lâm Kính Ngôn mới là người tiêu biểu nhất cho khái niệm đại thần không thần.
Ừa bài Lâm Kính Ngôn anh viết sớm nhất, đọc thấy nghẹn lòng. Hồi đó em nghĩ trong lòng anh chỉ có Lâm Kính Ngôn là "đại thần không thần". Sau đó anh nhớ cái bài cảm nhận em dịch hồi xưa về Dương Thông Điền Sâm mời anh vào đặt tên, anh mới chọn là "đại thần không thần" tiếp xong chia sẻ về 4 người Lâm, Điền, Triệu, Thông, và hôm nay là thêm Đặng Phục Thăng nữa. Trong lòng anh còn ai xứng với tên gọi này nữa không?

Em nói anh mới nghĩ ra đó, cho Trịnh Hiên debut cũng là Phương Thế Kính. Quỳ lạy.
Anh nhích qua xíu cho em quỳ lạy chung với, hớ hớ cựu đội trưởng nhà em phải pro vậy chứ =))))

Thế thôi nhỉ. Chắc em không còn nghi vấn gì nữa đâu đúng không? Thế nên chúc em năm mới vui vẻ!
Không anh, thế chưa thôi đâu =))) Sau hơn hai năm thì cuối cùng em đã rút ra bí kíp nói chuyện với anh là thay vì nêu cảm nhận nhiều hãy hỏi nhiều mới được anh rep nhiều. Nên em không biết hiện giờ anh áp lực như núi không chứ giờ em đang vui lắm vì đã khám ra ra cách giao lưu với idol =)))

Ờm xưa giờ anh thấy em đi đến khu nào cũng toàn khen anh không dứt miệng, cứ cách 5 bước là một lời khen, đương nhiên bởi anh giỏi thật và em rất nể anh, mà một phần nữa là em muốn tạo ấn tượng tốt để được khen lại =))) Niệm tình chiếc cmt này đã làm anh vui và đang dịp năm mới thì anh khen em một câu đi cho có qua có lại bao lâu nay nhé? Đây anh hãy nhìn vào dàn :dudoi:bho:shs:shl mình thích để tâm trạng vui hơn nữa và khen em đại gì đó cũng được, em rất dễ thỏa mãn dễ biết ơn luôn á ;)

Coi như là lì xì em đi, em chúc anh công việc và cuộc sống thuận lợi, cảm ơn anh vì đã chấp bút những bài cảm nhận siêu hay và cảm động, tranh luận rất sắc sảo và không-sợ-bố-con-thằng-nào trong những chương chính văn và discord, nâng niu bảo vệ những nhân vật ít được chú ý hơn, đồng thời đưa ra những góc nhìn mới mẻ ít ai nghĩ tới (đôi khi là chưa ai nghĩ tới hoặc không nghĩ sâu được bằng anh, mà lý lẽ của anh quá thuyết phục, khiến người khác không thể không phục).

Đọc những thứ anh viết luôn là một sự hưởng thụ chất lượng cao với em, mà em khá tự tin đã đọc hết, trừ phi anh chưa đăng lên forum thôi. Mở thông báo thấy ava Lotus like hoặc rep mình gì đó là tim em auto đập nhanh, rất háo hức. Chắc anh cũng thế nhưng là kiểu đau tim vì sợ em nói quá nhiều không biết rep sao đúng không =))))
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#5
Hế hế nay anh ngoi nhanh dữ! Em còn sợ sợ không biết nửa tháng tới anh ngoi kịp không nữa, chứ lỡ qua ngày rồi mà anh còn chưa đọc được lời chúc nào trật hết cả 3 dịp thì em quê xệ lắm =))))
Thật ra cứ mấy hôm anh lại đảo qua 4r 1 lần mà. Chẳng qua không có gì để cmt nên lại lặn thôi =))))

Sẵn tiện em nghĩ chắc anh cũng qua thời siêng rồi, vì em đã lục lại topic Dụ và em vẫn chưa thấy anh viết lại một bài mới để thay thế bài cắm dùi mà anh "chưa ưng ý" lắm đó. Anh có tính viết lại/viết thêm về Dụ không để em hóng high chung á? Làm người mình phải đi tới anh ơi chứ đừng đi lùi giống em =)))
Ý định thì nhiều nhưng lười lắm. Nên anh bỏ qua rồi =))

Nếu em nhớ không lầm (mà cũng có khả năng em nhớ lầm thật vì đọc DVQ lâu rồi) thì Lâm Kiệt hi sinh nhường Vương Bất Lưu Hành và vị trí đội trưởng cho Vương Kiệt Hi khi thấy cậu nhóc này quá tài năng, có khả năng đem về vinh quang cho chiến đội hơn mình. Đây có phải lý do anh chọn Lâm Kiệt không hay còn gì khác nữa?

Với em tò mò là nếu chọn top 4 không phải top 3 thì người thứ 4 anh chọn có phải Vương Kiệt Hi không vì đã hi sinh lối đánh Ma Thuật Sư vì chiến đội, hay sẽ là một tuyển thủ khác?
Đấy chính xác là lí do anh chọn Lâm Kiệt đấy. Với vị thế của Lâm Kiệt lúc ấy ổng có thể đôn Vương Kiệt Hi nên như một tân binh hoặc tuyển thủ thay phiên mà chẳng ai nói gì cả, nhưng ổng trao cả vị trí đội trưởng lẫn Vương Bất Lưu Hành luôn, quá kiên định và dứt khoát.

Còn nếu mở rộng ra thì anh sẽ phân vân giữa Lâm Kính Ngôn và Phương Sĩ Khiêm cho vị trí thứ 4. Vương Kiệt Hi với anh vẫn xếp sau 2 người này 1 chút. Hoặc cũng có thể là người Vi Thảo hơi nhiều rồi thì phải nên anh rút bớt lại : ))))

Anh còn lấn cấn muốn viết cho nhân vật nào nữa không trong tương lai? Anh có tính bù bài Dương Thông không hay chưa gom đủ ý để viết?
Muốn thì anh muốn nhiều. Nhưng mà anh lười =))))

Trong lòng anh còn ai xứng với tên gọi này nữa không?
Nếu mà mở rộng ra nữa thì còn Ngô Vũ Sách này, Lí Hoa này, Trịnh Hiên này. Nhưng mà nói chỉ để biết vậy thôi chứ từng đó đại thần không thần là quá đủ với anh rồi =)))

Ờm xưa giờ anh thấy em đi đến khu nào cũng toàn khen anh không dứt miệng, cứ cách 5 bước là một lời khen, đương nhiên bởi anh giỏi thật và em rất nể anh, mà một phần nữa là em muốn tạo ấn tượng tốt để được khen lại =))) Niệm tình chiếc cmt này đã làm anh vui và đang dịp năm mới thì anh khen em một câu đi cho có qua có lại bao lâu nay nhé?
Biết khen em gì đây ta? Khen em nhiều chữ nhé : ))).
Đùa thôi chứ thật ra thì anh cũng từng ao ước được như em ý, vì em viết dựa vào cảm xúc rất tốt, em đưa cảm xúc của mình vào nhân vật và em phát triển nó thành những gì em muốn nói về họ, giống như họ là một con người thực đang hiện hữu quanh ta chứ không phải một nhân vật hư cấu nữa. Mà cái này anh lại làm không tốt, nên ngày xưa học văn anh toàn bị chê thôi =))))
Thế nên đừng tìm cách giống như anh, cứ làm những gì em giỏi nhất ấy, vì đó mới là em.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Ý định thì nhiều nhưng lười lắm. Nên anh bỏ qua rồi =))
Ơ kìa anh =))) Năm mới, động lực mới, con người mới nào =)))

Mà nói thật á, anh "bật mí" mồi chào thử vài dòng ý tưởng anh sẵn có được không? Kiểu gạch đầu dòng vài ý cũng được, em khá tò mò. Em có linh cảm đó sẽ là một góc nhìn mới mẻ rất độc đáo về Dụ Văn Châu.

nhưng ổng trao cả vị trí đội trưởng lẫn Vương Bất Lưu Hành luôn, quá kiên định và dứt khoát.
+1
#Vi_Thảo_đều_là_đội_trưởng_tốt_của_năm

Còn nếu mở rộng ra thì anh sẽ phân vân giữa Lâm Kính Ngôn và Phương Sĩ Khiêm cho vị trí thứ 4. Vương Kiệt Hi với anh vẫn xếp sau 2 người này 1 chút. Hoặc cũng có thể là người Vi Thảo hơi nhiều rồi thì phải nên anh rút bớt lại : ))))
Phương Sĩ Khiêm đã làm gì để hi sinh nhiều hơn Vương Kiệt Hi vì chiến đội nhi? Kiểu ban đầu ghét nhóc VKH thay thế đội trưởng sau đó ráng nhịn tức phối hợp với nó, hay vừa chơi mục sư vừa chưa sứ giả thủ hộ?

Ồ em khá ngạc nhiên với Lâm Kính Ngôn đấy. Chẳng phải Lâm có tiền sử rời Hô Khiếu (tuy rằng là vì trượt trạng thái) đến Bá Đồ vì quán quân ư, thế điểm nổi bật Lâm "yêu chiến đội hơn Vinh Quang bản thân" ở đâu? Đương nhiên đang nói mức thang tương đối thôi chứ cũng không cần bắt chẹt vụ đổi đội lắm.

Mà Phương Sĩ Khiêm cũng dân Vi Thảo nữa chứ. Một cuộc tranh top không thể có quá nhiều cỏ nếu không sẽ như Hồ Điệp Lam hút cần ở Vòng chung kết =)))

Biết khen em gì đây ta? Khen em nhiều chữ nhé : ))).
Idol Hoàng nhà em xin tài trợ chương trình này, đâu phải tự nhiên mà em thích ổng =)))

Đùa thôi chứ thật ra thì anh cũng từng ao ước được như em ý, vì em viết dựa vào cảm xúc rất tốt, em đưa cảm xúc của mình vào nhân vật và em phát triển nó thành những gì em muốn nói về họ, giống như họ là một con người thực đang hiện hữu quanh ta chứ không phải một nhân vật hư cấu nữa. Mà cái này anh lại làm không tốt, nên ngày xưa học văn anh toàn bị chê thôi =))))
Há há em đang nửa đêm em đọc câu này mừng khỏi ngủ luôn! Cảm ơn anh, nó có ý nghĩa rất to lớn với em. Đặc biệt là nó đến từ anh nữa. Em đoán anh dân tự nhiên, tại thấy cách nói chuyện của anh rất thẳng thắn và đúng trọng điểm, hài cũng nhanh gọn lẹ =))) Anh học văn bị chê mà giờ ra viết fic viết cảm nhận ầm ầm, đúng là thú vị thật.

(Dụ Sở cần anh chấn hưng kìa, triển không anh ei)

Thế nên đừng tìm cách giống như anh, cứ làm những gì em giỏi nhất ấy, vì đó mới là em.
Cảm ơn sự tử tế của anh, đây là câu nói ấm áp nhất ngày hôm nay em nghe.

Em có thể thấy được chỗ giống của Đặng Phục Thăng và Phương Thế Kính, đặc biệt là chỗ tâm thái khẳng khái bàn giao lại khi giải nghệ cho thế hệ trẻ hơn mình. Nhưng anh giải thích thêm điểm tương đồng của Triệu Dương và Điền Sâm không? Cả hai đều là tuyển thủ hạng sao nhưng chiến đội không xứng tầm? Như thế thì hơi khập khiễng vì Hoàng Phong cũng không phải quá yếu chót bảng như Lâm Hải, nhìn xung quanh cũng cỡ Yên Vũ, Hô Khiếu.
Em có hỏi ở trên về cặp đối xưng trong bài ấy, chắc bị sót. Anh còn nhớ nguyên nhân anh ghép cặp đối xứng là gì không?


Hì hì cảm ơn anh nhé, bình thường anh không nói nhiều thế này, thật sự nay em rất vui á!
 
Số lượt thích: Lotus

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#7
anh "bật mí" mồi chào thử vài dòng ý tưởng anh sẵn có được không?
Em hãy quên nó đi =))))

Phương Sĩ Khiêm đã làm gì để hi sinh nhiều hơn Vương Kiệt Hi vì chiến đội nhi?
Vì yêu nên hi sinh chứ đâu phải cứ hi sinh mới là yêu hả em?
Phương Sĩ Khiêm có thể không hi sinh vì Vi Thảo nhiều như Vương Kiệt Hi. Nhưng Phương Sĩ Khiêm theo anh còn yêu Vi Thảo nhiều hơn Vương Kiệt Hi. Về vấn đề này để giải thích nó hơi trừu tượng chút, em hãy đọc lại Đỉnh Vinh Quang chương mà Lâm Kiệt trao lại chức đội trưởng và Vương Bất Lưu Hành cho Vương Kiệt Hi và để ý đến thái độ của Phương Sĩ Khiêm ấy, từ sự phản đối cho đến im lặng rồi chấp nhận đến ủng hộ Vương Kiệt Hi. Anh nghĩ là em sẽ có câu trả lời. Chứ để anh giải thích thì anh thấy nó cứ sao sao =))))

Chẳng phải Lâm có tiền sử rời Hô Khiếu (tuy rằng là vì trượt trạng thái) đến Bá Đồ vì quán quân ư, thế điểm nổi bật Lâm "yêu chiến đội hơn Vinh Quang bản thân" ở đâu?
Lâm là tự nguyện rời đi khi chiến đội muốn thay máu, để tránh khó xử cho cả 2 bên chứ không phải ý muốn của Lâm là vậy. Đúng là Lâm đến Bá Đồ vì quán quân, nhưng từ khi bắt đầu ở Hô Khiếu Lâm đã vì quán quân rồi. Vả lại có mấy ai đối đầu chiến đội cũ mà bước lên sàn đấu còn ngẩn ngơ như Lâm không? Còn tự hỏi về lão fan Hô Khiếu, lo lắng cho Hô Khiếu nữa. Chứ ai như Diệp Tu bảo yêu Gia Thế mà gần năm trời hết ăn lại nằm, chỉ để nghĩ xem làm cách nào cho chiến đội cũ vé xuống vòng khiêu chiến chứ =))))

Em có hỏi ở trên về cặp đối xưng trong bài ấy, chắc bị sót. Anh còn nhớ nguyên nhân anh ghép cặp đối xứng là gì không?
Bọn họ bắt đầu giống nhau này, Điền Sâm đang đi về điểm kết giống Triệu Dương này, Triệu Dương thì cố gắng vì một bước vĩnh viễn không đạt tới, còn Điền Sâm chẳng phải đang cố gắng vì vinh quang của quá khứ sao, thứ vinh quang chỉ còn trong ảo giác ấy. Lâm Hải không còn thờ phụng nổi một Hải Vô Lượng, Hoàng Phong dù chưa đến mức đó nhưng còn cách bao xa nữa đâu, nếu không cần gì Điền Sâm phải điên cuồng chứ?
Dụ Sở cần anh chấn hưng kìa, triển không anh ei
Anh bị một cái rất dở, là viết ngắn thôi, trong khoảng 5k chữ đổ lại anh có thể khống chế rất tốt, nhưng dài hơn thì không ổn và bị lười =))). Mà những cái anh muốn viết ấy, thì lúc đầu nó còn ngắn ngắn, sau đó nó sẽ nảy sinh ra trăm thứ nữa dẫn đến không dài không được, và thế là nó lại trở lại với câu trên. Nên đừng mong chờ gì em ạ =))))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#8
Em hãy quên nó đi =))))
Ok vậy em quên đây, miễn anh không quên nó là được chứ em quên nó thì đâu sao =))))

Tại em nghĩ nếu anh đã bảo thường dạo forum mà vẫn còn đủ tự tin để thốt câu còn "nhiều ý định" thì chắc chắn nó không trùng với ý tưởng cũ. Mặt trái chiều? Gây tranh cãi đúng phong cách Lotus? Hay là tập trung vào một chi tiết ít người để ý? Nếu em nói bất kể đó viết theo chiều nào thì hình tượng Dụ trong lòng em vẫn đẹp như ngày đầu, chỉ có hơn không có kém thì có đả động được anh không?

Em tò mò thật rồi đấy, thế giới sẽ bỏ lỡ một bài viết mới lạ thế nào từ anh.

Nhưng đồng thời em cũng hiểu cái biếng đánh chết cái siêng tại em cũng thế, tưởng giảm xuống còn vài dòng sơ sơ anh sẽ mủi lòng nhá hàng chứ. Hóa ra thật sự là cái siêng bị đánh chết ngắc trên bờ cát rồi à =)))


Vì yêu nên hi sinh chứ đâu phải cứ hi sinh mới là yêu hả em?
Phương Sĩ Khiêm có thể không hi sinh vì Vi Thảo nhiều như Vương Kiệt Hi. Nhưng Phương Sĩ Khiêm theo anh còn yêu Vi Thảo nhiều hơn Vương Kiệt Hi. Về vấn đề này để giải thích nó hơi trừu tượng chút, em hãy đọc lại Đỉnh Vinh Quang chương mà Lâm Kiệt trao lại chức đội trưởng và Vương Bất Lưu Hành cho Vương Kiệt Hi và để ý đến thái độ của Phương Sĩ Khiêm ấy, từ sự phản đối cho đến im lặng rồi chấp nhận đến ủng hộ Vương Kiệt Hi. Anh nghĩ là em sẽ có câu trả lời. Chứ để anh giải thích thì anh thấy nó cứ sao sao =))))
Em mới lọ mọ đọc lại DVQ, tạm chưa bàn đến Phương Sĩ Khiêm mà đọc được câu của Lâm Kiệt "Slot ra trận, ai mạnh thì người ấy ngồi", "Các cậu sẽ là niềm kiêu hãnh cả một đời này của anh", "Anh ấy chưa bao giờ làm khó người khác. Anh ấy chỉ luôn làm khó chính mình" thấy thốn tim quá trời quá đất...

Sau đó sẵn ngồi gặm lại DVQ, đúng là vẫn rùng mình tới từng chữ cuối cùng.

Quay lại, Phương thần mến Lâm Kiệt thật sự, lúc hay tin Lâm Kiệt sắp buông tay thì khủng hoảng sụp đổ, còn cự Vương Kiệt Hi suốt thời gian dài. Ý kiến cá nhân em vẫn thấy Phương Sĩ Khiêm quý Lâm Kiệt hơn Vương Kiệt Hi, chứ Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi yêu Vi Thảo ngang nhau, tại lúc Lâm Kiệt nhường lại chức đội trưởng thì cả Phương và Vương đều không muốn Vương nhận. Chẳng qua phản ứng đầu tiên của Vương là mừng rỡ khi được cầm acc cấp thần rồi mới đến sốc khi nhận ra Lâm Kiệt sắp đi thì em thấy hợp lý với một cậu nhóc choai choai.

Sau đó Phương Sĩ Khiêm chấp nhận Vương Kiệt Hi cũng một phần vì thấy Vương có khả năng dẫn dắt Vi Thảo, một phần vì muốn thỏa ý nguyện "không làm khó" Lâm Kiệt. Trừ khi Lâm Kiệt = Vi Thảo, nếu không em vẫn chưa thấy mọi quyết định của Phương Sĩ Khiêm vì và chỉ vì Vi Thảo nhiều hơn Vương Kiệt Hi chỗ nào. Đương nhiên Vương Kiệt Hi nhận chức đội trưởng cũng vì không muốn miễn cưỡng Lâm Kiệt chứ cũng không phải vì tốt cho Vi Thảo, nên coi như hành động cả hai người đều nửa vì Lâm Kiệt nửa vì Vi Thảo.

Lâm là tự nguyện rời đi khi chiến đội muốn thay máu, để tránh khó xử cho cả 2 bên chứ không phải ý muốn của Lâm là vậy. Đúng là Lâm đến Bá Đồ vì quán quân, nhưng từ khi bắt đầu ở Hô Khiếu Lâm đã vì quán quân rồi. Vả lại có mấy ai đối đầu chiến đội cũ mà bước lên sàn đấu còn ngẩn ngơ như Lâm không? Còn tự hỏi về lão fan Hô Khiếu, lo lắng cho Hô Khiếu nữa.
Ồ anh không nhắc em quên mất chi tiết lúc Lâm Kính Ngôn đối đầu đội cũ. Tán thành hai tay.

Chứ ai như Diệp Tu bảo yêu Gia Thế mà gần năm trời hết ăn lại nằm, chỉ để nghĩ xem làm cách nào cho chiến đội cũ vé xuống vòng khiêu chiến chứ =))))
Dm fan Gia Thế đau quá anh =)))))))))) Em đang trên mép con đường anti HH rồi anh đừng đẩy em nữa =)))

Bọn họ bắt đầu giống nhau này, Điền Sâm đang đi về điểm kết giống Triệu Dương này, Triệu Dương thì cố gắng vì một bước vĩnh viễn không đạt tới, còn Điền Sâm chẳng phải đang cố gắng vì vinh quang của quá khứ sao, thứ vinh quang chỉ còn trong ảo giác ấy. Lâm Hải không còn thờ phụng nổi một Hải Vô Lượng, Hoàng Phong dù chưa đến mức đó nhưng còn cách bao xa nữa đâu, nếu không cần gì Điền Sâm phải điên cuồng chứ?
À cảm ơn anh, em thấy rõ hơn rồi. Trong bài anh có ghi rõ "Điền Sâm đang đi trên con đường mà điểm cuối chính là Triệu Dương" mà tại em bị chậm hiểu chỗ đó nên mới hỏi lại. Tại điểm cuối của Triệu Dương là giải nghệ vì Lâm Hải nuôi không nổi Hải Vô Lượng và Triệu Dương, còn em thấy Hoàng Phong có quy mô hơn giàu hơn nên chưa mường tượng được viễn cảnh đó. Nhưng quả thật nếu Điền Sâm đã điên cuồng đến mức đó thì chắc "viễn cảnh" đó cũng không còn xa nữa.

Anh bị một cái rất dở, là viết ngắn thôi, trong khoảng 5k chữ đổ lại anh có thể khống chế rất tốt, nhưng dài hơn thì không ổn và bị lười =))). Mà những cái anh muốn viết ấy, thì lúc đầu nó còn ngắn ngắn, sau đó nó sẽ nảy sinh ra trăm thứ nữa dẫn đến không dài không được, và thế là nó lại trở lại với câu trên. Nên đừng mong chờ gì em ạ =))))
Quả thật đặc sản của anh là viết ngắn gọn và trúng trọng tâm. Cái này đi viết cảm nhận phân tích là hết sẩy, cái đọng lại chỉ cần một hai dòng tinh hoa. Fic thì em nghĩ càng linh hoạt độ dài, vì viết ngắn thì mình gọi nó là đoản văn, viết dài thì gọi là trường thiên =)))) Em nghĩ chắc tiêu chuẩn của anh khá cao á chứ đa số mấy tác giả truyện đều dễ đầu voi đuôi chuột, nhìn Hồ Điệp Lam đi =))) Nên anh thích viết sao thì viết thôi, có viết thì báo để em vào đọc. Mà nếu là lười thì không ít lần khi em lười em sẽ nghĩ thôi không cần viết ra, nhân vật họ sẽ sống hạnh phúc trong đầu mình :3

Chậc một phần em muốn khoan rep để treo tên anh lên trang đầu lâu lâu nhìn cho nó oai, nhưng một phần em không muốn bỏ dỡ trớn nửa chừng. À em tiện miệng xúi anh viết nãy giờ thôi chứ em không phải chủ nợ hay gì nên thật ra em không để ý lắm đâu nếu anh lười viết, tại em bới ra đọc hết bài anh viết ời nên muốn đọc thêm thôi =)))

Nếu anh không rep nữa thì em cảm ơn anh đã lịch sự on thường xuyên mấy ngày nay để trả lời em. Còn nếu không phải vì em thì coi như em tự kỷ tưởng bở đi chứ anh đừng nói ra em biết =))))
 
Last edited:
Số lượt thích: Ail

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#9
Ý kiến cá nhân em vẫn thấy Phương Sĩ Khiêm quý Lâm Kiệt hơn Vương Kiệt Hi, chứ Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi yêu Vi Thảo ngang nhau
Cảm nhận mỗi người mà em. Chứ cái này có cân đong đo đếm được đâu mà hiểu rõ ai hơn ai

Nếu anh không rep nữa thì em cảm ơn anh đã lịch sự on thường xuyên mấy ngày nay để trả lời em. Còn nếu không phải vì em thì coi như em tự kỷ tưởng bở đi chứ anh đừng nói ra em biết =))))
Sao đọc mấy câu này giống như hình tượng của anh trong em xấu quá vậy =)))).
Những bài anh viết mà có người vào cmt hỏi này hỏi kia anh cũng sẽ rep mà. Chứ không phải là anh cao lãnh gì đâu. Chỉ là có những cmt anh thấy không cần phải rep thì anh sẽ bỏ qua thôi : ))))

P/s: Chúc em năm mới may mắn!
 

Bình luận bằng Facebook