Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2022][Dụ Hoàng] Những vì sao dịch chuyển

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#1
Sinh nhật vui vẻ, Dụ Văn Châu.
Sản phẩm thuộc project Dĩ Dụ Vi Miện - CMSN Dụ Văn Châu 2022

NHỮNG VÌ SAO DỊCH CHUYỂN
Convert: Lá Lá
Edit: Yari

----------

1.

Hoàng Thiếu Thiên không nhớ tại sao mình lại ở đây, trong thế giới này hết thảy mọi thứ đều rất chậm.

Ánh sáng ban ngày cũng từ tốn, nhẹ nhàng bao phủ, làm thế giới trở nên giống như một võng mạc khổng lồ. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây, như mở ra một bức tranh to lớn; sao trời trải ra trước mắt, tựa như vòng xoay của số mệnh.

Mọi người dành nhiều ngày đêm không hồi kết trên lưng ngựa. Còn công việc của cậu, là đo lường quỹ đạo của những ngôi sao khổng lồ. Dải ngân hà kia uốn lượn như băng qua bầu trời. Cậu nằm trên mặt đất này, đêm đêm gối đầu trên những vì sao mà ngủ.

Những tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu xuống núi sông. Khi ánh sáng ấy soi rọi toàn bộ thế giới, một ngày mới sẽ lại bắt đầu.

Ngày đó có một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên, cậu bị bất ngờ làm cho lảo đảo chẳng thể nào đứng vững được.

"Yên tâm đi, hãy tiến về phía trước."

Đó là giọng nói của ai vậy?

2.

Mùa hè ở thành phố G vẫn chưa qua, ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm nhiệt kế nhích từng chút một.

Hoàng Thiếu Thiên vò đầu, hẳn là vì hôm qua xem phim nên mới có giấc mộng kì quái như thế này.

Cậu bị nóng nên tỉnh lại.

Điều hòa giống như không làm mát không khí nữa, Hoàng Thiếu Thiên rầu rĩ nghĩ, lại quơ tay quơ chân mà trở mình.

-- Thỉnh thoảng cũng có thể không để ý đến chuyện làm việc và nghỉ ngơi nhỉ? Cái kỳ nghỉ hè dài dằng dặc này.

Thành phố G không chỉ là vì nhiệt độ cao nên nóng, mà là lá cây còn chẳng lay động, hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng gió. Không khí dường như ngưng tụ thành một thực thể, cô lập tất cả mọi thiện chí mát mẻ. Mọi người đều giống như bước vào một mối quan hệ yêu đương nóng bỏng... Làn hơi nóng hôn vào mặt mọi người đến khó thở, mặt đất hấp thụ nguồn nhiệt vô tận. Thế nên liền trữ nước ngọt ướp lạnh, lại bị nói không có dinh dưỡng, rồi mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Chẳng muốn ra ngoài chút nào -- mười, bước, khó, đi.

Cậu ngọ nguậy nửa ngày như sắp chết, cả người dính nhớp thật sự là nằm không được, thế nên cậu đứng lên tắm rửa, lại uống một hơi nước lạnh. Uống nước vào mùa hè cũng giống như một phương thuốc cứu mạng, thêm một ly có thể nhìn thấy Đức Phật, như cam tuyền ngọc lộ tươi mát cuộc đời.

Buổi sáng thức dậy nóng như vậy, mấy ngày này không thể trôi qua. Hoàng Thiếu Thiên buồn bã nghĩ, nếu được ăn bát đá bào... Cửa hàng trước cửa câu lạc bộ làm không tệ hôm nay nhất định phải xin chủ tiệm bỏ thêm một muỗng sữa đặc lại cho thêm một chút đậu đỏ đi trễ sẽ có nhiều người hơn không bằng mua thêm cho đội trưởng một phần.

Giường bên cạnh đã trống từ lâu, Dụ Văn Châu không có ở đây.

3.

Mặc dù đã qua tiết Đại thử*, nhưng cả thành phố G vẫn khô nóng như chẳng hề có thay đổi gì. Đội trưởng Lam Vũ bình tĩnh đứng khoanh tay, sừng sững bất động như núi.

*Đại thử: một trong 24 tiết khí của năm, thường vào khoảng 22/7 - 7/8. Đây là tiết thời gian trời tiết oi bức, nắng nóng đỉnh điểm.

Hoàng Thiếu Thiên ở ngoài ló đầu vào cửa phòng huấn luyện hỏi: "Đội trưởng, có muốn ăn đá bào không?"

Dụ Văn Châu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cậu: "Vào đi, Thiếu Thiên."

Hoàng Thiếu Thiên im lặng một cách hiếm thấy.

Trên màn hình máy tính là trận đầu của tổng chung kết đấu với Luân Hồi, trận đấu ấy phải nói là cực kì thảm khốc: Ở phần đấu đoàn đội Sách Khắc Tát Nhĩ bị chủ tướng của đối phương trực tiếp Áp Súng cho đến chết, đội trưởng ngã xuống đầu tiên chính là đả kích to lớn với toàn đội. Mà trận thứ hai. . . Cậu thân là át chủ bài của chiến đội, thế nhưng một cơ hội để ra sân liều mạng cũng chẳng có.

Đối với bọn họ mà nói, mùa hè năm nay quả thật trải qua chẳng vui vẻ gì.

Trận chung kết cứ như vậy mà thua Luân Hồi, tham vọng tràn trề trực tiếp bị dập tắt. Vu Phong chuyển nhượng đến Bách Hoa, tìm kiếm sự phát triển tốt hơn ở vị trí át chủ bài, tuyển thủ ngôi sao rời đội, vị trí trống để cho tân binh Lư Hãn Văn thay thế, lúc trước Lam Vũ lại chưa từng có song kiếm khách, cần điều chỉnh hệ thống chiến thuật trên diện rộng.

Ai ai cũng nói Dụ Văn Châu là bậc thầy chiến thuật, nhưng rất ít người nhận ra năng lực kiểm soát diện rộng của anh xuất sắc cỡ nào. Những sự dẫn dắt, bày vẽ của anh luôn dễ dàng bị người khác bỏ qua. Những khoảnh khắc nổi bật thường được chiếu lại, là chiến mâu của Diệp Thu xé rách trận địa địch, là Hoàng Thiếu Thiên cầm kiếm múa ra bảy tàn ảnh biến hóa khôn lường, là Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải bắn không trượt phát nào.

Khống chế cục diện xuất sắc, lại dễ dàng bị cho là tiểu xảo đơn giản. Thế nhưng chỉ cần thay đổi một góc độ, một cách bố trí khác, kết quả cũng có thể khác nhau một trời một vực. Không giống như Tiêu Thời Khâm dùng vô số chi tiết cùng với công kích chính xác, cho dù do phong cách hay tốc độ tay -- hoặc cả hai, thì Dụ Văn Châu coi trọng việc kiểm soát nhịp điệu hơn -- sử dụng kỹ năng thích hợp, di chuyển vị trí khéo léo, mắt nhìn trận đấu chuẩn xác cùng với bố trí và phân tích thế trận tỉ mỉ.

Bởi vì quá mức thích hợp, thế nên càng không nổi bật.

Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên biết, tạo ra kẽ hở và nắm chắc sơ hở để đồng đội thoải mái đến vị trí đó là chuyện khó khăn biết bao."Cứ thế mà được", là điều mà biết bao người muốn làm lại chẳng thể làm, là những chuyện nhiều người sẽ không chú ý và cũng sẽ không làm. Lúc Vu Phong còn ở đây, bọn họ có thể phối hợp lẫn nhau tung hoành ngang dọc, mà bây giờ. . .

Hoàng Thiếu Thiên càng nghĩ càng lạc xa chủ đề, nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần, bỗng nhiên đến mức nghe được thanh âm rõ ràng của đội trưởng nhà mình: "Nếu cảm thấy buồn bực, chúng ta liền đi ra ngoài giải sầu."

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, giải sầu? Cậu không có không vui, sao lại không vui được cơ chứ.

Thành phố G vào tháng 8 đâu đâu cũng có những chùm ruy băng trong suốt rực rỡ tung bay phấp phới, và các quầy đồ uống lạnh bên đường bày hàng giới thiệu món kem mới cho mùa hè. Trên đường đầy những cặp vợ chồng ngọt ngào, và những biển quảng cáo đặt trước hoa tươi với mấy kiểu chữ dù đẹp nhưng hơi thô thiển.

Ngày mai là Thất tịch, không nói tới việc mơ mộng ngày lành cùng nhau gặp gỡ trên cầu Ô Thước, chỉ cần nhiệt độ giảm xuống một chút cũng chính là trời ban phước rồi.

Hoàng Thiếu Thiên được ngồi ăn đá bào như ý nguyện, hai mắt nhìn thẳng nói ra ý kiến của bản thân.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở của cành lá mà phủ xuống, Dụ Văn Châu khẽ mỉm cười: "Ngày mai thành phố hẳn sẽ rất đông người, hay là chúng ta đi leo núi đi."

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy não mình có chút không theo kịp.

4.

Dụ Văn Châu chọn một chiếc áo gió, xách một cái túi ngủ lên, lại cầm thêm một cái đèn pin.

"Cho nên nói đội trưởng à, cậu chẳng lẽ không ý thức được chúng ta đều là mấy đứa trạch nam chơi game sao? Tuy rằng bình thường cũng có rèn luyện, nhưng lượng vận động làm sao có thể so sánh với leo núi? Chưa kể cắm trại? Chưa kể 2000 mét aaa độ cao 2000 mét đó! Chờ đã đội trưởng sao cậu chỉ mua đồ cho mỗi một người vậy sao cậu lại có trang bị chẳng lẽ mỗi năm cậu đều huấn luyện đặc biệt vào mùa hè sao! Aaaaa, đội trưởng cầu xin cậu buông tha đi mà đội trưởng đội trưởng đội trưởng!"

Không đợi ánh mắt cậu bắn đến một trăm lần, Dụ Văn Châu lại thêm một nhát đóng băng toàn bộ kĩ năng của cậu.

"Cơ thạch" của Lam Vũ, bậc thầy chiến thuật thông minh tột đỉnh của Liên minh nói chuyện không nhanh không chậm: "Dẫn cậu đi xem mưa sao băng."

Trên đường cao tốc đến Nam Lĩnh, những đóa hoa mùa hè ở hai bên đường lớn vẫn chưa tàn. Có những đám mây to lớn, từng tầng từng lớp cuồn cuộn trên bầu trời xanh, thỉnh thoảng lại có một đám mây dài, nằm ở phía xa, chia con đường thành hai nửa. Cảnh đẹp làm tâm trạng cậu vui vẻ trở lại, cho đến khi đứng dưới chân núi Nam Lĩnh, Hoàng Thiếu Thiên một lần nữa lùi bước.

"Ngọn núi vừa cao vừa hùng vĩ như vậy nhìn chẳng dễ đi tí nào lại còn phải cõng nhiều thứ như thế! Đội trưởng cậu nói chúng ta phải thật sự leo lên sao trời mưa thì làm sao bây giờ mây không tan thì làm sao có sinh vật kì lạ thì làm thế nào bây giờ!"

"Thiếu Thiên, lát nữa leo núi đừng nói nhiều lời một lần như thế, sẽ hít thở không kịp đâu."

Làm trạch nam cũng phải có tôn nghiêm của trạch nam. Kiếm khách hàng đầu Liên minh một là không làm hai là không bỏ, bắt đầu hành trình leo núi đầy bi tráng của mình.

Thực sự lúc leo lên rồi mới thấy chặng đường đi không có gì ghê gớm lắm, dù núi cao nối tiếp nhau như vậy thì chỉ khi thật sự đến gần mới thấy được sự thân thương của nó. Rừng cây rậm rạp, có tiếng nước suối chảy vui tai. Lá cây xào xạc, chim hót líu lo, lại có thêm màn sương mỏng tựa tơ giăng lối.

Khi đi xuyên qua những ngọn núi đẹp như tranh vẽ, đôi khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy núi non trùng điệp phía xa.

Những con đường núi hẻo lánh và yên tĩnh, uốn lượn lên đến trên đỉnh. Hai người không nói chuyện nhiều, chỉ tiến từng bước một.

Tựa như một chuyến lữ trình không hồi kết.

5.

Dụ Văn Châu nối cột chống, Dụ Văn Châu dựng lều, Dụ Văn Châu đóng đinh, Dụ Văn Châu treo đèn trong lều.

Còn Hoàng Thiếu Thiên thả mình trên đồng cỏ giả chết.

Dụ Văn Châu thấy buồn cười, nhưng cũng biết cậu mệt nên lấy đồ ăn ra, lắc lắc trước mắt cậu.

Hoàng Thiếu Thiên lăn lộn trên thảm cỏ gặm thanh năng lượng, ăn đồ ngọt đúng là giải được mọi nỗi sầu.

Dụ Văn Châu gọi cậu: "Cậu nhìn ngọn núi này xem."

Trong mắt cậu giờ toàn là những màu xanh tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau trải dài về phía xa, cây cối rậm rạp âm u, gió thổi qua tựa như sóng mà rì rào. Khi vài đám mây trôi đi, khung cảnh trở nên tươi sáng hơn, vừa nhiều màu sắc lại trông thật mơ mộng.

Ở trong thành phố quá lâu thì sẽ thấy cảnh sắc xung quanh ít sinh động hơn hẳn, chẳng thoải mái bằng. Còn đứng ở trên đỉnh núi ta lại có thể mở mang tầm mắt, nhìn ra đất trời bao la.

Chẳng bao lâu thì màn đêm buông xuống. Mây trôi qua lại, gió đêm cũng mạnh dần. Trên đỉnh núi không có ánh điện, lại càng không có muôn ngàn tia sáng soi rọi cảnh đêm như ở thành phố. Buổi đêm ở thành phố G đèn sáng rực rỡ, chưa từng có chuyện đưa tay không thấy được năm ngón như thế này.

Tong đêm tối họ chẳng thể nhìn rõ mặt của đối phương, giống như bị ngăn cách bởi một lớp màn mỏng vậy.

Cơ thể đã căng thẳng cả ngày, cộng thêm việc đeo thêm hành lí nặng, đầu óc chẳng rảnh rang để suy nghĩ gì. Mà bây giờ thì màn đêm tối tăm này lại cứ như dài dằng dặc.

Chẳng biết tại sao mà Hoàng Thiếu Thiên lại có chút nôn nao vô cớ, nói chuyện gì được đây... Nếu không thì cứ nói về Vinh Quang vậy.

"Đội trưởng... cái phó bản khu mười kia, là tui giúp lão Diệp đánh."

"Tớ biết."

"Ừ, nhưng không chính miệng nói với cậu cậu này tui lại luôn thấy không yên lòng."

Dụ Văn Châu xoa xoa hai bên thái dương của cậu, giống như im lặng dỗ dành.

"Lão Diệp còn có thể quay về, cả Ngụy lão đại nữa."

"Không về lại Liên minh gây sóng gió, hai vị lão tướng này sao yên tâm cho được?" Dụ Văn Châu nói đùa với cậu.

Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng nở nụ cười: "Ừ."

Trả lời ngắn gọn như vậy thật chẳng giống cậu tí nào. Dụ Văn Châu nghiêng đầu nhìn, nói một chuyện chẳng hề liên quan: "Cậu rất để ý việc Vu Phong rời đội."

"Tui để ý? Tui đã không còn để ý nữa, cậu ta muốn đi nơi nào thì cứ đi, tâm đã không ở Lam Vũ giữ lại cũng chẳng ích gì, ngược lại nếu sang năm chúng ta đạt quán quân thì cậu ta lại bỏ lỡ mất cơ hội tốt."

"Thiếu Thiên." Giọng nói dù chẳng có chút trầm bổng gì nhưng anh biết anh hiểu được.

-- Là chính anh để ý.

Anh bận tâm vì sao anh em tốt lại rời bỏ chiến đội mà đi, anh quan tâm việc làm sao để Lam Vũ có hệ thống và tương lai tốt hơn trước, anh để ý làm sao có thể để tiểu Lư hòa nhập vào chiến đội tốt hơn... Anh cũng để tâm cả áp lực của cậu nữa.

Để tâm đến... cậu.

Cánh tay đột nhiên giơ lên.

"Để tớ giúp câu phân biệt các vì sao."

"Nhìn thấy chòm sao Bắc Đẩu ở kia không?"

Ánh sao kia từ một nơi cô đơn lạnh lẽo trong không gian sáng lên những chấm nhỏ, xuyên qua sự tĩnh lặng của màn đêm.

" Ngôi sao này là Chức Nữ, ngôi sao này là Ngưu Lang, còn đây là sao Thiên Tân IV."

Cánh tay được nhấc lên, ngón tay vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp.

"Còn hướng này, là dải Ngân Hà."

Khoảng không trước mắt sáng rực, ánh sao đồng loạt hiện ra. Sông Ngân mùa hạ đổ xuống từ bầu trời, tựa như nỗi nhớ quê ngàn năm. Không có sự hoang dại và ngông cuồng, chỉ có xa xăm chẳng thấy bến bờ không hề dậy sóng.

"Chòm Anh Tiên đã mọc lên rồi."

Có những chuyện nhỏ bé dù để ý hay không bận tâm đến, như nhà rồi sẽ bị dỡ bỏ, thành thị rồi cũng có lúc suy tàn, thế nhưng dù có như hằng tinh cũng không thể mãi mãi tỏa ra ánh sáng rực rỡ bất diệt.

"Đây chính là bầu trời sao đêm nay, là khung cảnh lấp lánh nhất."

Sao trời cũng giống như con người vậy: Sinh ra, trưởng thành, to lớn, già yếu, mất đi. Mà từ những bụi tro tàn của ngôi sao chết ấy, ngàn vạn năm sau sẽ nhen nhóm lên một vì tinh tú mới.

"Cậu nhìn xem, bầu trời sao bao la như vậy cũng có thể dùng tay mắt mà đo đạc."

Sống ở thời đại này, có những tiếng kêu gào đã chẳng thể nghe thấy được, dù có trốn chạy được trong một phút ngắn ngủi, tất cả mọi thứ rồi cũng chẳng thay đổi. Trong mắt của người thế giới trông ra sao, thì thế giới ấy cũng sẽ giúp người trở nên như vậy.

Hoàng Thiếu Thiên lại ngước mắt lên nhìn về không trung. Hướng chòm sao họ vừa chỉ tới có vô số điểm sáng nhỏ hướng xuống mặt đất mà rơi như mưa.

Mây khói ở nơi phía xa tan đi, mặt đất thoáng đãng như vừa được gột rửa.

Cậu hiểu ý tứ của Dụ Văn Châu.

Mắt nhìn thấy trời đất này, đều biết thế giới không chỉ có mỗi chuyện thắng thua.

Con đường của cậu, cũng nào có ngừng lại ở đó.

Thi đấu có thua có thắng, người này người kia có qua có lại.

Thế giới này có nghi ngờ có giấc mơ cũng có hi vọng, thua, rồi sẽ thắng lại, tỉnh mộng rồi, thì mơ lại giấc mơ khác. Lưỡi kiếm sắc bén nhất, phải dùng ngọn lửa nóng bỏng nhất mới có khả năng rèn đúc ra, mà tín ngưỡng cùng khuôn mặt và những hi vọng đã ăn sâu trong tiềm thức sẽ không biến mất.

Cuối cùng rồi cậu cũng sẽ phá tan được bức màn che mê muội này, tiến về nơi trời đất bao la kia.

Dụ Văn Châu nắm chặt bàn tay của cậu.

Hơn nữa cõi đời này ngoài thăng trầm thắng thua chia lìa, dù sao cũng sẽ có vài điều chẳng đổi.

Nếu như vũ trụ này còn chút logic cuối cùng nào thì chính là --

Nhật nguyệt treo đều, sao trời bày đẹp. Từ thời viễn cổ hồng hoang, đã có cậu ở đây rồi.

----- FIN
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook